Ô Thứ ở trong tẩm trướng của công chúa, ba ngày nay, ả đích thân trông coi công chúa, một tấc cũng không rời. Ả đang đợi, đợi Sở Phong xông vào doanh. Nhưng quái lạ là, ba ngày đã sắp trôi qua, Sở Phong lại không hề có động tĩnh, thậm chí ngay cả hình bóng cũng không thấy.
Ô Thứ nhìn sắc trời, đã tảng sáng, ả bèn nhìn sang công chúa, cười lạnh nói:
- Công chúa, ba ngày đã qua, không ngờ Sở đại ca của ngươi cả một chút động tĩnh cũng không có, ta còn tưởng rằng hắn thực sự nhất vãng tình thâm với ngươi, thì ra cũng chỉ có thế!
Công chúa không lên tiếng, lời của Ô Thứ như kim đâm vào lòng nàng. Ba ngày nay, nội tâm nàng rất mâu thuẫn, nàng cũng không muốn Sở Phong tới cứu nàng, bởi vì đây căn bản là cái bẫy Ô Thứ thiết lập, Sở Phong đến sẽ chỉ chịu chết; mặt khác đáy lòng nàng lại khát vọng Sở Phong sẽ đột nhiên xuất hiện, bởi vì nàng sợ, thật sự sợ, nhất là khi nàng biết Ô Thứ muốn hiến nàng cho Tát Già Diệp, nỗi sợ hãi này càng thêm khó có thể hình dung.
Ba ngày nay, Ô Thứ lúc nào cũng lấy lời cay nghiệt mà mỉa mai nàng, nàng rất khó chịu, nàng biết Ô Thứ đang dằn vặt nàng, Ô Thứ là muốn nhìn bộ dạng mềm yếu bất lực của nàng, cho nên ba ngày nay nàng cố gắng giả bộ rất kiên cường, bất kể Ô Thứ nói cái gì, nàng đều không lên tiếng. Nhưng bất kể nàng giả bộ thế nào, nỗi sợ hãi nơi nội tâm vẫn càng ngày càng tăng.
Ô Thứ nhìn thẳng công chúa, ánh mắt đó như thể xem thấu sự bất lực trong lòng nàng, xem thấu nỗi sợ hãi nàng che giấu không được.
- Ngươi có sợ không? Ngươi có thể xin ta! Ngươi xin ta ta có thể sẽ thả ngươi đi!
Công chúa không rên một tiếng, nàng biết Ô Thứ căn bản không có khả năng sẽ bỏ qua cho nàng.
Chợt có thị vệ báo lại, đại hãn muốn Ô Thứ hoả tốc đến đại trướng.
Ô Thứ đi tới đại trướng, Ô Mộc Tề ở bên trong, thần sắc ngưng trọng, có một gã thám mã đứng bên phải.
- Cha! Chuyện gì?
- Thám mã báo lại, đại quân Hoa Anh đột nhiên đêm tối khởi binh, lao thẳng tới Sát Cáp Nhĩ!
- A?
Ô Thứ lấy làm kinh hãi, vội hỏi tên thám mã:
- Chúng có bao nhiêu nhân mã?
- Dốc hết đại quân!
- Hiện tại cách Sát Cáp Nhĩ còn xa bao nhiêu?
- Chưa đến 50 dặm!
- Chưa đến 50 dặm?
Ô Thứ lại cả kinh.
- Báo ——
Lại có thám mã chạy vào:
- Khởi bẩm đại hãn, đại quân Trương Hồi suốt đêm khởi binh, đang áp sát Sát Cáp Nhĩ, hiện tại cách Sát Cáp Nhĩ chưa đến 50 dặm!
- Cái gì!
Ô Mộc Tề nói:
- Hai lộ binh mã đồng thời tiến quân, chẳng lẽ triều đình quả thật muốn dụng binh đối với chúng ta!
Hai mắt Ô Thứ lóe lên:
- Nếu triều đình dụng binh với chúng ta, chúng ta sẽ quyết liệt với triều đình. Bây giờ, cha đích thân dẫn thiết kỵ hai bộ ngăn cản đại quân Hoa Anh, con dẫn thiết kỵ hai bộ khác ngăn cản đại quân Trương Hồi, tuyệt đối không thể để cho quân đội triều đình đặt chân lên Sát Cáp Nhĩ nửa bước!
Ô Mộc Tề nói:
- Ý của ta chính là vậy. Thiết kỵ bốn bộ đã chuẩn bị đợi lệnh!
Ô Thứ đi ra đại trướng, thiết kỵ hai bộ Hô Luân Cách Lặc cùng Tích Lâm Cách Lặc đang ở ngoài trướng chỉnh quân đợi lệnh. Ô Thứ nhảy lên Ngọc Lung Điêu câu, đang muốn giục ngựa thì đột nhiên dừng lại, ả quay đầu lại nói với một tên thị vệ:
- Ngươi lập tức đưa nữ tử tóc trắng đến trướng của pháp sư, không được xảy ra sai sót.
Nói xong ả dẫn theo thiết kỵ hai bộ chạy như bay mà đi.
Tại biên giới tây bắc Sát Cáp Nhĩ, Ô Mộc Tề tự mình dẫn thiết kỵ hai bộ Sát Cáp Nhĩ cùng Ngạc Nhĩ Đa Tư ngăn cản đại quân Hoa Anh, hai quân giằng co, chưa đến trăm bước.
Chỉ thấy Ô Mộc Tề cưỡi trên con ngựa đen, đầu đội ô kim khôi, khoác áo bào bằng lụa mỏng, bên trái treo một cây cung cứng, ba hộp chứa đầy tên, bên hông dắt một thanh loan đao, sau lưng dựng thẳng một cây Trùng Tiêu thương, rất có uy thế.
Hoa Anh cưỡi một con ngựa đỏ thẫm, đầu đội tử kim khôi, thân khoác áo giáp đỏ, chân đi Thanh mãng ngoa, lưng treo cường cung, thắt lưng dắt một thanh kiếm, anh khí bức nhân.
Ô Mộc Tề giục ngựa tiến lên, cao giọng hô:
- Mời Hoa nguyên soái trước trận trả lời!
Hoa Anh dục ngựa tiến lên, hơi hạ thấp người với Ô Mộc Tề:
- Bản soái giáp trụ trong người, không thể toàn lễ, xin đại hãn thứ lỗi!
Ô Mộc Tề hơi đáp lễ, nói:
- Nguyên soái đột nhiên suất binh áp sát, ý muốn thế nào?
Hoa Anh nói:
- Đại hãn chớ hiểu lầm. Chỉ vì Hung Nô thường có ý xâm phạm Trung Nguyên, cho nên bản soái đang gấp rút thao luyện binh mã.
- Nguyên soái thao luyện binh mã mà tới biên giới Sát Cáp Nhĩ, có phải quá không đặt thiết kỵ Mông Cổ ta ở trong mắt rồi không?
- Ngày đó đại hãn tự mình dẫn thiết kỵ đi săn tới dưới Ngọc Môn quan, chưa từng đặt Đông Thổ ta ở trong mắt mà?
Ánh mắt Ô Mộc Tề sầm lại. Hoa Anh nói:
- Bản soái đang muốn diễn luyện trận thức, nếu đại hãn đã đến, vậy xin chỉ điểm cho vài điều!
Hoa Anh vung tay lên, binh sĩ phía sau lập tức xếp thành một đại phương trận, "ca ca ca ca..." Binh sĩ hàng trước bốn phía phương trận cầm trong tay thuẫn bài từng tầng xếp thành một một vách thuẫn, tiếp theo "rào rào rào rào...", từ trong khe giữa thuẫn bài thò ra từng cây trường thương, chỉ ra phía ngoài.
Ô Mộc Tề vừa nhìn, biết loại thiết thuẫn trường thương phương trận này là đặc biệt dùng để đối phó thiết kỵ. Thì ra, thông thường bộ binh sợ nhất thiết kỵ xung phong, chỉ có xếp thành phương trận mới sẽ không bị dễ dàng xông phá.
Hoa Anh lấy ra một cây cờ lệnh từ sau lưng, đoạn vung lên bên trái, đại phương trận thoáng chốc tách ra thành dọc ba hàng, ngang ba hàng, chín phương trận, vẫn là thiết thuẫn bảo vệ bốn mặt, trường thương vươn ra. Hoa Anh lại vung cờ lệnh, mỗi một phương trận lại tách ra thành chín cái, dọc chín hàng, ngang chín hàng, ngay ngắn có thứ tự.
Hoa Anh lại vung cờ lệnh lên, phương trận hàng trước lui về phía sau, phương trận xếp sau tiến lên phía trước, sau đó phương trận bên trái di chuyển qua phải, phương trận hàng phải di chuyển qua trái, bước tiến đều nhịp. Trong khoảnh khắc, phương trận biến hóa mấy lần phương vị mà vẫn rất chỉnh tề, không hề rối loạn.
Hoa Anh liên tiếp vung cờ lệnh, phương trận theo cờ lệnh không ngừng diễn luyện biến hóa, đâu vào đấy. Cuối cùng Hoa Anh vung cờ lệnh lên, 81 phương trận đảo mắt lại hợp thành một đại phương trận, đứng tại chỗ bất động.
Ô Mộc Tề thầm giật mình, thảo nào Hoa Anh có thể ngăn cản mười vạn thiết kỵ Hung Nô xâm nhập, quả nhiên có chỗ hơn người. Hắn thấy phương trận không tiến về phía trước, đương nhiên sẽ không cho thiết kỵ xông lên, nhưng cũng không dám rút đi, chỉ là giằng co.
Bên kia, biên giới Đông Nam Sát Cáp Nhĩ, Ô Thứ dẫn thiết kỵ của hai bộ Hô Luân Cách Lặc cùng Tích Lâm Cách Lặc ngăn cản đại quân Trương Hồi.
Ô Thứ cùng Trương Hồi đồng thời thúc ngựa xuất trận.
Ô Thứ sa mỏng che mặt, mặc thất bảo trường bào, cưỡi Ngọc Lung Điêu câu, lưng đeo cung cứng, hai ống tên chứa đầy tên, bên hông quấn một cây roi vàng.
Trương Hồi đầu đội kim khôi, thân khoác áo giáp trắng, lưng đeo bảo kiếm, cưỡi con ngựa tía.
Hai người đứng giằng co ở ngoài mươi bước, Ô Thứ giơ roi lên chỉ về phía trước:
- Trương tướng quân đột nhiên suất binh áp sát, muốn xâm chiếm đại thảo nguyên của ta sao!
Trương Hồi hơi hạ thấp người, nói:
- Thì ra là Ô Thứ công chúa. Công chúa đừng hiểu lầm, mạt tướng chỉ tới đưa một người về!
- Ai?
- Sứ thần Đông Thổ!
- Nực cươi! Sứ thần các ngươi đã rời khỏi Sát Cáp Nhĩ từ lâu rồi, tướng quân chạy tới đòi người là có ý đồ gì?
- Mạt tướng nhận được tin tức, sứ thần vừa rời khỏi Sát Cáp Nhĩ đã bị người cướp đi, xin hỏi Ô Thứ công chúa có biết việc này hay không?
- Đó là việc của sứ thần các ngươi, có quan hệ gì với ta chứ!
Trương Hồi cũng không phải thực sự vì Nghiêm thái tuế, chỉ là muốn cầm chân Ô Thứ, hắn liền hô lên với phía sau:
- Diêu đại nhân, mời tiến lên!
Hắn dự định cho tên tùy tùng đó đối chất với Ô Thứ, nhằm kéo dài chút thời gian, ai ngờ gọi liền hai tiếng nhưng không có phản ứng. Khi nhìn lại, thì ra Diêu đại nhân cùng tên tùy tùng kia đang núp ở phía sau binh sĩ, người run cầm cập.
Thì ra Diêu đại nhân luôn tự cho là Đông Thổ thiên hạ thần phục, cho rằng mình vừa phát binh, đại hãn Mông Cổ nhất định ngoan ngoãn trả Nghiêm thái tuế về, đâu ngờ có thiết kỵ Mông Cổ đột nhiên tới ngăn cản. Hắn mặc dù thân là giám quân, nhưng chưa bao giờ lĩnh binh đánh trận, hai quân vừa giằng co, luồng khí sát phát làm hắn sợ suýt nữa ngã xuống ngựa, nào còn dám đi ra nửa bước.
Trương Hồi thầm than một tiếng, nghĩ mình đường đường tướng quân Tịnh Hải lại bị hạng người như vậy cản trở, dù ôm lòng báo quốc cũng không làm gì được!
Trương Hồi nói với Ô Thứ:
- Sứ thần bị cướp, chuyện quan hệ trọng đại, Ô Thứ công chúa có thể điều tra rõ một chút, xem có phải có thuộc hạ cướp đi sứ thần, ý đồ khơi mào phân tranh. Ô Thứ công chúa cũng không muốn gây chiến tranh với triều đình mà phải không?
Ô Thứ hừ mũi:
- Ta lập lại lần nữa, sứ thần các ngươi đã rời khỏi từ lâu! Nếu tướng quân muốn binh giới tương kiến, thì cứ việc phóng ngựa qua đây!
Ô Thứ nói xong, giơ roi vung về phía sau, thiết kỵ Mông Cổ phía sau đồng loạt cài tên lên dây.
Trương Hồi thầm hoảng hốt, không ngờ vị công chúa Mông Cổ này lại hiếu chiến như vậy, nhìn trận thế đó cho dù mình không tiến binh thì ả cũng sẽ đánh qua, vạn nhất đánh thật, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Đúng lúc này, có binh sĩ tiến lên báo tin cho Trương Hồi:
- Khởi bẩm tướng quân, có hai người tự xưng là thái tuế xông vào trong quân, đã bị bắt lại, mời tướng quân xử lý!
- Dẫn tới!
Rất nhanh, có hai người bị vặn ngược tay chân áp giải lên. Diêu đại nhân cùng tên tùy tùng kia vừa nhìn thấy, sợ quá vội vàng lăn xuống ngựa, cuống cuồng bước lên phía trước quát:
- Đây là sứ thần triều đình, còn không mau buông tay!
Thì ra hai người bị áp giải lên, trong đó có một người chính là Nghiêm thái tuế, một người khác là tùy tùng của y.
Đúng rồi, Nghiêm thái tuế không phải là bị kéo đi cho sói ăn rồi sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Thì ra, lúc đó Nghiêm thái tuế bị loạn tiễn dọa ngất, Ô Thứ sai người kéo y đi cho sói ăn. Hai tên thị vệ kéo y tới một chỗ hoang dã rồi vứt đó bỏ về. Trước đó đã đề cập qua, Nghiêm thái tuế có bốn tên tùy tùng, hai tên bị Ô Thứ giết chết, một tên thì chạy đến chỗ quân Trương Hồi tìm Diêu đại nhân, một tên còn lại còn đang chạy loanh quanh tìm Nghiêm thái tuế, vừa vặn tìm được nơi hoang dã này, nên đã định trước Nghiêm thái tuế không chết được.
Tên tùy tùng đó cứu Nghiêm thái tuế tỉnh lại, hai người thấy bốn phía hoang vắng, có cả tiếng sói tru, liền bỏ chạy thục mạng, vừa vặn gặp phải đại quân của Trương Hồi cùng thiết kỵ của Ô Thứ đang giằng co, và bị binh sĩ bắt lại.
Nghiêm thái tuế vừa được cởi trói, liền quay đầu tát cho hai binh sĩ áp giải y mỗi người một cái, tức giận nói:
- Kéo ra ngoài trảm cho ta!
Diêu đại nhân vội vàng hưởng ứng:
- Dám mạo phạm thái tuế, mau kéo ra ngoài trảm!
Bên cạnh hắn cũng có chút thân binh hộ vệ, họ vội vã bắt hai binh sĩ áp giải muốn kéo đi trảm.
- Chậm đã!
Trương Hồi quát lên.
Nghiêm thái tuế nhìn sang hắn:
- Ngươi là ai?
- Mạt tướng Trương Hồi!
- Ngươi chính là Trương Hồi do cha ta một tay đề bạt? Họ mạo phạm bản thái tuế, ta muốn ngươi chém đầu họ!
- Người không biết không có tội! Hiện giờ đang đại địch trước mặt, sao lại có thể dễ dàng để tổn thất binh sĩ!
Nghiêm thái tuế quay đầu nhìn lại, đối diện tất cả đều là thiết kỵ Mông Cổ mặt mày hung hãn, vả lại toàn bộ cài tên lên dây, giống như đang nhắm vào mình, y thoáng chốc nhớ tới tình cảnh loạn tiễn bay qua lúc trước, hai chân liền xụi xuống, không ngờ bị sợ đến ngất đi.
- Thái tuế! Thái tuế!
Hai tên tùy tùng vội vàng nâng Nghiêm thái tuế dậy, Diêu đại nhân nói:
- Thái tuế hôn mê rồi, mau đỡ về doanh trại!
Hắn cũng mặc kệ đại quân đang cùng quân địch giằng co, xoay người bước đi ngay.
Ô Thứ vẫn đang ngoảnh mặt làm thinh, lúc này mới lên tiếng:
- Tướng quân còn tới đòi người nữa không?
Trương Hồi hơi hạ thấp người nói:
- Thì ra là hiểu lầm, công chúa thứ lỗi. Nếu sứ thần bình an, mạt tướng không dám quấy rầy quý cảnh, xin cáo lui!
Trương Hồi vung tay lên, đại quân chậm rãi triệt thoái về phía sau.
Ô Thứ thấy đại quân Trương Hồi lui rất chậm, ả không dám lập tức lui binh, vẫn đang nghiêm trận đối địch. Chợt có thám mã chạy như bay tới. Ô Thứ hỏi:
- Bên đại hãn thế nào?
Thám mã nói:
- Đại hãn đang giằng co với Hoa Anh.
- Hoa Anh có tiến công không?
- Không, chỉ đang diễn luyện trận pháp!
- Diễn luyện trận pháp?
Ô Thứ cau mày, lại nhìn sang đại quân Trương Hồi đang từ từ rút lui, ả đột nhiên hiểu được, liền hừ mũi nói:
- Thì ra là điệu hổ ly sơn! Sở Phong, ngươi cho là dẫn toàn bộ thiết kỵ rời khỏi Sát Cáp Nhĩ thì có thể cứu được công chúa sao, hừ, ngươi sẽ chỉ tận mắt nhìn thấy công chúa chịu tội thế nào thôi!
Ô Thứ quay đầu hạ lệnh với một tên thuộc hạ:
- Dẫn thiết kỵ hai bộ trở về Sát Cáp Nhĩ!
Nói xong ả vỗ lên Ngọc Lung Điêu, Ngọc Lung Điêu tung vó chạy đi như bay.