Sở Phong kéo công chúa ngồi xuống, sau đó từ trong người lấy ra cây trâm loan phượng cuộn khúc, tự tay cắm trở lại trên đầu công chúa. Công chúa ngoan ngoãn dựa vào lòng Sở Phong, ánh mắt đưa tình.
Sở Phong xoa bàn tay nàng, hỏi nàng những việc trải qua mấy ngày này. Công chúa liền kể lại từ lúc Sở Phong bỏ đi tại Cương Tử Trại, mình vẫn luôn đợi ở Cảnh Vân tự, sau đó suýt nữa bị một công tử che mặt xâm hại, may mắn được một người bịt mặt tương cứu, ai ngờ tránh thoát công tử che mặt, nhưng vẫn bị Ô Thứ cướp đi, bị đưa đến Sát Cáp Nhĩ, cuối cùng bị đưa đến trướng bồng của Tát Già Diệp, suýt nữa đã bị làm nhục.
Sở Phong nghe xong, vừa tự trách mình, lại đau lòng:
- Công chúa, mấy ngày này nhất định nàng đã chịu đủ lời ghẻ lạnh của Ô Thứ.
Công chúa không lên tiếng, chỉ chôn sâu đầu vào lòng Sở Phong. Sở Phong nói không sai, mấy ngày này, nàng quả thật đã chịu đủ Ô Thứ hiếp bức chế nhạo, mỗi một lần đều là nhẫn nhục chịu đựng.
Sở Phong nói:
- Công chúa, ở trướng bồng của Tát Già Diệp, hình như nàng...
Hắn nhớ tới tình cảnh công chúa sắc mặt hồng hào, ánh mắt ngậm xuân.
Giọng công chúa run run:
- Ta không biết, ta khống chế không được, tiếng tụng kinh đó... ta rất sợ hãi, ta...
Sở Phong vội vã cầm chặt hai tay nàng, ôn nhu nói:
- Bây giờ nàng còn sợ không?
Công chúa bình phục lại, lắc đầu. Sở Phong hôn lên mái tóc tuyết trắng của nàng, hôn đến tận vành tai nàng, nhịn không được lấy chóp mũi hủi hủi. Công chúa xấu hổ khẽ trách, toàn thân rã rời.
Sở Phong chợt nhỏ giọng nói:
- Công chúa, ta có thể cắn tai nàng một cái không?
- Sao?
Công chúa thế nào cũng không ngờ được Sở Phong sẽ đề xuất loại yêu cầu này, thoáng chốc đỏ mặt:
- Huynh... huynh thật là xấu!
Giọng công chúa nhỏ như muỗi.
- Công chúa, ta chỉ là lễ thượng vãng lai!
- A?
- Công chúa quên rồi sao, trước đó nàng cắn trộm tai ta một cái, còn cả dấu răng đây nè!
Lúc này công chúa mới nhớ tới, ở trướng bồng của Tát Già Diệp, Sở Phong bị thủ ấn của Tát Già Diệp mê hoặc, mình vì đánh thức hắn, đã cắn mạnh vào tai hắn một cái. Nghĩ vậy, hai gò má nàng dần nóng lên hôi hổi, ánh mắt lén nhìn sang lỗ tai Sở Phong, dấu răng vẫn còn chưa phai đi.
Sở Phong lại nói:
- Công chúa, Kinh Thi nói: 'Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư'(*). Công chúa cắn ta một cái, rất nên để ta cắn lại một cái.
Công chúa cắn môi, nào còn dám lên tiếng.
Sở Phong ghé sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói:
- Không cho ta cắn một cái, để ta hôn một cái cũng được!
- Hư.
Công chúa xấu hổ khẽ hờn dỗi, kiều thái uyển chuyển, sở sở động nhân. Sở Phong cúi đầu xuống, khẽ in đôi môi lên đôi môi đỏ thắm của công chúa, công chúa "ưm" một tiếng, đã mất cơ hội phản kháng.
Môi công chúa mềm mại nói không nên lời, Sở Phong thật sự không cam lòng buông ra. Công chúa vùi đầu trong lòng hắn, xấu hổ hờn dỗi, nào còn dám mở mắt ra.
"Hí -- "
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng ngựa hí, Sở Phong và công chúa sợ đến giật nảy người, quay đầu lại nhìn, không biết lúc nào Túc Sương đứng ở phía sau, hai mắt to đang nhìn họ chằm chằm.
Sở Phong cau mày:
- Túc Sương, ngươi không biết thức thời một chút sao!
Túc Sương vểnh tai, hơi đong đưa, nhìn Sở Phong, cũng không biết nó có hiểu lời hắn nói hay không.
Công chúa đứng lên, đi tới bên cạnh Túc Sương, vỗ về bộ lông bờm trắng phau của nó:
- Tâm tình Túc Sương đang rất khoan khoái đấy.
Sở Phong bĩu môi:
- Tâm tình nó khoan khoái, ta thì lại rất không khoan khoái đây!
Công chúa mím môi cười.
Sở Phong hỏi:
- Công chúa, sao nàng biết tâm tình Túc Sương khoan khoái?
Công chúa nói:
- Huynh có biết không, Túc Sương là dùng lỗ tai để biểu đạt tâm tình. Nếu như nó cao hứng, lỗ tai sẽ lộn về phía sau, nếu như tâm tình nó khoan khoái, lỗ tai sẽ hơi đong đưa; nếu như tâm tình nó không tốt, lỗ tai sẽ lộn nghiêng ra hai bên; nếu như nó tức giận, lỗ tai sẽ liên tục đong đưa trước sau; nếu như nó cảm thấy sợ hãi, lỗ tai sẽ liên tục rung động!
Sở Phong cười nói:
- Công chúa cũng lý giải Túc Sương quá nhỉ.
Công chúa nói:
- Ta cùng Túc Sương ngày đêm ở chung, đương nhiên biết tính nết của nó rồi.
Sở Phong tròng mắt láo liên:
- Công chúa có biết ta cũng dùng lỗ tai để biểu đạt tâm tình không?
Nói xong lỗ tai hắn lộn ra phía sau: - "Đây là biểu thị ta thật cao hứng." Tiếp theo lỗ tai hơi lắc lư: - "Đây biểu thị tâm tình của ta khoan khoái." Tiếp theo lỗ tai nghiêng ra hai bên: - "Đây biểu thị tâm tình của ta không tốt." Tiếp theo lỗ tai liên tục lắc lư: - "Đây biểu thị ta tức giận."
Công chúa kinh ngạc lỗ tai Sở Phong, cảm thấy rất khó tin:
- Lỗ tai của huynh...sao cử động được.
Sở Phong lại đảo tròng mắt:
- Là sau khi bị công chúa cắn một cái, nên nó liền biết cử động.
- Hư.
Công chúa khẽ hờn giỗi:
- Người ta chỉ cắn tai trái của huynh, sao tai phải của huynh cũng biết cử động!
Sở Phong như chợt hiểu ra:
- Thảo nào tai phải của ta không linh động bằng tai trái. Thì ra là thế. Công chúa, nàng mau cắn tai phải của ta một cái đi!
Nói xong hắn thật sự ghé sát mặt bên phải tới bên miệng công chúa, công chúa đỏ mặt, hờn dỗi nắm hai tay đấm lên ngực Sở Phong. Sở Phong nắm được hai tay nàng, cười hì hì không ngừng.
Túc Sương bên cạnh lại hí lên một tiếng, lỗ tai lộn ngược về phía sau, tiếp theo liên tục lắc lư, sau đó lại lộn về phía sau, sau đó lại liên tục lắc lư.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Công chúa, Túc Sương đây là cao hứng hay là tức giận?
Công chúa cũng khó hiểu:
- Cái này...ta cũng không biết, Túc Sương chưa bao giờ thử qua như vậy.
- Ta biết!
Sở Phong cười hì hì, ghé sát bên tai công chúa, thần bí nói:
- Túc Sương là hưng phấn.
Công chúa đỏ ửng mặt, đấm lên ngực Sở Phong một cái, giọng gắt lên:
- Huynh xấu quá đi!
Sau đó nàng xoay người vỗ về lông bờm của Túc Sương:
- Mấy ngày nay may có Túc Sương làm bạn, bằng không ta không biết làm sao sống được! Huynh có biết không, vài lần Ô Thứ muốn giết Túc Sương, nhưng mỗi lần cổ hạ thủ, con Ngọc Lung Điêu của cổ sẽ hí lên không ngớt, Túc Sương mới tránh được một kiếp.
Sở Phong đi tới phía sau Túc Sương, vỗ vỗ lưng nó:
- Túc Sương, trước đó ta bắn ngươi một cái, ngươi không trách ta chứ?
Túc Sương quay đầu nhìn hắn, lỗ tai co co lại phía sau, hình như tỏ vẻ không để tâm.
Sở Phong lại nói:
- Túc Sương, vị hắc y cô nương đó cũng bắn ngươi một cái, cô ấy là vì cứu chủ nhân của ngươi, ngươi cũng đừng trách cô ấy.
Túc Sương lại co co hai lỗ tai về phía sau.
Sở Phong gập ngón tay, muốn chọt Túc Sương một cái. Túc Sương vừa thấy thế, nó hí lên rồi nhảy ra xa hai trượng, kinh hoàng nhìn ngón tay Sở Phong.
Sở Phong khó hiểu, đang muốn tiến lên, Túc Sương lại nhảy ra xa hai trượng, lỗ tai liên tục đong đưa. Công chúa bước nhanh tới trước, vỗ về Túc Sương, quay đầu lại lườm Sở Phong:
- Huynh hù Túc Sương sợ rồi.
Sở Phong nhún nhún vai.
Một hồi lâu, Túc Sương cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Công chúa bảo nó quỳ bốn chân ngồi trên mặt đất, còn mình thì ngồi dựa vào Túc Sương.
Sở Phong cảm thấy thú vị:
- Ta tưởng chỉ có lạc đà mới biết quỳ, thì ra ngựa cũng biết.
Công chúa nói:
- Bởi vì bốn chân của Túc Sương rất mềm mại. Sở đại ca cũng qua đây ngồi đi.
Sở Phong nói:
- Ta sợ sẽ làm nó sợ.
- Không đâu. Hiện tại Túc Sương rất ngoan.
Sở Phong liền đi qua, cũng ngồi dựa vào Túc Sương. Túc Sương quả nhiên rất an tĩnh.
Sở Phong nói:
- Túc Sương linh tính như vậy, chúng ta nhất định phải tìm cho nó một gia đình tốt!
Công chúa cười nói:
- Túc Sương không cần huynh quan tâm đâu.
- Đúng rồi. Túc Sương xinh đẹp như thế, nhất định có rất nhiều suất mã theo đuổi, không cần quan tâm.
Công chúa bật cười khì.
Hai người dựa vào nhau, bầu trời dưới bóng đêm như tấm màn nhung huyền ảo tĩnh mịch. Sở Phong thấy công chúa đăm đăm nhìn bầu trời đêm, mới hỏi:
- Công chúa đang suy nghĩ gì vậy?
Công chúa nói:
- Bầu trời đêm của thảo nguyên thật đẹp!
- Đúng vậy, thực sự rất đẹp!
- Sở đại ca có biết không, ta từ nhỏ đã muốn nhìn sông băng, sa mạc, thảo nguyên, biển rộng một lần. Khi tại Thiên Sơn ta đã thấy sông băng, khi tại Tây Vực cũng thấy sa mạc, hiện tại cũng đã thấy thảo nguyên. Chỉ là biển rộng còn chưa thấy qua.
Sở Phong nói:
- Lần đó chúng ta đi Tây Hải, không phải là xem qua rồi sao?
Công chúa lắc đầu nói:
- Ta xem qua sách ở trong cung nói, Tây Hải chỉ là một cái hồ rất lớn, không phải là biển rộng chân chính!
- Nói như vậy, ta cũng chưa thấy qua biển rộng. Công chúa, một ngày kia ta sẽ đưa nàng đi nhìn biển rộng chân chính!
- Thật sao?
- Thật, ta đã gạt công chúa lúc nào chưa?
Công chúa cười ngọt ngào, tựa ở trong lòng Sở Phong, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Ngủ rất say, rất sâu, khóe miệng vẫn còn giữ ý cười ngọt ngào. Mấy ngày nay nàng sống trong sợ hãi, quả thật rất mệt. Sở Phong nhìn nàng, vừa thương tiếc, lại buồn bã. Công chúa không nên đi theo mình để rồi mỗi ngày phải lo lắng, nhưng nàng lại lựa chọn mình.
Hắn ôm lấy công chúa, trở lại trướng bồng mới buông công chúa xuống, đắp chăn bông cho nàng, sau đó đi ra khỏi trướng bồng, nhìn bầu trời đêm đen kịt.
Bầu trời đêm đen kịt, không có lấy một ánh sao, đen tựa như bộ hắc y của Thiên Ma Nữ, cũng tĩnh như thân hình Thiên Ma Nữ đang lặng đứng. Hắn biết Thiên Ma Nữ sẽ không tới, nếu như nàng tới, thì đã tới từ lâu rồi. Thiên Ma Nữ lại một lần nữa bỏ hắn mà đi, vì sao? Vì sao mỗi lần nàng đều phải lựa chọn như vậy? Bao khó khăn mình mới gặp lại nàng, vì sao nàng lại tình nguyện bỏ lại mình, để độc thân phiêu bạt? Là bởi vì công chúa, bởi vì mình không chuyên với tình, hay là bởi vì giữa mình với nàng còn thiếu khuyết một cái gì?
Giữa mình và Thiên Ma Nữ rốt cuộc còn thiếu cái gì? Là mình chưa hết lòng vì nàng, hay là thiên ý vốn trên ngươi người ta như vậy?
Sở Phong yên lặng bầu trời đêm đen kịt, nơi cửa doanh đột nhiên truyền đến một tiếng hí lanh lảnh. Sở Phong run bắn cả người, lòng giật thọt một cái. Là tiếng kêu của Tiểu Ô. Sau một khắc, hắn đã hóa thành một đạo lưu quang lướt về hướng cửa doanh.
----
Chú thích:
(*)Nguyên văn bài Mộc Qua (木瓜) - Kinh Thi:
Đầu ngã dĩ mộc qua. Báo chi dĩ quỳnh cư.
Phỉ báo dã, Vĩnh dĩ vi hảo dã.
(Dịch thơ: Tạ Quang Phát)
Mộc qua người tặng ném sang,
Quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người.
Phải đâu báo đáp ai ơi,
Để mà giao hảo đời đời cùng nhau.