Thiên Sơn, Thác Mộc Nhĩ phong, Bàn Phi Phượng ngồi xếp bằng trước Thánh Hỏa thần điện, đối diện là tuyết phong liên miên một màu trắng xóa. Nàng khép hờ hai mắt, như mị như mộng, quanh người nàng di động một vòng hoa tuyết nhàn nhạt, tuyệt vời nói không nên lời.
Thì ra Bàn Phi Phượng đã bước vào cảnh giới Phượng Mị Phù U của Thiên Phượng quyết. Phượng Mị Phù U là một cảnh giới hết sức đặc biệt của Thiên Phượng quyết, cùng loại với tĩnh tọa tích cốc của đạo gia. Chỉ cần bước vào Phượng Mị Phù U, nàng có thể không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, cả người bị vây giữa minh tưởng và mộng mị.
*(tích cốc: Tức không ăn ngũ cốc, mà là ăn khí, hấp thu năng lượng tự nhiên)
Từ giờ trở đi nàng sẽ luôn canh giữ ở trước Thánh Hỏa thần điện, sẽ không rời khỏi nửa bước, trong minh tưởng cùng mộng mị để mặc thời gian trôi đi.
***
Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ xuống Thiên Sơn, trở về đại doanh Hoa Anh. Dọc theo đường đi hai người cũng không nói gì. Doanh trại Hoa Anh, công chúa đang hết sức chăm chú tìm cái gì trong bụi cỏ dại.
Sở Phong phi thân hạ xuống, công chúa giật mình, ngẩng đầu vừa nhìn thì vừa kinh vừa mừng.
- Sở đại ca!
Sở Phong cười hì hì:
- Công chúa, có phải nhớ ta rồi không?
Vừa nói vừa vươn ngón tay muốn dụi lên chóp mũi công chúa, chợt nhớ tới Thiên Ma Nữ đang ở phía sau, hắn vội thu ngón tay mới thò ra được một nửa về, dừng lại lặng lẽ cười.
Công chúa vốn muốn hờn dỗi, vừa thấy tình cảnh này vội vã ngừng lại, cắn môi lén nhìn sang Thiên Ma Nữ.
Thiên Ma Nữ hơi xoay người đi, kéo Tiểu Ô đang muốn bỏ đi, Sở Phong liền nói:
- Dể ta giới thiệu cho công chúa. Vị này chính là Thiên Nữ cô nương, mau gọi Thiên Nữ tỷ tỷ!
Công chúa liền hạ thấp người:
- Thiên Nữ tỷ tỷ!
Thiên Ma Nữ dừng lại, ngẩn người, rồi khẽ gật đầu. Ngoại trừ Tiểu Anh, công chúa là người thứ hai gọi nàng là Thiên Nữ tỷ tỷ.
Sở Phong thấy trên tay công chúa cầm một cọng cỏ dại mới hỏi:
- Công chúa đang tìm cái gì vậy?
Thì ra mấy ngày nay Sở Phong không ở đây, công chúa không có việc gì liền cùng Tần đại phu học nhận biết thảo dược. Tần đại phu thấy công chúa thông minh, cũng vui vẻ chỉ dạy. Công chúa hỏi Tần đại phu làm sao trị chứng đau ngực. Tần đại phu liền nói cho công chúa vài loại thảo dược cùng cách điều chế. Công chúa ghi nhớ, liền mỗi ngày đến bụi cỏ dại tìm mấy vị thảo dược đó.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Sao công chúa muốn tìm những thảo được này? công chúa bị đau ngực hả?
Công chúa lắc đầu, không nói gì.
- Vậy công chúa tìm những thảo dược này...A, công chúa là vì ta!
Sở Phong đột nhiên tỉnh ngộ, công chúa tìm những thảo dược này là vì chứng đau ngực của mình. Hắn không khỏi cười nói:
- Biết là công chúa thương ta mà!
Vừa nói vừa lại thò tay muốn véo chóp mũi công chúa, duỗi tới phân nửa, lại vội vàng thu về.
Lúc này, Tiểu Thanh và Hoa Anh đi tới. Tiểu Thanh vừa thấy Sở Phong, đang muốn chất vấn hắn vì sao bỏ công chúa lại, nháy mắt thấy Thiên Ma Nữ đứng ở phía sau Sở Phong, nàng liền im lặng, bởi vì khí tức lạnh lùng tự nhiên lộ ra của Thiên Ma Nữ làm cho lòng nàng khiếp sợ.
Mặc dù Hoa Anh chưa từng gặp Thiên Ma Nữ, nhưng sớm nghe Sở Phong đề cập qua. Hắn liền nói:
- Vị này có phải là Thiên Nữ cô nương ngày đó đã báo tin cho Ngọc Môn quan?
Sở Phong nói:
- Đúng vậy!
Hoa Anh chắp tay nói với Thiên Ma Nữ:
- Nếu không có cô nương nghìn dặm báo tin, đại quân Tây chinh đã sớm bị Hung Nô, Mông Cổ phá tan, Đông Thổ khó mà giữ được!
Thiên Ma Nữ không nói gì, chỉ nhìn phía chân trời xa xôi.
***
Đêm đã khuya.
Ngoài trướng bồng, Sở Phong ngồi một mình ở một nơi, nhìn màn trời đen kịt phía tây bắc. Phương hướng đó chính là hướng Thác Mộc Nhĩ phong, nơi sở tại của Thánh Hỏa thần điện. Hắn nhặt lên một chiếc lá, rồi đặt bên mép thổi. Thanh âm rất chát. Mộ Dung đã từng dạy hắn cách thổi lá cây thành âm, song hắn không học được, cho nên âm thanh rất chát đắng. Có điều rất hợp với tâm tình lúc này của hắn. Người hắn thích đang từng người bỏ hắn đi. Đầu tiên là Lan Đình, sau đó là Ngụy Đích, hiện tại là Bàn Phi Phượng. Kế tiếp sẽ là ai? Công chúa hay là Thiên Ma Nữ? Thiên Ma Nữ... lòng Sở Phong buồn bã. Hắn dự cảm được Thiên Ma Nữ lại muốn bỏ hắn đi rồi. Nàng muốn đi, không ai có thể giữ được nàng, bao gồm cả hắn. Có lẽ vào ngày mai, hoặc là ngay đêm nay, nàng sẽ yên lặng bỏ đi, tiếp tục nỗi cô độc của nàng, tiếp tục cuộc đời phiêu bạt của nàng.
"Chi -- chi -- chi -- "
Sở Phong thổi lên, âm thanh ngoại trừ chát đắng, vẫn là chát đắng.
Trong trướng bồng. Thiên Ma Nữ lẳng lặng đứng nhìn bầu trời đêm đen kịt xa xôi, lại giống như đang nghe tiếng Sở Phong thổi lá cây. Công chúa ở bên cạnh nói:
- Thiên Nữ tỷ tỷ, Sở đại ca hình như có tâm sự?
Thiên Ma Nữ không lên tiếng.
Công chúa lại nói:
- Có phải là vì Phi Phượng tỷ tỷ không?
Thiên Ma Nữ vẫn không lên tiếng. Công chúa lặng lẽ. Hai người đứng yên, chỉ có tiếng thổi lá cây chi chi ở bên ngoài.
Thiên Ma Nữ đột nhiên nói:
- Cô ra với hắn đi!
Công chúa hỏi:
- Tỷ không đi sao?
Thiên Ma Nữ không nói gì.
Công chúa nói:
- Thiên Nữ tỷ tỷ có biết không, cứ đến đêm khuya người tĩnh, Sở đại ca thường sẽ một mình ngơ ngác nhìn bầu trời đêm, cả đêm bất động, giống như tỷ hiện tại vậy...
- Hắn...thường hay như vậy ư?
Công chúa gật đầu:
- Có một lần ta hỏi hắn đang nhìn cái gì? Hắn chỉ cười, nói là đang đếm sao?
- Đếm sao...
Thiên Ma Nữ lẩm bẩm.
Công chúa nói:
- Ta hỏi hắn vì sao đếm sao, hắn nói khi còn bé mẫu thân từng nói cho hắn, nếu như có thể đếm ra bầu trời có bao nhiêu ngôi sao, ông trời sẽ thực hiện một nguyện vọng của hắn, để hắn nhìn thấy người muốn gặp. Cho nên hắn thường xuyên đếm sao. Hắn nói đáng tiếc hắn rất ngốc, đếm một hồi lại quên đếm tới đâu, cho nên mỗi lần cả đêm cũng đếm không xong. Ta vẫn không biết vì sao hắn phải làm như vậy, không biết người hắn muốn gặp. Cho tới bây giờ ta mới hiểu được.
- Hắn... thật khờ!
- Thiên Nữ tỷ tỷ, Sở đại ca thực sự rất quan tâm đến tỷ!
Thiên Ma Nữ lặng lẽ nói:
- Hắn quá quan tâm ta, cho nên cười không dám cười, nên nói không dám nói, nên làm không dám làm! Hắn bản tính thẳng thắn, thích hành sự theo bản tính, không nên bị người khác ràng buộc...
- Thiên Nữ tỷ tỷ...
- Công chúa ra với hắn đi, hiện tại hắn cần có người ở bên!
- Vì sao tỷ không đi?
Thiên Ma Nữ cười cười, nụ cười cũng cay đắng, sau đó nói:
- Ta... không biết an ủi người khác!
Công chúa lặng lẽ xoay người, đi ra trướng bồng, đi thẳng đến bên cạnh Sở Phong, lẳng lặng ngồi xuống.
Sở Phong dừng lại, quay đầu nhìn công chúa mà cười:
- Công chúa, có phải tiếng ta thổi rất khó nghe, nên đánh thức nàng rồi không?
Công chúa lắc đầu:
- Sở đại ca...có tâm sự hả?
Sở Phong lại cười, không nói gì, lại đặt lá cây bên mép.
- Sở đại ca, vì sao Phi Phượng tỷ tỷ không cùng huynh trở về?
Sở Phong dừng lại, ngây người một lúc mới chợt hỏi:
- Công chúa nói xem, nếu như lưỡng tình tương duyệt, có đúng nhất định phải ở cùng nhau hay không?
Công chúa nói:
- Lưỡng tình tương duyệt, sao lại quan tâm sớm chiều gặp nhau? [Thước Kiều Tiên] cũng nói 'Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ' !
(Tình này nếu như đã mãi lâu dài
Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều)
Sở Phong lắc đầu nói:
- Ngưu Lang Chức Nữ còn có ngày gặp gỡ trên cầu Hỉ Thước, ta cùng Phi Phượng lại không có ngày gặp lại...
- Phi Phượng tỷ tỷ...
- Cô ấy sẽ không xuống Thiên Sơn nữa, cũng không cho ta lên Thiên Sơn tìm cô ấy nữa!
Sở Phong lại đặt lá cây lên mép bắt đầu thổi...
Công chúa không nói gì nữa, nàng biết hiện tại điều duy nhất cần làm là ngồi bên cạnh Sở Phong, lẳng lặng lắng nghe.
Thanh âm đột nhiên dừng lại, Sở Phong chợt hỏi:
- Sao công chúa lại ra đây?
- Là Thiên Nữ tỷ tỷ bảo ta đi ra đây với huynh!
- Cô ấy bảo công chúa đi ra?
Lòng Sở Phong chùng xuống, thân hình đã như lưu quang lướt về trướng bồng. Quả nhiên, Thiên Ma Nữ đang lặng lẽ bỏ hắn đi, còn đột nhiên hơn so với dự liệu của hắn. Hắn nhảy vào trướng bồng, mặc dù biết rõ bên trong không có khả năng có hình bóng của Thiên Ma Nữ nữa, nhưng hắn vẫn ôm một tia khát vọng.
Hắn ngây người, bởi vì Thiên Ma Nữ đang lẳng lặng đứng ở trong trướng bồng. Sở Phong đột nhiên nhảy vào còn làm cho nàng giật mình.
- Ngươi...làm sao thế? - Thiên Ma Nữ hỏi.
- Không... không có gì...
Sở Phong cố ức chế tim đập nhanh, cố che giấu sắc mặt.
- Ngươi...cho là ta đi rồi hả?
Sở Phong lặng lẽ gật đầu.
Thiên Ma Nữ đi tới trước người Sở Phong:
- Ngươi đã nói muốn cùng ta trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ. Từ nay về sau, ta sẽ không dễ dàng rời khỏi ngươi nữa!
Sở Phong chấn động, nỗi buồn trong lòng tan biến hết, không có gì quan trọng hơn so với những lời này. Hắn cầm lấy tay Thiên Ma Nữ, trên mặt lại tràn ra nụ cười thẳng thắn đã lâu rồi chưa xuất hiện.
Công chúa lặng yên đứng bên ngoài trướng bồng. Mãi đến giờ phút này, nàng mới biết thì ra vị hắc y nữ tử này ở trong lòng Sở Phong lại quan trọng như vậy.
***
Ngày hôm sau, Sở Phong chuẩn bị từ biệt Hoa Anh, lúc gần đi hắn đi nhìn Vương Càn, chính là Vương hiệu quân vì hắn mà bị trúng tên. Sở Phong luôn mãi cảm tạ Vương Càn. Vương Càn nói:
- Công tử không cần phải cảm ơn, ta chỉ là báo ân của công tử!
- Báo ân? - Sở Phong khó hiểu.
Vương Càn nói:
- Công tử còn nhớ Vương đại nhân ngày đó hộ tống công chúa hòa thân không?
- Lễ bộ thượng thư Vương đại nhân chính trực cổ hử đó hả?
Vương Càn cười cười:
- Hắn là đại ca của ta!
- Hả?
Sở Phong rất ngạc nhiên. Lúc này mới phát hiện khẩu âm của Vương Càn cùng Vương Nguyên giống nhau như đúc, dung mạo cũng tương tự, chỉ là trang phục một võ một văn, không dễ nhìn ra.
Vương Càn nói:
- Đại ca của ta chỉ biết lễ văn, không biết võ công, ngày đó nếu như không có công tử một đường hộ tống, từ lâu tính mệnh đã khó giữ!
Thì ra, Vương Nguyên, Vương Càn là hai huynh đệ, nhưng tính cách khác hẳn. Vương Nguyên thích văn, Vương Càn thích võ. Hai người từ nhỏ đã ôm lòng báo quốc. Vương Nguyên bởi vì là môn sinh của Hoa thừa tướng, được Hoa thừa tướng tiến cử, rất nhanh lên làm Lễ bộ thượng thư. Vốn có đại ca đảm nhiệm quan lớn tại triều đình, làm đệ đệ muốn một chức quan nào đó cũng đơn giản. Nhưng thứ nhất Vương Nguyên là người vô cùng ngay thẳng, thứ hai Vương Càn không muốn chức vị tại triều đình, chỉ muốn ra sa trường giết địch, cho nên hắn dấn thân vào quân đội, lại được phân công tới trong quân Giả Do, chính là thiên tướng của quân Nhữ Nam, tại Thập cửu chiết cốc muốn bắn chết Sở Phong và công chúa, bị công chúa một đao đâm chết.
Vương Càn phát hiện Giả Do không chỉ háo sắc, còn nhát như chuột, còn cắt xén quân lương, binh sĩ trong quân đa số tham sống sợ chết, thường ngày chỉ nghĩ cướp bóc của bách tính thế nào, hoàn toàn không có pháp kỷ. Bản thân ôm lòng giết địch, nhưng không có đường báo quốc, mãi đến khi đầu quân đến dưới trướng Hoa Anh mới có cơ hội thi triển. Ngày đó tại ngõ sườn núi liều mình ngăn cản thiết kỵ Mông Cổ truy kích Sở Phong, thứ nhất là phụng mệnh của Hoa Anh, thứ hai là báo đáp ân của Sở Phong.
Sở Phong nghe xong ngọn nguồn, lại cùng Vương Càn nói đến chuyện của đại ca hắn, hai người bất giác đều lấy chuyện cũ của Vương Nguyên để trêu đùa. Nói chuyện rất vui. Sở Phong lại kiểm tra vết thương của Vương Càn, đã hoàn toàn khép miệng.
Từ biệt Vương Càn, Sở Phong đi ra khỏi trướng bồng, thầm nghĩ: "Tần đại phu này cũng có chút tài năng thật, hai ba ngày là có thể làm cho vết thương hoàn toàn khép miệng, sợ rằng Y Tử cô nương cũng chưa hẳn có thể làm được!"
Đang nghĩ ngợi, phía sau vang lên tiếng gọi:
- Tiểu huynh đệ xin dừng bước!
Sở Phong xoay người lại nhìn, gọi mình chính là Tần đại phu. Hắn vội vã hành lễ.
Tần đại phu hỏi:
- Vừa rồi tiểu huynh đệ đi thăm Vương hiệu quân hả?
Sở Phong gật đầu.
Tần đại phu lại hỏi:
- Vết thương của Vương hiệu quân thế nào?
Sở Phong nói:
- Đã hoàn toàn khép miệng. Tần đại phu quả nhiên cao minh!
Tần đại phu cười ha ha:
- Đó chỉ là chút tài mọn thôi, không đáng nói đến, lão phu còn có thuật càng bí hiểm hơn, chưa bao giờ cho ai thấy. Tiểu huynh đệ có muốn học không? Nếu như muốn học, ta sẽ ngoại lệ thu tiểu huynh đệ làm đồ đệ, dốc túi truyền thụ!
Sở Phong vừa nghe, thì ra Tần đại phu vẫn chưa từ bỏ hy vọng muốn thu mình làm đồ đệ. Hắn không khỏi buồn cười:
- Hảo ý của đại phu, tại hạ tâm lĩnh. Chỉ là ta phải đi rồi, ngày khác có cơ hội lại thỉnh giáo với đại phu!
Hắn vội xoay người muốn đi, Tần đại phu vội vã kéo hắn lại:
- Tiểu huynh đệ, cơ hội hiếm có mà! Không phải là lão phu nói ngoa, y thuật của lão phu độc bộ thiên hạ, không biết bao nhiêu danh môn đệ tử muốn bái làm môn hạ của lão phu, lão phu cũng không nhìn cái nào. Lão phu là cảm thấy tiểu huynh đệ là một viên ngọc quý, có thể điêu có thể mài, mới ngoại lệ thu tiểu huynh đệ làm đồ đệ. Hôm nay tiểu huynh đệ bỏ qua cơ hội nghìn năm này, ngày khác muốn bái lão phu làm sư nữa, chưa hẳn có phúc phận này nữa đâu!
Sở Phong nói:
- Đã như vậy, tại hạ chỉ đành tiếc cho không có phúc phận này rồi!
Hắn xoay người lại muốn đi. Tần đại phu lại kéo hắn lại:
- Tiểu huynh đệ không cần tiếc, hiện tại tiểu huynh đệ bái lão phu làm sư, không phải có phúc phận này rồi sao! Mau bái! Mau bái!
Sở Phong lại vừa bực mình vừa buồn cười, lại không tiện bỏ mặc ông ta, nghĩ thầm da mặt của Tần đại phu này thật còn dày hơn cả mình. Hắn liền nói:
- Ta chỉ muốn trường kiếm giang hồ, không có tâm học đạo, xin đại phu tìm cao đồ khác!
Tần đại phu nói:
- Giang hồ hiểm ác, làm sao so được với hành y tế thế! Tiểu huynh đệ không bằng ở chỗ này bái lão phu làm sư, học y là cứu người, dù gì cũng tốt hơn so với rút kiếm giết người nhiều!
Sở Phong nói:
- Đao kiếm có thể giết người, cũng có thể cứu người. Ta cứ đi theo con đường của mình!
Tần đại phu vẫn không bỏ qua:
- Đi con đường của mình mặc dù tốt, nhưng khó tránh khỏi nơi chốn quanh co, bụi gai đầy đường. Của lão phu là hoạn lộ thênh thang, một đường bằng phẳng. Tiểu huynh đệ đừng do dự, mau bái! Mau bái!
Sở Phong thực sự là bó tay, đành phải nói:
- Tại hạ thích vượt mọi chông gai, đại phu thứ lỗi!
Tần đại phu vuốt vuốt râu mép, chợt hỏi:
- Tiểu huynh đệ thấy tuổi tác của lão phu thế nào?
Sở Phong vừa nghe, suýt nữa cười sặc:
- Tần đại phu hoa giáp trùng khai!
Tần đại phu ngẩn ra:
- Sao tiểu huynh đệ biết?
Sở Phong nhịn cười:
- Trước đó đại phu đã nói với ta rồi!
- Ôi! Lão phu nhất thời hồ đồ! Nhưng mà này tiểu huynh đệ, mặc dù lão phu có hơi hồ đồ, nhưng phương diện y đạo không hồ đồ chút nào. Ta nghe vị cô nương tóc trắng đó nói, ngực của tiểu huynh đệ không khỏe, có thể cho lão phu xem mạch được không?
Sở Phong liền vươn tay ra. Tần đại phu khoát một ngón trỏ tay trái lên uyển mạch của Sở Phong, tay phải khẽ vuốt râu mép.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Đại phu bắt mạch chỉ dùng một ngón tay?
Tần đại phu sửng sốt:
- Ôi, già lẩm cẩm rồi, thiếu chút nữa quên mất!
Ông ta lại khoát cả ngón giữa cùng ngón áp út lên uyển mạch của Sở Phong, một lúc rồi buông ra.
Sở Phong vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, thầm lắc đầu: "Cái này cũng được sao? Hơn phân nửa chả được gì rồi!"
Đang nghĩ ngợi, Tần đại phu đã mở miệng:
- Thanh thủ manh xà, hổ đầu hồ phong, hắc tiễn ngư, tử ngọc ôn hương, huyền băng hàn độc, ngũ bộ xà, ngưng huyết xà... Ha ha, tiểu huynh đệ là thân bách độc đấy!
Sở Phong không nói ra lời. Tần đại phu chỉ một ngón tay đã dò ra kỳ độc mình trúng phải, ngay cả trình tự trước sau cũng chuẩn xác không sai, việc này ngay cả Y Tử cô nương cũng không làm được.
Tần đại phu lại nói:
- Còn có Thiên Sơn tuyết liên, tử ô thảo, xích chu quả, long câu thảo, ha ha, tiểu huynh đệ còn là thân thể bách linh!
Sở Phong đành phải nhìn Tần đại phu với cặp mắt khác xưa.
- Ừ, những kỳ độc linh thảo này đều muốn xâm nhập vào trái tim tiểu huynh đệ, cho nên ngực tiểu huynh đệ có khi đau ngấm ngầm, cũng may chúng nó chế ước lẫn nhau, nhưng từ từ chuyển hóa thành một luồng dị khí, ẩn nấu ở phụ cận ngực tiểu huynh đệ. Luồng dị khí này có thể hút bách độc, hóa thành của mình, cho nên tiểu huynh đệ là thân thể bách độc bất xâm. Có điều tiểu huynh đệ đừng đắc ý, luồng dị khí này rất khônh ổn định, tùy thời cũng sẽ ăn vào tim. Nếu như ta phỏng đoán không sai, cứ cách một đoạn thời gian thì ngực tiểu huynh đệ sẽ đau nhức một lần, hơn nữa lần sau còn nghiêm trọng hơn lần trước!
Sở Phong thật sự bội phục, Tần đại phu không ngờ nói ra chân tướng chứng đau ngực của mình một cách rõ ràng. Việc này coi như là Lan Đình cũng phải muốn trải qua một phen quan sát hỏi ý mới có thể đại khái nói ra.
Tần đại phu nói tiếp:
- Nhưng tiểu huynh đệ không nên dùng Long Câu thảo, càng không nên lấy Long Câu thảo làm thuốc. Long Câu thảo tuy có công hiệu chữa trị đau ngực, nhưng dược lực của nó tất sẽ khiến dị khí cắn trả lại rất mạnh. Nếu như tiểu huynh đệ dùng, tất sẽ đau thành cuồng. Không biết là đại phu nào đã cho tiểu huynh đệ dùng Long Câu thảo!
Sở Phong chỉ có quanh co không nói, Tần đại phu nói:
- Không phải là vị thiên hạ đệ nhất Y Tử mà tiểu huynh đệ nói đó chứ?
Sở Phong không nói gì. Tần đại phu nói:
- Ta đã nói nhất định là có tiếng không có miếng rồi mà. Lão phu còn không dám xưng thiên hạ đệ nhất, ai dám xưng thiên hạ đệ nhất? Nhìn xem, làm hại tiểu huynh đệ rồi, làm hại rồi, chao ôi...
Tần đại phu nhất thời đấm ngực dậm chân, vô cùng đau đớn. Sở Phong thấy ông ta nói Lan Đình như vậy thì rất không vui:
- Là ta tự nguyện thử thuốc!
Tần đại phu chỉ lắc đầu:
- Một khi dùng Long Câu thảo, kỳ độc trong cơ thể tiểu huynh đệ cùng linh thảo sẽ dung hòa chuyển hóa cho nhau mà thành khí cương dương, dung nhập vào chân khí trong cơ thể. Lúc này nếu muốn giải nữa thì không thể rồi. Có phải tiểu huynh đệ cảm thấy luyện công tiến triển cực nhanh hay không?
Sở Phong gật đầu.
Tần đại phu nói:
- Chính là kết quả của khí cương dương chuyển hóa. Tuy nhiên thân thể tiểu huynh đệ không thể hoàn toàn hấp thu những khí cương dương này, khí cương dương còn lại không thể phát tiết, chỉ có thể cắn trả vào tim, vả lại ngày đêm tích luỹ, tất có một ngày bạo phát, chỉ khoảnh khắc sẽ phá nát trái tim tiểu huynh đệ!
Sở Phong vội hỏi:
- Đại phu có biện pháp hóa giải không?
Tần đại phu nói:
- Nếu như tiểu huynh đệ không phục qua Long Câu thảo, lão phu tự hỏi vẫn còn có biện pháp, nhưng hiện giờ lão phu cũng bất lực rồi. Có điều tiểu huynh đệ không cần nản lòng, nếu như tiểu huynh đệ đồng ý bái lão phu làm sư, hai thầy trò chúng ta cùng nghiên cứu, có thể nghĩ ra biện pháp thôi. Nào, tiểu huynh đệ, chúng ta cứ đơn giản, ngươi không cần ba quỳ chín lạy, chỉ cần gọi một tiếng sư phụ là lễ thành. Mau gọi sư phụ! Gọi sư phụ!
Sở Phong dở khóc dở cười, nói đến cùng vẫn là muốn mình bái ông ta làm thầy, hắn thật sự không muốn dây dưa nữa, liền nói:
- Nhận được đại phu yêu quý, tại hạ có chuyện quan trọng trong người, cáo từ!
Hắn xoay người đi ngay.
Tần đại phu kéo lại:
- Tiểu huynh đệ sẽ đau ngực mà chết bất cứ lúc nào, ngươi không sợ sao?
Sở Phong thản nhiên cười:
- Không biết chết, sao biết sống!
Tần đại phu thấy Sở Phong thủy chung không chịu, chỉ đành thở dài nói:
- Nếu tiểu huynh đệ nhứt định không chịu bái sư, vậy ta cũng không dám miễn cưỡng nữa. Ta có một lời tặng tiểu huynh đệ!
- Mời đại phu nói!
- Vị cô nương tóc trắng kia có phải là người yêu của tiểu huynh đệ không?
Sở Phong gật đầu.
- Như vậy tiểu huynh đệ tốt nhất sớm ngày cùng vị cô nương đó viên phòng đi!
Sở Phong ngẩn ra:
- Việc này...vì sao?
Tần đại phu nói:
- Tiểu huynh đệ có biết cô ấy là thân nghịch mệnh tiên thiên không?
- Ta biết!
Tần đại phu nói:
- Tiên thiên nghịch mệnh, kinh mạch đảo lưu, thân thể thiên sinh yếu ớt, thường sẽ sống không quá 10 năm!
- Hiện tại cô ấy rất tốt!
Tần đại phu lắc đầu nói:
- Mặc dù ta không biết vì sao cô ấy sống quá 10 năm, nhưng thân nghịch mệnh của cô ấy cũng không thay đổi, thân thể đó vẫn rất yếu ớt, thỉnh thoảng phong hàn xâm lấn cũng sẽ lấy tính mệnh của cổ!
Sở Phong vội hỏi:
- Đại phu có phương pháp trị liệu không?
- Tiên thiên nghịch mệnh, vô pháp thay đổi!
- Vậy đại phu muốn ta cùng cô ấy viên phòng...
Tần đại phu nói:
- Thân nghịch mệnh, nhất định là thân thể thuần âm, vừa lúc hút khí cương dương. Cương dương trong cơ thể tiểu huynh đệ quá thừa, cùng cô ấy viên phòng, có thể bồi bổ thân thể yếu ớt của cô ấy, đối với tiểu huynh đệ cũng có lợi!
Sở Phong không khỏi đỏ mặt, ấp úng hỏi:
- Như vậy... có phải có thể trị liệu thân nghịch mệnh của cổ không?
Tần đại phu lắc đầu nói:
- Không thể, nhưng có thể làm cho thân thể cô ấy không đến mức quá yếu ớt. Tiểu huynh đệ không cần xấu hổ, việc nam nữ là duyên trời định, không cần giữ lễ tiết. Có điều tiểu huynh đệ, vị cô nương đó tiên thiên nghịch mệnh, tại âm dương mà nói, đó là thân lục khắc!
- Thân lục khắc?
- Chính là khắc phụ khắc mẫu, khắc huynh khắc đệ, khắc tử khắc phu. Lục thân đều khắc!
- Ta không sợ!
- Mệnh của tiểu huynh đệ rất cứng, đương nhiên không sợ. Nhưng thân lục khắc không khắc người, tất khắc mình!
- Khắc mình?
- Tiên thiên nghịch mệnh đều là người bạc mệnh, tiểu huynh đệ hãy quý trọng!
Tần đại phu nói xong thở dài một tiếng, xoay người đi khỏi.
Sở Phong lẳng lặng đứng đó, hồi lâu mới xoay người, thấy được Thiên Ma Nữ đang đứng trước mắt.
- Nàng...nghe hết rồi?
Thiên Ma Nữ gật đầu.
- Nàng...đừng nói cho cổ biết!
- Ta sẽ không nói cô ấy!
Sở Phong lặng lẽ, bên tai vang lên câu nói cuối cùng của Tần đại phu.
Thiên Ma Nữ đột nhiên nói:
- Ngươi là người có thể nghịch thiên cải mệnh, ngươi có năng lực thay đổi số phận của mình, cũng có năng lực thay đổi số phận của người bên cạnh!
Sở Phong chấn động, nhìn Thiên Ma Nữ, mỗi khi tinh thần mình sa sút, nàng luôn luôn khích lệ mình.
Sở Phong từ biệt Hoa Anh, cùng công chúa và Thiên Ma Nữ chạy tới Đại Đồng, bởi vì hắn nhớ tới Tấn tiểu thư muốn đối phó phó Phượng tỷ, chỉ là đáp ứng với hắn, phải đợi hắn trở về mới động thủ. Hắn không dám chắc Tấn tiểu thư có thể giữ lời hứa hay không, bởi vì hắn nhìn ra trong vẻ tao nhã của Tấn tiểu thư ẩn giấu sự cứng rắn, đồng thời hắn cũng lo lắng cho Uất Trì tiểu thư, không biết nàng có phải chịu Triệu Xung hành hạ hay không. Đương nhiên còn có một nguyên nhân, hắn hy vọng có thể từ chỗ Phượng tỷ do thám biết hướng đi của Lan Đình. Hắn không yên lòng về Lan Đình.