Thân thể Lãnh Mộc Nhất Tôn chậm rãi xuất hiện biến hóa, khuôn mặt bắt đầu co rút lại, ngũ quan từ từ vặn vẹo, rồi con ngươi biến mất, biến thành hai lỗ thủng, cổ biến thành như rơm rạ, tay chân cũng gầy như que củi, nhìn qua thật giống như một con quỷ đói, một con quỷ đói đã đói không biết bao nhiêu thời đại, gầy yếu đến mức kinh khủng.
Con quỷ đói này đang tìm đồ ăn khắp nơi, nhưng tìm không thấy, bởi vì quá đói, nó bắt đầu lấy tay cào bùn đất, nặn bùn đất thành bánh bùn để ăn, nhưng bánh bùn vừa vào bụng, lập tức biến thành một ngọn lửa mạnh thiêu cháy lục phủ ngũ tạng của nó. Con quỷ đói đau khổ khóc thét, ngọn lửa khiến nó khô khát đến cực điểm, nhưng xung quanh không có nguồn nước nào.
Nó liều mạng bỏ chạy, rốt cuộc, nó thấy một dòng sông, nhưng khi nó nhảy vào dòng sông, nước sông trong nháy mắt khô kiệt, chỉ còn lại lòng sông khô đến bốc khói. Con quỷ đói khóc thét rời đi, liều mạng bỏ chạy, rốt cuộc lại tìm được một dòng suối, nước suối trong suốt ngọt ngào, nhưng khi nó định thò miệng vào dòng nước suối thì nước suối trong nháy mắt bốc hơi hết sạch.
Quỷ đói tiếp tục bỏ chạy gào khóc, nó thấy một rừng cây, trái cây tươi non treo lủng lẳng đầy cành. Nó liều mạng chạy tới, khi nó chạy tới rừng cây, toàn bộ cây cối trong nháy mắt khô trụi lủi. Nó nhìn thân cây trụi lủi, tuyệt vọng gáo khóc, sau đó tiếp tục bỏ chạy.
Cuối cùng, nó lại thấy một rừng cây đầy trái chín. Quỷ đói chạy vào rừng cây, cây không bị khô, trái cây vẫn treo đầy cành cây, trông tươi ngon mọng nước. Quỷ đói hái xuống một quả, vừa mới đặt tới bên mép, quả trong nháy mắt hư thối đến bốc mùi, mùi hôi làm cho ngũ tạng của nó như đảo lộn. Nó lại hái một quả khác, quả này cũng trong nháy mắt hư thối có mùi. Nó hái xuống từng quả từng quả, hái xuống toàn bộ trái cây trong rừng, nhưng không thể ăn được quả nào, thậm chí không thể cắn lấy một miếng, bởi vì chỉ cần nó đưa trái cây đến bên mép, quả đó trong nháy mắt sẽ thối nát bốc mùi hôi.
Nó lại đau khổ gào khóc, sau đó tuyệt vọng rời khỏi, tiếp tục bỏ chạy. Đột nhiên, nó thấy trên mặt đất xếp một đống bánh nướng, là bánh nướng chân chính dùng bột mì nặn thành, nóng hôi hổi. Nó run run thò tay vào cầm lấy một cái, chậm rãi đưa tới bên mép, bánh nướng cũng không có mùi hôi, còn có mùi thơm xộc vào mũi. Nó mang theo vô hạn hy vọng há miệng cắn, nhưng ngay khi nó há miệng, nó đột nhiên phát giác, miệng mình đã biến nhỏ như đầu kim, nhỏ đến mức căn bản không thể cắn bất cứ đồ vật nào, mặc cho nó cố gắng há mồm nhe miệng thế nào, nhưng ngay cả một vụn bánh nhỏ cũng không thể hút vào.
Sau khi thử qua vô số lần vẫn tuyệt vọng, nó đột nhiên điên cuồng hét lên, bóp nát miếng bánh trong tay, sau đó ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm thê lương đáng sợ, trong tiếng thét, thiên địa chợt hôn ám, bốn phía bắt đầu hiện ra một bầy quỷ đói, cũng đồng thanh gào thét. Đàn quỷ đói này đều ngũ quan vặn vẹo, gáy như rơm rạ, tứ chi như củi, gầy yếu đến ghê tởm. Chúng nó đau khổ gào thét, hình như đã bị đói đến trăm nghìn vạn năm, bởi vì quá đói, có con ăn than nung đỏ, có con uống sắt nóng chảy, có con thậm chí nhảy vào nồi chảo sôi, có con dùng mỏ hàn hàn thân thể mình, có con dùng xích sắt siết cổ mình, có con thậm chí dùng dao nĩa cào nội tạng mình, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, cảnh tượng hết sức bi thảm.
Sở Phong lạnh sống lưng, đảo mắt nhìn sang Ngụy Đích, Mộ Dung, hai người cũng nhìn sang hắn, từ trong ánh mắt kinh hoàng của đối phương có thể biết được, họ đều thấy cảnh tượng như nhau. Nếu như nói tất cả trước mắt chỉ là ảo giác, nhưng đàn quỷ đói này lại rõ ràng như vậy, tiếng gào thét rất rõ ràng, căn bản không phân ra là thật hay là ảo.
Diệu Ngọc khẽ run rẩy nói:
- Là... Là Ngạ Quỷ Đạo, chúng ta... chúng ta đã rơi vào Ngạ Quỷ Đạo!
Sở Phong khó hiểu:
- Đây là Ngạ Quỷ Đạo trong lục đạo luân hồi sao? Sao chúng ta lại đến đây?
Diệu Ngọc nói:
- Kinh nói, phàm là những kẻ quá tham lam, keo kiệt, đố kị vả lại không chịu bố thí, sẽ bị rơi vào Ngạ Quỷ Đạo.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Không thể nào, ta không làm gì ác, chẳng qua chỉ hơi tham ăn, cũng phải rơi vào Ngạ Quỷ Đạo sao?
Diệu Ngọc nói quanh co:
- Tham ăn... khả năng cũng sẽ... ta... không biết.
Sở Phong lại hỏi:
- Vào Ngạ Quỷ Đạo sẽ thế nào?
Diệu Ngọc nói:
- Phàm là người rơi vào Ngạ Quỷ Đạo, mỗi thời mỗi khắc đều phải chịu cơn đói dằn vặt, vĩnh viễn không đạt được đồ ăn, đồ ăn đạt được sẽ trong nháy mắt thối rữa, cho dù nuốt xuống cũng sẽ hóa thành ngọn lửa đốt cháy ngũ tạng.
- Hả, vậy chẳng phải chết đói rồi?
- Sẽ không chết đói, chỉ đói tới hấp hối, cũng sẽ không chết, chỉ có thể chịu cơn đói vô cùng vô tận, mãi đến khi ác nghiệp trên người tiêu trừ hết, mới có thể trùng nhập luân hồi!
- Vậy phải bao lâu mới có thể tiêu trừ hết ác nghiệp?
- Cái đó phải xem ác nghiệp nặng thế nào? Khả năng mấy trăm năm, khả năng mấy nghìn năm, thậm chí mấy vạn năm.
- Lâu thế à?
- Khả năng vĩnh viễn đều không trừ sạch, vĩnh viễn luẩn quẩn ở Ngạ Quỷ Đạo, cuối cùng rơi vào... rơi vào...
- Rơi vào đâu?
- Rơi vào Vô Gian địa ngục!
- Vô Gian địa ngục? Diệu Ngọc, cô đừng dọa tôi, nghe nói rơi vào Vô Gian địa ngục sẽ vĩnh viễn không siêu sinh!
Diệu Ngọc run giọng nói:
- Đúng vậy! Rơi vào Vô Gian địa ngục sẽ chịu vô tận khổ kiếp không ngừng, vĩnh viễn không được giải thoát...
- Diệu Ngọc --
Vô Trần chợt quát nàng. Diệu Ngọc rung cả người, nhìn sư phụ, ánh mắt có vẻ mê man.
Vô Trần quát:
- Diệu Ngọc, Lãnh Mộc Nhất Tôn đang mê loại tâm thần chúng ta, tất cả những cái này chỉ là ảo giác của nội tâm mỗi người, còn đừng bị những gì trước mắt mê hoặc, phải giữ vững tâm thần!
Sở Phong ngạc nhiên:
- Đây là ảo giác của nội tâm chúng ta? Sao lại có võ công quỷ dị như thế?
Vô Trần nói:
- Võ công của Ma Tông vốn tà môn vô cùng, đặc biệt chuyên về mê loạn tâm thần, tâm thần càng loạn, ảo giác càng đáng sợ!
Diệu Ngọc nói:
- Nhưng tiếng khóc của họ.. .
- Diệu Ngọc! Tướng do tâm sinh, trứ tướng tắc mê, ly tướng tắc tĩnh. Con chỉ cần tâm thần thanh tịnh, ảo giác trước mắt sẽ tan biến!
- Vâng, sư phụ!
Sở Phong nói:
- Này Vô Trần, cô đừng chỉ biết chỉ cho Diệu Ngọc, chúng tôi cũng bị mê loạn tâm thần, cô cũng phải dạy chúng tôi làm sao bảo vệ cho tâm thần!
Vô Trần nhìn hắn, chợt khoanh chân ngồi xuống:
- Các ngươi kết ấn tụng kinh theo ta, tâm thần tự tĩnh!
Nói rồi nàng đặt ngang phất trần trên đầu gối, hai mắt khẽ nhắm, hai tay đặt trước bụng, lòng bàn tay hướng lên trên, tay phải đặt trong tay trái, đầu hai ngón cái chạm nhau, kết Thiền định ấn, miệng tụng kinh văn, thiền tư nhập định.
Sở Phong, Diệu Ngọc, Ngụy Đích, Mộ Dung cũng ngồi xếp bằng phía sau Vô Trần, theo Vô Trần kết ấn tụng kinh. Sở Phong lần đầu tiên kết ấn, không quen lắm, vốn tay phải đặt trong tay trái, hắn lại tay trái đặt trên tay phải, vốn hai ngón cái chạm nhau, hai ngón cái của hắn lại chỉa ra, còn hơi cong cong, như hai sừng trâu.
Diệu Ngọc lén nhìn, suýt nữa bật cười, bèn buông thủ ấn ra, lặng lẽ kéo ống tay áo Sở Phong, sau đó kết ấn lại, duỗi hai ngón cái, chỉ chỉ vào trong, ra hiệu Sở Phong chạm hai đầu ngón tay vào nhau. Sở Phong vẻ mặt ngỡ ngàng, Diệu Ngọc lại gõ gõ hai đầu ngón cái. Sở Phong "bừng tỉnh hiểu ra", thầm nghĩ: "Thì ra thủ ấn này hơi cổ quái, phải vừa gõ đầu ngón tay, vừa tụng kinh!"
Thế là hai ngón tay hắn vẫn duỗi ra như sừng trâu, đầu ngón tay gõ gõ vào nhau, vừa gõ vừa nghiêm chỉnh niệm kinh văn, buồn cười không chịu nổi.
Diệu Ngọc suýt nữa cười ra tiếng, thấy Sở Phong đã nhắm mắt lại, nàng cũng hết cách, liền tự ngưng thần tụng niệm.
Mặc dù họ đều nhắm mắt, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn rõ ràng như trước mắt, tuy nhiên theo tiếng tụng niệm, đàn quỷ đói nhìn qua không quá kinh khủng nữa, tiếng gào thét cũng nhỏ đi hơn nhiều.
Sở Phong thầm nghĩ: "Xem ra phật âm thật có thể kinh sợ quỷ tà. Không biết Đích Tử và Mộ Dung có bình tâm hay chưa?"
Ý nghĩ vừa nhen nhóm, chợt thấy một con quỷ đói trước mặt nuốt một viên than đỏ vào miệng, nó há miệng phun ra một viên than đỏ bay tới Ngụy Đích! Ngụy Đích đang ngưng thần tụng kinh, hoàn toàn chưa phát giác ra.
- Đích Tử --
Sở Phong nhào người tới trước người Ngụy Đích, giơ ống tay áo phất đi viên than đỏ, con quỷ đói đó lại há miệng phun ra vô số than đỏ, đều bay tới Ngụy Đích. Ngụy Đích vẫn chưa hề phát giác ra. Sở Phong đưa tay trái ôm lấy eo nàng kéo đi vài thước. Ngụy Đích ngạc nhiên trợn mắt nhìn Sở Phong. Sở Phong đang muốn giải thích, khóe mắt đột nhiên thấy một con quỷ đói ném tới cây xích sắt cháy đỏ rực trong tay, nhưng bay tới chỗ Mộ Dung, Mộ Dung cũng hồn nhiên không biết.
- Đại ca --
Sở Phong lao người tới đẩy Mộ Dung ngã xuống đất, đè cả người lên người Mộ Dung. "Vù", xích sắt sượt qua đỉnh đầu Sở Phong, Sở Phong hầu như cảm thấy tóc mình đã bị cháy hết nữa.
Mộ Dung đang niệm kinh văn, đột nhiên thấy Sở Phong lao tới mình, còn đè cả lên người mình, vừa sợ vừa vội vừa thẹn vừa giận, muốn vùng vẫy, nhưng người bị Sở Phong đè lên chỗ mẫn cảm, khó hiểu cảm thấy rã rời, lại nhất thời không có sức lực, sắc mặt càng đỏ bừng, gắt lên:
- Ngươi... ngươi làm gì?
Sở Phong đè lên người Mộ Dung, cảm thấy thân thể Mộ Dung mềm mại, không khỏi sinh ra cảm giác dị dạng, lại ngửi được mùi thơm nhàn nhạt từ trên người Mộ Dung truyền đến, lại thấy Mộ Dung mất hết vẻ tao nhã, đầy vẻ xấu hổ, càng cảm thấy dị dạng hơn, sắc mặt hắn vô duyên vô cớ đỏ bừng lên.
- Ngươi... ngươi còn không buông ra ta! - Mộ Dung lại giận quát hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sở Phong vội vã rời khỏi người Mộ Dung, đang muốn giải thích, chợt thấy một con quỷ đói há miệng phun ra một ngọn lửa tới Diệu Ngọc. Diệu Ngọc lại hết sức chăm chú niệm kinh văn.
- Cẩn thận --
Sở Phong vội lao tới, giang hai tay ôm lấy Diệu Ngọc vào lòng rồi xoay người, "phùng", ngọn lửa đốt lên người Sở Phong. Sở Phong cảm thấy mỗi một tấc da thịt trên người đều bị xé rách, đau đớn vô cùng.
Diệu Ngọc vốn đang toàn tâm toàn ý kết ấn tụng kinh, đột nhiên bị Sở Phong ôm vào lòng, thoáng chốc đỏ mặt, trống ngực đập loạn như hươu chạy. Nàng cùng Sở Phong nhiều lần ở chung, từ lâu thầm sinh tình cảm, nhưng cùng Sở Phong tiếp xúc thân mật như vậy vẫn là lần đầu tiên, lại còn là tình cảnh này, không khỏi vừa thẹn vừa sợ vừa kinh vừa khiếp, nửa tránh nữa giãy người, cắn môi khẽ gắt lên:
- Ngươi... ngươi tôn trọng một chút!
Sở Phong ngẩn ra, biết Diệu Ngọc cho rằng mình đang khinh bạc nàng, mặt hắn liền nóng như lửa đốt, đang muốn giải thích thì chợt thấy hai con quỷ đói khiêng một chảo dầu đầy dầu sôi đi tới, đi thẳng tới trước người Vô Trần, giơ cao chảo dầu ụp xuống Vô Trần!
Thân thể Lãnh Mộc Nhất Tôn chậm rãi xuất hiện biến hóa, khuôn mặt bắt đầu co rút lại, ngũ quan từ từ vặn vẹo, rồi con ngươi biến mất, biến thành hai lỗ thủng, cổ biến thành như rơm rạ, tay chân cũng gầy như que củi, nhìn qua thật giống như một con quỷ đói, một con quỷ đói đã đói không biết bao nhiêu thời đại, gầy yếu đến mức kinh khủng.
Con quỷ đói này đang tìm đồ ăn khắp nơi, nhưng tìm không thấy, bởi vì quá đói, nó bắt đầu lấy tay cào bùn đất, nặn bùn đất thành bánh bùn để ăn, nhưng bánh bùn vừa vào bụng, lập tức biến thành một ngọn lửa mạnh thiêu cháy lục phủ ngũ tạng của nó. Con quỷ đói đau khổ khóc thét, ngọn lửa khiến nó khô khát đến cực điểm, nhưng xung quanh không có nguồn nước nào.
Nó liều mạng bỏ chạy, rốt cuộc, nó thấy một dòng sông, nhưng khi nó nhảy vào dòng sông, nước sông trong nháy mắt khô kiệt, chỉ còn lại lòng sông khô đến bốc khói. Con quỷ đói khóc thét rời đi, liều mạng bỏ chạy, rốt cuộc lại tìm được một dòng suối, nước suối trong suốt ngọt ngào, nhưng khi nó định thò miệng vào dòng nước suối thì nước suối trong nháy mắt bốc hơi hết sạch.
Quỷ đói tiếp tục bỏ chạy gào khóc, nó thấy một rừng cây, trái cây tươi non treo lủng lẳng đầy cành. Nó liều mạng chạy tới, khi nó chạy tới rừng cây, toàn bộ cây cối trong nháy mắt khô trụi lủi. Nó nhìn thân cây trụi lủi, tuyệt vọng gáo khóc, sau đó tiếp tục bỏ chạy.
Cuối cùng, nó lại thấy một rừng cây đầy trái chín. Quỷ đói chạy vào rừng cây, cây không bị khô, trái cây vẫn treo đầy cành cây, trông tươi ngon mọng nước. Quỷ đói hái xuống một quả, vừa mới đặt tới bên mép, quả trong nháy mắt hư thối đến bốc mùi, mùi hôi làm cho ngũ tạng của nó như đảo lộn. Nó lại hái một quả khác, quả này cũng trong nháy mắt hư thối có mùi. Nó hái xuống từng quả từng quả, hái xuống toàn bộ trái cây trong rừng, nhưng không thể ăn được quả nào, thậm chí không thể cắn lấy một miếng, bởi vì chỉ cần nó đưa trái cây đến bên mép, quả đó trong nháy mắt sẽ thối nát bốc mùi hôi.
Nó lại đau khổ gào khóc, sau đó tuyệt vọng rời khỏi, tiếp tục bỏ chạy. Đột nhiên, nó thấy trên mặt đất xếp một đống bánh nướng, là bánh nướng chân chính dùng bột mì nặn thành, nóng hôi hổi. Nó run run thò tay vào cầm lấy một cái, chậm rãi đưa tới bên mép, bánh nướng cũng không có mùi hôi, còn có mùi thơm xộc vào mũi. Nó mang theo vô hạn hy vọng há miệng cắn, nhưng ngay khi nó há miệng, nó đột nhiên phát giác, miệng mình đã biến nhỏ như đầu kim, nhỏ đến mức căn bản không thể cắn bất cứ đồ vật nào, mặc cho nó cố gắng há mồm nhe miệng thế nào, nhưng ngay cả một vụn bánh nhỏ cũng không thể hút vào.
Sau khi thử qua vô số lần vẫn tuyệt vọng, nó đột nhiên điên cuồng hét lên, bóp nát miếng bánh trong tay, sau đó ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm thê lương đáng sợ, trong tiếng thét, thiên địa chợt hôn ám, bốn phía bắt đầu hiện ra một bầy quỷ đói, cũng đồng thanh gào thét. Đàn quỷ đói này đều ngũ quan vặn vẹo, gáy như rơm rạ, tứ chi như củi, gầy yếu đến ghê tởm. Chúng nó đau khổ gào thét, hình như đã bị đói đến trăm nghìn vạn năm, bởi vì quá đói, có con ăn than nung đỏ, có con uống sắt nóng chảy, có con thậm chí nhảy vào nồi chảo sôi, có con dùng mỏ hàn hàn thân thể mình, có con dùng xích sắt siết cổ mình, có con thậm chí dùng dao nĩa cào nội tạng mình, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, cảnh tượng hết sức bi thảm.
Sở Phong lạnh sống lưng, đảo mắt nhìn sang Ngụy Đích, Mộ Dung, hai người cũng nhìn sang hắn, từ trong ánh mắt kinh hoàng của đối phương có thể biết được, họ đều thấy cảnh tượng như nhau. Nếu như nói tất cả trước mắt chỉ là ảo giác, nhưng đàn quỷ đói này lại rõ ràng như vậy, tiếng gào thét rất rõ ràng, căn bản không phân ra là thật hay là ảo.
Diệu Ngọc khẽ run rẩy nói:
- Là... Là Ngạ Quỷ Đạo, chúng ta... chúng ta đã rơi vào Ngạ Quỷ Đạo!
Sở Phong khó hiểu:
- Đây là Ngạ Quỷ Đạo trong lục đạo luân hồi sao? Sao chúng ta lại đến đây?
Diệu Ngọc nói:
- Kinh nói, phàm là những kẻ quá tham lam, keo kiệt, đố kị vả lại không chịu bố thí, sẽ bị rơi vào Ngạ Quỷ Đạo.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Không thể nào, ta không làm gì ác, chẳng qua chỉ hơi tham ăn, cũng phải rơi vào Ngạ Quỷ Đạo sao?
Diệu Ngọc nói quanh co:
- Tham ăn... khả năng cũng sẽ... ta... không biết.Sở Phong lại hỏi:
- Vào Ngạ Quỷ Đạo sẽ thế nào?
Diệu Ngọc nói:
- Phàm là người rơi vào Ngạ Quỷ Đạo, mỗi thời mỗi khắc đều phải chịu cơn đói dằn vặt, vĩnh viễn không đạt được đồ ăn, đồ ăn đạt được sẽ trong nháy mắt thối rữa, cho dù nuốt xuống cũng sẽ hóa thành ngọn lửa đốt cháy ngũ tạng.
- Hả, vậy chẳng phải chết đói rồi?
- Sẽ không chết đói, chỉ đói tới hấp hối, cũng sẽ không chết, chỉ có thể chịu cơn đói vô cùng vô tận, mãi đến khi ác nghiệp trên người tiêu trừ hết, mới có thể trùng nhập luân hồi!
- Vậy phải bao lâu mới có thể tiêu trừ hết ác nghiệp?
- Cái đó phải xem ác nghiệp nặng thế nào? Khả năng mấy trăm năm, khả năng mấy nghìn năm, thậm chí mấy vạn năm.
- Lâu thế à?
- Khả năng vĩnh viễn đều không trừ sạch, vĩnh viễn luẩn quẩn ở Ngạ Quỷ Đạo, cuối cùng rơi vào... rơi vào...
- Rơi vào đâu?
- Rơi vào Vô Gian địa ngục!
- Vô Gian địa ngục? Diệu Ngọc, cô đừng dọa tôi, nghe nói rơi vào Vô Gian địa ngục sẽ vĩnh viễn không siêu sinh!
Diệu Ngọc run giọng nói:
- Đúng vậy! Rơi vào Vô Gian địa ngục sẽ chịu vô tận khổ kiếp không ngừng, vĩnh viễn không được giải thoát...
- Diệu Ngọc --
Vô Trần chợt quát nàng. Diệu Ngọc rung cả người, nhìn sư phụ, ánh mắt có vẻ mê man.
Vô Trần quát:
- Diệu Ngọc, Lãnh Mộc Nhất Tôn đang mê loại tâm thần chúng ta, tất cả những cái này chỉ là ảo giác của nội tâm mỗi người, còn đừng bị những gì trước mắt mê hoặc, phải giữ vững tâm thần!
Sở Phong ngạc nhiên:
- Đây là ảo giác của nội tâm chúng ta? Sao lại có võ công quỷ dị như thế?
Vô Trần nói:
- Võ công của Ma Tông vốn tà môn vô cùng, đặc biệt chuyên về mê loạn tâm thần, tâm thần càng loạn, ảo giác càng đáng sợ!
Diệu Ngọc nói:
- Nhưng tiếng khóc của họ.. .
- Diệu Ngọc! Tướng do tâm sinh, trứ tướng tắc mê, ly tướng tắc tĩnh. Con chỉ cần tâm thần thanh tịnh, ảo giác trước mắt sẽ tan biến!
- Vâng, sư phụ!
Sở Phong nói:
- Này Vô Trần, cô đừng chỉ biết chỉ cho Diệu Ngọc, chúng tôi cũng bị mê loạn tâm thần, cô cũng phải dạy chúng tôi làm sao bảo vệ cho tâm thần!
Vô Trần nhìn hắn, chợt khoanh chân ngồi xuống:
- Các ngươi kết ấn tụng kinh theo ta, tâm thần tự tĩnh!
Nói rồi nàng đặt ngang phất trần trên đầu gối, hai mắt khẽ nhắm, hai tay đặt trước bụng, lòng bàn tay hướng lên trên, tay phải đặt trong tay trái, đầu hai ngón cái chạm nhau, kết Thiền định ấn, miệng tụng kinh văn, thiền tư nhập định.
Sở Phong, Diệu Ngọc, Ngụy Đích, Mộ Dung cũng ngồi xếp bằng phía sau Vô Trần, theo Vô Trần kết ấn tụng kinh. Sở Phong lần đầu tiên kết ấn, không quen lắm, vốn tay phải đặt trong tay trái, hắn lại tay trái đặt trên tay phải, vốn hai ngón cái chạm nhau, hai ngón cái của hắn lại chỉa ra, còn hơi cong cong, như hai sừng trâu.
Diệu Ngọc lén nhìn, suýt nữa bật cười, bèn buông thủ ấn ra, lặng lẽ kéo ống tay áo Sở Phong, sau đó kết ấn lại, duỗi hai ngón cái, chỉ chỉ vào trong, ra hiệu Sở Phong chạm hai đầu ngón tay vào nhau. Sở Phong vẻ mặt ngỡ ngàng, Diệu Ngọc lại gõ gõ hai đầu ngón cái. Sở Phong "bừng tỉnh hiểu ra", thầm nghĩ: "Thì ra thủ ấn này hơi cổ quái, phải vừa gõ đầu ngón tay, vừa tụng kinh!"
Thế là hai ngón tay hắn vẫn duỗi ra như sừng trâu, đầu ngón tay gõ gõ vào nhau, vừa gõ vừa nghiêm chỉnh niệm kinh văn, buồn cười không chịu nổi.
Diệu Ngọc suýt nữa cười ra tiếng, thấy Sở Phong đã nhắm mắt lại, nàng cũng hết cách, liền tự ngưng thần tụng niệm.
Mặc dù họ đều nhắm mắt, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn rõ ràng như trước mắt, tuy nhiên theo tiếng tụng niệm, đàn quỷ đói nhìn qua không quá kinh khủng nữa, tiếng gào thét cũng nhỏ đi hơn nhiều.
Sở Phong thầm nghĩ: "Xem ra phật âm thật có thể kinh sợ quỷ tà. Không biết Đích Tử và Mộ Dung có bình tâm hay chưa?"
Ý nghĩ vừa nhen nhóm, chợt thấy một con quỷ đói trước mặt nuốt một viên than đỏ vào miệng, nó há miệng phun ra một viên than đỏ bay tới Ngụy Đích! Ngụy Đích đang ngưng thần tụng kinh, hoàn toàn chưa phát giác ra.
- Đích Tử --
Sở Phong nhào người tới trước người Ngụy Đích, giơ ống tay áo phất đi viên than đỏ, con quỷ đói đó lại há miệng phun ra vô số than đỏ, đều bay tới Ngụy Đích. Ngụy Đích vẫn chưa hề phát giác ra. Sở Phong đưa tay trái ôm lấy eo nàng kéo đi vài thước. Ngụy Đích ngạc nhiên trợn mắt nhìn Sở Phong. Sở Phong đang muốn giải thích, khóe mắt đột nhiên thấy một con quỷ đói ném tới cây xích sắt cháy đỏ rực trong tay, nhưng bay tới chỗ Mộ Dung, Mộ Dung cũng hồn nhiên không biết.
- Đại ca --
Sở Phong lao người tới đẩy Mộ Dung ngã xuống đất, đè cả người lên người Mộ Dung. "Vù", xích sắt sượt qua đỉnh đầu Sở Phong, Sở Phong hầu như cảm thấy tóc mình đã bị cháy hết nữa.
Mộ Dung đang niệm kinh văn, đột nhiên thấy Sở Phong lao tới mình, còn đè cả lên người mình, vừa sợ vừa vội vừa thẹn vừa giận, muốn vùng vẫy, nhưng người bị Sở Phong đè lên chỗ mẫn cảm, khó hiểu cảm thấy rã rời, lại nhất thời không có sức lực, sắc mặt càng đỏ bừng, gắt lên:
- Ngươi... ngươi làm gì?
Sở Phong đè lên người Mộ Dung, cảm thấy thân thể Mộ Dung mềm mại, không khỏi sinh ra cảm giác dị dạng, lại ngửi được mùi thơm nhàn nhạt từ trên người Mộ Dung truyền đến, lại thấy Mộ Dung mất hết vẻ tao nhã, đầy vẻ xấu hổ, càng cảm thấy dị dạng hơn, sắc mặt hắn vô duyên vô cớ đỏ bừng lên.
- Ngươi... ngươi còn không buông ra ta! - Mộ Dung lại giận quát hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Sở Phong vội vã rời khỏi người Mộ Dung, đang muốn giải thích, chợt thấy một con quỷ đói há miệng phun ra một ngọn lửa tới Diệu Ngọc. Diệu Ngọc lại hết sức chăm chú niệm kinh văn.
- Cẩn thận --
Sở Phong vội lao tới, giang hai tay ôm lấy Diệu Ngọc vào lòng rồi xoay người, "phùng", ngọn lửa đốt lên người Sở Phong. Sở Phong cảm thấy mỗi một tấc da thịt trên người đều bị xé rách, đau đớn vô cùng.
Diệu Ngọc vốn đang toàn tâm toàn ý kết ấn tụng kinh, đột nhiên bị Sở Phong ôm vào lòng, thoáng chốc đỏ mặt, trống ngực đập loạn như hươu chạy. Nàng cùng Sở Phong nhiều lần ở chung, từ lâu thầm sinh tình cảm, nhưng cùng Sở Phong tiếp xúc thân mật như vậy vẫn là lần đầu tiên, lại còn là tình cảnh này, không khỏi vừa thẹn vừa sợ vừa kinh vừa khiếp, nửa tránh nữa giãy người, cắn môi khẽ gắt lên:
- Ngươi... ngươi tôn trọng một chút!
Sở Phong ngẩn ra, biết Diệu Ngọc cho rằng mình đang khinh bạc nàng, mặt hắn liền nóng như lửa đốt, đang muốn giải thích thì chợt thấy hai con quỷ đói khiêng một chảo dầu đầy dầu sôi đi tới, đi thẳng tới trước người Vô Trần, giơ cao chảo dầu ụp xuống Vô Trần!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thân thể Lãnh Mộc Nhất Tôn chậm rãi xuất hiện biến hóa, khuôn mặt bắt đầu co rút lại, ngũ quan từ từ vặn vẹo, rồi con ngươi biến mất, biến thành hai lỗ thủng, cổ biến thành như rơm rạ, tay chân cũng gầy như que củi, nhìn qua thật giống như một con quỷ đói, một con quỷ đói đã đói không biết bao nhiêu thời đại, gầy yếu đến mức kinh khủng.
Con quỷ đói này đang tìm đồ ăn khắp nơi, nhưng tìm không thấy, bởi vì quá đói, nó bắt đầu lấy tay cào bùn đất, nặn bùn đất thành bánh bùn để ăn, nhưng bánh bùn vừa vào bụng, lập tức biến thành một ngọn lửa mạnh thiêu cháy lục phủ ngũ tạng của nó. Con quỷ đói đau khổ khóc thét, ngọn lửa khiến nó khô khát đến cực điểm, nhưng xung quanh không có nguồn nước nào.
Nó liều mạng bỏ chạy, rốt cuộc, nó thấy một dòng sông, nhưng khi nó nhảy vào dòng sông, nước sông trong nháy mắt khô kiệt, chỉ còn lại lòng sông khô đến bốc khói. Con quỷ đói khóc thét rời đi, liều mạng bỏ chạy, rốt cuộc lại tìm được một dòng suối, nước suối trong suốt ngọt ngào, nhưng khi nó định thò miệng vào dòng nước suối thì nước suối trong nháy mắt bốc hơi hết sạch.
Quỷ đói tiếp tục bỏ chạy gào khóc, nó thấy một rừng cây, trái cây tươi non treo lủng lẳng đầy cành. Nó liều mạng chạy tới, khi nó chạy tới rừng cây, toàn bộ cây cối trong nháy mắt khô trụi lủi. Nó nhìn thân cây trụi lủi, tuyệt vọng gáo khóc, sau đó tiếp tục bỏ chạy.
Cuối cùng, nó lại thấy một rừng cây đầy trái chín. Quỷ đói chạy vào rừng cây, cây không bị khô, trái cây vẫn treo đầy cành cây, trông tươi ngon mọng nước. Quỷ đói hái xuống một quả, vừa mới đặt tới bên mép, quả trong nháy mắt hư thối đến bốc mùi, mùi hôi làm cho ngũ tạng của nó như đảo lộn. Nó lại hái một quả khác, quả này cũng trong nháy mắt hư thối có mùi. Nó hái xuống từng quả từng quả, hái xuống toàn bộ trái cây trong rừng, nhưng không thể ăn được quả nào, thậm chí không thể cắn lấy một miếng, bởi vì chỉ cần nó đưa trái cây đến bên mép, quả đó trong nháy mắt sẽ thối nát bốc mùi hôi.
Nó lại đau khổ gào khóc, sau đó tuyệt vọng rời khỏi, tiếp tục bỏ chạy. Đột nhiên, nó thấy trên mặt đất xếp một đống bánh nướng, là bánh nướng chân chính dùng bột mì nặn thành, nóng hôi hổi. Nó run run thò tay vào cầm lấy một cái, chậm rãi đưa tới bên mép, bánh nướng cũng không có mùi hôi, còn có mùi thơm xộc vào mũi. Nó mang theo vô hạn hy vọng há miệng cắn, nhưng ngay khi nó há miệng, nó đột nhiên phát giác, miệng mình đã biến nhỏ như đầu kim, nhỏ đến mức căn bản không thể cắn bất cứ đồ vật nào, mặc cho nó cố gắng há mồm nhe miệng thế nào, nhưng ngay cả một vụn bánh nhỏ cũng không thể hút vào.
Sau khi thử qua vô số lần vẫn tuyệt vọng, nó đột nhiên điên cuồng hét lên, bóp nát miếng bánh trong tay, sau đó ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm thê lương đáng sợ, trong tiếng thét, thiên địa chợt hôn ám, bốn phía bắt đầu hiện ra một bầy quỷ đói, cũng đồng thanh gào thét. Đàn quỷ đói này đều ngũ quan vặn vẹo, gáy như rơm rạ, tứ chi như củi, gầy yếu đến ghê tởm. Chúng nó đau khổ gào thét, hình như đã bị đói đến trăm nghìn vạn năm, bởi vì quá đói, có con ăn than nung đỏ, có con uống sắt nóng chảy, có con thậm chí nhảy vào nồi chảo sôi, có con dùng mỏ hàn hàn thân thể mình, có con dùng xích sắt siết cổ mình, có con thậm chí dùng dao nĩa cào nội tạng mình, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, cảnh tượng hết sức bi thảm.
Sở Phong lạnh sống lưng, đảo mắt nhìn sang Ngụy Đích, Mộ Dung, hai người cũng nhìn sang hắn, từ trong ánh mắt kinh hoàng của đối phương có thể biết được, họ đều thấy cảnh tượng như nhau. Nếu như nói tất cả trước mắt chỉ là ảo giác, nhưng đàn quỷ đói này lại rõ ràng như vậy, tiếng gào thét rất rõ ràng, căn bản không phân ra là thật hay là ảo.
Diệu Ngọc khẽ run rẩy nói:
- Là... Là Ngạ Quỷ Đạo, chúng ta... chúng ta đã rơi vào Ngạ Quỷ Đạo!
Sở Phong khó hiểu:
- Đây là Ngạ Quỷ Đạo trong lục đạo luân hồi sao? Sao chúng ta lại đến đây?
Diệu Ngọc nói:
- Kinh nói, phàm là những kẻ quá tham lam, keo kiệt, đố kị vả lại không chịu bố thí, sẽ bị rơi vào Ngạ Quỷ Đạo.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Không thể nào, ta không làm gì ác, chẳng qua chỉ hơi tham ăn, cũng phải rơi vào Ngạ Quỷ Đạo sao?
Diệu Ngọc nói quanh co:
- Tham ăn... khả năng cũng sẽ... ta... không biết.
Sở Phong lại hỏi:
- Vào Ngạ Quỷ Đạo sẽ thế nào?
Diệu Ngọc nói:
- Phàm là người rơi vào Ngạ Quỷ Đạo, mỗi thời mỗi khắc đều phải chịu cơn đói dằn vặt, vĩnh viễn không đạt được đồ ăn, đồ ăn đạt được sẽ trong nháy mắt thối rữa, cho dù nuốt xuống cũng sẽ hóa thành ngọn lửa đốt cháy ngũ tạng.
- Hả, vậy chẳng phải chết đói rồi?
- Sẽ không chết đói, chỉ đói tới hấp hối, cũng sẽ không chết, chỉ có thể chịu cơn đói vô cùng vô tận, mãi đến khi ác nghiệp trên người tiêu trừ hết, mới có thể trùng nhập luân hồi!
- Vậy phải bao lâu mới có thể tiêu trừ hết ác nghiệp?
- Cái đó phải xem ác nghiệp nặng thế nào? Khả năng mấy trăm năm, khả năng mấy nghìn năm, thậm chí mấy vạn năm.
- Lâu thế à?
- Khả năng vĩnh viễn đều không trừ sạch, vĩnh viễn luẩn quẩn ở Ngạ Quỷ Đạo, cuối cùng rơi vào... rơi vào...
- Rơi vào đâu?
- Rơi vào Vô Gian địa ngục!
- Vô Gian địa ngục? Diệu Ngọc, cô đừng dọa tôi, nghe nói rơi vào Vô Gian địa ngục sẽ vĩnh viễn không siêu sinh!
Diệu Ngọc run giọng nói:
- Đúng vậy! Rơi vào Vô Gian địa ngục sẽ chịu vô tận khổ kiếp không ngừng, vĩnh viễn không được giải thoát...
- Diệu Ngọc --
Vô Trần chợt quát nàng. Diệu Ngọc rung cả người, nhìn sư phụ, ánh mắt có vẻ mê man.
Vô Trần quát:
- Diệu Ngọc, Lãnh Mộc Nhất Tôn đang mê loại tâm thần chúng ta, tất cả những cái này chỉ là ảo giác của nội tâm mỗi người, còn đừng bị những gì trước mắt mê hoặc, phải giữ vững tâm thần!
Sở Phong ngạc nhiên:
- Đây là ảo giác của nội tâm chúng ta? Sao lại có võ công quỷ dị như thế?
Vô Trần nói:
- Võ công của Ma Tông vốn tà môn vô cùng, đặc biệt chuyên về mê loạn tâm thần, tâm thần càng loạn, ảo giác càng đáng sợ!
Diệu Ngọc nói:
- Nhưng tiếng khóc của họ.. .
- Diệu Ngọc! Tướng do tâm sinh, trứ tướng tắc mê, ly tướng tắc tĩnh. Con chỉ cần tâm thần thanh tịnh, ảo giác trước mắt sẽ tan biến!
- Vâng, sư phụ!
Sở Phong nói:
- Này Vô Trần, cô đừng chỉ biết chỉ cho Diệu Ngọc, chúng tôi cũng bị mê loạn tâm thần, cô cũng phải dạy chúng tôi làm sao bảo vệ cho tâm thần!
Vô Trần nhìn hắn, chợt khoanh chân ngồi xuống:
- Các ngươi kết ấn tụng kinh theo ta, tâm thần tự tĩnh!
Nói rồi nàng đặt ngang phất trần trên đầu gối, hai mắt khẽ nhắm, hai tay đặt trước bụng, lòng bàn tay hướng lên trên, tay phải đặt trong tay trái, đầu hai ngón cái chạm nhau, kết Thiền định ấn, miệng tụng kinh văn, thiền tư nhập định.
Sở Phong, Diệu Ngọc, Ngụy Đích, Mộ Dung cũng ngồi xếp bằng phía sau Vô Trần, theo Vô Trần kết ấn tụng kinh. Sở Phong lần đầu tiên kết ấn, không quen lắm, vốn tay phải đặt trong tay trái, hắn lại tay trái đặt trên tay phải, vốn hai ngón cái chạm nhau, hai ngón cái của hắn lại chỉa ra, còn hơi cong cong, như hai sừng trâu.
Diệu Ngọc lén nhìn, suýt nữa bật cười, bèn buông thủ ấn ra, lặng lẽ kéo ống tay áo Sở Phong, sau đó kết ấn lại, duỗi hai ngón cái, chỉ chỉ vào trong, ra hiệu Sở Phong chạm hai đầu ngón tay vào nhau. Sở Phong vẻ mặt ngỡ ngàng, Diệu Ngọc lại gõ gõ hai đầu ngón cái. Sở Phong "bừng tỉnh hiểu ra", thầm nghĩ: "Thì ra thủ ấn này hơi cổ quái, phải vừa gõ đầu ngón tay, vừa tụng kinh!"
Thế là hai ngón tay hắn vẫn duỗi ra như sừng trâu, đầu ngón tay gõ gõ vào nhau, vừa gõ vừa nghiêm chỉnh niệm kinh văn, buồn cười không chịu nổi.
Diệu Ngọc suýt nữa cười ra tiếng, thấy Sở Phong đã nhắm mắt lại, nàng cũng hết cách, liền tự ngưng thần tụng niệm.
Mặc dù họ đều nhắm mắt, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn rõ ràng như trước mắt, tuy nhiên theo tiếng tụng niệm, đàn quỷ đói nhìn qua không quá kinh khủng nữa, tiếng gào thét cũng nhỏ đi hơn nhiều.
Sở Phong thầm nghĩ: "Xem ra phật âm thật có thể kinh sợ quỷ tà. Không biết Đích Tử và Mộ Dung có bình tâm hay chưa?"
Ý nghĩ vừa nhen nhóm, chợt thấy một con quỷ đói trước mặt nuốt một viên than đỏ vào miệng, nó há miệng phun ra một viên than đỏ bay tới Ngụy Đích! Ngụy Đích đang ngưng thần tụng kinh, hoàn toàn chưa phát giác ra.
- Đích Tử --
Sở Phong nhào người tới trước người Ngụy Đích, giơ ống tay áo phất đi viên than đỏ, con quỷ đói đó lại há miệng phun ra vô số than đỏ, đều bay tới Ngụy Đích. Ngụy Đích vẫn chưa hề phát giác ra. Sở Phong đưa tay trái ôm lấy eo nàng kéo đi vài thước. Ngụy Đích ngạc nhiên trợn mắt nhìn Sở Phong. Sở Phong đang muốn giải thích, khóe mắt đột nhiên thấy một con quỷ đói ném tới cây xích sắt cháy đỏ rực trong tay, nhưng bay tới chỗ Mộ Dung, Mộ Dung cũng hồn nhiên không biết.
- Đại ca --
Sở Phong lao người tới đẩy Mộ Dung ngã xuống đất, đè cả người lên người Mộ Dung. "Vù", xích sắt sượt qua đỉnh đầu Sở Phong, Sở Phong hầu như cảm thấy tóc mình đã bị cháy hết nữa.
Mộ Dung đang niệm kinh văn, đột nhiên thấy Sở Phong lao tới mình, còn đè cả lên người mình, vừa sợ vừa vội vừa thẹn vừa giận, muốn vùng vẫy, nhưng người bị Sở Phong đè lên chỗ mẫn cảm, khó hiểu cảm thấy rã rời, lại nhất thời không có sức lực, sắc mặt càng đỏ bừng, gắt lên:
- Ngươi... ngươi làm gì?
Sở Phong đè lên người Mộ Dung, cảm thấy thân thể Mộ Dung mềm mại, không khỏi sinh ra cảm giác dị dạng, lại ngửi được mùi thơm nhàn nhạt từ trên người Mộ Dung truyền đến, lại thấy Mộ Dung mất hết vẻ tao nhã, đầy vẻ xấu hổ, càng cảm thấy dị dạng hơn, sắc mặt hắn vô duyên vô cớ đỏ bừng lên.
- Ngươi... ngươi còn không buông ra ta! - Mộ Dung lại giận quát hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sở Phong vội vã rời khỏi người Mộ Dung, đang muốn giải thích, chợt thấy một con quỷ đói há miệng phun ra một ngọn lửa tới Diệu Ngọc. Diệu Ngọc lại hết sức chăm chú niệm kinh văn.
- Cẩn thận --
Sở Phong vội lao tới, giang hai tay ôm lấy Diệu Ngọc vào lòng rồi xoay người, "phùng", ngọn lửa đốt lên người Sở Phong. Sở Phong cảm thấy mỗi một tấc da thịt trên người đều bị xé rách, đau đớn vô cùng.
Diệu Ngọc vốn đang toàn tâm toàn ý kết ấn tụng kinh, đột nhiên bị Sở Phong ôm vào lòng, thoáng chốc đỏ mặt, trống ngực đập loạn như hươu chạy. Nàng cùng Sở Phong nhiều lần ở chung, từ lâu thầm sinh tình cảm, nhưng cùng Sở Phong tiếp xúc thân mật như vậy vẫn là lần đầu tiên, lại còn là tình cảnh này, không khỏi vừa thẹn vừa sợ vừa kinh vừa khiếp, nửa tránh nữa giãy người, cắn môi khẽ gắt lên:
- Ngươi... ngươi tôn trọng một chút!
Sở Phong ngẩn ra, biết Diệu Ngọc cho rằng mình đang khinh bạc nàng, mặt hắn liền nóng như lửa đốt, đang muốn giải thích thì chợt thấy hai con quỷ đói khiêng một chảo dầu đầy dầu sôi đi tới, đi thẳng tới trước người Vô Trần, giơ cao chảo dầu ụp xuống Vô Trần!