Lại nói Thiên Ma Nữ cùng Lãnh Mộc Nhất Tôn kiếm chỉ đối phương, ngay tại thời khắc kiếm khí của song phương sắp vỡ tung thì sâu trong vườn vải đột nhiên vang lên một tiếng thét thê lương chói tai, khí tức âm trầm hung lệ thoáng chốc bao phủ cả Đường môn, theo đó một bóng người cao to khô khốc từ trong nhảy ra, bộ lông trắng bệch, mắt như hang hố, miệng phun bạch khí, không ngờ là vạn ác chi linh Cương Thi Vương!
Cương Thi Vương từng bước một nhảy tới mọi người, nơi đi qua, cành lá suy tàn, cây cỏ khô héo, ngay cả mặt đất cũng biến màu đỏ và rạn nứt.
Mọi người sợ hãi ngây ra, loại sợ hãi trong nội tâm này khó có thể hình dung.
Cương Thi Vương nhảy thẳng vào giữa mọi người, không một ai dám động, ngay cả hít thở cũng không dám. Cương Thi Vương không nhìn sang mọi người, hình như không có hứng thú với họ, chỉ là mùi máu tanh tràn ngập trong không khí khiến nó hơi nóng nảy, nhưng nó không dừng bước, vẫn nhảy thẳng tới cửa động, khi nhảy tới bên cạnh Sở Phong thì nó đột nhiên dừng lại, bởi vì nó ngửi được một hơi thở quen thuộc. Nó từng liếm qua máu của Sở Phong.
Cương Thi Vương đột nhiên xoay người lại nhìn thẳng vào Sở Phong. Sở Phong bất động, hắn biết lúc này tuyệt đối không thể động, ngay cả mồ hôi lạnh cũng không thể chảy ra. Cương Thi Vương nhìn thẳng Sở Phong, nhìn trái nhìn phải, có lẽ cho rằng mình đã nhận nhầm, liền xoay người đi, lại đột nhiên quay đầu về Sở Phong gầm lên một tiếng, oa, tiếng gầm đáng sợ chấn bay vài cao thủ chính đạo phía sau Sở Phong. Hai chân Sở Phong như đinh đóng trên mặt đất, không hề nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không nháy, như một pho tượng tượng đá.
Cương Thi Vương gào thét xong, thấy Sở Phong không có phản ứng, nghiêng đầu lại nhìn Sở Phong một cái rồi xoay người tiếp tục nhảy tới cửa động, khi nhảy tới giữa Lãnh Mộc Nhất Tôn và Thiên Ma Nữ nó chợt dừng lại, có lẽ là cảm giác được khí tức ở đây rất không bình thường. Lãnh Mộc Nhất Tôn và Thiên Ma Nữ vẫn đang kiếm chỉ đối phương, không hề động đậy.
Cương Thi Vương trái nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn một cái, phải nhìn Thiên Ma Nữ một cái, sau đó cúi đầu trầm tư. Nó chợt quay đầu về Lãnh Mộc Nhất Tôn gầm lên, tiếng gầm xé rách văn sĩ phục trên người Lãnh Mộc Nhất Tô. Lãnh Mộc Nhất Tôn không nhúc nhích. Cương Thi Vương nhìn nhìn rồi lại quay đầu về Thiên Ma Nữ gào lên liên tục, nhe ra răng nanh, hơn nữa tiếng gào càng lúc càng điên cuồng, toàn bộ Đường môn đều bị lung lay, tiếng gầm đáng sợ kích thủng nhiều chỗ trên mặt đất, cát bay đá chạy, bụi bặm tận trời. Thiên Ma Nữ bất động sừng sững tại chỗ, ngay cả lông mi cũng không nhảy lên. Cương Thi Vương rốt cuộc dừng lại, nhưng thật lâu nhìn vào Thiên Ma Nữ, có lẽ nó vẫn hoài nghi bóng hình trước mắt đã từng làm cho mình ăn thiệt thòi.
Sở Phong thấp thỏm không yên, hắn không biết sau một khắc Cương Thi Vương sẽ có hành động gì, có thể sẽ tạp tới, hoặc cào trảo ra. Nhưng hắn không dám động, hắn biết mình khẽ động, Cương Thi Vương thật sự sẽ nuốt chửng Thiên Ma Nữ. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Cương Thi Vương rốt cuộc dời ánh mắt đi, "bịch, bịch, bịch, bịch..." tiếp tục nhảy tới cửa sơn động, cuối cùng nhảy vào sơn động, biến mất không thấy. Ngay sau đó có mấy con đom đóm từ sâu trong rừng rậm bay tới, lượn lờ bay vào sơn động, hình như là đi theo bóng của Cương Thi Vương.
Khí tức âm trầm bao phủ Đường môn lập tức tiêu tán, nhưng Thiên Ma Nữ và Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn đang kiếm chỉ đối phương, vẫn không nhúc nhích, bầu không khí vẫn khiến người ngạt thở.
"Đốc, đốc, đốc, đốc..."
Đột nhiên, chỗ cửa động vang lên tiếng chống trượng quen thuộc, theo đó truyền đến một giọng nói còn pha tính trẻ con:
- Gia gia, hai đám người này đang đánh tưng bừng, sao phải đi?
- Nha đầu, đại cương thi kia tới rồi, ngươi không sợ sao?
- Không sợ, cháu đâu có chọc nó.
- Nha đầu, nó là Cương Thi Vương!
- Cương Thi Vương thì sao, cháu thấy nó nhảy nhảy rất thú vị, dáng dấp coi như đoan chính, chỉ là rống lên hơi kinh khủng.
- Dáng dấp đó mà cũng tính đoan chính?
- Đúng vậy, trong số cương thi cũng tính đẹp rồi.
- Ài, nha đầu không biết trời cao đất rộng, cẩn thận nó nuốt chửng ngươi đấy.
- Cháu không sợ! Cháu muốn xem họ đánh nhau, cháu đang xem hấp dẫn mà!
- Nha đầu, ngươi muốn nhìn tiểu tử ngốc kia chứ gì?
- Hứ, gia gia lại nói bậy cái gì vậy! Hắn ngốc, vừa rồi còn như ác ma, Cương Thi Vương còn đẹp hơn hắn!
- Thật không, vậy cháu cứ kéo gia gia tới đây làm gì? Lẽ nào để nhìn Cương Thi Vương sao?
- Người ta... người ta chính là nhìn Cương Thi Vương!
- Ha ha, vậy ngươi không mau đi xem nó đi, nó đang ở bên trong đó!
- Hứ, gia gia!
- Ôi ôi, nhẹ tay chút, râu của gia gia không chịu nổi đâu!
- Cháu mặc kệ, cháu không đi! Cháu muốn xem đánh nhau!
- Nha đầu, bọn họ không đánh!
- Sao gia gia biết?
- Vừa rồi gia gia đã tính một quẻ, họ không đánh được đâu.
- Hứ, quẻ của gia gia chưa bao giờ chuẩn!
- Vậy sao ngươi còn mỗi ngày quấn quít lấy gia gia gieo quẻ cho tiểu tử ngốc đó?
- Người ta... người ta...Hứ, cháu mặc kệ, cháu không đi!
- Nha đầu, đại cương thi không phải dễ chọc đâu. Ngươi không sợ, nhưng gia gia sợ. Gia gia chỉ biết đoán mệnh, không biết trừ yêu.
Trong tiếng nói, một lão nhân râu tóc bạc trắng chống quải trượng, dắt một tiểu cô nương xinh đẹp tuổi chừng 15, 16 từ cửa sơn động đi vòng ra. Lão nhân vẻ mặt hiền hoà, tiểu cô nương thì phùng má, chính là Thiên Cơ lão nhân và Tiểu Thư.
Mọi người ngạc nhiên, họ ở chỗ này đánh một ngày, không ngờ không biết có hai người vẫn đang nhìn từ cửa động. Người của Đường môn càng giật mình, họ bị nhốt nhiều ngày, không ngờ hoàn toàn không biết hai người này, mà chúng nhân Ma tông cũng giật mình, bởi vì họ vẫn luôn canh giữ ở trước cửa động, hai ông cháu này đi vào cửa động lúc nào, họ hoàn toàn không biết.
"Đốc, đốc, đốc, đốc..."
Thiên Cơ lão nhân một tay kéo Tiểu Thư, một tay chống quải trượng đi ra, đi thẳng đến trước mặt Lãnh Mộc Nhất Tôn cùng Thiên Ma Nữ. Lãnh Mộc Nhất Tôn cùng Thiên Ma Nữ vẫn đang kiếm chỉ đối phương, không hề nhúc nhích.
Thiên Cơ lão nhân duỗi quải trượng đẩy đẩy Lãnh Mộc Nhất Tôn:
- Lão nhân gia đi đứng bất tiện, nhường một chút.
Nhẹ nhàng đẩy Lãnh Mộc Nhất Tôn ra hai thước, sau đó lại chuyển hướng Thiên Ma Nữ:
- Ngươi cũng nhường một chút.
Cũng đẩy Thiên Ma Nữ ra hai thước, sau đó lại chống trượng đi qua giữa hai người.
Trời! Tất cả mọi người sợ ngây người, Lãnh Mộc Nhất Tôn cùng Thiên Ma Nữ đáng sợ thế nào, họ rõ như ban ngày, nhưng Thiên Cơ lão nhân đẩy họ ra tựa như đẩy ra hai đứa trẻ vậy, quả thật khiến người khó mà tưởng tượng.
"Đốc, đốc, đốc, đốc..."
Tiếng chống trượng đi xa, Thiên Cơ lão nhân kéo Tiểu Thư đi qua mọi người, rồi biến mất trong vườn vải.
Tất cả khôi phục yên lặng, Lãnh Mộc Nhất Tôn và Thiên Ma Nữ vẫn kiếm chỉ đối phương. Họ sẽ tái triển khai quyết đấu sao? Một khi họ triển khai quyết đấu, kiếm khí đáng sợ đó có thể dẫn Cương Thi Vương tới nữa không? Giả như Cương Thi Vương bị làm tức giận, họ ai có thể thoát được lợi trảo của Cương Thi Vương?
- Vì sao ngươi phải ra tay? - Lãnh Mộc Nhất Tôn chợt hỏi.
Thiên Ma Nữ không lên tiếng.
- Bởi vì hắn?
Thiên Ma Nữ vẫn không lên tiếng.
- Ngươi đã phản bội huynh đệ trước kia, có lỗi với các huynh đệ đã chết, có đáng không?
Thiên Ma Nữ vẫn không lên tiếng, ánh mắt rất lạnh lùng.
"Cheng!"
Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên thu kiếm vào vỏ:
- Chính đạo biến mất, Ma Thần tất xuất, ngươi ngăn được nhất thời, không ngăn được một đời. Bất kể ngươi cứu họ bao nhiêu lần, họ vĩnh viễn sẽ không cảm kích ngươi!
Nói xong Lãnh Mộc Nhất Tôn xoay người rời khỏi, chúng nhân Ma tông bắt đầu cõng thi thể của giáo đồ Ma tông trên mặt đất đi theo Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Thiên Ma Nữ bắn ngón tay, Cổ trường kiếm xẹt qua một đạo hồ quang, "cheng" cắm vào sau lưng Sở Phong, người vẫn đứng tại chỗ. Nàng không ngăn cản Lãnh Mộc Nhất Tôn, những người khác đương nhiên không dám đi ngăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn rời đi.
Ngay khi Lãnh Mộc Nhất Tôn đi tới vườn vải, đột nhiên có bốn bóng người nhảy ra từ vườn vải, tay cầm Biên bức nhận, quay về Lãnh Mộc Nhất Tôn liền quát lên:
- Này tên kia—— núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua nơi này, để lại tiền mãi lộ!
Oa! Rốt cuộc thần thánh phương nào dám to tiếng quát tông chủ Ma Thần tông!