Mặt trời đỏ rực mới từ mọc lên từ ngoài khơi, Bàn Phi Phượng đã thức dậy, theo lệ nhấc lên chân phải muốn đá tỉnh Sở Phong. Nàng mới vừa nhắc chân lên, lại buông xuống, Sở Phong đang ngủ say, trên mặt mang theo nét tươi cười yếu ớt, khóe miệng hơi vểnh lên, hiển nhiên là đang gặp mộng đẹp, rất ngây thơ. Tối hôm qua hắn thức trắng đêm luyện Thiếu Dương Chỉ, nhất định rất mệt mỏi, Bàn Phi Phượng có chút không đành lòng. Nàng yên lặng nhìn Sở Phong, hình dạng ngủ say của Sở Phong rất khả ái, thật giống như một tiểu hài nhi đang ngủ say, mà một vết chỉ ngân mờ mờ trên mặt lại làm cho lòng người nảy sinh thương hại.
Bàn Phi Phượng nhìn đến xuất thần, "Bụp", một con cá từ mặt nước nhảy lên làm nàng giật mình lại. Mặt trời đã hoàn toàn ra đến ngoài khơi, Bàn Phi Phượng thu hồi ánh mắt, tự mình chèo lái bè gỗ hướng theo phía mặt trời. Động tác chèo nước của nàng rất cẩn thận nhẹ nhàng, cũng là vì không muốn làm Sở Phong đang ngủ say bị giật mình tỉnh giấc.
"Bụp" lại một cá nhảy lên mặt nước ở bên cạnh bè gỗ, lướt qua đỉnh đầu Bàn Phi Phượng, nhảy vào bên kia mặt nước. Tiếp theo "Bụp Bụp" lại có thêm hai con cá nhảy lên. Bàn Phi Phượng cũng không quá để ý, tuy nhiên càng đi về phía trước, càng nhiều cá ở hai bên bè gẫu nhảy lên đan chéo vào nhau, vả lại càng lúc nhảy càng nhanh, mơ hồ còn mang theo ý công kích!
Bàn Phi Phượng cảm thấy có chút không thích hợp, vội vã hô:
-Xú tiểu tử! Xú tiểu tử!
-Phi Tướng Quân!
Sở Phong bỗng nhiên mở to hai mắt, hô to một câu, giảy nãy ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi!
-Xú hạ tử, hô to gọi nhỏ làm gì, ta đang ở đây nè!
Bàn Phi Phượng cảm thấy thanh âm Sở Phong gọi to tên mình có chút không tầm thường, còn tràn ngập sự sợ hãi kinh hoàng.
-Phi Tướng Quân, ta mới vừa nhìn thấy cô ...
Hắn bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì hắn thấy được hai bên bè gỗ liên tiếp có cá bay vọt lên. Những con cá này rất cổ quái, miệng cá như gai nhọn dài đến vài tấc, giống như là một mũi tên nhọn, vô cùng sắc bén.Khi chúng nó nhảy lên trên mặt nước thì rất có kình đạo, cực giống như một mũi tên đã rời khỏi cung! Mà đáng sợ nhất chính là, thân của những con cá này tuy là màu trắng, nhưng cái gai ở đầu vừa dài vừa nhọn lại là màu nâu tím, hiển nhiên ẩn chứa kịch độc, khiến cho người truật mục kinh tâm!
-Là Độc Tiễn Kỳ Ngư! Nhanh lên chèo ra khỏi khu thuỷ vực này!
Sở Phong quyết định thật nhanh, cầm lên một mái chèo khác, ra sức chèo.
Những con tiễn ngư này hình như phát hiện ra bọn họ muốn chạy trốn, "Bụp" mặt nước hai bên bè gỗ chợt bắn ra vài con độc tiễn ngư, đan xen vào nhau tập kích về phía hai người! Bàn Phi Phượng quát một tiếng, ưởn thẳng thân mình, múa kim thương một vòng, quất bay những con tiễn ngư đang tập kích hai bên, lại quát lên:
-Ngươi mau chèo thuyền, ta ngăn cản những con ác ngư này!
Sở Phong nào dám chậm trễ, vội vàng liều mạng chèo về phía trước.
"Bụp bụp bụp bụp..." Những con tiễn ngư tập kích càng lúc càng nhiều, càng thêm hung mãnh, hiển nhiên bè gỗ đã hoàn toàn tiến nhập vào trong lĩnh vực của những con độc tiễn ngư. Bàn Phi Phượng một cây kim thương múa kín không kẽ hở, chăm chú che chở toàn thân mình cùng Sở Phong.
Đủ mất một canh giờ, hai bên bè gỗ vẫn là vô số độc tiễn ngư hung mãnh trùng kích vào vòng kim thương, Sở Phong và Bàn Phi Phượng đã có chút kiệt lực.
-Xú tiểu tử, những con cá này không biết có phải là cứ đi theo chúng ta không nữa?
Bàn Phi Phượng vừa múa thương, vừa nói.
-Ta cũng không biết, chỉ mong sẽ không độc ác như thế!
Sở Phong vừa liều mạng chèo nước, vừa trả lời.
-Ta sắp chống đỡ không được!
-Không bằng ngươi tới chèo thuyền, ta tới chống đỡ những con cá đó!
-Ít cậy mạnh! Ta cũng chống đỡ không được, võ mèo ba chân như ngươi thì chống đỡ cái rắm àh! Đừng hại ta cả người bị cắm đầy gai cá!
Lại qua nửa canh giờ, hai người thật sự đã tình trạng kiệt sức, bỗng nhiên dưới bè gỗ chui lên ' Đốc!" một tiếng, bè gỗ khẽ lung lay, tiếp theo lại là "Đốc đốc đốc" vài cái.
-Không hay, những con cá kia đang tập kích đáy bè!
Sở Phong kinh hô.
-Làm sao bây giờ?
-Chỉ mong chúng nó đừng đâm đứt dây cột bè!
Lời còn chưa dứt, từng sợi dây chằng ở bè gỗ "Bựt" đã bị đứt, Sở Phong hít một hơi lãnh khí, ngay cả lực bú sữa cũng liều mạng đem ra, liều mạng chèo.
Bàn Phi Phượng vừa vũ kim thương, vừa tức giận mắng:
-Đã nói ngươi xoắn sợi dây cho to lên, nhưng ngươi vẫn không nghe! Còn miệng quạ đen nói xui !
Sở Phong cũng có chút hối hận, nhưng việc đã đến nước này, có tranh cãi nữa cũng không làm nên chuyện gì.
"Bựt bựt bựt bựt" lại có bốn sợi dây thừng đồng thời bị đâm đứt, chỉ cần đứt thêm một sợi nữa, bè gỗ này lập tức sẽ tách ra tan tành, đến lúc đó hai người chỉ có thể trở thành bia ngắm cho tiễn ngư!
Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông, những con độc tiễn ngư này lại bỗng nhiên tiêu thất, rất đột nhiên, không hề có điềm báo trước!
Hai người cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Bàn Phi Phượng thở dài một hơi:
-Cuối cùng cũng đã trôi qua!
Đang muốn ngồi xuống nghỉ ngơi cho thoải mái, Sở Phong lại trừng trừng hai mắt không ngừng bắn phá trên mặt nước!
-Làm gì thế?
Bàn Phi Phượng kỳ quái hỏi.
-Phi Tướng Quân, mau nhanh xiên cá bỏ lên bè gỗ, càng nhiều càng tốt!
-Vì sao?
-Đừng hỏi, mau!
Bàn Phi Phượng thấy hắn vẻ mặt khẩn trương chăm chú, cũng không hỏi thêm, trên bè gỗ nhìn chằm chằm vào mặt nước, vừa thấy có cá bơi lại, lập tức dùng kim thương chọc xuống.
Rất nhanh, trên bè gỗ đã có rất nhiều cá, đúng lúc này, ngoài khơi cách hơn mười trượng trên mặt nước đột nhiên xuất hiện một cái vây cá! Đây hiển nhiên là một cái vây lưng, càng đi về phía trước càng nhô lên, càng thấy cao lớn. Chỉ nhìn đơn giản cái vây cá này thôi cũng đã biết, phía dưới ẩn tàng nhất định là một con quái vật lớn!
Quái vật khổng lồ này rốt cuộc lộ ra cái lưng đen sẫm, oa! Dĩ nhiên là một con hổ kình vô cùng lớn! Hổ kình được xưng là bá vương trên biển, cực kỳ hung mãnh, ngay cả những con kinh khủng như đại bạch sa cũng không dám tuỳ tiện công kích! Chả trách những con độc tiễn ngư kia đột nhiên tiêu thất, thì ra ở đây còn ẩn phục một con hổ kình như vậy! Đáng sợ chính là con hổ kình này đang đâm thẳng về phía bè gỗ!
*hổ kình: cá voi
*đại bạch sa : cá mập