Tại trên núi Võ Đang ,Tống Tử Đô đang đứng ở bên cạnh phụ thân hắn là Thanh Hư.
-Tử Đô, Thiệp mời đã phát ra chưa?
Thanh Hư hỏi.
-Thưa cha, đều đã phát ra, chỉ là hài nhi đang suy nghĩ có nên phát cho Mộ Dung hay không?
-Con cho rằng thế nào?
-Nếu như phát cho Mộ Dung, thì cũng phải phát cho Nam Cung, Tây Môn, Công Tôn, thậm chí Đường môn, như vậy sợ rằng quá là phô trương, trái lại càng không ổn; nhưng nếu như không phát cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ cho rằng Võ Đang chúng ta không đem Mộ Dung thế gia để vào mắt, tam đại thế gia khác chỉ sợ cũng sẽ có ý nghĩ này.
Thanh Hư khẽ cười nói:
-Mộ Dung và Nam Cung chính vì mấy ngày trước tại Cô Tô vì việc hai tên đệ tử Mộ Dung lỡ tay giết người mà phải bôn ba ngược xuôi để hoà giải, chúng ta có thể lấy lý do này mà không tiện phát thiếp, nếu như Mộ Dung và Nam Cung không có nhận được thiếp, như vậy Tây Môn, Công Tôn tự nhiên cũng sẽ không trách móc.
-Vẫn là cha nghĩ được chu đáo.
-Tử Đô, con biết vì sao việc này không thể quá phô trương chứ?
-Mục đích của chúng ta là muốn bàn bạc làm sao đối phó với sự quật khởi của Ma Giáo, đương nhiên không thể quá phô trương.
Thanh Hư mỉm cười, nói :
-Tử Đô, con ghé lỗ tai qua đây!
Tống Tử Đô ghé lỗ tai qua ,Thanh Hư nói tỉ mỉ vài câu bên tai Tống Tử Đô,trên mặt Tống Tử Đô không khỏi hiện ra vẻ kinh ngạc .
Đêm đó, Tống Tử Đô một mình tại đỉnh Thiên Trụ Phong, cúi đầu, dường như đang trầm tư điều gì. Một thân ảnh bất chợt xuất hiện tại bên cạnh hắn, chính là một lão đạo nhân, lông tóc đã trắng toàn bộ , tuy nhiên che mặt, nhìn không ra hình dạng, chỉ lộ ra một đôi mắt lấp lóe dị quang.
Tống Tử Đô vội vã khom lưng, nói :
-Tiền bối!
Đạo nhân che mặt hơi gật đầu, nói :
-Ngươi đang do dự điều gì?
Thanh âm có chút khàn khàn.
-Tiền bối, đệ tử đang suy nghĩ có nên đáp ứng không... Nguồn truyện:
-Tử Đô, nếu như ngươi muốn sau này trở thành võ lâm minh chủ, vậy ngươi cứ làm theo lời Thanh Hư !
-Nhưng mà, tiền bối, đệ tử cho rằng như vậy rốt cuộc vẫn không quang minh, huống hồ dựa vào một thanh Thất Tinh Kiếm của đệ tử, ai có thể ngăn cản đệ tử bước lên ngôi vị minh chủ?
Lời này của Tống Tử Đô nhưng lại chứa đầy ngạo khí.
-Tử Đô, 'Vân mộng hiện, ma thần xuất!' Biến số đã phát sinh, tất cả đã khó có thể dự liệu! Ngươi nhất định phải diệt trừ tất cả những điều bất trắc, huống hồ, ngươi chính là đang vì võ lâm trừ hại! Không cần do dự! Nhớ kỹ, nhất thiết phải phải ra tay độc ác!
--o0o--
Tại bên trong Mộ Dung sơn trang , có một gian nhà, ở bên trong là nơi ở của phụ thân Mộ Dung- Mộ Dung Trực Đoan, cũng chính là gia chủ Mộ Dung thế gia đời trước. Ngoại trừ Mộ Dung, ai cũng không dám đi vào căn phòng này, tuy rằng cửa phòng vẫn luôn khép hờ.
"Y --" cửa phòng mở, Mộ Dung từ gian phòng đi ra, lập tức khép lại cánh cửa, trong mắt mang theo vài phần ưu thương, thậm chí đã ngầm rướm nước mắt.
Hắn đi tới phòng khách, lão quản gia An thúc cầm một phong thư đi tới, hai tay đưa cho Mộ Dung nói :
-Thiếu chủ, Nam Cung thế gia có thư tới.
Mộ Dung tiếp nhận thư, mặt bìa viết "Cháu Mộ Dung thân ái" mấy chữ, đúng là thư của Nam Cung Trường Mại tự tay viết. Hắn rút ra giấy thư bên trong, mặt trên viết mấy dòng:"Cháu Mộ Dung ,ta đã điều tra rõ, tên đệ tử bất tài đó là chết bằng Thất Tâm Chưởng, không quan hệ đến hai đệ tử Mộ Dung gia , tên đệ tử bất tài tại Cô Tô có gì mạo phạm , còn xin hiền chất bao dung. Xin hiền chất thay mặt hướng Trực Đoan huynh hỏi thăm, ngày sau ta nhất định đích thân đến bái gặp. Nam Cung Trường Mại thân bút!"
Nam Cung có thư tới nhanh như vậy, Mộ Dung cũng không cảm thấy ngoài dự tính, hắn sớm đoán được Nam Cung thế gia tất sẽ tra rõ nguyên nhân cái chết , cũng dự liệu được nguyên nhân cái chết có điều khả nghi, nhưng hắn không ngờ sẽ là bởi vì võ công cực kỳ tà môn Thất Tâm Chưởng !
Ý đồ phong thư này của Nam Cung Trường Mại rất rõ ràng, một chính là nói cho Mộ Dung chân tướng nguyên nhân cái chết của tên đệ tử Nam Cung kia ; hai là cho thấy Nam Cung tuyệt đối sẽ không để việc này ở trong lòng, bởi vì người căn bản không phải đệ tử Mộ Dung gia giết; ba là ám chỉ có người muốn phá hoại quan hệ giữa hai nhà , hai nhà càng nên qua lại gắn bó hơn.
Mộ Dung thu hồi thư, hỏi:
-An thúc, ngày gần đây có phát hiện xung quanh sơn trang có nhân vật nào khả nghi không?
Mộ Dung An nói :
-Tạm thời không có.
Mộ Dung gật đầu.
-Thiếu chủ...
-Chuyện gì?
Mộ Dung thấy An thúc muốn nói lại thôi, liền hỏi.
-Nghe nói Võ Đang phát thiếp cho cửu đại môn phái bí mật mở hội anh hùng, ý đồ thương thảo làm sao đối phó với sự quật khởi của Ma Giáo, tuy nhiên lại không có phát thiếp cho Mộ Dung chúng ta...
Mộ Dung mỉm cười, nói :
-Hắn không mời chúng ta, ta càng vui vẻ nhàn nhã tự tại, việc này không cần để ở trong lòng.
-Vâng, thiếu chủ. Còn có một tin tức.
-Tin tức gì?
-Nghe nói hung thủ diệt môn Chấn Giang Bảo và Phi Tương Quân cùng thoát ra được Vân Mộng Trạch.
-A!
Mộ Dung thất thanh kinh hô ra, không biết là ngạc nhiên hay là kinh ngạc. Nhưng An thúc lại lấy làm ngạc nhiên, vị thiếu chủ này cho tới bây giờ đều là thấy biến không sợ, sao nghe được tin tức này lại kinh hô ra tiếng như thế.
-Bọn họ hiện tại ở đâu?
Mộ Dung đã khôi phục trạng thái bình thường.
-Hai người đã tách ra, Phi Tương Quân quay về Thiên Sơn, mà họ Sở hình như đang đi Tương Dương.
Mộ Dung không có lên tiếng, hắn nhớ tới bộ dạng hơi ngu đần đó của Sở Phong , nhịn không được khẽ nở nụ cười.