Âm Dương nhị lão mừng rỡ nói:
-Tương đường chủ, đừng cho tiểu tử này chạy!
Sở Phong thầm kêu một tiếng "Nguy rồi", thì ra ba người mới xuất hiện đột xuất chính là Tương đường chủ và hai hắc y cao thủ của Tương Dương Đường. Sở Phong biết võ công của Tương đường chủ cũng không kém hơn so với Âm Dương nhị lão, huống hồ bên người còn có hai tên cao thủ, lập tức lắc mình lao về hướng rừng cây, Tương đường chủ thấy đầu ngón chân của hắn khẽ động, liền lắc mình ngăn cản, không nói một tiếng, hữu chưởng đã phát ra, sắc bén trầm mãnh, hiển nhiên nội kình dồi dào. Âm Dương nhị lão cùng hai tên cao thủ cũng lên bao vây cùng nhau giáp công Sở Phong.
Sở Phong bị năm người vây bắt, cho dù phản ứng của hắn nhanh thế nào cũng là cực kỳ nguy hiểm, chớp mắt đã trúng hai chưởng, hắn dưới tình thế cấp bách gập ngón tay bắn ra, "Chíu chíu" hai tia chỉ kình bắn thẳng đến Âm Dương nhị lão. Âm Dương nhị lão bất ngờ không kịp phòng bị né tránh không kịp, bị bắn trúng vai.
-Thiếu Dương Chỉ? !
Tương đường chủ kinh hãi hô ra tiếng, lại ngẩn người. Tận dụng thời cơ, Sở Phong lắc mình, xuyên qua giữa Âm Dương nhị lão cùng Tương đường chủ, trốn vào rừng cây.
-Đuổi!
Tương đường chủ mang theo hai gã thủ hạ đuổi vào rừng cây, Âm Dương nhị lão nào lại đồng ý buông tha Sở Phong, nghiến răng nghiến lợi chịu đau cũng đuổi vào theo.
Sở Phong cũng không dám chạy trên mặt đất, phi thân lên cây, như khỉ vượn nhảy qua những thân cây, sau đợt từ Vân Mộng Trạch, hắn đi trên cây quả thực so với linh hầu còn nhanh hơn.
Tương đường chủ biết lên cây thì tuyệt đối đuổi không kịp, bèn theo sát phía dưới, tiểu tử này dù sao cũng không thể cả đời nhảy ở trên cây chứ.
Sở Phong tại trên cây nhảy liên tục cho đến trước gian nhà gỗ của thần bí nữ tử, phi thân rơi xuống đất, như mũi tên nhảy vào nhà gỗ. Một đường sinh cơ duy nhất bây giờ chính là hắc y nữ tử thần bí kia.
Hắc y nữ tử vẫn như trước đứng ở bên cửa sổ, cô tịch nhìn cánh rừng cây sâu thẳm ngoài cửa sổ, phía sau vẫn là một mái tóc thật dài. Nàng chậm rãi xoay người lại, hai mắt cô đơn, yên lặng nhìn Sở Phong.
Sở Phong thở phì phò từng ngụm, miễn cưỡng cười, nói:
-Cô... cô nương, cô cứu ta một mạng, ta... ta còn chưa từng nói cảm ơn, hiện tại... đặc biệt tới nói lời cảm tạ đây.
Hắc y nữ tử thấy hắn thở hổn hển như trâu, tóc rối tung, quần áo tả tơi, khóe miệng còn rướm một tia máu, vừa nhìn liền biết là bị người truy sát, không khỏi buồn cười, nhưng không có cười ra tiếng, vẻ mặt vẫn là hờ hững như trước.
Lúc này, Tương đường chủ và hai hắc y nhân cùng với Âm Dương nhị lão đã đã tìm đến bên ngoài nhà gỗ, lại đột nhiên dừng lại, bởi vì một cổ hàn khí lạnh lẽo đang từ bên trong nhà gỗ bay ra, nói cho chính xác, là truyền ra từ hắc y nữ tử có mái tóc thật dài, đưa lưng về phía bọn họ đang đứng bên cửa sổ .
Không ai dám tiến lên trước nửa bước, hàn khí lạnh lẽo vởn quanh ngay tại trước mặt bọn họ, giá lạnh làm cho người run rẩy.
Tương đường chủ trong lòng rùng mình, hít sâu một hơi, thử tiến lên trước một bước, nào ngờ gót chân hắn vừa mới nhấc lên, hàn khí tràn ngập tại xung quanh bọn họ chợt kịch liệt bành trướng, trong sát na biến thành một cổ sát khí, sát khí thật kinh khủng!
Tĩnh lặng như chết, tĩnh làm cho người ngạt thở. Đám người Tương đường chủ không chỉ không dám tiến lên trước nửa phân nữa, ngay cả lui ra phía sau nửa phân cũng không dám, thậm chí hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Hắc y nữ tử tuy chỉ là đưa lưng về phía bọn họ, một cái bóng lưng cô tịch, hình như lại làm cho tất cả cũng đông lại, ngay cả thời gian hình như cũng ngừng trôi qua.
"Thình thịch! thình thịch!" Đám người Tương đường chủ chỉ nghe được trái tim của bản thân mình nhảy lên từng đợt, rất rõ rệt, rõ có phần làm cho người sợ hãi.
-Đi!
Trong phòng truyền ra một thanh âm lạnh lùng, không có nộ ý, không có hận ý, thậm chí không có hàn ý, nhưng lại băng lãnh phảng phất như từ vực sâu không đáy truyền đến.
Tương đường chủ nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu, nói:
-Cô nương, người vừa rồi xông vào chính là kẻ địch của Ma Thần Tông chúng ta, hi vọng cô nương giao ra người này.
-Đi!
Trong phòng lần thứ hai truyền ra thanh âm băng lãnh, rất rõ ràng, nàng sẽ không lại gọi lần thứ ba nữa.
Ống tay áo của hai tên hắc y nhân đang hơi run run, cũng không phải bởi vì chân khí dao động mà run, mà bởi vì trong nội tâm run rẩy mà run. Âm Dương nhị lão thì đầu đầy mồ hôi, vai đột nhiên "Phụt phụt" hai tiếng bắn ra hai tia máu, thì ra nơi vừa rồi bị chỉ kình của Sở Phong bắn trúng lại bị vỡ tung ra.
Tương đường chủ biết còn tiếp tục như vậy, chưa xuất thủ thì tim gan bọn họ toàn bộ cũng vỡ nứt, lập tức cắn răng một cái, quát một tiếng chói tai:
-Lên!
Đầu ngón chân vừa nhấc lên, hai tay của hắc y nữ tử bên cửa sổ chợt giống như đại bàng giương cánh tách ra hai bên!
"Ầm!" Bốn mặt tường của gian nhà gỗ bất ngờ bị chấn bay, nóc nhà càng bị chấn bay thẳng tận trời "Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!" Bốn tiếng nổ vang, cây rừng xung quanh bị bốn mặt tường chấn bay đụng phải ầm ầm ngã xuống!
Oa! Đám người Tương đường chủ chưa từng gặp qua uy thế như thế, kinh hãi căn bản không biết được phản ứng, ngay cả Sở Phong cũng hoảng sợ nhìn hắc y nữ tử trước mắt này, nhìn mà chết lặng!
Hắc y nữ tử vẫn như trước đưa lưng về phía đám người Tương đường chủ, hai chùm tóc bên mai đột nhiên không có gió mà hất lên, sát khí tràn ngập trong không trung bỗng nhiên kịch liệt bành trướng, phảng phất như tùy thời muốn xé nát tất cả mọi thứ ở đây thành bụi phấn!
-Là... là... là Thiên Ma Nữ!
Âm Dương nhị lão mặt như màu đất, thanh âm run run, xoay người như phát cuồng cướp đường bỏ chạy.
-Lui!
Tương đường chủ khẽ hô một tiếng, mang theo hai tên hắc y nhân kinh hãi vội vàng thối lui.
Sát khí dày đặc chợt tiêu thất vô hình, xung quanh lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, phảng phất như tất cả cũng chưa từng phát sinh qua.
Sở Phong từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, từ trên xuống dưới nhìn hắc y nữ tử một hồi, mới nói:
-Cô nương quả nhiên lợi hại, hai búi tóc khẽ hất lên thôi cũng hù bọn họ tè ra quần, thật làm cho người mở rộng tầm mắt!
Khóe miệng hắc y nữ tử thoáng động một cái nhưng không dễ phát hiện ra, hình như muốn cười, tuy nhiên nàng lập tức xoay người, đưa lưng về phía Sở Phong, nhìn rừng cây sâu thẳm phía trước, lại giống y chang như ban đầu.
Sở Phong nói :
-Hai lão quái vật kia lại nói cô nương là Thiên Ma Nữ, quả thực bố láo! Cô nương tuyệt mỹ thiên hạ, không hiểm cũng không ác, sao lại là giết người như ngóe, lãnh huyết vô tình...
Hắc y nữ tử bỗng xoay người, trong hai con mắt đen tuyền chợt bắn thẳng ra hai đạo hàn quang đến hai mắt Sở Phong, Sở Phong rùng mình một cái, thoáng chốc cảm thấy một cổ sát khí băng lãnh như bài sơn đảo hải đè xuống, trong nháy mắt bao phủ toàn thân hắn!
Sắc mặt Sở Phong từ vàng chuyển hồng, từ hồng chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh, ngực phảng phất như bị một tòa núi lớn gắt gao đè nặng, đã bắt đầu thở không nổi.
Lẽ nào nàng thực sự là Thiên Ma Nữ như trong lời đồn? ! Mình chẳng lẽ phải chết lãng nhách ở chỗ này?
Ngay tại thời khắc ngực Sở Phong liền muốn nổ tung, sát khí bất ngờ thu lại, cả người Sở Phong yếu đuối ngồi phịch xuống đất, lấy sức thở phì phò. Hắn lần đầu tiên cảm thụ được sát khí đáng sợ như vậy, hơn nữa trong sát khí ẩn chứa bi thương vô biên vô tận, đau thương, phẫn hận.
Lão đạo sĩ đã từng nói qua, ý do tâm sinh, sát khí đồng dạng cũng do tâm sinh, ở sâu trong nội tâm nàng rốt cuộc cất giấu nỗi niềm chua xót thống khổ gì! Nàng thực sự chính là Thiên Ma Nữ? Tuy nhiên ngoại trừ Thiên Ma Nữ, trong thiên hạ người nào còn có được khí phách phách tuyệt thiên hạ giống như thế chứ!
Hắc y nữ tử thần bí này chính là Thiên Ma Nữ, không ai biết nàng vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, thật giống như không ai biết nàng vì sao lại xuất thủ tương trợ một tên vô danh tiểu tử!