Khố Lợi đặt Tô Tác nằm thẳng, dang rộng chân tay trên bàn ăn cơm.
Khom lưng hôn nhẹ lên khuôn mặt của Tô Tác, đem hai tay y kéo lên đỉnh đầu gắt gao trói buộc cùng một chỗ, như vậy sẽ khiến cho Tô Tác ưỡn ngực lên làm cho hai đóa hồng anh trước ngực càng đứng thẳng kiều diễm.
Sau đó, đem hai chân y mở rộng sang hai bên rồi trói chặt vào hai bên thắt lưng khiến cho nơi tư mật của Tô Tác hoàn toàn hiện rõ trước mắt.
Khố Lợi cầm lấy ruy băng trang trí, đem Tô Tác ở tư thế khuất nhục nhất buộc chặt cố định lại.
“Ngươi biết không?” Khố Lợi hài lòng khẽ cười cười, cúi đầu hôn lên trán Tô Tác, nhẹ giọng nói: “Ngươi bây giờ, xinh đẹp tựa như một món quà sinh nhật.”
Cái tư thế này khiến cho cúc huyệt của Tô Tác lộ ra hoàn toàn. Khố Lợi cúi xuống thưởng thức món quà tinh xảo nghệ thuật trên bàn, hài lòng quét ngón tay qua lại, hắn còn cố ý quét qua cửa động một cách khiêu khích.
Tô Tác sớm thành thói quen dâm đãng, thân thể bắt đầu có phản ứng, phần dưới đã có chút run rẩy đứng lên.
Khố Lợi cười cười, cúi người nói: “Thế nào? Bảo bối, ngươi xem, ngươi đã không thể rời khỏi ta nữa rồi.”
Tô Tác vẻ mặt mê ly, khuất nhục cùng dục vọng trộn lẫn nhau hành hạ khiến y sớm đã mất đi năng lực phản kháng.
Ẩn sâu ở nơi tư mật của y, tự nhiên lại lóe ra một thứ trong suốt màu tím, nguyên lai đó là một viên thạch anh tím chôn sâu trong cơ thể.
“Ngươi xem, nhờ có sự huấn luyện của ta mà mật huyệt của ngươi…” Khố Lợi đắc ý cười nói: “… đã có thể ăn được vật có kích thước lớn như vậy rồi.”
Khố Lợi linh hoạt dúng ngón tay nhẹ nhàng xâm nhập, chậm rãi lôi viên thạch anh tím ra.
Thạch anh tím hình trụ dài, phần đuôi nhỏ nhất trông như cánh tay đứa bé, còn phần đỉnh to nhất thì to bằng nắm tay người lớn.
Cúc huyệt vốn khó có thể dung nạp được dị vật to lớn ấy lại một lần nữa bị xé rách, Tô Tác thống khổ khẽ kêu một tiếng.
Chẳng khác gì một người sắp chết giãy dụa như một con thú nhỏ bị thương.
Cuối cùng thạch anh tím chôn sâu trong cúc huyệt cũng được kéo ra chậm rãi từ trong cơ thể y, nhất thời cúc huyêt trống rỗng hé mở, còn chưa kịp thích ứng với hư không, nơi hồng nhạt liền liên tục khép mở tựa hồ như đang mời gọi đến mê người.
Tô Tác thống khổ rên rỉ, vẻ mặt vừa ẩn nhẫn lại vừa khát khao dục vọng hướng mắt nhìn Khố Lợi. Bởi vì đã bị điều giáo thành thói quen, cúc huyệt thường bị nhét thêm dị vật cho nên còn chưa kịp thích ứng được với hư không, vì thế giờ phút này cơ thể trở nên mẫn cảm vô cùng.
Khố Lợi dùng ngón tay nhét vào cúc huyệt dò xét, nội bích ấm áp lập tức giống như không thể chờ đợi mà bao vây lấy.
“Bảo bối, đừng nóng vội.” Khố Lợi hạ thấp người trấn an nói: “Ngươi thật là chặt.” Ngón tay hắn rời khỏi cúc huyệt, cầm lấy đĩa đựng đầy những viên hạt dẻ to bằng hột trứng vịt đang để trên bàn, nhìn một chút, cười nói: “Đã rang chín, trông có vẻ rất ngon nha ~.”
Nói xong, Khố Lợi không chút khách khí đem hạt dẻ vẫn còn nóng theo thứ tự nhét vào trong cúc huyệt của y, mặc dù hậu huyệt sớm đã thích ứng nhưng dị vật bỏ thêm vào kích thước cũng không nhỏ, chui qua giang khẩu nhỏ hẹp lại một lần nữa bị xé rách, mà hạt dẻ nóng còn tản ra nhiệt lượng lớn làm tổn thương nội bích non nớt mềm mại, khiến cơ thể dị thường đau đớn.
Hạt dẻ to đùng ấm nóng không ngừng tiến vào cơ thể khiến Tô Tác càng lúc càng cảm nhận được dị vật đang vào sâu đến mức không cách nào tưởng tượng nổi, làm cho ngực y một trận nôn nao, mà chôn sâu trong cơ thể là mười mấy viên hạt dẻ đã đủ làm cho người ta thống khổ khó nhịn.
“Không, dừng lại đi.” Đã gần như đến cực hạn, bị trói buộc tay chân, y bắt đầu run rẩy cầu xin: “Chịu… không được rồi.”
“Mới 12 viên?” Khố Lợi cúi đầu hôn lên bả vai run rẩy của y, ôn nhu nói: “Trong đĩa còn ba viên nữa, Tô, ngươi nhất định có thể làm được.”
“Không! Không.” Tô Tác vô lực không ngừng phe phẩy đầu, nước mắt giàn dụa khẽ cầu xin: “Van cầu ngươi, đừng… đừng…”
“Ngoan nào ~” Khố Lợi không có chút ý định từ bỏ kế hoạch, nhẹ nhàng vuốt má y, ôn nhu nói: “Hôm nay là sinh nhật của ta. Tô, ngươi muốn ta vui vẻ, có phải không?”
Nói xong, hắn không thèm suy nghĩ nữa mà nhét thêm một viên vào huyệt nội của y.
“Giữ chặt nó!” Khố Lợi vuốt cái mông của y, lớn tiếng cảnh cáo nói: “Không được phép làm nó rơi ra! Nếu không, phần còn lại có thể không chỉ là hai viên nữa đâu đó!”
Tô Tác sợ hãi khẽ run lên, y từng nếm qua không chỉ một lần mùi vị trừng phạt vì phản kháng, kết quả cả người đả thương khuất nhục, còn không thì là nỗi đau đớn giằng xéo.
Y phải cố chịu vì y sợ…
Tô Tác khẽ run, cố gắng khép chặt u huyệt phía sau, không cho hạt dẻ trong cơ thể rơi ra ngoài.
Rốt cục, viên hạt dẻ cuối cùng trong đĩa đã được nhét vào trong cơ thể y.
“Tô ~ ngươi xem” Khố Lợi vẻ mặt vui sướng cười nói: “Ta nói rồi, ngươi có thể làm được mà.”
Tô Tác thống khổ đến không còn cảm giác, chỉ biết hậu huyệt bị một phen khuấy động đã nóng rực lên, ý thức mơ hồ như muốn xuất dị vật ra, nhưng thân thể lại cố gắng giữ chặt giữ lại, không cho chúng nó rơi khỏi cơ thể.
“Thân ái ~ Tô ~” Khố Lợi thuận tay cầm giang tắc nhét vào cúc huyệt y, hai tay nhẹ nhàng vỗ mông y, ý bảo y kẹp chặt, ngữ khí ra lệnh nói: “Đừng làm cho nhiệt lượng tỏa ra, hãy hấp thu nó, ta muốn nhét vào.”
Giang tắc tiến vào đau đớn vô cùng, ruột như bị đè nén dữ dội, ý thức tan rã, Tô Tác sớm đã đau đớn đến chết lặng, chỉ có thể nhẹ nhàng kêu rên một chút như con chó nhỏ bị thương.
Khuôn mặt xinh đẹp của y lúc này vừa thê mỹ vừa tái nhợt, nhưng lại càng phát ra vẻ đẹp tinh xảo yếu ớt.
Bạc môi thủy sắc xinh đẹp đến mê người, trên đôi mi dài ẩm ướt dính đầy nước mắt trong suốt, đôi anh đào đỏ sẫm trước ngực đang phập phồng, nhẹ nhàng mà run rẩy, hai cánh tay trắng nõn còn lưu lại dấu vết ngày hôm qua bị roi đánh trừng phạt giống như một khối mỹ ngọc trông đầy yêu dã.
Hết thảy đều làm kẻ khác si mê, điên cuồng.
Dù là vạn kiếp bất phục, ta cũng không buông tay!
Cố chấp mà níu giữ tình ái đến mất lý trí, hừng hực như hỏa, điên cuồng như bị ma nhập.
Khố Lợi cúi đầu hôn lên mắt Tô Tác, dùng môi lau đi nước mắt, thâm tình lẩm bẩm nói: “… Ngươi biết, ta ….ta yêu ngươi mà …”
“Trước kia đều chỉ có một mình ta trải qua sinh nhật.” Khố Lợi nhìn cái bánh ngọt trên bàn, buồn bã nói: “Nhưng ta biết, từ nay về sau, mỗi lần sinh nhật, ngươi đều ở bên ta…”
Nói xong, Khố Lợi nhẹ nhàng đem bánh ngọt bôi lên người Tô Tác, đầu tiên là vùng ngực cùng nhũ hoa, sau đó cúi xuống, ánh mắt ôn nhu, nhẹ nhàng hôn lên như đối với thánh vật.
Những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống khắp da thịt được bôi bơ kem của Tô Tác, thân thể mịn màng mềm mại tản mát ra một mùi ngọt ngào thuần mỹ đến mê người. Khố Lợi ôn nhu khẽ liếm hút, mang theo tình dục nguyên thủy nhất cùng một loại sùng bái gần như thánh thần mà hưởng thụ lấy mỗi một tấc da thịt ngọt mềm trơn nhẵn kia.
Nhẹ nhàng vuốt ve Tô Tác, đầu ngón tay cảm nhận được độ ấm của thân thể, cảm giác khắc sâu mà chân thật, sự ấm áp làm cho hắn nghiện đến mức muốn ngừng cũng không được.
“… Tô… ngươi không thể rời khỏi ta… Vĩnh viễn không thể!! …”
Một người cô đơn đến tột cùng, điên cuồng giam cầm người mà mình yêu nhưng không chiếm được người ấy, cứ lừa mình dối người như thế, có phải là một kiểu tự an ủi đến buồn cười không?
Editor: Heroteen
Beta – reader: Ruby, Băng Tiêu
Tô Tác khẽ rủ đôi lông mày xuống giống như một con bướm yên lặng, vẻ mặt mang chút thần phục cùng một chút đau đớn.
Khố Lợi nhẹ nhàng ôm hắn đặt lên trên đùi mình, dùng ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng chạm vào một đóa hồng anh trước ngực Tô Tác, ôn nhu hỏi: “Đau không?”
Tô Tác không nhịn được mà sợ hãi một chút, không biết nên trả lời như thế nào. Y sợ lại bị Khố Lợi trừng phạt nên chỉ dám nhẹ nhàng gật đầu.
Hai ngày trước, Khố Lợi sai người xuyên hai viên trân châu lên đóa hồng anh của Tô Tác để trang trí cho da thịt trắng mịn của y.
Nhũ tiêm khẽ bao bọc lấy tiểu châu, đầu nhũ so với ban đầu càng thêm sưng đỏ, dễ dàng cho chủ nhân đùa bỡn.
Mà kỳ thực quá trình tạo ra nó vô cùng thống khổ tàn nhẫn.
“Kiệt Sâm là bác sĩ giỏi có kỹ thuật.” Khố Lợi dùng đầu ngón tay để trước một đóa hồng anh diễm lệ trên ngực y, mỉm cười nói: “A, thật sự là càng ngày càng tuyệt rồi.”
Hôm nay đầu v bị cải tạo trở nên đặc biệt mẫn cảm, chỉ cần cọ xát rất nhẹ cũng làm cho Tô Tác cảm thấy lạnh run, y sợ hãi khẽ nhìn Khố Lợi, sợ bị trừng phạt bèn nhỏ giọng nói: “…Không… đừng…”
“Được lắm, chỉ có vậy mà cũng cương lên.” Khố Lợi nghiêm túc nói: “Bất quá cũng thật xinh đẹp.”
Ngón tay thon dài của Khố Lợi vuốt ve qua lại hai đóa hồng anh xinh đẹp khiến chúng càng đứng thẳng lên biến thành màu đỏ sẫm.
Tô Tác thân thể khó nhịn, ý chí đã có chút mơ hồ, trong miệng cũng phát ra tiếng rên rỉ. Giống như hai đóa hồng anh càng run rẩy càng phát ra đau đớn đến đáng thương.
Khố Lợi cúi đầu vùi vào trước ngực Tô Tác, dùng đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng liếm hút.
Đầu lưỡi ướt át cứ qua lại không ngừng ở một điểm, cảm giác hỗn loạn cùng đau đớn và khoái cảm làm cho Tô Tác mất hết ý chí, y khẽ nghênh hợp mà ưỡn ngực, có chút phì phò thở nhẹ.
“Bác sĩ Kiệt Sâm nói, hai ngày này ngươi còn cần phải bôi thuốc.” Khố Lợi từ trong túi móc ra một lọ dược cao rồi chậm rãi mở ra: “Tô, đã đến giờ bôi thuốc rồi đó.”
“Không, không.” Tô Tác vội vàng lắc đầu, vẻ mặt thống khổ cầu xin: “Cầu, cầu ngươi….”bg-ssp-{height:px}
Tô Tác khẩn cầu mong hắn có thể lưu lại cho mình một chút tôn nghiêm cuối cùng.
“Tô, chẳng lẽ ngươi muốn ta đem Tiểu Uy Lực đến đây…” Khố Lợi sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói “…nhìn ngươi bôi thuốc?”
“Không, không…” Mi mắt Tô Tác bất lực run rẩy không ngừng, khẽ nói: “Cầu ngươi đừng làm vậy.”
“Nếu vậy ngươi nên ngoan ngoãn một chút.” Khố Lợi vẻ mặt mị hoặc khẽ mỉm cười: “Tự mình bôi thuốc!”
Tô Tác chần chờ trong chốc lát rồi khẽ run rẩy vươn tay ra, dùng đầu ngón tay dính một ít thuốc. Dưới ánh mắt nóng bỏng của Khố Lợi, Tô Tác xấu hổ khẽ vẽ những vòng tròn lên nhũ tiêm đã thẳng đứng.
Dược cao lạnh lẽo mang theo màu trắng trong suốt làm cho đầu v càng trở nên hồng nhuận, theo lồng ngực phập phồng của Tô Tác mà run rẩy trông càng phát ra vẻ mê người đáng yêu.
Nhưng thật ra nó vốn chỉ là sự nhục nhã mà thôi
“Của ngươi hết thảy cũng là của ta.” Khố Lợi vẻ mặt hài lòng cười cười, nhẹ giọng áp vào bên tai y nói: “Kể cả tôn nghiêm của bản thân ngươi.”
Tô Tác tuyệt vọng ngước hai mắt lên.
… Chính mình ngoại trừ tội ác đầy người cùng thân thể dâm đãng này còn có cái gì nữa đây?
Người làm thuê dựa theo phân phó trước đó mà bưng một chiếc bánh ngọt tinh xảo thật lớn cùng hồng rượu tiến vào, nhìn thấy “Sống sắc xuân cung”, nhưng vẻ mặt vẫn bình thường, nửa điểm kinh dị cũng không có bởi vì sớm đã quen rồi. Ở đây là một tòa thành độc lập nằm giữa trời đất, xung quanh là biển cả mênh mông, hơn nữa chủ nhân khi đang vui vốn sẽ không tha kẻ dám nhìn trộm, nô lệ chính là phải nghiêm túc chấp hành quy định đặt ra.
Người làm thuê khom người rời đi, ngọn đèn dầu đang thắp sáng cả căn phòng trong nháy mắt đã bị thổi tắt, nơi góc phòng toàn bộ nến đã được đốt lên, trong bóng tối tản mát ra ánh sáng hoa mỹ mà u tĩnh.
“Tô yêu quý,” Khố Lợi ngẩng đầu lên, nhìn người trong lòng, ôn nhu cười nói: “hôm nay là sinh nhật của ta, ngươi có muốn cùng ta chúc mừng hay không?”
Mặc dù đã bị hành hạ đến vô lực, trong lòng chỉ còn lạnh lẽo nhưng khi nghe thấy câu nói đó, Tô Tác vẫn không khắc chế được nỗi sợ hãi mà cứng đờ.
“Đừng sợ.” Khố Lợi khẽ vỗ về thân thể Tô Tác, nhẹ giọng an ủi nói: “Tin tưởng ta. Đêm nay ta và ngươi đều sẽ rất khoái trá đó.”
Tô Tác nhẹ buông mi mắt xuống, mang theo một chút ảm đạm đau thương.
Vận mệnh cứ như trò chơi buồn cười này rốt cuộc lúc nào mới có thể chấm dứt?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Heroteen
Beta – reader: Ruby, Băng Tiêu
Khố Lợi đặt Tô Tác nằm thẳng, dang rộng chân tay trên bàn ăn cơm.
Khom lưng hôn nhẹ lên khuôn mặt của Tô Tác, đem hai tay y kéo lên đỉnh đầu gắt gao trói buộc cùng một chỗ, như vậy sẽ khiến cho Tô Tác ưỡn ngực lên làm cho hai đóa hồng anh trước ngực càng đứng thẳng kiều diễm.
Sau đó, đem hai chân y mở rộng sang hai bên rồi trói chặt vào hai bên thắt lưng khiến cho nơi tư mật của Tô Tác hoàn toàn hiện rõ trước mắt.
Khố Lợi cầm lấy ruy băng trang trí, đem Tô Tác ở tư thế khuất nhục nhất buộc chặt cố định lại.
“Ngươi biết không?” Khố Lợi hài lòng khẽ cười cười, cúi đầu hôn lên trán Tô Tác, nhẹ giọng nói: “Ngươi bây giờ, xinh đẹp tựa như một món quà sinh nhật.”
Cái tư thế này khiến cho cúc huyệt của Tô Tác lộ ra hoàn toàn. Khố Lợi cúi xuống thưởng thức món quà tinh xảo nghệ thuật trên bàn, hài lòng quét ngón tay qua lại, hắn còn cố ý quét qua cửa động một cách khiêu khích.
Tô Tác sớm thành thói quen dâm đãng, thân thể bắt đầu có phản ứng, phần dưới đã có chút run rẩy đứng lên.
Khố Lợi cười cười, cúi người nói: “Thế nào? Bảo bối, ngươi xem, ngươi đã không thể rời khỏi ta nữa rồi.”
Tô Tác vẻ mặt mê ly, khuất nhục cùng dục vọng trộn lẫn nhau hành hạ khiến y sớm đã mất đi năng lực phản kháng.
Ẩn sâu ở nơi tư mật của y, tự nhiên lại lóe ra một thứ trong suốt màu tím, nguyên lai đó là một viên thạch anh tím chôn sâu trong cơ thể.
“Ngươi xem, nhờ có sự huấn luyện của ta mà mật huyệt của ngươi…” Khố Lợi đắc ý cười nói: “… đã có thể ăn được vật có kích thước lớn như vậy rồi.”
Khố Lợi linh hoạt dúng ngón tay nhẹ nhàng xâm nhập, chậm rãi lôi viên thạch anh tím ra.
Thạch anh tím hình trụ dài, phần đuôi nhỏ nhất trông như cánh tay đứa bé, còn phần đỉnh to nhất thì to bằng nắm tay người lớn.
Cúc huyệt vốn khó có thể dung nạp được dị vật to lớn ấy lại một lần nữa bị xé rách, Tô Tác thống khổ khẽ kêu một tiếng.
Chẳng khác gì một người sắp chết giãy dụa như một con thú nhỏ bị thương.
Cuối cùng thạch anh tím chôn sâu trong cúc huyệt cũng được kéo ra chậm rãi từ trong cơ thể y, nhất thời cúc huyêt trống rỗng hé mở, còn chưa kịp thích ứng với hư không, nơi hồng nhạt liền liên tục khép mở tựa hồ như đang mời gọi đến mê người.
Tô Tác thống khổ rên rỉ, vẻ mặt vừa ẩn nhẫn lại vừa khát khao dục vọng hướng mắt nhìn Khố Lợi. Bởi vì đã bị điều giáo thành thói quen, cúc huyệt thường bị nhét thêm dị vật cho nên còn chưa kịp thích ứng được với hư không, vì thế giờ phút này cơ thể trở nên mẫn cảm vô cùng.
Khố Lợi dùng ngón tay nhét vào cúc huyệt dò xét, nội bích ấm áp lập tức giống như không thể chờ đợi mà bao vây lấy.
“Bảo bối, đừng nóng vội.” Khố Lợi hạ thấp người trấn an nói: “Ngươi thật là chặt.” Ngón tay hắn rời khỏi cúc huyệt, cầm lấy đĩa đựng đầy những viên hạt dẻ to bằng hột trứng vịt đang để trên bàn, nhìn một chút, cười nói: “Đã rang chín, trông có vẻ rất ngon nha ~.”
Nói xong, Khố Lợi không chút khách khí đem hạt dẻ vẫn còn nóng theo thứ tự nhét vào trong cúc huyệt của y, mặc dù hậu huyệt sớm đã thích ứng nhưng dị vật bỏ thêm vào kích thước cũng không nhỏ, chui qua giang khẩu nhỏ hẹp lại một lần nữa bị xé rách, mà hạt dẻ nóng còn tản ra nhiệt lượng lớn làm tổn thương nội bích non nớt mềm mại, khiến cơ thể dị thường đau đớn.
Hạt dẻ to đùng ấm nóng không ngừng tiến vào cơ thể khiến Tô Tác càng lúc càng cảm nhận được dị vật đang vào sâu đến mức không cách nào tưởng tượng nổi, làm cho ngực y một trận nôn nao, mà chôn sâu trong cơ thể là mười mấy viên hạt dẻ đã đủ làm cho người ta thống khổ khó nhịn.
“Không, dừng lại đi.” Đã gần như đến cực hạn, bị trói buộc tay chân, y bắt đầu run rẩy cầu xin: “Chịu… không được rồi.”
“Mới 12 viên?” Khố Lợi cúi đầu hôn lên bả vai run rẩy của y, ôn nhu nói: “Trong đĩa còn ba viên nữa, Tô, ngươi nhất định có thể làm được.”
“Không! Không.” Tô Tác vô lực không ngừng phe phẩy đầu, nước mắt giàn dụa khẽ cầu xin: “Van cầu ngươi, đừng… đừng…”
“Ngoan nào ~” Khố Lợi không có chút ý định từ bỏ kế hoạch, nhẹ nhàng vuốt má y, ôn nhu nói: “Hôm nay là sinh nhật của ta. Tô, ngươi muốn ta vui vẻ, có phải không?”
Nói xong, hắn không thèm suy nghĩ nữa mà nhét thêm một viên vào huyệt nội của y.
“Giữ chặt nó!” Khố Lợi vuốt cái mông của y, lớn tiếng cảnh cáo nói: “Không được phép làm nó rơi ra! Nếu không, phần còn lại có thể không chỉ là hai viên nữa đâu đó!”
Tô Tác sợ hãi khẽ run lên, y từng nếm qua không chỉ một lần mùi vị trừng phạt vì phản kháng, kết quả cả người đả thương khuất nhục, còn không thì là nỗi đau đớn giằng xéo.
Y phải cố chịu vì y sợ…
Tô Tác khẽ run, cố gắng khép chặt u huyệt phía sau, không cho hạt dẻ trong cơ thể rơi ra ngoài.
Rốt cục, viên hạt dẻ cuối cùng trong đĩa đã được nhét vào trong cơ thể y.
“Tô ~ ngươi xem” Khố Lợi vẻ mặt vui sướng cười nói: “Ta nói rồi, ngươi có thể làm được mà.”
Tô Tác thống khổ đến không còn cảm giác, chỉ biết hậu huyệt bị một phen khuấy động đã nóng rực lên, ý thức mơ hồ như muốn xuất dị vật ra, nhưng thân thể lại cố gắng giữ chặt giữ lại, không cho chúng nó rơi khỏi cơ thể.
“Thân ái ~ Tô ~” Khố Lợi thuận tay cầm giang tắc nhét vào cúc huyệt y, hai tay nhẹ nhàng vỗ mông y, ý bảo y kẹp chặt, ngữ khí ra lệnh nói: “Đừng làm cho nhiệt lượng tỏa ra, hãy hấp thu nó, ta muốn nhét vào.”
Giang tắc tiến vào đau đớn vô cùng, ruột như bị đè nén dữ dội, ý thức tan rã, Tô Tác sớm đã đau đớn đến chết lặng, chỉ có thể nhẹ nhàng kêu rên một chút như con chó nhỏ bị thương.
Khuôn mặt xinh đẹp của y lúc này vừa thê mỹ vừa tái nhợt, nhưng lại càng phát ra vẻ đẹp tinh xảo yếu ớt.
Bạc môi thủy sắc xinh đẹp đến mê người, trên đôi mi dài ẩm ướt dính đầy nước mắt trong suốt, đôi anh đào đỏ sẫm trước ngực đang phập phồng, nhẹ nhàng mà run rẩy, hai cánh tay trắng nõn còn lưu lại dấu vết ngày hôm qua bị roi đánh trừng phạt giống như một khối mỹ ngọc trông đầy yêu dã.
Hết thảy đều làm kẻ khác si mê, điên cuồng.
Dù là vạn kiếp bất phục, ta cũng không buông tay!
Cố chấp mà níu giữ tình ái đến mất lý trí, hừng hực như hỏa, điên cuồng như bị ma nhập.
Khố Lợi cúi đầu hôn lên mắt Tô Tác, dùng môi lau đi nước mắt, thâm tình lẩm bẩm nói: “… Ngươi biết, ta ….ta yêu ngươi mà …”
“Trước kia đều chỉ có một mình ta trải qua sinh nhật.” Khố Lợi nhìn cái bánh ngọt trên bàn, buồn bã nói: “Nhưng ta biết, từ nay về sau, mỗi lần sinh nhật, ngươi đều ở bên ta…”
Nói xong, Khố Lợi nhẹ nhàng đem bánh ngọt bôi lên người Tô Tác, đầu tiên là vùng ngực cùng nhũ hoa, sau đó cúi xuống, ánh mắt ôn nhu, nhẹ nhàng hôn lên như đối với thánh vật.
Những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống khắp da thịt được bôi bơ kem của Tô Tác, thân thể mịn màng mềm mại tản mát ra một mùi ngọt ngào thuần mỹ đến mê người. Khố Lợi ôn nhu khẽ liếm hút, mang theo tình dục nguyên thủy nhất cùng một loại sùng bái gần như thánh thần mà hưởng thụ lấy mỗi một tấc da thịt ngọt mềm trơn nhẵn kia.
Nhẹ nhàng vuốt ve Tô Tác, đầu ngón tay cảm nhận được độ ấm của thân thể, cảm giác khắc sâu mà chân thật, sự ấm áp làm cho hắn nghiện đến mức muốn ngừng cũng không được.
“… Tô… ngươi không thể rời khỏi ta… Vĩnh viễn không thể!! …”
Một người cô đơn đến tột cùng, điên cuồng giam cầm người mà mình yêu nhưng không chiếm được người ấy, cứ lừa mình dối người như thế, có phải là một kiểu tự an ủi đến buồn cười không?