Lòng không có cách nào ăn, bộ dáng hoàn toàn là sủng ái, kỳ quái, thế nào trước kia anh già dặn kinh nghiệm cảm thấy muốn cô lớn thêm mấy tuổi sau đó mới nhìn như mỹ nữ, thật ra thì bây giờ nhìn lại, đã không được rồi a, mắt to, miệng nhỏ, sống mũi rất thanh tú, gương mặt trắng hồng ── anh cũng không phải là loại luyến đồng, chỉ là bộ dáng của cô bây giờ rất đẹp, nên mới muốn nhìn nhiều vài lần. . . . . .
Bỗng nhiên, gương mặt phóng đại xuất hiện ở trước mặt anh, "Anh đang nhìn cái gì?"
Hù dọa, không nên đột nhiên dựa vào anh gần như vậy a.
Cô ngồi vào bên cạnh anh lúc nào mà anh không biết?
"Anh đang nhìn cái gì?" Cô cố ý hỏi lại lần nữa.
"Không có gì."
"Nhưng vừa rồi anh nhìn chằm chằm vào tôi."
"Cô ngồi đối diện tôi, tôi không nhìn cô thì nhìn người nào." Hàn Ức mang theo mỉm cười, "Lúc này tôi cũng không thể nghiêng cổ nhìn bên cạnh đi, như vậy cổ sẽ rất đau."
Cô nhìn anh, giống như đang xác định xem anh có nói thật hay không.
Cứ như vậy anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhìn thẳng vào mắt nhau mười giây sau, cô hài lòng đứng dậy, sau đó lung la lung lay trở về chỗ ngồi đối diện.
Tư thế đi bộ kỳ quái khiến anh nhíu mày. Bộ dạng người này giống như say máy bay?
Trong phòng cứu thương ở phi trường, thầy thuốc đã cho một ít thuốc để dùng, bọn họ lại đặc biệt dừng hơn 30 phút ở đại sảnh để cho cô nghỉ ngơi, trước khi đến được Manhattan, cô cũng đã nói không thành vấn đề, không hôn mê, mà sao hiện tại khi đứng lên lại lung la lung lay?
"Cô. . . . . . Choáng váng đầu sao?" Anh thử dò xét hỏi.
"Không — choáng váng —"
"Cô không thoải mái sao?"
"Không có — có —"
"Cô điên à?"
"Không — đúng —" Phương Thần Hi tặng cho anh một nụ cười ngây ngô lại ngọt ngào, "Tâm tình tôi rất nhẹ nhàng, cả người rất nhẹ, sắp, bay, lên cao."
Hàn ức vừa mới nghe, cảm giác loạn kinh khủng.
Sau khi lên máy bay liền một mực cùng nhau, cũng không nhìn thấy cô ăn đồ lạ nào, mà bộ dạng hiện tại lại giống như dùng thuốc?
Suy nghĩ một chút, đưa tay vẫy nữ bồi bàn, "Bên trong thức ăn của chúng tôi, có chứa rượu, hoặc là thứ gì làm cho người hưng phấn sao?"
Nữ bồi bàn nhìn thực đơn một chút, mỉm cười trả lời, "Trong thức ăn thì không có, chỉ là bên trong kem có một viên có một chút rượu bran-đi. . . . . ."
"Này, Hàn Ức, anh không được đi á..., cùng tôi nói chuyện có được hay không?" Phương Thần Hi nằm ở trên giường đáng thương nhìn anh.
Trời ạ, thì ra cái dạng này là của người say rượu đó hả.
Hàn Ức khóc không ra nước mắt.
Cô say thì cứ say, nhưng may mắn là có thể đi bộ, cứ như vậy anh vừa đỡ vừa ôm cô đi qua nửa Manhattan, thiên tân vạn khổ trở lại khách sạn, bố trí ổn thỏa cho cô ở trên giường. Cứ tưởng rằng nhiệm vụ đã chấm dứt, không nghĩ tới lúc này cô sẽ nổi lên bi thương.
"Anh không muốn nói chuyện cùng tôi, vậy tôi nói chuyện cùng anh chứ sao."
Đây còn không phải là một dạng! Hàn Ức thầm nghĩ.
Ngồi vào bên cạnh giường, ngón tay thon dài lau cái trán của cô, cố gắng dụ dỗ cô, "Cô say rồi, ngủ nhanh một chút đi."
Bây giờ mặc dù mới bốn giờ chiều, nhưng đối với một người say rượu mà nói, giấc ngủ là sự chọn lựa tốt nhất, hơn nữa đời này anh còn chưa có chăm sóc người khác, bỏ lại cô thì không thể được, cho nên chỉ có thể hi vọng cô ngủ nhanh một chút, như vậy bản thân anh cũng có thể đi tìm tiết mục.
"Anh nói chuyện cùng tôi á."
"Cô muốn nghe cái gì?"
"Nói gì đều được."
Hàn Ức cười khổ, "Tôi không biết nên nói cái gì."
Anh nói chuyện có một chút công thức hóa.
Cùng đàn ông tán gẫu chuyện hứng thú, cùng phụ nữ nói chuyện tình cảm, cùng đồng nghiệp thảo luận công việc, nhưng khối rượu ủ táo đỏ trong chăn kia, lại không phải là ba người đó.
Cô không phải đàn ông, cũng không phải là đồng nghiệp, phụ nữ chứ sao. . . . . . Chỉ có thể nói cô bây giờ rất có tiềm lực ưu tú, nhưng vẫn chưa tới mức có thể nói chuyện yêu đương.
Nếu như gian phòng có Piano thì tốt, anh có thể đánh đàn để cho cô ngủ, nhưng bây giờ đừng nói Piano, ngay cả đàn điện tử anh cũng tìm không ra.
Táo đỏ lôi kéo tay áo anh, trơ mắt nhìn anh, ánh mắt như vậy khiến Hàn Ức cảm giác nếu như mình không nói gì, hình như thật xin lỗi cô.
Hoàn toàn là tan tác dưới ngây thơ của cô.
"Tôi tự giới thiệu về mình."
"Được."
"Tôi tên là Hàn Ức, năm nay ba mươi tuổi."
"Ừ, tôi tên là Phương Thần Hi, năm nay mười bảy tuổi."
"Công việc trước kia của ba mẹ tôi là ở làng giải trí, ba là thầy giáo dạy nhạc, mẹ thì tuyên truyền đĩa nhạc, vì vậy từ nhỏ tôi và em gái đã bắt đầu học rất nhiều nhạc cụ, khống giống như học sinh cao trung bình thường khác là, từ lớp mười một tôi đã bắt đầu tìm hiểu việc chuẩn bị nhập học học viện âm nhạc Viên, bởi vì gặp mặt nói chuyện rất thuận lợi, cho nên sau khi tốt nghiệp tôi liền đến Viên học Piano, đàn vi-ô-lông cũng hiểu một chút."
"Lúc tôi còn nhỏ cũng học qua Piano đó. . . . . . Cũng không biết tại sao, bài hát Vãn Tĩnh luyện tập rất thuận lợi mà đối với tôi lại rất khó khăn, ha ha. . . . . . Thời điểm chị ấy bắt đầu đánh bài hát tương đối khó khăn, tôi còn đang tập bản nhạc sơ đẳng nhất, hơn nữa đánh tới đánh lui đều là phần đầu tiên của bài đó, sau đó thầy giáo không nhìn nổi, ông ấy nói với cha mẹ của tôi. . . . . . Ừ, đứa trẻ này cảm thụ âm nhạc không tốt, không cần miễn cưỡng nó học đàn, có thể xem xét những phương diện tài năng khác của nó, lúc này mẹ tôi mới buông tha, ha ha ha." Nói chuyện mặc dù có mạch lạc, nhưng nghe thanh âm vẫn rất mù mịt.
"Lúc ấy cô rất vui vẻ sao?"
"Ừ." Phương Thần Hi rất thành thực gật đầu, "Không có hứng thú, không có thiên phú, nhưng lại muốn tiếp tục, đối với một đứa học sinh nhỏ mà nói, vô cùng thống khổ."
"Tôi ngược lại là cho tới nay vẫn rất thích Piano, chỉ là không nghĩ tới cha mở công ty ra đĩa nhạc mà thôi." Hàn Ức vừa nghĩ một chút, " Âm nhạc Tân Thế Kỷ có lẽ là thành lập vào năm cuối cùng tôi ở Viên, lúc mới bắt đầu rất vất vả, một phen bồi thường, một phen kiếm lợi, có lúc dựa trên yếu tố thành công mà làm hướng đi, nhưng không nghĩ tới vẫn là bồi thường, cảm thấy không có nắm chắc, ngược lại còn đền bù tổn hại trước.
"Mỗi lần nói chuyện điện thoại cùng cha mẹ tôi, cũng rất giống đang ngồi ở trên mây xanh, kích thích đối với trái tim không tốt lắm, thật ra thì làm công ty đĩa nhạc mệt chết đi, chỉ là, đó là lý tưởng cả đời này của cha tôi, cho nên mọi người cũng không thể làm gì khác hơn là ủng hộ ông ấy."
"Sau khi tốt nghiệp anh liền trở về Đài Loan hả ?"
"Đúng."
"Vậy. . . . . . Anh ở bên kia không có bạn gái sao?"
Lòng không có cách nào ăn, bộ dáng hoàn toàn là sủng ái, kỳ quái, thế nào trước kia anh già dặn kinh nghiệm cảm thấy muốn cô lớn thêm mấy tuổi sau đó mới nhìn như mỹ nữ, thật ra thì bây giờ nhìn lại, đã không được rồi a, mắt to, miệng nhỏ, sống mũi rất thanh tú, gương mặt trắng hồng ── anh cũng không phải là loại luyến đồng, chỉ là bộ dáng của cô bây giờ rất đẹp, nên mới muốn nhìn nhiều vài lần. . . . . .
Bỗng nhiên, gương mặt phóng đại xuất hiện ở trước mặt anh, "Anh đang nhìn cái gì?"
Hù dọa, không nên đột nhiên dựa vào anh gần như vậy a.
Cô ngồi vào bên cạnh anh lúc nào mà anh không biết?
"Anh đang nhìn cái gì?" Cô cố ý hỏi lại lần nữa.
"Không có gì."
"Nhưng vừa rồi anh nhìn chằm chằm vào tôi."
"Cô ngồi đối diện tôi, tôi không nhìn cô thì nhìn người nào." Hàn Ức mang theo mỉm cười, "Lúc này tôi cũng không thể nghiêng cổ nhìn bên cạnh đi, như vậy cổ sẽ rất đau."
Cô nhìn anh, giống như đang xác định xem anh có nói thật hay không.
Cứ như vậy anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhìn thẳng vào mắt nhau mười giây sau, cô hài lòng đứng dậy, sau đó lung la lung lay trở về chỗ ngồi đối diện.
Tư thế đi bộ kỳ quái khiến anh nhíu mày. Bộ dạng người này giống như say máy bay?
Trong phòng cứu thương ở phi trường, thầy thuốc đã cho một ít thuốc để dùng, bọn họ lại đặc biệt dừng hơn phút ở đại sảnh để cho cô nghỉ ngơi, trước khi đến được Manhattan, cô cũng đã nói không thành vấn đề, không hôn mê, mà sao hiện tại khi đứng lên lại lung la lung lay?
"Cô. . . . . . Choáng váng đầu sao?" Anh thử dò xét hỏi.
"Không — choáng váng —"
"Cô không thoải mái sao?"
"Không có — có —"
"Cô điên à?"
"Không — đúng —" Phương Thần Hi tặng cho anh một nụ cười ngây ngô lại ngọt ngào, "Tâm tình tôi rất nhẹ nhàng, cả người rất nhẹ, sắp, bay, lên cao."
Hàn ức vừa mới nghe, cảm giác loạn kinh khủng.
Sau khi lên máy bay liền một mực cùng nhau, cũng không nhìn thấy cô ăn đồ lạ nào, mà bộ dạng hiện tại lại giống như dùng thuốc?
Suy nghĩ một chút, đưa tay vẫy nữ bồi bàn, "Bên trong thức ăn của chúng tôi, có chứa rượu, hoặc là thứ gì làm cho người hưng phấn sao?"
Nữ bồi bàn nhìn thực đơn một chút, mỉm cười trả lời, "Trong thức ăn thì không có, chỉ là bên trong kem có một viên có một chút rượu bran-đi. . . . . ."
"Này, Hàn Ức, anh không được đi á..., cùng tôi nói chuyện có được hay không?" Phương Thần Hi nằm ở trên giường đáng thương nhìn anh.
Trời ạ, thì ra cái dạng này là của người say rượu đó hả.
Hàn Ức khóc không ra nước mắt.
Cô say thì cứ say, nhưng may mắn là có thể đi bộ, cứ như vậy anh vừa đỡ vừa ôm cô đi qua nửa Manhattan, thiên tân vạn khổ trở lại khách sạn, bố trí ổn thỏa cho cô ở trên giường. Cứ tưởng rằng nhiệm vụ đã chấm dứt, không nghĩ tới lúc này cô sẽ nổi lên bi thương.
"Anh không muốn nói chuyện cùng tôi, vậy tôi nói chuyện cùng anh chứ sao."
Đây còn không phải là một dạng! Hàn Ức thầm nghĩ.
Ngồi vào bên cạnh giường, ngón tay thon dài lau cái trán của cô, cố gắng dụ dỗ cô, "Cô say rồi, ngủ nhanh một chút đi."
Bây giờ mặc dù mới bốn giờ chiều, nhưng đối với một người say rượu mà nói, giấc ngủ là sự chọn lựa tốt nhất, hơn nữa đời này anh còn chưa có chăm sóc người khác, bỏ lại cô thì không thể được, cho nên chỉ có thể hi vọng cô ngủ nhanh một chút, như vậy bản thân anh cũng có thể đi tìm tiết mục.
"Anh nói chuyện cùng tôi á."
"Cô muốn nghe cái gì?"
"Nói gì đều được."
Hàn Ức cười khổ, "Tôi không biết nên nói cái gì."
Anh nói chuyện có một chút công thức hóa.
Cùng đàn ông tán gẫu chuyện hứng thú, cùng phụ nữ nói chuyện tình cảm, cùng đồng nghiệp thảo luận công việc, nhưng khối rượu ủ táo đỏ trong chăn kia, lại không phải là ba người đó.
Cô không phải đàn ông, cũng không phải là đồng nghiệp, phụ nữ chứ sao. . . . . . Chỉ có thể nói cô bây giờ rất có tiềm lực ưu tú, nhưng vẫn chưa tới mức có thể nói chuyện yêu đương.
Nếu như gian phòng có Piano thì tốt, anh có thể đánh đàn để cho cô ngủ, nhưng bây giờ đừng nói Piano, ngay cả đàn điện tử anh cũng tìm không ra.
Táo đỏ lôi kéo tay áo anh, trơ mắt nhìn anh, ánh mắt như vậy khiến Hàn Ức cảm giác nếu như mình không nói gì, hình như thật xin lỗi cô.
Hoàn toàn là tan tác dưới ngây thơ của cô.
"Tôi tự giới thiệu về mình."
"Được."
"Tôi tên là Hàn Ức, năm nay ba mươi tuổi."
"Ừ, tôi tên là Phương Thần Hi, năm nay mười bảy tuổi."
"Công việc trước kia của ba mẹ tôi là ở làng giải trí, ba là thầy giáo dạy nhạc, mẹ thì tuyên truyền đĩa nhạc, vì vậy từ nhỏ tôi và em gái đã bắt đầu học rất nhiều nhạc cụ, khống giống như học sinh cao trung bình thường khác là, từ lớp mười một tôi đã bắt đầu tìm hiểu việc chuẩn bị nhập học học viện âm nhạc Viên, bởi vì gặp mặt nói chuyện rất thuận lợi, cho nên sau khi tốt nghiệp tôi liền đến Viên học Piano, đàn vi-ô-lông cũng hiểu một chút."
"Lúc tôi còn nhỏ cũng học qua Piano đó. . . . . . Cũng không biết tại sao, bài hát Vãn Tĩnh luyện tập rất thuận lợi mà đối với tôi lại rất khó khăn, ha ha. . . . . . Thời điểm chị ấy bắt đầu đánh bài hát tương đối khó khăn, tôi còn đang tập bản nhạc sơ đẳng nhất, hơn nữa đánh tới đánh lui đều là phần đầu tiên của bài đó, sau đó thầy giáo không nhìn nổi, ông ấy nói với cha mẹ của tôi. . . . . . Ừ, đứa trẻ này cảm thụ âm nhạc không tốt, không cần miễn cưỡng nó học đàn, có thể xem xét những phương diện tài năng khác của nó, lúc này mẹ tôi mới buông tha, ha ha ha." Nói chuyện mặc dù có mạch lạc, nhưng nghe thanh âm vẫn rất mù mịt.
"Lúc ấy cô rất vui vẻ sao?"
"Ừ." Phương Thần Hi rất thành thực gật đầu, "Không có hứng thú, không có thiên phú, nhưng lại muốn tiếp tục, đối với một đứa học sinh nhỏ mà nói, vô cùng thống khổ."
"Tôi ngược lại là cho tới nay vẫn rất thích Piano, chỉ là không nghĩ tới cha mở công ty ra đĩa nhạc mà thôi." Hàn Ức vừa nghĩ một chút, " Âm nhạc Tân Thế Kỷ có lẽ là thành lập vào năm cuối cùng tôi ở Viên, lúc mới bắt đầu rất vất vả, một phen bồi thường, một phen kiếm lợi, có lúc dựa trên yếu tố thành công mà làm hướng đi, nhưng không nghĩ tới vẫn là bồi thường, cảm thấy không có nắm chắc, ngược lại còn đền bù tổn hại trước.
"Mỗi lần nói chuyện điện thoại cùng cha mẹ tôi, cũng rất giống đang ngồi ở trên mây xanh, kích thích đối với trái tim không tốt lắm, thật ra thì làm công ty đĩa nhạc mệt chết đi, chỉ là, đó là lý tưởng cả đời này của cha tôi, cho nên mọi người cũng không thể làm gì khác hơn là ủng hộ ông ấy."
"Sau khi tốt nghiệp anh liền trở về Đài Loan hả ?"
"Đúng."
"Vậy. . . . . . Anh ở bên kia không có bạn gái sao?"