Hàn Ức lần đầu tiên bởi vì nghe được tên của mình mà cảm thấy kích động ── thanh âm của Phương Thần Hi, mặc dù anh chỉ từng nói chuyện điên thoại với cô một lần, nhưng anh nhớ.
"Cô ở đâu?"
"Tôi ở trước một sạp báo." Thanh âm uất ức, còn mang theo giọng mũi, nghe thấy mấy chữ này cũng đã có thể tưởng tượng người ở đầu điện thoại bên kia có bao nhiêu đáng thương."Ông chủ sạp báo cho tôi mội ít tiền lẻ để tôi gọi điện thoại."
"Gần cô có đồ vật gì không?"
"Bên này tôi không nhìn thấy bảng chỉ đường, nhưng mà địa điểm rất náo nhiệt, đường cái rất lớn, đèn đường ở giữa đường cái." Thanh âm cô gái nhỏ thút tha thút thít, mười phần là một đứa trẻ lạc đường, "Hai bên đều là cửa hàng, tầng lầu cửa hàng không cao, tấm biển quảng cáo nhìn rất chắc chắn, nhưng gần đây có cao ốc ở xa cảm giác cao ba mươi, 50 tầng, vách tường đều là tường quảng cáo truyền hình, quảng cáo luôn luôn đổi."
Bởi vì biết muốn tới Newyork chụp ảnh, cho nên trước đó Hàn Ức cũng làm một vài môn học, hiện tại đang liều mạng nghĩ ở trong đầu những địa điểm gần rạp hát phù hợp sự miêu tả của cô.
Đường sá rất lớn, nhiều quảng cáo, phòng ốc ven đường không cao, nhưng tòa cao ốc bên kia cũng rất cao?
A, nơi đó!
Mặc dù biết vị trí đại khái, nhưng bởi vì nơi đó lớn, người lại đông, thời điểm tìm được Phương Thần Hi cũng đã là nửa giờ sau.
Cô đứng ở buồng điện thoại trước mặt, đôi tay ôm đầu gối, cặp mắt đỏ hoe, vẻ mặt bất lực.
Thấy cô không có việc gì, rốt cuộc anh cũng yên lòng, sau đó mới nhớ tới, lẽ ra anh phải gọi tắc xi mới đúng, tại sao lại chạy tới đây một mạch.
Sau khi tâm tình nhẹ nhõm, mới ý thức tới thân thể mệt mỏi.
Nhung mà người không có việc gì là tốt rồi.
Anh đi tới, ngồi xổm ở phía trước cô, "Tìm cô thật lâu."
". . . . . ."
"Làm sao vậy? Bị hù dọa thành ngốc rồi à?"
Phương Thần Hi ngơ ngác nhìn anh, cũng không nhúc nhích.
"Không phải là không biết tôi đi, nếu như là thật, tôi sẽ thương tâm đó." Hàn Ức cố tình buông lỏng nói, "Chỉ là cô cũng đã chạy trốn rồi, nhưng là cách vài con phố ──"
Lời còn chưa dứt, hai mắt cô nhìn anh đột nhiên ngưng tụ hơi nước, thời điểm anh còn chưa kịp phản ứng nước mắt đã giọt lớn rơi xuống.
Anh nghĩ chắc là sợ hãi đi.
Muốn thay cô lau nước mắt, lại phát hiện trên người mình cái gì cũng không có mang theo, không thể làm gì khác hơn là vụng về dùng tay áo sơ mi thay cô lau.
Một giọt, hai giọt, ba giọt. . . . . .
Do dự một hội, hắn đưa đôi tay ôm lấy cô, tiếp xúc trong nháy mắt, không ngờ lại phát hiện cả người cô đang phát run, đôi tay không khỏi ôm càng chặt thân thể nho nhỏ của cô, không bao lâu, cô ‘oa’ một tiếng khóc lên.
Nhè nhẹ vỗ về lưng của cô, Hàn Ức an ủi , "Tôi ở chỗ này."
"Tôi, tôi sắp bị hù chết. . . . . ."
"Tôi hiểu, nhưng mà bây giờ không cần phải sợ."
"Người xung quanh rất nhiều, hơn nữa tôi đi thế nào cũng không trở về được. . . . . . Rất sợ. . . . . . Bởi vì quá sợ, cho nên đột nhiên không biết nên nói tiếng anh như thế nào . . . . . Bảng chỉ đường tôi xem cũng không hiểu. . . . . . Tôi hỏi rất nhiều người đi đường, nhưng không ai biết tôi đang nói cái gì. . . . . ."
"Đừng sợ, đừng sợ."
"Tôi đang suy nghĩ. . . . . . Nếu như các anh không phát hiện không có tôi, trực tiếp trở về khách sạn thì làm thế nào. . . . . . Huệ Nghi cho tôi tiền, mà lại vừa vặn sau khi mua tạp chí. . . . . . Cảm giác mượn tiền người ta để gọi điện thoại thật kỳ quái. . . . . . Lạc đường a, muốn gọi điện thoại a, còn có người mắng tôi là tên lường gạt. . . . . . Tôi biết như vậy rất giống tên lường gạt. . . . . . Mà tôi cũng không phải là. . . . . ."
"Không cần nhớ những thứ kia, không phải ít nhất gặp được ông chủ sạp báo tốt bụng sao?"
"Ông ta. . . . . . Ông ta cũng không phải tốt bụng. . . . . . Ông ta. . . . . . Thời điểm ông ta cầm tiền lẻ cho tôi. . . . . . Ông ta nhân cơ hội vuốt tay tôi một cái. . . . . . Thật ra thì tôi rất muốn đem tiền ném vào mặt của ông ta, nhưng mà tôi lên tiếng hai mươi mấy lần. . . . . . Mới. . . . . . Nếu như tôi đem tiền ném về, lại chịu bao nhiêu xem thường. . . . . ."
Khó trách cô lại uất ức như vậy.
Lạc đường, bị trở thành ả lừa đảo, sau đó lại bị ông chủ sạp báo sỗ sàng.
Đưa nhỏ đáng thương.
Đem cả người cô ôm thật chặt vào ngực, không ngừng an ủi, không ngừng làm dịu, Hàn Ức lần đầu tiên phát hiện nguyên lai mình cũng có thể kiên nhẫn.
Anh từng nghe nói, con vịt sau khi mở mắt sẽ đem sinh vật nhìn thấy đầu tiên làm mẹ của mình, từ đó về sau sẽ luôn luôn đi theo nó, mà sau tình huống ngày đó, rất dễ nhận thấy Phương Thần Hi phá vỡ trứng biến thành vịt nhỏ, người đầu tiên vịt nhỏ nhìn thấy chính là anh, cho nên không thể rời bỏ anh.
Cô giống như là bị kinh sợ rất lớn, trên đường trở về khách sạn, siết tay của anh thật chặt, đưa cô trở về phòng thì cô lại đứng ở cửa, miệng nói không chịu đi vào.
Loại ánh mắt đáng thương đó làm cho anh không có năng lực chống cự liền trở thành bảo mẫu.
Khi cô tắm, anh đứng ở cửa nói với cô, sau đó cô ôm gối đi theo anh trở về phòng, đổi lại cô đứng ở cửa phòng tắm chờ anh tắm xong.
Kế tiếp chuẩn bị ngủ, giường rất lớn, mỗi người một bên không thành vấn đề.
Vấn đề là sau khi nằm xuống, đột nhiên anh tinh tế nghe được thanh âm hít hít mũi.
Anh lật người, thời điểm đang do dự nên làm cái gì, thân thể cũng đã trước đầu một bước, từ phía sau ôm lấy cô.
Cô lại còn đang phát run.
Anh lật người cô lại, thấy cặp mắt cô hồng hồng, giống như con thỏ nhỏ bình thường.
Cũng khó trách, trải qua cuộc sống là công chúa từ nhỏ, chưa từng lưu lạc tha hương đầu đường một mình bao giờ, mà căn cứ thuyết tương đối mà nói, với người đang sợ hãi, một giây như một ngày, loại đau khổ này trừ phi đã từng có kinh nghiệm, nếu không rất khó tưởng tượng.
"Không cần nghĩ, càng nghĩ càng không ngủ được."
"Tôi hiểu." Khóc cả đêm, cho đến bây giờ giọng mũi của cô rất rõ ràng, "Nhưng mà tôi cũng không có biện pháp nào, tôi vừa nhắm mắt lại, lại nhớ tới những thứ kia. . . . . ."
Cô đang nằm bên cạnh anh, giống như là mỹ nhân có vẻ điềm đạm đáng yêu, bất lực, cần được bảo vệ.
Anh để ý tới, thời điểm bọn họ nói chuyện, cô vẫn vô ý thức xoa xoa lòng bàn tay phải, cảm giác giống như có cái gì chán ghét dính lên.
Anh cầm tay phải của cô, "Đầu heo cầm cái tay này?"
Gật đầu một cái.
Anh cầm tay cô lên, hôn xuống lòng bàn tay tinh tế của cô. Lúc đó anh cũng không có muốn làm cái gì, chỉ là rất tự nhiên cứ làm như vậy.
Cô đang ở cự ly rất gần anh, mùi thơm thiếu nữ đặc thù nhàn nhạt kích thích khứu giác của anh, làm cho anh cảm thấy xao động.
Sau đó, bọn họ làm như vậy cũng rất tự nhiên.
Hàn Ức lần đầu tiên bởi vì nghe được tên của mình mà cảm thấy kích động ── thanh âm của Phương Thần Hi, mặc dù anh chỉ từng nói chuyện điên thoại với cô một lần, nhưng anh nhớ.
"Cô ở đâu?"
"Tôi ở trước một sạp báo." Thanh âm uất ức, còn mang theo giọng mũi, nghe thấy mấy chữ này cũng đã có thể tưởng tượng người ở đầu điện thoại bên kia có bao nhiêu đáng thương."Ông chủ sạp báo cho tôi mội ít tiền lẻ để tôi gọi điện thoại."
"Gần cô có đồ vật gì không?"
"Bên này tôi không nhìn thấy bảng chỉ đường, nhưng mà địa điểm rất náo nhiệt, đường cái rất lớn, đèn đường ở giữa đường cái." Thanh âm cô gái nhỏ thút tha thút thít, mười phần là một đứa trẻ lạc đường, "Hai bên đều là cửa hàng, tầng lầu cửa hàng không cao, tấm biển quảng cáo nhìn rất chắc chắn, nhưng gần đây có cao ốc ở xa cảm giác cao ba mươi, tầng, vách tường đều là tường quảng cáo truyền hình, quảng cáo luôn luôn đổi."
Bởi vì biết muốn tới Newyork chụp ảnh, cho nên trước đó Hàn Ức cũng làm một vài môn học, hiện tại đang liều mạng nghĩ ở trong đầu những địa điểm gần rạp hát phù hợp sự miêu tả của cô.
Đường sá rất lớn, nhiều quảng cáo, phòng ốc ven đường không cao, nhưng tòa cao ốc bên kia cũng rất cao?
A, nơi đó!
Mặc dù biết vị trí đại khái, nhưng bởi vì nơi đó lớn, người lại đông, thời điểm tìm được Phương Thần Hi cũng đã là nửa giờ sau.
Cô đứng ở buồng điện thoại trước mặt, đôi tay ôm đầu gối, cặp mắt đỏ hoe, vẻ mặt bất lực.
Thấy cô không có việc gì, rốt cuộc anh cũng yên lòng, sau đó mới nhớ tới, lẽ ra anh phải gọi tắc xi mới đúng, tại sao lại chạy tới đây một mạch.
Sau khi tâm tình nhẹ nhõm, mới ý thức tới thân thể mệt mỏi.
Nhung mà người không có việc gì là tốt rồi.
Anh đi tới, ngồi xổm ở phía trước cô, "Tìm cô thật lâu."
". . . . . ."
"Làm sao vậy? Bị hù dọa thành ngốc rồi à?"
Phương Thần Hi ngơ ngác nhìn anh, cũng không nhúc nhích.
"Không phải là không biết tôi đi, nếu như là thật, tôi sẽ thương tâm đó." Hàn Ức cố tình buông lỏng nói, "Chỉ là cô cũng đã chạy trốn rồi, nhưng là cách vài con phố ──"
Lời còn chưa dứt, hai mắt cô nhìn anh đột nhiên ngưng tụ hơi nước, thời điểm anh còn chưa kịp phản ứng nước mắt đã giọt lớn rơi xuống.
Anh nghĩ chắc là sợ hãi đi.
Muốn thay cô lau nước mắt, lại phát hiện trên người mình cái gì cũng không có mang theo, không thể làm gì khác hơn là vụng về dùng tay áo sơ mi thay cô lau.
Một giọt, hai giọt, ba giọt. . . . . .
Do dự một hội, hắn đưa đôi tay ôm lấy cô, tiếp xúc trong nháy mắt, không ngờ lại phát hiện cả người cô đang phát run, đôi tay không khỏi ôm càng chặt thân thể nho nhỏ của cô, không bao lâu, cô ‘oa’ một tiếng khóc lên.
Nhè nhẹ vỗ về lưng của cô, Hàn Ức an ủi , "Tôi ở chỗ này."
"Tôi, tôi sắp bị hù chết. . . . . ."
"Tôi hiểu, nhưng mà bây giờ không cần phải sợ."
"Người xung quanh rất nhiều, hơn nữa tôi đi thế nào cũng không trở về được. . . . . . Rất sợ. . . . . . Bởi vì quá sợ, cho nên đột nhiên không biết nên nói tiếng anh như thế nào . . . . . Bảng chỉ đường tôi xem cũng không hiểu. . . . . . Tôi hỏi rất nhiều người đi đường, nhưng không ai biết tôi đang nói cái gì. . . . . ."
"Đừng sợ, đừng sợ."
"Tôi đang suy nghĩ. . . . . . Nếu như các anh không phát hiện không có tôi, trực tiếp trở về khách sạn thì làm thế nào. . . . . . Huệ Nghi cho tôi tiền, mà lại vừa vặn sau khi mua tạp chí. . . . . . Cảm giác mượn tiền người ta để gọi điện thoại thật kỳ quái. . . . . . Lạc đường a, muốn gọi điện thoại a, còn có người mắng tôi là tên lường gạt. . . . . . Tôi biết như vậy rất giống tên lường gạt. . . . . . Mà tôi cũng không phải là. . . . . ."
"Không cần nhớ những thứ kia, không phải ít nhất gặp được ông chủ sạp báo tốt bụng sao?"
"Ông ta. . . . . . Ông ta cũng không phải tốt bụng. . . . . . Ông ta. . . . . . Thời điểm ông ta cầm tiền lẻ cho tôi. . . . . . Ông ta nhân cơ hội vuốt tay tôi một cái. . . . . . Thật ra thì tôi rất muốn đem tiền ném vào mặt của ông ta, nhưng mà tôi lên tiếng hai mươi mấy lần. . . . . . Mới. . . . . . Nếu như tôi đem tiền ném về, lại chịu bao nhiêu xem thường. . . . . ."
Khó trách cô lại uất ức như vậy.
Lạc đường, bị trở thành ả lừa đảo, sau đó lại bị ông chủ sạp báo sỗ sàng.
Đưa nhỏ đáng thương.
Đem cả người cô ôm thật chặt vào ngực, không ngừng an ủi, không ngừng làm dịu, Hàn Ức lần đầu tiên phát hiện nguyên lai mình cũng có thể kiên nhẫn.
Anh từng nghe nói, con vịt sau khi mở mắt sẽ đem sinh vật nhìn thấy đầu tiên làm mẹ của mình, từ đó về sau sẽ luôn luôn đi theo nó, mà sau tình huống ngày đó, rất dễ nhận thấy Phương Thần Hi phá vỡ trứng biến thành vịt nhỏ, người đầu tiên vịt nhỏ nhìn thấy chính là anh, cho nên không thể rời bỏ anh.
Cô giống như là bị kinh sợ rất lớn, trên đường trở về khách sạn, siết tay của anh thật chặt, đưa cô trở về phòng thì cô lại đứng ở cửa, miệng nói không chịu đi vào.
Loại ánh mắt đáng thương đó làm cho anh không có năng lực chống cự liền trở thành bảo mẫu.
Khi cô tắm, anh đứng ở cửa nói với cô, sau đó cô ôm gối đi theo anh trở về phòng, đổi lại cô đứng ở cửa phòng tắm chờ anh tắm xong.
Kế tiếp chuẩn bị ngủ, giường rất lớn, mỗi người một bên không thành vấn đề.
Vấn đề là sau khi nằm xuống, đột nhiên anh tinh tế nghe được thanh âm hít hít mũi.
Anh lật người, thời điểm đang do dự nên làm cái gì, thân thể cũng đã trước đầu một bước, từ phía sau ôm lấy cô.
Cô lại còn đang phát run.
Anh lật người cô lại, thấy cặp mắt cô hồng hồng, giống như con thỏ nhỏ bình thường.
Cũng khó trách, trải qua cuộc sống là công chúa từ nhỏ, chưa từng lưu lạc tha hương đầu đường một mình bao giờ, mà căn cứ thuyết tương đối mà nói, với người đang sợ hãi, một giây như một ngày, loại đau khổ này trừ phi đã từng có kinh nghiệm, nếu không rất khó tưởng tượng.
"Không cần nghĩ, càng nghĩ càng không ngủ được."
"Tôi hiểu." Khóc cả đêm, cho đến bây giờ giọng mũi của cô rất rõ ràng, "Nhưng mà tôi cũng không có biện pháp nào, tôi vừa nhắm mắt lại, lại nhớ tới những thứ kia. . . . . ."
Cô đang nằm bên cạnh anh, giống như là mỹ nhân có vẻ điềm đạm đáng yêu, bất lực, cần được bảo vệ.
Anh để ý tới, thời điểm bọn họ nói chuyện, cô vẫn vô ý thức xoa xoa lòng bàn tay phải, cảm giác giống như có cái gì chán ghét dính lên.
Anh cầm tay phải của cô, "Đầu heo cầm cái tay này?"
Gật đầu một cái.
Anh cầm tay cô lên, hôn xuống lòng bàn tay tinh tế của cô. Lúc đó anh cũng không có muốn làm cái gì, chỉ là rất tự nhiên cứ làm như vậy.
Cô đang ở cự ly rất gần anh, mùi thơm thiếu nữ đặc thù nhàn nhạt kích thích khứu giác của anh, làm cho anh cảm thấy xao động.
Sau đó, bọn họ làm như vậy cũng rất tự nhiên.