*Reng...reng....*.
Tiếng chuông đồng hồ vang lên trong căn hộ nhỏ pé của Thiên My khiến cô khẽ nhíu mày.
Ngồi dậy, nhìn đồng hồ giờ đã là 6h30 rồi, ngáp ngắn ngáp dài vài cái rồi cô dậy đi đánh răng rửa mặt.
Sau đó bắt 1 chiếc taxi đi đến tiệm caffe nơi mà Thiên My làm việc. Mặc dù cô đã đi phỏng vấn ở Dụ Hàn nhưng công việc này cô vẫn chưa xin nghỉ việc à nha.
Cô cũng không phải là không thích làm việc ở đó vì dù cô hay ngủ gật thì mọi người vẫn đối xử rất tốt với cô nhưng cô buộc phải trả thù hai người họ Lạc Thiên Ân và Tần Tuyết.
-------------------------Ta là dải ngăn cách Thiên Ân-------------------------
-"Cô đi đi, đây là chi phiếu, cầm xong rồi cô biết phải làm gì rồi đấy".
Giọng Lạc Thiên Ân chưa bao giờ lãnh khốc như thế.
-"Thiên Ân, tại sao, tại sao vậy, anh nỡ giết đi con của chúng ta sao??? Nó còn chưa nhìn thấy cha mẹ nó mà". Tần Tuyết nức nở nói.
Cô ta đường đường là đại tiểu thư của Tần gia, nhưng cũng chỉ vì yêu LẠc Thiên Ân mà phá bỏ hôn ước với hoàng tử nước Pháp, vì yêu Lạc Thiên Ân mà dám xông vào lễ cưới của hắn phá, cũng vì yêu hắn mà từ bỏ tất cả danh tiếng mà chính mình đã xây dựng từ bé, và rồi bị gán mác danh tiểu tam, cha mẹ cũng vì thế mà đoạn tuyệt quan hệ, vậy mà giờ những gì cô nhận được từ hắn chỉ là 1 tấm chi phiếu với lời nhắn nhủ phá bỏ đứa bé.
Cô ta không nhận ra rằng mình đã yêu hắn không thể buông.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên gương mặt cô, Lạc Thiên Ân thấy vậy chỉ cảm thấy thật phiền Ái My của anh còn mạnh mẽ hơn cô ta nhiều.
...!!!!! Ái My.... đã chết rồi mà.... sao anh không thể quên được cô??? Cảm xúc trong anh bây giờ là thế nào, anh ta không thể hiểu nổi.
Những cảm xúc này bắt đầu dần từ khi cô bị tai nạn và nó cứ dần dần lớn hơn khi Tần Tuyết nói đã có con với anh.
Anh không hề biết Tần Tuyết đã có con.
Nhưng ít ra cô ta cũng có thể nói chuyện đó riêng với anh một cách kín đáo, nếu vậy anh có thể nghĩ ra cách giải quyết, cho cô ta một danh phận.
Nhưng cô ta nào yên phận. Xông vào lễ cưới, nói rằng cô ta đã mang trong mình đứa con của anh.
Lời cô ta chả khác nào sỉ nhục hắn, sỉ nhục cả dòng họ Lạc gia!
Cái kết của hôm nay cũng đều là do cô ta tự làm tự chịu.
Và còn hắn nữa, có không biết giữ, giờ người cũng đã mất muốn quay về thời gian trước cũng không được.
Số phận a... Trương Ái My đã không thuộc về ta, cớ sao ông trời lại mang nàng đến bên ta.
Để ta, phản bội nàng, chán ghét nàng, hại chết nàng.
Nếu có thể quay ngược thời gian ta nguyện không quen biết nàng, chỉ từ xa mà nhìn nàng, nụ cười của nàng "khắc cốt ghi tâm".
Tiếng chuông đồng hồ vang lên trong căn hộ nhỏ pé của Thiên My khiến cô khẽ nhíu mày.
Ngồi dậy, nhìn đồng hồ giờ đã là 6h30 rồi, ngáp ngắn ngáp dài vài cái rồi cô dậy đi đánh răng rửa mặt.
Sau đó bắt 1 chiếc taxi đi đến tiệm caffe nơi mà Thiên My làm việc. Mặc dù cô đã đi phỏng vấn ở Dụ Hàn nhưng công việc này cô vẫn chưa xin nghỉ việc à nha.
Cô cũng không phải là không thích làm việc ở đó vì dù cô hay ngủ gật thì mọi người vẫn đối xử rất tốt với cô nhưng cô buộc phải trả thù hai người họ Lạc Thiên Ân và Tần Tuyết.
-------------------------Ta là dải ngăn cách Thiên Ân-------------------------
-"Cô đi đi, đây là chi phiếu, cầm xong rồi cô biết phải làm gì rồi đấy".
Giọng Lạc Thiên Ân chưa bao giờ lãnh khốc như thế.
-"Thiên Ân, tại sao, tại sao vậy, anh nỡ giết đi con của chúng ta sao??? Nó còn chưa nhìn thấy cha mẹ nó mà". Tần Tuyết nức nở nói.
Cô ta đường đường là đại tiểu thư của Tần gia, nhưng cũng chỉ vì yêu LẠc Thiên Ân mà phá bỏ hôn ước với hoàng tử nước Pháp, vì yêu Lạc Thiên Ân mà dám xông vào lễ cưới của hắn phá, cũng vì yêu hắn mà từ bỏ tất cả danh tiếng mà chính mình đã xây dựng từ bé, và rồi bị gán mác danh tiểu tam, cha mẹ cũng vì thế mà đoạn tuyệt quan hệ, vậy mà giờ những gì cô nhận được từ hắn chỉ là 1 tấm chi phiếu với lời nhắn nhủ phá bỏ đứa bé.
Cô ta không nhận ra rằng mình đã yêu hắn không thể buông.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên gương mặt cô, Lạc Thiên Ân thấy vậy chỉ cảm thấy thật phiền Ái My của anh còn mạnh mẽ hơn cô ta nhiều.
...!!!!! Ái My.... đã chết rồi mà.... sao anh không thể quên được cô??? Cảm xúc trong anh bây giờ là thế nào, anh ta không thể hiểu nổi.
Những cảm xúc này bắt đầu dần từ khi cô bị tai nạn và nó cứ dần dần lớn hơn khi Tần Tuyết nói đã có con với anh.
Anh không hề biết Tần Tuyết đã có con.
Nhưng ít ra cô ta cũng có thể nói chuyện đó riêng với anh một cách kín đáo, nếu vậy anh có thể nghĩ ra cách giải quyết, cho cô ta một danh phận.
Nhưng cô ta nào yên phận. Xông vào lễ cưới, nói rằng cô ta đã mang trong mình đứa con của anh.
Lời cô ta chả khác nào sỉ nhục hắn, sỉ nhục cả dòng họ Lạc gia!
Cái kết của hôm nay cũng đều là do cô ta tự làm tự chịu.
Và còn hắn nữa, có không biết giữ, giờ người cũng đã mất muốn quay về thời gian trước cũng không được.
Số phận a... Trương Ái My đã không thuộc về ta, cớ sao ông trời lại mang nàng đến bên ta.
Để ta, phản bội nàng, chán ghét nàng, hại chết nàng.
Nếu có thể quay ngược thời gian ta nguyện không quen biết nàng, chỉ từ xa mà nhìn nàng, nụ cười của nàng "khắc cốt ghi tâm".