Ái My thật sự rất khinh bỉ hắn, cái loại lấy sắc kiếm tiền.
Sao không làm trai bao đi cho nhanh, lại còn làm giám đốc công ty làm gì chứ.
Nhìn từ trên xuống dưới Ái My thở dài XẤU XUẤT SẮC!!!
(Vừa nói lấy sắc kiếm tiền xong giờ lại...à mà thôi).
Mộ Ngu tức tối bỏ đi 2 thanh niên còn lại thấy thế 1 thanh niên chạy theo 1 thanh niên đi trả tiền.
Aizzzzzzzzzzzzzzzzzz~~~~~~~~~.
Sao mị cứ có cảm giác 3 người này có gì đó mờ ám nhỉ...không lẽ!!!.
Ặc... mình trong sáng, mình rất trong sáng a...
Cô cũng đâu muốn nghĩ vậy đâu... tại bọn họ hết mà.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Tâm hồn ngây thơ thánh thiện của cô.
Hửm, ô 14h15 rồi, đến giờ tan làm òi ahihi.
Cô nhanh chân chào tạm biệt mọi người trong quán rồi bắt một chiếc taxi đi đến ngân hàng Bằng Kim.
Nhưng mà, cô không đem theo thẻ =.= sao rút tiền được đây???.
Ôi cái định mệnh...
Bây giờ cô cần phải tới nhà của mình để lấy thẻ. Thẻ ơi hãy đợi chế!!!.
Thế là cô lại bảo bác tài xế lái xe ra khu ổ chuột 7 tầng, nơi mà trước kia cô sống.
-Ái My:" Cảm ơn, đây là tiền xe" *đưa tiền cho tài xế*.
Vù...vù... tiếng xe taxi phóng đi.
Cô cảm thấy thật hoài niệm, hôm nay cô đã từ nơi này đi bằng chính cơ thể, giọng nói, tên của chính mình và trở lại bằng một cơ thể, giọng nói, tên khác hoàn toàn với cô.
Lạc Thiên Ân à, rốt cuộc tôi đã từng có trong trái tim anh dù chỉ một chút hay chưa??? Hay tôi đối với anh chỉ là một người xa lạ, không đáng để anh phải ghi nhớ dù chỉ một tý nào trong trí nhớ của mình!.
Cô cảm thấy thật bất lực...với tất cả mọi thứ.
Cô bước đi từng bước một tới trước cửa nhà mình. Cô ấn một dãy số đã quá đỗi quen thuộc.
Tít..tít tiếng cửa tự động mở ra.
Trước mặt cô là một căn phòng chỉ rộng có 9m2. Mọi thứ vẫn như cũ không có gì thay đổi cả.
Cô đứng lặng thinh một lúc lâu rồi bước chân vào nhà...Ôi ngôi nhà thân yêu của tôi.
Sao không làm trai bao đi cho nhanh, lại còn làm giám đốc công ty làm gì chứ.
Nhìn từ trên xuống dưới Ái My thở dài XẤU XUẤT SẮC!!!
(Vừa nói lấy sắc kiếm tiền xong giờ lại...à mà thôi).
Mộ Ngu tức tối bỏ đi 2 thanh niên còn lại thấy thế 1 thanh niên chạy theo 1 thanh niên đi trả tiền.
Aizzzzzzzzzzzzzzzzzz~~~~~~~~~.
Sao mị cứ có cảm giác 3 người này có gì đó mờ ám nhỉ...không lẽ!!!.
Ặc... mình trong sáng, mình rất trong sáng a...
Cô cũng đâu muốn nghĩ vậy đâu... tại bọn họ hết mà.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Tâm hồn ngây thơ thánh thiện của cô.
Hửm, ô 14h15 rồi, đến giờ tan làm òi ahihi.
Cô nhanh chân chào tạm biệt mọi người trong quán rồi bắt một chiếc taxi đi đến ngân hàng Bằng Kim.
Nhưng mà, cô không đem theo thẻ =.= sao rút tiền được đây???.
Ôi cái định mệnh...
Bây giờ cô cần phải tới nhà của mình để lấy thẻ. Thẻ ơi hãy đợi chế!!!.
Thế là cô lại bảo bác tài xế lái xe ra khu ổ chuột 7 tầng, nơi mà trước kia cô sống.
-Ái My:" Cảm ơn, đây là tiền xe" *đưa tiền cho tài xế*.
Vù...vù... tiếng xe taxi phóng đi.
Cô cảm thấy thật hoài niệm, hôm nay cô đã từ nơi này đi bằng chính cơ thể, giọng nói, tên của chính mình và trở lại bằng một cơ thể, giọng nói, tên khác hoàn toàn với cô.
Lạc Thiên Ân à, rốt cuộc tôi đã từng có trong trái tim anh dù chỉ một chút hay chưa??? Hay tôi đối với anh chỉ là một người xa lạ, không đáng để anh phải ghi nhớ dù chỉ một tý nào trong trí nhớ của mình!.
Cô cảm thấy thật bất lực...với tất cả mọi thứ.
Cô bước đi từng bước một tới trước cửa nhà mình. Cô ấn một dãy số đã quá đỗi quen thuộc.
Tít..tít tiếng cửa tự động mở ra.
Trước mặt cô là một căn phòng chỉ rộng có 9m2. Mọi thứ vẫn như cũ không có gì thay đổi cả.
Cô đứng lặng thinh một lúc lâu rồi bước chân vào nhà...Ôi ngôi nhà thân yêu của tôi.