Quân bị cô em nuôi kéo đi đến chổ một đám bạn của cô ta, ở đây đa số là những ngườI thành đạt và có địa vị, ko biết Nhiên có ý gì mà dẫn anh tớI đây giớI thiệu, thường trong những bữa tiệc Quân dự, tiếp xúc vớI những loạI ngườI này, miệng mỉn cườI nhưng trong lòng anh ko hề có một tý hứng thú nào, cảm giác của anh rất giả dốI, do đó bây giờ cũng vậy, đứng giữa đám ngườI này, anh lạI phảI đóng tiếp vai diễn hằng ngày mình hay đóng., anh ko biết mình còn phảI đứng ở chổ này bao lâu nữa.đưa mắt tìm kiếm, anh thấy Tịnh đang đứng cùng Hoàng, ko biết anh ta nói gì vớI cô mà Tịnh lạI nỡ nụ cườI, nhìn 2 ngườI họ, anh tức muôn sôi máu. Biết vậy ko đến đây, ko đến đây anh và Tịnh sẽ có một buổI tốI bên nhau, ko đến đây sẽ ko tạo cơ hộI cho 2 ngườI họ tiếp xúc vớI nhau, hằng ngày họ phảI gặp nhau ở lớp cũng đủ làm anh khó chịu, vậy mà tốI nay họ còn bên nhau nữa, tức ko chịu nỗI mà.
Ngoài mặt làm như rất chú ý những lờI nói của bạn Nhiên, nhưng trong lòng anh lạI đang suy nghỉ ở đâu đó, nên Nhiên nói chuyện vớI Quân nãy giờ mà anh ko hề hay biết, đến khi Nhiên đưa tay khèo anh thì anh mớI giật mình, hơi gượng ,quay sang hỏI cô:
- Em gọI anh có chuyện gì sao?
- Anh sao vậy, nãy giờ em kêu anh 2,3 lần nhưng hình như anh ko nghe.
- Àh, ko có gì đâu, tạI hôm nay anh thấy hơi mệt.
Tỏ thái độ quan tâm, Nhiên liền họI thăm anh:
- Anh có cần nghỉ ko, để em kiếm thuốc và chổ để anh nghỉ ngơi nha.
- Ko cần đâu, anh ko sao.
RồI Quân ko muốn để hỏI tiếp nữa, anh liền chuyển sang chuyện khác:
- Lúc nãy em kêu anh có chuyện gì àh?
- Àh, em định mờI anh cùng em nhảy điệu nhảy đầu tiên đêm nay, anh vui lòng giúp em chứ.
- Anh…. Anh…..
Quân thật sự ko muốn nhảy cùng Nhiên, anh biết rằng nếu anh cùng cô bước ra nhảy chắc chắn một lát nữa đây Tịnh sẽ làm mặt giận, ko thèm nhìn mặt anh nữa. nhưng anh cũng ko biết làm sao để từ chốI cô, anh và cô là anh em kết nghỉa, nhảy một điệu nhảy ko phảI là quá đáng, nhưng Tịnh thì rất có thể ko hiểu cho anh. Đang phân vân thì anh lạI nghe Nhiên trách móc:
- Anh ko thể giúp em sao, anh em lâu ngày ko gặp coi bộ anh ko còn muốn có ngườI em này nữa rồi.
- Ko, anh ko phảI có ý đó…mà anh..
- Bộ anh có điều gì có xử sao, chỉ là một điệu nhảy thôi mà.
Quân hiểu mình ko thể từ chốI được rồI, Nhiên đã lên tiếng trước, nãy giờ anh cũng chừng chừng rất lâu, là một ngườI đàn ông lịch sự anh ko cho phép mình kéo dài tình trạng này thêm nữa, đành vậy, lát nữa sẽ từ từ năng nỉ để Tịnh hết giận vậy.
- Được thôi, anh cùng em nhảy điệu nhảy này.
Vừa nói Quân vừa đưa tay cho Nhiên đặt tay vào, sau đó anh dìu cô ra sàn nhảy. Cùng lúc đó, điệu nhạc nổI lên, tất cả mọI ngườI đang nói chuyện đều ngừng lạI và hướng mắt lên sàn nhảy, nhìn cặp trai gái đang nhảy điệu valse để khai mạc buổI khiêu vũ đêm nay, ánh đèn khán phòng đều tắt, chỉ để lạI ánh sáng mờ mờ của đèn chiếu trên sàn nhảy.
Do đó ko ai có thể nhìn thấy ở một góc, một ngườI con gái sắc mặt thay đổI, cô đang muốn làm một cuộc chạy chốn khi nhìn thấy anh đang ôm ngườI con gái khác, trong đầu cô như một mớ bồng bông, âm thanh từ tận trong lòng vang lên: “ tạI sao, tạI sao anh lạI kêu em đi cùng anh đến đây, để rồI em bị anh bỏ rơi nơi đây, nhìn anh đang vui vẻ vớI ai kia, ko phảI là em” và cô càng hoảng hốt hơn nữa khi phát hiện ham muốn độc chiếm anh cho riêng mình rất lớn trong cô, cô cảm thấy mình như một ngườI con gái ích kỷ và anh phảI là sở hữu của cô, cô ko thích ai đến gần anh…….từng ý nghỉ cứ hiện lên trong lòng, để rồI cô cảm thấy vị trí nơi trái tim mình đang đập rất đau.
Mãi suy nghĩ mà cô ko hay mọI ngườI cũng đua nhau đưa ra sàn nhảy, còn Hoàng nhìn thấy cô nảy giờ có gì đó rất khác thường, Hoàng đứng yên nhìn cô nảy giờ nhưng có vẻ như cô ko hề hay biết, hay cô ko thèm để ý đến anh, anh rất muốn biết trong lòng cô đang nghỉ gì, có tồn tạI anh trong đó hay ko, anh mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường trong tình anh em của cô vớI Quân, thế nhưng anh ko tài nào đoán được, cũng có thể anh đã biết được sự khác thường đó là gì, nhưng anh ko muốn chấp nhận nó. CuốI cùng ko chấp nhận nỗI sự yên lặng quá lâu của cô, anh quyết định làm cái gì đó để kéo cô lạI gần anh, anh muốn trong mắt cô chỉ nhìn thấy anh:
- Em sẽ cùng anh nhảy một bản chứ?
Giật mình, cô như từ đâu đó trở về hiện thực, nhìn bàn tay Hoàng đưa ra chở đợI, cô hiểu anh muốn gì, nhưng trong lòng cô bây giờ rất hổn loạn, cô ko có tâm trí đâu mà nhảy cùng anh, nhìn anh cô từ chốI kheó:
- Em ko biết nhảy đâu, anh mờI ngườI khác nhé.
- Em nhìn xem, xung quanh mình cở tuổI tụI mình ko có ai, em nghỉ anh có thể mờI ai nhảy cùng đây, em sẽ ko nở từ chốI anh chứ?
Anh vẫn ko thu bàn tay lạI, tiếp tục đợI cô đặt tay vào, Tịnh cảm thấy mình bị đặt vào tình thế vô cùng khó xử, nhưng rồI ý một ý nghỉ léo lên trong đầu cô, liền sau đó cô đặt tay vào tay Hoàng, và bước theo anh ra sàn nhảy.
Đặt tay lên vai Hoàng, Hoàng cũng đặt tay lên eo cô, hai mình nhẹ dìu nhau trong bước nhảy nhẹ nhàng, Hoàng cuốI xuống nhìn cô:
- Em nhảy tốt vậy mà sao nói ko biết nhảy.
- Em chỉ nhảy được những điệu nhảy nhẹ nhàng như thế này thôi, NgoạI là ngườI tập cho em nhảy đó, thấy ngườI khác nhảy em thích lắm thế là ngoạI đã dạy và ngoạI cũng là bạn nhảy thường xuyên của em.
- Thế đã có ngườI con trai nào may mắn dìu em nhảy nữa hay ko?
Mắt cô tốI xầm khi nghe câu hỏI này của Hoàng, vì cô nhớ ra chưa bao giờ cô được nhảy cùng Quân cả:
- Ko, ngoài ngoạI ra ko ai nhảy vớI em cả.
- Kẻ cả anh Quân àh.
Hoàng ko hiểu tạI sao mình lạI đặt câu hỏI này vớI Tịnh, hình như trong lòng anh đang ghen vớI Quân, ngườI anh họ của Tịnh.
- Vâng.
Tịnh buồn bả buôn tiếng trả lờI Hoàng, cô ko biết là câu trả lờI đơn giản của mình đã làm cho Hoàng rất vui, vậy là anh và Tịnh có một cái riêng mà ko có Quân trong đó.
Tịnh vì ko muốn buồn thêm nữa nên từ nãy giờ cô ko hề nhìn Quân, nên cô cũng ko biết rằng kể từ lúc cô và Hoàng dìu nhau bước ra sàn nhảy có một ánh mắt luôn dõi theo 2 ngườI, vâng đó là Quân. Đang nhảy cùng Nhiên, nhưng anh vẫn luôn để ý đến Tịnh, anh thấy đựơc nỗI buồn trong mắt cô khi nhìn thấy anh và Nhiên, anh rất muốn chạy đến bên cô ngay lúc đó, và anh cũng nhìn thấy sự mĩn cưỡng của Tịnh khi theo Hoàng ra sàn nhảy, nhìn thấy Hoàng đặt tay lên eo Tịnh, Tịnh cũng đặt tay tên vai Hoàng, nỗI ghen hờn trong anh như ko còn kiềm được nữa, tay anh nắm lạI thật chặt, mắt đỏ ngầu nhìn về phía Tịnh, bên cạnh anh, Nhìên cũng đã nhìn thấy sự thay đổI nảy giờ của anh.
CuốI cùng khi nhìn thấy Hoàng cườI tươi nhìn chăm chú vào Tịnh, mọI việc đã vượt qua sự chịu đựng của anh, Quân buôn Nhiên ra, đi nhanh tớI chổ Tịnh và Hoàng, Quân đưa tay một cái kéo Tịnh về phía mình, đi thằng ra khỏI sàn nhảy. Hành động của Quân rất nhanh, nhưng Hoàng cũng kịp nắm chặt tay Tịnh lạI ko có ý định buôn ra:
- Thả tay cô ấy ra.
Quân quay qua, giận dữ quát to, Hoàng cũng ko vừa, nhìn thằng vào gương mặt đang đỏ vì giận của Quân, anh điềm đạm nói:
- Anh cũng chỉ là anh trai của cô ấy, anh ko thấy mình quá đáng sao khi cứ giữ khư khư em gái mình bên cạnh.
- Cậu….
- Nhìn anh như vậy, ai cũng có thể hiểu lầm anh đang ghen đó biết ko?
Quân cố kèm chế cơ giận, nhưng Hoàng dường như muốn biết được cái mình muốn biết nên càng nói nhìu câu chọc tức Quân.
Bây giờ thì Quân đã bình tỉnh, mỉn cườI nhìn Hoàng:
- VớI tư cách là chồng của Tịnh, cậu nghỉ tôi có tư cách ko cho cậu đến gần Tịnh chứ.
Quay sang Nhiên đang đứng bất ngờ nảy giờ:
- Chúc Nhiên một đêm sinh nhật vui vẻ, xin lỗI vì đã để xảy ra chuyện trong bửa tiệc của Nhiên, anh cũng xin phép về trước. Sau này có cơ hộI anh em mình gặp mặt, anh sẽ tạ lỗI sau nhé.
Nói xong Quân nắm tay Tịnh cùng bước ra cổng, bỏ lạI 2 ngườI ngơ ngác đứng trong bửa tiệc. Nhiên thì chỉ buồn vì mình đã trở về trể, tình cảm của cô giành cho anh chưa kịp nói ra đã ko còn cơ hộI nữa rồi. Hoàng thì rất bất ngờ khi nghe Quân khằng định việc 2 ngườI là vợ chồng vớI nhau, trong lòng anh ko hề nghỉ đến việc này sẽ xảy ra, cùng lắm anh nghỉ họ có thể đang yêu nhau, nhưng như vậy anh vẫn còn cơ hộI, nhưng kết quả thật ngoài sức tưởng tượng của anh, bây giờ anh cảm thấy mình như mất phương hướng ko biết phảI làm gì.
Quân và Tịnh lên xe nhưng ko ai nói vớI ai tiếng nào, ko khí trong xe có vẻ ngộp ngạt. Xe chạy mãi ko định hướng, hình như Quân ko muốn về nhà, nhưng Tịnh cũng yên lặng ko dám lên tiếng.
Nhưng rồI ngườI phá bỏ ko khí đó là Quân:
- Xin lỗI, anh ko kèm chế được mình, đã nói ra mốI quan hệ của chúng ta vớI Hoàng, có lẻ em ko thể học tiếp ở trường, em có giận anh ko?
- Em cũng xin lỗI anh, em thấy anh ôm chị ấy nhảy em rất giận, rồI ko biết nghỉ sao em cũng muốn nhảy vớI Hoàng để cho anh giận, em ko ngờ nó lạI thành ra như vậy. Anh có thấy ghét em ko, thật ra em là ngườI đã gây truyện mà. Em ích kỷ lắm phảI ko?
Quân thắng xe lạI bên lề, nhìn cô đang bốI rốI biết lổI, kéo nhẹ cô vào mình:
- Anh làm sao giận em chứ, em ko biết tạI sao mình làm vậy ah, đó là em đang ghen đó ngốc, trong tình yêu ghen là ko có tộI đâu. Thế nhưng mai mốt ko được làm như vậy đâu, biết chưa, ngốc.
Đẩy anh ra, Tịnh mở to mắt nhìn anh:
- Anh nói gì mà yêu chứ.
Nhìn cô, anh thấy mình yêu làm sao mọI thứ của cô, cô bé của anh còn ngốc lắm, chẳng hiểu sao anh lạI thấy yêu như vậy, và cái cảm giác đó lạI một lần nữa đến trong anh, không gian và thờI gian như đồng loả vớI anh, 2 ngườI đang ngồI trong xe, ko gian nhỏ hẹp, trờI bên ngoài đã tốI và trên đoạn đường vắng ngần như ko còn ai, anh kéo cô sát vào mình, nhẹ nhàng nâng gương mặt cô lên, anh đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên đó, trước con mắt đang mở to của Tịnh, nhưng cái cảm giác ngọt ngào mà Quân đang mang đến cho cô kiến cô nhẹ kép hàng mi tận hưởng. Hai đôi môi cứ như thế, làm bạn rất lâu, nụ hôn của Quân lúc đầu dữ dộI sau đó dịu dàng đưa cô đến cảm giác thật đê mê.
Quân bị cô em nuôi kéo đi đến chổ một đám bạn của cô ta, ở đây đa số là những ngườI thành đạt và có địa vị, ko biết Nhiên có ý gì mà dẫn anh tớI đây giớI thiệu, thường trong những bữa tiệc Quân dự, tiếp xúc vớI những loạI ngườI này, miệng mỉn cườI nhưng trong lòng anh ko hề có một tý hứng thú nào, cảm giác của anh rất giả dốI, do đó bây giờ cũng vậy, đứng giữa đám ngườI này, anh lạI phảI đóng tiếp vai diễn hằng ngày mình hay đóng., anh ko biết mình còn phảI đứng ở chổ này bao lâu nữa.đưa mắt tìm kiếm, anh thấy Tịnh đang đứng cùng Hoàng, ko biết anh ta nói gì vớI cô mà Tịnh lạI nỡ nụ cườI, nhìn ngườI họ, anh tức muôn sôi máu. Biết vậy ko đến đây, ko đến đây anh và Tịnh sẽ có một buổI tốI bên nhau, ko đến đây sẽ ko tạo cơ hộI cho ngườI họ tiếp xúc vớI nhau, hằng ngày họ phảI gặp nhau ở lớp cũng đủ làm anh khó chịu, vậy mà tốI nay họ còn bên nhau nữa, tức ko chịu nỗI mà.
Ngoài mặt làm như rất chú ý những lờI nói của bạn Nhiên, nhưng trong lòng anh lạI đang suy nghỉ ở đâu đó, nên Nhiên nói chuyện vớI Quân nãy giờ mà anh ko hề hay biết, đến khi Nhiên đưa tay khèo anh thì anh mớI giật mình, hơi gượng ,quay sang hỏI cô:
- Em gọI anh có chuyện gì sao?
- Anh sao vậy, nãy giờ em kêu anh , lần nhưng hình như anh ko nghe.
- Àh, ko có gì đâu, tạI hôm nay anh thấy hơi mệt.
Tỏ thái độ quan tâm, Nhiên liền họI thăm anh:
- Anh có cần nghỉ ko, để em kiếm thuốc và chổ để anh nghỉ ngơi nha.
- Ko cần đâu, anh ko sao.
RồI Quân ko muốn để hỏI tiếp nữa, anh liền chuyển sang chuyện khác:
- Lúc nãy em kêu anh có chuyện gì àh?
- Àh, em định mờI anh cùng em nhảy điệu nhảy đầu tiên đêm nay, anh vui lòng giúp em chứ.
- Anh…. Anh…..
Quân thật sự ko muốn nhảy cùng Nhiên, anh biết rằng nếu anh cùng cô bước ra nhảy chắc chắn một lát nữa đây Tịnh sẽ làm mặt giận, ko thèm nhìn mặt anh nữa. nhưng anh cũng ko biết làm sao để từ chốI cô, anh và cô là anh em kết nghỉa, nhảy một điệu nhảy ko phảI là quá đáng, nhưng Tịnh thì rất có thể ko hiểu cho anh. Đang phân vân thì anh lạI nghe Nhiên trách móc:
- Anh ko thể giúp em sao, anh em lâu ngày ko gặp coi bộ anh ko còn muốn có ngườI em này nữa rồi.
- Ko, anh ko phảI có ý đó…mà anh..
- Bộ anh có điều gì có xử sao, chỉ là một điệu nhảy thôi mà.
Quân hiểu mình ko thể từ chốI được rồI, Nhiên đã lên tiếng trước, nãy giờ anh cũng chừng chừng rất lâu, là một ngườI đàn ông lịch sự anh ko cho phép mình kéo dài tình trạng này thêm nữa, đành vậy, lát nữa sẽ từ từ năng nỉ để Tịnh hết giận vậy.
- Được thôi, anh cùng em nhảy điệu nhảy này.
Vừa nói Quân vừa đưa tay cho Nhiên đặt tay vào, sau đó anh dìu cô ra sàn nhảy. Cùng lúc đó, điệu nhạc nổI lên, tất cả mọI ngườI đang nói chuyện đều ngừng lạI và hướng mắt lên sàn nhảy, nhìn cặp trai gái đang nhảy điệu valse để khai mạc buổI khiêu vũ đêm nay, ánh đèn khán phòng đều tắt, chỉ để lạI ánh sáng mờ mờ của đèn chiếu trên sàn nhảy.
Do đó ko ai có thể nhìn thấy ở một góc, một ngườI con gái sắc mặt thay đổI, cô đang muốn làm một cuộc chạy chốn khi nhìn thấy anh đang ôm ngườI con gái khác, trong đầu cô như một mớ bồng bông, âm thanh từ tận trong lòng vang lên: “ tạI sao, tạI sao anh lạI kêu em đi cùng anh đến đây, để rồI em bị anh bỏ rơi nơi đây, nhìn anh đang vui vẻ vớI ai kia, ko phảI là em” và cô càng hoảng hốt hơn nữa khi phát hiện ham muốn độc chiếm anh cho riêng mình rất lớn trong cô, cô cảm thấy mình như một ngườI con gái ích kỷ và anh phảI là sở hữu của cô, cô ko thích ai đến gần anh…….từng ý nghỉ cứ hiện lên trong lòng, để rồI cô cảm thấy vị trí nơi trái tim mình đang đập rất đau.
Mãi suy nghĩ mà cô ko hay mọI ngườI cũng đua nhau đưa ra sàn nhảy, còn Hoàng nhìn thấy cô nảy giờ có gì đó rất khác thường, Hoàng đứng yên nhìn cô nảy giờ nhưng có vẻ như cô ko hề hay biết, hay cô ko thèm để ý đến anh, anh rất muốn biết trong lòng cô đang nghỉ gì, có tồn tạI anh trong đó hay ko, anh mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường trong tình anh em của cô vớI Quân, thế nhưng anh ko tài nào đoán được, cũng có thể anh đã biết được sự khác thường đó là gì, nhưng anh ko muốn chấp nhận nó. CuốI cùng ko chấp nhận nỗI sự yên lặng quá lâu của cô, anh quyết định làm cái gì đó để kéo cô lạI gần anh, anh muốn trong mắt cô chỉ nhìn thấy anh:
- Em sẽ cùng anh nhảy một bản chứ?
Giật mình, cô như từ đâu đó trở về hiện thực, nhìn bàn tay Hoàng đưa ra chở đợI, cô hiểu anh muốn gì, nhưng trong lòng cô bây giờ rất hổn loạn, cô ko có tâm trí đâu mà nhảy cùng anh, nhìn anh cô từ chốI kheó:
- Em ko biết nhảy đâu, anh mờI ngườI khác nhé.
- Em nhìn xem, xung quanh mình cở tuổI tụI mình ko có ai, em nghỉ anh có thể mờI ai nhảy cùng đây, em sẽ ko nở từ chốI anh chứ?
Anh vẫn ko thu bàn tay lạI, tiếp tục đợI cô đặt tay vào, Tịnh cảm thấy mình bị đặt vào tình thế vô cùng khó xử, nhưng rồI ý một ý nghỉ léo lên trong đầu cô, liền sau đó cô đặt tay vào tay Hoàng, và bước theo anh ra sàn nhảy.
Đặt tay lên vai Hoàng, Hoàng cũng đặt tay lên eo cô, hai mình nhẹ dìu nhau trong bước nhảy nhẹ nhàng, Hoàng cuốI xuống nhìn cô:
- Em nhảy tốt vậy mà sao nói ko biết nhảy.
- Em chỉ nhảy được những điệu nhảy nhẹ nhàng như thế này thôi, NgoạI là ngườI tập cho em nhảy đó, thấy ngườI khác nhảy em thích lắm thế là ngoạI đã dạy và ngoạI cũng là bạn nhảy thường xuyên của em.
- Thế đã có ngườI con trai nào may mắn dìu em nhảy nữa hay ko?bg-ssp-{height:px}
Mắt cô tốI xầm khi nghe câu hỏI này của Hoàng, vì cô nhớ ra chưa bao giờ cô được nhảy cùng Quân cả:
- Ko, ngoài ngoạI ra ko ai nhảy vớI em cả.
- Kẻ cả anh Quân àh.
Hoàng ko hiểu tạI sao mình lạI đặt câu hỏI này vớI Tịnh, hình như trong lòng anh đang ghen vớI Quân, ngườI anh họ của Tịnh.
- Vâng.
Tịnh buồn bả buôn tiếng trả lờI Hoàng, cô ko biết là câu trả lờI đơn giản của mình đã làm cho Hoàng rất vui, vậy là anh và Tịnh có một cái riêng mà ko có Quân trong đó.
Tịnh vì ko muốn buồn thêm nữa nên từ nãy giờ cô ko hề nhìn Quân, nên cô cũng ko biết rằng kể từ lúc cô và Hoàng dìu nhau bước ra sàn nhảy có một ánh mắt luôn dõi theo ngườI, vâng đó là Quân. Đang nhảy cùng Nhiên, nhưng anh vẫn luôn để ý đến Tịnh, anh thấy đựơc nỗI buồn trong mắt cô khi nhìn thấy anh và Nhiên, anh rất muốn chạy đến bên cô ngay lúc đó, và anh cũng nhìn thấy sự mĩn cưỡng của Tịnh khi theo Hoàng ra sàn nhảy, nhìn thấy Hoàng đặt tay lên eo Tịnh, Tịnh cũng đặt tay tên vai Hoàng, nỗI ghen hờn trong anh như ko còn kiềm được nữa, tay anh nắm lạI thật chặt, mắt đỏ ngầu nhìn về phía Tịnh, bên cạnh anh, Nhìên cũng đã nhìn thấy sự thay đổI nảy giờ của anh.
CuốI cùng khi nhìn thấy Hoàng cườI tươi nhìn chăm chú vào Tịnh, mọI việc đã vượt qua sự chịu đựng của anh, Quân buôn Nhiên ra, đi nhanh tớI chổ Tịnh và Hoàng, Quân đưa tay một cái kéo Tịnh về phía mình, đi thằng ra khỏI sàn nhảy. Hành động của Quân rất nhanh, nhưng Hoàng cũng kịp nắm chặt tay Tịnh lạI ko có ý định buôn ra:
- Thả tay cô ấy ra.
Quân quay qua, giận dữ quát to, Hoàng cũng ko vừa, nhìn thằng vào gương mặt đang đỏ vì giận của Quân, anh điềm đạm nói:
- Anh cũng chỉ là anh trai của cô ấy, anh ko thấy mình quá đáng sao khi cứ giữ khư khư em gái mình bên cạnh.
- Cậu….
- Nhìn anh như vậy, ai cũng có thể hiểu lầm anh đang ghen đó biết ko?
Quân cố kèm chế cơ giận, nhưng Hoàng dường như muốn biết được cái mình muốn biết nên càng nói nhìu câu chọc tức Quân.
Bây giờ thì Quân đã bình tỉnh, mỉn cườI nhìn Hoàng:
- VớI tư cách là chồng của Tịnh, cậu nghỉ tôi có tư cách ko cho cậu đến gần Tịnh chứ.
Quay sang Nhiên đang đứng bất ngờ nảy giờ:
- Chúc Nhiên một đêm sinh nhật vui vẻ, xin lỗI vì đã để xảy ra chuyện trong bửa tiệc của Nhiên, anh cũng xin phép về trước. Sau này có cơ hộI anh em mình gặp mặt, anh sẽ tạ lỗI sau nhé.
Nói xong Quân nắm tay Tịnh cùng bước ra cổng, bỏ lạI ngườI ngơ ngác đứng trong bửa tiệc. Nhiên thì chỉ buồn vì mình đã trở về trể, tình cảm của cô giành cho anh chưa kịp nói ra đã ko còn cơ hộI nữa rồi. Hoàng thì rất bất ngờ khi nghe Quân khằng định việc ngườI là vợ chồng vớI nhau, trong lòng anh ko hề nghỉ đến việc này sẽ xảy ra, cùng lắm anh nghỉ họ có thể đang yêu nhau, nhưng như vậy anh vẫn còn cơ hộI, nhưng kết quả thật ngoài sức tưởng tượng của anh, bây giờ anh cảm thấy mình như mất phương hướng ko biết phảI làm gì.
Quân và Tịnh lên xe nhưng ko ai nói vớI ai tiếng nào, ko khí trong xe có vẻ ngộp ngạt. Xe chạy mãi ko định hướng, hình như Quân ko muốn về nhà, nhưng Tịnh cũng yên lặng ko dám lên tiếng.
Nhưng rồI ngườI phá bỏ ko khí đó là Quân:
- Xin lỗI, anh ko kèm chế được mình, đã nói ra mốI quan hệ của chúng ta vớI Hoàng, có lẻ em ko thể học tiếp ở trường, em có giận anh ko?
- Em cũng xin lỗI anh, em thấy anh ôm chị ấy nhảy em rất giận, rồI ko biết nghỉ sao em cũng muốn nhảy vớI Hoàng để cho anh giận, em ko ngờ nó lạI thành ra như vậy. Anh có thấy ghét em ko, thật ra em là ngườI đã gây truyện mà. Em ích kỷ lắm phảI ko?
Quân thắng xe lạI bên lề, nhìn cô đang bốI rốI biết lổI, kéo nhẹ cô vào mình:
- Anh làm sao giận em chứ, em ko biết tạI sao mình làm vậy ah, đó là em đang ghen đó ngốc, trong tình yêu ghen là ko có tộI đâu. Thế nhưng mai mốt ko được làm như vậy đâu, biết chưa, ngốc.
Đẩy anh ra, Tịnh mở to mắt nhìn anh:
- Anh nói gì mà yêu chứ.
Nhìn cô, anh thấy mình yêu làm sao mọI thứ của cô, cô bé của anh còn ngốc lắm, chẳng hiểu sao anh lạI thấy yêu như vậy, và cái cảm giác đó lạI một lần nữa đến trong anh, không gian và thờI gian như đồng loả vớI anh, ngườI đang ngồI trong xe, ko gian nhỏ hẹp, trờI bên ngoài đã tốI và trên đoạn đường vắng ngần như ko còn ai, anh kéo cô sát vào mình, nhẹ nhàng nâng gương mặt cô lên, anh đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên đó, trước con mắt đang mở to của Tịnh, nhưng cái cảm giác ngọt ngào mà Quân đang mang đến cho cô kiến cô nhẹ kép hàng mi tận hưởng. Hai đôi môi cứ như thế, làm bạn rất lâu, nụ hôn của Quân lúc đầu dữ dộI sau đó dịu dàng đưa cô đến cảm giác thật đê mê.