Đây là bữa tối đặc biệt hữu tình, vì sinh nhật Ân Ân, Nghiêm Chinh đặc biệt bao một nhà hàng Tây cao cấp, nhà hàng này nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà trọc trời, trang trí lịch sự tao nhã, lộng lẫy mà không tầm thường.
Giờ phút này toàn bộ đèn trong nhà hàng đều tắt, chỉ để lại một đèn thủy tinh treo trên cao, cùng với cây nến màu vàng tỏa ra tia sáng ấm áp, chiếu rọi lên làn khói tỏa ra cùng mùi hương cao cấp.
Bọn họ ngồi ở gần cửa sổ, chỉ cần quay đầu, là có thể nhìn từ trên cao xuống, thưởng thức cảnh đêm mỹ lệ của thành phố Đài Bắc
Ngoài ra, còn có dàn nhạc diễn tấu âm nhạc ở một bên, tiếng đàn vi-ô-lông cùng Piano tuyệt mỹ, vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Để tránh có người quấy rầy bọn họ nói chuyện, hầu bàn cũng chỉ xuất hiện khi thức ăn được đưa lên,dĩ nhiên trên bàn họ có chuẩn bị sẵn một chuông rung tay âm trong, có thể gọi hầu bàn đến phục vụ khi cần.
Ân Ân lặng người nhìn tất cả, không nhịn được khen ngợi:”Làm sao anh đoán được những thứ này? Thế này quá tuyệt vời!”
Nghiêm Chinh cắt một miếng bò-bít-tết đưa vào trong miệng, nhàn nhạt trả lời: ”Chủ ý này không phải tôi nghĩ ra, là tôi nhờ bạn cùng tôi thu xếp.”
Mục Duyện là một cao thủ tình trường, trò sắp đặt những thứ khiến phụ nữ cảm động, tất nhiên kinh nghiệm chu đáo.
“À” Nghe được là người khác thu xếp, Ân Ân có chút thất vọng, nhưng rất nhanh cô liền quên đi.”Không sao, em vẫn rất vui.”
Dù thế nào đi nữa chỉ cần là tâm ý của anh là tốt rồi, dù là nhờ người khác làm, cũng không làm giảm tấm lòng của anh.
Ân Ân cũng cắt tôm hùm nướng trong đĩa của mình, vui vẻ cho vào miệng nhấm nháp.
“Thật ngon!” Cô không tiếc lời khen ngợi.
“Tôi sẽ chuyển lời khen của em đến đầu bếp chính.” Nghiêm Chinh ly rượu đỏ hướng về Ân Ân. “Chúc em sinh nhật vui vẻ!”
“Cám ơn!”
Ân Ân liền cầm ly đế cao ở bên, nhưng bên trong không phải là rượu trắng tương xứng, mà là nước do nhiều loại nước trái cây cùng với nước ngọt có gas.
Cho dù đã tròn mười tám tuổi, Nghiêm Chinh vẫn không cho cô uống hàm đồ uống có chứa cồn.
“Thật rất cám ơn anh, tối nay em rất vui!”
Ân Ân nói từ đáy lòng.
Tối nay, dường như mọi ước nguyện của cô đều thành —— trở thành một thành một người cô gái trưởng thành xinh đẹp, cùng anh ăn bữa tối tuyệt nhất, còn có không khí lãng mạn như vậy. . . . . .
Tất cả tất cả là tốt đẹp như vậy, nàng thật không muốn tối nay qua đi.
Sauk hi dùng bữa xong, Nghiêm Chinh thấy mới hơn chín giờ, liền hỏi cô muốn đi chỗ nào. Đi dạo phố, mua đồ anh cũng đi theo, còn có thể trả tiền cho cô.
Anh đã nhận lời, tối nay trước khi đến mười hai giờ, anh sẽ luôn ở bên cô.
“Em muốn đi. . . . . .”
Nghiêm chinh nhìn thấy Ân Ân lộ ra vẻ tinh nghịch, nụ cười bướng bỉnh, cảm giác kỳ lạ bất an lại xuất hiện.
Anh cảnh giác nhìn cô, không biết lần này cô lại có yêu cầu kinh người gì.
Đây là bữa tối đặc biệt hữu tình, vì sinh nhật Ân Ân, Nghiêm Chinh đặc biệt bao một nhà hàng Tây cao cấp, nhà hàng này nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà trọc trời, trang trí lịch sự tao nhã, lộng lẫy mà không tầm thường.
Giờ phút này toàn bộ đèn trong nhà hàng đều tắt, chỉ để lại một đèn thủy tinh treo trên cao, cùng với cây nến màu vàng tỏa ra tia sáng ấm áp, chiếu rọi lên làn khói tỏa ra cùng mùi hương cao cấp.
Bọn họ ngồi ở gần cửa sổ, chỉ cần quay đầu, là có thể nhìn từ trên cao xuống, thưởng thức cảnh đêm mỹ lệ của thành phố Đài Bắc
Ngoài ra, còn có dàn nhạc diễn tấu âm nhạc ở một bên, tiếng đàn vi-ô-lông cùng Piano tuyệt mỹ, vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Để tránh có người quấy rầy bọn họ nói chuyện, hầu bàn cũng chỉ xuất hiện khi thức ăn được đưa lên,dĩ nhiên trên bàn họ có chuẩn bị sẵn một chuông rung tay âm trong, có thể gọi hầu bàn đến phục vụ khi cần.
Ân Ân lặng người nhìn tất cả, không nhịn được khen ngợi:”Làm sao anh đoán được những thứ này? Thế này quá tuyệt vời!”
Nghiêm Chinh cắt một miếng bò-bít-tết đưa vào trong miệng, nhàn nhạt trả lời: ”Chủ ý này không phải tôi nghĩ ra, là tôi nhờ bạn cùng tôi thu xếp.”
Mục Duyện là một cao thủ tình trường, trò sắp đặt những thứ khiến phụ nữ cảm động, tất nhiên kinh nghiệm chu đáo.
“À” Nghe được là người khác thu xếp, Ân Ân có chút thất vọng, nhưng rất nhanh cô liền quên đi.”Không sao, em vẫn rất vui.”
Dù thế nào đi nữa chỉ cần là tâm ý của anh là tốt rồi, dù là nhờ người khác làm, cũng không làm giảm tấm lòng của anh.
Ân Ân cũng cắt tôm hùm nướng trong đĩa của mình, vui vẻ cho vào miệng nhấm nháp.
“Thật ngon!” Cô không tiếc lời khen ngợi.
“Tôi sẽ chuyển lời khen của em đến đầu bếp chính.” Nghiêm Chinh ly rượu đỏ hướng về Ân Ân. “Chúc em sinh nhật vui vẻ!”
“Cám ơn!”
Ân Ân liền cầm ly đế cao ở bên, nhưng bên trong không phải là rượu trắng tương xứng, mà là nước do nhiều loại nước trái cây cùng với nước ngọt có gas.
Cho dù đã tròn mười tám tuổi, Nghiêm Chinh vẫn không cho cô uống hàm đồ uống có chứa cồn.
“Thật rất cám ơn anh, tối nay em rất vui!”
Ân Ân nói từ đáy lòng.
Tối nay, dường như mọi ước nguyện của cô đều thành —— trở thành một thành một người cô gái trưởng thành xinh đẹp, cùng anh ăn bữa tối tuyệt nhất, còn có không khí lãng mạn như vậy. . . . . .
Tất cả tất cả là tốt đẹp như vậy, nàng thật không muốn tối nay qua đi.
Sauk hi dùng bữa xong, Nghiêm Chinh thấy mới hơn chín giờ, liền hỏi cô muốn đi chỗ nào. Đi dạo phố, mua đồ anh cũng đi theo, còn có thể trả tiền cho cô.
Anh đã nhận lời, tối nay trước khi đến mười hai giờ, anh sẽ luôn ở bên cô.
“Em muốn đi. . . . . .”
Nghiêm chinh nhìn thấy Ân Ân lộ ra vẻ tinh nghịch, nụ cười bướng bỉnh, cảm giác kỳ lạ bất an lại xuất hiện.
Anh cảnh giác nhìn cô, không biết lần này cô lại có yêu cầu kinh người gì.