Nghiêm Chinh từ trước tới giờ gió tám hướng thổi bất động trên mặt cuối cùng xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Muốn anh làm bảo mẫu cho một cô bé?
“Cậu là người duy nhất, đồng thời cũng là người cuối cùng tôi nhờ vả. Hãy thay tôi chăm sóc thật tốt cho Ân Ân, cho đến lúc nó trưởng thành, tìm được người bạn đời tốt mới thôi!”
“Tại sao là tôi?” Anh tự nhận thấy mình là người không có khuôn mặt người lương thiện, người gặp người thích, ngược lại thường bị bạn tốt cùng các bạn đồng nghiệp thân thiết cười là mặt Diêm Vương, Quỷ Kiến Sầu, tiểu hài tử thấy abg, không có một người nào không sợ hãi .
Trên thực tế là bọn họ quá khoa trương, anh không tính là anh tuấn mê người, nhưng ít ra tướng mạo đường đường, mặc dù có chỗ nghiêm túc, thường hù dọa trẻ con khóc, nhưng cũng không phải người gặp người sợ xấu xí.
Tóm lại —— anh tự hỏi, vì sao Kiều Hải Sinh lại muốn đem cháu gái giao cho anh?
“Bởi vì trước mắt, cậu là người duy nhất tôi tin tưởng, chỉ có cậu.” Trong mắt ông xuất hiện tia đau thương. “Con trai duy nhất của tôi đã mất sớm, trừ cháu gái Ân Ân có tư cách thừa kế xí nghiệp Kiều Sinh, còn có em trai tôi và mấy đứa đứa trẻ cùng cháu. Bọn họ cũng tự xưng là người thừa kế xí nghiệp Kiều Sinh, âm mưu đoạt xí nghiệp Kiều Sinh, chỉ cần tôi nhắm mắt, bọn họ sẽ đem Kiều Sinh xí nghiệp phân chia hết, đến lúc đó Ân Ân chẳng những ngay cả chia gia sản cũng phân không tới, có thể còn có thể bị đuổi ra Kiều gia. Trước khi tôi chết, thay con bé an bài xong tương lai.”
“Ngài sợ bọn họ mưu đoạt xí nghiệp Kiều Sinh, chẳng lẽ sẽ không sợ tôi biển thủ sao?” Nghiêm Chinh không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Chẳng lẽ bộ dáng của anh thật sự chính trực như thế sao?
“Tôi chỉ có thể đánh cược một ván, ít nhất tôi cho rằng cậu so với bọn họ đáng tin hơn. Tôi sẽ đem 40% cổ phần xí nghiệp làm thù lao cho cậu, nhưng tôi cũng hy vọng cậu có thể quản lý 60% còn lại, bất kể là đầu tư hoặc là lấy tiền mặt kinh doanh cũng được, chờ Ân Ân trưởng thành thì đem những thứ thuộc về con bé trả lại cho nó.”
“Ngài thật sự suy nghĩ chu đáo.” Hơn nữa quá thông minh! Nghiêm Chinh chỉ có thể bất dĩ cười khổ.
Anh mặc dù trẻ tuổi, phàm là những người quen biết anh đều biết, anh là chuyên gia đầu tư, từ khi anh bước vào thương trường đến nay, chưa từng làm mình hay khách hàng lỗ một xu. Thỉnh thoảng bỏ ra tăng tiền vốn, cũng nhất định có thể kiếm lại số tiền gấp mấy lần. Kiều Hải Sinh nói vậy chắc đã sớm nghe truyền kỳ sự tích của anh ở nước ngoài nên mới có thể đưa ra quyết định kinh người này.
Kiều Hải Sinh nếu đem 60% cổ phần giao cho anh quản lý, khẳng định là anh có thể thay Ân Ân kiếm vào ít nhất gấp hai, thậm chí gấp ba bốn lần số tiền. Như thế tính ra, Kiều Hải Sinh cho anh 40% thù lao, cũng không coi là gì.
“Tôi làm tất cả chỉ vì cháu gái.”
Nói ra những lời này khiến Kiều Hải Sinh tốn không ít sức lực, ông mệt mỏi nhắm mắt lại, trầm giọng thở dài.”Tôi hy vọng con bé có thể sống cuộc sống không lo cơm gạo, không gặp sóng gió sống yên bình.”
Nghiêm Chinh trầm mặc không nói, anh có thể thông cảm sự bảo vệ và yêu thương của Kiều Hải Sinh với cháu gái.
“Như thế nào? Cậu chịu giúp tôi việc này sao?”
Kiều Hải Sinh lần nữa mở mắt, trong mắt sức sống tràn đầy.”Cậu nguyện ý đáp ứng yêu cầu cuối cùng của lão già bị bệnh nặng này chứ?”
“Tôi tựa hồ không có lựa chọn nào khác, tôi nợ ngài một phần nhân tình.” Nghiêm Chinh trả lời ngắn gọn.
“Lời tuy như thế, tôi không hy vọng cậu miễn cưỡng mình, dù sao tôi hi vọng cậu thật lòng thành ý chăm sóc cháu gái của tôi, thậm chí vì nó tìm kiếm một đối tượng tốt, thay tôi đưa nó lấy chồng.”
“Tôi sẽ thay ngài.” Nghiêm Chinh biết, thiếu Kiều Hải Sinh ân tình chính anh không có quyền.
Cái ân tình này, anh không phải không muốn trả!
“Cậu bảo đảm sao?” Trong mắt Kiều Hải Sinh xuất hiện kỳ vọng cùng mừng rỡ.
“Tôi bảo đảm!”
Có Nghiêm Chinh bảo đảm, Kiều Hải Sinh mới có thể an tâm nhắm mắt. Kiều Hải Sinh biết, Nghiêm Chinh luôn tuân thủ lời hứa, chính miệng nói bảo đảm, tựa như đóng dấu bảo đảm.
“Nghiêm Chinh, cám ơn cậu! Nói thật, năm đó tôi giúp cậu trả học phí cũng không nghĩ đến tương lai có một ngày, mình sẽ nhờ vả cậu. Vì vậy hôm nay cậu giúp tôi, hoặc giả tương lai có một ngày cậu sẽ gặp may mắn, ban đầu giúp mình , bởi vì cậu vì mình tích liễu phúc báo.” (Câu này bản thân ta cũng không biết diễn đạt sao nữa nên ta để nguyên, đại ý là NC giúp KHS chính là tích phúc cho mình, sau này nhất định sẽ được báo đáp)
“Có lẽ vậy!”
Nghiêm Chinh không tin quỷ thần, dĩ nhiên cũng không tin tưởng phúc báo, anh chỉ biết đạo lý có ân phải trả. Đáp ứng nhờ vả của Kiều Hải Sinh, tất cả đều là vì muốn trả ân tình thiếu ông. Không hơn!
Chỉ cần anh trông nom xí nghiệp Kiều Sinh cùng Ân Ân, cho đến cô lấy chồng, như vậy trách nhiệm của anh cũng hết.
Buổi đêm mấy hôm sau, Kiều Hải Sinh bệnh tình đột nhiên nguy cấp, khẩn cấp đưa đi cấp cứu, nhưng như cũ hết cách xoay chuyển, đêm đó qua đời với trong bệnh viện, hưởng thọ 81 tuổi.
Nghiêm Chinh từ trước tới giờ gió tám hướng thổi bất động trên mặt cuối cùng xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Muốn anh làm bảo mẫu cho một cô bé?
“Cậu là người duy nhất, đồng thời cũng là người cuối cùng tôi nhờ vả. Hãy thay tôi chăm sóc thật tốt cho Ân Ân, cho đến lúc nó trưởng thành, tìm được người bạn đời tốt mới thôi!”
“Tại sao là tôi?” Anh tự nhận thấy mình là người không có khuôn mặt người lương thiện, người gặp người thích, ngược lại thường bị bạn tốt cùng các bạn đồng nghiệp thân thiết cười là mặt Diêm Vương, Quỷ Kiến Sầu, tiểu hài tử thấy abg, không có một người nào không sợ hãi .
Trên thực tế là bọn họ quá khoa trương, anh không tính là anh tuấn mê người, nhưng ít ra tướng mạo đường đường, mặc dù có chỗ nghiêm túc, thường hù dọa trẻ con khóc, nhưng cũng không phải người gặp người sợ xấu xí.
Tóm lại —— anh tự hỏi, vì sao Kiều Hải Sinh lại muốn đem cháu gái giao cho anh?
“Bởi vì trước mắt, cậu là người duy nhất tôi tin tưởng, chỉ có cậu.” Trong mắt ông xuất hiện tia đau thương. “Con trai duy nhất của tôi đã mất sớm, trừ cháu gái Ân Ân có tư cách thừa kế xí nghiệp Kiều Sinh, còn có em trai tôi và mấy đứa đứa trẻ cùng cháu. Bọn họ cũng tự xưng là người thừa kế xí nghiệp Kiều Sinh, âm mưu đoạt xí nghiệp Kiều Sinh, chỉ cần tôi nhắm mắt, bọn họ sẽ đem Kiều Sinh xí nghiệp phân chia hết, đến lúc đó Ân Ân chẳng những ngay cả chia gia sản cũng phân không tới, có thể còn có thể bị đuổi ra Kiều gia. Trước khi tôi chết, thay con bé an bài xong tương lai.”
“Ngài sợ bọn họ mưu đoạt xí nghiệp Kiều Sinh, chẳng lẽ sẽ không sợ tôi biển thủ sao?” Nghiêm Chinh không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Chẳng lẽ bộ dáng của anh thật sự chính trực như thế sao?
“Tôi chỉ có thể đánh cược một ván, ít nhất tôi cho rằng cậu so với bọn họ đáng tin hơn. Tôi sẽ đem % cổ phần xí nghiệp làm thù lao cho cậu, nhưng tôi cũng hy vọng cậu có thể quản lý % còn lại, bất kể là đầu tư hoặc là lấy tiền mặt kinh doanh cũng được, chờ Ân Ân trưởng thành thì đem những thứ thuộc về con bé trả lại cho nó.”
“Ngài thật sự suy nghĩ chu đáo.” Hơn nữa quá thông minh! Nghiêm Chinh chỉ có thể bất dĩ cười khổ.
Anh mặc dù trẻ tuổi, phàm là những người quen biết anh đều biết, anh là chuyên gia đầu tư, từ khi anh bước vào thương trường đến nay, chưa từng làm mình hay khách hàng lỗ một xu. Thỉnh thoảng bỏ ra tăng tiền vốn, cũng nhất định có thể kiếm lại số tiền gấp mấy lần. Kiều Hải Sinh nói vậy chắc đã sớm nghe truyền kỳ sự tích của anh ở nước ngoài nên mới có thể đưa ra quyết định kinh người này.
Kiều Hải Sinh nếu đem % cổ phần giao cho anh quản lý, khẳng định là anh có thể thay Ân Ân kiếm vào ít nhất gấp hai, thậm chí gấp ba bốn lần số tiền. Như thế tính ra, Kiều Hải Sinh cho anh % thù lao, cũng không coi là gì.
“Tôi làm tất cả chỉ vì cháu gái.”
Nói ra những lời này khiến Kiều Hải Sinh tốn không ít sức lực, ông mệt mỏi nhắm mắt lại, trầm giọng thở dài.”Tôi hy vọng con bé có thể sống cuộc sống không lo cơm gạo, không gặp sóng gió sống yên bình.”
Nghiêm Chinh trầm mặc không nói, anh có thể thông cảm sự bảo vệ và yêu thương của Kiều Hải Sinh với cháu gái.
“Như thế nào? Cậu chịu giúp tôi việc này sao?”
Kiều Hải Sinh lần nữa mở mắt, trong mắt sức sống tràn đầy.”Cậu nguyện ý đáp ứng yêu cầu cuối cùng của lão già bị bệnh nặng này chứ?”
“Tôi tựa hồ không có lựa chọn nào khác, tôi nợ ngài một phần nhân tình.” Nghiêm Chinh trả lời ngắn gọn.
“Lời tuy như thế, tôi không hy vọng cậu miễn cưỡng mình, dù sao tôi hi vọng cậu thật lòng thành ý chăm sóc cháu gái của tôi, thậm chí vì nó tìm kiếm một đối tượng tốt, thay tôi đưa nó lấy chồng.”
“Tôi sẽ thay ngài.” Nghiêm Chinh biết, thiếu Kiều Hải Sinh ân tình chính anh không có quyền.
Cái ân tình này, anh không phải không muốn trả!
“Cậu bảo đảm sao?” Trong mắt Kiều Hải Sinh xuất hiện kỳ vọng cùng mừng rỡ.
“Tôi bảo đảm!”
Có Nghiêm Chinh bảo đảm, Kiều Hải Sinh mới có thể an tâm nhắm mắt. Kiều Hải Sinh biết, Nghiêm Chinh luôn tuân thủ lời hứa, chính miệng nói bảo đảm, tựa như đóng dấu bảo đảm.
“Nghiêm Chinh, cám ơn cậu! Nói thật, năm đó tôi giúp cậu trả học phí cũng không nghĩ đến tương lai có một ngày, mình sẽ nhờ vả cậu. Vì vậy hôm nay cậu giúp tôi, hoặc giả tương lai có một ngày cậu sẽ gặp may mắn, ban đầu giúp mình , bởi vì cậu vì mình tích liễu phúc báo.” (Câu này bản thân ta cũng không biết diễn đạt sao nữa nên ta để nguyên, đại ý là NC giúp KHS chính là tích phúc cho mình, sau này nhất định sẽ được báo đáp)
“Có lẽ vậy!”
Nghiêm Chinh không tin quỷ thần, dĩ nhiên cũng không tin tưởng phúc báo, anh chỉ biết đạo lý có ân phải trả. Đáp ứng nhờ vả của Kiều Hải Sinh, tất cả đều là vì muốn trả ân tình thiếu ông. Không hơn!
Chỉ cần anh trông nom xí nghiệp Kiều Sinh cùng Ân Ân, cho đến cô lấy chồng, như vậy trách nhiệm của anh cũng hết.
Buổi đêm mấy hôm sau, Kiều Hải Sinh bệnh tình đột nhiên nguy cấp, khẩn cấp đưa đi cấp cứu, nhưng như cũ hết cách xoay chuyển, đêm đó qua đời với trong bệnh viện, hưởng thọ tuổi.