Không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở , nó vẫn ngồi đó gương mặt vô hồn hai vệt nước dài vẫn còn đọng lại trên gương mặt xinh đẹp .Nó đang suy nghĩ về tất cả .Bỗng:
-" Chuẩn bị cho tôi học ở đại học harvard " .
Cái điện thoại kêu lên hai chữ " tút tút" rồi tắt phụt đi nó nhẹ buông tay để chiếc điện thoại rơi tự do rồi vỡ ra . Ánh mắt này đã quá đau khổ , có lẽ đi một thời gian để quên đi mối tình này là giải pháp tốt nhất .
" Sống hạnh phúc nhé Hàn Phong , nếu kiếp sau em gặp lại anh thì nhất định em sẽ ôm chặt lấy anh không buông ra nhất định không buông tay . Hàn Phong anh là ngọn gió lạnh nhưng lại ấm áp đã thổi vào trái tim luống khí , anh đáng ghét lắm trái tim em lúc nào cũng thổn thức vì anh , em yêu anh nhưng chẳng thể sống hạnh phúc bên anh , nếu đã như thế thì chỉ còn cách buông tay để khỏi đau khổ , bây giờ cả anh và em đều đau nhưng thời gian sẽ xóa đi tất cả . Hạnh phúc sứng đáng dành cho anh".
"cạch" tiếng cửa mở ra , một bóng người bước vào . Nó biết nhưng vẫn ngồi đó chìm đắm trong chính nỗi đau của mình .
-Chị . Giọng nói vang nên , nó chết sứng lại .
-Lam Anh . Nó ngạc nhiên thốt lên hai chữ , tại sao cô em gái kết nghĩa của nó lại ở đây .
-Chị à , người đàn ông ban nãy chính là em đã hóa trang . Em muốn giúp chị và Hàn Phong làm hòa nhưng không ngờ lại mọi việc rối hơn . Lam Anh cúi đầu lí nhí nói .
Nó ngạc nhiên thật sự , Lam Anh quả thật là rất quan tâm và kính trọng nó nhưng làm vậy là quá lắm rồi . Nó tức giận .
-Lam Anh đùa hơi quá rồi đấy ,
-Chị em đâu có đùa ,em giúp chị mà . Lam Anh làm vẻ mặt dễ thương nhất có thể , nở nụ cười nhìn nó với ánh mắt cún con .
Nó nhìn điệu bộ đó mà phì cười .-Trẻ con quá Lam Anh , tuổi rồi mà cứ như con nít.
Thấy nụ cười đã nở trên môi nó Lam Anh vui ra mặt . "Nhưng sao nụ cười ấy gượng thế ? "
-Chị à , nếu chị yêu anh ấy thì tại sao lại buông tay . Lam Anh lấy lại bộ mặt nghiêm túc , cô là một người khó hiểu và tính cách cũng khó lắm bắt vì thế việc nhiều khuôn mặt cũng là điều khá dễ hiểu .
-Em không thể hiểu được đâu , nếu em yêu rồi mới hiểu được tâm trạng của chị bây giờ . Nó nhẹ nhàng nói , lời nói nhẹ như gió mang theo tâm trạng nặng trĩu .
Trớ trêu thật cứ tưởng là mình bị bắt cóc chứ ai ngờ lại là trò của Lam Anh . Đây có được xem là trò đùa của số phận không ?
-Em có thể giúp chị không . Nó quay qua Lam Anh hỏi .
-Được đừng nói là giúp mà em có thể làm nhiều thứ còn to lớn hơn . Lam Anh tươi cười trả lời , nhìn nó bây giờ cô không khỏi xót xa một Lina lạnh lùng một Con ma tốc độ bách chiến bách thắng đâu rồi cơ chứ ? trông người chị mà cô hằng kính trọng lại có một bộ dạng thảm như thế này sao?
end chap