Nơi chốn bướm hoa nam tử tầm hoan, hiện tại ở Xuân Phong lâu xuất hiện một vị nữ tử tên là Hàn Y, sinh ý càng lúc càng tăng cao.
Chuyện kể rằng Hàn Y này có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, dáng người lại càng thanh thoát.
Chính là, thật kỳ quái, Hàn Y này đến bây giờ vẫn là thanh quan. (bán nghệ không bán thân)
Khuynh Hàn thành trước đây là kinh đô, từ sau thời Gia Vũ Đế, mới dời đô đến Dương thành hiện tại.
Mà Khuynh Hàn thành hiện tại, vốn dĩ cũng không gọi là Khuynh Hàn thành.
Năm nay trời thuận, lương thực mùa thu hoạch rất tốt, giao dịch thương hàng cũng rất sốt sắng.
Rất nhiều thương nhân dũng mãnh tiến vào cố đô này.
Cổ Thương là một gã thương nhân, một thương nhân tương đối thành công. Cổ gia là môn đệ thư hương, không ít người trong tộc nắm chức vị cao trong triều, cho nên Cổ gia thật sự phản đối Cổ Thương trở thành thương nhân.
Nhưng Cổ nhị tiếu gia này khư khư cố chấp, rời khỏi nhà ra ngoài bôn ba.
Bằng dung mạo tuấn tú cùng tài trí, cùng với gia cảnh chống lưng, Cố Thương muốn thành công cũng không khó.
Đến cố đô này, cùng người bàn chuyện làm ăn, địa phương tốt nhất chính là thanh lâu.
Giao dịch cùng hắn, là một nhà giàu mới nổi ở Khuynh Hàn thành, điểm hẹn tự nhiên cũng là thanh lâu tốt nhất Xuân Phong lâu.
Rượu đỏ đẹp rực rỡ, mỹ nhân mỉm cười, liền khiến Lỹ lão gia tâm thần nhộn nhạo, hoàn toàn không nghe rõ lời nói của Cổ Thương, mơ mơ màng màng ở trên khế ước hạ chữ ký của mình.
Khi đầu bút lông dừng lại thì Cổ Thương lộ ra nụ cười quỷ dị, hắn chỉ thích cùng người có tiền giao dịch, tiền được đưa vào địa phương càng tốt, thì hắn càng kiếm được nhiều tiền.
Không bao lâu, Lý đại chưởng quỷ đã say khướt, Cổ Thương cũng nhân cơ hội đi ra ngoài, hít thở không khí thoáng đãng. Hắn thật sự không thích hương phấn nồng đậm trong thanh lâu.
Hắn đứng trước cửa sổ phía bắc, nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.
Gió vi vu thổi qua, trong lúc giật mình, phía dưới thoảng qua tiếng quần áo tung bay, bóng trắng chợt loé lên. Hắn theo trực giác nhìn đi, chỉ thấy một vị bạch y nhân, lúc này cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Thế giới thoáng chốc dị thường thinh lặng, chỉ còn hai người nhìn nhau.
Tự xưng là Cổ Thương lạnh lùng, thời điểm nhìn thấy người kia, cõi lòng cũng sinh ra một cảm giác lạ thường.
“Ngươi là ai?” Hắn buột miệng hỏi.
Người phía dưới hướng về hắn mỉm cười, môi son nhẹ nâng: “Hàn Y.”
Nơi chốn bướm hoa nam tử tầm hoan, hiện tại ở Xuân Phong lâu xuất hiện một vị nữ tử tên là Hàn Y, sinh ý càng lúc càng tăng cao.
Chuyện kể rằng Hàn Y này có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, dáng người lại càng thanh thoát.
Chính là, thật kỳ quái, Hàn Y này đến bây giờ vẫn là thanh quan. (bán nghệ không bán thân)
Khuynh Hàn thành trước đây là kinh đô, từ sau thời Gia Vũ Đế, mới dời đô đến Dương thành hiện tại.
Mà Khuynh Hàn thành hiện tại, vốn dĩ cũng không gọi là Khuynh Hàn thành.
Năm nay trời thuận, lương thực mùa thu hoạch rất tốt, giao dịch thương hàng cũng rất sốt sắng.
Rất nhiều thương nhân dũng mãnh tiến vào cố đô này.
Cổ Thương là một gã thương nhân, một thương nhân tương đối thành công. Cổ gia là môn đệ thư hương, không ít người trong tộc nắm chức vị cao trong triều, cho nên Cổ gia thật sự phản đối Cổ Thương trở thành thương nhân.
Nhưng Cổ nhị tiếu gia này khư khư cố chấp, rời khỏi nhà ra ngoài bôn ba.
Bằng dung mạo tuấn tú cùng tài trí, cùng với gia cảnh chống lưng, Cố Thương muốn thành công cũng không khó.
Đến cố đô này, cùng người bàn chuyện làm ăn, địa phương tốt nhất chính là thanh lâu.
Giao dịch cùng hắn, là một nhà giàu mới nổi ở Khuynh Hàn thành, điểm hẹn tự nhiên cũng là thanh lâu tốt nhất Xuân Phong lâu.
Rượu đỏ đẹp rực rỡ, mỹ nhân mỉm cười, liền khiến Lỹ lão gia tâm thần nhộn nhạo, hoàn toàn không nghe rõ lời nói của Cổ Thương, mơ mơ màng màng ở trên khế ước hạ chữ ký của mình.
Khi đầu bút lông dừng lại thì Cổ Thương lộ ra nụ cười quỷ dị, hắn chỉ thích cùng người có tiền giao dịch, tiền được đưa vào địa phương càng tốt, thì hắn càng kiếm được nhiều tiền.
Không bao lâu, Lý đại chưởng quỷ đã say khướt, Cổ Thương cũng nhân cơ hội đi ra ngoài, hít thở không khí thoáng đãng. Hắn thật sự không thích hương phấn nồng đậm trong thanh lâu.
Hắn đứng trước cửa sổ phía bắc, nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.
Gió vi vu thổi qua, trong lúc giật mình, phía dưới thoảng qua tiếng quần áo tung bay, bóng trắng chợt loé lên. Hắn theo trực giác nhìn đi, chỉ thấy một vị bạch y nhân, lúc này cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Thế giới thoáng chốc dị thường thinh lặng, chỉ còn hai người nhìn nhau.
Tự xưng là Cổ Thương lạnh lùng, thời điểm nhìn thấy người kia, cõi lòng cũng sinh ra một cảm giác lạ thường.
“Ngươi là ai?” Hắn buột miệng hỏi.
Người phía dưới hướng về hắn mỉm cười, môi son nhẹ nâng: “Hàn Y.”