Cổ Thương nhìn ánh mắt của hắn, dần dần biến thành cổ quái, thanh âm cũng mơ hồ thay đổi: “Mặc Hàn thật sự xinh đẹp, Khuynh Hàn thành này chẳng lẽ là tâm ý của Hàn huynh?”
Bạch Mặc Hàn nhìn thấy hắn, đôi mắt màu trà loé lên nét khó hiểu, y nói: “Ngươi muốn biết?”
“Biết cái gì?”
Bạch Mặc Hàn thu thập quần áo trước ngực, không chút nào câu nệ ngồi đối diện Cổ Thương, nói: “Lai lịch của cái tên Khuynh Hàn thành?”
Cổ Thương nhún nhún vai.
Khuynh Hàn, là Khuynh Hàn. Chỉ là một toà thành thôi.
“Ngươi cảm thấy được, thành này vì sao lại tên Khuynh Thành?” Bạch Mặc Hàn hỏi.
“Không biết, nhưng nghe nói là Gia Vũ Đế trước khi chết quyết định, chẳng lẽ còn ý nghĩa gì bên trong?” Cổ Thương cau mày đáp.
Mặc Hàn im lặng, nâng tay áo rót rượu vào hai chén lưu ly ở trước mặt, nhẽ nhấp môt ngụm, mới chậm rãi nói: “Khuynh Hàn là tên một người mà thôi.”
Cổ Thương “ân” một tiếng, nhưng lời khẳng định này bật thốt lên ngay cả hắn cũng hoảng sợ.
Bạch Mặc Hàn nhiều thâm ý liếc nhìn hắn một cái, nói tiếp: “Khuynh Hàn là một nam tử, hơn nữa, hắn là hoa khôi.”
Không để ý kinh ngạc của Cổ Thương, Bạch Mực Hàn tiếp tục nói:
“Khuynh Hàn lúc đó là hồng bài đầu bảng, thoáng mỉm cười đều có thể rung động nhân tâm.”
Lúc ấy Gia Vũ Đế vẫn là hoàng tử đến dân gian du ngoạn, liền đối với Khuynh Hàn nhất kiến chung tình.
“Một chuyện xưa rất cũ.” Cổ Thương nói.
Bạch Mặc Hàn cười lạnh: “Đúng vậy, một chuyện xưa rất cũ, ngay cả nội dung đằng sau cũng cũ vô cùng.”
Gia Vũ Đế cuối cùng cũng khiến Khuynh Hàn cảm động, hắn chuộc Khuynh Hàn từ thanh lâu ra, hai người trộm ở cùng nhau.
Kết quả không bao lâu sau, lão hoàng đế băng hà, Gia Vũ Đế phải trở lại hoàng cung. Khuynh Hàn trong căn phòng nhỏ ở ngoại ô đợi hắn ba năm, mà kết quả cuối cùng chính là, Gia Vũ Đế tranh được ngôi vị, cũng cưới nữ nhi của công thần lớn nhất Tả tướng quân, mỹ nhân đệ nhất thiên hậu Tả Phong Hàm làm hoàng hậu.
Khuynh Hàn vẫn ở trong căn phòng nhỏ đợi chờ, nhưng năm tháng qua đi, Gia Vũ Đế chưa bao giờ tìm lại hắn. Trong dân gian đều kể chuyện hoàng thượng cùng hoàng hậu phu thê tình thâm, ngoại trừ hoàng hậu, hoàng thượng cũng không có bất ký phi tử nào, có thể thấy được tình cảm đậm sâu.
Nghe như vậy, Khuynh Hàn rốt cuộc không chịu nổi. Y không lựa chọn báo thù, không muốn lên kinh đòi cho mình một danh phận. Y nhận ra được, hết thảy đã không còn quan trọng. Tâm đã bị mất, tôn nghiêm, thân thể này, mình còn phải giữ cho ai.
Cho nên hắn một lần nữa trở về thanh lâu, bắt đầu cuộc đời phong hoa tuyết nguyệt của hoa khôi.
Chuyện xưa nói đến đây, Bạch Mặc Hàn cố ý dừng lại, uống ngụm trà.
Cổ Thương nói: “Xem ra Gia Vũ Đế này là người bạc tình bạc nghĩa. Cái tền Khuynh Hàn Thành này chẳng lẽ là gọi sai? Thật ra là Khuynh Hàm?”
Sắc mặt Bạch Mặc Hàn thoáng chút nhợt nhạt đớn đau, sau lại bất động thanh sắc nói tiếp.
Sự tình Khuynh Hàn trở lại hồng trần, rất nhanh truyền khắp kinh thành, nhưng trong hoàng cung, Gia Vũ Đế kia vẫn một mực lặng im.
Mười năm sau, vị tướng họ Lãnh nước khác đặt ra yêu cầu, nếu có thể đem Khuynh Hàn tặng cho hắn, hắn cam đoan trong hai mươi năm tuyệt không xâm phạm lãnh thổ chia quốc.
Điều kiện này thực mê người, cho nên Gia Vũ Đế đáp ứng rồi.
Khuynh Hàn bị mang đến biên cương, trên đường đi tự vẫn.
Một thời gian sau trước khi Gia Vũ Đế chết, đưa ra một quyết định, dời đô về Khải Dương hiện tại, đổi tên Hoàng Kinh thành thành Khuynh Hàn thành, cũng chính là toà thành nơi đây.
Cổ Thương sau khi nghe xong vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại hỏi: “Vì sao, lại nói cho ta biết?”
Bạch Mặc Hàn lẳng lặng đứng lên, ngồi vào bàn trang điểm bắt đầu hoá trang, vừa thoa phấn đánh son, vừa nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy bộ dáng ngươi rất giống một vị cố nhân, hắn cũng biết rõ chuyện xưa này mà thôi.”
“Vậy sao?” Cổ Thương mang một tia cười khổ, “Ngươi muốn trang điểm, ta không quấy rầy.”
Đẩy cửa ra, hắn thoáng nhìn qua Mặc Hàn, cuối cùng đóng của lại.
Đi tới đình viện, hắn dựa vào gốc cây liễu, nhìn ánh trăng ngàn năm không đổi, nức nở: “Ngươi sao biết là hắn phụ lòng ngươi? Ngươi làm sao biết được, sau khi ngươi chết đi, hắn tự mình xuất binh giết người ngoài biên giới. Máu tâm chảy khắp nhân gian, phảng phất như muốn nhuộm đỏ ánh trăng, thế nhưng ngươi, ngươi lại không thấy được.”
Ta chỉ muốn cho ngươi vô ưu vô lo rời đi, không ai biết, ta làm cái gì. Chỉ cầu ngươi, kiếp sau không cùng ta gặp lại.
Hết thảy đều là quá khứ, đó là sai lầm phảm phải từ ngàn năm trước, không cần bọn hắn lúc này gánh vác.
Cả đời này, hắn là Cổ Thương, y là Bạch Mặc Hàn.
Chỉ là hai người…vĩnh viễn không có quan hệ, mà thôi.
Cổ Thương nhìn ánh mắt của hắn, dần dần biến thành cổ quái, thanh âm cũng mơ hồ thay đổi: “Mặc Hàn thật sự xinh đẹp, Khuynh Hàn thành này chẳng lẽ là tâm ý của Hàn huynh?”
Bạch Mặc Hàn nhìn thấy hắn, đôi mắt màu trà loé lên nét khó hiểu, y nói: “Ngươi muốn biết?”
“Biết cái gì?”
Bạch Mặc Hàn thu thập quần áo trước ngực, không chút nào câu nệ ngồi đối diện Cổ Thương, nói: “Lai lịch của cái tên Khuynh Hàn thành?”
Cổ Thương nhún nhún vai.
Khuynh Hàn, là Khuynh Hàn. Chỉ là một toà thành thôi.
“Ngươi cảm thấy được, thành này vì sao lại tên Khuynh Thành?” Bạch Mặc Hàn hỏi.
“Không biết, nhưng nghe nói là Gia Vũ Đế trước khi chết quyết định, chẳng lẽ còn ý nghĩa gì bên trong?” Cổ Thương cau mày đáp.
Mặc Hàn im lặng, nâng tay áo rót rượu vào hai chén lưu ly ở trước mặt, nhẽ nhấp môt ngụm, mới chậm rãi nói: “Khuynh Hàn là tên một người mà thôi.”
Cổ Thương “ân” một tiếng, nhưng lời khẳng định này bật thốt lên ngay cả hắn cũng hoảng sợ.
Bạch Mặc Hàn nhiều thâm ý liếc nhìn hắn một cái, nói tiếp: “Khuynh Hàn là một nam tử, hơn nữa, hắn là hoa khôi.”
Không để ý kinh ngạc của Cổ Thương, Bạch Mực Hàn tiếp tục nói:
“Khuynh Hàn lúc đó là hồng bài đầu bảng, thoáng mỉm cười đều có thể rung động nhân tâm.”
Lúc ấy Gia Vũ Đế vẫn là hoàng tử đến dân gian du ngoạn, liền đối với Khuynh Hàn nhất kiến chung tình.
“Một chuyện xưa rất cũ.” Cổ Thương nói.
Bạch Mặc Hàn cười lạnh: “Đúng vậy, một chuyện xưa rất cũ, ngay cả nội dung đằng sau cũng cũ vô cùng.”
Gia Vũ Đế cuối cùng cũng khiến Khuynh Hàn cảm động, hắn chuộc Khuynh Hàn từ thanh lâu ra, hai người trộm ở cùng nhau.
Kết quả không bao lâu sau, lão hoàng đế băng hà, Gia Vũ Đế phải trở lại hoàng cung. Khuynh Hàn trong căn phòng nhỏ ở ngoại ô đợi hắn ba năm, mà kết quả cuối cùng chính là, Gia Vũ Đế tranh được ngôi vị, cũng cưới nữ nhi của công thần lớn nhất Tả tướng quân, mỹ nhân đệ nhất thiên hậu Tả Phong Hàm làm hoàng hậu.
Khuynh Hàn vẫn ở trong căn phòng nhỏ đợi chờ, nhưng năm tháng qua đi, Gia Vũ Đế chưa bao giờ tìm lại hắn. Trong dân gian đều kể chuyện hoàng thượng cùng hoàng hậu phu thê tình thâm, ngoại trừ hoàng hậu, hoàng thượng cũng không có bất ký phi tử nào, có thể thấy được tình cảm đậm sâu.
Nghe như vậy, Khuynh Hàn rốt cuộc không chịu nổi. Y không lựa chọn báo thù, không muốn lên kinh đòi cho mình một danh phận. Y nhận ra được, hết thảy đã không còn quan trọng. Tâm đã bị mất, tôn nghiêm, thân thể này, mình còn phải giữ cho ai.
Cho nên hắn một lần nữa trở về thanh lâu, bắt đầu cuộc đời phong hoa tuyết nguyệt của hoa khôi.
Chuyện xưa nói đến đây, Bạch Mặc Hàn cố ý dừng lại, uống ngụm trà.
Cổ Thương nói: “Xem ra Gia Vũ Đế này là người bạc tình bạc nghĩa. Cái tền Khuynh Hàn Thành này chẳng lẽ là gọi sai? Thật ra là Khuynh Hàm?”
Sắc mặt Bạch Mặc Hàn thoáng chút nhợt nhạt đớn đau, sau lại bất động thanh sắc nói tiếp.
Sự tình Khuynh Hàn trở lại hồng trần, rất nhanh truyền khắp kinh thành, nhưng trong hoàng cung, Gia Vũ Đế kia vẫn một mực lặng im.
Mười năm sau, vị tướng họ Lãnh nước khác đặt ra yêu cầu, nếu có thể đem Khuynh Hàn tặng cho hắn, hắn cam đoan trong hai mươi năm tuyệt không xâm phạm lãnh thổ chia quốc.
Điều kiện này thực mê người, cho nên Gia Vũ Đế đáp ứng rồi.
Khuynh Hàn bị mang đến biên cương, trên đường đi tự vẫn.
Một thời gian sau trước khi Gia Vũ Đế chết, đưa ra một quyết định, dời đô về Khải Dương hiện tại, đổi tên Hoàng Kinh thành thành Khuynh Hàn thành, cũng chính là toà thành nơi đây.
Cổ Thương sau khi nghe xong vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại hỏi: “Vì sao, lại nói cho ta biết?”
Bạch Mặc Hàn lẳng lặng đứng lên, ngồi vào bàn trang điểm bắt đầu hoá trang, vừa thoa phấn đánh son, vừa nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy bộ dáng ngươi rất giống một vị cố nhân, hắn cũng biết rõ chuyện xưa này mà thôi.”
“Vậy sao?” Cổ Thương mang một tia cười khổ, “Ngươi muốn trang điểm, ta không quấy rầy.”
Đẩy cửa ra, hắn thoáng nhìn qua Mặc Hàn, cuối cùng đóng của lại.
Đi tới đình viện, hắn dựa vào gốc cây liễu, nhìn ánh trăng ngàn năm không đổi, nức nở: “Ngươi sao biết là hắn phụ lòng ngươi? Ngươi làm sao biết được, sau khi ngươi chết đi, hắn tự mình xuất binh giết người ngoài biên giới. Máu tâm chảy khắp nhân gian, phảng phất như muốn nhuộm đỏ ánh trăng, thế nhưng ngươi, ngươi lại không thấy được.”
Ta chỉ muốn cho ngươi vô ưu vô lo rời đi, không ai biết, ta làm cái gì. Chỉ cầu ngươi, kiếp sau không cùng ta gặp lại.
Hết thảy đều là quá khứ, đó là sai lầm phảm phải từ ngàn năm trước, không cần bọn hắn lúc này gánh vác.
Cả đời này, hắn là Cổ Thương, y là Bạch Mặc Hàn.
Chỉ là hai người…vĩnh viễn không có quan hệ, mà thôi.