Cửu Tiểu Hồ vốn dĩ đang cùng nhánh đào "tâm sự" thì bị sự xuất hiện của Đỗ Nhược quấy rầy, nàng thoáng nhìn qua Đỗ Nhược, gương mặt không chút cảm xúc, cũng không rõ có tức giận hay không.
"Đỗ Nhược muốn nhờ tiền..." Đỗ Nhược còn chưa kịp thốt hai chữ tiền bối ra khỏi miệng thì bị ánh mắt lạnh lùng của Cửu Tiểu Hồ làm cho sợ run một cái, nàng vội vã đổi lời:"...muốn nhờ Hồ tỷ tỷ giúp một chuyện."
Cửu Tiểu Hồ nhướng mày, bày ra vẻ mặt thích thú:"Nói nghe thử xem."
Đỗ Nhược vừa định mở miệng, đột nhiên nhìn thoáng qua nhánh đào Cửu Tiểu Hồ đang ôm, trong lòng nàng bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc, không giống như cảm giác đối với người xuất hiện trong mộng, mà là thứ cảm giác như nàng và nhành đào kia... là cùng chung một loại.
Cửu Tiểu Hồ nhìn Đỗ Nhược đột nhiên thất thần nhìn về phía nhành đào, gương mặt thoáng chốc trở nên lạnh lùng:
"Ngươi nhìn cái gì!"
Đỗ Nhược lúc này mới tỉnh táo lại, vội vã lắc đầu, chậm rãi giải thích lý do mình đến đây. Cửu Tiểu Hồ nghe xong, cũng không vội đáp ứng Đỗ Nhược, mà nhíu mày trầm ngâm. Đỗ Nhược im lặng đứng bên cạnh, trong đầu lại không tự chủ được nhớ lại những chuyện thường xuất hiện trong mơ. Cho đến bây giờ, khi đang trong trạng thái tỉnh táo, nàng dường như vẫn còn có thể nghe tiếng đàn trong trẻo bên tai, thật đến mức, chả biết đâu là thật, đâu là giả.
"Được, ta giúp ngươi."
Đỗ Nhược lập tức khom người cảm tạ, nhưng lời còn chưa kịp nói thì đã bị Cửu Tiểu Hồ cắt ngang.
"Nhưng ta có một điều kiện."
Đỗ Nhược ngẩng đầu, tay vô thức sờ sờ chuôi kiếm giắt bên hông:
"Hồ tỷ tỷ cứ nói."
Cửu Tiểu Hồ trên mặt hiếm khi lộ ra biểu tình vui vẻ rạng rỡ:
"Nếu ngươi đã quyết định để lại hoa tiên cho Lý Cảnh Vân thì ngươi cũng biết bản thân mình chẳng sống được mấy ngày nữa." Cửu Tiểu Hồ dừng lại một chút, cẩn thận quan sát nét mặt của Đỗ Nhược, cảm thấy nàng ta vẫn thản nhiên tiếp nhận chuyện này, nàng mới gật gật đầu hài lòng nói tiếp:"Nếu đã như vậy thì nhường lại chút sinh mạng của mình cho huynh ấy đi."
"Huynh ấy?" Đỗ Nhược nghi hoặc nhìn hướng ngón tay Cửu Tiểu Hồ, nhưng vừa nhìn, Đỗ Nhược lập tức kinh ngạc không thôi.
Cửu Tiểu Hồ bĩu môi:"Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?"
Đỗ Nhược lúc này mới thu hồi biểu tình kinh ngạc trên mặt, gật gật đầu. Nàng quả thật là không nhìn ra, nàng chỉ có cảm giác nhánh đào này đặc biệt quen thuộc mà thôi, chứ không hề nhận ra nó vốn dĩ chính là một vật sống có linh hồn hoàn chỉnh, mà điều này cũng chứng tỏ một điều, nhánh đào này... mạnh hơn nàng rất nhiều, mạnh đến mức có thể khiến cho nàng không chút nghi ngờ gì với nó.
"Thế nào, ngươi có giúp hay không?"
Đỗ Nhược tuy không biết vì sao một "người" có tu vi mạnh mẽ như vậy lại không thể hóa hình thành người, nhưng đối với điều kiện này của Cửu Tiểu Hồ, nàng thật sự không muốn đồng ý, không phải vì nàng tiếc mấy ngày tuổi mệnh, mà là vì làm như thế chẳng khác nào đẩy "người" kia vào con đường bàng môn tả dạo như Đào Yêu nọ. Mà nói đi cũng phải nói lại, người này... cũng là đào, hèn chi mà có thể giải lời nguyền của Đào Yêu.
"Không được." Đỗ Nhược vừa nói xong thì không khí xung quanh bỗng nhiên lạnh hẳn đi, có cảm giác như bão táp sắp ập đến, mà thân thể Đỗ Nhược cũng đột nhiên trở nên nặng nề, tựa như đang mang trên mình một tảng đá lớn.
Đúng lúc này, nhánh đào trên tay Cửu Tiểu Hồ bỗng phát sáng, sau đó hóa thành một hư ảnh nam tử, nam tử kia hơi khom người ôm lấy Cửu Tiểu Hồ, nhẹ giọng gọi:"Tiểu Hồ."
Áp lực trên người biến mất, Đỗ Nhược nhìn bóng người vừa xuất hiện bỗng nhiên có cảm giác gần gũi.
"Chúng ta đều là hoa tiên, ngươi cho ta phần sinh mạng còn lại cũng chỉ là hao tốn lực lượng sinh mệnh để giúp ta mà thôi, không giống như đám yêu ma kia. Đây là chuyện "người tình ta nguyện", ngươi hiểu không?"
Đỗ Nhược không hiểu hết lời của nam tử vừa xuất hiện, nhưng đại khái có thể hiểu việc nàng dùng mấy ngày sinh mạng còn lại cho hắn ta thì cũng không tính là ngã vào con đường tà môn.
"Đều là hoa tiên..." Đỗ Nhược cúi đầu, thấp giọng thì thầm tự hỏi. Hoa tiên, hoa tiên, hai chữ này thật thân thuộc biết mấy, nhưng mà nàng vốn là người, chẳng phải hoa, dù có thành tiên, cũng không thay đổi được xuất thân của mình.
Nam tử dường như nhận ra nghi hoặc của nàng, nhẹ giọng giải thích:
"Thiên cơ không thể tiết lộ. Ngươi chỉ cần biết những gì ta nói đều là thật."
Hắn nói xong, cũng không nhìn phản ứng của Đỗ Nhược mà quay sang cười với Cửu Tiểu Hồ:"Nàng ngày càng nóng tính."
Cửu Tiểu Hồ bĩu môi, nhưng đáy mắt lại đông đầy yêu thương:"Còn không phải vì huynh."
Nam tử bật cười thành tiếng, vòng tay ôm lấy Cửu Tiểu Hồ càng siết chặt hơn, nhưng hắn chỉ là ảo ảnh, không thể thật sự ôm lấy Cửu Tiểu Hồ, song, cho dù là thế, trên mặt của hắn vẫn lộ ra niềm vui khó tả:"Ừ, lỗi đều tại ta."
Đỗ Nhược nhìn nam tử cùng Cửu Tiểu Hồ, nàng bỗng nhiên có chút đau lòng, hai người này, từ ánh mắt trao nhau cho đến từng cử động nhỏ đều thể hiện tình yêu sâu nặng, nhưng chẳng biết vì lý do gì, người kia lại không thể hóa hình, không thể bên nhau một cách trọn vẹn, nếu chuyện lần này có thể giúp họ, như vậy... sớm vài ngày bước xuống Hoàng Tuyền cũng chẳng sao.
Hôm sau, lúc Lý Cảnh Vân thức dậy thì đã thấy phong cảnh đột nhiên thay đổi, song, chỗ này đối với hắn mà nói cũng chẳng xa lạ gì, đây là căn phòng lúc trước hắn đã ngủ nhờ ở Đỗ gia...
Trong lòng Lý Cảnh Vân bỗng nhiên dâng lên một trận hoảng sợ chưa từng có. Hắn vội vã đứng dậy tìm kiếm bóng dáng của Đỗ Nhược, từ sáng cho đến trưa, rồi từ trưa cho đến tối mịt, hắn tìm từ Đỗ gia, một mực tìm đến thành Vĩnh An, nhưng kết quả vẫn không thấy người đâu.
Khi trời hừng sáng, Lý Cảnh Vân mới chán nản trở về Đỗ gia, quen thuộc trở về căn phòng mình đã hai lần ngủ qua. Lúc này, hắn mới phát hiện trên bàn, dưới ấm trà có một bức thư.
Lý Cảnh Vân vội vã xé bao thư, bên trong là một tờ giấy gấp đôi, vô cùng ngay ngắn. Lý Cảnh Vân hơi chần chừ, tay cầm thư cũng run nhè nhẹ, hắn chậm rãi mở tờ giấy ra, nhung còn chưa thấy trên đó viết những gì, hắn đã vội vã gấp thư lại, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà, hắn đang sợ hãi, sợ những con chữ trong bức thư này sẽ khiến bản thân hắn đau lòng.
Có ai đó đã từng nói, Đế Vương vô tâm, nhưng nếu đã động chân tình, thì sẽ rất khó đổi dời... Lý Cảnh Vân chính là người như thế. Cho dù hắn và nàng quen nhau chưa được bao lâu, nhưng hắn quả thật vì nàng mà dâng ra một tấm chân tình, có lẽ người khác sẽ rất khó tin tưởng, nhưng tình yêu, vốn dĩ chẳng thể dùng thời gian để đo đếm, cũng rất khó để nói rõ nguyên do. Yêu, chính là yêu thôi.
Phía Đông xa xa, những ánh sáng thấp thoáng sau mây xám, dần dần lan rộng, rồi rạng rỡ một khoảng trời. Ánh sáng dần dần lan vào phòng, bao phủ lấy bóng dáng đang im lặng ngồi trên ghế. Lý Cảnh Vân lúc này mới giật mình, bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của bản thân, hắn ngơ ngác nhìn bức thư trong tay, mím môi nhìn từng chữ trong đó, chữ không nhiều, chỉ đôi dòng ngắn ngủi bảo hắn không cần lo cho nàng, lời nguyền Đào Yêu của hắn đã được giải, cuối cùng bảo hắn nhất định phải làm một vị minh quân danh xứng với thực.
Lý Cảnh Vân xem xong thì cười to, trong tiếng cười lại tràn ngập lửa giận. Hắn vò nát bức thư, quăng mạnh xuống đất, nhưng chưa đến một khắc, hắn lại lặng lẽ nhặt bức thư lên, cẩn thận gấp lại như cũ rồi cất vào trong vạt áo nơi ngực.
"Nàng muốn ta làm minh quân, được, ta sẽ làm. Nhưng nếu có thể, ta nguyện mình chỉ là một người bình thường."
Lý Cảnh Vân tự mình nói xong thì lập tức rời đi, một chút lưu luyến cũng không có. Thân là Đế Vương, cầm lên được thì cũng buông xuống được, phần quyết đoán này nhất định phải có, nhưng suốt kiếp này, hắn cũng chẳng quên được, từng có một người đã lẳng lặng bước vào tim hắn, sau đó, không tiếng động để lại một vết sẹo nơi đó.
Cùng lúc Lý Cảnh Vân trở về kinh thành, ở cực Bắc xa xôi, nơi Họa Giới Đào Viên, Đỗ Nhược đang lặng lẽ nằm trên giường gỗ, nhìn qua tựa như đang ngủ say, nhưng lại không có hơi thở, chỉ có trái tim vẫn yếu ớt đập từng nhịp một.
"Thương Nguyệt, muội rõ ràng nhìn ra tơ hồng trên tay của nàng ấy nối liền với tên Lý Cảnh Vân kia, nhưng chẳng biết vì lý do gì lại đứt đoạn." Cửu Tiểu Hồ nhìn Đỗ Nhược, nghi hoặc lên tiếng.
Nếu lúc này Đỗ Nhược còn tỉnh táo, thì nàng chắc chắn nhận ra người được gọi là Thương Nguyệt này chính là hư ảnh nam tử xuất hiện từ nhánh đào trong tay Cửu Tiểu Hồ lúc trước.
"Vốn dĩ là thế, nhưng nàng ta dường như có thể nhớ một chút ký ức năm xưa..." Thương Nguyệt dừng một chút, sờ sờ cằm:"...trong lòng nàng ta đã có người, cho dù kiếp này định trước duyên với người khác, nàng ta vẫn vô tình nghịch lại... ý trời."
Cửu Tiểu Hồ thở dài, ánh mắt nhìn Đỗ Nhược đã có chút dịu dàng:"Cũng là một kẻ khổ vì tình."
Thương Nguyệt vòng tay ôm lấy Cửu Tiểu Hồ, cúi người thì thầm bên tai nàng:"Cũng? Ý nàng nói người trước là ta ấy à?"
Cửu Tiểu Hồ nghiêng người mím môi không nói, nhưng hai tai đỏ hồng đã trực tiếp bán đứng nàng. Thương Nguyệt nhìn Cửu Tiểu Hồ, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, có lẽ hắn nên tính đến chuyện rước nàng về nhà, chính thức trở thành nương tử của hắn rồi. Tuy là trước mặt một người sinh mạng đang dần mất đi mà suy nghĩ về chuyện này có chút thất lễ, nhưng ngày này, hắn thật sự đã chờ rất lâu.
"Đỗ Nhược muốn nhờ tiền..." Đỗ Nhược còn chưa kịp thốt hai chữ tiền bối ra khỏi miệng thì bị ánh mắt lạnh lùng của Cửu Tiểu Hồ làm cho sợ run một cái, nàng vội vã đổi lời:"...muốn nhờ Hồ tỷ tỷ giúp một chuyện."
Cửu Tiểu Hồ nhướng mày, bày ra vẻ mặt thích thú:"Nói nghe thử xem."
Đỗ Nhược vừa định mở miệng, đột nhiên nhìn thoáng qua nhánh đào Cửu Tiểu Hồ đang ôm, trong lòng nàng bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc, không giống như cảm giác đối với người xuất hiện trong mộng, mà là thứ cảm giác như nàng và nhành đào kia... là cùng chung một loại.
Cửu Tiểu Hồ nhìn Đỗ Nhược đột nhiên thất thần nhìn về phía nhành đào, gương mặt thoáng chốc trở nên lạnh lùng:
"Ngươi nhìn cái gì!"
Đỗ Nhược lúc này mới tỉnh táo lại, vội vã lắc đầu, chậm rãi giải thích lý do mình đến đây. Cửu Tiểu Hồ nghe xong, cũng không vội đáp ứng Đỗ Nhược, mà nhíu mày trầm ngâm. Đỗ Nhược im lặng đứng bên cạnh, trong đầu lại không tự chủ được nhớ lại những chuyện thường xuất hiện trong mơ. Cho đến bây giờ, khi đang trong trạng thái tỉnh táo, nàng dường như vẫn còn có thể nghe tiếng đàn trong trẻo bên tai, thật đến mức, chả biết đâu là thật, đâu là giả.
"Được, ta giúp ngươi."
Đỗ Nhược lập tức khom người cảm tạ, nhưng lời còn chưa kịp nói thì đã bị Cửu Tiểu Hồ cắt ngang.
"Nhưng ta có một điều kiện."
Đỗ Nhược ngẩng đầu, tay vô thức sờ sờ chuôi kiếm giắt bên hông:
"Hồ tỷ tỷ cứ nói."
Cửu Tiểu Hồ trên mặt hiếm khi lộ ra biểu tình vui vẻ rạng rỡ:
"Nếu ngươi đã quyết định để lại hoa tiên cho Lý Cảnh Vân thì ngươi cũng biết bản thân mình chẳng sống được mấy ngày nữa." Cửu Tiểu Hồ dừng lại một chút, cẩn thận quan sát nét mặt của Đỗ Nhược, cảm thấy nàng ta vẫn thản nhiên tiếp nhận chuyện này, nàng mới gật gật đầu hài lòng nói tiếp:"Nếu đã như vậy thì nhường lại chút sinh mạng của mình cho huynh ấy đi."
"Huynh ấy?" Đỗ Nhược nghi hoặc nhìn hướng ngón tay Cửu Tiểu Hồ, nhưng vừa nhìn, Đỗ Nhược lập tức kinh ngạc không thôi.
Cửu Tiểu Hồ bĩu môi:"Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?"
Đỗ Nhược lúc này mới thu hồi biểu tình kinh ngạc trên mặt, gật gật đầu. Nàng quả thật là không nhìn ra, nàng chỉ có cảm giác nhánh đào này đặc biệt quen thuộc mà thôi, chứ không hề nhận ra nó vốn dĩ chính là một vật sống có linh hồn hoàn chỉnh, mà điều này cũng chứng tỏ một điều, nhánh đào này... mạnh hơn nàng rất nhiều, mạnh đến mức có thể khiến cho nàng không chút nghi ngờ gì với nó.
"Thế nào, ngươi có giúp hay không?"
Đỗ Nhược tuy không biết vì sao một "người" có tu vi mạnh mẽ như vậy lại không thể hóa hình thành người, nhưng đối với điều kiện này của Cửu Tiểu Hồ, nàng thật sự không muốn đồng ý, không phải vì nàng tiếc mấy ngày tuổi mệnh, mà là vì làm như thế chẳng khác nào đẩy "người" kia vào con đường bàng môn tả dạo như Đào Yêu nọ. Mà nói đi cũng phải nói lại, người này... cũng là đào, hèn chi mà có thể giải lời nguyền của Đào Yêu.
"Không được." Đỗ Nhược vừa nói xong thì không khí xung quanh bỗng nhiên lạnh hẳn đi, có cảm giác như bão táp sắp ập đến, mà thân thể Đỗ Nhược cũng đột nhiên trở nên nặng nề, tựa như đang mang trên mình một tảng đá lớn.
Đúng lúc này, nhánh đào trên tay Cửu Tiểu Hồ bỗng phát sáng, sau đó hóa thành một hư ảnh nam tử, nam tử kia hơi khom người ôm lấy Cửu Tiểu Hồ, nhẹ giọng gọi:"Tiểu Hồ."
Áp lực trên người biến mất, Đỗ Nhược nhìn bóng người vừa xuất hiện bỗng nhiên có cảm giác gần gũi.
"Chúng ta đều là hoa tiên, ngươi cho ta phần sinh mạng còn lại cũng chỉ là hao tốn lực lượng sinh mệnh để giúp ta mà thôi, không giống như đám yêu ma kia. Đây là chuyện "người tình ta nguyện", ngươi hiểu không?"
Đỗ Nhược không hiểu hết lời của nam tử vừa xuất hiện, nhưng đại khái có thể hiểu việc nàng dùng mấy ngày sinh mạng còn lại cho hắn ta thì cũng không tính là ngã vào con đường tà môn.
"Đều là hoa tiên..." Đỗ Nhược cúi đầu, thấp giọng thì thầm tự hỏi. Hoa tiên, hoa tiên, hai chữ này thật thân thuộc biết mấy, nhưng mà nàng vốn là người, chẳng phải hoa, dù có thành tiên, cũng không thay đổi được xuất thân của mình.
Nam tử dường như nhận ra nghi hoặc của nàng, nhẹ giọng giải thích:
"Thiên cơ không thể tiết lộ. Ngươi chỉ cần biết những gì ta nói đều là thật."
Hắn nói xong, cũng không nhìn phản ứng của Đỗ Nhược mà quay sang cười với Cửu Tiểu Hồ:"Nàng ngày càng nóng tính."
Cửu Tiểu Hồ bĩu môi, nhưng đáy mắt lại đông đầy yêu thương:"Còn không phải vì huynh."
Nam tử bật cười thành tiếng, vòng tay ôm lấy Cửu Tiểu Hồ càng siết chặt hơn, nhưng hắn chỉ là ảo ảnh, không thể thật sự ôm lấy Cửu Tiểu Hồ, song, cho dù là thế, trên mặt của hắn vẫn lộ ra niềm vui khó tả:"Ừ, lỗi đều tại ta."
Đỗ Nhược nhìn nam tử cùng Cửu Tiểu Hồ, nàng bỗng nhiên có chút đau lòng, hai người này, từ ánh mắt trao nhau cho đến từng cử động nhỏ đều thể hiện tình yêu sâu nặng, nhưng chẳng biết vì lý do gì, người kia lại không thể hóa hình, không thể bên nhau một cách trọn vẹn, nếu chuyện lần này có thể giúp họ, như vậy... sớm vài ngày bước xuống Hoàng Tuyền cũng chẳng sao.
Hôm sau, lúc Lý Cảnh Vân thức dậy thì đã thấy phong cảnh đột nhiên thay đổi, song, chỗ này đối với hắn mà nói cũng chẳng xa lạ gì, đây là căn phòng lúc trước hắn đã ngủ nhờ ở Đỗ gia...
Trong lòng Lý Cảnh Vân bỗng nhiên dâng lên một trận hoảng sợ chưa từng có. Hắn vội vã đứng dậy tìm kiếm bóng dáng của Đỗ Nhược, từ sáng cho đến trưa, rồi từ trưa cho đến tối mịt, hắn tìm từ Đỗ gia, một mực tìm đến thành Vĩnh An, nhưng kết quả vẫn không thấy người đâu.
Khi trời hừng sáng, Lý Cảnh Vân mới chán nản trở về Đỗ gia, quen thuộc trở về căn phòng mình đã hai lần ngủ qua. Lúc này, hắn mới phát hiện trên bàn, dưới ấm trà có một bức thư.
Lý Cảnh Vân vội vã xé bao thư, bên trong là một tờ giấy gấp đôi, vô cùng ngay ngắn. Lý Cảnh Vân hơi chần chừ, tay cầm thư cũng run nhè nhẹ, hắn chậm rãi mở tờ giấy ra, nhung còn chưa thấy trên đó viết những gì, hắn đã vội vã gấp thư lại, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà, hắn đang sợ hãi, sợ những con chữ trong bức thư này sẽ khiến bản thân hắn đau lòng.
Có ai đó đã từng nói, Đế Vương vô tâm, nhưng nếu đã động chân tình, thì sẽ rất khó đổi dời... Lý Cảnh Vân chính là người như thế. Cho dù hắn và nàng quen nhau chưa được bao lâu, nhưng hắn quả thật vì nàng mà dâng ra một tấm chân tình, có lẽ người khác sẽ rất khó tin tưởng, nhưng tình yêu, vốn dĩ chẳng thể dùng thời gian để đo đếm, cũng rất khó để nói rõ nguyên do. Yêu, chính là yêu thôi.
Phía Đông xa xa, những ánh sáng thấp thoáng sau mây xám, dần dần lan rộng, rồi rạng rỡ một khoảng trời. Ánh sáng dần dần lan vào phòng, bao phủ lấy bóng dáng đang im lặng ngồi trên ghế. Lý Cảnh Vân lúc này mới giật mình, bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của bản thân, hắn ngơ ngác nhìn bức thư trong tay, mím môi nhìn từng chữ trong đó, chữ không nhiều, chỉ đôi dòng ngắn ngủi bảo hắn không cần lo cho nàng, lời nguyền Đào Yêu của hắn đã được giải, cuối cùng bảo hắn nhất định phải làm một vị minh quân danh xứng với thực.
Lý Cảnh Vân xem xong thì cười to, trong tiếng cười lại tràn ngập lửa giận. Hắn vò nát bức thư, quăng mạnh xuống đất, nhưng chưa đến một khắc, hắn lại lặng lẽ nhặt bức thư lên, cẩn thận gấp lại như cũ rồi cất vào trong vạt áo nơi ngực.
"Nàng muốn ta làm minh quân, được, ta sẽ làm. Nhưng nếu có thể, ta nguyện mình chỉ là một người bình thường."
Lý Cảnh Vân tự mình nói xong thì lập tức rời đi, một chút lưu luyến cũng không có. Thân là Đế Vương, cầm lên được thì cũng buông xuống được, phần quyết đoán này nhất định phải có, nhưng suốt kiếp này, hắn cũng chẳng quên được, từng có một người đã lẳng lặng bước vào tim hắn, sau đó, không tiếng động để lại một vết sẹo nơi đó.
Cùng lúc Lý Cảnh Vân trở về kinh thành, ở cực Bắc xa xôi, nơi Họa Giới Đào Viên, Đỗ Nhược đang lặng lẽ nằm trên giường gỗ, nhìn qua tựa như đang ngủ say, nhưng lại không có hơi thở, chỉ có trái tim vẫn yếu ớt đập từng nhịp một.
"Thương Nguyệt, muội rõ ràng nhìn ra tơ hồng trên tay của nàng ấy nối liền với tên Lý Cảnh Vân kia, nhưng chẳng biết vì lý do gì lại đứt đoạn." Cửu Tiểu Hồ nhìn Đỗ Nhược, nghi hoặc lên tiếng.
Nếu lúc này Đỗ Nhược còn tỉnh táo, thì nàng chắc chắn nhận ra người được gọi là Thương Nguyệt này chính là hư ảnh nam tử xuất hiện từ nhánh đào trong tay Cửu Tiểu Hồ lúc trước.
"Vốn dĩ là thế, nhưng nàng ta dường như có thể nhớ một chút ký ức năm xưa..." Thương Nguyệt dừng một chút, sờ sờ cằm:"...trong lòng nàng ta đã có người, cho dù kiếp này định trước duyên với người khác, nàng ta vẫn vô tình nghịch lại... ý trời."
Cửu Tiểu Hồ thở dài, ánh mắt nhìn Đỗ Nhược đã có chút dịu dàng:"Cũng là một kẻ khổ vì tình."
Thương Nguyệt vòng tay ôm lấy Cửu Tiểu Hồ, cúi người thì thầm bên tai nàng:"Cũng? Ý nàng nói người trước là ta ấy à?"
Cửu Tiểu Hồ nghiêng người mím môi không nói, nhưng hai tai đỏ hồng đã trực tiếp bán đứng nàng. Thương Nguyệt nhìn Cửu Tiểu Hồ, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, có lẽ hắn nên tính đến chuyện rước nàng về nhà, chính thức trở thành nương tử của hắn rồi. Tuy là trước mặt một người sinh mạng đang dần mất đi mà suy nghĩ về chuyện này có chút thất lễ, nhưng ngày này, hắn thật sự đã chờ rất lâu.