Cuối cùng cũng đến LightBAR, Charel cùng cậu bước vào nơi nhộn nhịp nhất đêm nay. MiJin đã đợi từ trước, cả ba lựa một chiếc bàn gần với quầy bar nhất. Charel nhận được tin nhắn từ anh.
JungKook đang ở đâu?
Một câu ngắn gọn đủ làm cô hiểu là con người này đã về thật rồi và đi lục tung để tìm bảo bối của anh.
Cậu ấy đang ở LightBAR, cậu đừng lo có tôi và MiJin ở đây mà không ai bắt cóc đâu.
Anh vừa đọc xong thì đạp ga chạy thẳng đến đó mong là con người này ở đó rồi cậu tóm về mà xử lí cho ra hồn.
” JungKook, chúng ta ra nhảy đi”
MiJin kéo tay cậu muốn bước ra sàn nhảy, đi bar mà cứ ngồi lì ở đó thà đi ăn nhà hàng còn hơn.
” Thôi, tớ không thích! Hai cậu ra đi”
JungKook ngại ngùng mà từ chối, cậu không quen nhảy điên cuồng cùng người khác nên ngoan ngoãn nhất bar mà ngoài đó uống một ít rượu loại nhẹ.
Ngồi một chổ khiến cho không ít sự chú ý tập trung vào cậu, không ít người nhìn con mồi ngoan trước mặt mà thèm cực kì.
HwaYoon là một tay chơi thứ thiệt và một đại ca của một bang nhóm vừa mới nổi trong giới ngầm này. Hắn cũng đang dán mắt vào cậu, người nhỏ nhắn, đôi mắt hút hồn và cực kì dễ thương.
” Này, em sao ở đây một mình thế?”
Hắn không chằn chừng mà tiến đến cậu, ngồi xuống kế bên mà choàng tay qua vai cậu.
” Đồ khốn, biến đi”
Cậu mắng vào mặt hắn, đàn em của hắn phía sau bước lên tính mắng hắn lại thì bị hắn cản lại.
” Này em xinh thật đấy, giọng như thế này mà lên giường đúng là tuyệt thật”
Hắn ta nâng cầm cậu lên, nhìn gương mặt xinh xắn đó, nhìn xuống thân hình đó và cả chất giọng của cậu.
” Anh có bị chạm dây thần kinh không đấy? Tôi phải nên gọi bệnh viện hốt anh liền”
Cậu cười đều nhìn anh, rồi đẩy tay hắn ra khỏi cầm của mình. Ngồi xuống cách xa hắn ra.
” Anh thích những người đanh đá như em, ngoan anh sẽ chiều”
Anh vẫn mặt dày mà tiến đến cậu, vuốt ve bờ vai nhỏ đó. Cậu khinh tởm con người này, còn biến thái hơn cả TaeHyung.
” Tôi không phải trai bao”
Cậu vừa nói xong thì một phát đá vào nơi hiểm của hắn, vừa bước ra thì bị đàn em của hắn kéo lại.
” Không thích nhẹ nhàng sao? Hay em thích mạnh bạo hả?”
Hắn nắm lấy tay cậu, mỉm cười nhìn con người này. Cúi xuống hôn lên chiếc cổ trắng đó.
” Đồ khốn, tôi sẽ giết chết anh”
JungKook đánh đá cỡ này thì cũng vô dụng, cậu chẳng biết phải làm gì vào lúc nào cả.
” Thả cậu ấy ra mau”
Charel và MiJin thấy từ xa mà xông đến cũng bị đàn em của hắn tóm lại mà không cho bước đến gần.
” Đúng là rất tuyệt! Đêm nay anh sẽ bên em”
Hắn thích thú nhìn cậu, cởi nút áo đầu tiên ra nhìn làn da trắng nõn đó mà không thể kiềm chế được cơn dục vọng nữa.
” Thả em ấy ra”
Cuối cùng thì đại anh hùng TaeHyung cũng xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng pha chút tức giận của anh đang hướng về hắn.
” Mày là thằng nhãi nào? Nó là của tao, biến đi”
Hắn to giọng nói chuyện với cậu, nhìn chắc chắn chỉ là một tên làm công sở và vô hại với hắn.
” Mày mới là thằng nhãi đấy, miệng còn hôi sữa mà lớn giọng ở đây sau! Mày lo mà cút đi trước khi tao điên lên”
Anh cười nhìn hắn, chắc là một đứa vừa mới bước chân vào cái xã hội ngầm này nên chưa biết đến hắn.
” Mày lớn giọng lắm, để xem mày làm gì! Đánh nó”
Hắn cười lớn nhìn anh, chỉ được cái miệng to chẳng biết đánh thì nằm van xin cho mà xem.
” Tụi bây dám được đến một cọc tóc của đại ca thử xem”
Từ khác nơi trong bar chỉa súng về phía băng nhóm của hắn, trong bar này không thiếu gì người của King&Tiger. Hắn bây giờ mới biết được là con người này chính là một người quan trọng trong băng nhóm hàng đầu cái xã hội này. Thì ra hắn đụng đến người của những con người cầm đầu này.
” Thì ra là một trong những đại ca của King&Tiger xem, coi như tôi nhìn lầm nhưng con mồi này là của tôi, ở đây không thiếu gì những em đẹp sao anh lại không chọn chứ”
Dù biết cái băng nhóm này kén tiếng đến thế nào nhưng hắn ta vẫn một mực thích thúc với cậu.
” Tôi cho anh biết, con người mà anh gọi là của anh chính là vợ tương lai của tôi đấy! May cho anh là người của tôi chưa nhận ra em ấy, nếu mà biết anh chạm đến cọc lông của em ấy thì..... Bằng”
Anh bình tĩnh bước đến cầm theo khẩu súng giả trong tay mình, kéo cậu vừa phía anh rồi chỉa súng hù dọa hắn mà bay mất hồn vía.
” Đến cả không phân biệt đâu là súng thật đâu là súng giả mà làm đại ca một băng nhóm sao? Đúng mà miệng hôi sữa mà thích làm người lớn”
Anh không cần biết con người này lớn hơn anh bao nhiêu nhưng lúc này tính khí của anh đang sôi như lửa đừng hòng mà đụng đến.
” Phải học hỏi cậu thêm rồi, tôi có mắt như mù mới không biết là đại tỷ tương lai”
Hắn ta bây giờ run sợ giữ rừng súng từ khắp nơi chỉa về mình, hắn chỉ cần đụng đến một trong hai con người này thì hắn coi như đi đời.
” Biết vậy là tốt!”
Câu cuối cùng mà anh nói ra, kéo cậu ra ngoài. Charel và MiJin chạy theo cũng muộn màng, tặc lưỡi kì này khổ cho JungKook thật rồi đây.
” TaeHyung........em”
Đến cuối cậu cũng nhận ra mình sai, dám đi bar suýt nữa thì chết chắc rồi. Nhìn anh đang tức giận chạy nhanh, nhưng không phải hướng về nhà anh và nhà cậu.
” Em hay lắm rồi! Không có anh ở bên còn dám đi bar, suýt nữa em xong rồi đấy! Anh mà không đến thì......”
TaeHyung lớn tiếng với cậu, quá tức giận mà anh đập mạnh vào tay lái, kiềm chế cơn giận lại.
” Em xin lỗi”
JungKook bây giờ muốn bật khóc lên vì cái gương mặt đáng sợ của anh, xe chạy với tốc độ cực kì nguy hiểm.
” Không dạy dỗ em thì em càng ngang hơn, kì này em phải được dạy dỗ lại”
TaeHyung nhìn về cậu, ánh mắt của anh ngày càng lạnh lùng hơn. Anh chạy đến căn biệt thự của mình vừa mới mua cách đây không lâu.
” Em đau......”
Anh nắm mạnh cổ tay cậu mà lôi vào nhà, cậu chưa từng đến đây bao giờ cả, nơi này rất đẹp và còn mới tinh.
Theo chân anh đi đến phòng ngủ, anh đẩy mạnh cậu xuống chiếc giường lần đầu tiên nằm đó.
” Em tối nay đừng có hòng mà ngủ được với anh”
Đó là câu nói cuối cùng mà cậu nhớ trước khi anh đè ra ăn không chừa lại bất kì thứ gì. Anh kéo cậu hết trận này đến trận khác, cậu ngất lên ngất xuống, dù đã lần rất nhiều nhưng lần này anh có vẻ điên cuồng và mạnh bạo hơn vì mong nhớ 20 ngày của anh bây giờ cùng một lúc mà về. Kì này cậu thê thảm thật rồi, lúc đầu anh nghĩ mình sẽ nhẹ nhàng như lúc này thì nhẹ nhàng không thể dạy dỗ được con người cứng đầu như cậu.
——————————————————————-
Như đã hẹn, chúng ta chỉ còn 2 chap nữa là complete bộ fic này rồi đấy. Nhanh thật nha~
Cậu tỉnh dậy thấy mình đang trong vòng tay của anh, nói thật cậu chẳng tin vào mắt mình được thật ra anh là mơ hay thật.
” Anh nhìn cái gì? Về Mỹ luôn cho tôi, dám thân mật với gái Tây mà còn xuất hiện trong mơ của tôi à”
Cậu mắng anh còn dám tát vào bản mặt của anh, anh đơ mặt nhìn con người này sao có ngày mà thay đổi nhiều thế chứ.
” Này anh mới về mà em xui đuổi đến thế hả? Biết vậy tháng nữa anh mới về”
TaeHyung bỏ cậu mà ngồi dậy nhìn con người đánh trách này, biết thế nào cũng ghen khi thấy tấm ảnh đó.
” Đúng đúng! Tôi xui đuổi đấy! Làm ơn anh ra khỏi giấc mơ của tôi”
JungKook tát tát vào mặt mình cho tỉnh khỏi giấc mơ nhưng càng tát càng đau, chẳng lẽ anh về bất ngờ sao.
” Em nghĩ là mơ à! Tát thấy đau không?”
TaeHyung nhìn con người này đúng là vẫn còn con nít lắm, bước đến gần sát với mặt cậu.
” Anh trách xa tôi ra! Anh bước đến tôi sẽ đánh anh đấy, về Mỹ mà chơi với gái chân dài đi. Tôi chân ngắn không cần anh để ý”
JungKook cầm chiếc gối lên hù dọa anh, anh nhìn lắc đầu con người ghen bóng ghen gió.
” Xin lỗi em chứ anh thích chân ngắn hơn và đặc biệt là em”
TaeHyung bước một thì cậu lùi một cứ thế mà lưng cậu chạm phải vác tường lạnh đó, nuốt nước miếng một cái rõ to.
” Đồ điên nhà anh biến đi! Anh dám bỏ tôi không thèm nhắn tin, chắc qua bên đó chơi với mấy em chân dài rồi chứ gì?”
Làm việc điên khùng không thể thời gian mà bị cậu nghi là chơi với gái, anh không thể nào chịu nổi con người này.
” Bây giờ em tính làm loạn thật à!”
TaeHyung bước một thì cậu lùi một, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống con người không ở bên ngày mà lì lợm hẳn lên.
” Đúng đúng! Làm loạn đó, anh làm gì?”
Đúng là cậu bây giờ lì hơn ngày trước thật, dám cả gan cãi lại anh mà còn chống nại nhìn anh.
” Em hay lắm, để xem em còn dám làm loạn nữa không?”
Ném cậu xuống chiếc giường, cậu nhanh chóng mà ngồi dậy thì anh đã đè hai tay cậu xuống nệm.
” Anh dám đè em sao hả?”
Cậu nhìn anh, hai tay bị anh đè xuống chiếc giường đó chỉ còn hai đôi chân mà thôi.
” Em biết ngày không đụng em là anh kiềm nén lắm không? Anh hứa với lòng ngày trở về phải đè em ra làm sạch”
TaeHyung phà hơi nóng vào tai mẫn cảm của cậu, cậu quyết không cho người này đè vào hôm nay.
” Anh nằm mơ giữa ban chiều à”
JungKook cười nhìn anh, cậu đã khác rồi chẳng phải dễ dàng đẻ xuống để ăn sạch như ngày xưa nữa.
” A____”
TaeHyung lên khi cậu đá thẳng vào hơi hiểm của anh làm anh lăn ra mà ôm đau điếng.
” Há há, đừng có mơ đè được em nghe chưa?”
JungKook đứng dậy mà cười lên sự đau khổ của người yêu mình, thẳng cẳng mà chạy mất.
” Em hay lắm, để xem mai em có lết nổi lên công ty không?”
TaeHyung chịu đau một tí rồi cũng phải vía theo con người đanh đá đó thật nhanh.
JungKook thanh thản đi về thanh máy mà lái xe ra về trong sự sung sướng, thanh máy vừa mở ra thì anh đã đứng đó.
” Cái quái gì đây....”
JungKook há miệng nhìn anh, nuốt nước miếng vào rồi cố gắng thoát khỏi tay anh.
” Em đừng mơ mà thoát khỏi tay anh”
TaeHyung cười nửa miệng, kéo cậu đi xuống nhà xe. Nhanh chóng đẩy cậu vào ghế buồng lái rồi khóa chốt nhanh phóng ra khỏi bãi.
” Yah, tôi chưa ăn gì hết? Tôi muốn ăn”
JungKook tìm cách thoát khỏi con người lang sói này, cậu thề là hôm nay không phải ngày mình bị đè ra.
” Được, ăn thì ăn”
TaeHyung lườm cậu một cái rồi quẹt nhanh vào đường đằng trước, bây giờ nhanh nhất chính là cho cậu ăn Lotteria.
Thắng nhanh, cậu bước ra ngoài thong thảnh bên anh. Cậu sung sướng gọi đồ ăn rồi chờ đợi, anh ngồi đối diện nhìn gương mặt đang lơ mình.
” Em mấy nay đi chơi với ai? Tại sao không nhắn tin nói với anh? Tại sao lại nhuộm tóc?”
Anh nhìn con người đó đang bay bay trên mây đó, cậu nhìn vào mắt anh.
” Đi chơi với Charel, tại bận rộn quá nên không nhắn tin được, thích thì nhuộm thôi mà”
Cậu ăn gan trời mà trả treo lại con người này, ngày thường thì không dám nói lại hoặc nói thì lấp bấp còn giờ thì bình thường cực kì.
” Em hay quá! Em không nhắn tin làm anh lo lắng không, nhuộm tóc không tốt cho sức khỏe nên đi tẩy lại đi”
Anh chọc chọc vào mái tóc xám rêu của cậu, nhìn mà lắc đầu nhìn rồi xoa xoa cho rối hết cả lên.
” Uida....em đau bụng, anh ngồi đây nha”
Cậu ôm bụng mình mà giả đò đau bụng, đứng lên chạy nhanh vào phòng vệ sinh, anh cũng không nghi ngờ lắm mà ngồi ở đó.
” Anh tưởng tôi ngu à, tôi không cho anh đè ra đâu. Ở đó mà ăn hết đống đồ ăn đó đi nha”
Cậu cười khoái chí khi trốn được con người này, anh đừng hòng mà tìm được cậu. Mở chiếc cửa sổ ra, may là cửa sổ lớn nên có thể lọt được. Lấy chiếc ghế rồi chui thẳng ra ngoài, may là bên dưới có đám cỏ nên không sao.
” Chúc anh may mắn nha”
Cậu sung sướng mà nhảy nhót rồi bắt taxi đi về nhà thật nhanh thay đồ rồi đi LightBAR với Charel và MiJin nữa chứ.
Ngồi chờ cả phút mà chẳng thấy bóng dáng đi ra, anh lo lắng mà bước vào thì tìm hoài chẳng thấy cánh cửa nào đóng lại cả. Lo lắng liền gọi cho JungKook mà chẳng bắt máy. Một tin nhắn được gửi đến.
Anh ở đó vui vẻ mà ăn hết nha! Em đi trước đây.
Anh chịu thua chỉ có ngày mà không dạy dỗ nên bây giờ lại quậy phá đến như thế, anh gói đồ ăn về rồi phóng thẳng về nhà JungKook.
Cậu tắm với tốc độ trong vòng phút là xong, nhanh thay đồ phù hợp liền gọi cho Charel để đón cô ấy. Chân nhanh chạy xuống rồi phóng thẳng ra xe mà chạy để đón Charel.
Anh chậm hơn cậu phút, vừa vào nhà của cậu gặp phải LuHan và SeHun đang xem TV thì hỏi.
” Appa, papa nuôi! Em ấy có về nhà không ạ”
Cả hai nhìn cậu, không phải một tháng mới về sao mà bây giờ đã xuất hiện ở đây tìm vợ tương lai rồi.
” phút trước nó bảo là đi đâu đấy với Charel đấy con! Con thử gọi cho nó đi”
LuHan vừa ăn khoai tây vừa bảo, mấy nay cậu cũng tối nào cũng đi chơi mà không ai cản vì biết cậu áp lực công việc nên cần xả stress.
” Em ấy không nhận điện thoại của con”
Anh mếu máo gọi hoài mà toàn bị chặn thôi, con người này chắc là chuyện mờ ám nên không dám trả lời rồi.
” Ầy ầy, không chừng...........à con đi tìm Kookie đi, hay là liên lạc với Charel đấy”
SeHun cũng khá nghi ngờ đứa con cưng của mình, chẳng lẽ có gian tình. Mà thôi phải tin tưởng con mình chứ.
” Dạ, con đi đây ạ! Sau khi xong con sẽ về chơi ạ”
TaeHyung cúi đầu chào rồi chạy nhanh ra ngoài, vừa phóng nhanh mà vừa gọi cho cậu.
Cho dù kế hoạch của cậu có thành công nhưng luôn có sơ hở và người tìm được sơ hở đó chính là TaeHyung biến thái của cậu.
——————————————————————————-
Tình hình là au sẽ rút ngắn lại số chap nha! Chính thức kết thúc fic lúc Mong rds thông cảm và chờ đón một bộ fic hoàn toàn mới.
Tối nay có thể có