"Đồng Đồng, nơi này thật ồn ào!" Vừa tiến vào bên trong quầy bar, Tâm Oanh liền không nhịn được dùng tay che hai lỗ tai lại.
Bên trong quầy bar đang để bài Heavy Metal, trừ quầy bar những chỗ ngồi khác đều bị chiếm hết.
Tâm Oanh bất lực kéo tay Đồng Đồng, xuyên qua đám người đông nghịt trên sàn nhảy.
"Cẩn thận, theo tớ!" Đồng Đồng xoay đầu lại, ở bên tai cô rống to. Không ngờ hôm nay không phải là ngày nghỉ mà nơi này vẫn đông như thế.
Tâm Oanh gật đầu một cái, "Nơi này dường như rất kinh khủng. . . . . ."
Nơi này, những cô gái đó mặc thật là ít a!
Hai người thật vất vả mới tới được quầy bar, Tiểu Cường – nhân viên phục vụ kinh ngạc hô to: "Ngụy, Ngụy tiểu thư?"
"Suỵt! Nói nhỏ thôi, anh định hại tôi bị bại lộ hành tung phải không?" Đồng Đồng đưa tay che miệng Tiểu Cường miệng lại.
"Đồng Đồng, nơi này ồn như thế, sẽ không ai nghe được lời của anh ta nói đâu!" Tâm Oanh nói, huống chi. . . . . . Ở đây nhiều người như thế, chắc sẽ không có ai phát hiện ra cô đâu nhỉ?
"Nói cũng phải." Đồng Đồng nghĩ nghĩ, sau đó thu tay về."Này! Tiểu Cường, cho tôi hai ly sữa tươi."
"Bò, sữa tươi?" Tiểu Cường khóe miệng cứng ngắc. Làm ơn đi, quầy bar là để bán rượu , lấy đâu ra sữa tươi?
"Cái gì? Không có sữa tươi. Các người buôn bán kiểu gì vậy? !" Đồng Đồng hung tợn trợn mắt nhìn Tiểu Cường một cái.
"Có, có, có." Tiểu Cường bất đắc dĩ gọi người, phân phó mấy câu.
"Như thế còn nghe được."
"Đồng Đồng, cậu nói muốn tới nơi này bắt gian, là bắt gian ai a?" Vừa đến nơi này, Tâm Oanh liền cảm thấy cả người không được thoải mái, đầu cô bị tiếng nhạc chấn đắc thật đau!
"Còn ai vào đây? Đương nhiên là A Long. Hắn thế nhưng dám cùng người phụ nữ khác ở chung một chỗ, bị tớ thấy được. Khuôn mặt trang điểm lòe loẹt của ả thật khiến người khác buồn nôn, quần áo thì hở hang, bộ ngực như muốn nhảy ra, còn không biết xấu hổ dán lên người A Long."
Nghĩ đến đây, Đồng Đồng liền tức giận. A Long lúc ấy thậm chí cũng không lập tức đẩy ả ra, hại cô tức giận mấy ngày, hận không thể đem hắn cắt thành tám khúc, đem đi làm mồi cho cá ăn.
"Vậy sao? Mặc giống những cô gái kia?"
Tâm Oanh mở to mắt giật mình chỉ cô gái ở phía sau đang nhảy nhót trên sàn. Váy của cô ta ngắn đến mức có thể nhìn thấy “quần nhỏ” bên trong. Hơn nữa áo của cô ta cũng trong suốt nốt, ngay cả nội y bên trong cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
"Không chỉ như vậy đâu." Đồng Đồng liếc mắt nhìn, bĩu môi khinh thường. Những ả đàn bà kia ăn mặc thật khiến người khác buồn nôn, có nhiều ả cô gặp trước đó còn khủng khiếp hơn nhiều."Nhìn kìa, váy của ả ta xẻ lớn, toàn bộ cặp đùi đều lộ ra ngoài."
"Oa! Thật là kỳ quái a! Bọn họ không có tiền sao? Sao lại mặc ít như thế, thật đáng thương." Tâm Oanh ngây thơ vẻ mặt đồng tình nhìn những cô gái phía trước.
Tiểu Cường ở một bên nghe hai người nói chuyện, cười đến thiếu chút nữa chết sặc.
Cô bé này rốt cuộc là ở đâu ra? Lại cho là mọi người ở đây ăn mặc như vậy là bởi vì không có tiền? ! Ha ha ha. . . . . .
"Ai! Tiểu Oanh, cậu quá đơn thuần, tốt nhất cậu đừng nói về vấn đề này với người khác." Đồng Đồng an ủi vỗ vỗ vai cô, trên mặt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
"Này! Tiểu Cường, tới đây." Đồng Đồng phất tay một cái, ra hiệu Tiểu Cường tiến tới.
"Xảy ra chuyện gì?" Không rõ ý của cô, Tiểu Cường chỉ dám nghe lời làm theo. Ai chẳng biết quán bar này là của ông chủ Mộ Long, mà Đồng Đồng tiểu thư lại là người ông chủ coi trọng nhất.
"A Long đang ở đâu? Hắn có đến đây không?" Cặp mắt Đồng Đồng giống như ra đa, không ngừng dò xét bốn phía tìm kiếm bóng dáng Mộ Long.
"Anh Long? Để tôi giúp tiểu thư gọi anh ấy." Đang lúc Tiểu Cường cầm điện thoại trên bàn thì Đồng Đồng kịp thời ngăn lại.
"Sao vậy?" Tiểu Cường không hiểu, thần sắc nghiêm túc nhìn Đồng Đồng.
"Anh nói cho tôi biết, hắn đang nơi nào, tự tôi đi tìm hắn."
Cô tới là để bắt gian. Chuyện như vậy phải len lén làm mới đúng, nếu như bị hắn phát hiện, cô bắt gian cái gì?
"Này. . . . . ." Tiểu Cường do dự, nếu không thông báo cho anh Long, rủi như bị phát hiện, y nhất định rất thảm.
"Anh nhất định phải nói cho tôi biết. Nếu không tôi liền nói cho hắn biết, anh muốn chơi đùa tôi." Đồng Đồng uy hiếp nói.
Nào có ai như vậy. . . . . . Uy hiếp người. . . . . . Ô ô ô! Tiểu Cường bi ai nhìn Đồng Đồng.
"Nhưng. . . . . . Được rồi! Tuy nhiên cô cần phải cẩn thận một chút, chớ để bị anh Long phát hiện." Y đành chọn phương án cuối cùng.
"Cảm ơn." Đồng Đồng xoay người nhìn vẻ mặt khổ sở của Tâm Oanh.
"Tâm Oanh, cậu ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, không nên chạy loạn, biết không?" Nếu mang Tâm Oanh theo, chỉ sợ người còn chưa thấy, cô nàng đã hôn mê bất tỉnh.
"Được." Tâm Oanh khẽ gật đầu, yếu ớt lấy tay xoa xoa hai bên đầu đang phát đau.
"Này! Tiểu Cường, giúp tôi bảo vệ tốt cho cô ấy. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội anh!"
"Vâng."
"Còn nữa, chuẩn bị ít thức ăn cho cô ấy." Đồng Đồng vừa nói xong, nhảy xuống chân ghế cao, đi vào trong sàn nhảy.
"Tiểu thư, cô muốn ăn chút gì không?" Tiểu Cường tẫn trách đứng trước mặt Tâm Oanh, không dám rời đi.
"Ừ. . . . . . Không cần, cám ơn." Tâm Oanh hướng y cười dịu dàng. Giờ phút này, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này. Chỉ là. . . . . . Đồng Đồng nói cô phải đợi cô ấy quay trở lại.
Nụ cười này của cô khiến Tiểu Cường ngây người. Nụ cười của cô thật ngọt ngào, má lúm đồng tiền trên mặt theo đó hiện ra, thật đáng yêu. . . . . .
"Vậy. . . . . . Để tôi pha một ly rượu cho tiểu thư uống." Y lấy lòng đem một ly màu hồng phấn nhạt đặt ở trước mặt cô.
"Rượu? Tôi không uống rượu." Anh hai cũng nói cô không thể uống loại đồ uống này. Cô lắc đầu cự tuyệt ý tốt của y.
"Không sao đâu! Rượu này độ cồn rất thấp, rất thấp, sẽ không say. Hơn nữa lại còn ngọt ngào, uống rất ngon, tuyệt không đắng."
"Có thật không?" Uống rất ngon? Tâm Oanh tò mò cầm lên ly rượu trước mắt, chất lỏng màu hồng bên trong thoạt nhìn rất xinh đẹp.
"Đúng vậy! Thử một lần xem sao!" Tiểu Cường dùng sức gật đầu.
"Được rồi!" Cô uống một hớp nhỏ.
"Oa! Uống thật ngon nha!" Hương vị ngọt ngào, uống rất ngon, một chút cũng không có tư vị của rượu, mà còn nghe mùi dâu tây thơm thoang thoảng. Nụ cười sáng lạn lại hiện lên trên khuôn mặt cô.
Tâm Oanh không chút suy nghĩ, đem trọn ly rượu uống hết.
"Uống ngon thật." Cô liếm liếm phần rượu dính ở khóe môi, thỏa mãn hướng Tiểu Cường cười.
Tiểu Cường mê đắm nhìn chòng chọc Tâm Oanh, không cách nào dời đi tầm mắt.
Trời ạ! Hành động này không thể nghi ngờ là một loại hấp dẫn trí mạng đối với đàn ông.
"Cho tôi thêm một ly, có được hay không?" Cô năn nỉ, ánh mắt van xin nhìn y, hoàn toàn quên chuyện Mặc Thiếu Kỳ đã nhắc nhở cô.
"Không thành vấn đề." Y không nói hai lời lại pha thêm một ly cho Tâm Oanh.
Cứ như vậy cả đêm, Tâm Oanh một ly tiếp một ly..., ngay cả cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu ly.
"Tiểu. . . . . . Tiểu Cường. . . . . . Hi hi hi. . . . . . Nữa, một ly nữa. . . . . ." Mặt Tâm Oanh đỏ như quả táo, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, lời nói cũng nói không rõ ràng lắm.
Lần này, Tiểu Cường không cười được.
Rượu này mặc dù không nặng, nhưng vẫn là rượu a! Nhìn cô ngay cả ngồi cũng
"Tiểu, tiểu thư, cô không thể uống nữa." Y nói với cô, chỉ sợ cô có bề gì, Đồng Đồng tiểu thư sẽ nổi giận.
"Không. . . . . . Không thể uống? Tại. . . . . . Tại sao?" Tâm Oanh cảm giác cả người váng đầu hoa mắt, toàn thân nóng lên.
"Tiểu thư, cô say rồi." Tiểu Cường cầm chén nước đưa cho cô.
"Tôi? Tôi không có. . . . . . Không có a! Ách, ách. . . . . . Anh xem. . . . . . tôi biết. . . . . . anh là. . . . . . Là Tiểu, Tiểu Cường. . . . . . Tiểu Cường phải . . . . . Tiểu Cường là gián. . . . . một con gián. . . . . ."
Cô hì hì cười, cặp mắt như phủ đầy sương mù, không nhìn rõ phía trước, hai tay dùng sức huy động, như muốn gạt đi hình ảnh mơ hồ trước mắt.
"Cô có khỏe không! Tiểu thư? Tôi giúp cô gọi Đồng Đồng tiểu thư ." Tiểu Cường thấy không ổn, gọi một người đi tìm Đồng Đồng.
"Đồng Đồng? Đồng Đồng đi bắt. . . . . bắt gian rồi, cô ấy nói. . . . . . Ách, a. . . . . . A Long, gian gian. . . . . . Bộ ngực bật ra. . . . . . Ách, bật đi ra. . . . . . Đầu của tôi. . . . . . Thật là đau. . . . . . Anh hai." Cô ôm đầu của mình, đau đớn kịch liệt làm vành mắt cô hồng hồng.
"Tiểu, tiểu thư. . . . . . Lần này nguy rồi." Tiểu Cường đi ra quầy bar, đang muốn đỡ cô vào phòng nhân viên nghỉ ngơi.
"Anh hai. . . . . .đầu Tiểu Oanh. . . . . . Ách, ách. . . . . . Thật là đau. . . . . ." Âm nhạc điếc tai nhức óc, làm cho cô thật khó chịu.
"Tiểu thư, tôi dẫn cô đi vào nghỉ ngơi nha?"
Tay cô gắt gao siết chặt ngực mình.
"Tôi thật là khổ sở. . . . . . Tôi. . . . . . Anh hai. . . . . . Ô ô ô. . . . . ."
Lúc này, tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại. Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ dừng động tác lại, ngươi xem ta, ta xem ngươi, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"Chuyện gì vậy?" Tiểu Cường thấy từ ngoài cửa tiến vào một đám người, mỗi người đều mặc một thân tây trang màu đen, thần sắc nghiêm túc, tựa như sát thủ trong phim điện ảnh.
Thấy thế, Mộ Long đi ra, tay hắn nắm tay Đồng Đồng, vẻ mặt dường như không được vui cho lắm.
Mặc Thiếu Kỳ vẻ mặt lạnh lùng đi vào, cặp mắt sắc bén quét nhìn tất cả mọi người.
"Anh là. . . . . ." Mộ Long tiến lên phía trước, không hề tỏ ra sợ hãi.
Mặc Thiếu Kỳ cũng không thèm liếc nhìn Mộ Long một cái, tầm mắt của anh rơi vào trên người Ngụy Đồng Đồng đang đứng bên cạnh hắn.
Mộ Long liền đem Đồng Đồng che chở ở phía sau mình.
"Anh tới đây có chuyện gì?" Hắn đương nhiên biết anh là tổng giám đốc tập đoàn Mặc thị - Mặc Thiếu kỳ.
"Tâm Oanh đâu?" Nếu như giọng nói có thể giết người, sợ rằng giờ khắc này tất cả những người có mặt tại đây sớm đã bị ngữ điệu âm lãnh của Mặc Thiếu Kỳ làm cho chết rét.
"Tâm Oanh?" Mộ Long không hiểu lặp lại lần nữa.
"Tôi đang hỏi người phụ nữ chết tiệt đang đứng sau lưng anh!" Mặc Thiếu Kỳ mất khống chế rống to, trong mắt ánh lên lửa giận hừng hực, bắn thẳng tắp tới người đang núp phía sau Mộ Long.
Anh về đến nhà, cho là vừa mở cửa liền thấy được Tâm Oanh đang cười ngọt ngào ngồi ở phòng khách chờ anh. Không ngờ cô lại chạy tới nhà của Ngụy Đồng Đồng, tối nay không về.
Anh mới dùng điện thoại gọi cho vệ sĩ của cô thì nghe nói cô theo Ngụy Đồng Đồng chạy đến quán bar. Vừa nghe xong, anh lập tức mang theo người chạy tới.
"Tâm Oanh?" Đồng Đồng lúc này mới nhớ tới Tâm Oanh.
"Đồng Đồng?" Mộ Long nhìn sắc mặt của Mặc Thiếu Kỳ càng lúc càng khó coi, liền thấy sự việc không ổn. Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Đồng Đồng.
"Em. . . . . . Em. . . . . . Tâm Oanh đang ở quầy bar." Cô sợ đến mức toàn thân phát run.
Mặc Thiếu Kỳ vừa quay đầu, đám người trong sàn nhảy lập tức tản ra tạo thành một lối đi. Tầm mắt của anh lập tức nhìn thấy Tâm Oanh mặt đỏ ửng không bình thường cùng người đàn ông đang đứng bên cạnh cô.
Anh đi tới, hung hăng đấm một quyền vào mặt Tiểu Cường, cú đấm mạnh đến mức khiến Tiểu Cường bay ra ngoài, té ngã nằm trên đất.
"Anh hai. . . . . . Ô ô. . . . . . anh hai. . . . . ." Ý thức mơ hồ, Tâm Oanh khổ sở khóc lóc, tay ôm đầu không nhịn được rên rỉ.
Mặc Thiếu Kỳ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc ở trên người cô, nhìn hai gò má cô đỏ ửng, lửa giận lan tràn toàn thân.
Anh dùng một tay bế cô lên.
"Anh hai. . . . . .đầu Tâm oanh. . . . . . Thật là đau. . . . . . Thật là đau."
"Được rồi, chúng ta về nhà." Nhìn cô khổ sở, mặc dù anh tức giận cô giấu giếm anh, len lén chạy đi, nhưng cũng không đành lòng mắng cô vào lúc này.
"Ngụy Đồng Đồng, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng đến gần Tâm Oanh, nếu không tôi sẽ khiến cô phải hối hận. Lửa giận của tôi, cô nhận không nổi. Còn anh nữa, Mộ Long, quản tốt người phụ nữ của anh, nếu không đừng trách tôi vô tình!" Bất cứ người nào thương tổn Tâm Oanh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua, quản hắn là thủ lĩnh Long Môn hay là ai khác cũng giống như vậy.
Nói xong, Mặc Thiếu Kỳ dẫn người rời đi.
Mộ Long nở một nụ cười âm lãnh, hắn nhìn Ngụy Đồng Đồng đang đứng ở phía sau vẻ mặt vô tội.
"Ách. . . . . . Em còn có chút việc. . . . . . Trước, đi trước, anh, anh bận rộn nha. . . . . ."
Cô nhìn về phía sau tìm đường chạy trốn, vẻ mặt kinh hoảng.
"Em cho rằng có thể đi đâu?" Mộ Long dùng một tay nắm bả vai cô, giọng nói nhàn nhạt mang theo nguy hiểm trước nay chưa từng có.
"Ưmh a ——"
Tiếng kêu rên bi thảm truyền khắp bên trong quầy bar.
**************
"Toàn bộ đi ra ngoài cho tôi!"
Mặc Thiếu Kỳ lạnh lùng đứng ở cửa phòng, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào bên trong phòng anh.
"Con trai a! Con cũng nên để cho chúng ta xem một chút Tiểu Oanh có hay không có chuyện gì chứ? Mẹ thấy con bé giống như đang say rượu, có phải không?" Giang Tình vừa đau lòng, vừa lo lắng, mũi chân nhón lên thật cao, muốn nhìn tình hình bên trong một chút.
"Nếu như mẹ thật lo lắng, ban đầu cũng không nên đồng ý để Tâm Oanh qua đêm ở bên ngoài, để cho Tâm Oanh cùng Ngụy Đồng Đồng ở cũng một chỗ." Mặc Thiếu Kỳ ngăn ở cửa, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy tình hình bên trong.
"Này! Mẹ là mẹ của con, cho mẹ vào đi có được không? Lại nói, Tiểu Oanh cũng là con gái của mẹ, nhìn một chút cũng không được sao?"
"Nếu quả thật lo lắng cho Tâm oanh, lúc cô ấy nói muốn qua đêm ở bên ngoài thì hai người phải lập tức gọi điện thoại cho con. Chứ không phải để đến lúc chuyện đã xảy ra rồi mới ở chỗ này quan tâm." Mặc Thiếu Kỳ trừng mắt nhìn cha mẹ mình trách cứ, không thể tin được bọn họ cứ như vậy để mặc cho cô chạy đi.
"Tiểu Oanh cũng đã lớn rồi, con không thể luôn hạn chế tự do của con bé." Chỉ có chuyện của Tiểu Oanh mới có thể chọc cho con trai nổi giận. Nhưng bộ dáng nó như vậy hình như có chút hơi quá.
"Con cũng không thể luôn đặt con bé dưới cánh chim của mình cẩn thận bảo vệ. Con cho rằng con có thể bảo vệ con bé trong bao lâu? Lúc nào con mới có thể thả cho con bé tự do bay lượn." Giang Tình ngữ điệu trầm trọng nói.
Mặc dù bà và chồng cũng thương yêu Tiểu Oanh, sợ con bé đơn thuần bị người ngoài khi dễ. Chỉ là, Thiếu Kỳ đem con bé bảo vệ gió thổi không lọt thì cũng quá khoa trương đi.
"Nếu như Tâm Oanh thật có thể tự bảo vệ mình, cũng sẽ không chạy theo Ngụy Đồng Đồng đến quán bar, còn uống đến say khướt."
Vừa nghĩ tới nếu như anh đến muộn một bước, Tâm Oanh xảy ra chuyện gì, hoặc là bị thương tổn, lòng anh liền khẩn trương lo lắng hít thở không thông.
"Cũng bởi vì để cho con bé học cách tự chăm sóc mình, cho nên con lại càng không nên đem con bé vĩnh viễn nhốt ở trong nhà. Đối với việc không hiểu rõ thế giới bên ngoài chính là làm hại con bé.
Sẽ có một ngày con bé sẽ lập gia đình, sẽ có cuộc sống của riêng mình. Con cũng sẽ có gia đình của mình, chẳng lẽ con muốn Tiểu Oanh theo con vĩnh viễn?"
"Không sai, con sẽ luôn luôn bảo vệ Tâm Oanh. Cái gì mà gia đình mới, cuộc sống mới, trừ phi có thể qua ải của con, nếu không nghĩ cũng đừng nghĩ!" Mặc Thiếu Kỳ vừa nói xong, dùng sức đóng sầm cửa lại.
Vừa nghĩ tới Tâm oanh sẽ lập gia đình, tim của anh mơ hồ cảm thấy đau đớn, giống như bảo vật anh luôn âu yếm sắp bị người khác đoạt đi vậy.
"Anh hai. . . . . ." Tâm Oanh nằm ở trên giường rên rỉ, hai tay vung vẩy loạn xạ trong không trung.
Mặc Thiếu Kỳ gạt đi những ý nghĩ lung tung trong đầu, nhanh chóng đến bên giường, nắm tay cô thật chặt, cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho cô.
Cô khẽ nhăn mày, không ngừng phát ra rên rỉ, dáng vẻ hết sức không thoải mái.
"Món nợ này, ngày mai tính với em." Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng dần lên của cô, giọng nói dịu dàng ở bên tai cô khẽ thì thầm.
Giống như là nghe được thanh âm của anh, hai đầu lông mày vốn đang cau chặt lại một chỗ liền thả lỏng, khóe miệng khẽ giơ lên.
Mặc Thiếu Kỳ nằm lên giường, Tiểu Oanh cảm thấy nhiệt dộ quen thuộc, liền tiến đến gần lồng ngực của anh, trốn vào trong ngực của anh.
Suốt đêm, Mặc Thiếu Kỳ không ngừng khẽ xoa lưng cô, để cho cô ngủ an ổn.
***********
Giang Tình phiền não không ngừng đi tới đi lui trong phòng khách.
Mặc Kính Viễn thấy vợ dáng vẻ phiền não ưu sầu, nhưng vẫn lẳng lặng không lên tiếng.
"Không được, như vậy là không được." Đi tới đi lui gần nửa giờ, Giang Tình lại định đi lên lầu.
"Chờ một chút, Tiểu Tình." Mặc Kính Viễn gọi bà quay lại.
"Sao vậy?" Bà dừng bước, quay đầu lại nhìn chồng mình, thấy bộ dáng ông giống như không có chuyện gì liền cảm thấy không vui.
"Em định đi đâu?"
"Còn có thể đi đâu! Đương nhiên là tìm con trai nói chuyện một chút." Bà ném cho ông một ánh mắt xem thường. Người đàn ông này lúc nào cũng như vậy, thái độ giống như mọi chuyện không liên quan đến mình.
"Hiện tại trễ như vậy rồi, em làm sao cùng nó nói chuyện được? Lại nói, em nguyện ý nói, nhưng nó có nguyện ý nghe không?"
"Không nghe cũng phải nghe! Chúng ta ban đầu quyết định nhận nuôi Tâm Oanh, cũng cần phải có trách nhiệm chăm sóc tốt cho con bé, không thể để cho Thiếu Kỳ làm hại con bé. Nếu để viện trưởng mụ mụ biết chuyện này, nhất định sẽ trách chúng ta."
Con trai hạn chế Tiểu Oanh như vậy là hại con bé. Bà thân là mẹ cũng nên vì con bé nghĩ một ít biện pháp.
"Em trước chờ một chút." Thấy Giang Tình lại định đi lên lầu, Mặc Kính Viễn đi tới, dẫn bà xuống.
"Anh đừng ngăn cản em. Hôm nay nhất định phải giải quyết chuyện này, nếu không em sẽ không ngủ được. Hơn nữa phải để Tiểu Oanh hiểu rõ, anh trai nó làm như thế là không đúng."
Tình cảm anh em trong một gia đình sao lại có thể tốt đến như vậy? Thiếu Kỳ 28, Tiểu Oanh cũng 22 rồi, lại vẫn ngủ cùngmột giường. Chuyện này nếu để cho người khác biết được, còn không bị nói thành là loạn luân?
"Bình tĩnh lại, trước hết nghe anh nói. Anh nói xong rồi, nếu như em vẫn không ủng hộ, anh sẽ cùng em lên nói chuyện với nó, có được không?" Giọng nói của ông hòa hoãn khuyên bà.
Giang Tình thở dài một cái, không cam lòng gật đầu.
"Ban đầu quyết định nhận nuôi Tiểu Oanh không phải là chúng ta, em còn nhớ không?"
"Cái gì mà không phải chúng ta, rõ ràng chính viện trưởng mụ mụ nói muốn chúng ta nhận nuôi Tiểu Oanh!"
"Đừng kích động như thế, nghe anh nói nè." Mặc Kính Viễn bất đắc dĩ than thở."Không sai, là viện trưởng mụ mụ nói muốn chúng ta nhận nuôi Tiểu Oanh, chỉ là em có còn nhớ rõ là ai yêu cầu chúng ta nhận nuôi con bé không?"
Bà nhăn nhăn lông mày suy nghĩ trong chốc lát lại nói: "Là Thiếu Kỳ, đây là lần đầu tiên nó cầu xin chúng ta, cũng là lần duy nhất."
"Vậy thì đúng rồi. Ban đầu, do Thiếu Kỳ nhờ vả, cầu xin chúng ta. Vậy có bao giờ em tự hỏi lý do tại sao nó lại làm như vậy hay không? Nó không đòi hỏi chúng ta bất cứ cái gì, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có một lần duy nhất đó. Có thể thấy được lúc đó tình cảm của nó dành cho Tiểu Oanh đã không bình thường." Ông tinh tế phân tích.
"Từ sau khi Tiểu Oanh tới đây, vẫn là Thiếu Kỳ chăm sóc cho con bé. Bất kỳ việc gì có liên quan đến con bé, tất cả đều do Thiếu Kỳ quyết định, không để cho chúng ta nhúng tay vào, em còn nhớ chứ?"
"Em dĩ nhiên nhớ, tiểu tử này, bình thường lạnh lùng khó có thể chung đụng, gọi nó nó cũng không thèm để ý. Chỉ khi em đến gần Tiểu Oanh, muốn ôm con bé thì nó mới có phản ứng, còn cảnh cáo em không cho phép đến gần con bé." Giang Tình càng nói càng tức.
"Đúng, vậy em chắc còn nhớ rõ chuyện có một lần Tiểu Oanh bị người ta khi dễ chứ?"
Năm đó Tiểu Oanh mới mười lăm tuổi, bị mấy bạn cùng lớp khi dễ, cái trán còn bị thuơng nghiêm trọng, phải nằm tại bệnh viện hơn một tháng.
"Đúng a! Lúc đó anh còn phải tới trường học xử lý chuyện này, đem người nhà mấy đứa bé khi dễ Tiểu Oanh mắng một trận. Sau đó, vài nhà có tiền cũng bởi vì sự nghiệp bị trở ngại mà phá sản."
"Đúng, chẳng qua anh chỉ dạy dỗ cha mẹ của đám nhóc đó, còn làm cho bọn họ phá sản chính là Thiếu Kỳ." Mặc Kính Viễn chậm rãi nói ra.
Giang Tình mở to mắt, vẻ mặt không tin tưởng.
"Thiếu Kỳ? Năm đó nó mới. . . . . . mới 21 tuổi, lấy đâu ra bản lãnh này?"
"Thời điểm nó mười tám tuổi, anh liền đem một vài hạng mục giao do nó quản lý. Một là vì để cho sau này khi nó tiếp nhận Mặc thị, có thể thuận lợi quản lý đưa công ty đi vào quỹ đạo. Hai là muốn kiểm tra năng lực của nó."
Kết quả là lúc đó Mặc Thiếu Kỳ chẳng những dễ dàng thông qua khảo nghiệm của ông, còn mang về nhiều hợp đồng quan trọng cho công ty, kiếm được không ít lợi nhuận.
"Không thể nào. . . . . ." Giang Tình giật mình không biết nên nói gì cho phải.
"Còn nữa, em còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên thấy Thiếu Kỳ cười chứ? Ngoài trừ hai tuổi trở về trước, nó vẫn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ có một lần chúng ta nhìn thấy nó ôm Tâm Oanh chơi đùa thì trên mặt nó mới xuất hiện nụ cười. Cho nên anh liền quan sát nó, phát hiện chỉ cần ở bên cạnh Tiểu Oanh, nó sẽ không lạnh lùng như thế nữa."
"Ý anh là. . . . . ."
Giang Tình không xác định nhíu nhíu mày.
"Không sai. . . . . . Từ góc độ này xem xét, không phải Tiểu Oanh lệ thuộc vào Thiếu kỳ, mà là con của chúng ta lệ thuộc vào Tiểu Oanh. Nói trắng ra, Thiếu Kỳ yêu Tiểu Oanh." Ông nói vừa xong, buồn cười nhìn vợ yêu đang há to mồm, vẻ mặt kinh ngạc.
"Con trai chúng ta. . . . . . Yêu. . . . . . con gái chúng ta?" Bà nhảy dựng lên, không chút nghĩ ngợi nhanh chóng xông lên lầu.
Mực Kính Viễn vội vàng chạy theo, kéo bà trở lại.
"Em định làm gì?"
"Định làm gì? Anh còn hỏi em định làm gì à? Chuyện như vậy tại sao anh không nói sớm? Nếu như em sớm biết, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để ngăn chặn sự việc này phát sinh.
Trời ạ! Hai đứa nó là anh em a! Sao có thể yêu được?" Bà không hiểu, tại sao chồng bà biết chuyện này, lại không ngăn cản.
"Hai đứa nó không phải anh em ruột, em quên rồi sao?"
Không phải anh em ruột. . . . . .
"Không sai, có điều chuyện này không được hay cho lắm."
"Em rốt cuộc có hiểu lời anh nói hay không?"
Mặc Kính Viễn lắc đầu một cái, thật sự không hiểu nổi vợ ông đang suy nghĩ cái gì.
"Tóm lại, anh rốt cuộc có ý tứ gì? Nói cho rõ ràng một chút có được hay không? !" Bà bắt đầu tức giận. Ông mỗi lần đều chỉ nói một nửa, bà làm thế nào hiểu được?!
"Ý của anh là. . . . . . Lương Tâm Oanh có thể trở thành vợ của Thiếu Kỳ, lần này em đã hiểu rồi chứ?" Chỉ cần đem họ của con bé sửa lại là được.
"Lương Tâm Oanh. . . . . . Có thể làm. . . . . . vợ Thiếu Kỳ. Dù thế nào đi chăng nữa thì tình cảm của hai đứa nó cũng rất tốt. Thiếu Kỳ cũng yêu mến Tiểu Oanh. Như vậy chúng ta cũng không cần phải lo lắng tại sao Thiếu Kỳ lại coi trọng, bảo vệ Tiểu Oanh như thế. Đó là bởi vì nó yêu Tiểu Oanh." Giang Tình càng nói càng hưng phấn, khóe miệng cong lên một nụ cười thật to.
Phương pháp kia rất tốt. Bà không chỉ không cần lo lắng Tiểu Oanh phải gả ra bên ngoài, một năm khó gặp được con bé mấy lần. Cũng không cần lo lắng con trai luôn chiếm hữu, đem Tiểu Oanh bảo hộ ở bên cạnh. Tất cả đều vui vẻ.
"Vậy ngày mai em sẽ nói chuyện với bọn nó. Hỏi xem bọn nó tính bao giờ thì kết hôn? Như vậy em có thể nhanh chóng làm bà nội rồi."
Giang Tình dùng sức ôm chồng một cái thật chặt. Lần này không phải lo lắng không ngủ được, mà là hưng phấn không ngủ được.
"Không được, trong chuyện này còn có một chút vấn đề." Mặc Kính Viễn ngay lập tức ngăn lại ý tưởng của vợ mình.
"Vấn đề? Vấn đề gì?" Bà không hiểu nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Kính Viễn.
"Thiếu Kỳ sợ rằng vẫn không biết mình yêu Tiểu Oanh. Chúng ta cũng không hiểu rõ tình cảm của Tiểu Oanh, nói không chừng con bé thật xem Thiếu Kỳ là anh trai." Nếu họ loạn điểm uyên ương thì nguy rồi.
"Phải không? Vậy phải làm sao bây giờ?" Chuyện liên quan đến tương lai của con trai và con gái, bà liền cảm thấy lo lắng.
"Trước xem tình huống đã, rồi lại nghĩ biện pháp. Nếu như có thể, tốt nhất nên tạo cơ hội để Tiểu Oanh cùng Thiếu Kỳ thân cận. Như vậy có lẽ có thể nhìn ra tình cảm của Tiểu Oanh dành cho Thiếu Kỳ rốt cuộc là loại nào. Còn Thiếu Kỳ có lẽ nhân cơ hội này mà có thể nghĩ thông suốt."
Chuyện tình cảm, người ngoài tốt nhất không nên nhúng tay vào. Để người trong cuộc tự phát giác sẽ tốt hơn.
"Ừ! Em đồng ý với ý kiến của anh. Vậy chúng ta ở giữa giúp bọn nhỏ một tay là tốt rồi."
Ngày ngày trôi qua nhàm chán như thế, nếu không tìm một chút chuyện để làm, chẳng phải là quá rảnh rỗi. Giang Tình nở nụ cười hả hê, trong đầu tràn đầy vô số âm mưu quỷ kế.
"Em đó!" Mặc Kính Viễn ngón tay điểm nhẹ lên trán Giang Tình, bất đắc dĩ nhìn bộ dáng không kịp chờ đợi của bà. Chắc chắn con trai lần này phải ăn không ít khổ rồi.
"Đồng Đồng, nơi này thật ồn ào!" Vừa tiến vào bên trong quầy bar, Tâm Oanh liền không nhịn được dùng tay che hai lỗ tai lại.
Bên trong quầy bar đang để bài Heavy Metal, trừ quầy bar những chỗ ngồi khác đều bị chiếm hết.
Tâm Oanh bất lực kéo tay Đồng Đồng, xuyên qua đám người đông nghịt trên sàn nhảy.
"Cẩn thận, theo tớ!" Đồng Đồng xoay đầu lại, ở bên tai cô rống to. Không ngờ hôm nay không phải là ngày nghỉ mà nơi này vẫn đông như thế.
Tâm Oanh gật đầu một cái, "Nơi này dường như rất kinh khủng. . . . . ."
Nơi này, những cô gái đó mặc thật là ít a!
Hai người thật vất vả mới tới được quầy bar, Tiểu Cường – nhân viên phục vụ kinh ngạc hô to: "Ngụy, Ngụy tiểu thư?"
"Suỵt! Nói nhỏ thôi, anh định hại tôi bị bại lộ hành tung phải không?" Đồng Đồng đưa tay che miệng Tiểu Cường miệng lại.
"Đồng Đồng, nơi này ồn như thế, sẽ không ai nghe được lời của anh ta nói đâu!" Tâm Oanh nói, huống chi. . . . . . Ở đây nhiều người như thế, chắc sẽ không có ai phát hiện ra cô đâu nhỉ?
"Nói cũng phải." Đồng Đồng nghĩ nghĩ, sau đó thu tay về."Này! Tiểu Cường, cho tôi hai ly sữa tươi."
"Bò, sữa tươi?" Tiểu Cường khóe miệng cứng ngắc. Làm ơn đi, quầy bar là để bán rượu , lấy đâu ra sữa tươi?
"Cái gì? Không có sữa tươi. Các người buôn bán kiểu gì vậy? !" Đồng Đồng hung tợn trợn mắt nhìn Tiểu Cường một cái.
"Có, có, có." Tiểu Cường bất đắc dĩ gọi người, phân phó mấy câu.
"Như thế còn nghe được."
"Đồng Đồng, cậu nói muốn tới nơi này bắt gian, là bắt gian ai a?" Vừa đến nơi này, Tâm Oanh liền cảm thấy cả người không được thoải mái, đầu cô bị tiếng nhạc chấn đắc thật đau!
"Còn ai vào đây? Đương nhiên là A Long. Hắn thế nhưng dám cùng người phụ nữ khác ở chung một chỗ, bị tớ thấy được. Khuôn mặt trang điểm lòe loẹt của ả thật khiến người khác buồn nôn, quần áo thì hở hang, bộ ngực như muốn nhảy ra, còn không biết xấu hổ dán lên người A Long."
Nghĩ đến đây, Đồng Đồng liền tức giận. A Long lúc ấy thậm chí cũng không lập tức đẩy ả ra, hại cô tức giận mấy ngày, hận không thể đem hắn cắt thành tám khúc, đem đi làm mồi cho cá ăn.
"Vậy sao? Mặc giống những cô gái kia?"
Tâm Oanh mở to mắt giật mình chỉ cô gái ở phía sau đang nhảy nhót trên sàn. Váy của cô ta ngắn đến mức có thể nhìn thấy “quần nhỏ” bên trong. Hơn nữa áo của cô ta cũng trong suốt nốt, ngay cả nội y bên trong cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
"Không chỉ như vậy đâu." Đồng Đồng liếc mắt nhìn, bĩu môi khinh thường. Những ả đàn bà kia ăn mặc thật khiến người khác buồn nôn, có nhiều ả cô gặp trước đó còn khủng khiếp hơn nhiều."Nhìn kìa, váy của ả ta xẻ lớn, toàn bộ cặp đùi đều lộ ra ngoài."
"Oa! Thật là kỳ quái a! Bọn họ không có tiền sao? Sao lại mặc ít như thế, thật đáng thương." Tâm Oanh ngây thơ vẻ mặt đồng tình nhìn những cô gái phía trước.
Tiểu Cường ở một bên nghe hai người nói chuyện, cười đến thiếu chút nữa chết sặc.
Cô bé này rốt cuộc là ở đâu ra? Lại cho là mọi người ở đây ăn mặc như vậy là bởi vì không có tiền? ! Ha ha ha. . . . . .
"Ai! Tiểu Oanh, cậu quá đơn thuần, tốt nhất cậu đừng nói về vấn đề này với người khác." Đồng Đồng an ủi vỗ vỗ vai cô, trên mặt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
"Này! Tiểu Cường, tới đây." Đồng Đồng phất tay một cái, ra hiệu Tiểu Cường tiến tới.
"Xảy ra chuyện gì?" Không rõ ý của cô, Tiểu Cường chỉ dám nghe lời làm theo. Ai chẳng biết quán bar này là của ông chủ Mộ Long, mà Đồng Đồng tiểu thư lại là người ông chủ coi trọng nhất.
"A Long đang ở đâu? Hắn có đến đây không?" Cặp mắt Đồng Đồng giống như ra đa, không ngừng dò xét bốn phía tìm kiếm bóng dáng Mộ Long.
"Anh Long? Để tôi giúp tiểu thư gọi anh ấy." Đang lúc Tiểu Cường cầm điện thoại trên bàn thì Đồng Đồng kịp thời ngăn lại.
"Sao vậy?" Tiểu Cường không hiểu, thần sắc nghiêm túc nhìn Đồng Đồng.
"Anh nói cho tôi biết, hắn đang nơi nào, tự tôi đi tìm hắn."
Cô tới là để bắt gian. Chuyện như vậy phải len lén làm mới đúng, nếu như bị hắn phát hiện, cô bắt gian cái gì?
"Này. . . . . ." Tiểu Cường do dự, nếu không thông báo cho anh Long, rủi như bị phát hiện, y nhất định rất thảm.
"Anh nhất định phải nói cho tôi biết. Nếu không tôi liền nói cho hắn biết, anh muốn chơi đùa tôi." Đồng Đồng uy hiếp nói.
Nào có ai như vậy. . . . . . Uy hiếp người. . . . . . Ô ô ô! Tiểu Cường bi ai nhìn Đồng Đồng.
"Nhưng. . . . . . Được rồi! Tuy nhiên cô cần phải cẩn thận một chút, chớ để bị anh Long phát hiện." Y đành chọn phương án cuối cùng.
"Cảm ơn." Đồng Đồng xoay người nhìn vẻ mặt khổ sở của Tâm Oanh.
"Tâm Oanh, cậu ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, không nên chạy loạn, biết không?" Nếu mang Tâm Oanh theo, chỉ sợ người còn chưa thấy, cô nàng đã hôn mê bất tỉnh.
"Được." Tâm Oanh khẽ gật đầu, yếu ớt lấy tay xoa xoa hai bên đầu đang phát đau.
"Này! Tiểu Cường, giúp tôi bảo vệ tốt cho cô ấy. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội anh!"
"Vâng."
"Còn nữa, chuẩn bị ít thức ăn cho cô ấy." Đồng Đồng vừa nói xong, nhảy xuống chân ghế cao, đi vào trong sàn nhảy.
"Tiểu thư, cô muốn ăn chút gì không?" Tiểu Cường tẫn trách đứng trước mặt Tâm Oanh, không dám rời đi.
"Ừ. . . . . . Không cần, cám ơn." Tâm Oanh hướng y cười dịu dàng. Giờ phút này, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này. Chỉ là. . . . . . Đồng Đồng nói cô phải đợi cô ấy quay trở lại.
Nụ cười này của cô khiến Tiểu Cường ngây người. Nụ cười của cô thật ngọt ngào, má lúm đồng tiền trên mặt theo đó hiện ra, thật đáng yêu. . . . . .
"Vậy. . . . . . Để tôi pha một ly rượu cho tiểu thư uống." Y lấy lòng đem một ly màu hồng phấn nhạt đặt ở trước mặt cô.
"Rượu? Tôi không uống rượu." Anh hai cũng nói cô không thể uống loại đồ uống này. Cô lắc đầu cự tuyệt ý tốt của y.
"Không sao đâu! Rượu này độ cồn rất thấp, rất thấp, sẽ không say. Hơn nữa lại còn ngọt ngào, uống rất ngon, tuyệt không đắng."
"Có thật không?" Uống rất ngon? Tâm Oanh tò mò cầm lên ly rượu trước mắt, chất lỏng màu hồng bên trong thoạt nhìn rất xinh đẹp.
"Đúng vậy! Thử một lần xem sao!" Tiểu Cường dùng sức gật đầu.
"Được rồi!" Cô uống một hớp nhỏ.
"Oa! Uống thật ngon nha!" Hương vị ngọt ngào, uống rất ngon, một chút cũng không có tư vị của rượu, mà còn nghe mùi dâu tây thơm thoang thoảng. Nụ cười sáng lạn lại hiện lên trên khuôn mặt cô.
Tâm Oanh không chút suy nghĩ, đem trọn ly rượu uống hết.
"Uống ngon thật." Cô liếm liếm phần rượu dính ở khóe môi, thỏa mãn hướng Tiểu Cường cười.
Tiểu Cường mê đắm nhìn chòng chọc Tâm Oanh, không cách nào dời đi tầm mắt.
Trời ạ! Hành động này không thể nghi ngờ là một loại hấp dẫn trí mạng đối với đàn ông.
"Cho tôi thêm một ly, có được hay không?" Cô năn nỉ, ánh mắt van xin nhìn y, hoàn toàn quên chuyện Mặc Thiếu Kỳ đã nhắc nhở cô.
"Không thành vấn đề." Y không nói hai lời lại pha thêm một ly cho Tâm Oanh.
Cứ như vậy cả đêm, Tâm Oanh một ly tiếp một ly..., ngay cả cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu ly.
"Tiểu. . . . . . Tiểu Cường. . . . . . Hi hi hi. . . . . . Nữa, một ly nữa. . . . . ." Mặt Tâm Oanh đỏ như quả táo, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, lời nói cũng nói không rõ ràng lắm.
Lần này, Tiểu Cường không cười được.
Rượu này mặc dù không nặng, nhưng vẫn là rượu a! Nhìn cô ngay cả ngồi cũng
"Tiểu, tiểu thư, cô không thể uống nữa." Y nói với cô, chỉ sợ cô có bề gì, Đồng Đồng tiểu thư sẽ nổi giận.
"Không. . . . . . Không thể uống? Tại. . . . . . Tại sao?" Tâm Oanh cảm giác cả người váng đầu hoa mắt, toàn thân nóng lên.
"Tiểu thư, cô say rồi." Tiểu Cường cầm chén nước đưa cho cô.
"Tôi? Tôi không có. . . . . . Không có a! Ách, ách. . . . . . Anh xem. . . . . . tôi biết. . . . . . anh là. . . . . . Là Tiểu, Tiểu Cường. . . . . . Tiểu Cường phải . . . . . Tiểu Cường là gián. . . . . một con gián. . . . . ."
Cô hì hì cười, cặp mắt như phủ đầy sương mù, không nhìn rõ phía trước, hai tay dùng sức huy động, như muốn gạt đi hình ảnh mơ hồ trước mắt.
"Cô có khỏe không! Tiểu thư? Tôi giúp cô gọi Đồng Đồng tiểu thư ." Tiểu Cường thấy không ổn, gọi một người đi tìm Đồng Đồng.
"Đồng Đồng? Đồng Đồng đi bắt. . . . . bắt gian rồi, cô ấy nói. . . . . . Ách, a. . . . . . A Long, gian gian. . . . . . Bộ ngực bật ra. . . . . . Ách, bật đi ra. . . . . . Đầu của tôi. . . . . . Thật là đau. . . . . . Anh hai." Cô ôm đầu của mình, đau đớn kịch liệt làm vành mắt cô hồng hồng.
"Tiểu, tiểu thư. . . . . . Lần này nguy rồi." Tiểu Cường đi ra quầy bar, đang muốn đỡ cô vào phòng nhân viên nghỉ ngơi.
"Anh hai. . . . . .đầu Tiểu Oanh. . . . . . Ách, ách. . . . . . Thật là đau. . . . . ." Âm nhạc điếc tai nhức óc, làm cho cô thật khó chịu.
"Tiểu thư, tôi dẫn cô đi vào nghỉ ngơi nha?"
Tay cô gắt gao siết chặt ngực mình.
"Tôi thật là khổ sở. . . . . . Tôi. . . . . . Anh hai. . . . . . Ô ô ô. . . . . ."
Lúc này, tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại. Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ dừng động tác lại, ngươi xem ta, ta xem ngươi, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"Chuyện gì vậy?" Tiểu Cường thấy từ ngoài cửa tiến vào một đám người, mỗi người đều mặc một thân tây trang màu đen, thần sắc nghiêm túc, tựa như sát thủ trong phim điện ảnh.
Thấy thế, Mộ Long đi ra, tay hắn nắm tay Đồng Đồng, vẻ mặt dường như không được vui cho lắm.
Mặc Thiếu Kỳ vẻ mặt lạnh lùng đi vào, cặp mắt sắc bén quét nhìn tất cả mọi người.
"Anh là. . . . . ." Mộ Long tiến lên phía trước, không hề tỏ ra sợ hãi.
Mặc Thiếu Kỳ cũng không thèm liếc nhìn Mộ Long một cái, tầm mắt của anh rơi vào trên người Ngụy Đồng Đồng đang đứng bên cạnh hắn.
Mộ Long liền đem Đồng Đồng che chở ở phía sau mình.
"Anh tới đây có chuyện gì?" Hắn đương nhiên biết anh là tổng giám đốc tập đoàn Mặc thị - Mặc Thiếu kỳ.
"Tâm Oanh đâu?" Nếu như giọng nói có thể giết người, sợ rằng giờ khắc này tất cả những người có mặt tại đây sớm đã bị ngữ điệu âm lãnh của Mặc Thiếu Kỳ làm cho chết rét.
"Tâm Oanh?" Mộ Long không hiểu lặp lại lần nữa.
"Tôi đang hỏi người phụ nữ chết tiệt đang đứng sau lưng anh!" Mặc Thiếu Kỳ mất khống chế rống to, trong mắt ánh lên lửa giận hừng hực, bắn thẳng tắp tới người đang núp phía sau Mộ Long.
Anh về đến nhà, cho là vừa mở cửa liền thấy được Tâm Oanh đang cười ngọt ngào ngồi ở phòng khách chờ anh. Không ngờ cô lại chạy tới nhà của Ngụy Đồng Đồng, tối nay không về.
Anh mới dùng điện thoại gọi cho vệ sĩ của cô thì nghe nói cô theo Ngụy Đồng Đồng chạy đến quán bar. Vừa nghe xong, anh lập tức mang theo người chạy tới.
"Tâm Oanh?" Đồng Đồng lúc này mới nhớ tới Tâm Oanh.
"Đồng Đồng?" Mộ Long nhìn sắc mặt của Mặc Thiếu Kỳ càng lúc càng khó coi, liền thấy sự việc không ổn. Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Đồng Đồng.
"Em. . . . . . Em. . . . . . Tâm Oanh đang ở quầy bar." Cô sợ đến mức toàn thân phát run.
Mặc Thiếu Kỳ vừa quay đầu, đám người trong sàn nhảy lập tức tản ra tạo thành một lối đi. Tầm mắt của anh lập tức nhìn thấy Tâm Oanh mặt đỏ ửng không bình thường cùng người đàn ông đang đứng bên cạnh cô.
Anh đi tới, hung hăng đấm một quyền vào mặt Tiểu Cường, cú đấm mạnh đến mức khiến Tiểu Cường bay ra ngoài, té ngã nằm trên đất.
"Anh hai. . . . . . Ô ô. . . . . . anh hai. . . . . ." Ý thức mơ hồ, Tâm Oanh khổ sở khóc lóc, tay ôm đầu không nhịn được rên rỉ.
Mặc Thiếu Kỳ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc ở trên người cô, nhìn hai gò má cô đỏ ửng, lửa giận lan tràn toàn thân.
Anh dùng một tay bế cô lên.
"Anh hai. . . . . .đầu Tâm oanh. . . . . . Thật là đau. . . . . . Thật là đau."
"Được rồi, chúng ta về nhà." Nhìn cô khổ sở, mặc dù anh tức giận cô giấu giếm anh, len lén chạy đi, nhưng cũng không đành lòng mắng cô vào lúc này.
"Ngụy Đồng Đồng, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng đến gần Tâm Oanh, nếu không tôi sẽ khiến cô phải hối hận. Lửa giận của tôi, cô nhận không nổi. Còn anh nữa, Mộ Long, quản tốt người phụ nữ của anh, nếu không đừng trách tôi vô tình!" Bất cứ người nào thương tổn Tâm Oanh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua, quản hắn là thủ lĩnh Long Môn hay là ai khác cũng giống như vậy.
Nói xong, Mặc Thiếu Kỳ dẫn người rời đi.
Mộ Long nở một nụ cười âm lãnh, hắn nhìn Ngụy Đồng Đồng đang đứng ở phía sau vẻ mặt vô tội.
"Ách. . . . . . Em còn có chút việc. . . . . . Trước, đi trước, anh, anh bận rộn nha. . . . . ."
Cô nhìn về phía sau tìm đường chạy trốn, vẻ mặt kinh hoảng.
"Em cho rằng có thể đi đâu?" Mộ Long dùng một tay nắm bả vai cô, giọng nói nhàn nhạt mang theo nguy hiểm trước nay chưa từng có.
"Ưmh a ——"
Tiếng kêu rên bi thảm truyền khắp bên trong quầy bar.
"Toàn bộ đi ra ngoài cho tôi!"
Mặc Thiếu Kỳ lạnh lùng đứng ở cửa phòng, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào bên trong phòng anh.
"Con trai a! Con cũng nên để cho chúng ta xem một chút Tiểu Oanh có hay không có chuyện gì chứ? Mẹ thấy con bé giống như đang say rượu, có phải không?" Giang Tình vừa đau lòng, vừa lo lắng, mũi chân nhón lên thật cao, muốn nhìn tình hình bên trong một chút.
"Nếu như mẹ thật lo lắng, ban đầu cũng không nên đồng ý để Tâm Oanh qua đêm ở bên ngoài, để cho Tâm Oanh cùng Ngụy Đồng Đồng ở cũng một chỗ." Mặc Thiếu Kỳ ngăn ở cửa, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy tình hình bên trong.
"Này! Mẹ là mẹ của con, cho mẹ vào đi có được không? Lại nói, Tiểu Oanh cũng là con gái của mẹ, nhìn một chút cũng không được sao?"
"Nếu quả thật lo lắng cho Tâm oanh, lúc cô ấy nói muốn qua đêm ở bên ngoài thì hai người phải lập tức gọi điện thoại cho con. Chứ không phải để đến lúc chuyện đã xảy ra rồi mới ở chỗ này quan tâm." Mặc Thiếu Kỳ trừng mắt nhìn cha mẹ mình trách cứ, không thể tin được bọn họ cứ như vậy để mặc cho cô chạy đi.
"Tiểu Oanh cũng đã lớn rồi, con không thể luôn hạn chế tự do của con bé." Chỉ có chuyện của Tiểu Oanh mới có thể chọc cho con trai nổi giận. Nhưng bộ dáng nó như vậy hình như có chút hơi quá.
"Con cũng không thể luôn đặt con bé dưới cánh chim của mình cẩn thận bảo vệ. Con cho rằng con có thể bảo vệ con bé trong bao lâu? Lúc nào con mới có thể thả cho con bé tự do bay lượn." Giang Tình ngữ điệu trầm trọng nói.
Mặc dù bà và chồng cũng thương yêu Tiểu Oanh, sợ con bé đơn thuần bị người ngoài khi dễ. Chỉ là, Thiếu Kỳ đem con bé bảo vệ gió thổi không lọt thì cũng quá khoa trương đi.
"Nếu như Tâm Oanh thật có thể tự bảo vệ mình, cũng sẽ không chạy theo Ngụy Đồng Đồng đến quán bar, còn uống đến say khướt."
Vừa nghĩ tới nếu như anh đến muộn một bước, Tâm Oanh xảy ra chuyện gì, hoặc là bị thương tổn, lòng anh liền khẩn trương lo lắng hít thở không thông.
"Cũng bởi vì để cho con bé học cách tự chăm sóc mình, cho nên con lại càng không nên đem con bé vĩnh viễn nhốt ở trong nhà. Đối với việc không hiểu rõ thế giới bên ngoài chính là làm hại con bé.
Sẽ có một ngày con bé sẽ lập gia đình, sẽ có cuộc sống của riêng mình. Con cũng sẽ có gia đình của mình, chẳng lẽ con muốn Tiểu Oanh theo con vĩnh viễn?"
"Không sai, con sẽ luôn luôn bảo vệ Tâm Oanh. Cái gì mà gia đình mới, cuộc sống mới, trừ phi có thể qua ải của con, nếu không nghĩ cũng đừng nghĩ!" Mặc Thiếu Kỳ vừa nói xong, dùng sức đóng sầm cửa lại.
Vừa nghĩ tới Tâm oanh sẽ lập gia đình, tim của anh mơ hồ cảm thấy đau đớn, giống như bảo vật anh luôn âu yếm sắp bị người khác đoạt đi vậy.
"Anh hai. . . . . ." Tâm Oanh nằm ở trên giường rên rỉ, hai tay vung vẩy loạn xạ trong không trung.
Mặc Thiếu Kỳ gạt đi những ý nghĩ lung tung trong đầu, nhanh chóng đến bên giường, nắm tay cô thật chặt, cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho cô.
Cô khẽ nhăn mày, không ngừng phát ra rên rỉ, dáng vẻ hết sức không thoải mái.
"Món nợ này, ngày mai tính với em." Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng dần lên của cô, giọng nói dịu dàng ở bên tai cô khẽ thì thầm.
Giống như là nghe được thanh âm của anh, hai đầu lông mày vốn đang cau chặt lại một chỗ liền thả lỏng, khóe miệng khẽ giơ lên.
Mặc Thiếu Kỳ nằm lên giường, Tiểu Oanh cảm thấy nhiệt dộ quen thuộc, liền tiến đến gần lồng ngực của anh, trốn vào trong ngực của anh.
Suốt đêm, Mặc Thiếu Kỳ không ngừng khẽ xoa lưng cô, để cho cô ngủ an ổn.
Giang Tình phiền não không ngừng đi tới đi lui trong phòng khách.
Mặc Kính Viễn thấy vợ dáng vẻ phiền não ưu sầu, nhưng vẫn lẳng lặng không lên tiếng.
"Không được, như vậy là không được." Đi tới đi lui gần nửa giờ, Giang Tình lại định đi lên lầu.
"Chờ một chút, Tiểu Tình." Mặc Kính Viễn gọi bà quay lại.
"Sao vậy?" Bà dừng bước, quay đầu lại nhìn chồng mình, thấy bộ dáng ông giống như không có chuyện gì liền cảm thấy không vui.
"Em định đi đâu?"
"Còn có thể đi đâu! Đương nhiên là tìm con trai nói chuyện một chút." Bà ném cho ông một ánh mắt xem thường. Người đàn ông này lúc nào cũng như vậy, thái độ giống như mọi chuyện không liên quan đến mình.
"Hiện tại trễ như vậy rồi, em làm sao cùng nó nói chuyện được? Lại nói, em nguyện ý nói, nhưng nó có nguyện ý nghe không?"
"Không nghe cũng phải nghe! Chúng ta ban đầu quyết định nhận nuôi Tâm Oanh, cũng cần phải có trách nhiệm chăm sóc tốt cho con bé, không thể để cho Thiếu Kỳ làm hại con bé. Nếu để viện trưởng mụ mụ biết chuyện này, nhất định sẽ trách chúng ta."
Con trai hạn chế Tiểu Oanh như vậy là hại con bé. Bà thân là mẹ cũng nên vì con bé nghĩ một ít biện pháp.
"Em trước chờ một chút." Thấy Giang Tình lại định đi lên lầu, Mặc Kính Viễn đi tới, dẫn bà xuống.
"Anh đừng ngăn cản em. Hôm nay nhất định phải giải quyết chuyện này, nếu không em sẽ không ngủ được. Hơn nữa phải để Tiểu Oanh hiểu rõ, anh trai nó làm như thế là không đúng."
Tình cảm anh em trong một gia đình sao lại có thể tốt đến như vậy? Thiếu Kỳ , Tiểu Oanh cũng rồi, lại vẫn ngủ cùngmột giường. Chuyện này nếu để cho người khác biết được, còn không bị nói thành là loạn luân?
"Bình tĩnh lại, trước hết nghe anh nói. Anh nói xong rồi, nếu như em vẫn không ủng hộ, anh sẽ cùng em lên nói chuyện với nó, có được không?" Giọng nói của ông hòa hoãn khuyên bà.
Giang Tình thở dài một cái, không cam lòng gật đầu.
"Ban đầu quyết định nhận nuôi Tiểu Oanh không phải là chúng ta, em còn nhớ không?"
"Cái gì mà không phải chúng ta, rõ ràng chính viện trưởng mụ mụ nói muốn chúng ta nhận nuôi Tiểu Oanh!"
"Đừng kích động như thế, nghe anh nói nè." Mặc Kính Viễn bất đắc dĩ than thở."Không sai, là viện trưởng mụ mụ nói muốn chúng ta nhận nuôi Tiểu Oanh, chỉ là em có còn nhớ rõ là ai yêu cầu chúng ta nhận nuôi con bé không?"
Bà nhăn nhăn lông mày suy nghĩ trong chốc lát lại nói: "Là Thiếu Kỳ, đây là lần đầu tiên nó cầu xin chúng ta, cũng là lần duy nhất."
"Vậy thì đúng rồi. Ban đầu, do Thiếu Kỳ nhờ vả, cầu xin chúng ta. Vậy có bao giờ em tự hỏi lý do tại sao nó lại làm như vậy hay không? Nó không đòi hỏi chúng ta bất cứ cái gì, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có một lần duy nhất đó. Có thể thấy được lúc đó tình cảm của nó dành cho Tiểu Oanh đã không bình thường." Ông tinh tế phân tích.
"Từ sau khi Tiểu Oanh tới đây, vẫn là Thiếu Kỳ chăm sóc cho con bé. Bất kỳ việc gì có liên quan đến con bé, tất cả đều do Thiếu Kỳ quyết định, không để cho chúng ta nhúng tay vào, em còn nhớ chứ?"
"Em dĩ nhiên nhớ, tiểu tử này, bình thường lạnh lùng khó có thể chung đụng, gọi nó nó cũng không thèm để ý. Chỉ khi em đến gần Tiểu Oanh, muốn ôm con bé thì nó mới có phản ứng, còn cảnh cáo em không cho phép đến gần con bé." Giang Tình càng nói càng tức.
"Đúng, vậy em chắc còn nhớ rõ chuyện có một lần Tiểu Oanh bị người ta khi dễ chứ?"
Năm đó Tiểu Oanh mới mười lăm tuổi, bị mấy bạn cùng lớp khi dễ, cái trán còn bị thuơng nghiêm trọng, phải nằm tại bệnh viện hơn một tháng.
"Đúng a! Lúc đó anh còn phải tới trường học xử lý chuyện này, đem người nhà mấy đứa bé khi dễ Tiểu Oanh mắng một trận. Sau đó, vài nhà có tiền cũng bởi vì sự nghiệp bị trở ngại mà phá sản."
"Đúng, chẳng qua anh chỉ dạy dỗ cha mẹ của đám nhóc đó, còn làm cho bọn họ phá sản chính là Thiếu Kỳ." Mặc Kính Viễn chậm rãi nói ra.
Giang Tình mở to mắt, vẻ mặt không tin tưởng.
"Thiếu Kỳ? Năm đó nó mới. . . . . . mới tuổi, lấy đâu ra bản lãnh này?"
"Thời điểm nó mười tám tuổi, anh liền đem một vài hạng mục giao do nó quản lý. Một là vì để cho sau này khi nó tiếp nhận Mặc thị, có thể thuận lợi quản lý đưa công ty đi vào quỹ đạo. Hai là muốn kiểm tra năng lực của nó."
Kết quả là lúc đó Mặc Thiếu Kỳ chẳng những dễ dàng thông qua khảo nghiệm của ông, còn mang về nhiều hợp đồng quan trọng cho công ty, kiếm được không ít lợi nhuận.
"Không thể nào. . . . . ." Giang Tình giật mình không biết nên nói gì cho phải.
"Còn nữa, em còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên thấy Thiếu Kỳ cười chứ? Ngoài trừ hai tuổi trở về trước, nó vẫn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ có một lần chúng ta nhìn thấy nó ôm Tâm Oanh chơi đùa thì trên mặt nó mới xuất hiện nụ cười. Cho nên anh liền quan sát nó, phát hiện chỉ cần ở bên cạnh Tiểu Oanh, nó sẽ không lạnh lùng như thế nữa."
"Ý anh là. . . . . ."
Giang Tình không xác định nhíu nhíu mày.
"Không sai. . . . . . Từ góc độ này xem xét, không phải Tiểu Oanh lệ thuộc vào Thiếu kỳ, mà là con của chúng ta lệ thuộc vào Tiểu Oanh. Nói trắng ra, Thiếu Kỳ yêu Tiểu Oanh." Ông nói vừa xong, buồn cười nhìn vợ yêu đang há to mồm, vẻ mặt kinh ngạc.
"Con trai chúng ta. . . . . . Yêu. . . . . . con gái chúng ta?" Bà nhảy dựng lên, không chút nghĩ ngợi nhanh chóng xông lên lầu.
Mực Kính Viễn vội vàng chạy theo, kéo bà trở lại.
"Em định làm gì?"
"Định làm gì? Anh còn hỏi em định làm gì à? Chuyện như vậy tại sao anh không nói sớm? Nếu như em sớm biết, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để ngăn chặn sự việc này phát sinh.
Trời ạ! Hai đứa nó là anh em a! Sao có thể yêu được?" Bà không hiểu, tại sao chồng bà biết chuyện này, lại không ngăn cản.
"Hai đứa nó không phải anh em ruột, em quên rồi sao?"
Không phải anh em ruột. . . . . .
"Không sai, có điều chuyện này không được hay cho lắm."
"Em rốt cuộc có hiểu lời anh nói hay không?"
Mặc Kính Viễn lắc đầu một cái, thật sự không hiểu nổi vợ ông đang suy nghĩ cái gì.
"Tóm lại, anh rốt cuộc có ý tứ gì? Nói cho rõ ràng một chút có được hay không? !" Bà bắt đầu tức giận. Ông mỗi lần đều chỉ nói một nửa, bà làm thế nào hiểu được?!
"Ý của anh là. . . . . . Lương Tâm Oanh có thể trở thành vợ của Thiếu Kỳ, lần này em đã hiểu rồi chứ?" Chỉ cần đem họ của con bé sửa lại là được.
"Lương Tâm Oanh. . . . . . Có thể làm. . . . . . vợ Thiếu Kỳ. Dù thế nào đi chăng nữa thì tình cảm của hai đứa nó cũng rất tốt. Thiếu Kỳ cũng yêu mến Tiểu Oanh. Như vậy chúng ta cũng không cần phải lo lắng tại sao Thiếu Kỳ lại coi trọng, bảo vệ Tiểu Oanh như thế. Đó là bởi vì nó yêu Tiểu Oanh." Giang Tình càng nói càng hưng phấn, khóe miệng cong lên một nụ cười thật to.
Phương pháp kia rất tốt. Bà không chỉ không cần lo lắng Tiểu Oanh phải gả ra bên ngoài, một năm khó gặp được con bé mấy lần. Cũng không cần lo lắng con trai luôn chiếm hữu, đem Tiểu Oanh bảo hộ ở bên cạnh. Tất cả đều vui vẻ.
"Vậy ngày mai em sẽ nói chuyện với bọn nó. Hỏi xem bọn nó tính bao giờ thì kết hôn? Như vậy em có thể nhanh chóng làm bà nội rồi."
Giang Tình dùng sức ôm chồng một cái thật chặt. Lần này không phải lo lắng không ngủ được, mà là hưng phấn không ngủ được.
"Không được, trong chuyện này còn có một chút vấn đề." Mặc Kính Viễn ngay lập tức ngăn lại ý tưởng của vợ mình.
"Vấn đề? Vấn đề gì?" Bà không hiểu nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Kính Viễn.
"Thiếu Kỳ sợ rằng vẫn không biết mình yêu Tiểu Oanh. Chúng ta cũng không hiểu rõ tình cảm của Tiểu Oanh, nói không chừng con bé thật xem Thiếu Kỳ là anh trai." Nếu họ loạn điểm uyên ương thì nguy rồi.
"Phải không? Vậy phải làm sao bây giờ?" Chuyện liên quan đến tương lai của con trai và con gái, bà liền cảm thấy lo lắng.
"Trước xem tình huống đã, rồi lại nghĩ biện pháp. Nếu như có thể, tốt nhất nên tạo cơ hội để Tiểu Oanh cùng Thiếu Kỳ thân cận. Như vậy có lẽ có thể nhìn ra tình cảm của Tiểu Oanh dành cho Thiếu Kỳ rốt cuộc là loại nào. Còn Thiếu Kỳ có lẽ nhân cơ hội này mà có thể nghĩ thông suốt."
Chuyện tình cảm, người ngoài tốt nhất không nên nhúng tay vào. Để người trong cuộc tự phát giác sẽ tốt hơn.
"Ừ! Em đồng ý với ý kiến của anh. Vậy chúng ta ở giữa giúp bọn nhỏ một tay là tốt rồi."
Ngày ngày trôi qua nhàm chán như thế, nếu không tìm một chút chuyện để làm, chẳng phải là quá rảnh rỗi. Giang Tình nở nụ cười hả hê, trong đầu tràn đầy vô số âm mưu quỷ kế.
"Em đó!" Mặc Kính Viễn ngón tay điểm nhẹ lên trán Giang Tình, bất đắc dĩ nhìn bộ dáng không kịp chờ đợi của bà. Chắc chắn con trai lần này phải ăn không ít khổ rồi.