Năm ấy gặp Xuân Sinh, Trần Yên Ni mười chín tuổi, học năm hai đại học.
Buổi tối hôm đó, Trần Yên Ni như mọi ngày mang theo thức ăn mèo và bánh bích quy hình chữ cái để cho mèo ăn, thức ăn mèo là cho mèo ăn, bánh bích quy là cho cô ăn. Cô ngồi trên thềm đá, mượn ánh đèn đọc sách, một tay cầm bánh bích quy bỏ vào trong miệng. Cho đến khi nghe được âm thanh của Xuân Sinh, cô mới lấy lại tinh thần, cô không khỏi có chút tức giận, giương mắt nhìn qua, trước mắt cô chính là một chàng trai anh tuấn xa lạ, trong vài giây đó cô sửng sốt một hồi, không biết nói gì cho phải, bánh bích quy hình chữ cái nắm trong tay liền rơi trên trang sách.
Xuân Sinh cười nói: “Sao em lại ăn thức ăn mèo?”
Trần Yên Ni nhìn lại, mấy con mèo đang thưởng thức bánh bích quy của cô, mà vừa rồi rơi trên trang sách lại là mấy miếng thức ăn mèo. Cô buồn nôn, chạy đến thùng rác bên cạnh nhổ ra. Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên thì Xuân Sinh đưa qua một chai nước, anh thản nhiên nói: “Súc miệng này.”
Sau khi súc miệng xong Trần Yên Ni trộm nhìn Xuân Sinh, dáng người anh rất cao, gần một mét chín, sau đó có một câu nói khá phổ biến thế này, hai người đứng chung một chỗ chính là “đôi đũa lệch”.
Đó không phải là lần đầu tiên Xuân Sinh gặp được Trần Yên Ni. Xuân Sinh học năm ba, anh mở một quán cà phê gần trường, mỗi ngày bận đến khuya mới trở về, lần nào đi ngang qua thư viện trường anh luôn nhìn thấy cô gái Trần Yên Ni ngồi trên thềm đá cho mèo ăn. Hôm nay, rốt cuộc anh không nhịn nữa mà đi tới gần, tới gần rồi anh mới phát hiện, cô gái kia lại ăn thức ăn mèo, vì thế anh nhịn không được mà cười gọi cô một tiếng.
Những điều này về sau Trần Yên Ni mới biết được. Khi đó cũng là mùa hè, cô và Xuân Sinh ngả người nằm trên sân thượng của quán cà phê, hai người nằm một chỗ cùng ngắm sao trên bầu trời, cảm thấy thanh xuân thật tốt, có thể ở cùng người mình thích thật là tốt.
Đúng vậy, bọn họ yêu nhau.
Xuân Sinh nhỏ giọng hỏi Trần Yên Ni: “Anh có thể hôn em không?”
Trần Yên Ni thẳng thắn nói: “Không thể.”
Xuân Sinh nói: “Vì sao, chẳng lẽ em không thích anh?”
Trần Yên Ni suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Em chỉ là cảm thấy hoàn cảnh nơi này không lãng mạn.”
Xuân Sinh không nói gì nữa.
Trần Yên Ni chủ động vươn tay qua, nắm lấy tay của Xuân Sinh. Ngón tay của anh thật dài, con trai trưởng thành ngón tay cũng dài ra, thật sự lộ ra vẻ dịu dàng lại thông minh. Trần Yên Ni cầm lấy bàn tay của Xuân Sinh dán lên mặt mình, cô hỏi: “Có phải em rất ngốc không?”
Xuân Sinh nói: “Em biết là tốt rồi.”
Năm ấy Trần Yên Ni học năm ba, Xuân Sinh tốt nghiệp.
Lễ Quốc Khánh, Xuân Sinh giao quán cà phê cho người nhà, anh đưa Trần Yên Ni đi Tây Tạng.
Đến nơi thì đã là đêm hôm khuya khoắt. Màn đêm tại Tây Tạng rất tối, gió rất lạnh, Trần Yên Ni vô cùng kích động, cô ngồi trên xe phấn khởi hô to, Xuân Sinh ngồi bên cạnh nhìn cô. Trần Yên Ni kêu la mệt rồi thì tựa trên vai Xuân Sinh, ngắm sao trời. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy sao trời đẹp như vậy, khiến cô cảm thấy mình đã sống lãng phí mười chín năm nay, cô quay đầu lại muốn nói gì đó với Xuân Sinh, lại phát hiện anh đang nghiêng đầu nhìn cô. Giây tiếp theo, anh cúi đầu muốn hôn cô.
Trần Yên Ni đáp lại Xuân Sinh bằng một cái tát.
Sau khi tát xong cô hô lên: “Không biết xấu hổ.”
Xuân Sinh có phần không hiểu mà nhìn Trần Yên Ni, chàng trai một mét chín lại chẳng biết làm sao, cuối cùng anh bất đắc dĩ nhoẻn miệng cười. Sau này Trần Yên Ni nhớ lại nụ cười kia của Xuân Sinh, cô đoán rằng, nụ cười ấy hẳn là bất đắc dĩ, nếu đổi là người khác thì nhất định sẽ tặng anh một nụ hôn, mà cô lại không hiểu phong tình, lãng phí thời gian đẹp đẽ cùng người yêu.
Buổi tối, bọn họ ở trong lều vải, lều vải mở một khe hở, khi nằm trên mặt đất thì có thể nhìn thấy sao trời. Trần Yên Ni ôm Xuân Sinh ở bên cạnh, bọn họ cách nhau gần như vậy, Xuân Sinh lấy tay cô ra, rồi cuốn cô trong chăn, cô kéo ra, hô lên: “Em không lạnh.” Cứ lặp lại như thế mấy lần, Xuân Sinh không nói gì nữa, anh đứng dậy đi ra ngoài. Cô ngồi trong lều, nhìn thấy bóng lưng của Xuân Sinh, trái tim co thắt mấy cái.
Buổi tối hôm đó, Trần Yên Ni như mọi ngày mang theo thức ăn mèo và bánh bích quy hình chữ cái để cho mèo ăn, thức ăn mèo là cho mèo ăn, bánh bích quy là cho cô ăn. Cô ngồi trên thềm đá, mượn ánh đèn đọc sách, một tay cầm bánh bích quy bỏ vào trong miệng. Cho đến khi nghe được âm thanh của Xuân Sinh, cô mới lấy lại tinh thần, cô không khỏi có chút tức giận, giương mắt nhìn qua, trước mắt cô chính là một chàng trai anh tuấn xa lạ, trong vài giây đó cô sửng sốt một hồi, không biết nói gì cho phải, bánh bích quy hình chữ cái nắm trong tay liền rơi trên trang sách.
Xuân Sinh cười nói: “Sao em lại ăn thức ăn mèo?”
Trần Yên Ni nhìn lại, mấy con mèo đang thưởng thức bánh bích quy của cô, mà vừa rồi rơi trên trang sách lại là mấy miếng thức ăn mèo. Cô buồn nôn, chạy đến thùng rác bên cạnh nhổ ra. Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên thì Xuân Sinh đưa qua một chai nước, anh thản nhiên nói: “Súc miệng này.”
Sau khi súc miệng xong Trần Yên Ni trộm nhìn Xuân Sinh, dáng người anh rất cao, gần một mét chín, sau đó có một câu nói khá phổ biến thế này, hai người đứng chung một chỗ chính là “đôi đũa lệch”.
Đó không phải là lần đầu tiên Xuân Sinh gặp được Trần Yên Ni. Xuân Sinh học năm ba, anh mở một quán cà phê gần trường, mỗi ngày bận đến khuya mới trở về, lần nào đi ngang qua thư viện trường anh luôn nhìn thấy cô gái Trần Yên Ni ngồi trên thềm đá cho mèo ăn. Hôm nay, rốt cuộc anh không nhịn nữa mà đi tới gần, tới gần rồi anh mới phát hiện, cô gái kia lại ăn thức ăn mèo, vì thế anh nhịn không được mà cười gọi cô một tiếng.
Những điều này về sau Trần Yên Ni mới biết được. Khi đó cũng là mùa hè, cô và Xuân Sinh ngả người nằm trên sân thượng của quán cà phê, hai người nằm một chỗ cùng ngắm sao trên bầu trời, cảm thấy thanh xuân thật tốt, có thể ở cùng người mình thích thật là tốt.
Đúng vậy, bọn họ yêu nhau.
Xuân Sinh nhỏ giọng hỏi Trần Yên Ni: “Anh có thể hôn em không?”
Trần Yên Ni thẳng thắn nói: “Không thể.”
Xuân Sinh nói: “Vì sao, chẳng lẽ em không thích anh?”
Trần Yên Ni suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Em chỉ là cảm thấy hoàn cảnh nơi này không lãng mạn.”
Xuân Sinh không nói gì nữa.
Trần Yên Ni chủ động vươn tay qua, nắm lấy tay của Xuân Sinh. Ngón tay của anh thật dài, con trai trưởng thành ngón tay cũng dài ra, thật sự lộ ra vẻ dịu dàng lại thông minh. Trần Yên Ni cầm lấy bàn tay của Xuân Sinh dán lên mặt mình, cô hỏi: “Có phải em rất ngốc không?”
Xuân Sinh nói: “Em biết là tốt rồi.”
Năm ấy Trần Yên Ni học năm ba, Xuân Sinh tốt nghiệp.
Lễ Quốc Khánh, Xuân Sinh giao quán cà phê cho người nhà, anh đưa Trần Yên Ni đi Tây Tạng.
Đến nơi thì đã là đêm hôm khuya khoắt. Màn đêm tại Tây Tạng rất tối, gió rất lạnh, Trần Yên Ni vô cùng kích động, cô ngồi trên xe phấn khởi hô to, Xuân Sinh ngồi bên cạnh nhìn cô. Trần Yên Ni kêu la mệt rồi thì tựa trên vai Xuân Sinh, ngắm sao trời. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy sao trời đẹp như vậy, khiến cô cảm thấy mình đã sống lãng phí mười chín năm nay, cô quay đầu lại muốn nói gì đó với Xuân Sinh, lại phát hiện anh đang nghiêng đầu nhìn cô. Giây tiếp theo, anh cúi đầu muốn hôn cô.
Trần Yên Ni đáp lại Xuân Sinh bằng một cái tát.
Sau khi tát xong cô hô lên: “Không biết xấu hổ.”
Xuân Sinh có phần không hiểu mà nhìn Trần Yên Ni, chàng trai một mét chín lại chẳng biết làm sao, cuối cùng anh bất đắc dĩ nhoẻn miệng cười. Sau này Trần Yên Ni nhớ lại nụ cười kia của Xuân Sinh, cô đoán rằng, nụ cười ấy hẳn là bất đắc dĩ, nếu đổi là người khác thì nhất định sẽ tặng anh một nụ hôn, mà cô lại không hiểu phong tình, lãng phí thời gian đẹp đẽ cùng người yêu.
Buổi tối, bọn họ ở trong lều vải, lều vải mở một khe hở, khi nằm trên mặt đất thì có thể nhìn thấy sao trời. Trần Yên Ni ôm Xuân Sinh ở bên cạnh, bọn họ cách nhau gần như vậy, Xuân Sinh lấy tay cô ra, rồi cuốn cô trong chăn, cô kéo ra, hô lên: “Em không lạnh.” Cứ lặp lại như thế mấy lần, Xuân Sinh không nói gì nữa, anh đứng dậy đi ra ngoài. Cô ngồi trong lều, nhìn thấy bóng lưng của Xuân Sinh, trái tim co thắt mấy cái.