Sau khi bà nội qua đời, Trần Yên Ni sống cùng mẹ một thời gian, mẹ cô thường hay mang những người đàn ông xa lạ về nhà qua đêm, mỗi đêm trước khi đi ngủ Trần Yên Ni đều phải làm một việc quan trọng nhất —— suy nghĩ mọi biện pháp để che lỗ tai lại.
Lúc cô không chịu nổi nữa thì sẽ cãi nhau với mẹ. Một lần tranh cãi dữ dội nhất, Trần Yên Ni cầm dao làm bếp đuổi theo đâm một người đàn ông nào đó. Mẹ cô báo cảnh sát, Trần Yên Ni bị đưa vào cục cảnh sát. Cô lại cãi nhau với cảnh sát, còn xé rách cảnh phục của cảnh sát.
Cuối cùng bọn họ nói, Trần Yên Ni có bệnh thần kinh.
Đó là ba năm đau khổ nhất trong cuộc đời của Trần Yên Ni, cho đến ba năm sau, ba cô hoàn toàn tỉnh ngộ đã đón cô đi, để cô đi học trở lại, tìm bác sĩ tâm lý cho cô, dần dần đưa cô trở về cuộc sống bình thường.
Trần Yên Ni nói: “Nếu Xuân Sinh không tốt như vậy, tớ đã không dám nói chuyện yêu đương, tình yêu là thứ một khi không chú ý thì sẽ trở nên dơ bẩn, bẩn đến nỗi cậu sẽ cảm thấy cả thế giới đều bẩn theo, rất vất vả để dựng nên lòng tự tin, tất cả dũng khí bay mất, được một mất mười.”
Tôi hỏi Trần Yên Ni: “Xuân Sinh có biết những chuyện này không?”
Trần Yên Ni chậm rãi nói: “Không biết.” Cô dừng một chút, nhoẻn miệng cười, còn nói: “Đoán chừng anh ấy cũng cho là tớ có bệnh thần kinh rồi.”
“Giữa hai người có làm những chuyện gì đặc biệt không?” Tôi hỏi Trần Yên Ni.
“Có chứ, tớ là người Thiểm Tây, đặc biệt thích ăn mì. Có một buổi tối khuya khoắt, tớ không biết đầu óc động kinh thế nào, rất muốn ăn mì thịt cừu, tớ liền gửi tin nhắn nói với anh ấy, kết quả chưa đầy năm phút anh ấy đã xuất hiện dưới lầu nhà tớ. Anh ấy lái chiếc xe Nissan của ba mình mà chở tớ đi hơn phân nửa Bắc Kinh, cuối cùng tìm được một quán ăn, lúc ấy ăn mì thịt cừu, trong lòng tớ chỉ có một ý nghĩ, anh chàng trước mặt này thật lòng yêu tớ, ngoài anh ấy ra thì tớ sẽ không lấy ai khác.” Khi nói những lời này, trong ánh mắt Trần Yên Ni mang theo một tia óng ánh, có đau thương, giống như là giây tiếp theo sẽ khóc lên.
“Vậy cậu có nhớ anh ấy không?”
“Nhớ chứ, mỗi lần nhìn thấy ánh trăng thì sẽ nhớ tới anh ấy. Nhớ đến mức không chịu nổi thì sẽ lén ăn thức ăn mèo. Bởi vì lúc anh ấy từ trời giáng xuống, lần đầu tiên tớ ăn thức ăn mèo. Cơ mà thức ăn mèo khó ăn quá, giống y như cảm giác nhớ nhung anh ấy vậy.”
“Cậu đoán xem nếu tớ là cậu, tớ sẽ làm gì?”
“Làm gì?”
“Gọi điện thoại cho anh ấy.” Tôi nói.
Trần Yên Ni che mặt nói: “Hay là thôi đi, ngộ nhỡ anh ấy có bạn gái rồi thì sao?”
Tôi hỏi cô ấy: “Cậu nghĩ rằng tình yêu chân chính là cái gì?”
Trần Yên Ni đáng thương nhìn tôi, nói: “Tớ không dám nói, cậu nói đi.”
Tôi nói: “Hẳn là tha thứ, còn có trông chừng.”
“Không có cái khác sao?” Cô ấy nói.
“Đương nhiên không phải.” Tôi nói, “Còn có thay đổi và chấp nhận. Phải xem cậu bằng lòng hay không.”
Hai tuần sau, tôi đang đi dạo cửa hàng bách hóa thì nhận được điện thoại của Trần Yên Ni. Cô ấy hưng phấn nói: “Bọn mình lại ở bên nhau rồi.”
Lúc cô không chịu nổi nữa thì sẽ cãi nhau với mẹ. Một lần tranh cãi dữ dội nhất, Trần Yên Ni cầm dao làm bếp đuổi theo đâm một người đàn ông nào đó. Mẹ cô báo cảnh sát, Trần Yên Ni bị đưa vào cục cảnh sát. Cô lại cãi nhau với cảnh sát, còn xé rách cảnh phục của cảnh sát.
Cuối cùng bọn họ nói, Trần Yên Ni có bệnh thần kinh.
Đó là ba năm đau khổ nhất trong cuộc đời của Trần Yên Ni, cho đến ba năm sau, ba cô hoàn toàn tỉnh ngộ đã đón cô đi, để cô đi học trở lại, tìm bác sĩ tâm lý cho cô, dần dần đưa cô trở về cuộc sống bình thường.
Trần Yên Ni nói: “Nếu Xuân Sinh không tốt như vậy, tớ đã không dám nói chuyện yêu đương, tình yêu là thứ một khi không chú ý thì sẽ trở nên dơ bẩn, bẩn đến nỗi cậu sẽ cảm thấy cả thế giới đều bẩn theo, rất vất vả để dựng nên lòng tự tin, tất cả dũng khí bay mất, được một mất mười.”
Tôi hỏi Trần Yên Ni: “Xuân Sinh có biết những chuyện này không?”
Trần Yên Ni chậm rãi nói: “Không biết.” Cô dừng một chút, nhoẻn miệng cười, còn nói: “Đoán chừng anh ấy cũng cho là tớ có bệnh thần kinh rồi.”
“Giữa hai người có làm những chuyện gì đặc biệt không?” Tôi hỏi Trần Yên Ni.
“Có chứ, tớ là người Thiểm Tây, đặc biệt thích ăn mì. Có một buổi tối khuya khoắt, tớ không biết đầu óc động kinh thế nào, rất muốn ăn mì thịt cừu, tớ liền gửi tin nhắn nói với anh ấy, kết quả chưa đầy năm phút anh ấy đã xuất hiện dưới lầu nhà tớ. Anh ấy lái chiếc xe Nissan của ba mình mà chở tớ đi hơn phân nửa Bắc Kinh, cuối cùng tìm được một quán ăn, lúc ấy ăn mì thịt cừu, trong lòng tớ chỉ có một ý nghĩ, anh chàng trước mặt này thật lòng yêu tớ, ngoài anh ấy ra thì tớ sẽ không lấy ai khác.” Khi nói những lời này, trong ánh mắt Trần Yên Ni mang theo một tia óng ánh, có đau thương, giống như là giây tiếp theo sẽ khóc lên.
“Vậy cậu có nhớ anh ấy không?”
“Nhớ chứ, mỗi lần nhìn thấy ánh trăng thì sẽ nhớ tới anh ấy. Nhớ đến mức không chịu nổi thì sẽ lén ăn thức ăn mèo. Bởi vì lúc anh ấy từ trời giáng xuống, lần đầu tiên tớ ăn thức ăn mèo. Cơ mà thức ăn mèo khó ăn quá, giống y như cảm giác nhớ nhung anh ấy vậy.”
“Cậu đoán xem nếu tớ là cậu, tớ sẽ làm gì?”
“Làm gì?”
“Gọi điện thoại cho anh ấy.” Tôi nói.
Trần Yên Ni che mặt nói: “Hay là thôi đi, ngộ nhỡ anh ấy có bạn gái rồi thì sao?”
Tôi hỏi cô ấy: “Cậu nghĩ rằng tình yêu chân chính là cái gì?”
Trần Yên Ni đáng thương nhìn tôi, nói: “Tớ không dám nói, cậu nói đi.”
Tôi nói: “Hẳn là tha thứ, còn có trông chừng.”
“Không có cái khác sao?” Cô ấy nói.
“Đương nhiên không phải.” Tôi nói, “Còn có thay đổi và chấp nhận. Phải xem cậu bằng lòng hay không.”
Hai tuần sau, tôi đang đi dạo cửa hàng bách hóa thì nhận được điện thoại của Trần Yên Ni. Cô ấy hưng phấn nói: “Bọn mình lại ở bên nhau rồi.”