Từ từ tỉnh dậy sau cơn mê dài phải mất một lúc cô mới thích ứng được với ánh sáng.
Khi đã thích ứng được cô nhìn thấy gương mặt phóng đại của anh, cô ngạc nhiên nhưng vì còn rất yếu nên cô chỉ có thể tròn mắt nhìn anh.
Nhìn biểu hiện trên gương mặt cô anh mỉm cười:
- Em thấy sao rồi?
Khi thấy anh hỏi cô cố gắng mở miệng trả lời nhưng không thể nói được. Cổ họng cô rất đau rất rát.
Nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của cô anh vội gọi điện thoại cho Gia Phong:
- 5 phút!
Không để đầu bên kia trả lời anh đã cúp máy.
Một lúc sau thì Gia Phong đến. Nhìn gương mặt lạnh lùng thường ngày giờ phủ lên một tầng lo lắng mà Gia Phong thấy cảm phục tình yêu:“ Tình yêu làm con người ta thay đổi“.
- Cô ấy không sao chỉ là suy nhược cơ thể, dầm mư quá lâu lại bị hôn mê sâu nhiều ngày nên cổ họng bị đau rát, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày sẽ hồi phục. Không cần bổ sung thêm thuốc gì. - Gia Phong nói với anh sau khi khám xong cho cô.
- Mà mấy ngày này cậu cho cô ấy uống thuốc kiểu gì vậy? - Gia Phong gian tà hỏi anh.
- Không liên quan đến bác sĩ nhà cậu. Tiễn khách
Nghĩ đến việc cho cô uống thuốc cho cô anh nhếch mép nhưng vẫn lạnh lùng.
Bị đuổi phũ phàng Gia Phong không ngừng oán trách, nguyền rủa tảng băng hừ” dám đuổi ta ta sẽ cho ngươi... hừ”- Gia Phong suy nghĩ
Còn anh sau khi đuổi khách anh bước lên phòng cô. Mở cửa ra anh đưa mắt trên giường tìm cô nhưng chẳng thấy cô đâu- anh hốt hoảng.
Nhìn một lượt quanh phòng anh thấy cô đang yếu ớt tìm đồ trong vali.
Anh bước lại gần nhẹ nhàng hỏi cô:
- Em đang làm gì?
Cô ngước mặt lên nhìn anh với ánh mắt hoang mang, muốn hỏi gì đó nhưng không thể nói.
Thấy vậy anh đưa cho cô chiếc điện thoại:
- Em muốn hỏi gì thì viết vào đây.
Hiểu ý anh cô viết vào:
- Bức ảnh của mẹ tôi??? Đâu rồi??
- Tôi đã để nó trong phòng khác khi nào em khỏe tôi sẽ mang cho em. - Anh nhẹ cười trả lời cô.
Lần này cô không viết nữa mà gắt gao vừa nhìn anh vừa lắc đầu.
Thấy cô như vậy anh cúi người xuống bế cô lên trong sự ngỡ ngàng của cô:
- Được rồi, tôi bế em đi, em còn rất yếu.
Cô cũng mặc cho anh bế bởi cô rất mệt.
Trong vòng tay của anh cô lặng lẽ nhìn anh suy nghĩ về lời nói của Gia Phong:“ Cô tỉnh rồi chắc tảng băng kia vui lắm. Lần đầu tôi thấy nó lo lắng cho một người con gái như vậy đấy.” Tảng băng đó là anh sao nhưng sao bác sĩ kia lại nói vậy nhỉ
Mải suy nghĩ cô không biết anh đã đưa cô đến nơi. Bức ảnh của mẹ kia rồi nhưng sao nó lại để ở nơi trang trọng thế kia. Cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
Anh mỉm cười:
- Tôi làm cho mẹ vợ tôi mà em có gì thắc mắc sao?
- Anh nói vậy là sao? - Cô viết vào điện thoại và đưa cho anh.
- Từ từ rồi em sẽ hiểu. - Anh trả lời.
Cô nhìn anh rồi lại nhìn lên bức ảnh của mẹ chợt cảm xúc của ngày mẹ mất ùa về cô lại rơi nước mắt dù đã cố kiềm chế. Cô đứng nhìn ảnh mẹ rất lâu cho đến khi có một vòng tay ấm áp bao bọc cô và nói:
- Khóc đi đây là lần cuối em được khóc. Từ giờ trở đi tôi _Kì Nam này sẽ ở bên em, không ai có thể làm em khóc nữa.
Cô ngước lên nhìn anh với khuôn mặt đầy nước mắt nhưng cũng không thiếu sự khó hiểu.
Bởi một niềm tin nào đó cô gục vào lòng anh khóc.
Hai người cứ như vậy rất lâu cô thì nức nở trong lòng anh còn anh thì làm điểm tựa vững chắc cho cô.
Cô ngưng khóc thoát khỏi lồng ngực anh nhìn cái áo của anh bị nước mắt của cô làm cho mất một màng mà ái ngại.
Khuôn mặt ấy của cô làm anh bật cười:
- Ngốc! Tôi đưa em về phòng nghỉ ngơi.
Nụ cười như nắng rực rỡ làm cô phải rung động. Nụ cười là niềm hạnh phúc của anh khi tìm được tình yêu - là cô.
Anh lại cúi xuống bế cô vào phòng nhẹ dặt cô lên giường rồi anh căn dặn:
- Tôi ở phòng bên có việc gì hãy gọi tôi.
Em hãy nghỉ đi.
Rồi anh bước ra khỏi phòng để lại cô một mình với bao suy nghĩ.
Đã mấy ngày sau khi tỉnh lại. Cô đã dần hồi phục có thể nói được vài câu ngắn. Cô muốn hồi phục nhanh để không làm phiền anh thêm nữa.
Anh thì vẫn chăm sóc cô chu đáo từng ngày từng bữa.
- Tiểu thư cô đừng làm vậy việc nấu ăn là của người làm chúng tôi. Xin cô đừng động vào, ông chủ sẽ tức giận. - Quản gia nhà Nam lên tiếng.
Chả là hôm nay đã là ngày thứ năm cô ở nhà anh. Chịu ơn anh nhiều nên cô muốn làm cho anh một bữa sáng để cảm ơn, và cũng là để cáo từ. Bệnh của cô đã tốt hơn nhiều cô có thể nói được rồi. Cũng không nên làm phiền anh quá lâu.
- Tiểu thư cô vừa ốm dậy lại là khách của ông chủ, cô xuống bếp thế này ông chủ nhất định sẽ mắng chúng tôi tất trách. Xin cô nghỉ ngơi để đầu bếp làm. - Quản gia lại tiếp tục nói.
- Được rồi cháu không làm khó mọi người, cháu sẽ xin Kì Nam trước, bây giờ cháu nên hỏi anh ấy rồi sẽ xuống làm hi mọi người chờ cháu. - Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Cô đã dậy từ sớm mượn nhà bếp để nấu ăn mà bị mọi người ngăn cản. Nghĩ lại cô thấy mình hơi vội vã, cô vẫn chưa hỏi ý kiến chủ nhà là anh.
Khi đã thích ứng được cô nhìn thấy gương mặt phóng đại của anh, cô ngạc nhiên nhưng vì còn rất yếu nên cô chỉ có thể tròn mắt nhìn anh.
Nhìn biểu hiện trên gương mặt cô anh mỉm cười:
- Em thấy sao rồi?
Khi thấy anh hỏi cô cố gắng mở miệng trả lời nhưng không thể nói được. Cổ họng cô rất đau rất rát.
Nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của cô anh vội gọi điện thoại cho Gia Phong:
- 5 phút!
Không để đầu bên kia trả lời anh đã cúp máy.
Một lúc sau thì Gia Phong đến. Nhìn gương mặt lạnh lùng thường ngày giờ phủ lên một tầng lo lắng mà Gia Phong thấy cảm phục tình yêu:“ Tình yêu làm con người ta thay đổi“.
- Cô ấy không sao chỉ là suy nhược cơ thể, dầm mư quá lâu lại bị hôn mê sâu nhiều ngày nên cổ họng bị đau rát, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày sẽ hồi phục. Không cần bổ sung thêm thuốc gì. - Gia Phong nói với anh sau khi khám xong cho cô.
- Mà mấy ngày này cậu cho cô ấy uống thuốc kiểu gì vậy? - Gia Phong gian tà hỏi anh.
- Không liên quan đến bác sĩ nhà cậu. Tiễn khách
Nghĩ đến việc cho cô uống thuốc cho cô anh nhếch mép nhưng vẫn lạnh lùng.
Bị đuổi phũ phàng Gia Phong không ngừng oán trách, nguyền rủa tảng băng hừ” dám đuổi ta ta sẽ cho ngươi... hừ”- Gia Phong suy nghĩ
Còn anh sau khi đuổi khách anh bước lên phòng cô. Mở cửa ra anh đưa mắt trên giường tìm cô nhưng chẳng thấy cô đâu- anh hốt hoảng.
Nhìn một lượt quanh phòng anh thấy cô đang yếu ớt tìm đồ trong vali.
Anh bước lại gần nhẹ nhàng hỏi cô:
- Em đang làm gì?
Cô ngước mặt lên nhìn anh với ánh mắt hoang mang, muốn hỏi gì đó nhưng không thể nói.
Thấy vậy anh đưa cho cô chiếc điện thoại:
- Em muốn hỏi gì thì viết vào đây.
Hiểu ý anh cô viết vào:
- Bức ảnh của mẹ tôi??? Đâu rồi??
- Tôi đã để nó trong phòng khác khi nào em khỏe tôi sẽ mang cho em. - Anh nhẹ cười trả lời cô.
Lần này cô không viết nữa mà gắt gao vừa nhìn anh vừa lắc đầu.
Thấy cô như vậy anh cúi người xuống bế cô lên trong sự ngỡ ngàng của cô:
- Được rồi, tôi bế em đi, em còn rất yếu.
Cô cũng mặc cho anh bế bởi cô rất mệt.
Trong vòng tay của anh cô lặng lẽ nhìn anh suy nghĩ về lời nói của Gia Phong:“ Cô tỉnh rồi chắc tảng băng kia vui lắm. Lần đầu tôi thấy nó lo lắng cho một người con gái như vậy đấy.” Tảng băng đó là anh sao nhưng sao bác sĩ kia lại nói vậy nhỉ
Mải suy nghĩ cô không biết anh đã đưa cô đến nơi. Bức ảnh của mẹ kia rồi nhưng sao nó lại để ở nơi trang trọng thế kia. Cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
Anh mỉm cười:
- Tôi làm cho mẹ vợ tôi mà em có gì thắc mắc sao?
- Anh nói vậy là sao? - Cô viết vào điện thoại và đưa cho anh.
- Từ từ rồi em sẽ hiểu. - Anh trả lời.
Cô nhìn anh rồi lại nhìn lên bức ảnh của mẹ chợt cảm xúc của ngày mẹ mất ùa về cô lại rơi nước mắt dù đã cố kiềm chế. Cô đứng nhìn ảnh mẹ rất lâu cho đến khi có một vòng tay ấm áp bao bọc cô và nói:
- Khóc đi đây là lần cuối em được khóc. Từ giờ trở đi tôi _Kì Nam này sẽ ở bên em, không ai có thể làm em khóc nữa.
Cô ngước lên nhìn anh với khuôn mặt đầy nước mắt nhưng cũng không thiếu sự khó hiểu.
Bởi một niềm tin nào đó cô gục vào lòng anh khóc.
Hai người cứ như vậy rất lâu cô thì nức nở trong lòng anh còn anh thì làm điểm tựa vững chắc cho cô.
Cô ngưng khóc thoát khỏi lồng ngực anh nhìn cái áo của anh bị nước mắt của cô làm cho mất một màng mà ái ngại.
Khuôn mặt ấy của cô làm anh bật cười:
- Ngốc! Tôi đưa em về phòng nghỉ ngơi.
Nụ cười như nắng rực rỡ làm cô phải rung động. Nụ cười là niềm hạnh phúc của anh khi tìm được tình yêu - là cô.
Anh lại cúi xuống bế cô vào phòng nhẹ dặt cô lên giường rồi anh căn dặn:
- Tôi ở phòng bên có việc gì hãy gọi tôi.
Em hãy nghỉ đi.
Rồi anh bước ra khỏi phòng để lại cô một mình với bao suy nghĩ.
Đã mấy ngày sau khi tỉnh lại. Cô đã dần hồi phục có thể nói được vài câu ngắn. Cô muốn hồi phục nhanh để không làm phiền anh thêm nữa.
Anh thì vẫn chăm sóc cô chu đáo từng ngày từng bữa.
- Tiểu thư cô đừng làm vậy việc nấu ăn là của người làm chúng tôi. Xin cô đừng động vào, ông chủ sẽ tức giận. - Quản gia nhà Nam lên tiếng.
Chả là hôm nay đã là ngày thứ năm cô ở nhà anh. Chịu ơn anh nhiều nên cô muốn làm cho anh một bữa sáng để cảm ơn, và cũng là để cáo từ. Bệnh của cô đã tốt hơn nhiều cô có thể nói được rồi. Cũng không nên làm phiền anh quá lâu.
- Tiểu thư cô vừa ốm dậy lại là khách của ông chủ, cô xuống bếp thế này ông chủ nhất định sẽ mắng chúng tôi tất trách. Xin cô nghỉ ngơi để đầu bếp làm. - Quản gia lại tiếp tục nói.
- Được rồi cháu không làm khó mọi người, cháu sẽ xin Kì Nam trước, bây giờ cháu nên hỏi anh ấy rồi sẽ xuống làm hi mọi người chờ cháu. - Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Cô đã dậy từ sớm mượn nhà bếp để nấu ăn mà bị mọi người ngăn cản. Nghĩ lại cô thấy mình hơi vội vã, cô vẫn chưa hỏi ý kiến chủ nhà là anh.