- ờ..... sao mý pạn lấy quá trời đồ ăn vậy! con gái mà ăn nhìu thế à? _ Jen cố bắt chuyện với nó
-........... _ nó im lặng chẳng thèm đoái hoài gì, cứ típ tục ăn như bình thường
nhỏ Mon thấy vậy liền nói dùm cho nó:
- ừa. tụi tui ăn nhìu lắm....
- à... vậy hả...
nhận ra cuộc hội thoại này quá nhàm chán, 2 chàng trai cố gắng chuyển sang chủ đề khác. với quyết tâm pải cạy cho nó mở miệng ra
bỗng nhiên 3 con ả hồ ly hôm bữa lại tìm tới. rõ ràng là tìm tới nhưng khi bước tới bàn của tụi nó thì ả đứng giữa giở giọng ngọt ngào khác hẳn với cái giọng sổ sàng hôm bữa:
- a! anh Ken! anh Jen! em có thể ngồi cùng với anh được ko? ngoài kia đông đúc quá em muốn ở đây cho yên tĩnh 1 chút....
cái giọng ẻo ẻo làm cho nó phát bực. đôi môi đỏ hồng nhưng lại phát ra 1 chữ lạnh lùng băng giá:
- biến! - nó nói nhẹ nhàng, ko để lộ sự khó chịu lúc này. nhưng mấy người kia lạnh hết sống lưng
nhưng 3 ả hồ ly này đã trét cả mấy tấn phấn son lên mặt gòi ( hơi quá) cho nên mặt dày lém hông pít nhục là gì đâu
ả đứng bên trái lên tiếng
- hơ! mắc cười quá! 1 con nhỏ nghèo nàn như mày mà dám lên tiếng ở đây à?
- mày ngồi ở đây là thấy chướng mắt rồi! tưởng được ngồi với hoàng tử 1 chút là vênh mặt à? khôn hồn thì biến đi cho khuất mắt! _ con đứng bên phải típ lời
- hừ! đúng là đũa mốc mà bày đặt chòi mâm son! mau đứng lên trả chổ cho bọn ta?
- hơ! cô nói cái gì mắc cười quá vậy? chúng tôi tới đây trước. chỗ của chúng tôi! mấy cô đừng có giở cái giọng đó ra! thật đúng là lũ hồ ly giả tạo! _ mon nổi điên
- mày.....
ả đầu đàn cầm ngay ly nước cam trên bàn và hất vào mặt nhỏ
"choang" ả quăng luôn cái ly xuống đất, vỡ tan
ko 1 tiếng la hét của nhỏ
khuôn mặt nó cũng bình thản ko thèm để ý
2 thằng kon trai đứng hình luôn vì quá ngạc nhiên . ko hỉu 2 người này có phải bạn thăn hông dậy. bạn mình như vậy mà ko giúp gì sao?
nhưng thật sự là bây giờ nó đang rất thỏa mãn
chọc giận mon thì nhỏ còn cãi lại chứ tốt nhất đừng đụng chạm gì vào người nhỏ. đặc biệt là khuôn mặt và mái tóc
cho nên nó biết bây giờ mon đã tức giận lắm rồi
nó chỉ cần ngồi ung dung xem mấy ả bị trừng phạt dưới tay nhỏ thoy
1 cái nhếch mép hiện ra từ cả nó và nhỏ
nhỏ chậm chậm đứng lên, vuốt khuôn mặt đầy nước
- hahahaha... sao ? giờ có muốn xin lỗi ko?
3 ả còn đang đắc thắng thì khi ngước mặt lên, 1 cái gì đó đang lao tới họ. rất nhanh. chưa kịp định hình là cái gì. 3 ả chỉ nhắm mắt và lùi ra sau theo phản xạ nhưng...
" bốp!" " bốp!" " bốp!"
nhỏ đấm cho mổi ả 1 phát tạt ngang từ phải
3 ả lập tức thét lên và ngã xuống đất ôm lấy mặt khóc nức nở
chưa hả dận, nhỏ bước tới nắm cổ áo của con đầu đàn xách lên và nhẹ nhàng xé cái áo của ả
"rẹt"
"Á!!!!!!!!!!!!"
- CÔ MUỐN KHOE LẮM MÀ? TÔI GIÚP CÔ!
rồi nhỏ thảy ả qua 1 bên. ả ta lập tức thu người co rúm lại che chỗ áo bị rách
tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc.kể cả 2 anh chàng. ko ngờ cô gái bề ngoài dễ thương hiền hiền vậy mà....
riêng nó vẫn thản nhiên
ả thứ 2 nhỏ cũng xách cổ áo lên nhưng co đôi chân trắng nõn nà cũa mình lên, đạp 1 cái nhẹ vào bụng nhưng đủ cho ả ta văng xa 3 mét
cả cái căn tin thốt lên rồi lập tức im bặt khi nhỏ quay sang ả cúi cùn
ả ta lập tức rạp người xuống đất cầu xin nhỏ. nhỏ bực tức:
- đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!
- ờ..... sao mý pạn lấy quá trời đồ ăn vậy! con gái mà ăn nhìu thế à? _ Jen cố bắt chuyện với nó
-........... _ nó im lặng chẳng thèm đoái hoài gì, cứ típ tục ăn như bình thường
nhỏ Mon thấy vậy liền nói dùm cho nó:
- ừa. tụi tui ăn nhìu lắm....
- à... vậy hả...
nhận ra cuộc hội thoại này quá nhàm chán, chàng trai cố gắng chuyển sang chủ đề khác. với quyết tâm pải cạy cho nó mở miệng ra
bỗng nhiên con ả hồ ly hôm bữa lại tìm tới. rõ ràng là tìm tới nhưng khi bước tới bàn của tụi nó thì ả đứng giữa giở giọng ngọt ngào khác hẳn với cái giọng sổ sàng hôm bữa:
- a! anh Ken! anh Jen! em có thể ngồi cùng với anh được ko? ngoài kia đông đúc quá em muốn ở đây cho yên tĩnh chút....
cái giọng ẻo ẻo làm cho nó phát bực. đôi môi đỏ hồng nhưng lại phát ra chữ lạnh lùng băng giá:
- biến! - nó nói nhẹ nhàng, ko để lộ sự khó chịu lúc này. nhưng mấy người kia lạnh hết sống lưng
nhưng ả hồ ly này đã trét cả mấy tấn phấn son lên mặt gòi ( hơi quá) cho nên mặt dày lém hông pít nhục là gì đâu
ả đứng bên trái lên tiếng
- hơ! mắc cười quá! con nhỏ nghèo nàn như mày mà dám lên tiếng ở đây à?
- mày ngồi ở đây là thấy chướng mắt rồi! tưởng được ngồi với hoàng tử chút là vênh mặt à? khôn hồn thì biến đi cho khuất mắt! _ con đứng bên phải típ lời
- hừ! đúng là đũa mốc mà bày đặt chòi mâm son! mau đứng lên trả chổ cho bọn ta?
- hơ! cô nói cái gì mắc cười quá vậy? chúng tôi tới đây trước. chỗ của chúng tôi! mấy cô đừng có giở cái giọng đó ra! thật đúng là lũ hồ ly giả tạo! _ mon nổi điên
- mày.....
ả đầu đàn cầm ngay ly nước cam trên bàn và hất vào mặt nhỏ
"choang" ả quăng luôn cái ly xuống đất, vỡ tan
ko tiếng la hét của nhỏ
khuôn mặt nó cũng bình thản ko thèm để ý
thằng kon trai đứng hình luôn vì quá ngạc nhiên . ko hỉu người này có phải bạn thăn hông dậy. bạn mình như vậy mà ko giúp gì sao?
nhưng thật sự là bây giờ nó đang rất thỏa mãn
chọc giận mon thì nhỏ còn cãi lại chứ tốt nhất đừng đụng chạm gì vào người nhỏ. đặc biệt là khuôn mặt và mái tóc
cho nên nó biết bây giờ mon đã tức giận lắm rồi
nó chỉ cần ngồi ung dung xem mấy ả bị trừng phạt dưới tay nhỏ thoy
cái nhếch mép hiện ra từ cả nó và nhỏ
nhỏ chậm chậm đứng lên, vuốt khuôn mặt đầy nước
- hahahaha... sao ? giờ có muốn xin lỗi ko?
ả còn đang đắc thắng thì khi ngước mặt lên, cái gì đó đang lao tới họ. rất nhanh. chưa kịp định hình là cái gì. ả chỉ nhắm mắt và lùi ra sau theo phản xạ nhưng...
" bốp!" " bốp!" " bốp!"
nhỏ đấm cho mổi ả phát tạt ngang từ phải
ả lập tức thét lên và ngã xuống đất ôm lấy mặt khóc nức nở
chưa hả dận, nhỏ bước tới nắm cổ áo của con đầu đàn xách lên và nhẹ nhàng xé cái áo của ả
"rẹt"
"Á!!!!!!!!!!!!"
- CÔ MUỐN KHOE LẮM MÀ? TÔI GIÚP CÔ!
rồi nhỏ thảy ả qua bên. ả ta lập tức thu người co rúm lại che chỗ áo bị rách
tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc.kể cả anh chàng. ko ngờ cô gái bề ngoài dễ thương hiền hiền vậy mà....
riêng nó vẫn thản nhiên
ả thứ nhỏ cũng xách cổ áo lên nhưng co đôi chân trắng nõn nà cũa mình lên, đạp cái nhẹ vào bụng nhưng đủ cho ả ta văng xa mét
cả cái căn tin thốt lên rồi lập tức im bặt khi nhỏ quay sang ả cúi cùn
ả ta lập tức rạp người xuống đất cầu xin nhỏ. nhỏ bực tức:
- đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!