Nhìn lịch nó lắc đầu, hôm nay lớp nó hẹn đi biển, tất nhiên là nó không có hứng thú gì, nhưng cũng chỉ tại con quỷ Ngọc, 4 giờ rồi.. Kittttttttttt, khong cần nhìn nó cũng biết là ai.- Sao mày chưa thay đồ đi._ Ngọc nói.
- Đây đây, đi chơi thôi mà, sao phải sốt sắng lên thế._ Nói rồi nó bỏ lên phòng, vì đám bạn nó nói là sẽ đi biển nên nó mang áo trễ vai màu đỏ tay lửng cộng với chiếc quần short đen tôn lên nước da trắng- không như trứng bóc nhưng cũng khiến người ta phải đưa mắt liếc nhìn khi đi ngang qua.
- Woa, Good._ Ngọc suýt xoa.- Les't go.
Đến điểm hẹn, nó thấy Lâm, " không phải chứ, haizzzz" mà cũng phải thôi Lâm hay đi chơi với bọn lớp hắn, Ngọc cũng vậy.
- Mấy tháng không gặp mà An xinh hẳn nha,_ Đạt, bạn trong lớp- là người thích Ngọc, và theo nó nghĩ Ngọc cũng vậy, " Khi yêu làm sao giấu nỗi qua ánh mắt"
- Cảm ơn._ Trưng bộ mặt lạnh lùng mà nó đã cố tạo ra. Đến biển, Nhỏ Ngọc nói cỡ nào nó cũng khong chịu xuống tắm, lấy cớ chân đau, Ngọc đành chịu thua nó. Nó thích biển, rất thích là đằng khác, ở biển nó thấy mình thoải mái, dù có chuyện buồn gì, cũng sẽ được giải tỏa. Đang ngồi suy nghĩ miên man thì Lâm tới, nó không muốn và cũng chẳng dám chạm mặt, nó muốn Lâm quên nó càng nhanh càng tốt. " Vẫn là vẻ mặt đó"- LÂm thở dài.
- Sao không xuống_ Lâm bắt chuyện.
- Không thích.
- Nghe nói chân đau à? Sao vậy.
- Té._ Nó kiệm lời. Lâm lắc đầu.
- Vẫn hậu đậu vậy nhỉ._ Lâm nói như thể quá quen và rất hiểu nó. Điều đó làm nó khó chịu.
- Cảm ơn, nhưng chuyện của tôi. Tôi muốn ngồi một mình.
- Ừm, vậy mình không làm phiền nữa._ Lâm đứng dậy, vẻ mặt thấp thoáng nỗi buồn. Nó biết nhưng đâu còn cách nào khác. Tắm xong lớp nó nói đi kara, nhưng nó từ chối nên Ngọc đành dưa nó về. Trên đường nó không nói lời nào.
- Mày sao vậy An?_ Ngọc thắc mắc.
- Ừm không sao, chắc hơi mệt.
- Nãy tao thấy mày với Lâm ngồi cùng, nói chuyện gì vậy?
- Ừm._ Nó đáp. Ngọc biết nó không muốn nói tới nên cũng thôi không hỏi nữa.
- Mày dừng đây được rồi._ nó nói
- Chưa tới nhà mày mà. Nói vậy nhưng Ngọc vẫn dừng lại, Ngọc biết nó đã muốn gì thì chẳng ai cản được nó cả.- Vậy tao về trước nha, vào cẩn thận.
- Ừm. mày về đi Nó vẫy tay. Nó cũng không biết sao, nhưng hiện giờ nó muốn đi dạo một mình, thói quen của nó. Giá mà lúc trước nó chịu suy nghĩ kĩ trước khi quyết định, giờ nó chẳng thê này. Nhưng mặc khác, nó thấy cư sông như hiện tại cũng tốt, không cần phải nghĩ người khác như thế nào, hay là mình phải làm gì, hòa đồng quá mức thì cũng không phải là điều tốt. Có lẽ vậy, đang mãi suy nghĩ...
- Hi cô nàng hậu đậu.._ Đang mệt lại gặp phải đứa điên nào đó, lại còn nói y chang mẹ và nhỏ Ngọc hay nói về nó.
- Có ảnh hưởng gì tới mấy người không, rảnh quá nhỉ?_ Vừa nói nó vừa quay lại thì- Ơ...
Nhìn lịch nó lắc đầu, hôm nay lớp nó hẹn đi biển, tất nhiên là nó không có hứng thú gì, nhưng cũng chỉ tại con quỷ Ngọc, giờ rồi.. Kittttttttttt, khong cần nhìn nó cũng biết là ai.- Sao mày chưa thay đồ đi._ Ngọc nói.
- Đây đây, đi chơi thôi mà, sao phải sốt sắng lên thế._ Nói rồi nó bỏ lên phòng, vì đám bạn nó nói là sẽ đi biển nên nó mang áo trễ vai màu đỏ tay lửng cộng với chiếc quần short đen tôn lên nước da trắng- không như trứng bóc nhưng cũng khiến người ta phải đưa mắt liếc nhìn khi đi ngang qua.
- Woa, Good._ Ngọc suýt xoa.- Les't go.
Đến điểm hẹn, nó thấy Lâm, " không phải chứ, haizzzz" mà cũng phải thôi Lâm hay đi chơi với bọn lớp hắn, Ngọc cũng vậy.
- Mấy tháng không gặp mà An xinh hẳn nha,_ Đạt, bạn trong lớp- là người thích Ngọc, và theo nó nghĩ Ngọc cũng vậy, " Khi yêu làm sao giấu nỗi qua ánh mắt"
- Cảm ơn._ Trưng bộ mặt lạnh lùng mà nó đã cố tạo ra. Đến biển, Nhỏ Ngọc nói cỡ nào nó cũng khong chịu xuống tắm, lấy cớ chân đau, Ngọc đành chịu thua nó. Nó thích biển, rất thích là đằng khác, ở biển nó thấy mình thoải mái, dù có chuyện buồn gì, cũng sẽ được giải tỏa. Đang ngồi suy nghĩ miên man thì Lâm tới, nó không muốn và cũng chẳng dám chạm mặt, nó muốn Lâm quên nó càng nhanh càng tốt. " Vẫn là vẻ mặt đó"- LÂm thở dài.
- Sao không xuống_ Lâm bắt chuyện.
- Không thích.
- Nghe nói chân đau à? Sao vậy.
- Té._ Nó kiệm lời. Lâm lắc đầu.
- Vẫn hậu đậu vậy nhỉ._ Lâm nói như thể quá quen và rất hiểu nó. Điều đó làm nó khó chịu.
- Cảm ơn, nhưng chuyện của tôi. Tôi muốn ngồi một mình.
- Ừm, vậy mình không làm phiền nữa._ Lâm đứng dậy, vẻ mặt thấp thoáng nỗi buồn. Nó biết nhưng đâu còn cách nào khác. Tắm xong lớp nó nói đi kara, nhưng nó từ chối nên Ngọc đành dưa nó về. Trên đường nó không nói lời nào.
- Mày sao vậy An?_ Ngọc thắc mắc.
- Ừm không sao, chắc hơi mệt.
- Nãy tao thấy mày với Lâm ngồi cùng, nói chuyện gì vậy?
- Ừm._ Nó đáp. Ngọc biết nó không muốn nói tới nên cũng thôi không hỏi nữa.
- Mày dừng đây được rồi._ nó nói
- Chưa tới nhà mày mà. Nói vậy nhưng Ngọc vẫn dừng lại, Ngọc biết nó đã muốn gì thì chẳng ai cản được nó cả.- Vậy tao về trước nha, vào cẩn thận.
- Ừm. mày về đi Nó vẫy tay. Nó cũng không biết sao, nhưng hiện giờ nó muốn đi dạo một mình, thói quen của nó. Giá mà lúc trước nó chịu suy nghĩ kĩ trước khi quyết định, giờ nó chẳng thê này. Nhưng mặc khác, nó thấy cư sông như hiện tại cũng tốt, không cần phải nghĩ người khác như thế nào, hay là mình phải làm gì, hòa đồng quá mức thì cũng không phải là điều tốt. Có lẽ vậy, đang mãi suy nghĩ...
- Hi cô nàng hậu đậu.._ Đang mệt lại gặp phải đứa điên nào đó, lại còn nói y chang mẹ và nhỏ Ngọc hay nói về nó.
- Có ảnh hưởng gì tới mấy người không, rảnh quá nhỉ?_ Vừa nói nó vừa quay lại thì- Ơ...