Tối chủ nhật, ba ngày sau Giáng sinh, Hằng gọi cho tôi. Tôi vừa nghe máy, Hằng đã hỏi:
- Anh đã nói chuyện gì với anh Lâm hả?
- Chuyện gì là chuyện gì em?
- Anh còn chối hả? Anh đã nói chuyện cũ của tôi cho anh Lâm đúng không?
Tôi bắt đầu thấy có chuyện.
- Không, anh đã nói là anh không nói, nghĩa là anh không nói. Có chuyện gì vậy em?
- Không anh nói thì sao ảnh biết? Ảnh bỏ tôi rồi.
Không muốn để Hằng cứ gào lên qua điện thoại, tôi yêu cầu Hằng bình tĩnh lại, nói tôi sẽ gặp Hằng nói chuyện ngay. Tôi chạy qua nhà Hằng, gọi cô bé xuống và chở ra một công viên gần đó. Ở đó, tôi và Hằng sẽ dễ nói chuyện hơn là vào quán cà phê.
Trên đường đi, tôi và Hằng không nói gì. Đến công viên, tôi dựng chống đứng, mời Hằng ngồi lên yên xe. Tôi châm thuốc, hỏi:
- Anh Lâm đã biết chuyện gì?
- Tôi không biết. Tự dưng ảnh đòi chia tay tôi.
- Khi nào?
- Mới hồi nãy.
- Anh Lâm nói những gì?
- Ảnh nói ảnh không còn thương tôi, ảnh nói “chúng ta chia tay đi, mình không còn hợp với nhau nữa”.
- Ảnh còn nói gì nữa không?
- Không. Tôi hỏi kiểu gì cũng không nói. Chắc là ảnh biết chuyện cũ của tôi rồi.
Tôi không biết nói gì. Có thể anh Lâm đã biết chuyện cũ của Hằng thật.
- Anh đảm bảo với em là anh không nói gì để anh Lâm có thể biết hay nghi ngờ. Anh đã nói với em là anh sẽ giữ bí mật, việc gì anh nói là anh làm...
- Sao tôi biết được - Hằng ngắt lời tôi - nếu ảnh không biết sao tự dưng ảnh lại đòi bỏ tôi. Tôi mà biết anh nói cho anh Lâm biết chuyện của tôi, tôi sẽ nói hết chuyện của anh.
- Chuyện gì của anh?
- Chuyện gì hả? Tôi nói anh Lâm anh dụ tôi chụp nude, coi ảnh làm gì anh. Tôi nói con Trang anh ngủ với con Ly, dụ con Ngọc chụp hình mặc đồ lót, dụ tôi chụp nude, coi nó còn theo anh không?
Tôi giật mình. Bỗng nhiên tôi nhận ra Hằng cũng biết vài bí mật do chính tôi tạo nên. Làm sao Hằng biết tôi từng trải qua “tình một đêm” với Ly? Làm sao Hằng biết tôi chụp ảnh Ngọc? Cô gái này rất tinh tế, và rất không đơn giản.
Suy nghĩ một chút, tôi hỏi:
- Chuyện giữa em với anh Lâm vẫn tốt cho đến hôm nay chứ?
Hằng im lặng.
- Giáng sinh vừa rồi anh thấy em để status là ở nhà. Hai người có gặp nhau không?
Hằng vẫn im lặng, một lúc sau cô nói:
- Ảnh lạnh nhạt với em cũng gần một tháng rồi. Gần đây ảnh ít gặp em lắm, em qua nhà ảnh thì gặp ảnh, chứ không có đi chơi.
Hỏi han vậy thôi, chứ tôi không biết nói gì. Tôi và Hằng cứ im lặng. Rồi Hằng òa khóc. Tôi đứng đần ra một lúc đành ngồi cạnh Hằng, để cô bé dựa vào vai tôi mà khóc.
10 giờ tối chủ nhật, tôi ôm cô gái của sếp ở một khu vắng trong công viên.
Cuộc nói chuyện chả đi đến đâu cả, tôi chở Hằng về nhà, dặn dò cô bé phải bình tĩnh, lúc này cứ khóc lóc hay suy nghĩ lung tung chẳng giải quyết được vấn đề gì. Khi tôi về đến nhà, tôi bắt đầu thấy lo lắng. Dù anh Lâm đã chia tay với Hằng, nhưng khi tôi chụp ảnh Hằng, hai người đang hẹn hò với nhau. Anh sẽ không thể nào chấp nhận chuyện tôi lén lút chụp ảnh nude bạn gái của anh, không chấp nhận chuyện bạn gái mình khỏa thân trước mặt thằng nhân viên cấp dưới. Còn Trang, em sẽ nghĩ sao nếu biết khi đang theo đuổi em, tôi lại ngủ với bạn của em.
Tôi không thể để Hằng làm lộ những chuyện tôi đã làm được. Tôi gọi cho Hằng, nói tôi sẽ cố gắng tìm hiểu xem anh Lâm có biết chuyện cũ của Hằng hay không.
Mấy hôm sau, một anh trong công ty rủ mấy anh em qua nhà ăn Tất niên. Tôi đến buổi tiệc một mình, do tôi chưa chính thức ngỏ lời với Trang nên chưa ra mắt anh em được. Sếp đến một mình, trả lời câu hỏi của các anh em về Hằng rất tỉnh: “giải tán rồi”.
Ăn uống xong, tôi tranh thủ hỏi thăm sếp:
- Kể ra cũng hơi bất ngờ khi thấy anh chia tay Hằng.
- Tại sao em lại bất ngờ?
- Em thấy lúc trước anh rất vui. Anh cũng từng nói anh thích có một cô bạn gái trẻ, xinh xắn ở bên, em thấy Hằng là một người như thế.
- Ừ, anh cũng từng nghĩ anh sẽ gắn bó với Hằng lâu, cưới thì chắc là không, nhưng có cô ấy ở bên cũng vui. Nhật à, có nhiều chuyện sau một thời gian, nó trở nên khác, không phải là thay đổi mà là trở nên khác. Anh dần không còn muốn ở bên cô ấy nữa. Có lẽ, cách sống của anh không phù hợp, anh cần suy nghĩ lại. Có một điều chắc chắn là anh rất trân trọng khoảng thời gian ở bên Hằng, nhưng mọi chuyện giờ đã khác.
Tôi không biết thật sự sếp nghĩ gì, nhưng tôi đoán anh chưa biết quá khứ của Hằng. Có thể anh không còn thích Hằng, có thể anh muốn tìm một cô khác, trẻ hơn, xinh đẹp hơn, bốc lửa hơn, cũng có thể anh không thích có bạn gái chính thức nữa, chuyển qua chăn rau như tôi ngày xưa chẳng hạn.
Chủ đề sếp chia tay cô bạn gái trẻ đẹp lan truyền chóng mặt trong công ty. Trước giờ, tôi hầu như không quan tâm đến phong trào tám chuyện ở công ty, nhưng giờ thử nghe ngóng. Tôi nhận ra công ty cũng không khác gì cái chợ, người ta bàn tán, suy đoán, đơm đặt đủ thứ. Các ông tám, bà tám trong công ty cho là sếp no xôi chán chè nên đá đi, hoặc là Hằng vòi vĩnh nhiều quá nên sếp cho dứt điểm. Hầu như ai cũng nghĩ về Hằng như một chân dài cặp với đại gia, bị người này bỏ thì đi kiếm đại gia khác, chả khác gì một cô gái bao.
Tôi gọi cho Hằng, kể lại cuộc nói chuyện giữa tôi và sếp. Cô bé có vẻ như đã bình tĩnh lại, nhưng có điều gì đó khiến tôi lo lắng qua cách nói chuyện của Hằng. Tôi ghé qua nhà Hằng, chỉ để yên tâm là cô bé vẫn ổn, nhưng tôi thấy Hằng thất thần, vô cảm, không còn thiết gì cả. Gặng hỏi, Hằng nói trong nước mắt: “Em không biết là em có yêu anh Lâm nhiều không, nhưng giờ mất anh ấy, em thấy hụt hẫng, giống như em mất tất cả vậy”.
Chuyện chưa kịp lắng xuống thì sếp dẫn người yêu mới đến tiệc Tất niên của công ty. Người yêu của sếp gây sốc toàn tập: hơn Hằng mấy tuổi, thua xa Hằng về ngoại hình, đã vậy lại rất vênh váo. Cái chợ của công ty họp ngay trong bữa tiệc, không ai có thể hiểu tại sao phiên bản mới này lại kém đến thế.
Tôi đành phải làm cái việc rất tàn nhẫn là báo tin cho Hằng, chứ tôi không thể giấu được. Vừa xong tiệc, tôi chạy qua nhà Hằng, gọi cô bé xuống, lại đi ra công viên và nói chuyện. Hằng đứng không vững khi nghe tôi nói, nhưng lần này cô không khóc, có lẽ nước mắt không còn, hoặc đã chảy ngược hết vào trong.
Chở Hằng nhà, khi chào tôi, Hằng nói: “Anh đừng lo, em không sao đâu”. Tôi chạy xe về nhà, mơ hồ cảm thấy câu nói đó không hề ổn chút nào.
Tối chủ nhật, ba ngày sau Giáng sinh, Hằng gọi cho tôi. Tôi vừa nghe máy, Hằng đã hỏi:
- Anh đã nói chuyện gì với anh Lâm hả?
- Chuyện gì là chuyện gì em?
- Anh còn chối hả? Anh đã nói chuyện cũ của tôi cho anh Lâm đúng không?
Tôi bắt đầu thấy có chuyện.
- Không, anh đã nói là anh không nói, nghĩa là anh không nói. Có chuyện gì vậy em?
- Không anh nói thì sao ảnh biết? Ảnh bỏ tôi rồi.
Không muốn để Hằng cứ gào lên qua điện thoại, tôi yêu cầu Hằng bình tĩnh lại, nói tôi sẽ gặp Hằng nói chuyện ngay. Tôi chạy qua nhà Hằng, gọi cô bé xuống và chở ra một công viên gần đó. Ở đó, tôi và Hằng sẽ dễ nói chuyện hơn là vào quán cà phê.
Trên đường đi, tôi và Hằng không nói gì. Đến công viên, tôi dựng chống đứng, mời Hằng ngồi lên yên xe. Tôi châm thuốc, hỏi:
- Anh Lâm đã biết chuyện gì?
- Tôi không biết. Tự dưng ảnh đòi chia tay tôi.
- Khi nào?
- Mới hồi nãy.
- Anh Lâm nói những gì?
- Ảnh nói ảnh không còn thương tôi, ảnh nói “chúng ta chia tay đi, mình không còn hợp với nhau nữa”.
- Ảnh còn nói gì nữa không?
- Không. Tôi hỏi kiểu gì cũng không nói. Chắc là ảnh biết chuyện cũ của tôi rồi.
Tôi không biết nói gì. Có thể anh Lâm đã biết chuyện cũ của Hằng thật.
- Anh đảm bảo với em là anh không nói gì để anh Lâm có thể biết hay nghi ngờ. Anh đã nói với em là anh sẽ giữ bí mật, việc gì anh nói là anh làm...
- Sao tôi biết được - Hằng ngắt lời tôi - nếu ảnh không biết sao tự dưng ảnh lại đòi bỏ tôi. Tôi mà biết anh nói cho anh Lâm biết chuyện của tôi, tôi sẽ nói hết chuyện của anh.
- Chuyện gì của anh?
- Chuyện gì hả? Tôi nói anh Lâm anh dụ tôi chụp nude, coi ảnh làm gì anh. Tôi nói con Trang anh ngủ với con Ly, dụ con Ngọc chụp hình mặc đồ lót, dụ tôi chụp nude, coi nó còn theo anh không?
Tôi giật mình. Bỗng nhiên tôi nhận ra Hằng cũng biết vài bí mật do chính tôi tạo nên. Làm sao Hằng biết tôi từng trải qua “tình một đêm” với Ly? Làm sao Hằng biết tôi chụp ảnh Ngọc? Cô gái này rất tinh tế, và rất không đơn giản.
Suy nghĩ một chút, tôi hỏi:
- Chuyện giữa em với anh Lâm vẫn tốt cho đến hôm nay chứ?
Hằng im lặng.
- Giáng sinh vừa rồi anh thấy em để status là ở nhà. Hai người có gặp nhau không?
Hằng vẫn im lặng, một lúc sau cô nói:
- Ảnh lạnh nhạt với em cũng gần một tháng rồi. Gần đây ảnh ít gặp em lắm, em qua nhà ảnh thì gặp ảnh, chứ không có đi chơi.
Hỏi han vậy thôi, chứ tôi không biết nói gì. Tôi và Hằng cứ im lặng. Rồi Hằng òa khóc. Tôi đứng đần ra một lúc đành ngồi cạnh Hằng, để cô bé dựa vào vai tôi mà khóc.
giờ tối chủ nhật, tôi ôm cô gái của sếp ở một khu vắng trong công viên.
Cuộc nói chuyện chả đi đến đâu cả, tôi chở Hằng về nhà, dặn dò cô bé phải bình tĩnh, lúc này cứ khóc lóc hay suy nghĩ lung tung chẳng giải quyết được vấn đề gì. Khi tôi về đến nhà, tôi bắt đầu thấy lo lắng. Dù anh Lâm đã chia tay với Hằng, nhưng khi tôi chụp ảnh Hằng, hai người đang hẹn hò với nhau. Anh sẽ không thể nào chấp nhận chuyện tôi lén lút chụp ảnh nude bạn gái của anh, không chấp nhận chuyện bạn gái mình khỏa thân trước mặt thằng nhân viên cấp dưới. Còn Trang, em sẽ nghĩ sao nếu biết khi đang theo đuổi em, tôi lại ngủ với bạn của em.
Tôi không thể để Hằng làm lộ những chuyện tôi đã làm được. Tôi gọi cho Hằng, nói tôi sẽ cố gắng tìm hiểu xem anh Lâm có biết chuyện cũ của Hằng hay không.
Mấy hôm sau, một anh trong công ty rủ mấy anh em qua nhà ăn Tất niên. Tôi đến buổi tiệc một mình, do tôi chưa chính thức ngỏ lời với Trang nên chưa ra mắt anh em được. Sếp đến một mình, trả lời câu hỏi của các anh em về Hằng rất tỉnh: “giải tán rồi”.
Ăn uống xong, tôi tranh thủ hỏi thăm sếp:
- Kể ra cũng hơi bất ngờ khi thấy anh chia tay Hằng.
- Tại sao em lại bất ngờ?
- Em thấy lúc trước anh rất vui. Anh cũng từng nói anh thích có một cô bạn gái trẻ, xinh xắn ở bên, em thấy Hằng là một người như thế.
- Ừ, anh cũng từng nghĩ anh sẽ gắn bó với Hằng lâu, cưới thì chắc là không, nhưng có cô ấy ở bên cũng vui. Nhật à, có nhiều chuyện sau một thời gian, nó trở nên khác, không phải là thay đổi mà là trở nên khác. Anh dần không còn muốn ở bên cô ấy nữa. Có lẽ, cách sống của anh không phù hợp, anh cần suy nghĩ lại. Có một điều chắc chắn là anh rất trân trọng khoảng thời gian ở bên Hằng, nhưng mọi chuyện giờ đã khác.
Tôi không biết thật sự sếp nghĩ gì, nhưng tôi đoán anh chưa biết quá khứ của Hằng. Có thể anh không còn thích Hằng, có thể anh muốn tìm một cô khác, trẻ hơn, xinh đẹp hơn, bốc lửa hơn, cũng có thể anh không thích có bạn gái chính thức nữa, chuyển qua chăn rau như tôi ngày xưa chẳng hạn.
Chủ đề sếp chia tay cô bạn gái trẻ đẹp lan truyền chóng mặt trong công ty. Trước giờ, tôi hầu như không quan tâm đến phong trào tám chuyện ở công ty, nhưng giờ thử nghe ngóng. Tôi nhận ra công ty cũng không khác gì cái chợ, người ta bàn tán, suy đoán, đơm đặt đủ thứ. Các ông tám, bà tám trong công ty cho là sếp no xôi chán chè nên đá đi, hoặc là Hằng vòi vĩnh nhiều quá nên sếp cho dứt điểm. Hầu như ai cũng nghĩ về Hằng như một chân dài cặp với đại gia, bị người này bỏ thì đi kiếm đại gia khác, chả khác gì một cô gái bao.
Tôi gọi cho Hằng, kể lại cuộc nói chuyện giữa tôi và sếp. Cô bé có vẻ như đã bình tĩnh lại, nhưng có điều gì đó khiến tôi lo lắng qua cách nói chuyện của Hằng. Tôi ghé qua nhà Hằng, chỉ để yên tâm là cô bé vẫn ổn, nhưng tôi thấy Hằng thất thần, vô cảm, không còn thiết gì cả. Gặng hỏi, Hằng nói trong nước mắt: “Em không biết là em có yêu anh Lâm nhiều không, nhưng giờ mất anh ấy, em thấy hụt hẫng, giống như em mất tất cả vậy”.
Chuyện chưa kịp lắng xuống thì sếp dẫn người yêu mới đến tiệc Tất niên của công ty. Người yêu của sếp gây sốc toàn tập: hơn Hằng mấy tuổi, thua xa Hằng về ngoại hình, đã vậy lại rất vênh váo. Cái chợ của công ty họp ngay trong bữa tiệc, không ai có thể hiểu tại sao phiên bản mới này lại kém đến thế.
Tôi đành phải làm cái việc rất tàn nhẫn là báo tin cho Hằng, chứ tôi không thể giấu được. Vừa xong tiệc, tôi chạy qua nhà Hằng, gọi cô bé xuống, lại đi ra công viên và nói chuyện. Hằng đứng không vững khi nghe tôi nói, nhưng lần này cô không khóc, có lẽ nước mắt không còn, hoặc đã chảy ngược hết vào trong.
Chở Hằng nhà, khi chào tôi, Hằng nói: “Anh đừng lo, em không sao đâu”. Tôi chạy xe về nhà, mơ hồ cảm thấy câu nói đó không hề ổn chút nào.