🌹 CÔ GÁI, GẶP LẠI EM RỒI 🌹
#chap25
- Mộc Di, cậu ấy, bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu tại bệnh viện, hiện giờ chưa rõ sống chết.
Rầm
Người Hoắc Lạc Thần như sụp đổ. Tai nạn giao thông? Sao có thể? Không phải hôm nay cô ấy sang Mĩ sao?
Hắn lao tới Bạch Hoa Diệp, nắm cổ áo Hoa Diệp xốc lên:
- Mộc Di giờ ở đâu?
Hoa Diệp ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại cố gở hai bàn tay đang gì chặt cổ áo mình ra:
- Anh nên lo cho vợ chưa cưới của anh đi. Mình em đến đó được rồi.
Đồng tử giản ra, hắn trừng mắt, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh trên tráng nổi từng đường một, lực ở cánh tay tăng lên siết cổ Hoa Diệp hơn, hắn gầm lên:
- NÓI!
- Ở...
Hắn lao nhanh ra ngoài, không quan tâm đến những người xung quanh.
Hoắc lão phu nhân nhíu mày, thằng cháu này bị sao vậy? Vợ không quan tâm cư nhiên lại quan tâm người ngoài? Bà bước lên định ngăn cản hắn thì một bàn tay đặt lên vai bà níu lại, bà quay lại nhăn mặt:
- Lão già, ông làm gì vậy?
Hoắc lão gia điềm đạm lắc đầu:
- Chuyện của nó, nó tự khắc biết làm thế nào.
- Nhưng...
- Nó lớn rồi.
Nghe Hoắc lão gia nói vậy Hoắc lão phu nhân liền im lặng hướng mắt về phía cửa mà lo lắng. Hoắc lão gia cũng thâm trầm nhìn theo hắn.
Lúc này Bạch Hoa Diệp cũng hớt hãi chạy theo.
Ở lễ cưới, thư kí Trần bước lên sân khấu, điềm tĩnh thông báo:
- Thành thật xin lỗi các vị quan khách, lễ cưới hôm nay sẽ hoãn lại, mong chư vị thứ lỗi_ Anh cuối người góc 90° tỏ rõ thành ý.
Quan khách ra về, mỗi người một vẻ đoán già đoán non là rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Vị hôn thê của Hoắc Lạc Thần cư nhiên đào hôn đây chắc chắn là chủ đề hot cho mấy tên chó săn đây
---
Hắn lái xe đến bệnh viện, điên cuồng tìm kiếm. Nhìn dòng người tấp nập ở đây lòng hắn càng loạn hơn, hắn sợ, hắn sợ cô sẽ...không được! Hắn không cho phép điều gì xảy ra với cô, tuyệt đối không!
Hắn bắt gặp hai thân ảnh bé nhỏ đang ngồi run rẫy trước phòng cấp cứu. Hoắc Lạc Thần nặng nhọc bước tới, tim hắn thắt lại khi thấy Vũ Thiên Vũ Minh mình mẫy nhết nhát, lấm lem sụt sùi khóc. Hắn ngồi xuống đối diện hai đứa nhỏ, đặt tay lên vai Thiên Minh, ánh mắt mắt tràng đầy lo lắng:
- Hai đứa có bị thương không? Đi khám chưa? Còn Mộc Di đâu?
Thiên, Minh ngước đầu lên, nhìn hắn đầy phẫn nộ, gương mặt lem luốt, hai mắt sưng đỏ lên vì khóc nhất quyết không chịu mở miệng. Tại người đàn ông này mà khiến mẹ cậu thành như vậy, tất cả là tại hắn.
Đối diện hai đôi mắt nhìn hắn đầy căm phẫn, lòng hắn nhói lên. Đến cuối cùng người sai vẫn là hắn sao?
Vừa lúc đó, Hoa Diệp chạy vào thấy hai đứa đang ôm nhau nhìn Hoắc Lạc Thần không chớp mắt. Anh liền chạy ngay tới ôm lấy hai đứa nhỏ lo lắng săm soi từng đứa:
- Hai đứa có bị thương ở đâu không?
Hai nhóc quay lại nhìn anh, nghe anh hỏi vậy nước mắt trực trào chảy ra. Chúng nép sâu vào người anh, tránh cánh tay của Hoắc Lạc Thần đang để trên vai mình. Nhìn tay mình lơ lững trên không trung, bỗng nhiên hắn thấy hụt hẫng. Đúng là thằng đàn ông tồn, đến con của mình mà nó còn chán ghét, hắn cười tự giễu.
Hoa Diệp nhìn hai đứa trong lòng mình cứ khóc thì vô cùng lo lắng. Anh vỗ về hai tấm lứng đang run rẫy kia:
- Được rồi, được rồi, không sao đâu a. Hai đứa có bị thương đâu không?
Chúng ra sức lắc đầu, tiếng nức càng ngày càng nhiều hơn.
- Thế thì tốt rồi. Vậy hai nhóc nói cho Hoa Hoa công tử nghe, tại sao mẹ hai nhóc bị thương?
Thiên Minh từ trong lòng anh ngóc đầu lên, nước mắt nước mũi tèm lem, Minh sụt sịt nói:
-Mẹ..hức.. xe..hức..tông.. cứu..hức.. bị...thương.
Bach Hoa Diệp cười khổ, thực tình là chúng nói cái gì anh hiểu chết liền, anh nhìn sang Thiên cầu cứu:
- Vũ Thiên dịch lại chú nghe.
Thiên cũng khóc nhưng không tới nỗi nói không ra tiếng như Minh:
- Em ấy nói, mẹ vì cứu hai đứa con nên mới bị xe tông...oa oa_ Thiên Minh khóc rống lên, tiếp tục nép vào lòng Hoa Diệp.
Anh vỗ vỗ lưng hai đứa, ánh mắt đau buồn nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, nhẹ giọng dỗ dành hai đứa:
- A, ngoan nào, mẹ hai nhóc sẽ không sao đâu. Mạng của cô ấy tốt lắm, nhất định gặp dữ hóa lành mà.
Hắn nhìn ba người ôm nhau an ủi thì hối hận. Nếu như hôm qua hắn giữ chúng lại nói với chúng hắn cần cả ba thì liệu cô ấy có phải cấp cứu bên trong không? Nhìn họ như vậy, hắn cả thấy mình như người dư thừa, hắn không có tư cách làm cha. Hai đứa trẻ hoạt bát đáng yêu thường ngày lại thành ra bộ dạng này tất cả đều do hắn.
Đèn cấp cứu tắt, bác sĩ bước ra, hắn lao nhanh tới trước mặt ông, ánh mắt thống khổ bám chặt hai vai ông lắc:
- Bác sĩ, người bên trong, cô ấy, thế nào rồi?
Bác sĩ nhìn chằm chằm người trước mặt, nhìn gương mặt thành khẩn của hắn mà áy náy, lại nhìn ba dáng người đằng sau đang mong đợi bằng ánh mắt cầu xin, sau đó ông nhìn lại hắn vô lực lắc đầu, rồi nắm bàn tay hắn gỡ xuống bước đi.
Hắn ngã xuống hốc mắt cay cay, một giọt rơi xuống sàn nhà lạnh buốt. Đầu óc trống rỗng, chỉ lập đi lập lại một câu: Mộc Di chết rồi, Mộc Di chết rồi, Mộc Di chết rồi...
Từ sau cái lần ba mẹ hắn chết đi hắn cứ tưởng cả đời này hắn sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào vì ai. Bây giờ thì hay rồi, hắn cứ cố chấp tình cảm đối với Mộc Di là thương hại ngờ đâu lại là tình yêu. Lúc cô yêu hắn hắn biết như không bao giờ để ý để cô đau khổ, đến lúc hắn phát hiện mình đã yêu cô thì cô đã không còn. Ông trời đang trêu đùa hắn phải không? Những người hắn thương yêu, từng người, từng người một đều ra đi, ba mẹ, rồi giờ tới người con gái hắn yêu.
- Mộc Di anh xin lỗi, anh sai rồi. Anh xin lỗi.
Hắn nắm tay lại đánh thẳng xuống sàn nhà. Tay hắn đau nhưng nó chẳng đáng là bao so với cô ấy đâu, không đáng đâu...Hắn đau khổ, tự dằn vặc, hắn rơi nước mắt, gương mặt đẹp đẽ lúc sáng giờ đã lấm lem, bộ vest phẳng phiu cũng nhăng nhó. Hắn quì đó, đau khổ cùng sám hối..
- Mấy người bị sao thế?
---còn---
Ta miêu tả nội tâm còn non lắm😅 có gì góp ý nha. Ta tính chap này nữa là hết, mà có 1 số bạn góp ý nói truyện nhanh quá nên ta mới tiếp tục bò vòng vòng đây 😁
#chap25
- Mộc Di, cậu ấy, bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu tại bệnh viện, hiện giờ chưa rõ sống chết.
Rầm
Người Hoắc Lạc Thần như sụp đổ. Tai nạn giao thông? Sao có thể? Không phải hôm nay cô ấy sang Mĩ sao?
Hắn lao tới Bạch Hoa Diệp, nắm cổ áo Hoa Diệp xốc lên:
- Mộc Di giờ ở đâu?
Hoa Diệp ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại cố gở hai bàn tay đang gì chặt cổ áo mình ra:
- Anh nên lo cho vợ chưa cưới của anh đi. Mình em đến đó được rồi.
Đồng tử giản ra, hắn trừng mắt, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh trên tráng nổi từng đường một, lực ở cánh tay tăng lên siết cổ Hoa Diệp hơn, hắn gầm lên:
- NÓI!
- Ở...
Hắn lao nhanh ra ngoài, không quan tâm đến những người xung quanh.
Hoắc lão phu nhân nhíu mày, thằng cháu này bị sao vậy? Vợ không quan tâm cư nhiên lại quan tâm người ngoài? Bà bước lên định ngăn cản hắn thì một bàn tay đặt lên vai bà níu lại, bà quay lại nhăn mặt:
- Lão già, ông làm gì vậy?
Hoắc lão gia điềm đạm lắc đầu:
- Chuyện của nó, nó tự khắc biết làm thế nào.
- Nhưng...
- Nó lớn rồi.
Nghe Hoắc lão gia nói vậy Hoắc lão phu nhân liền im lặng hướng mắt về phía cửa mà lo lắng. Hoắc lão gia cũng thâm trầm nhìn theo hắn.
Lúc này Bạch Hoa Diệp cũng hớt hãi chạy theo.
Ở lễ cưới, thư kí Trần bước lên sân khấu, điềm tĩnh thông báo:
- Thành thật xin lỗi các vị quan khách, lễ cưới hôm nay sẽ hoãn lại, mong chư vị thứ lỗi_ Anh cuối người góc 90° tỏ rõ thành ý.
Quan khách ra về, mỗi người một vẻ đoán già đoán non là rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Vị hôn thê của Hoắc Lạc Thần cư nhiên đào hôn đây chắc chắn là chủ đề hot cho mấy tên chó săn đây
---
Hắn lái xe đến bệnh viện, điên cuồng tìm kiếm. Nhìn dòng người tấp nập ở đây lòng hắn càng loạn hơn, hắn sợ, hắn sợ cô sẽ...không được! Hắn không cho phép điều gì xảy ra với cô, tuyệt đối không!
Hắn bắt gặp hai thân ảnh bé nhỏ đang ngồi run rẫy trước phòng cấp cứu. Hoắc Lạc Thần nặng nhọc bước tới, tim hắn thắt lại khi thấy Vũ Thiên Vũ Minh mình mẫy nhết nhát, lấm lem sụt sùi khóc. Hắn ngồi xuống đối diện hai đứa nhỏ, đặt tay lên vai Thiên Minh, ánh mắt mắt tràng đầy lo lắng:
- Hai đứa có bị thương không? Đi khám chưa? Còn Mộc Di đâu?
Thiên, Minh ngước đầu lên, nhìn hắn đầy phẫn nộ, gương mặt lem luốt, hai mắt sưng đỏ lên vì khóc nhất quyết không chịu mở miệng. Tại người đàn ông này mà khiến mẹ cậu thành như vậy, tất cả là tại hắn.
Đối diện hai đôi mắt nhìn hắn đầy căm phẫn, lòng hắn nhói lên. Đến cuối cùng người sai vẫn là hắn sao?
Vừa lúc đó, Hoa Diệp chạy vào thấy hai đứa đang ôm nhau nhìn Hoắc Lạc Thần không chớp mắt. Anh liền chạy ngay tới ôm lấy hai đứa nhỏ lo lắng săm soi từng đứa:
- Hai đứa có bị thương ở đâu không?
Hai nhóc quay lại nhìn anh, nghe anh hỏi vậy nước mắt trực trào chảy ra. Chúng nép sâu vào người anh, tránh cánh tay của Hoắc Lạc Thần đang để trên vai mình. Nhìn tay mình lơ lững trên không trung, bỗng nhiên hắn thấy hụt hẫng. Đúng là thằng đàn ông tồn, đến con của mình mà nó còn chán ghét, hắn cười tự giễu.
Hoa Diệp nhìn hai đứa trong lòng mình cứ khóc thì vô cùng lo lắng. Anh vỗ về hai tấm lứng đang run rẫy kia:
- Được rồi, được rồi, không sao đâu a. Hai đứa có bị thương đâu không?
Chúng ra sức lắc đầu, tiếng nức càng ngày càng nhiều hơn.
- Thế thì tốt rồi. Vậy hai nhóc nói cho Hoa Hoa công tử nghe, tại sao mẹ hai nhóc bị thương?
Thiên Minh từ trong lòng anh ngóc đầu lên, nước mắt nước mũi tèm lem, Minh sụt sịt nói:
-Mẹ..hức.. xe..hức..tông.. cứu..hức.. bị...thương.
Bach Hoa Diệp cười khổ, thực tình là chúng nói cái gì anh hiểu chết liền, anh nhìn sang Thiên cầu cứu:
- Vũ Thiên dịch lại chú nghe.
Thiên cũng khóc nhưng không tới nỗi nói không ra tiếng như Minh:
- Em ấy nói, mẹ vì cứu hai đứa con nên mới bị xe tông...oa oa_ Thiên Minh khóc rống lên, tiếp tục nép vào lòng Hoa Diệp.
Anh vỗ vỗ lưng hai đứa, ánh mắt đau buồn nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, nhẹ giọng dỗ dành hai đứa:
- A, ngoan nào, mẹ hai nhóc sẽ không sao đâu. Mạng của cô ấy tốt lắm, nhất định gặp dữ hóa lành mà.
Hắn nhìn ba người ôm nhau an ủi thì hối hận. Nếu như hôm qua hắn giữ chúng lại nói với chúng hắn cần cả ba thì liệu cô ấy có phải cấp cứu bên trong không? Nhìn họ như vậy, hắn cả thấy mình như người dư thừa, hắn không có tư cách làm cha. Hai đứa trẻ hoạt bát đáng yêu thường ngày lại thành ra bộ dạng này tất cả đều do hắn.
Đèn cấp cứu tắt, bác sĩ bước ra, hắn lao nhanh tới trước mặt ông, ánh mắt thống khổ bám chặt hai vai ông lắc:
- Bác sĩ, người bên trong, cô ấy, thế nào rồi?
Bác sĩ nhìn chằm chằm người trước mặt, nhìn gương mặt thành khẩn của hắn mà áy náy, lại nhìn ba dáng người đằng sau đang mong đợi bằng ánh mắt cầu xin, sau đó ông nhìn lại hắn vô lực lắc đầu, rồi nắm bàn tay hắn gỡ xuống bước đi.
Hắn ngã xuống hốc mắt cay cay, một giọt rơi xuống sàn nhà lạnh buốt. Đầu óc trống rỗng, chỉ lập đi lập lại một câu: Mộc Di chết rồi, Mộc Di chết rồi, Mộc Di chết rồi...
Từ sau cái lần ba mẹ hắn chết đi hắn cứ tưởng cả đời này hắn sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào vì ai. Bây giờ thì hay rồi, hắn cứ cố chấp tình cảm đối với Mộc Di là thương hại ngờ đâu lại là tình yêu. Lúc cô yêu hắn hắn biết như không bao giờ để ý để cô đau khổ, đến lúc hắn phát hiện mình đã yêu cô thì cô đã không còn. Ông trời đang trêu đùa hắn phải không? Những người hắn thương yêu, từng người, từng người một đều ra đi, ba mẹ, rồi giờ tới người con gái hắn yêu.
- Mộc Di anh xin lỗi, anh sai rồi. Anh xin lỗi.
Hắn nắm tay lại đánh thẳng xuống sàn nhà. Tay hắn đau nhưng nó chẳng đáng là bao so với cô ấy đâu, không đáng đâu...Hắn đau khổ, tự dằn vặc, hắn rơi nước mắt, gương mặt đẹp đẽ lúc sáng giờ đã lấm lem, bộ vest phẳng phiu cũng nhăng nhó. Hắn quì đó, đau khổ cùng sám hối..
- Mấy người bị sao thế?
---còn---
Ta miêu tả nội tâm còn non lắm😅 có gì góp ý nha. Ta tính chap này nữa là hết, mà có 1 số bạn góp ý nói truyện nhanh quá nên ta mới tiếp tục bò vòng vòng đây 😁