Nói chuyện với bà ngoại cũng mất rất nhiều thời gian, đến khi Tiêu Dao trở về phòng cũng đã khá muộn rồi. Cô nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng phức tạp. Liệu lấy hôn sự làm điều kiện có phải là hơi có lỗi với anh ấy hay không?
Cô khẽ thở dài, dù vậy cũng không thể không làm, đây là cách đơn giản nhất rồi, cũng có lợi cho cả hai bên nữa. Chỉ là, số mệnh trong lời bà nói rốt cuộc là cái gì? Tại sao lại chỉ có cô mới có thể giải trừ?
Miên man suy nghĩ, nhìn đồng hồ cũng đã mười giờ, cô kéo rèm cửa sổ lại, chuẩn bị đi ngủ. Ánh mắt cô không tự chủ liếc về phía vườn cây anh đào phía dưới. Một bóng dáng vô cùng quen thuộc lọt vào tầm mắt. Giờ này tại sao anh vẫn còn ở đó nhỉ? Mang theo nghi ngờ, có khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng vào rồi chạy xuống lầu.
Ban đêm, những cơn gió dường như lạnh hơn, mang theo hơi thở trầm tĩnh mà u tịch. Ánh trăng đổ xuống tạo cho cảnh vật một màu bàng bạc lạnh lẽo. Người kia đang ngồi dưới một gốc cây, những cánh hoa nhẹ bay rồi đậu lên vạt áo. Đẹp như vậy, mỹ như thế bỗng dưng lại khiến người ta cảm thấy không chân thực, tựa như là ảo ảnh chỉ cần chạm nhẹ liền tan biến. Cô, không thích cảm giác này một chút nào.
Có vẻ như tiếng bước chân đã phá tan bức họa mỹ nhân đồ, khiến cho mỹ nam an tĩnh kia nhẹ nhàng quay đầu lại. Khuôn mặt hắn ngược sáng không nhìn ra chút biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm kia tựa như lóe lên một cái rồi tắt ngúm. Cô nhanh chóng bước lại gần hắn, dường như muốn tạo ra một âm thanh nào đó phá vỡ sự yên lặng đến mức khó chịu kia.
Cô cũng ngồi xuống gần hắn, đầu nhẹ nhàng tựa vào vai hắn. Không có âm thanh, chỉ có sự trầm mặc. Cô là đang đợi hắn lên tiếng.
- Tại sao em lại ra đây?
Cô ngước lên nhìn hắn, không trả lời mà hỏi ngược lại:
-Anh thì sao?
Hắn đột nhiên im lặng, sau một lúc mới khẽ khàng lên tiếng:
-Bà ngoại...đã nói gì với em?
-Bà nói muốn nhận em làm cháu dâu.
-Vậy em trả lời thế nào?
Hắn có chút khẩn trương, cả cơ thể đều buộc chặt, chờ đợi câu trả lời của cô giống như một sự phán xét:
-Em... không đồng ý.
Cả người hắn phút chốc liền cứng đờ, đôi mắt sáng rực đột nhiên ảm đạm. Thấy vậy, không hiểu sao cô đột nhiên mềm lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm nhưng vẫn đủ để hắn nghe được:
-Đương nhiên là thế rồi, anh còn chưa có tỏ tình với em, làm sao em biết được là anh có thích em không, chẳng may anh ghét em thì làm thế nào?
-Anh đương nhiên là thích em rồi - Ryo trả lời rất vội vàng giống như sợ cô hiểu nhầm. Nhưng mà nhìn thấy đôi mắt linh động của cô lóe lên sự gian xảo thì vành tai lặng lẽ đỏ lên.
-Em đùa giỡn anh - nói xong liền quay đầu qua một bên, không thèm nhìn cô.Vì vậy mà anh không biết mk đã khơi dậy tiềm năng sắc nữ trong cô.
Hai tay cô bưng lấy mặt anh, nhẹ nhàng xoay đầu anh lại đối diện với cô, miệng cười khanh khách, sau đó còn hôn lên má anh một cái:
-Oa, anh đỏ mặt kìa, thật là đáng yêu chết mất. Em lừa anh đó, thực ra em đã đồng ý rồi. Anh không thích em cũng phải thích em.
Ryo bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô, giọng điệu sủng nịch lại mang theo một tia không tha
-Thực ra, em có thể không đồng ý, yêu cầu này của bà ngoại quá vô lí rồi.
Câu nói này khiến cô không vui:
-Tại sao em lại không thể đồng ý?
-Nếu anh nói anh sống không quá ba mươi tuổi thì sao? Em vẫn còn muốn ở bên cạnh anh? Giọng điệu anh rất nghiêm túc, trầm thấp mà chắc nịch, ẩn ẩn còn hơi run rẩy
-Ai tin vào cái số mệnh chết tiệt ấy chứ, không phải còn có em sao? Em nhất định giúp anh cải mệnh, sống đến trăm tuổi.
-Em thực sự không để ý sao?
-Ai nói em không để ý? Nếu anh dám chết trước em, em sẽ đi lấy người khác, sinh con cho người khác, xem anh còn dám không?
Cô to tiếng hăm dọa làm anh bật cười, trong lòng nói không lên lời vui sướng, đầu vùi vào hõm cổ cô, tham lam hít thở hương thơm thanh nhã trên người cô:
- Cảm ơn em
- Không cần cám ơn, nhớ phải đối xử với em thật tốt đấy.
-Được, anh sẽ đối tốt với em cả đời...ít nhất là đến khi anh còn tồn tại. Câu cuối cùng anh chỉ nói thầm trong lòng. Có lẽ, anh cũng nên tin tưởng một lần cuối cùng xem sao, anh muốn vì cô mà sống tiếp.
Gió thổi tung những cánh anh đào, mang theo cả lời hứa kiên định. Anh thật sự rất mong rằng, khi em nhìn thấy một mặt khác của anh thì vẫn sẽ như những lời em nói ngày hôm nay, không được phép rời khỏi anh. Anh đã cho em một cơ hội rồi, bây giờ anh sẽ trói chặt em bên cạnh cả đời. Thứ lỗi cho sự ích kỉ của anh, anh chỉ là, không muốn mất em thôi, Dao nhi à.
Cô khẽ thở dài, dù vậy cũng không thể không làm, đây là cách đơn giản nhất rồi, cũng có lợi cho cả hai bên nữa. Chỉ là, số mệnh trong lời bà nói rốt cuộc là cái gì? Tại sao lại chỉ có cô mới có thể giải trừ?
Miên man suy nghĩ, nhìn đồng hồ cũng đã mười giờ, cô kéo rèm cửa sổ lại, chuẩn bị đi ngủ. Ánh mắt cô không tự chủ liếc về phía vườn cây anh đào phía dưới. Một bóng dáng vô cùng quen thuộc lọt vào tầm mắt. Giờ này tại sao anh vẫn còn ở đó nhỉ? Mang theo nghi ngờ, có khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng vào rồi chạy xuống lầu.
Ban đêm, những cơn gió dường như lạnh hơn, mang theo hơi thở trầm tĩnh mà u tịch. Ánh trăng đổ xuống tạo cho cảnh vật một màu bàng bạc lạnh lẽo. Người kia đang ngồi dưới một gốc cây, những cánh hoa nhẹ bay rồi đậu lên vạt áo. Đẹp như vậy, mỹ như thế bỗng dưng lại khiến người ta cảm thấy không chân thực, tựa như là ảo ảnh chỉ cần chạm nhẹ liền tan biến. Cô, không thích cảm giác này một chút nào.
Có vẻ như tiếng bước chân đã phá tan bức họa mỹ nhân đồ, khiến cho mỹ nam an tĩnh kia nhẹ nhàng quay đầu lại. Khuôn mặt hắn ngược sáng không nhìn ra chút biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm kia tựa như lóe lên một cái rồi tắt ngúm. Cô nhanh chóng bước lại gần hắn, dường như muốn tạo ra một âm thanh nào đó phá vỡ sự yên lặng đến mức khó chịu kia.
Cô cũng ngồi xuống gần hắn, đầu nhẹ nhàng tựa vào vai hắn. Không có âm thanh, chỉ có sự trầm mặc. Cô là đang đợi hắn lên tiếng.
- Tại sao em lại ra đây?
Cô ngước lên nhìn hắn, không trả lời mà hỏi ngược lại:
-Anh thì sao?
Hắn đột nhiên im lặng, sau một lúc mới khẽ khàng lên tiếng:
-Bà ngoại...đã nói gì với em?
-Bà nói muốn nhận em làm cháu dâu.
-Vậy em trả lời thế nào?
Hắn có chút khẩn trương, cả cơ thể đều buộc chặt, chờ đợi câu trả lời của cô giống như một sự phán xét:
-Em... không đồng ý.
Cả người hắn phút chốc liền cứng đờ, đôi mắt sáng rực đột nhiên ảm đạm. Thấy vậy, không hiểu sao cô đột nhiên mềm lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm nhưng vẫn đủ để hắn nghe được:
-Đương nhiên là thế rồi, anh còn chưa có tỏ tình với em, làm sao em biết được là anh có thích em không, chẳng may anh ghét em thì làm thế nào?
-Anh đương nhiên là thích em rồi - Ryo trả lời rất vội vàng giống như sợ cô hiểu nhầm. Nhưng mà nhìn thấy đôi mắt linh động của cô lóe lên sự gian xảo thì vành tai lặng lẽ đỏ lên.
-Em đùa giỡn anh - nói xong liền quay đầu qua một bên, không thèm nhìn cô.Vì vậy mà anh không biết mk đã khơi dậy tiềm năng sắc nữ trong cô.
Hai tay cô bưng lấy mặt anh, nhẹ nhàng xoay đầu anh lại đối diện với cô, miệng cười khanh khách, sau đó còn hôn lên má anh một cái:
-Oa, anh đỏ mặt kìa, thật là đáng yêu chết mất. Em lừa anh đó, thực ra em đã đồng ý rồi. Anh không thích em cũng phải thích em.
Ryo bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô, giọng điệu sủng nịch lại mang theo một tia không tha
-Thực ra, em có thể không đồng ý, yêu cầu này của bà ngoại quá vô lí rồi.
Câu nói này khiến cô không vui:
-Tại sao em lại không thể đồng ý?
-Nếu anh nói anh sống không quá ba mươi tuổi thì sao? Em vẫn còn muốn ở bên cạnh anh? Giọng điệu anh rất nghiêm túc, trầm thấp mà chắc nịch, ẩn ẩn còn hơi run rẩy
-Ai tin vào cái số mệnh chết tiệt ấy chứ, không phải còn có em sao? Em nhất định giúp anh cải mệnh, sống đến trăm tuổi.
-Em thực sự không để ý sao?
-Ai nói em không để ý? Nếu anh dám chết trước em, em sẽ đi lấy người khác, sinh con cho người khác, xem anh còn dám không?
Cô to tiếng hăm dọa làm anh bật cười, trong lòng nói không lên lời vui sướng, đầu vùi vào hõm cổ cô, tham lam hít thở hương thơm thanh nhã trên người cô:
- Cảm ơn em
- Không cần cám ơn, nhớ phải đối xử với em thật tốt đấy.
-Được, anh sẽ đối tốt với em cả đời...ít nhất là đến khi anh còn tồn tại. Câu cuối cùng anh chỉ nói thầm trong lòng. Có lẽ, anh cũng nên tin tưởng một lần cuối cùng xem sao, anh muốn vì cô mà sống tiếp.
Gió thổi tung những cánh anh đào, mang theo cả lời hứa kiên định. Anh thật sự rất mong rằng, khi em nhìn thấy một mặt khác của anh thì vẫn sẽ như những lời em nói ngày hôm nay, không được phép rời khỏi anh. Anh đã cho em một cơ hội rồi, bây giờ anh sẽ trói chặt em bên cạnh cả đời. Thứ lỗi cho sự ích kỉ của anh, anh chỉ là, không muốn mất em thôi, Dao nhi à.