- Hiền điệt vừa gặp vấn đề gì khó khăn mà cả hai cứ ấp úng không chịu nói như thế?
Độc Cô Trí nghe hỏi nhất thời không biết phải trả lời ra sao bởi lão đã vận dụng đủ trăm phương ngàn kế mới dẫn dụ được Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn Liễu lên tới Thiên Huyền cốc và đã được lão ta bằng lòng ở lại giúp đỡ không ngờ nay bỗng dưng lại xuất hiện thêm một Đông Môn Liễu thì thử hỏi Độc Cô Trí không kinh dị sao được. Vậy Đông Môn Liễu trong Thiên Huyền cốc và Đông Môn Liễu đang bị nhốt trên Thiên Huyền kiều ai thật ai giả.
Đông Môn Liễu tính tình cao ngạo thấy mình chờ mãi mà Độc Cô Trí vẫn chưa trả lời lão bỗng xếch ngược đôi mày gay gắt bảo :
- Độc Cô Trí, ngươi đừng ỷ mình là Bang chủ, nếu ta không vì dính dáng họ hàng với ngươi, ta không thèm nhận danh vị Lục Tàn bang cung phụng của ngươi đâu.
Mấy lời Đông Môn Liễu vừa nói đối với Độc Cô Trí quả có hơi nặng tiếng khiến lão cảm thấy tái người.
Thân là Lục Tàn bang chủ, Độc Cô Trí có một oai quyền vô thượng, đời nào lại để kẻ khác dám nói năng như vậy?
Nhưng đối với Đông Môn Liễu thì khác, một bởi Đông Môn Liễu là biểu thúc của lão, hai Đông Môn Liễu là cao thủ cái thế rất có lợi ích cho Lục Tàn bang nên Độc Cô Trí đành phải nuốt giận làm lành, cười hì hì đáp :
- Thúc phụ không nên ngộ nhận, tiểu điệt đâu dám hỗn láo với thúc phụ nhưng bởi kẻ đang bị nhốt trên Thiên Huyền kiều có một võ công tuyệt cao vô cùng lợi hại.
Đông Môn Liễu cũng cảm thấy mấy lời vừa rồi của mình có hơi quá nặng vì dẫu sao Độc Cô Trí vẫn là cháu lão và hiện là một vị Bang chủ nên Đông Môn Liễu liền đổi giận làm mặt ôn hòa, cười hỏi :
- Kẻ đối đầu lợi hại hiện đang bị nhốt trên Thiên Huyền kiều là ai?
Độc Cô Trí nghe Đông Môn Liễu hỏi thế thì lại ngập ngừng khó đáp.
Vân Thiên Lý đứng cạnh vội tìm cách giải vây cho Độc Cô Trí liền nhanh miệng cười thưa :
- Thỉnh thị Bang chủ, địch nhân cũng quá lợi hại, hai vì thân phận không rõ, ta có nên thỉnh Đông Môn lão tiền bối thi triển thần oai đến “Thiên Huyền kiều” bắt sống dùm địch nhân chăng?
Độc Cô Trí mừng thầm khi nghe Vân Thiên Lý vừa nói mấy lời rất khéo léo. Tuy nhiên ngoài mặt lão ác ma họ Độc Cô vẫn vờ như tự nhiên lắc đầu đưa mắt sang Đông Môn Liễu :
- Đông Môn thúc phụ vừa đến nơi còn chân ước chân ráo chưa kịp nghỉ ngơi...
Không chờ cho Độc Cô Trí nói thêm, Đông Môn Liễu đã vụt đứng phắt dậy xếch ngược mày nhìn Vân Thiên Lý hỏi lớn :
- Vân đường chủ, “Thiên Huyền kiều” ở đâu, lão phu muốn gặp kẻ đang bị nhốt tại đấy xem hắn là hạn người thế nào cho biết?
Vân Thiên Lý tinh khôn vội cúi đầu thỉnh thị Độc Cô Trí :
- Thưa Bang chủ, nếu Đông Môn lão tiền bối tự nguyện tới “Thiên Huyền kiều” sanh cầm cường địch kính thỉnh Bang chủ phát cho tấm “Chu Hồng trúc lệnh”, Vân Thiên Lý này mới dám.
Độc Cô Trí lắc đầu :
- Khỏi cần “Chu Hồng trúc lệnh”, cả ba chúng ta cũng đến đấy một lượt.
Độc Cô Trí định đoạt như thế là có thâm ý riêng. Lão ác ma muốn được chính mắt trông thấy hai Đông Môn Liễu cùng một lúc để xét đoán ngay tại chỗ ai là thật ai là giả đặng nhân tiện phát động cơ quan máy móc lợi hại trên Thiên Huyền kiều giết chết luôn kẻ giả mạo để tuyệt trừ hậu họa.
Vân Thiên Lý nghe Độc Cô Trí bảo là cả ba người cùng đi tới Thiên Huyền kiều thì lật đật hỏi :
- Còn vụ Tàn Tâm Tú Sĩ Tào Lãnh Huyết, Vô Tình Trạch Nữ Vân Hương La, Thiên Á chân nhân Bảo Tàn Tử hiện đang bị khốn trong Thiên Kỳ lâm, Bang chủ định xử trí cách nào?
Độc Cô Trí đáp :
- Họ đã thông qua cuộc trắc nghiệm của bổn bang kỹ càng thì để bổn tọa đích thân phong chức cho họ. Giờ họ có không may bị giam hãm ít ngày trong Thiên Kỳ lâm cũng không quan hệ gì mấy. Vả lại vừa rồi bổn tọa có ra lệnh cho Đường chủ truyền lệnh cho kẻ chấp chưởng cơ quan tại đấy chỉ được phép phát động máy móc giam giữ họ thôi chứ không được phép làm tổn thương tới họ, như vậy không sao đâu.
Vân Thiên Lý gật đầu đoạn chống nạng đi trước dẫn đường, Đông Môn Liễu vội vã bước theo sau, đi thẳng về phía Thiên Huyền kiều.
Độc Cô Trí cũng sai thị vệ đẩy xe theo bén gót.
Đông Môn Liễu ẩn tích sơn lâm đã lâu năm không gặp Độc Cô Trí nên không hiểu rõ được hoàn cảnh của người hiền điệt, nên vừa đi lão vừa hỏi thăm tình cảnh trong bao năm trời hai người xa cách.
Sau đó Đông Môn Liễu thấy cỗ xe của Độc Cô Trí có vẻ đặc biệt liền hỏi tiếp :
- Cỗ xe của hiền điệt chế tạo thực tinh vi nhưng cần phải có người đẩy mới chạy được sao?
Vân Thiên Lý đi bên cạnh vọt miệng đáp :
- Lão tiền bối không biết chứ cỗ xe bốn bánh này của Độc Cô bang chủ...
Đang nói ngon trớn chợt bắt gặp Độc Cô Trí láy mắt ra hiệu, Vân Thiên Lý sáng ý hiểu ngay vội nói trớ đi một cách lẹ làng khéo léo :
- ...Nguyên được chế tạo một cách hết sức tài tình nhưng bởi hiện giờ còn thiếu một vài thứ phụ tùng đặc biệt nên còn cần tới sức người đẩy mới chạy được.
Sở dĩ Độc Cô Trí không muốn cho Đông Môn Liễu biết rõ sự thật về những gì có liên quan đến mình như Lục Tàn bang vì hiện thời thân phận của Đông Môn Liễu còn quá mù mờ, chưa thể xác định là Đông Môn Liễu giả do kẻ nào đã đội lốt xâm nhập vào trọng địa của mình.
Đông Môn Liễu vô tình không hiểu Vân Thiên Lý đã có ý che đây sự kỳ diệu của cỗ xe nên lão vội cười nói với Độc Cô Trí :
- Hiền điệt châu thân bị tê liệt, phải nhờ đến cỗ xe này để đi đứng nên hiền điệt phải chế tạo nó cho thật tinh vi mới được. Ta muốn bày với hiền điệt một vài ý kiến, hiền điệt nghĩ sao?
- Thúc phụ có cao kiến gì định chỉ dạy cho cháu?
Đông Môn Liễu cười đáp :
- Cỗ xe bốn bánh này ngoài việc chở người, theo ta nó còn cần phải bảo hộ người ngồi trên xe nừa mới được. Vì vậy tốt hơn hiền điệt nên gắn thêm một vài bộ phận phóng ám khí lợi hại chẳng hạn bên tay dựa chỗ để chân... phòng khi địch nhân công kích mà chống đỡ.
Thật tội nghiệp cho Đông Môn Liễu, lão đâu có biết cỗ xe của Độc Cô Trí đã được trang trí đủ các loại ám khí cực kỳ lợi hại từ trước rồi, chỉ cần nhấn nút những bộ phận phóng ám khí bắn ra tua tủa, thậm chí cỗ xe này còn có thể chạy được trên mặt nước, và có thể linh không phi độ trong một khoảng đường ngắn nữa là khác.
Tuy nhiên khi nghe Đông Môn Liễu nói xong, Độc Cô Trí như thích thú, liền cung kính nói :
- Xin cảm ơn sự chỉ điểm của thúc phụ, khi yên xong việc rồi tiểu điệt lập tức sai thợ chuyên môn trang bị thêm tại hai nơi để tay hai ống “Thất Khổng Hoàng Phong trâm” và ở nơi chân nạp một loạt “Thiên Lang Nả” chuyên phá nội gia khí công ngay.
Đông Môn Liễu gật đầu đắc ý nói tiếp :
- Ta còn một ý kiến hay nữa cháu có chịu tiếp nhận không?
- Xin thúc phụ cứ vui lòng chỉ giáo.
Đông Môn Liễu cười hà hà nói :
- Nếu hiền điệt cho gắn thêm tại đầu xe một cái đầu rồng biệt hiệu uy lực của “Long đầu bang chú trong miệng rồng để đầy một thứ độc thủy cực kỳ mãnh liệt nút bấm đặt ở chỗ đầu gối gặp khi nguy cấp hiền điệt chỉ ngầm vận công lực đầu rồng tức khắc há miệng và độc thủy sẽ phun vào đối phương là diệt được địch thủ ngay thì tuyệt diệu vô cùng.
Độc Cô Trí không ngờ ý kiến này quả tuyệt diệu và chính lão ta cũng chưa hề nghĩ tới nên vừa nghe Đông Môn Liễu nói xong Độc Cô Trí vô cùng mừng rỡ, gật đầu nói với Vân Thiên Lý :
- Vân đường chủ hãy nhớ kỹ ý kiến của gia thúc, lát nữa trở về Thiên Huyền cốc, Đường chủ hãy lập tức sai thợ gắn ngay cho bổn tọa nhé.
Độc Cô Trí lại có hảo cảm với vị “Chỉ Phất Vũ Sĩ” Đông Môn Liễu hiện đang đứng trước mặt mình và tin rằng lão ta không phải là kẻ địch giả dạng.
Nhưng liền sau đó Độc Cô Trí sực nghĩ lại, cảm thấy lại hoang mang như lúc đầu khi hay tin có đến hai Đông Môn Liễu đột nhập Thiên Huyền cốc, bởi lão ác ma tàn phế tin rằng những tên gian hùng giả mạo thường lấy lòng tin bằng bất cứ thủ đoạn nào.
Vì vậy sự mâu thuẫn của nội tâm đã làm cho Độc Cô Trí đâm ra rối loạn đầu óc.
Vừa đi vừa nói chuyện tới đây, cả ba được vào một địa huyệt tối đen, đường lối bên trong ngoằn ngoèo và hết sức khó đi.
Đông Môn Liễu bỗng cười hỏi :
- Có phải nơi đây là tấm bình phong sau chót của Thiên Huyền cốc chăng?
Độc Cô Trí gật đầu đáp :
- Thưa đúng đấy thúc phụ! Sự bố trí canh phòng trong Thiên Huyền động phải mất năm năm công khó đấy.
Đông Môn Liễu vỗ vai Độc Cô Trí cười bảo mở một lượt tất cả cơ quan cạm bẫy trong Thiên Huyền động cho chú xem thử coi.
Đông Môn Liễu thật tình muốn xem những bí mật trong Thiên Huyền động lại càng khiến Độc Cô Trí nghi ngờ thêm, vì bởi hiện giờ có đến hai Đông Môn Liễu ai thật ai giả còn chưa xét đoándc, Đông Môn Liễu bỗng đòi xem cách phát động các cơ quan trong Thiên Huyền Đônộ thì có khác gì lão ta muốn thám thính các sự cơ mật của Lục Tàn bang?
Cho nên Độc Cô Trí nhất thời đâm ra khó xử, không những sự nhỡ lời làm lộ cơ mật, mà còn sợ mất người vì nếu nhỡ chẳng may làm buồn Đông Môn Liễu, lão ta sẽ trở mặt thì Lục Tàn bang sẽ khốn đốn chứ chẳng chơi!
Đông Môn Liễu vẫn không thấy Độc Cô Trí trả lời lão bất giác ngạc nhiên :
- Tại sao thế hiền điệt, có điều gì bí ẩn khó nói chăng? Hay là...
Độc Cô Trí trong bụng thừa hiểu, nếu không trả lời tất sẽ bị mất người nên vội giả bộ tươi cười đáp khéo :
- Hầu hết những cơ quan trong “Thiên Huyền động” đều là những nơi cơ mật tối cao của bổn bang, nhưng với thúc phụ, tiểu điệt đâu dám giấu diếm. Ngặt những cơ cấu chánh đều đặt tại Thiên Huyền cốc khống chế và phát động phải kịp...
Đông Môn Liễu tưởng thật vội xua tay cười nói :
- Ồ! Phiền phức như thế thì khỏi. Đợi có việc thuận tiện chú xem cũng được.
Vân Thiên Lý chợt xen lời :
- Bao giờ vụ “Thiên Huyền kiều” xong rồi trở về Thiên Huyền cốc, Bang chủ sẽ thuật rõ cho lão tiền bối nghe, không những chỉ “Thiên Huyền động” mà luân tất cả các cơ quan máy móc trong Lục Tàn bang nữa.
Độc Cô Trí khen thầm Vân Thiên Lý khéo lanh mồm lanh mép, làm cho Đông Môn Liễu khỏi phải hồ nghi gì trong bụng cả.
Nghe Vân Thiên Lý bảo sẽ cho biết tất cả mọi điều kỳ bí của Thiên Huyền cốc, Đông Môn Liễu ồ một tiếng, cười hỏi :
- Trong Thiên Huyền cốc có thiết lập tổng đồ nữa hay sao?
Độc Cô Trí cười đáp :
- Dạ phải! Công cuộc thiết lập tổng đồ tuy có tốn hao của khá nhiều nhưng tiểu điệt có thể ngồi một mình ở trong phòng chưởng chấp toàn cục.
Vừa đi quanh co trong đường hầm tăm tối vừa nói chuyện với nhau, chốc lát cả ba đã ra khỏi Thiên Huyền động. Cửa động nằm giữa hai khe núi. Từ trên cửa động nhìn xuống bên dưới là một cây cầu treo được bắt thông qua một vực thẳm sâu hơn trăm trượng.
Cây cầu treo này dài hơn hai mươi trượng, tại đầu cầu bên kia có một đạo nhân mặc thanh y trúng phải mai phục, chân tay bị những vòng sắt to lớn nặng nề khóa chặt.
Xa xa nhìn thấy lờ mờ không rõ, Đông Môn Liễu vội quay hỏi Vân Thiên Lý :
- Vân đường chủ, địch nhân đã bị sanh cầm thì cần gì ta phải có mặt tại đây?
Vân Thiên Lý đáp :
- Thưa lão tiền bối, võ công của lão ta cao cường lắm, lão ta bị “Tứ Tượng Cương Hoàn” khóa chặt tay chân, nhưng không có ai có thể đến gần bắt sống lão ta đem về Thiên Huyền cốc được cả.
Đông Môn Liễu chau mày nói :
- Nếu không bắt sống được thì nên giết quách đi cho xong, hoặc ra lệnh dùng cung nỏ đưa y về chầu trời có phải tiện hơn không?
Vân Thiên Lý mỉm miệng cười đáp :
- Lão tiền bối nói cũng phải, nhưng ngặt còn chút ít liên quan tới thân phận của lão ta, nên tại hạ không dám tự tiện hành động quá nóng nẩy.
Đông Môn Liễu ngạc nhiên hỏi :
- Thân phận của lão như thế nào? Y đã báo rõ họ tên chưa?
Vân Thiên Lý ngập ngừng đáp :
- Thưa... lão ta có xưng qua tên họ nhưng tại hạ rất lấy làm lạ nên mới phải đi thỉnh Bang chủ với lão tiền bối đến đây để cùng nhau định đoạt mới tiện.
Đông Môn Liễu vội hỏi :
- Tên họ y là gì?
Vân Thiên Lý đưa mắt liếc nhìn Đông Môn Liễu rồi lại ngập ngừng :
- Lão ta tự xưng là... là... “Chỉ Phất Vũ Sĩ” Đông Môn Liễu!
Đông Môn Liễu giật mình biến sắc, lão trợn mắt, dựng ngược mày kêu lớn :
- Ngươi nói sao? Hắn cũng kêu là “Chỉ Phất Vũ Sĩ” Đông Môn Liễu à?
Vân Thiên Lý vội gật đầu :
- Thưa vâng! Lão ta cũng mặc áo đạo bào, tay cầm chỉ phất, nên mới dám xưng danh hiệu của lão tiền bối.
Đông Môn Liễu không dằn được thịnh nộ, lão hét lớn một tiếng, lập tức phất mạnh ống tay áo nhảy xuống một mỏm đá gần cây cầu treo, quắc mắt nhìn đạo nhân thanh y không chớp.
Sau khi nhìn kỹ đạo nhân xong, không ngờ Đông Môn Liễu tức giận sôi gan thêm.
Thì ra tướng mạo hình dáng cử chỉ luôn cả lối ăn mặc của thanh bào đạo nhân đều giống hệt Đông Môn Liễu.
Đông Môn Liễu biến sắc lão vội nhảy lên đứng bên Độc Cô Trí tức tối nói :
- Hiền điệt, địch nhân đã dám hóa trang giả dạng và mạo nhân tên họ của chú, cháu phải cẩn thận đề phòng cho lắm mới được. Cháu ra lệnh cho giết chết tên khốn nạn kia đi.
Độc Cô Trí khẽ cau mày rồi nhìn Đông Môn Liễu mỉm cười không đáp.
Đông Môn Liễu ngạc nhiên hỏi :
- Hiền điệt tạo sao cháu nhìn chú mỉm cười như thế?
Độc Cô Trí tay phải nắm chặt cán quạt lông chuẩn bị phòng khi đột biến, miệng cười tủm tỉm nói :
- Thúc phụ chớ vội nóng, tiểu điệt muốn thỉnh giáo thúc phụ một điều.
- Điều gì hiền điệt cứ nói.
Độc Cô Trí nói ngay :
- Thoảng như vị thanh bào đạo trưởng tự xưng là “Chỉ Phất Vũ Sĩ” Đông Môn Liễu đang bị sanh cầm dưới Thiên Huyền kiều cũng bảo thúc phụ đã mạo dụng danh hiệu và thân phận của lão ta bắt buộc cháu phải hạ thủ thúc phụ thì cháu sẽ phải nghe theo lời bên nào?
Đông Môn Liễu hiểu ra trợn mắt gằn giọng nói :
- Thôi ta hiểu rồi, đúng là ngươi khó lòng phân biệt nổi giữa ta với tên ấy ai là Đông Môn Liễu thật ai là Đông Môn Liễu giả chứ gì?
Độc Cô Trí vô cùng thận trọng cười lạt đáp :
- Tiểu điệt hiện đang hết sức mơ hồ kính thỉnh thúc phụ minh giáo!
Đông Môn Liễu hai mắt sáng như điện quắc mắt nhìn Độc Cô Trí, nói với giọng vẫn còn giận dữ :
- Ngươi đã hỏi ta tất ta phải trả lời ta chỉ là Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn Liễu thật, ngươi có cần ta chứng minh cho ngươi thấy không?
Độc Cô Trí lật đật lắc đầu nói :
- Tiểu điệt biết thúc phụ là người thật đâu dám đòi hỏi thúc phụ như vậy. Cháu chỉ muốn lão già kia phải “tâm phục khẩu phục”, mong thúc phụ lột dùm bộ mặt nạ của lão ta cho lão ta nể oai thúc phụ.
Những lời lẽ sắc bén lấy răng chọi răng của Độc Cô Trí làm Đông Môn Liễu có muốn oán trách bắt tội cũng không thể nào có đủ yếu tố lý do để bắt tội oán trách Độc Cô Trí được.
Độc Cô Trí không cần Đông Môn Liễu phải chứng minh người thật nhưng chỉ khôn khéo bắt buộc Đông Môn Liễu gỡ dùm mặt nạ đối phương đủ thấy Đông Môn Liễu lợi hại, nhưng Độc Cô Trí còn lợi hại và giảo hoạt hơn nhiều.
Đông Môn Liễu khẽ nhướng mày chỉ xuống Thiên Huyền kiều hỏi Độc Cô Trí :
- Hiền điệt có thể cắt đứt được đoạn đường qua lại giữa Thiên Huyền kiều với Thiên Huyền cốc được chăng?
Độc Cô Trí vội gật đầu và hỏi lại :
- Dạ được, nhưng có chuyện gì thế thúc phụ?
Đông Môn Liễu nói mau :
- Chờ chú xuống dưới Thiên Huyền kiều rồi cháu hãy lập tức cắt đứt thông lộ giữa Thiên Huyền cốc với Thiên Huyền kiều, để lặng xem chú trị tội tên khốn nạn ấy bắt hắn phải tự động cung khai rằng hắn đã mạo nhận danh hiệu của chú.
Độc Cô Trí nhẹ cười :
- Thúc phụ khoan hãy hạ thủ, tốt hơn thúc phụ nên sanh cầm lão ta.
Đông Môn Liễu ngắt lời :
- Đương nhiên là chú phải dùng hết cách để sanh cầm hắn ta rồi. Không những chú phải bắt hắn cung khai tội lỗi mà còn bắt hắn khai rõ thân phận một cách rõ ràng minh bạch và đồng thời khai thác luôn mục đích của hắn đã giả mạo chú tới đây nữa.
Dứt lời Đông Môn Liễu lập tức buông mình nhẹ nhàng như chiếc lá khô rớt, nhảy xuống Thiên Huyền kiều vọt sang phía bên kia cầu.
Độc Cô Trí mỉm môi một nụ cười đắc ý đoạn nhẹ gật đầu ra hiệu cho Vân Thiên Lý.
Vân Thiên Lý vội nhảy xuống phía bên đầu cầu bên này, giơ tay ấn cái nút bên trụ cầu, liền có những tiếng kêu lách cách vang lên, Thiên Huyền kiều bỗng cứa ra làm đôi, một bên trúc đầu xuống còn bên phía Đông Môn Liễu và lão nhân bị sanh cầm vẫn vững vàng không hề lay động. Vân Thiên Lý ấn nút cơ quan xong liền tung người nhảy vọt trở lên.
Độc Cô Trí thò tay vào túi da treo một bên cỗ xe móc ra hai hạt minh châu nhét vào hai bên tay cùng với một ống kính hình dài.
Vân Thiên Lý không lạ gì ống kính nọ là Thiên Lý Kính, và hai hạt minh châu kia là “Thuận Phong Châu”, ba vật lịnh tâm bí chế của Độc Cô Trí có năng lực tăng cường thị thính linh diệu vô biên, vội cười nói :
- Thưa Bang chủ, bây giờ sự thật đã rành trước mặt, Đông Môn Liễu đang bị nhốt trên cầu là giả còn lão tiền bối đi chung với mình là thật.
Độc Cô Trí vừa dùng ống kính đài quan sát động tịnh trên cầu vừa lên tiếng hỏi nhỏ :
- Vân hương chủ căn cứ vào đâu mà quyết đoán như vậy?
Vân Thiên Lý đáp :
- Thuộc hạ thấy nếu vị Đông Môn Liễu đi chung với bọn mình là giả, thì khi chợt thấy một Đông Môn Liễu khác tất lão sẽ kinh hoàng hoặc sẽ có ngay thái độ bất thường.
Độc Cô Trí gật đầu nói :
- Theo sự quan sát của bổn tọa thì bổn tọa hoàn toàn đồng ý với Vân đường chủ. Bây giờ chúng ta bất tất phải xét đoán bình luận làm gì, tốt hơn nên xem xét động tịnh trên cầu ra sao đã.
Vân Thiên Lý khẽ gật đầu, rồi cũng móc ra một ống “Thiên Lý kính” khác rồi cùng với Độc Cô Trí, cả hai chú ý quan sát xem hai vị Đông Môn Liễu sẽ đối xử với nhau ra sao ở bên kia cầu.
Trong khi ấy Đông Môn Liễu vừa bước qua bên kia cầu, vị thanh bào đạo nhân đang bị khóa chặt bằng bốn vòng sắt cả hai tay hai chân hình như đã mất hết tự do, không sao cựa quậy nổi đột nhiên nhếch miệng riêng cười, kế đó bỗng có tiếng kêu rổn rảng vang lên.
Thì ra bốn chiếc vòng sắt bị thanh y đạo nhân thi triển nội gia thượng thừa thần công thuộc loại “Vô Hình cương khí” bứt đứt.
Đông Môn Liễu trông thấy nên ngạc nhiên đứng sững lại.
Đông Môn Liễu hiểu ngay nôi công hỏa hầu của đối phương không thua gì mình.
Đang lúc Đông Môn Liễu giật mình thất kinh thì vị thanh y đạo nhân bỗng khẽ niệm “Vô lượng thọ Phật” và chỉ tay vào mặt Đông Môn Liễu trừng mắt quát hỏi :
- Lão tạp mao lão đạo kia, ngươi là ai? Sao ngươi dám giả mạo ta?
Đông Môn Liễu nghe nói giận sôi sùng sục nhưng lão cố nén cơn phẫn nộ lạnh lùng nói :
- Sao ngươi vô liêm sỉ như thế. Đã cả gan mạo nhận hiệu của kẻ khác lại còn dám bảo ta là giả sao?
Thanh bào đạo nhân ha hả cười lớn :
- Hay quá! Ta không ngờ trên Thiên Huyền kiều đột nhiên lại xuất hiện tới hai Đông Môn Liễu một lúc. Ngươi hãy nói rõ cho ta biết, tạo sao ngươi dám giả mạo ta đến đây với mục đích gì? Bộ ngươi muốn tìm kế ly gián hai chú cháu ta sao?
Đứng bên trên, Vân Thiên Lý nghe nói bật cười bảo Độc Cô Trí :
- Bang chủ, việc này tuyệt quá, hai vị Đông Môn Liễu tranh nhau bảo mình là thật, và trách đối phương là giả, tình thế này nếu muốn phân biệt được chân giả rành rẽ chắc phải mất nhiều công phu lắm đấy.
Độc Cô Trí cũng cười đáp :
- Chờ cho hai bên trở mặt động thủ, phân rõ thắng bại rồi, chân giả tự nhiên biết liền.
Vân Thiên Lý chau mày hỏi :
- Đây là vụ tranh chấp về thân phận, đâu phải đoạt báu, cũng không phải đả lôi đài, làm thế nào có thể quyết đoán bằng thắng bại được Bang chủ?
Độc Cô Trí cười đáp :
- Đông Môn sư thúc của ta võ công quán tuyệt ít có địch thủ, nên ta tin tưởng nếu là Đông Môn Liễu giả thì không tài nào chịu nỗi ba chưởng “Huyền Môn trọng chưởng” và một “Chỉ Sắc Vân Phất” của Đông Môn Liễu thật.
Vân Thiên Lý cười nói :
- Thuộc hạ không ngờ Bang chủ lại nghĩ theo cách này. Kìa! Hai bên sắp sửa động thủ rồi kìa, chúng ta có dịp thưởng thức trận long tranh hổ đấu rồi đó Bang chủ.
Ngay lúc đó Đông Môn Liễu vừa nghe xong lời nói cưỡng từ đoạt lý của đối phương, lão tức giận không sao tả nổi liền hét một tiếng lớn :
- Tên khốn nạn hèn mạt kia, ta chỉ còn cách đấu thí mạng với ngươi một trận hơn thua thôi.
Dứt lời Đông Môn Liễu trợn mắt rực hung quang giơ chưởng phóng tới.
Nhưng thanh bào đạo nhân kịp khoát tay kêu lớn :
- Hãy thong thả một chút, ngươi vừa nói những gì, ta nghe chưa rõ?
Đông Môn Liễu nghiến răng nói :
- Ta muốn phân cao hạ với ngươi cho biết ai thật ai giả.
Thanh bào đạo nhân tỏ vẻ ngạc nhiên rồi lắc đầu :
- Ta không hiểu ngươi muốn phân rõ cao hạ có quan hệ gì tới thân phận chân giả của ta và ngươi. Không lẽ Đông Môn Liễu giả nhất định phải thắng, còn Đông Môn Liễu thiệt nhất định phải thua?
Đông Môn Liễu quát lớn :
- Ngươi đừng nói dông dài nữa, thật sẽ đại thắng còn giả sẽ đại bại.
Thanh bào đạo nhân cười ngất :
- Nếu đã như thế thì ngươi làm ơn chờ ta một chút để ta điều nguyên vận khí đã, xong ta sẽ động thủ với ngươi, kẻo không may hàng thật biến thành hàng giả oan uổng cho ta lắm.
Đông Môn Liễu trợn mắt quát hỏi :
- Tại sao ngươi lại phải điều vận nguyên khí chứ? Ngươi bắt thường hay sao?
Thanh bào đạo nhân lớn tiếng đáp :
- Ta mà lên tới Thiên Huyền kiều này là đã lần lượt phá hết bảy cơ quan mai phục cực kỳ lợi hại đấy, ta còn phải vận công bứt bốn cái vòng sắt to tướng nữa, thử hỏi ta không hao phí khá nhiều sinh lực sao được.
Đông Môn Liễu nghe thanh bào lão nhân nói hữu lý liền gật đầu ưng thuận :
- Ngươi nói vậy ta bằng lòng cho ngươi nghỉ ngơi trong khoảng uống xong hai ly trà được không?
Thanh bào lão nhân bật cười ha hả :
- Khỏi cần! Khỏi cần. Ngươi nói xong hai tiếng là ta đã hết mệt mỏi tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên ngay, ngươi cứ việc phát chiêu khỏi cần khách sáo gì nữa.
Đông Môn Liễu đang có ý định muốn xem công hầu của đối phương cao thâm tới bực nào, lão vừa nghe xong vội cười nói :
- Thị phi khúc trực sẽ được rành rẽ, ngươi hãy đỡ thử chiêu “Huyền Môn cương chưởng” của ta đây.
Dứt lời Đông Môn Liễu lập tức giơ cao hữu chưởng, hư không đẩy nhẹ tới thanh bào đạo nhân.
Võ công đã đạt đến mức độ Đông Môn Liễu thì quả thật tuyệt luân có thể liễm phóng tùy ý không như lối vung kiếm ào ào, bật cung vùn vụt của hạng võ nhân tầm thường.
Thật vậy, Đông Môn Liễu tuy chỉ khẽ xô chưởng xem nhẹ nhàng nhưng kỳ thật lão đã ngầm vận hết tất cả mười một thành công lực hóa thành một vùng “Vô Hình cương khí”, không khác gì một tòa sơn nhạc đè xuống đầu thanh bào lão nhân.
Tại sao vừa khởi đầu Đông Môn Liễu đã phóng gần hết toàn lực.
Thưa rằng, Đông Môn Liễu xét thấy ngữ thái thần tình vừa rồi của đối phương nhất là vụ thanh bào lão nhân đã trấn gãy quá dễ bốn chiếc thiết hoàn biết đối phương là kẻ bất phàm lợi hại nên lão không dám tự xưng cuồng tự mãn khinh thi địch nhân là thế.
Luồn “Vô Hình cương khí” của Đông Môn Liễu vừa xô tới, thanh bào lão nhân bỗng niệm “Vô lượng thọ Phật” rồi lập tức giơ cao tay mặt hư không phóng ra một chưởng nghênh đón.
Hai bên đều sử dụng thứ vô hình ám khí, hỏa hầu của đôi bên cũng ngang nhau không khác gì áp lực của một trái núi nên vừa đụng vào nhau lập tức bỗng biến tan. Trận đấu khởi đầu này đối với người có võ công thuộc vào hạng khá cũng khó lòng phân biệt nổi ai mạnh ai yếu, nhưng với hai bên đấu thủ hiện giờ cả hai đều biết mình đã gặp phải một địch thủ cao minh lần đầu tiên trong đời mình.
Thế nên hai bên đều thầm giật mình kinh sợ nhưng lại không ai chịu nhường ai, do đó cả hai tiếp tục phóng tiếp thêm chưởng thứ nhì.
Khỏi nói cũng rõ vô luận Thanh bào lão nhân hay Đông Môn Liễu, cả hai đấu thủ đều dùng hết nội lực vào cả chưởng thứ nhì.
Nhưng kết quả của chưởng thứ nhì vẫn y hệt như chưởng thứ nhất, nghĩa là chưởng thứ nhất bất phân thắng phụ, chưởng thứ nhì thì cũng vẫn thắng bại nan phân.
Sự so tài về thần công giữa Đông Môn Liễu với Thanh bào lão nhân thật chưa hề nghe qua một chút tiếng động, hình như đôi bên chỉ khẽ giơ tay chào nhau mà thôi.
Độc Cô Trí và Vân Thiên Lý đứng ngoài do đó cũng đâm ra nghi ngờ khôn xiết bởi ngoài “Thần ni, Chỉ phất, Kim Quang tiễn” ra, “Tam kỳ, Nhị đế, Nhất tuyệt, Lục tàn” đều không ai được xem như những nhân vật đệ nhất lưu nữa cả.
Vân Thiên Lý cau mày khẽ gọi Độc Cô Trí :
- Bang chủ, Đông Môn lão tiền bối phát ra chưởng đầu có vì khinh địch không hạ đối phương đã đành nhưng chưởng thứ nhì tạo sao Huyền Môn cương khí vẫn không thể đánh ngã thanh bào lão nhân rơi xuống vực thẳm làm sao?
Độc Cô Trí chưa kịp trả lời thì trên Thiên Huyền kiều bỗng vang lên giọng cười lạt của Thanh bào lão nhân, Đông Môn Liễu khó chịu cau mày quát hỏi :
- Ngươi cười gì thế tên chó chết?
Thanh bào lão nhân cười đáp :
- Ta cười vì bộ gan gà của ta vẫn đủ sức chịu đựng nổi tâm quyền, ngươi cũng không phải quá tầm thường như thế, đôi bên vẫn đồng sức đồng tài thật khó lòng phân biệt nổi Đông Môn Liễu thật với Đông Môn Liễu giả. Không lẽ đôi ta phải tới “Giang Tây Long Hổ sơn” mượn tấm “Chiếu Yêu kiếng” của Trương thiền sư để rọi thử xem ai giả ai thật.
Đông Môn Liễu giận dữ la lên :
- Ngươi đừng có hòng viện cớ để tránh né, về nội gia công lực không phân được cao thấp, ta với ngươi còn có thể tranh tài với nhau bằng binh khí quyền cước và huyền công.
Thanh bào lão nhân vội khoác tay cười khẩy, bảo Đông Môn Liễu :
- Ngươi khỏi có nhiều lời vô ích, ngươi có nói cả nửa ngày cũng chỉ đưa ra toàn những biện pháp khù khờ không mà thôi.
Đông Môn Liễu chỉ mặt Thanh bào lão nhân quát to :
- Cái gì là “biện pháp khù khờ”. Ta nói thế không đúng hay sao?
Thanh bào lão nhân gật đầu bình tĩnh, cười nói :
- Phải! Ngươi nói không hợp lý. Phàm là đại hành gia cao thủ, chỉ một cái giơ tay ra biết giỏi hay không. Ngươi định tỷ thí bằng binh khí quyền cước hay huyền công ta đâu có ngán ngươi, nhưng bất luận tỷ thí bằng môn gì đi nữa ta với ngươi ít nhất cũng phải giao đấu với nhau một hai ngày mới có thể phân rõ hơn thua. Ta xét đoán như thế có đúng không?
Đông Môn Liễu bỗng gật đầu :
- Ta nhận ngươi nói đúng, thế ngươi đã nghĩ ra được biện pháp thông minh nào khác chưa?
Thanh bào lão nhân đắc ý cười đáp :
- Đương nhiên ta đã có biện pháp thông minh hơn nếu không ta đời nào dám bảo ngươi là khù khờ.
Đông Môn Liễu biết đang gặp phải tay kình địch, lão cố nén cơn giận dữ để khỏi ảnh hưởng tới linh tri, liền ung dung cười nói :
- Ta vui lòng muốn biết rõ biện pháp thông minh của ngươi. Nào, ngươi nói đi.
Thanh bào lão nhân đột nhìn thẳng về phía Độc Cô Trí, đề khí kêu lớn :
- Độc Cô hiền điệt.
Bốn chữ “Độc Cô hiền điệt” lập tức khiến Độc Cô Trí Bang chủ ca Lục Tàn bang thường tự phụ tài trí tuyệt luân, ngạo thị toàn vũ bỗng dưng cảm thấy khó xử.
Lão ác ma không biết trả lời ra sao bởi nếu trả lời thì Đông Môn Liễu vừa đi chung với mình sẽ không vui, còn nếu làm thinh thì Đông Môn Liễu ở dưới Thiên Huyền kiều cũng sẽ buồn lòng.
Độc Cô Trí biết hiện mình là cháu của hai vị “Chỉ Phất Vũ Sĩ” Đông Môn Liễu, tuy nhiên tình thế còn chưa mấy khả quan nếu không may làm buồn lòng một trong hai vị này, hậu quả sẽ không phải chuyện đùa.
Quả nhiên trong khi Độc Cô Trí đang lưỡng lự, hơi tần ngần chưa kịp trả lời, thanh bào lão nhân bực tức kêu to :
- Độc Cô Trí, không lẽ ngươi nhận kẻ giả mạo kia là chú của ngươi và ngươi xem ta là món hàng giả mạo?
Độc Cô Trí xanh mặt chưa biết trả lời ra sao, bỗng Đông Môn Liễu vội vàng cất tiếng giải vây cho lão :
- Độc Cô hiền điệt, trong khi thật giả chưa phân, hiền điệt hãy tạm yên lặng, xem hắn có biện pháp gì thông minh hơn không đã!
Ngay khi ấy Thanh bào lão nhân lại cất tiếng kêu lớn lần nữa :
- Độc Cô hiền điệt!
Độc Cô Trí bất đắc dĩ buộc lòng phải mỉm cười ứng tiếng đáp :
- Tiểu điệt ở đây, thúc phụ có gì chỉ dạy?
Thanh bào lão nhân hỏi :
- Căn cứ theo tin tức của ta, được biết Đông Môn tiểu muội của ngươi hiện giờ đang ở trong Thiên Huyền cốc phải không?
Độc Cô Trí gật đầu :
- Thúc phụ đã nói đúng, Đông Môn biểu muội quả thật đang ở trong này.
Thanh bào lão nhân cười nói :
- Như thế thì hay lắm vì đã quá lâu không gặp mặt nên cháu chắn nhận không ra ai là Đông Môn thúc phụ thật của cháu, nhưng Đông Môn Phương là con gái chú, chính chú đã tự tay nuôi nấng nó từ nhỏ đến lớn chắc nó sẽ nhận ra chú là cha nó.
Đông Môn Liễu nghe thanh bào lão nhân nói thế vội xoa tay tán đồng :
- Đúng, đúng, đây là biện pháp đơn giản nhất và thông minh nhất.
Thanh bào lão nhân đề nghị để Đông Môn Phương trước mặt nhận cha, Đông Môn Liễu cũng lập tức tán thành nhưng kẻ khó nghĩ nhất lại là Độc Cô Trí.
Độc Cô Trí còn lạ gì Đông Môn Phương bị trúng mê hồn dược, thần trí hiện đang hôn mê, đâu còn nhận ra được hai vị Đông Môn Liễu ở dưới Thiên Huyền kiều ai là cha ruột thật của mình?
Đông Môn Liễu nhận thấy Thanh bào lão nhân với mình đã nói xong rồi, Độc Cô Trí vẫn đứng yên không nhúc nhích thì hết sức ngạc nhiên hỏi lớn :
- Độc Cô hiền điệt, tạo sao cháu chưa cho người đem Phương nhi đến đây?
Độc Cô Trí không dám trả lời đành phải lật đật đáp :
- Đông Môn thúc phụ không nên hấp tấp làm gì, tiểu điệt sẽ thỉnh Vân đường chủ đi đón Đông Môn biểu muội đến đây tức thời.
Vân Thiên Lý nghĩ vậy vội hỏi :
- Thưa Bang chủ, Đông Môn Phương hiện đang mê man chưa khỏi, đón nàng đến đây để làm gì?
Độc Cô Trí nghiến răng kèn kẹt :
- Sự việc như thế này, trừ phi để nàng nhận mặt cha tại cầu ngoài ra không còn phương pháp nào hay hơn nữa.
Vân Thiên Lý hỏi nhỏ :
- Thưa Bang chủ, hay là ta hãy tạm giải thuốc cho Đông Môn Phương vậy?
Độc Cô Trí gật đầu và nói :
- Đường chủ hãy tạm giải thuốc mê cho nàng và lập tức lo chuẩn bị sẵn sàng môm ám khí Thần Tiên Hóa Huyết Quy Nguyên tiễn đặt trên Thiên Huyền kiều đợi lệnh.
Vân Thiên Lý tuân lời vừa định quay đi, Độc Cô Trí bỗng thì thầm nói tiếp :
- Theo tình thế này ta không cần dùng Đông Môn Phương làm nhân chứng, Đông Môn Liễu thật cũng sẽ bằng lòng nhập bọn với ta, nhưng còn Đông Môn Liễu giả, võ công của y cũng không thua gì Đông Môn Liễu thật, quả là một địch thủ vô cùng lợi hại, Đường chủ gấp rút theo thi hành, chờ khi vừa phân biệt được ai giả ai thật là xuất kỳ bất ý hạ thủ giết chết ngay Đông Môn Liễu giả để tuyệt trừ hậu hoạn.
Vân Thiên Lý gật đầu lia lịa đoạn lật đật quày quả trở ra Thiên Huyền cốc.
Trong khi ấy dưới Thiên Huyền kiều thanh bào lão nhân vụt chỉ vào mặt Đông Môn Liễu, cười khẩy một tiếng lớn giọng :
- Tên già khốn khiếp gian xảo kia, ngươi biết thân hãy mau mau rời khỏi đây ngay đi, ta sẽ tha tội cho ngươi bằng không chừng con gái ta ra đây rồi đen trắng đã phân minh khi ấy ngươi có muốn lạy ta tha chết cho ngươi ta không buông tha đâu nhé.
Đông Môn Liễu thấy đối phương rõ ràng đã giả mạo giả hình mình lại còn dám lớn lối phản khách vị chủ xướng cuồng quá lẽ, bất giác giận sôi sùng sục giận đến nỗi nói không ra lời cứ đứng trợn mắt tóe lửa nhìn chòng chọc vào Thanh bào lão nhân như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy.
Ngồi bên trên chú ý theo dõi hai Đông Môn Liễu đối đáp dành mình là Đông Môn Liễu thật tới đây Độc Cô Trí nhận thấy Thanh bào lão nhân dám đề nghị đem Đông Môn Phương tới trước mặt hai người cho nàng nhận nhìn cha lại, nhất là Thanh bào lão nhân nói năng cứng cỏi dám lớn tiếng chỉ trích thách thức đối phương thì đâm ra nghi kỵ Đông Môn Liễu đã đi chung với mình tới đây.
Trong lúc Độc Cô Trí bắt đầu hoài nghi Đông Môn Liễu thật, thì Đông Môn Liễu đột nhiên kêu nói :
- Độc Cô hiền điệt, cháu hãy ra lệnh cho Vân đường chủ đừng đem Phương nhi đến đây nữa.
Thanh bào lão nhân cũng nhanh miệng nói :
- Độc Cô hiền điệt, hiền điệt thấy chưa “Vàng thật thì không sợ lửa”, lão khốn nạn này đã dám giả mạo chú, dám cuồng ngạo xâm nhập Thiên Huyền cốc giờ đây sắp bị lột mặt nạ nên lão ta khiếp không dám cho đem Phương nhi con của chú tới đó.
Đông Môn Liễu nổi giận quay phắt lại nạt lớn :
- Khốn nạn, việc gì ta phải khiếp ai, dám bảo ta là giả mạo chứ?
Thanh bào lão nhân cười ha hả :
- Ngươi không giả mạo ta tạo sao ngươi lại bảo Vân Thiên Lý đừng đem Phương nhi tới Thiên Huyền kiều này để con ta nhận mặt cha nó?
Đông Môn Liễu la lên :
- Đông Môn Phương là con gái của ta đã bị Hạ Hầu Quyên học trò của Bách Nhẫn thần ni ám hại hiện giờ thần trí nó đang hôn mê, nó nhận nhìn sao được đem nó đến đây có ích gì?
Thanh bào lão nhân giương mày hỏi :
- Ngươi chớ có tìm cách chống chế Phương nhi con của ta, trừ phi nó loạn trí cuồng tâm thì thôi chứ nếu không quyết không đời nào nó nhận không ra cha ruột của nó.
Đông Môn Liễu cười lạt :
- Ngươi đâu hiểu con gái ta hiện giờ đang như kẻ mất trí.
Thanh bào lão nhân bỗng phừng phừng nổi giận quắc hai mắt sáng như điện nhìn trừng lên phía Độc Cô Trí cất tiếng quát lớn :
- Độc Cô Trí, con ta mà có bề nào ta sẽ bầm thây ngươi nát vụn. Thiên Huyền cốc của bọn Lục Tàn bang các người sẽ san bằng ra thành bình địa cho ngươi xem.
Với thần tình và ngữ khí miệng lưỡi thao thao bất tuyệt của thanh bào lão nhân đủ chứng tỏ lão ta là Đông Môn Liễu chính hiệu thật rồi.
Độc Cô Trí thầm nghĩ như vậy nên hết dám có thái độ lãnh đạm với Thanh bào lão nhân, vội ứng tiếng nói xọng xuống :
- Thúc phụ hãy yên tâm, Đông Môn tiểu muội chỉ bị trúng một thứ thuốc mê rất nhẹ nay đã nhờ thứ hãn thế linh dược của tiểu điệt nàng đã sáng suốt rồi.
Đông Môn Liễu thấy Độc Cô Trí khi không lại đi xem trọng đối phương không đếm xỉa gì đến mình thì bất giác quắc mắt hét lớn :
- Độc Cô Trí, thân là Bang chủ của Lục Tàn bang, tạo sao ngươi không tinh tường chút nào cả vậy. Ngươi không nhận ra giữa ta với đối phương ai giả ai thật chăng?
Độc Cô Trí gượng cười nói :
- Thúc phụ thông cảm dùm tiểu điệt, vì giữa nhị vị, bất luận giọng cười tiếng nói, dáng vóc lẫn y phục đều hoàn toàn giống nhau như hệt, nên khiến tiểu điệt không dám đoán liều ai giả ai thật cả.
Đông Môn Liễu càng giận dữ hơn :
- Sao ngươi hồ đồ quá như thế. Nếu ta là thứ giả thì khi nãy ở trong Thiên Huyền động giữa cảnh tối tăm ta đã hạ thủ ngươi trước rồi tội gì ta phải đến đây với ngươi để đối chất với tên vô liêm sỉ khiếp nhược này.
Độc Cô Trí thấy Đông Môn Liễu nói cũng có lý, lại lập tức nhướng mắt về phía thanh bào lão nhân cất tiếng gọi :
- Thúc phụ đã nghe rõ chưa? Thúc phụ có chứng cứ gì khác chứng minh không?
Đông Môn Liễu nghe Độc Cô Trí nói với Thanh bào lão nhân như vậy thì giận sôi gan bởi theo giọng nói của Độc Cô Trí vừa rồi bằng chứng tỏ hắn ta xem mình chẳng khác gì là Đông Môn Liễu giả.
Trong khi ấy Thanh bào lão nhân bỗng cười khanh khách đáp lời Độc Cô Trí :
- Độc Cô hiền điệt, lão ta đích thực là tên giả hiệu rồi, hà tất cháu phải bắt chú mỏi miệng nhiều lời...
Đông Môn Liễu lớn tiếng xen lời :
- Ngươi đừng giảo hoạt, chỉ cần ngươi đánh đổ được lý do của ta, ta sẽ...
Nói đến đây Đông Môn Liễu bỗng ngừng, thanh bào lão nhân không chịu bỏ lỡ cơ hội vội cười lạt hỏi ngay :
- Ngươi sẽ sao? Tại sao ngươi cứ phải sợ sệt ấp úng không nói tiếp nữa?
Đông Môn Liễu kêu hừ giọng mũi một tiếng giận dữ nói :
- Ngươi đánh đổ được cái lý của ta vừa rồi ta sẽ lập tức đi ngay để ngươi được tự do mạo nhận ta ở trong Thiên Huyền cốc này.
Thanh bào lão nhân cười ngất :
- Có khó gì đâu, lúc đi vào con đường hầm tối đen trong Thiên Huyền cốc, sở dĩ ngươi không hạ thủ sát hại Độc Cô hiền điệt của ta vì ngươi hiểu rõ có giết chết cháu ta cũng không ích lợi gì cho ngươi cả, ngươi muốn chiếm trọn lòng tin của cháu ta, tìm hiểu hết các cơ quan bí mật trong Lục Tàn bang hay hơn vì như thế ngươi sẽ có thể mưu đoạt được cái cơ nghiệp to tát của cháu ta đã khó nhọc gây dựng từ bao năm nay.
Nghe Thanh bào lão nhân nói mấy lời, Độc Cô Trí giật mình nghĩ bụng :
- “Thôi đúng rồi! Lão không giết chết ta vì lão nuôi tham vọng ấy mà! Đúng! Đúng lắm.”
Trong lúc Độc Cô Trí thầm rùng mình khiếp đảm thì Đông Môn Liễu đã quá uất hận, lão dậm chân nạt lớn :
- Ngươi chớ có cưỡng từ đoạt lý, nếu ta sợ sệt, đâu dám đến đối chứng với ngươi!
Thanh bào lão nhân rùn vai cười khẩy chỉ mặt Đông Môn Liễu :
- Ngươi thật là đồ mặt dày bộ thực sự ngươi dám tới đây để đối chứng với ta sao. Ngươi tới đây vì ngươi đâu có ngờ Đông Môn Liễu thật này đã tới đây đúng lúc buộc ngươi phải tiến thối lưỡng nan.
Đông Môn Liễu mở miệng nói câu nào bị Thanh bào lão nhân chận đứng đến đuối lý, lão thét lớn :
- Tên già chó chết! Ngươi...
Thanh bào lão nhân cười ngất chận nói :
- Ngươi đuối lý đâm ra điên cuồng rồi đó. Đường đường một Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn Liễu, một đệ nhất cao thủ trong đương thế võ lâm, đời nào lại thiếu tu dưỡng, đi ăn nói tục tằn như ngươi.
Đông Môn Liễu giận điên người đến nỗi nghẹt họng không nói được nữa!
Thanh bào lão nhân tiếp tục tấn công, phá lên cười sằng sặc chỉ mặt Đông Môn Liễu :
- Ngươi hậm hực mà làm gì bây giờ, tốt hơn ngươi nên rời khỏi đây mau đi.
Đông Môn Liễu liếc nhìn thấy Độc Cô Trí đã có vẻ khinh thường và không tin mình nữa, lão nghiến răng kèn kẹt kêu hỏi Độc Cô Trí :
- Độc Cô hiền điệt, bây giờ hiền điệt có ý kiến sao, mau nói lên đi!
Độc Cô Trí cười tủm tỉm đáp :
- Thúc phụ không nên hoảng sợ, đợi Đông Môn biểu muội đến đây sẽ biết rõ ai thật ai giả.
Đông Môn Liễu la lên :
- Độc Cô Trí, ngươi cũng bảo ta hoảng sợ nữa hay sao?
Độc Cô Trí lắc đầu đáp :
- Hiện giờ tiểu điệt vẫn chưa dám quyết định, tốt hơn nên đợi Đông Môn biểu muội đến đây để nàng xác nhận là tiện cả đôi bên.
Đông Môn Liễu chưa kịp trả lời Thanh bào lão nhân đã nhanh miệng nói trước :
- Hiền điệt xử sự như thế khéo léo và hợp lý lắm, lão ta đã hoảng kinh và đang định đào tẩu đấy, hiền điệt coi chừng đừng để lão ta chạy thoát, chú muốn biết bộ mặt thật của tên giả mạo Đông Môn Liễu kia là ai lắm đấy cháu.
Độc Cô Trí gật đầu nói :
- Nhất định như thế rồi, chưa biết rõ ai thật ai giả, nhị vị không ai được quyền rời khỏi Thiên Huyền kiều, ai trái lời được coi như kẻ đại thù của Lục Tàn bang.
Đông Môn Liễu nhận ra kẻ đang mạo nhận mình quả thật hết sức lanh lợi, luôn luôn lựa lời hợp đúng với tâm lý của Độc Cô Trí.
Cho nên, nghĩ lại cho kỹ, hiện giờ điều tối cần là phải hết sức điềm tĩnh, quyết không thể để tâm tình khích động, nổi giận mà làm bậy, để chuyện lộng chân thành giả làm trò cười cho kẻ địch. Đông Môn Liễu liền ngồi xếp bằng ngay trên Thiên Huyền kiều ngưng vận thần công không thèm lý tới ai cả.
Thanh bào lão nhân thấy vậy cũng ngồi xếp bằng ngay trước mặt Đông Môn Liễu cách một khoảng không xa, rồi giơ tay ra hiệu cho Độc Cô Trí.
Độc Cô Trí đoán biết Thanh bào lão nhân ra dấu hỏi mình trên Thiên Huyền kiều có cơ quan gì không, nếu có thì tốt hơn nên nhốt luôn cả hai bên một lượt, chờ Đông Môn Phương tới nơi sẽ hay, nên lắc đầu, ra dấu có biết là khỏi cần làm như thế, chỉ chứng minh xong ai thật ai giả tội nhân dù có chạy lên trời cũng khó thoát khỏi mạng vong ngay.