Trác Dật Luân gật đầu thầm biết những lời tán thưởng thu sắc của Tư Mã Hào là có ý muốn thức tỉnh Tư Mã Minh.
Tư Mã Minh hình như chợt đoán ra, y bỗng nhướng cao đôi mày, ha hả cười lớn :
- Tam đệ đừng vì ngu huynh mà nhọc lòng vô ích. Ngu huynh tuy không thấy màu sắc nhưng vẫn biết được sen dưới hồ đang khoe sắc, nghe rõ được cả tiếng thu với những giọng cao du dương đang văng vẳng từ xa vọng đến, ngu huynh vẫn biết được những diện thủ của thiên nhiên chưa đến nỗi mập mờ không thưởng thức được cảnh đẹp hôm nay.
Tư Mã Hào bị lời lẽ quật cường của nhị ca làm đỏ bừng mặt, chàng ta nhướng cao đôi mày, muốn nói lại thôi.
Tâm tư của Tư Mã Minh hết sức linh mẫn, chẳng khác gì đang trông thấy tận mắt Tư Mã Hào, y bật cười nói :
- Tam đệ muốn nói gì, cứ việc nói thẳng, ngu huynh bình sanh thích biện luận, chưa biết ngán tài ai cả.
Tư Mã Hào khẽ cất tiếng thở dài, thong thả hỏi bằng giọng hết sức ôn hòa, hình như cố sức tránh, không muốn cho Tư Mã Minh phải chạnh lòng xót xa tủi phận :
- Nhị ca hôm nay trung thu, nhị ca còn nhớ được mười một bữa nữa là ngày gì không?
Tư Mã Minh đáp :
- Tại sao lại không? Hăm sáu tháng tám là ngày sinh nhật của Thu Biểu tỷ.
Tư Mã Hào nhẹ buồn thở dài :
- Tự cổ mỹ nhân đa bất thọ. Thu Biểu tỷ mất được bao nhiêu lâu rồi nhỉ?
- Hai chục năm rồi! Tam đệ, tại sao tam đệ đột nhiên nhắc đến câu chuyện đau lòng ấy?
Nói xong Tư Mã Minh như quá thương cảm, hai khóe mắt y từ từ nhỏ xuống hai hàng lệ anh hùng.
Trác Dật Luân không biết gì, nhưng cũng cảm động nghĩ thầm :
- Những đại anh hùng phần nhiều đều thật tình, tuy xuất thân khác nhau, có những vẻ vô ý giao du bất cẩn, lầm đường lạc lối nhưng nếu có thể tìm cách dụ phát lương tri, rất có thể khiến họ cải tà quy chánh. Theo tình hình thì những lời hóa ác khuyện thiện có lẽ còn công hiệu hơn thủ đoạn du hiệp giang hồ, sử dụng kim quang đao ảnh để trừ ác diệt gian?
Trác Dật Luân vừa nghĩ đến đây thì Tư Mã Hào đã nói tiếp :
- Nhị ca còn nhớ đến ngày sinh nhật của Thu Biểu tỷ đến hôm ấy chẳng hay nhị ca có đến mộ đốt hương cho chị ấy không?
Tư Mã Minh giơ tay áo gạt lệ, thở dài :
- Ngu huynh không hiểu tại sao tam đệ lại hỏi như thế? Không lẽ tam đệ đã quên trong hai mươi năm, cứ đến ngày sinh nhật và ngày giỗ của Thu Biểu tỷ, bất luận mưa tuyết giá lạnh, huynh bao giờ cũng có mặt tại trước mộ chị ấy suốt đêm?
Hai mắt của Tư Mã Hào cũng long lanh ngấn lệ, chàng khẽ giơ tay lên lau rồi hỏi tiếp :
- Mỗi lần nhị ca đi thăm mộ, nhị ca đã dùng những tế vật gì?
Tư Mã Minh buồn rầu đáp :
- Chị ấy sinh tiền rất ưa thích rượu bồ đào với cánh ngỗng, ngoài trừ hai món ấy ra, ngu huynh không quên đem theo ít hoa quả tươi.
Tư Mã Hào nhướng cao đôi mày, giọng bi ai :
- Tuy nhị ca thâm tình tựa biển, hai mươi năm như một ngày, nhưng không biết Thu tỷ ở dưới cửu tuyền hương hồn có thể tận hưởng lễ vật của nhị ca không?
Tư Mã Minh lại ứa nước mắt thở dài :
- Nhân thiên lộ viễn u minh, vinh cách chị ấy có hưởng được hay không, không thể biết?
Nhưng ngu huynh có tấm lòng thành...
Tư Mã Hào không để Tư Mã Minh noi hét đột nhiên vỗ mạnh tay xuống mặt bàn lớn tiếng :
- Nhị ca là một đấng anh hùng đỉnh thiên lập địa tại sao lại dùng những câu giả dối trái hẳn với lương tâm như vậy?
Lời nói bất thình lình với giọng vô cùng phẫn nộ của Tư Mã Hào làm Trác Dật Luân ngẩn người không hiểu cớ sự ra sao.
Tư Mã Minh ngẩn ngơ ngạc nhiên hỏi :
- Tam đệ, tại sao tam đệ lại nói như thế?
Tư Mã Hào cười lạt :
- Rõ ràng nhị ca có món tế lễ chân quý nhất, không chịu mang ra mà chỉ đem những thứ tục vật, giả tác đa tình như rượu bồ đào, cánh ngỗng như thế làm buồn Thu Biểu tỷ dưới tuyền thôi.
Tư Mã Minh kinh ngạc :
- Tam đệ, thứ lễ chân quý nhất mà tam đệ vừa nói là gì?
Tư Mã Hào lắc đầu thở dài :
- Nhị ca đừng nên hỏi, tiểu đệ muốn hỏi nhị ca trước. Chẳng hay nhị ca có còn nhớ rõ Thu Biểu tỷ đã chết bởi nguyên nhân gì không?
Tư Mã Minh thở dài :
- Ngu huynh có thể nào quên được sự đau lòng này. Chị ấy đã hầu hạ ngu huynh trong khi ngu huynh lâm trọng bệnh, đêm ngày phí sức, thêm vào việc trông thấy đôi mắt của ngu huynh bị mù lòa nên chị ấy đã quá bi thương buồn khổ mà chết...
Tư Mã Hào gật đầu :
- Nhị ca đã nhớ như vậy tiểu đệ xin hỏi nhị ca lần nữa. Hai mươi năm trước, Thu Biểu tỷ đã ngày đêm hầu hạ nhị ca, có phải chị đã hy vọng được nhị ca sau này cung phụng cho chị ấy những món tế lễ như rượu bồ đào, cánh ngỗng không?
Tư Mã Minh mặt mày đỏ gay, nước mắt tuôn như mưa, ngập ngừng không nói nên lời.
Tư Mã Hào nhân thể nói lớn :
- Nhị ca hãy nghĩ xem, hai mươi năm trước sau khi nhị ca khỏi bệnh, khi ấy Thu Biểu tỷ còn có bộ xương gầy, người như lá thu nhưng chị ấy vẫn vui mừng hớn hở. Mãi đến khi phát hiện đôi mắt của nhị ca đã mù mới buồn khổ héo gầy.
Tư Mã Minh nghe đến đây bỗng khóc lớn, nước mắt tuôn ướt cả ngực áo.
Tư Mã Hào nói mỗi lúc một lớn :
- Nhị ca đã chuyên tâm khổ luyện, dùng nhãn lực thắng thiên, không những tàn nhưng không phế, và đã trở thành đệ nhất cao thủ, danh trấn võ lâm, nhưng nhị ca cũng nên hiểu rằng, nếu linh hồn của Thu Biểu tỷ có linh thiên, có lẽ chị ấy vẫn ý thức nhị ca vẫn là kẻ mù.
Tư Mã Minh nghiến răng đập mạnh tay xuống mặt bàn bằng đá làm bể mất một mảnh.
Tư Mã Hào vẫn thản nhiên nói tiếp :
- Nhị ca hãy bình tâm suy nghĩ năm nay có lẽ không kịp nhưng nếu có thể đến sang năm trước ngày giỗ hoặc sinh nhật của Thu Biểu tỷ, nhị ca sáng hai mắt trở lại đứng trước mộ chị ấy, mỉm cười hương hồn của chị ấy dưới cửu tuyền được an ủi biết là dường nào. Nhược bằng không, dẫn nhị ca có chuẩn bị đến cả ngàn cân bồ đào mỹ tửu và giết chết cả vạn con ngỗng cũng...
Tư Mã Hào chưa nói hết lời Tư Mã Minh đã run giọng hỏi Trác Dật Luân :
- Trác huynh, cặp mắt... của tại hạ... có thể chữa khỏi được không?
Trác Dật Luân không chút suy nghĩ, lập tức đáp liền :
- Có thể, tại hạ xin bảo đảm với Nhị trang chủ đến sang năm ngày này, trừ thu hương thu thanh ra còn có thể ngắm nhìn được cả thu sắc nữa.
Tư Mã Minh ồ lớn một tiếng cao hứng, không mức nào tả nổi, run giọng hỏi :
- Trác huynh... chưa xem qua bệnh trạng tại sao lại biết chắc chắn rằng chữa khỏi?
Trác Dật Luân mỉm cười :
- Tử biệt hai mươi năm rồi, Nhị trang chủ vẫn chưa quên tình cũ, quả thật là kẻ chí tình chí tình, rất đáng kính phục, những giọt nước mắt đã làm đậm vạt áo của Nhị trang chủ đã chứng minh rằng mầm mắt chưa khổ, chỉ vì con ngươi bị che lấp bởi một tấm màn mỏng nên tạm làm mất thị giác đấy thôi.
Tư Mã Hào giương mi kêu lớn :
- Trác huynh, tấm màn mỏng trên mắt của nhị ca tôi có thể chữa khỏi ngay bây giờ được không?
Trác Dật Luân lắc đầu mỉm cười :
- Chỉ có cách nhỏ thuốc làm tiêu tan dần tấm màn mỏng ấy mà thôi, không thể lập tức trừ bỏ ngay được.
Tư Mã Hào gật đầu :
- Tại hạ cảm thấy việc này không cần gấp, chỉ cần sao cho ngày này sang năm...
Trác Dật Luân vội đáp :
- Nhị vị Trang chủ hãy yên tâm, tại hạ sẽ tạm chế trước một thứ thuốc nhỏ và một thứ thuốc viên, mỗi ngày uống và nhỏ chừng sáu tháng sau bắt đầu thấy công hiệu. Đến khi ấy tại hạ sẽ dùng thứ thuốc khác mạnh hơn, đôi mắt của Nhị trang chủ sẽ lành mạnh như thường.
Tư Mã Minh mừng rỡ. Trác Dật Luân lại cười nói :
- Còn một việc nữa, Nhị trang chủ phải nhớ kỹ rằng mỗi khi Trang chủ tức giận là làm thương tổn đến đôi mắt nhứt là trong giai đoạn uống thuốc, Nhị trang chủ nên luôn luôn bình tâm tĩnh khí thiện dưỡng thiên hòa và cố ăn rất ít những chất ăn kích thích, dược lực mới có công hiệu như thường được.
Nói rồi Trác Dật Luân liệt kê đơn thuốc dặn dò kỹ lưỡng.
Tiện thể Trác Dật Luân thuật lại vụ hành y của chàng với Châu Tam Úy cốt để điều tra tung tích của Hà Chưởng Thiên và Độc Cô Trí.
Tư Mã Minh nghe nói cau mày cười lạt :
- Trong Vũ Trụ lục tàn, trừ Tư Mã Thông với Tư Mã Minh là có chỗ ở nhất định, kỳ dư hành tung mấy người kia đều bất định, ẩn bí dị thường. Nhưng Độc Cô Trí hình như ở tại “Đồng Bách sơn” tại tỉnh Hà Bắc, còn Hà Chưởng Thiên thì xuất hiện tại Hoàng Sơn.
Những lời của Tư Mã Minh cho biết Trác Dật Luân tuy đã hiểu nhưng chàng vẫn hết sức cảm ơn.
Kế Tư Mã Minh nghiêm sắc mặt dặn tiếp :
- Khi gặp hai gã ấy, Trác huynh phải để ý coi chừng cho lắm mới được. Trác huynh không nên khinh thị Hà Chưởng Thiên là kẻ cụt tay, cặp chân của hắn rất lợi hại nhất là đầu gối đầu bàn chân gót chân và chót hết là sau gáy hắn có ngầm giấu chín thứ ám khí độc hiểm vô cùng.
Trác Dật Luân biết là biết đôi chân của Hà Chưởng Thiên có thể phóng được phi hoàn thi chứ chưa biết một cách tường tận như vậy nên nghe hắn còn tinh thông nhiều loại ám khí khác, chàng bất giác giật mình kinh sợ lo lắng cho Hạ Hầu Quyên, sợ nàng trong lúc sơ ý có thể bị địch nhân ám toán.
Trác Dật Luân đang lo lắng cho sinh mạng người yêu thì Tư Mã Minh nói tiếp :
- Còn Độc Cô Trí, Trác huynh đừng coi thường y là người tê liệt không đáng sợ. Y tê liệt toàn thân, quanh năm ngồi trên chiếc xe bốn bánh thật đấy nhưng cỗ xe của y không những có thể chạy trên mặt nước như chạy trên đất bằng, leo núi vượt đèo dễ như chơi, nó còn có thể giết người bằng nhiều loại ám khí, nhất là chiếc quạt phe phẩy trên tay Độc Cô Trí lại càng lợi hại hơn hết nữa đấy.
Nhừng lại một lát Tư Mã Minh tiếp lời gằng giọng hạ thấp :
- Trong nhóm Vũ Trụ lục tàn phải kể Độc Cô Trí là kẻ túc trí đa mưu tàn bạo độc ác nhất. Y bị trúng phong mồm lệch hẳn về bên trái, mỗi khi e khẽ mấp máy đôi môi lệch, tức thì độc tâm khởi phát, giết người trong chớp mắt. Trác huynh trông thấy môi y mấp máy thì phải lập tức tránh xa phòng bị bất trắc ngay mới kịp toàn mạng.
Trác Dật Luân ôm quyền cảm động nói :
- Xin đa tạ sự chỉ giáo của Nhị trang chủ.
Tư Mã Minh mỉm cười rồi lần tay vào áo móc ra một hạt minh châu màu hồng lớn bằng hạt nhãn, hai tay dâng cho Trác Dật Luân :
- Tại hạ biết Trác huynh không nhận lễ vật, vậy tại hạ xin thân tặng Trác huynh viên Thiên Ngô châu này gọi là mến yêu ngưỡng vọng của tại hạ. Viên bảo châu này tỵ nhất thiết xà trùng, nó sẽ giúp ích cho Trác huynh trong lúc du hiệp giang hồ không ít. Mong Trác huynh chớ chối từ.
Trác Dật Luân cũng nhận biết công dụng của viên Thiên Ngô châu rất hữu hiệu trong việc chữa bệnh, tuy nhiên chàng không cho Tư Mã Minh quá vì mình mà mất đi một vật bảo hiếm có, nên chàng vội chắp tay nói :
- Viên Thiên Ngô châu này Nhị trang chủ đã khó nhọc mới lấy được trong bụng con “Bách túc thiên ngô”, tại hạ rất cảm ơn lòng tốt của Nhị trang chủ. Nhị trang chủ sẽ cần tới nó nhiều hơn trong khi du hiệp, Trang chủ hãy cất nó đi. Tại hạ thật tình không dám nhận.
Tư Mã Minh không cho Trác Dật Luân từ chối, liền cười nói :
- Trác huynh đã dạy bảo tại hạ không nên để động can hỏa phải thiện dưỡng thiên hòa, trong thời gian phục dược nhất định không để chân tới giang hồ. Vả lại năm xưa giết con “Bách túc thiên ngô” tại Cương Miêu, ba anh em tại hạ mỗi người lấy một viên bảo châu, sau này nếu nhở may tại hạ phải ra ngoài, tại hạ vẫn có thể tạm mượn viên khác để dùng cũng được, Trác huynh cứ nhận cho tại hạ vui lòng.
Trác Dật Luân biết không sao có thể chối từ được, chàng đành nhận lấy và cất kỹ viên bảo châu vào người.
Ở lại Hồng Diệp sơn trang chơi thêm hai hôm, sáng sớm ngày sau Trác Dật Luân mới cáo biệt anh em Tư Mã Minh lên đường.
Anh em Tư Mã Minh, Tư Mã Hào, Tô Kiến Tường không thể lưu khách lại được, buộc lòng quyến luyến tiễn chân Trác Dật Luân ngót hơn mười dặm mới quay trở lại.
Trác Dật Luân gật đầu thầm biết những lời tán thưởng thu sắc của Tư Mã Hào là có ý muốn thức tỉnh Tư Mã Minh.
Tư Mã Minh hình như chợt đoán ra, y bỗng nhướng cao đôi mày, ha hả cười lớn :
- Tam đệ đừng vì ngu huynh mà nhọc lòng vô ích. Ngu huynh tuy không thấy màu sắc nhưng vẫn biết được sen dưới hồ đang khoe sắc, nghe rõ được cả tiếng thu với những giọng cao du dương đang văng vẳng từ xa vọng đến, ngu huynh vẫn biết được những diện thủ của thiên nhiên chưa đến nỗi mập mờ không thưởng thức được cảnh đẹp hôm nay.
Tư Mã Hào bị lời lẽ quật cường của nhị ca làm đỏ bừng mặt, chàng ta nhướng cao đôi mày, muốn nói lại thôi.
Tâm tư của Tư Mã Minh hết sức linh mẫn, chẳng khác gì đang trông thấy tận mắt Tư Mã Hào, y bật cười nói :
- Tam đệ muốn nói gì, cứ việc nói thẳng, ngu huynh bình sanh thích biện luận, chưa biết ngán tài ai cả.
Tư Mã Hào khẽ cất tiếng thở dài, thong thả hỏi bằng giọng hết sức ôn hòa, hình như cố sức tránh, không muốn cho Tư Mã Minh phải chạnh lòng xót xa tủi phận :
- Nhị ca hôm nay trung thu, nhị ca còn nhớ được mười một bữa nữa là ngày gì không?
Tư Mã Minh đáp :
- Tại sao lại không? Hăm sáu tháng tám là ngày sinh nhật của Thu Biểu tỷ.
Tư Mã Hào nhẹ buồn thở dài :
- Tự cổ mỹ nhân đa bất thọ. Thu Biểu tỷ mất được bao nhiêu lâu rồi nhỉ?
- Hai chục năm rồi! Tam đệ, tại sao tam đệ đột nhiên nhắc đến câu chuyện đau lòng ấy?
Nói xong Tư Mã Minh như quá thương cảm, hai khóe mắt y từ từ nhỏ xuống hai hàng lệ anh hùng.
Trác Dật Luân không biết gì, nhưng cũng cảm động nghĩ thầm :
- Những đại anh hùng phần nhiều đều thật tình, tuy xuất thân khác nhau, có những vẻ vô ý giao du bất cẩn, lầm đường lạc lối nhưng nếu có thể tìm cách dụ phát lương tri, rất có thể khiến họ cải tà quy chánh. Theo tình hình thì những lời hóa ác khuyện thiện có lẽ còn công hiệu hơn thủ đoạn du hiệp giang hồ, sử dụng kim quang đao ảnh để trừ ác diệt gian?
Trác Dật Luân vừa nghĩ đến đây thì Tư Mã Hào đã nói tiếp :
- Nhị ca còn nhớ đến ngày sinh nhật của Thu Biểu tỷ đến hôm ấy chẳng hay nhị ca có đến mộ đốt hương cho chị ấy không?
Tư Mã Minh giơ tay áo gạt lệ, thở dài :
- Ngu huynh không hiểu tại sao tam đệ lại hỏi như thế? Không lẽ tam đệ đã quên trong hai mươi năm, cứ đến ngày sinh nhật và ngày giỗ của Thu Biểu tỷ, bất luận mưa tuyết giá lạnh, huynh bao giờ cũng có mặt tại trước mộ chị ấy suốt đêm?
Hai mắt của Tư Mã Hào cũng long lanh ngấn lệ, chàng khẽ giơ tay lên lau rồi hỏi tiếp :
- Mỗi lần nhị ca đi thăm mộ, nhị ca đã dùng những tế vật gì?
Tư Mã Minh buồn rầu đáp :
- Chị ấy sinh tiền rất ưa thích rượu bồ đào với cánh ngỗng, ngoài trừ hai món ấy ra, ngu huynh không quên đem theo ít hoa quả tươi.
Tư Mã Hào nhướng cao đôi mày, giọng bi ai :
- Tuy nhị ca thâm tình tựa biển, hai mươi năm như một ngày, nhưng không biết Thu tỷ ở dưới cửu tuyền hương hồn có thể tận hưởng lễ vật của nhị ca không?
Tư Mã Minh lại ứa nước mắt thở dài :
- Nhân thiên lộ viễn u minh, vinh cách chị ấy có hưởng được hay không, không thể biết?
Nhưng ngu huynh có tấm lòng thành...
Tư Mã Hào không để Tư Mã Minh noi hét đột nhiên vỗ mạnh tay xuống mặt bàn lớn tiếng :
- Nhị ca là một đấng anh hùng đỉnh thiên lập địa tại sao lại dùng những câu giả dối trái hẳn với lương tâm như vậy?
Lời nói bất thình lình với giọng vô cùng phẫn nộ của Tư Mã Hào làm Trác Dật Luân ngẩn người không hiểu cớ sự ra sao.
Tư Mã Minh ngẩn ngơ ngạc nhiên hỏi :
- Tam đệ, tại sao tam đệ lại nói như thế?
Tư Mã Hào cười lạt :
- Rõ ràng nhị ca có món tế lễ chân quý nhất, không chịu mang ra mà chỉ đem những thứ tục vật, giả tác đa tình như rượu bồ đào, cánh ngỗng như thế làm buồn Thu Biểu tỷ dưới tuyền thôi.
Tư Mã Minh kinh ngạc :
- Tam đệ, thứ lễ chân quý nhất mà tam đệ vừa nói là gì?
Tư Mã Hào lắc đầu thở dài :
- Nhị ca đừng nên hỏi, tiểu đệ muốn hỏi nhị ca trước. Chẳng hay nhị ca có còn nhớ rõ Thu Biểu tỷ đã chết bởi nguyên nhân gì không?
Tư Mã Minh thở dài :
- Ngu huynh có thể nào quên được sự đau lòng này. Chị ấy đã hầu hạ ngu huynh trong khi ngu huynh lâm trọng bệnh, đêm ngày phí sức, thêm vào việc trông thấy đôi mắt của ngu huynh bị mù lòa nên chị ấy đã quá bi thương buồn khổ mà chết...
Tư Mã Hào gật đầu :
- Nhị ca đã nhớ như vậy tiểu đệ xin hỏi nhị ca lần nữa. Hai mươi năm trước, Thu Biểu tỷ đã ngày đêm hầu hạ nhị ca, có phải chị đã hy vọng được nhị ca sau này cung phụng cho chị ấy những món tế lễ như rượu bồ đào, cánh ngỗng không?
Tư Mã Minh mặt mày đỏ gay, nước mắt tuôn như mưa, ngập ngừng không nói nên lời.
Tư Mã Hào nhân thể nói lớn :
- Nhị ca hãy nghĩ xem, hai mươi năm trước sau khi nhị ca khỏi bệnh, khi ấy Thu Biểu tỷ còn có bộ xương gầy, người như lá thu nhưng chị ấy vẫn vui mừng hớn hở. Mãi đến khi phát hiện đôi mắt của nhị ca đã mù mới buồn khổ héo gầy.
Tư Mã Minh nghe đến đây bỗng khóc lớn, nước mắt tuôn ướt cả ngực áo.
Tư Mã Hào nói mỗi lúc một lớn :
- Nhị ca đã chuyên tâm khổ luyện, dùng nhãn lực thắng thiên, không những tàn nhưng không phế, và đã trở thành đệ nhất cao thủ, danh trấn võ lâm, nhưng nhị ca cũng nên hiểu rằng, nếu linh hồn của Thu Biểu tỷ có linh thiên, có lẽ chị ấy vẫn ý thức nhị ca vẫn là kẻ mù.
Tư Mã Minh nghiến răng đập mạnh tay xuống mặt bàn bằng đá làm bể mất một mảnh.
Tư Mã Hào vẫn thản nhiên nói tiếp :
- Nhị ca hãy bình tâm suy nghĩ năm nay có lẽ không kịp nhưng nếu có thể đến sang năm trước ngày giỗ hoặc sinh nhật của Thu Biểu tỷ, nhị ca sáng hai mắt trở lại đứng trước mộ chị ấy, mỉm cười hương hồn của chị ấy dưới cửu tuyền được an ủi biết là dường nào. Nhược bằng không, dẫn nhị ca có chuẩn bị đến cả ngàn cân bồ đào mỹ tửu và giết chết cả vạn con ngỗng cũng...
Tư Mã Hào chưa nói hết lời Tư Mã Minh đã run giọng hỏi Trác Dật Luân :
- Trác huynh, cặp mắt... của tại hạ... có thể chữa khỏi được không?
Trác Dật Luân không chút suy nghĩ, lập tức đáp liền :
- Có thể, tại hạ xin bảo đảm với Nhị trang chủ đến sang năm ngày này, trừ thu hương thu thanh ra còn có thể ngắm nhìn được cả thu sắc nữa.
Tư Mã Minh ồ lớn một tiếng cao hứng, không mức nào tả nổi, run giọng hỏi :
- Trác huynh... chưa xem qua bệnh trạng tại sao lại biết chắc chắn rằng chữa khỏi?
Trác Dật Luân mỉm cười :
- Tử biệt hai mươi năm rồi, Nhị trang chủ vẫn chưa quên tình cũ, quả thật là kẻ chí tình chí tình, rất đáng kính phục, những giọt nước mắt đã làm đậm vạt áo của Nhị trang chủ đã chứng minh rằng mầm mắt chưa khổ, chỉ vì con ngươi bị che lấp bởi một tấm màn mỏng nên tạm làm mất thị giác đấy thôi.
Tư Mã Hào giương mi kêu lớn :
- Trác huynh, tấm màn mỏng trên mắt của nhị ca tôi có thể chữa khỏi ngay bây giờ được không?
Trác Dật Luân lắc đầu mỉm cười :
- Chỉ có cách nhỏ thuốc làm tiêu tan dần tấm màn mỏng ấy mà thôi, không thể lập tức trừ bỏ ngay được.
Tư Mã Hào gật đầu :
- Tại hạ cảm thấy việc này không cần gấp, chỉ cần sao cho ngày này sang năm...
Trác Dật Luân vội đáp :
- Nhị vị Trang chủ hãy yên tâm, tại hạ sẽ tạm chế trước một thứ thuốc nhỏ và một thứ thuốc viên, mỗi ngày uống và nhỏ chừng sáu tháng sau bắt đầu thấy công hiệu. Đến khi ấy tại hạ sẽ dùng thứ thuốc khác mạnh hơn, đôi mắt của Nhị trang chủ sẽ lành mạnh như thường.
Tư Mã Minh mừng rỡ. Trác Dật Luân lại cười nói :
- Còn một việc nữa, Nhị trang chủ phải nhớ kỹ rằng mỗi khi Trang chủ tức giận là làm thương tổn đến đôi mắt nhứt là trong giai đoạn uống thuốc, Nhị trang chủ nên luôn luôn bình tâm tĩnh khí thiện dưỡng thiên hòa và cố ăn rất ít những chất ăn kích thích, dược lực mới có công hiệu như thường được.
Nói rồi Trác Dật Luân liệt kê đơn thuốc dặn dò kỹ lưỡng.
Tiện thể Trác Dật Luân thuật lại vụ hành y của chàng với Châu Tam Úy cốt để điều tra tung tích của Hà Chưởng Thiên và Độc Cô Trí.
Tư Mã Minh nghe nói cau mày cười lạt :
- Trong Vũ Trụ lục tàn, trừ Tư Mã Thông với Tư Mã Minh là có chỗ ở nhất định, kỳ dư hành tung mấy người kia đều bất định, ẩn bí dị thường. Nhưng Độc Cô Trí hình như ở tại “Đồng Bách sơn” tại tỉnh Hà Bắc, còn Hà Chưởng Thiên thì xuất hiện tại Hoàng Sơn.
Những lời của Tư Mã Minh cho biết Trác Dật Luân tuy đã hiểu nhưng chàng vẫn hết sức cảm ơn.
Kế Tư Mã Minh nghiêm sắc mặt dặn tiếp :
- Khi gặp hai gã ấy, Trác huynh phải để ý coi chừng cho lắm mới được. Trác huynh không nên khinh thị Hà Chưởng Thiên là kẻ cụt tay, cặp chân của hắn rất lợi hại nhất là đầu gối đầu bàn chân gót chân và chót hết là sau gáy hắn có ngầm giấu chín thứ ám khí độc hiểm vô cùng.
Trác Dật Luân biết là biết đôi chân của Hà Chưởng Thiên có thể phóng được phi hoàn thi chứ chưa biết một cách tường tận như vậy nên nghe hắn còn tinh thông nhiều loại ám khí khác, chàng bất giác giật mình kinh sợ lo lắng cho Hạ Hầu Quyên, sợ nàng trong lúc sơ ý có thể bị địch nhân ám toán.
Trác Dật Luân đang lo lắng cho sinh mạng người yêu thì Tư Mã Minh nói tiếp :
- Còn Độc Cô Trí, Trác huynh đừng coi thường y là người tê liệt không đáng sợ. Y tê liệt toàn thân, quanh năm ngồi trên chiếc xe bốn bánh thật đấy nhưng cỗ xe của y không những có thể chạy trên mặt nước như chạy trên đất bằng, leo núi vượt đèo dễ như chơi, nó còn có thể giết người bằng nhiều loại ám khí, nhất là chiếc quạt phe phẩy trên tay Độc Cô Trí lại càng lợi hại hơn hết nữa đấy.
Nhừng lại một lát Tư Mã Minh tiếp lời gằng giọng hạ thấp :
- Trong nhóm Vũ Trụ lục tàn phải kể Độc Cô Trí là kẻ túc trí đa mưu tàn bạo độc ác nhất. Y bị trúng phong mồm lệch hẳn về bên trái, mỗi khi e khẽ mấp máy đôi môi lệch, tức thì độc tâm khởi phát, giết người trong chớp mắt. Trác huynh trông thấy môi y mấp máy thì phải lập tức tránh xa phòng bị bất trắc ngay mới kịp toàn mạng.
Trác Dật Luân ôm quyền cảm động nói :
- Xin đa tạ sự chỉ giáo của Nhị trang chủ.
Tư Mã Minh mỉm cười rồi lần tay vào áo móc ra một hạt minh châu màu hồng lớn bằng hạt nhãn, hai tay dâng cho Trác Dật Luân :
- Tại hạ biết Trác huynh không nhận lễ vật, vậy tại hạ xin thân tặng Trác huynh viên Thiên Ngô châu này gọi là mến yêu ngưỡng vọng của tại hạ. Viên bảo châu này tỵ nhất thiết xà trùng, nó sẽ giúp ích cho Trác huynh trong lúc du hiệp giang hồ không ít. Mong Trác huynh chớ chối từ.
Trác Dật Luân cũng nhận biết công dụng của viên Thiên Ngô châu rất hữu hiệu trong việc chữa bệnh, tuy nhiên chàng không cho Tư Mã Minh quá vì mình mà mất đi một vật bảo hiếm có, nên chàng vội chắp tay nói :
- Viên Thiên Ngô châu này Nhị trang chủ đã khó nhọc mới lấy được trong bụng con “Bách túc thiên ngô”, tại hạ rất cảm ơn lòng tốt của Nhị trang chủ. Nhị trang chủ sẽ cần tới nó nhiều hơn trong khi du hiệp, Trang chủ hãy cất nó đi. Tại hạ thật tình không dám nhận.
Tư Mã Minh không cho Trác Dật Luân từ chối, liền cười nói :
- Trác huynh đã dạy bảo tại hạ không nên để động can hỏa phải thiện dưỡng thiên hòa, trong thời gian phục dược nhất định không để chân tới giang hồ. Vả lại năm xưa giết con “Bách túc thiên ngô” tại Cương Miêu, ba anh em tại hạ mỗi người lấy một viên bảo châu, sau này nếu nhở may tại hạ phải ra ngoài, tại hạ vẫn có thể tạm mượn viên khác để dùng cũng được, Trác huynh cứ nhận cho tại hạ vui lòng.
Trác Dật Luân biết không sao có thể chối từ được, chàng đành nhận lấy và cất kỹ viên bảo châu vào người.
Ở lại Hồng Diệp sơn trang chơi thêm hai hôm, sáng sớm ngày sau Trác Dật Luân mới cáo biệt anh em Tư Mã Minh lên đường.
Anh em Tư Mã Minh, Tư Mã Hào, Tô Kiến Tường không thể lưu khách lại được, buộc lòng quyến luyến tiễn chân Trác Dật Luân ngót hơn mười dặm mới quay trở lại.