Chu Nam Kinh mở giao diện tài khoản Bán nữ hài lão *** sài ra, ba bạn thì có hai người không, còn mỗi một Ôn Hướng Hoa, lại cũng đang onl bằng di động.
Bán nữ hài lão *** sài: Đang làm gì?
Ôn: A Sài sài [Tin nhắn được gửi từ Iphone 5S]
Ô đờ… Nào có giống thổ hào đâu, QQ trông chẳng giống bình thường gì cả.
Ôn: Tôi đang kéo chó săn nhà tôi về đó!
Bán nữ hài lão *** sài:?
Ôn: Lần trước đi Hàng Châu, đem chó săn vứt ở nhà bạn, giờ con sắc cẩu này yêu luôn con Samoyed. Hôm qua bạn tôi không nhịn nổi nữa gọi điện bảo tôi kéo con ngố nhà tôi về TT
Ôn: Bạn tôi còn bảo chó săn ngố giống tôi! Đau lòng lắm á
Bán nữ hài lão *** sài: Mùa hè có phải thời kì phát tình đâu.
Ôn: Đúng! Hiện tại con Samoyed vừa nhìn thấy chó nhà tôi liền trốn biệt sau lưng chủ TT
Bán nữ hài lão *** sài: Chúc mừng, Samoyed tiểu thư thẹn thùng.
Ôn: … Chúc mừng cái đầu, Samoyed là chó đực mà!
Bán nữ hài lão *** sài: Sao xung quanh cậu đến con chó còn GAY vậy?
Cho nên mới nói chủ nào chó nấy, chủ nào chó nấy, chủ nào chó nấy….
Ôn: Chung quanh tôi chỉ có cậu thôi mà Sài sài…
Bán nữ hài lão *** sài: …
Chu Nam Kinh không biết trả lời thế nào chỉ còn cách lấy im lặng biểu đạt tâm tình phức tạp của mình.
Ôn: Đùa đấy, chó săn là cái mà TT
Bán nữ hài lão *** sài: Cậu giờ đang ở đâu?
Ôn: [Đường 137, khu Dung Hồ, thành phố Nam Kinh]
Ôn Hướng Hoa chắc là dùng điện thoại để định vị, còn đính kèm bản đồ. Trên bản đồ có một mũi tên nho nhỏ, chỉ vào địa điểm.
Chu Nam Kinh thu nhỏ cửa sổ trò chuyện, mở “Tụ tập không đánh bạc” ra.
Chu Nam Kinh: Nói cho mấy người biết một tin vui, tôi hôm nay gặp quỷ.
Mộ Trường Kim: Cung hỷ cung hỷ.
Nhân gian vô: Chúc mừng.
Kha San Hà đã xuất viện: Được vậy thì còn gì bằng.
Chu Nam Kinh: @Trường Kiếm, có chuyện muốn hỏi, ra đây.
Phong tam mã tự tay rút gân: Hử, Nam Kinh, có chuyện gì thế?
Kha San Hà đã xuất viện: @Lý Qua Qua. Biên tập Lý Qua Qua của cậu không phải đã ở trong nhóm sao, tôi ait giúp.
Cái gì, Lý Qua Qua vào đây lúc nào? Chu Nam Kinh từ bình tĩnh chuyển thành kinh sợ, một miệng nước trà cùng nước miếng phun đầy màn hình.
Lý Qua Qua: Ồ, Kha San Hà tìm tôi làm chi?
Trường Kiếm: Nam Kinh cậu ait tôi?
Chu Nam Kinh: Ừ.
Trường Kiếm: Có gì cần làm hả?
Tôi muốn hỏi hôm nay Lý Qua Qua có nghỉ phép không…. Xin phép để làm gì a…
Thế nhưng Lý Qua Qua còn đang ngồi đây mà, hỏi cái đó đâu có được Ngẫm lại thấy IQ của mình chẳng khác gì con cún nhà Ôn Hướng Hoa.
Chu Nam Kinh: Tôi thấy viết văn quá nhàm chán, vũ trụ hư vô tịch mịch, tùy tay ait ait đó mà.
Trường Kiếm: =L=…
Buổi tối bảy giờ, Lý Qua Qua chuyển chế độ onl từ điện thoại thành máy tính.
Việc đầu tiên cậu ta làm khi vừa onl, quả thật không giống người thường, run run mấy cái, một dòng chữ đỏ chói xuất hiện trên màn hình: Chu Nam Kinh, chương mới đâu!!!!!!!
Chu Nam Kinh nhìn nhìn thời gian, thấy vừa lúc có thể ăn cơm. Mùa hè là như vậy đó, trời vẫn còn sáng rõ, khiến người ta quên cả thời gian.
Hắn đưa mắt nhìn màn hình, thấy Lý Qua Qua đang phẫn nộ lảm nhảm, đứng dậy vào bếp làm cơm.
Nói thật, làm đàn ông thật chẳng dễ chút nào khi không ra chương mới, không thể lấy lý do ‘đến kỳ’ để nghỉ phép mà nếu ở vùng sâu vùng xa, mê tín dị đoan gì đó còn khủng khiếp nữa. Ngoại trừ cái đó, còn cần một người khiêng nước, một người thông WC, một người thay bóng đèn, một người nấu cơm…
Có đôi khi Chu Nam Kinh cũng nghĩ trong lòng… Nếu có thể tìm được một cô gái giúp mình quản việc gia đình thì thật tốt.
Không cần quá xinh đẹp, dù sao Chu Nam Kinh hắn gen tốt, tổng hợp lại hai người cũng không vấn đề gì cũng không cần quá thông minh, Chu Nam Kinh hắn suy nghĩ đơn giản, không cần cái gọi là “Em yêu anh anh yêu em sao” hay” Em biết rõ anh nghĩ cái gì nhưng em không muốn cho anh biết em biết anh nghĩ gì”… Nếu đối phương không biết nấu ăn thì thôi, chẳng việc gì cả, hắn nấu,cũng chả chết đói đâu mà lo.
Tuy rằng trước mắt hắn không có việc làm, nhưng bằng sư phạm vẫn là vĩnh viễn, bây giờ đi làm giáo viên vẫn kịp.
Đột nhiên Chu Nam Kinh phát hiện, mình quả thật đã già rồi. Hắn bây giờ hai mươi bảy, cũng đã sắp ba mươi, trước kia lúc hắn mới đến Bắc Kinh, trừ thanh xuân ra không còn gì hết. Mà tuổi thanh xuân trôi qua cũng rất mau, không thì làm sao có câu “Tuổi trẻ không cố gắng, về già lại bi thương” chứ. Nay, tuy hắn không có xe, nhưng phòng thì có, nghề nghiệp không ổn định nhưng tiền gửi ngân hàng lại rất nhiều.
Theo lý thuyết, hẳn bây giờ hắn đã có người yêu, mà theo lời cụ Mao nói, yêu mà không cưới thì chỉ có đùa giỡn lưu manh, thế nhưng sao hắn vẫn chậm chạp không tìm một em gái?
Chu Nam Kinh đột nhiên nghĩ đến Ôn Hướng Hoa.
… Sau đó hắn không thể nghĩ thêm gì nữa, bởi thức ăn cũng sắp thành keo rồi.
Ngồi lại trước bàn máy tính, đem chương mới đăng lên mạng, Chu Nam Kinh mới mở khung trò chuyện đã bị chịu đủ loại tàn phá [?] của Lý Qua Qua.
Lý Qua Qua: Cậu lại chết ở đâu rồi a a a a a a a a!!!
Lý Qua Qua: Vì sao cậu lại muốn tôi hận cậu như thế TT
Lý Qua Qua: Nói hay là muốn thành gà quay???
Lý Qua Qua: Chương mới đâu Hai chương Hai chương a Treo cổ Treo cổ a a a
Chu Nam Kinh: Không phải hôm nay cậu đi viện sao, giờ vẫn còn chưa khỏi hả?
Lý Qua Qua: Viêm kết mạc phát bệnh 3-7 tuần mà (: з “∠)
Chu Nam Kinh: Tôi nói bệnh thần kinh của cậu cơ.
Lý Qua Qua: … Cậu đi chết đi!
Chu Nam Kinh: emo ngọn nến
Lý Qua Qua: Nam Kinh, ngày mai là 1/9, cậu biết là ngày gì không?
Chu Nam Kinh: Ngày khai giảng.
Lý Qua Qua: …
Lý Qua Qua: Ngày mai “Tổng minh quyết chiến” bắt đầu.
Tổng minh… Gần đây từ này hay được nhắc đến thật đấy, Mộ Trường Kim cũng nhắc qua mấy lần, mà Ôn Hướng Hoa cũng từng nói tới. Nghe nói Thất điểm bày ra hoạt động này cũng vì trang web cạnh tranh chơi trúng thưởng trăm vạn, fan đổ không biết bao nhiêu tiền vào tác gia, khiến người Thất điểm đỏ cả mắt, liền bắt tay chuẩn bị “Tổng minh quyết chiến”.
Nghe nói độc giả và tác gia đều có ưu đãi, trang web sẽ gửi cho tác gia 90% tổng lợi, độc giả sẽ được hưởng ID màu đỏ.
… Chu Nam Kinh vẫn có cảm giác, đây chẳng qua là một đám lắm tiền đi tìm chết. mà Thất điểm cũng là nhân tiện kích thích tiêu phí mà thôi.
Chu Nam Kinh: Làm sao?
Lý Qua Qua: Cậu nghĩ ai sẽ lên làm tổng minh?
Chu Nam Kinh: Tôi.
=L= Mặc kệ kết quả thế nào, thời điểm này, nhất định thấy chí khí người khác không thể diệt đi uy phong của mình.
Lý Qua Qua: Sao cậu lại nghĩ thế?
Lại còn vì sao ư? Cái gì vì sao? Chu Nam Kinh không kiên nhẫn gõ: Không phải tôi thì là người khác. Có mỗi hai khả năng, tôi đương nhiên muốn mình thắng rồi.
Mấy lời này qua đi, Lý Qua Qua chậm chạp không hồi âm, tận mười phút sau…
Lý Qua Qua: Đúng rồi, Nam Kinh.
Chu Nam Kinh:?
Lý Qua Qua:.. Tôi vừa rồi quên nói cho cậu, thật ra đây là một họat động của Thất điểm, nội dung đại khái là “Từng đại thần sẽ cảm nhận xem ai mới là Tổng minh”. Bộ phận của cậu được phát lên rồi (: з “∠)
“…” Lúc này chỉ cần mỉm cười là được.
Con chuột của Chu Nam Kinh lại rên lên thống khổ, đáng tiếc tiếng kêu thướt tha trầm bổng của nó lại không ai để ý.
Lý Qua Qua: Mười đại thần, cậu, Mộ Trường Kim, Nhân gian vô, Kha San Hà, Phong Tam, Kinh Hồng, Bất Tri Sổ, Khí phách đại ma vương… Mười người thì có bốn người quen =L= … Cậu vui không?
Chu Nam Kinh: Vốn rất vui, nhưng nghĩ đến tiền nộp cho web, giờ héo quắt ra rồi.
Lý Qua Qua: …. emo ngọn nến
========================
Một chương nữa là được nửa quyển rồi đó
… Sao mọi người im hơi lặng tiếng vậy, hông cmt chi hết, tuôi edit chán hay ổn tuôi cũng không biết, cứ tự thẩm như vậy thì nó ra làm sao: Ý kiến đi chứ, cho tuôi biết đường mà cố gắng
Chu Nam Kinh mở giao diện tài khoản Bán nữ hài lão sài ra, ba bạn thì có hai người không, còn mỗi một Ôn Hướng Hoa, lại cũng đang onl bằng di động.
Bán nữ hài lão sài: Đang làm gì?
Ôn: A Sài sài [Tin nhắn được gửi từ Iphone S]
Ô đờ… Nào có giống thổ hào đâu, QQ trông chẳng giống bình thường gì cả.
Ôn: Tôi đang kéo chó săn nhà tôi về đó!
Bán nữ hài lão sài:?
Ôn: Lần trước đi Hàng Châu, đem chó săn vứt ở nhà bạn, giờ con sắc cẩu này yêu luôn con Samoyed. Hôm qua bạn tôi không nhịn nổi nữa gọi điện bảo tôi kéo con ngố nhà tôi về TT
Ôn: Bạn tôi còn bảo chó săn ngố giống tôi! Đau lòng lắm á
Bán nữ hài lão sài: Mùa hè có phải thời kì phát tình đâu.
Ôn: Đúng! Hiện tại con Samoyed vừa nhìn thấy chó nhà tôi liền trốn biệt sau lưng chủ TT
Bán nữ hài lão sài: Chúc mừng, Samoyed tiểu thư thẹn thùng.
Ôn: … Chúc mừng cái đầu, Samoyed là chó đực mà!
Bán nữ hài lão sài: Sao xung quanh cậu đến con chó còn GAY vậy?
Cho nên mới nói chủ nào chó nấy, chủ nào chó nấy, chủ nào chó nấy….
Ôn: Chung quanh tôi chỉ có cậu thôi mà Sài sài…
Bán nữ hài lão sài: …
Chu Nam Kinh không biết trả lời thế nào chỉ còn cách lấy im lặng biểu đạt tâm tình phức tạp của mình.
Ôn: Đùa đấy, chó săn là cái mà TT
Bán nữ hài lão sài: Cậu giờ đang ở đâu?
Ôn: [Đường , khu Dung Hồ, thành phố Nam Kinh]
Ôn Hướng Hoa chắc là dùng điện thoại để định vị, còn đính kèm bản đồ. Trên bản đồ có một mũi tên nho nhỏ, chỉ vào địa điểm.
Chu Nam Kinh thu nhỏ cửa sổ trò chuyện, mở “Tụ tập không đánh bạc” ra.
Chu Nam Kinh: Nói cho mấy người biết một tin vui, tôi hôm nay gặp quỷ.
Mộ Trường Kim: Cung hỷ cung hỷ.
Nhân gian vô: Chúc mừng.
Kha San Hà đã xuất viện: Được vậy thì còn gì bằng.
Chu Nam Kinh: @Trường Kiếm, có chuyện muốn hỏi, ra đây.
Phong tam mã tự tay rút gân: Hử, Nam Kinh, có chuyện gì thế?
Kha San Hà đã xuất viện: @Lý Qua Qua. Biên tập Lý Qua Qua của cậu không phải đã ở trong nhóm sao, tôi ait giúp.
Cái gì, Lý Qua Qua vào đây lúc nào? Chu Nam Kinh từ bình tĩnh chuyển thành kinh sợ, một miệng nước trà cùng nước miếng phun đầy màn hình.
Lý Qua Qua: Ồ, Kha San Hà tìm tôi làm chi?
Trường Kiếm: Nam Kinh cậu ait tôi?
Chu Nam Kinh: Ừ.
Trường Kiếm: Có gì cần làm hả?
Tôi muốn hỏi hôm nay Lý Qua Qua có nghỉ phép không…. Xin phép để làm gì a…
Thế nhưng Lý Qua Qua còn đang ngồi đây mà, hỏi cái đó đâu có được Ngẫm lại thấy IQ của mình chẳng khác gì con cún nhà Ôn Hướng Hoa.
Chu Nam Kinh: Tôi thấy viết văn quá nhàm chán, vũ trụ hư vô tịch mịch, tùy tay ait ait đó mà.
Trường Kiếm: =L=…
Buổi tối bảy giờ, Lý Qua Qua chuyển chế độ onl từ điện thoại thành máy tính.
Việc đầu tiên cậu ta làm khi vừa onl, quả thật không giống người thường, run run mấy cái, một dòng chữ đỏ chói xuất hiện trên màn hình: Chu Nam Kinh, chương mới đâu!!!!!!!
Chu Nam Kinh nhìn nhìn thời gian, thấy vừa lúc có thể ăn cơm. Mùa hè là như vậy đó, trời vẫn còn sáng rõ, khiến người ta quên cả thời gian.
Hắn đưa mắt nhìn màn hình, thấy Lý Qua Qua đang phẫn nộ lảm nhảm, đứng dậy vào bếp làm cơm.
Nói thật, làm đàn ông thật chẳng dễ chút nào khi không ra chương mới, không thể lấy lý do ‘đến kỳ’ để nghỉ phép mà nếu ở vùng sâu vùng xa, mê tín dị đoan gì đó còn khủng khiếp nữa. Ngoại trừ cái đó, còn cần một người khiêng nước, một người thông WC, một người thay bóng đèn, một người nấu cơm…
Có đôi khi Chu Nam Kinh cũng nghĩ trong lòng… Nếu có thể tìm được một cô gái giúp mình quản việc gia đình thì thật tốt.
Không cần quá xinh đẹp, dù sao Chu Nam Kinh hắn gen tốt, tổng hợp lại hai người cũng không vấn đề gì cũng không cần quá thông minh, Chu Nam Kinh hắn suy nghĩ đơn giản, không cần cái gọi là “Em yêu anh anh yêu em sao” hay” Em biết rõ anh nghĩ cái gì nhưng em không muốn cho anh biết em biết anh nghĩ gì”… Nếu đối phương không biết nấu ăn thì thôi, chẳng việc gì cả, hắn nấu,cũng chả chết đói đâu mà lo.
Tuy rằng trước mắt hắn không có việc làm, nhưng bằng sư phạm vẫn là vĩnh viễn, bây giờ đi làm giáo viên vẫn kịp.
Đột nhiên Chu Nam Kinh phát hiện, mình quả thật đã già rồi. Hắn bây giờ hai mươi bảy, cũng đã sắp ba mươi, trước kia lúc hắn mới đến Bắc Kinh, trừ thanh xuân ra không còn gì hết. Mà tuổi thanh xuân trôi qua cũng rất mau, không thì làm sao có câu “Tuổi trẻ không cố gắng, về già lại bi thương” chứ. Nay, tuy hắn không có xe, nhưng phòng thì có, nghề nghiệp không ổn định nhưng tiền gửi ngân hàng lại rất nhiều.
Theo lý thuyết, hẳn bây giờ hắn đã có người yêu, mà theo lời cụ Mao nói, yêu mà không cưới thì chỉ có đùa giỡn lưu manh, thế nhưng sao hắn vẫn chậm chạp không tìm một em gái?
Chu Nam Kinh đột nhiên nghĩ đến Ôn Hướng Hoa.
… Sau đó hắn không thể nghĩ thêm gì nữa, bởi thức ăn cũng sắp thành keo rồi.
Ngồi lại trước bàn máy tính, đem chương mới đăng lên mạng, Chu Nam Kinh mới mở khung trò chuyện đã bị chịu đủ loại tàn phá [?] của Lý Qua Qua.
Lý Qua Qua: Cậu lại chết ở đâu rồi a a a a a a a a!!!
Lý Qua Qua: Vì sao cậu lại muốn tôi hận cậu như thế TT
Lý Qua Qua: Nói hay là muốn thành gà quay???
Lý Qua Qua: Chương mới đâu Hai chương Hai chương a Treo cổ Treo cổ a a a
Chu Nam Kinh: Không phải hôm nay cậu đi viện sao, giờ vẫn còn chưa khỏi hả?
Lý Qua Qua: Viêm kết mạc phát bệnh - tuần mà (: з “∠)
Chu Nam Kinh: Tôi nói bệnh thần kinh của cậu cơ.
Lý Qua Qua: … Cậu đi chết đi!
Chu Nam Kinh: emo ngọn nến
Lý Qua Qua: Nam Kinh, ngày mai là /, cậu biết là ngày gì không?
Chu Nam Kinh: Ngày khai giảng.
Lý Qua Qua: …
Lý Qua Qua: Ngày mai “Tổng minh quyết chiến” bắt đầu.
Tổng minh… Gần đây từ này hay được nhắc đến thật đấy, Mộ Trường Kim cũng nhắc qua mấy lần, mà Ôn Hướng Hoa cũng từng nói tới. Nghe nói Thất điểm bày ra hoạt động này cũng vì trang web cạnh tranh chơi trúng thưởng trăm vạn, fan đổ không biết bao nhiêu tiền vào tác gia, khiến người Thất điểm đỏ cả mắt, liền bắt tay chuẩn bị “Tổng minh quyết chiến”.
Nghe nói độc giả và tác gia đều có ưu đãi, trang web sẽ gửi cho tác gia % tổng lợi, độc giả sẽ được hưởng ID màu đỏ.
… Chu Nam Kinh vẫn có cảm giác, đây chẳng qua là một đám lắm tiền đi tìm chết. mà Thất điểm cũng là nhân tiện kích thích tiêu phí mà thôi.
Chu Nam Kinh: Làm sao?
Lý Qua Qua: Cậu nghĩ ai sẽ lên làm tổng minh?
Chu Nam Kinh: Tôi.
=L= Mặc kệ kết quả thế nào, thời điểm này, nhất định thấy chí khí người khác không thể diệt đi uy phong của mình.
Lý Qua Qua: Sao cậu lại nghĩ thế?
Lại còn vì sao ư? Cái gì vì sao? Chu Nam Kinh không kiên nhẫn gõ: Không phải tôi thì là người khác. Có mỗi hai khả năng, tôi đương nhiên muốn mình thắng rồi.
Mấy lời này qua đi, Lý Qua Qua chậm chạp không hồi âm, tận mười phút sau…
Lý Qua Qua: Đúng rồi, Nam Kinh.
Chu Nam Kinh:?
Lý Qua Qua:.. Tôi vừa rồi quên nói cho cậu, thật ra đây là một họat động của Thất điểm, nội dung đại khái là “Từng đại thần sẽ cảm nhận xem ai mới là Tổng minh”. Bộ phận của cậu được phát lên rồi (: з “∠)
“…” Lúc này chỉ cần mỉm cười là được.
Con chuột của Chu Nam Kinh lại rên lên thống khổ, đáng tiếc tiếng kêu thướt tha trầm bổng của nó lại không ai để ý.
Lý Qua Qua: Mười đại thần, cậu, Mộ Trường Kim, Nhân gian vô, Kha San Hà, Phong Tam, Kinh Hồng, Bất Tri Sổ, Khí phách đại ma vương… Mười người thì có bốn người quen =L= … Cậu vui không?
Chu Nam Kinh: Vốn rất vui, nhưng nghĩ đến tiền nộp cho web, giờ héo quắt ra rồi.
Lý Qua Qua: …. emo ngọn nến
========================
Một chương nữa là được nửa quyển rồi đó
… Sao mọi người im hơi lặng tiếng vậy, hông cmt chi hết, tuôi edit chán hay ổn tuôi cũng không biết, cứ tự thẩm như vậy thì nó ra làm sao: Ý kiến đi chứ, cho tuôi biết đường mà cố gắng