Trần Lạc và Phong Dương cùng vào bữa tiệc, trên đường đi hai người gặp nhiều ánh mắt soi mói, thắc mắc, có hiếu kì, có gen gét, nhưng mọi người chung một quan điểm sao hai người kia ăn mặc bình thường, đi xe bình thường mà lại được chủ nhân bữa tiệc coi trọng đến vậy.
Du Du đang ngồi nhấm nháp ly nước cam của mình thì có người đến báo Trần Lạc và Phong Dương tới, cô không kịp chờ đợi mà đặt luôn ly nước xuống bàn chạy ra đón Trần Lạc, người đến báo tin cũng giật mình, chưa bao giờ hắn thấy tiểu thư tỏ ra thiếu kiến nhẫn đến với, nhất là đối với bạn trai cùng tuổi, hắn lặng lẽ lui vào biệt thư để báo cho ông bà chủ sự việc này.
Nghe tin Trần Lạc đến tự nhiên Du Du cảm giác tim đập rộn ràng, hai má đỏ bừng, chay đến chỗ Trần Lạc thấy hắn cô nói giọng hờn dỗi
“ Tưởng không đến, sao đến muộn vậy “.
Trần Lạc đáp:” vừa bận tý chuyện, lại phải đem thao của nợ này nên mới đến muộn “.
Một bên Phong Dương nghe được hai người trò chuyện liền mặt giả vẻ dỗi nói:” vậy để của nợ này ra chỗ khác cho hai anh chị đàm luận nhân sinh vậy, ngoài kia nhiều em xinh tươi đang đợi anh, anh không thể giống chú vì một cái cây từ bỏ cả khu rừng được, ha ha “. nói xong hắn cầm ly nước đi về phía khu tụ tập của các cô gái.
Trần Lạc nhìn hắn cười khổ. Tên này luôn được cái mạnh miệng, ra vẻ, nhưng lúc nào cũng tốt với bạn bè. Trần Lạc nhìn Du Du nói:” Chúc mừng sinh nhất, do đi vội nên chưa chuẩn bị được gì, tặng bạn “, Trần Lạc móc trong túi áo ra một chiếc hộp gỗ nhìn bình rất bình thường, được bọc bằng giấy gói quà đưa cho Du Du. Cô cầm chiếc hộp không chút do dự, đối với một công chúa như cô việc được nhận quà quáy giá là rất bình thường nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy hiếu kì và vội vã cầm như đối với món quà của Trần Lạc.
Nói đoạn quà của Trần Lạc là trong lúc được Đậu Đậu đưa đi thí luyện, hắn thấy một viên đá phá ánh sáng xanh, hiếu kì nhặt để vào túi, lúc hỏi Đậu Đậu thì được hắn nói đây là một loại đá có thể tăng tiến sức mạnh tinh thần còn đối với người già có thể giúp tăng tuổi thọ. Loại đã này tương đối hiếm vô tình chỗ Trần Lạc đi thí luyện có, Đậu Đậu đã lưu tọa độ không gian để khi cần có thể quay lại tìm, nhân dịp sinh nhật Du Du hắn đem làm quà tặng cô, do nhà ngèo từ nhỏ hắn cũng không có gì quý để tặng.
Đang lúc ngượng ngùng cầm quà của Trần Lạc thì phía trước đi đến một đám thanh niên chính là người của Thái Tử, nhìn thấy hộp quà xấu xí được Du Du cầm trên tay một cách nâng nịu, lòng đố kị và gen gét của Thái Tử càng tăng, một tên ngèo mạt rệp có tư cách gì đứng cạnh nữ thần, quà hạng bét sao so sánh được với mình, hắn quyết định phải cho Trần Lạc một bài học để trả thù vụ ở cộng biệt thự.
Hắn tiến đến gần Du Du nói,:” chúc mừng sinh nhật em Du Du “.
Đang cầm quà Trần Lạc thấy có người nói Du Du quay lại nhìn vào Thái Tử nói:” cảm ơn bạn học “.
“ Anh có một món quà nhỏ muốn tặng em “, hắn vẫy tay có người đem đến cho hắn một chiếc bình thủy tinh rất tinh xảo, bên trong có một con cá mầu cam đang bơi, nhìn là biết vật này không phải trên Địa Cầu có “ Du Du đây là loài ca cực hiếm ở tinh hệ Ngư Nhân, một lần lên đó chơi thấy loại cá này anh đã tốn rất nhiều tiền mua lại, anh đặc biết đem đến cho em, loại ca này nghe đồn có thể đem may mắn cho chủ nhân của nó, anh tặng em “.
Cô không nói gì lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt trở lên sắc lạnh, khuân mặt không cảm xúc nói “ Cảm ơn bạn học nhưng vật này quá quý giá, mình không dám nhận, nhất là đồ của tinh hệ Ngư Nhân, nới đó là nơi đã phá hủy gần một phần ba chỗ cư trú của Hệ Mặt Trời, bạn vẫn có khả năng đến đó du lịch mua ca à “.
Thái Tử tái mặt, hắn đã quên mất gia đình Du Du cực gét tinh hệ Ngư Nhân vì ông của Du Du có năm người con trai thì có 3 người đã chết khi chiến đâu với Ngư Nhân, một người thì tán phế hai chân, còn có bố Du Du hồi đó đang học trường sĩ quan quân sự nên chưa ra chiến trường.
Hắn ngập ngừng nói:” Du Du thật sự anh không cố ý, anh chỉ muốn đem lại may mắn cho em thôi “.
Du Du lạnh mặt nói:” đem lại may mắn hay khơi lại nỗi đau cho gai đình tôi, sinh nhật này đến anh cũng đã đến, quà cũng đã xem, anh đi về được rồi đó “, nói xong cô vãy tay gọi Phúc bá ý bảo tiễn khách.
Thái Tử thấy bị đánh mặt như vậy hai mắt bốc hỏa, biết không thể làm gì Du Du hắn liền chỉ Trần Lạc đang đứng thưởng thức đồ ăn nói:” Sao em có thể đối xử với anh thế, anh có gì thua kém thằng nhà ngèo kia, sao em không cho anh cơ hội “.
Trần Lạc đang ngồi ăn ngấu nghiến những món mình chưa thấy bao giờ thì đột nhiên có người chỉ mình mắng:” hắn nghĩ bụng trời đánh tránh miếng ăn, đợi ăn xong giải quyết mày sau “, rồi hắn ngồi nhai tiếp cái cánh gà đang gặm dở, khi một người tự tin với bản thân, với khả năng của mình thì họ có thể bỏ ngoài tai mọi lời công kích, đây chính là bản chất của hắn bây giờ, hắn không còn là cậu học sinh yếu đuối hay bị bắt nạt như xưa nữa.
Thấy Trần Lạc vần ngồi ăn mà bơ chính mình, còn Du Du thi nhìn Trần Lạc với anh mắt âu yến, Thái Tự nhìn không được hét:” Đánh, đánh nó cho tao, đánh chết nó luôn, tao chịu trách nhiệm “, hắn không dám đắc tội Du Du chứ không có nghĩ không dám làm gì Trần Lạc, giờ hắn đang trút giận lên Trần Lạc.
Du Du đang ngồi nhấm nháp ly nước cam của mình thì có người đến báo Trần Lạc và Phong Dương tới, cô không kịp chờ đợi mà đặt luôn ly nước xuống bàn chạy ra đón Trần Lạc, người đến báo tin cũng giật mình, chưa bao giờ hắn thấy tiểu thư tỏ ra thiếu kiến nhẫn đến với, nhất là đối với bạn trai cùng tuổi, hắn lặng lẽ lui vào biệt thư để báo cho ông bà chủ sự việc này.
Nghe tin Trần Lạc đến tự nhiên Du Du cảm giác tim đập rộn ràng, hai má đỏ bừng, chay đến chỗ Trần Lạc thấy hắn cô nói giọng hờn dỗi
“ Tưởng không đến, sao đến muộn vậy “.
Trần Lạc đáp:” vừa bận tý chuyện, lại phải đem thao của nợ này nên mới đến muộn “.
Một bên Phong Dương nghe được hai người trò chuyện liền mặt giả vẻ dỗi nói:” vậy để của nợ này ra chỗ khác cho hai anh chị đàm luận nhân sinh vậy, ngoài kia nhiều em xinh tươi đang đợi anh, anh không thể giống chú vì một cái cây từ bỏ cả khu rừng được, ha ha “. nói xong hắn cầm ly nước đi về phía khu tụ tập của các cô gái.
Trần Lạc nhìn hắn cười khổ. Tên này luôn được cái mạnh miệng, ra vẻ, nhưng lúc nào cũng tốt với bạn bè. Trần Lạc nhìn Du Du nói:” Chúc mừng sinh nhất, do đi vội nên chưa chuẩn bị được gì, tặng bạn “, Trần Lạc móc trong túi áo ra một chiếc hộp gỗ nhìn bình rất bình thường, được bọc bằng giấy gói quà đưa cho Du Du. Cô cầm chiếc hộp không chút do dự, đối với một công chúa như cô việc được nhận quà quáy giá là rất bình thường nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy hiếu kì và vội vã cầm như đối với món quà của Trần Lạc.
Nói đoạn quà của Trần Lạc là trong lúc được Đậu Đậu đưa đi thí luyện, hắn thấy một viên đá phá ánh sáng xanh, hiếu kì nhặt để vào túi, lúc hỏi Đậu Đậu thì được hắn nói đây là một loại đá có thể tăng tiến sức mạnh tinh thần còn đối với người già có thể giúp tăng tuổi thọ. Loại đã này tương đối hiếm vô tình chỗ Trần Lạc đi thí luyện có, Đậu Đậu đã lưu tọa độ không gian để khi cần có thể quay lại tìm, nhân dịp sinh nhật Du Du hắn đem làm quà tặng cô, do nhà ngèo từ nhỏ hắn cũng không có gì quý để tặng.
Đang lúc ngượng ngùng cầm quà của Trần Lạc thì phía trước đi đến một đám thanh niên chính là người của Thái Tử, nhìn thấy hộp quà xấu xí được Du Du cầm trên tay một cách nâng nịu, lòng đố kị và gen gét của Thái Tử càng tăng, một tên ngèo mạt rệp có tư cách gì đứng cạnh nữ thần, quà hạng bét sao so sánh được với mình, hắn quyết định phải cho Trần Lạc một bài học để trả thù vụ ở cộng biệt thự.
Hắn tiến đến gần Du Du nói,:” chúc mừng sinh nhật em Du Du “.
Đang cầm quà Trần Lạc thấy có người nói Du Du quay lại nhìn vào Thái Tử nói:” cảm ơn bạn học “.
“ Anh có một món quà nhỏ muốn tặng em “, hắn vẫy tay có người đem đến cho hắn một chiếc bình thủy tinh rất tinh xảo, bên trong có một con cá mầu cam đang bơi, nhìn là biết vật này không phải trên Địa Cầu có “ Du Du đây là loài ca cực hiếm ở tinh hệ Ngư Nhân, một lần lên đó chơi thấy loại cá này anh đã tốn rất nhiều tiền mua lại, anh đặc biết đem đến cho em, loại ca này nghe đồn có thể đem may mắn cho chủ nhân của nó, anh tặng em “.
Cô không nói gì lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt trở lên sắc lạnh, khuân mặt không cảm xúc nói “ Cảm ơn bạn học nhưng vật này quá quý giá, mình không dám nhận, nhất là đồ của tinh hệ Ngư Nhân, nới đó là nơi đã phá hủy gần một phần ba chỗ cư trú của Hệ Mặt Trời, bạn vẫn có khả năng đến đó du lịch mua ca à “.
Thái Tử tái mặt, hắn đã quên mất gia đình Du Du cực gét tinh hệ Ngư Nhân vì ông của Du Du có năm người con trai thì có 3 người đã chết khi chiến đâu với Ngư Nhân, một người thì tán phế hai chân, còn có bố Du Du hồi đó đang học trường sĩ quan quân sự nên chưa ra chiến trường.
Hắn ngập ngừng nói:” Du Du thật sự anh không cố ý, anh chỉ muốn đem lại may mắn cho em thôi “.
Du Du lạnh mặt nói:” đem lại may mắn hay khơi lại nỗi đau cho gai đình tôi, sinh nhật này đến anh cũng đã đến, quà cũng đã xem, anh đi về được rồi đó “, nói xong cô vãy tay gọi Phúc bá ý bảo tiễn khách.
Thái Tử thấy bị đánh mặt như vậy hai mắt bốc hỏa, biết không thể làm gì Du Du hắn liền chỉ Trần Lạc đang đứng thưởng thức đồ ăn nói:” Sao em có thể đối xử với anh thế, anh có gì thua kém thằng nhà ngèo kia, sao em không cho anh cơ hội “.
Trần Lạc đang ngồi ăn ngấu nghiến những món mình chưa thấy bao giờ thì đột nhiên có người chỉ mình mắng:” hắn nghĩ bụng trời đánh tránh miếng ăn, đợi ăn xong giải quyết mày sau “, rồi hắn ngồi nhai tiếp cái cánh gà đang gặm dở, khi một người tự tin với bản thân, với khả năng của mình thì họ có thể bỏ ngoài tai mọi lời công kích, đây chính là bản chất của hắn bây giờ, hắn không còn là cậu học sinh yếu đuối hay bị bắt nạt như xưa nữa.
Thấy Trần Lạc vần ngồi ăn mà bơ chính mình, còn Du Du thi nhìn Trần Lạc với anh mắt âu yến, Thái Tự nhìn không được hét:” Đánh, đánh nó cho tao, đánh chết nó luôn, tao chịu trách nhiệm “, hắn không dám đắc tội Du Du chứ không có nghĩ không dám làm gì Trần Lạc, giờ hắn đang trút giận lên Trần Lạc.