Buổi tối Trần Lạc tập hợp toàn bộ tiểu đoàn, hắn ra lệnh trong vòng tối nay phải chiến được thị trấn, các binh sĩ ai cũng phấn chấn, lần này mọi người được tiến công dưới dự dẫn dắt của đội trưởng, Trần Lạc nhìn Phong Tử nói:
“ Thông báo cho sư trưởng sư đoàn ba và sư trưởng sư đoàn mười ba, khi nhận được pháo hiệu thì đưa quân lính đến chiến đóng thị trấn, chúng ta chỉ có trách nhiệm tiêu diệt địch nhân, không có trách nhiệm phòng thủ thị trấn cho họ “.
“ Rõ, thưa đội trưởng “.
“Tối nay khi chiến đấu toàn bộ sóng điện từ của khu vực canh phòng sẽ bị nhiễu, Lý Khắc phụ trách chuông báo động bằng tay của quân địch, loại bỏ bất cứ ai đến gần, rõ chưa “.
“ vâng, đội trưởng “.
Để giảm thiểu thương vong và đánh nhanh thắng nhanh Trần Lạc đã nhờ Đậu Đậu quấy nhiễu sóng điện từ toàn bộ khu vực chiến hào trong vòng năm phút để hắn có đủ thời gian giải quyết đám lính vòng ngoài, chỉ cần không kéo được còi báo động, cơ sĩ Nhân Ngư sẽ không kịp thời gian lên cơ giáp, lúc đó sẽ chỉ là mồi ngon cho tiểu đoàn Trần Lạc.
Lục Khoang và Kiến Vĩ sau khi nhận được thông báo từ Trần Lạc thì khuân mặt xuất hiện vẻ khinh thường, hai sư đoàn cơ giáp của họ cường công thị trấn suốt một tuần mà chưa chiến được, chỉ bằng với binh lực chưa đủ một tiểu đoàn chính quy mà dám nói trong một tối bắt được thị trấn, ai cũng cho rằng Trần Lạc đang giỡn bọn họ.
Lục Khoang nói với Kiến Vĩ “ lát nữa chúng ta mỗi sư đoàn cử một tiểu đoàn cơ giáp đợi ở ngoài thị trấn, nếu không có pháo hiệu coi như đi tuần tra ban đêm, còn có pháo hiệu thì cũng có người yểm hộ “.
Kiến Vĩ chau mày nói “ Theo tôi nghĩ tên Trần Lạc này chỉ được cái mạnh miệng, cứ để binh sĩ nghỉ ngơi mặc kệ hắn “.
“ Thôi được ông cứ về nghỉ ngơi tôi sẽ điều một tiểu đoàn đợi ngoài thị trấn “.
“ Được rồi, tôi về lều trước “.
Hai người trong nội tâm bỏ qua lời nói của Trần Lạc, chỉ có Lục Khoang có chút cẩn thận nên mới điều tạm một tiểu đoàn dự bị tiếp viện, họ tin tưởng rằng Trần Lạc sẽ thất bại sớm thôi.
Hơn nửa đêm toàn bộ mọi người đang yên giấc chỉ còn tiếng cơ giáp và lính đi tuần hai bên chiến hào, Trần Lạc dẫn dắt tiểu đoàn của mình đến khu giáp ranh với quân địch, Trần Lạc ra lệnh tất cả chuẩn bị, hắn và đám người Vương Khải, Phong Tử sẽ giải quyết đám cảnh vệ bên ngoài, sau đó ra hiệu cho toàn tiểu đội tiến công.
Toàn bộ tiểu đoàn nín thở chờ hiểu lệnh, Trần Lạc dẫn Vương Khải, Phong Tử, A Đại, A Nhị tiến về phía chiên hào, còn Đại Hán ở lại chờ hiệu lệnh tấn công, trong bóng tồi sáu người di chuyển nhẹ nhàng tránh hết đèn tuần tra của người Nhân Ngư, toàn bộ chốt canh ngầm trên đường đi đều bị đám người Trần Lạc giải quyết nhẹ nhàng, gần đến chiến dào, Trần Lạc đột ngột tăng tốc, Atula cầm thương đâm thẳng vào buồng lái của chiếc cơ giáp tuần tra, làm hắn chưa kịp kêu lên một tiếng đã tử vong, chỉ nghe được tiếng rút thương ra ngoài cơ thể cơ giáp của Atula, toàn bộ đám Phong Tử bắt đầu đồ sát đám lính canh phòng, có tên định chạy đến chuông báo động thì đều bị một phát trúng đầu từ súng của Lý Khắc, xung quanh chuông báo động đã rải rác toàn xác người.
“ Chuyện gì xẩy ra “
“ Báo cáo, có địch tập, người của ta đến chuông báo động đều bị bắn tỉa đối phương giết, ngoài ra sử dụng tín hiệu truyền về tổng bộ cũng bị quẫy nhiều, không thể truyền được “.
Tên liên lạc viên người Nhân Ngư đưa máy liên lạc cho tên chỉ huy, trong máy liên lạc quân đội đổi mọi tần số đều chỉ nghe được tiếng xẹt xẹt xẹt …
Đang trong lúc chau mày vì máy phát tín hiệu, một tên binh sĩ bị thương đi vào.
“ Báo cáo, đối phương đã giải quyết toàn bộ lính canh phòng, chúng ta phải rút lui thôi chỉ huy “.
Tên chỉ huy mặt đen lại “ ta mặc kệ nguyên nhân gì, lập tức sửa máy liên lạc tổng bộ, đem toàn bộ binh sĩ lên chiến hào, điều một đội cảm tử ra chỗ chuông báo động, nhanh “
“ vâng! “
Trần Lạc tiêu diệt hết đám lính canh liền phát tín hiệu cho đám binh sĩ ở ngoài.
Đại Hán đứng đợi tín hiệu thấy vậy rống lớn “ nhanh lên, cho lão tử nhanh lên nào, tiến lên, thời điểm chiến đấu đến rồi, nhanh, nhanh, nhanh “.
Tất cả các chiến sĩ cơ như phát cuồng hướng chiến hào lao tới, đạn súng laze bắn về phía lô cốt phòng thủ của quân địch sáng cả bóng đêm, cơ hồ người nào người đó đều liều mạng xông lên, Đại Hán đi đầu yểm hộ Trần Lạc, hắn dùng dị năng biến cơ thể cứng hơn thép, lợi dụng di năng hắn cứ tông thẳng vào cơ giáp đối phương, một đường càn quét thẳng về phía Trần Lạc.
Toàn đội đến chiến hào Trần Lạc ra lệnh “ tất cả tiêu diệt toàn bộ địch còn sót lại, sau đó tập hợp ở phòng chỉ huy của chúng, chuẩn bị tiến công trụ sở chính của chúng “.
“ Vâng, đội trưởng “.
Đám lính của tiểu đoàn mười ba bắt đầu mở đồ đao của mình, bình thường khi huấn luyện, cơ sĩ của tiểu đoàn mười ba cơ hồ có thể lấy một đánh ba cơ sĩ người Nhân Ngư, giờ đây với ưu thế dạ tập ban đêm, chỉ thấy một phương vung đao đồ sát, một phương chỉ bị động phòng thủ, toàn bộ chiến hào nhuốm máu người Nhân Ngư.
“ Báo cáo, báo cáo, toàn bộ chiến hào vòng ngoài đã bị đối phương chiến đóng “.
“ Báo cáo, chiến hào phòng thủ số hai đã bị tiêu diệt hết, lực lượng cơ giáp của đối phương quá mạnh mẽ “.
“ Báo cáo … “
Tên chỉ huy nhìn quân sĩ đến báo cáo lập tức muốn điên, nhưng lí trí còn sót lại hắn ra lệnh cho toàn bộ binh sĩ còn sót lại rút lui về tổng bộ, toàn bộ ba tiểu đoàn cơ giáp, hai tiểu đoàn bộ binh, gần một phần ba sức chiến đấu của thị trấn bị tiêu diệt chưa đầy nửa tiếng, hắn cảm giác mình là tội đồ, có thể vì chuyện này mà hắn phải ra tòa án binh, vừa rút lui hắn vừa nghĩ lí do quân đội Trái Đất dùng bao nhiêu cơ giáp tấn công mới đánh hạ được nơi hắn phòng thủ.
Trần Lạc sau khi tìm được phòng chỉ huy thì đã thấy toàn bộ bỏ chạy, hắn lập tức tập hợp binh sĩ và hắn bắn pháo hiệu cho Lục Khoang và Kiến Vĩ đến tiếp nhận vị trí phòng thủ nhưng đợi một lúc chỉ có một tiểu đoàn cơ giáp đến, hắn chau mày, hắn đã truyện đạt ý tứ rõ rằng, giờ chỉ thấy có một tiểu đoàn xuất hiện, rõ ràng hai người đang làm lỡ trận chiến, hắn nói với tên chỉ huy tiểu đoàn vậy mà không một ai thực hiện theo, đợi sau trận chiến hắn sẽ hỏi rõ hai người sao làm trái với lời hắn.
“ Nơi này giao cho ngươi phòng thủ, lập tức cử người về doanh điều động thêm binh sĩ đến, nếu không đợi ra tòa án binh đi “.
“ vâng,vâng “
Tên chỉ huy sợ toát mồ hôi, hắn nghĩ tối nay chỉ đợi mất công,ai ngờ chưa được một giờ đã Trần Lạc đã chiến được tuyến phòng thủ vòng ngoài mà bọn hắn đánh năm ngày nay chưa hạ được, may sư trưởng cho bọn hắn đợi ở đây, nếu lần này không có ai bọn hắn đúng là tội nhân, tên chỉ huy vội ra lệnh một chiếc cơ giáp về doanh trại thông báo sư trưởng, đang định quay lại nói với Trần Lạc thì đã thấy chiếc cơ giáp mầu bạc dẫn đoàn cơ giáp Thiên Lang biến mất trong bóng đêm.
“ Thông báo cho sư trưởng sư đoàn ba và sư trưởng sư đoàn mười ba, khi nhận được pháo hiệu thì đưa quân lính đến chiến đóng thị trấn, chúng ta chỉ có trách nhiệm tiêu diệt địch nhân, không có trách nhiệm phòng thủ thị trấn cho họ “.
“ Rõ, thưa đội trưởng “.
“Tối nay khi chiến đấu toàn bộ sóng điện từ của khu vực canh phòng sẽ bị nhiễu, Lý Khắc phụ trách chuông báo động bằng tay của quân địch, loại bỏ bất cứ ai đến gần, rõ chưa “.
“ vâng, đội trưởng “.
Để giảm thiểu thương vong và đánh nhanh thắng nhanh Trần Lạc đã nhờ Đậu Đậu quấy nhiễu sóng điện từ toàn bộ khu vực chiến hào trong vòng năm phút để hắn có đủ thời gian giải quyết đám lính vòng ngoài, chỉ cần không kéo được còi báo động, cơ sĩ Nhân Ngư sẽ không kịp thời gian lên cơ giáp, lúc đó sẽ chỉ là mồi ngon cho tiểu đoàn Trần Lạc.
Lục Khoang và Kiến Vĩ sau khi nhận được thông báo từ Trần Lạc thì khuân mặt xuất hiện vẻ khinh thường, hai sư đoàn cơ giáp của họ cường công thị trấn suốt một tuần mà chưa chiến được, chỉ bằng với binh lực chưa đủ một tiểu đoàn chính quy mà dám nói trong một tối bắt được thị trấn, ai cũng cho rằng Trần Lạc đang giỡn bọn họ.
Lục Khoang nói với Kiến Vĩ “ lát nữa chúng ta mỗi sư đoàn cử một tiểu đoàn cơ giáp đợi ở ngoài thị trấn, nếu không có pháo hiệu coi như đi tuần tra ban đêm, còn có pháo hiệu thì cũng có người yểm hộ “.
Kiến Vĩ chau mày nói “ Theo tôi nghĩ tên Trần Lạc này chỉ được cái mạnh miệng, cứ để binh sĩ nghỉ ngơi mặc kệ hắn “.
“ Thôi được ông cứ về nghỉ ngơi tôi sẽ điều một tiểu đoàn đợi ngoài thị trấn “.
“ Được rồi, tôi về lều trước “.
Hai người trong nội tâm bỏ qua lời nói của Trần Lạc, chỉ có Lục Khoang có chút cẩn thận nên mới điều tạm một tiểu đoàn dự bị tiếp viện, họ tin tưởng rằng Trần Lạc sẽ thất bại sớm thôi.
Hơn nửa đêm toàn bộ mọi người đang yên giấc chỉ còn tiếng cơ giáp và lính đi tuần hai bên chiến hào, Trần Lạc dẫn dắt tiểu đoàn của mình đến khu giáp ranh với quân địch, Trần Lạc ra lệnh tất cả chuẩn bị, hắn và đám người Vương Khải, Phong Tử sẽ giải quyết đám cảnh vệ bên ngoài, sau đó ra hiệu cho toàn tiểu đội tiến công.
Toàn bộ tiểu đoàn nín thở chờ hiểu lệnh, Trần Lạc dẫn Vương Khải, Phong Tử, A Đại, A Nhị tiến về phía chiên hào, còn Đại Hán ở lại chờ hiệu lệnh tấn công, trong bóng tồi sáu người di chuyển nhẹ nhàng tránh hết đèn tuần tra của người Nhân Ngư, toàn bộ chốt canh ngầm trên đường đi đều bị đám người Trần Lạc giải quyết nhẹ nhàng, gần đến chiến dào, Trần Lạc đột ngột tăng tốc, Atula cầm thương đâm thẳng vào buồng lái của chiếc cơ giáp tuần tra, làm hắn chưa kịp kêu lên một tiếng đã tử vong, chỉ nghe được tiếng rút thương ra ngoài cơ thể cơ giáp của Atula, toàn bộ đám Phong Tử bắt đầu đồ sát đám lính canh phòng, có tên định chạy đến chuông báo động thì đều bị một phát trúng đầu từ súng của Lý Khắc, xung quanh chuông báo động đã rải rác toàn xác người.
“ Chuyện gì xẩy ra “
“ Báo cáo, có địch tập, người của ta đến chuông báo động đều bị bắn tỉa đối phương giết, ngoài ra sử dụng tín hiệu truyền về tổng bộ cũng bị quẫy nhiều, không thể truyền được “.
Tên liên lạc viên người Nhân Ngư đưa máy liên lạc cho tên chỉ huy, trong máy liên lạc quân đội đổi mọi tần số đều chỉ nghe được tiếng xẹt xẹt xẹt …
Đang trong lúc chau mày vì máy phát tín hiệu, một tên binh sĩ bị thương đi vào.
“ Báo cáo, đối phương đã giải quyết toàn bộ lính canh phòng, chúng ta phải rút lui thôi chỉ huy “.
Tên chỉ huy mặt đen lại “ ta mặc kệ nguyên nhân gì, lập tức sửa máy liên lạc tổng bộ, đem toàn bộ binh sĩ lên chiến hào, điều một đội cảm tử ra chỗ chuông báo động, nhanh “
“ vâng! “
Trần Lạc tiêu diệt hết đám lính canh liền phát tín hiệu cho đám binh sĩ ở ngoài.
Đại Hán đứng đợi tín hiệu thấy vậy rống lớn “ nhanh lên, cho lão tử nhanh lên nào, tiến lên, thời điểm chiến đấu đến rồi, nhanh, nhanh, nhanh “.
Tất cả các chiến sĩ cơ như phát cuồng hướng chiến hào lao tới, đạn súng laze bắn về phía lô cốt phòng thủ của quân địch sáng cả bóng đêm, cơ hồ người nào người đó đều liều mạng xông lên, Đại Hán đi đầu yểm hộ Trần Lạc, hắn dùng dị năng biến cơ thể cứng hơn thép, lợi dụng di năng hắn cứ tông thẳng vào cơ giáp đối phương, một đường càn quét thẳng về phía Trần Lạc.
Toàn đội đến chiến hào Trần Lạc ra lệnh “ tất cả tiêu diệt toàn bộ địch còn sót lại, sau đó tập hợp ở phòng chỉ huy của chúng, chuẩn bị tiến công trụ sở chính của chúng “.
“ Vâng, đội trưởng “.
Đám lính của tiểu đoàn mười ba bắt đầu mở đồ đao của mình, bình thường khi huấn luyện, cơ sĩ của tiểu đoàn mười ba cơ hồ có thể lấy một đánh ba cơ sĩ người Nhân Ngư, giờ đây với ưu thế dạ tập ban đêm, chỉ thấy một phương vung đao đồ sát, một phương chỉ bị động phòng thủ, toàn bộ chiến hào nhuốm máu người Nhân Ngư.
“ Báo cáo, báo cáo, toàn bộ chiến hào vòng ngoài đã bị đối phương chiến đóng “.
“ Báo cáo, chiến hào phòng thủ số hai đã bị tiêu diệt hết, lực lượng cơ giáp của đối phương quá mạnh mẽ “.
“ Báo cáo … “
Tên chỉ huy nhìn quân sĩ đến báo cáo lập tức muốn điên, nhưng lí trí còn sót lại hắn ra lệnh cho toàn bộ binh sĩ còn sót lại rút lui về tổng bộ, toàn bộ ba tiểu đoàn cơ giáp, hai tiểu đoàn bộ binh, gần một phần ba sức chiến đấu của thị trấn bị tiêu diệt chưa đầy nửa tiếng, hắn cảm giác mình là tội đồ, có thể vì chuyện này mà hắn phải ra tòa án binh, vừa rút lui hắn vừa nghĩ lí do quân đội Trái Đất dùng bao nhiêu cơ giáp tấn công mới đánh hạ được nơi hắn phòng thủ.
Trần Lạc sau khi tìm được phòng chỉ huy thì đã thấy toàn bộ bỏ chạy, hắn lập tức tập hợp binh sĩ và hắn bắn pháo hiệu cho Lục Khoang và Kiến Vĩ đến tiếp nhận vị trí phòng thủ nhưng đợi một lúc chỉ có một tiểu đoàn cơ giáp đến, hắn chau mày, hắn đã truyện đạt ý tứ rõ rằng, giờ chỉ thấy có một tiểu đoàn xuất hiện, rõ ràng hai người đang làm lỡ trận chiến, hắn nói với tên chỉ huy tiểu đoàn vậy mà không một ai thực hiện theo, đợi sau trận chiến hắn sẽ hỏi rõ hai người sao làm trái với lời hắn.
“ Nơi này giao cho ngươi phòng thủ, lập tức cử người về doanh điều động thêm binh sĩ đến, nếu không đợi ra tòa án binh đi “.
“ vâng,vâng “
Tên chỉ huy sợ toát mồ hôi, hắn nghĩ tối nay chỉ đợi mất công,ai ngờ chưa được một giờ đã Trần Lạc đã chiến được tuyến phòng thủ vòng ngoài mà bọn hắn đánh năm ngày nay chưa hạ được, may sư trưởng cho bọn hắn đợi ở đây, nếu lần này không có ai bọn hắn đúng là tội nhân, tên chỉ huy vội ra lệnh một chiếc cơ giáp về doanh trại thông báo sư trưởng, đang định quay lại nói với Trần Lạc thì đã thấy chiếc cơ giáp mầu bạc dẫn đoàn cơ giáp Thiên Lang biến mất trong bóng đêm.