Master điều động binh sĩ xong ra được một đoạn, hắn cảm giác rất kì quái, đáng lí ra đối phương phải chặn hắn từ lúc xông ra, sao đến giờ vẫn chưa thấy ai đuổi theo, cả đoạn đường hai trung đoàn cơ giáp không một chút sứt mẻ, cả đam cứ băng băng chạy mà không gặp bất kì phản kháng nào.
Hắn chạy thẳng về phía sư đoàn cơ giáp số bẩy và số hai đang chặn đường rút lui để hội hợp, hắn tin chắc với số lượng binh lực gấp đôi đám người Trái Đất sẽ chết chắc, trong lúc này Trần Lạc thấy đã tập kích thành công hắn vội lệnh cho toàn bộ quân đội chạy về phía sường đồi mà ở đó Lục Khoang và Kiến Vĩ đang kiến tạo công sự.
Khi nhìn thấy cơ của đế quốc Master điều khiển cơ giáp tiến về phía xe chỉ huy, trên xe Valadin và Torick đang trò truyện, hai người thấy Master đến thì ngạc nhiên.
“ Master sao ngươi lại chạy đến đây, không phải sư đoàn của ngươi ở phía bắc mà? “
“ Đúng vậy, có chuyện gì vậy “, Torick cũng khó hiểu nhìn Master, hai người đã nhận được bản báo cáo có vùng tín hiệu bị nhiễu sóng, tổng bộ đang ra lệnh cho các sư đoàn đóng quân gần đó tiến hành bao vây và tiêu diệt kẻ xâm nhập, cả sư đoàn chưa ai tìm thấy kẻ xâm nhập thì hắn đã thấy Master đến.
“ Lập tức tập hợp toàn bộ các sư đoàn, sư đoàn của ta vừa mới chạm chán với kẻ xâm nhập, bọn chúng có tầm hơn một vạn người, ta vừa bị chúng phục kích xong “.
“ Một vạn tên người Trái Đất mà cũng đánh cho người chạy đến đây “ Valadin cảm thấy ngạc nhiên, với quân số bằng nhau chưa bao giờ người Nhân Ngư thua người Địa Cầu, hắn cũng thấy khó hiểu khi mà Master cà cơ sĩ cấp chín, có ba tiểu đoàn có giáp được chính tay hắn huấn luyện. giờ nhìn quân số chỉ cảm thấy còn khoảng hai trung đoàn cơ giáp, chả lẽ hắn vừa khổ chiến với quân địch.
Master biết hai người sẽ không tin, hắn bèn kể lại toàn bộ câu chuyện, từ việc bị phúc kích bằng pháo cầm tay đến toàn bộ quân cơ giới và bộ binh bị kẻ thù tiêu diệt hết, nghe xong hai người cũng thầm lau mồ hôi lạnh, may có tên này tham quân công đi trước mở đường, nếu là bọn hắn chắc tổn thất cũng không nhỏ, đúng là phải cảm tạ trời đất.
Sau đó ba người cùng phái lính thông tin liên lạc với các cánh quân khác để đề phòng, còn bản thân phái ra đội tuần tra lập tức tiền về phía Master bị mai phục để dò xét địa hình, khi lính tuần tra đến báo rằng thấy dấu hiệu di chuyển của địch về phái sườn núi, có cả số lượng ước chừng một vạn, ba người lập tức lấy bản đồ ra xem xét, hương quân Trái Đất di chuyển là khu vực núi đồi trùng điệp mang tên Cô Lang, ở đây núi đồi san sát thích hợp cho phục kích, một vạn cơ giáp mà phục kích thì hai vạn người của hắn có đánh thắng cũng thành khuyết tật.
Valadin vội liên lạc với các chỉ huy khác để họ tăng tốc di chuyển, hắn phát ra vị trí của quân đội Trần Lạc, tất cả mọi người thống nhất khi năm sư đoàn cũng tập họp cùng tấn công.
Trong lúc này Trần Lạc đã đến địa điểm hẹn, hắn vừa đến lập tức yêu cầu một vạn cơ giáp gia nhập phục kích, chính hắn sẽ dẫn tiểu đoàn mười ba tập hậu sau đó đoạn hậu cho binh sĩ rút lui theo kế hoạch hẹn trước.
Sau hai giờ toàn bộ năm sư đoàn người Nhân Ngư tập hợp, theo như kế hoạch toàn bộ cơ giáp sẽ bao vây khu vực ngọn núi, linh bộ binh theo sau để giải quyết các trạm gác ngầm của quân địch, tiếp đó cư đoàn cơ giới sẽ sử dụng pháo tự hành tấn công về phía sườn đồi, cố gắng tiêu diệt một bộ phận sinh lực địch.
Năm sư đoàn bắt đầu tiến quân về phía sườn núi, đám cơ giáp bất sẵn lồng năng lương, máy dò mìn được cầm trên tay, toàn bộ ra đa được thả ra quét toàn bộ động tĩnh xung quanh, từ bài học kinh nghiệm của Master mà giờ ai cũng cẩn thận, không một chút chủ quan, lúc nãy khi đi qua bãi thảm sát của sư đoàn Master bọn hắn đều hít vào một hơi khí lạnh, ai trong lòng cũng thầm may mắn, nếu mình cố tranh quân công đi sớm một chút thì có lẽ giờ đây người nằm trên đất kìa là binh sĩ của mình rồi.
Càng tiến gần sường đồi không khí càng căng thẳng, cả năm vị sư trưởng nhất trí điều một nửa cơ giáp tiến lên trước, còn lại phân bố bảo vệ xung quanh để tránh bị địch tập, Master khẳng định quân địch chỉ có tầm một vạn, do đó các sư trưởng khác an tâm phần nào, các cơ sĩ bắt đầu áp sát sường đồi, pháo năng lượng, tên lửa cầm tay của quân đội Nhân Ngư bất chợt bắn về phía sườn đồi, bọn hắn cho rằng Trần Lạc gấp rút tiến về đây sẽ không có thời gian đào công sự, toàn bộ đạn pháo được oanh tạc ra ngoài, cả đám âm thầm cười, có lẽ sau lần này phải một nửa số quân địch bị tiêu diệt.
Loạt đạn pháo đi qua, đám cơ sĩ bắt đầu xông lên, ai cũng nghĩ đám quân Trái Đất đang bị vùi dưới lớp đất, không có sức phản khác, cơ sĩ Nhân Ngư tắt hết lồng năng lượng bảo hộ để gia tốc, bất chợt trên sườn núi, hiện ra một loạt đám cơ giáp Thiên Lang, trên tay cầm tên lửa cầm tay, hơn hai vạn quả tên lửa tiếp tục bắn xuống, đám chỉ huy đang ngồi xem cũng té ngửa, rõ ràng theo lời Master quân địch chỉ có khoảng một vạn, sao ở đây thấy quân số có vẻ không đúng, nhiều gấp đôi số lượng dự tính ban đầu, bốn tên sư trưởng mặt đen lại, đồng thời quay đầu về phía hắn.
“ Cái này, cái này ta thật sự không biết, lúc phục kích sư đoàn của ta chỉ có một vạn người thật “.
“ Ngươi không biết hay là ngươi cố tình không biết, sư đoàn người thiệt mạng đến tám thành, ngươi muốn chúng ta giống như người phải không “ Valadin đập mạnh tay xuống thành gế quát.
“ Đúng vậy, người giải thích cho rõ, rõ ràng khẳng định một vạn giờ chui đâu ra một vạn nữa, có phải tí nữa lại có một vạn nữa không “.
Cả đám sư trưởng chất vấn Master làm hắn không nói được câu nào, hắn đúng là khóc không ra tiếng, rõ ràng chỉ có một sư đoàn phục kích hắn, giờ lại xuất hiện thêm một sư đoàn này, đúng là hắn nhẩy sông cũng không rửa hết tội.
Đám sư trưởng còn đang cãi nhau thì quân đội dưới sự ra hiệu của Trần Lạc bắt đầu lấy ưu thế sường dốc và lúc quân địch đang hoang mang lao từ trên đồi xuống đánh thẳng vào trung lộ của quân địch, hai vạn cơ giáp xông lên cùng lúc làm mặt đất chấn động, đám cơ sĩ Nhân Ngư cũng cảm thấy run run.
Thấy quân địch lao lên, các sư trưởng vội vã ra lệnh cho cơ giáp dự bị tiến lên bổ sung.
" Lập tức nổ pháo, chặn đường tiến công của địch, cơ giáp hai bên vòng qua sau bọc hậu, tất cả tạo vòng tròn bao vây đối với lũ cơ giáp Địa Cầu này ".
Mệnh lệnh ban ra, cơ giáp ầm ầm xuất động, bọn hắn không biết là, đang có một chi cơ giáp đang nhìn chằm chằm bọn hắn, chỉ cắn cơ giáp hai cánh tiến lên thì đám cơ giáp bảo vệ lều chính không đủ ngăn cản bước tiến của tiểu đồi tử thần.
Trần Lạc ầm thầm ra hiệu cho đám người Phong Tử chuẩn bị, chỉ cần cơ sĩ đối phương gia nhập vòng chiến là bắt đầu tấn công, ai cũng mài đao xoan xoát, chỉ cần bắt được dám sư trưởng là trận chiến này coi như họ toàn thắng.
Hắn chạy thẳng về phía sư đoàn cơ giáp số bẩy và số hai đang chặn đường rút lui để hội hợp, hắn tin chắc với số lượng binh lực gấp đôi đám người Trái Đất sẽ chết chắc, trong lúc này Trần Lạc thấy đã tập kích thành công hắn vội lệnh cho toàn bộ quân đội chạy về phía sường đồi mà ở đó Lục Khoang và Kiến Vĩ đang kiến tạo công sự.
Khi nhìn thấy cơ của đế quốc Master điều khiển cơ giáp tiến về phía xe chỉ huy, trên xe Valadin và Torick đang trò truyện, hai người thấy Master đến thì ngạc nhiên.
“ Master sao ngươi lại chạy đến đây, không phải sư đoàn của ngươi ở phía bắc mà? “
“ Đúng vậy, có chuyện gì vậy “, Torick cũng khó hiểu nhìn Master, hai người đã nhận được bản báo cáo có vùng tín hiệu bị nhiễu sóng, tổng bộ đang ra lệnh cho các sư đoàn đóng quân gần đó tiến hành bao vây và tiêu diệt kẻ xâm nhập, cả sư đoàn chưa ai tìm thấy kẻ xâm nhập thì hắn đã thấy Master đến.
“ Lập tức tập hợp toàn bộ các sư đoàn, sư đoàn của ta vừa mới chạm chán với kẻ xâm nhập, bọn chúng có tầm hơn một vạn người, ta vừa bị chúng phục kích xong “.
“ Một vạn tên người Trái Đất mà cũng đánh cho người chạy đến đây “ Valadin cảm thấy ngạc nhiên, với quân số bằng nhau chưa bao giờ người Nhân Ngư thua người Địa Cầu, hắn cũng thấy khó hiểu khi mà Master cà cơ sĩ cấp chín, có ba tiểu đoàn có giáp được chính tay hắn huấn luyện. giờ nhìn quân số chỉ cảm thấy còn khoảng hai trung đoàn cơ giáp, chả lẽ hắn vừa khổ chiến với quân địch.
Master biết hai người sẽ không tin, hắn bèn kể lại toàn bộ câu chuyện, từ việc bị phúc kích bằng pháo cầm tay đến toàn bộ quân cơ giới và bộ binh bị kẻ thù tiêu diệt hết, nghe xong hai người cũng thầm lau mồ hôi lạnh, may có tên này tham quân công đi trước mở đường, nếu là bọn hắn chắc tổn thất cũng không nhỏ, đúng là phải cảm tạ trời đất.
Sau đó ba người cùng phái lính thông tin liên lạc với các cánh quân khác để đề phòng, còn bản thân phái ra đội tuần tra lập tức tiền về phía Master bị mai phục để dò xét địa hình, khi lính tuần tra đến báo rằng thấy dấu hiệu di chuyển của địch về phái sườn núi, có cả số lượng ước chừng một vạn, ba người lập tức lấy bản đồ ra xem xét, hương quân Trái Đất di chuyển là khu vực núi đồi trùng điệp mang tên Cô Lang, ở đây núi đồi san sát thích hợp cho phục kích, một vạn cơ giáp mà phục kích thì hai vạn người của hắn có đánh thắng cũng thành khuyết tật.
Valadin vội liên lạc với các chỉ huy khác để họ tăng tốc di chuyển, hắn phát ra vị trí của quân đội Trần Lạc, tất cả mọi người thống nhất khi năm sư đoàn cũng tập họp cùng tấn công.
Trong lúc này Trần Lạc đã đến địa điểm hẹn, hắn vừa đến lập tức yêu cầu một vạn cơ giáp gia nhập phục kích, chính hắn sẽ dẫn tiểu đoàn mười ba tập hậu sau đó đoạn hậu cho binh sĩ rút lui theo kế hoạch hẹn trước.
Sau hai giờ toàn bộ năm sư đoàn người Nhân Ngư tập hợp, theo như kế hoạch toàn bộ cơ giáp sẽ bao vây khu vực ngọn núi, linh bộ binh theo sau để giải quyết các trạm gác ngầm của quân địch, tiếp đó cư đoàn cơ giới sẽ sử dụng pháo tự hành tấn công về phía sườn đồi, cố gắng tiêu diệt một bộ phận sinh lực địch.
Năm sư đoàn bắt đầu tiến quân về phía sườn núi, đám cơ giáp bất sẵn lồng năng lương, máy dò mìn được cầm trên tay, toàn bộ ra đa được thả ra quét toàn bộ động tĩnh xung quanh, từ bài học kinh nghiệm của Master mà giờ ai cũng cẩn thận, không một chút chủ quan, lúc nãy khi đi qua bãi thảm sát của sư đoàn Master bọn hắn đều hít vào một hơi khí lạnh, ai trong lòng cũng thầm may mắn, nếu mình cố tranh quân công đi sớm một chút thì có lẽ giờ đây người nằm trên đất kìa là binh sĩ của mình rồi.
Càng tiến gần sường đồi không khí càng căng thẳng, cả năm vị sư trưởng nhất trí điều một nửa cơ giáp tiến lên trước, còn lại phân bố bảo vệ xung quanh để tránh bị địch tập, Master khẳng định quân địch chỉ có tầm một vạn, do đó các sư trưởng khác an tâm phần nào, các cơ sĩ bắt đầu áp sát sường đồi, pháo năng lượng, tên lửa cầm tay của quân đội Nhân Ngư bất chợt bắn về phía sườn đồi, bọn hắn cho rằng Trần Lạc gấp rút tiến về đây sẽ không có thời gian đào công sự, toàn bộ đạn pháo được oanh tạc ra ngoài, cả đám âm thầm cười, có lẽ sau lần này phải một nửa số quân địch bị tiêu diệt.
Loạt đạn pháo đi qua, đám cơ sĩ bắt đầu xông lên, ai cũng nghĩ đám quân Trái Đất đang bị vùi dưới lớp đất, không có sức phản khác, cơ sĩ Nhân Ngư tắt hết lồng năng lượng bảo hộ để gia tốc, bất chợt trên sườn núi, hiện ra một loạt đám cơ giáp Thiên Lang, trên tay cầm tên lửa cầm tay, hơn hai vạn quả tên lửa tiếp tục bắn xuống, đám chỉ huy đang ngồi xem cũng té ngửa, rõ ràng theo lời Master quân địch chỉ có khoảng một vạn, sao ở đây thấy quân số có vẻ không đúng, nhiều gấp đôi số lượng dự tính ban đầu, bốn tên sư trưởng mặt đen lại, đồng thời quay đầu về phía hắn.
“ Cái này, cái này ta thật sự không biết, lúc phục kích sư đoàn của ta chỉ có một vạn người thật “.
“ Ngươi không biết hay là ngươi cố tình không biết, sư đoàn người thiệt mạng đến tám thành, ngươi muốn chúng ta giống như người phải không “ Valadin đập mạnh tay xuống thành gế quát.
“ Đúng vậy, người giải thích cho rõ, rõ ràng khẳng định một vạn giờ chui đâu ra một vạn nữa, có phải tí nữa lại có một vạn nữa không “.
Cả đám sư trưởng chất vấn Master làm hắn không nói được câu nào, hắn đúng là khóc không ra tiếng, rõ ràng chỉ có một sư đoàn phục kích hắn, giờ lại xuất hiện thêm một sư đoàn này, đúng là hắn nhẩy sông cũng không rửa hết tội.
Đám sư trưởng còn đang cãi nhau thì quân đội dưới sự ra hiệu của Trần Lạc bắt đầu lấy ưu thế sường dốc và lúc quân địch đang hoang mang lao từ trên đồi xuống đánh thẳng vào trung lộ của quân địch, hai vạn cơ giáp xông lên cùng lúc làm mặt đất chấn động, đám cơ sĩ Nhân Ngư cũng cảm thấy run run.
Thấy quân địch lao lên, các sư trưởng vội vã ra lệnh cho cơ giáp dự bị tiến lên bổ sung.
" Lập tức nổ pháo, chặn đường tiến công của địch, cơ giáp hai bên vòng qua sau bọc hậu, tất cả tạo vòng tròn bao vây đối với lũ cơ giáp Địa Cầu này ".
Mệnh lệnh ban ra, cơ giáp ầm ầm xuất động, bọn hắn không biết là, đang có một chi cơ giáp đang nhìn chằm chằm bọn hắn, chỉ cắn cơ giáp hai cánh tiến lên thì đám cơ giáp bảo vệ lều chính không đủ ngăn cản bước tiến của tiểu đồi tử thần.
Trần Lạc ầm thầm ra hiệu cho đám người Phong Tử chuẩn bị, chỉ cần cơ sĩ đối phương gia nhập vòng chiến là bắt đầu tấn công, ai cũng mài đao xoan xoát, chỉ cần bắt được dám sư trưởng là trận chiến này coi như họ toàn thắng.