Sau khi quân đội Nhân Ngư rút lui khỏi chiến hào, cơ giáp đối phương bắt đầu oanh tạc bằng đạn pháo, sau mấy lượt pháo kích, toàn bộ người Nhân Ngư rút lui. khói thuốc trên trận địa chậm rãi theo gió tản ra bốn phía để lộ ra chiến hào đầy rẫy xác chết.
Tất cả mọi người đã rút về hầm trú của trận địa để tránh đán pháo.
Trong đường hầm chú ẩn các chiến sĩ đang mệt mỏi rã rời, người thì nằm, người thì ngủ, người thì ngồi ở dưới nền đất bùn. Một số người thì ăn lương khô vừa được đám người Trần Lạc tiếp tế. Một số người là bác sĩ quân ý đang băng bó vét thương dưới sự trợ giúp của binh sĩ tiểu đoàn mười ba.
Đám binh sĩ tiểu đoàn hai ai cũng mệt mỏi, chỉ có các chiến sĩ tiểu đoàn mười ba là đang nói cười vô tư, các chiến sĩ nói chuyển thoải mái về cuộc chiến vừa trải qua như vừa không phải tham gia một trận chiến mà chỉ là một đợt luyện tập bình thường hằng ngày. Bọn họ đều biết là Trần Lạc ở đây, không có gì là không thể, Trần Lạc sẽ đem họ từ chiến thằng này đến chiến thắng khác.
Trần Lạc tiến gần Trấn Đông hỏi chuyện.
“ Ngươi là chỉ huy ở đây “.
“ Vâng thưa thiếu tướng “, hắn nhìn Trần Lạc với ánh mắt kích động, hắn chưa bao giờ gặp đội quân tinh nhuệ như vậy, với những người lăn lộn bên bờ sinh tử này như hắn, bất kể quyền thế uy nghiêm gì đều là chó má. Bọn họ chỉ tin tưởng người có thể đưa họ chiến thắng, có thể đưa họ về nhà. Từ bản chất con người mà nói, đám binh sĩ tiểu đoàn mười ba cũng vậy, hắn có thể cảm nhận những chiến sĩ sắp bên bờ sụp đồ được cứu, sự kính nể từ nội tâm phát ra từ ánh mắt của các binh sĩ tiểu đoàn hai nhìn Trần Lạc, hắn nhận thức được sự đồng cảm từ các binh sĩ không bởi vì quân hàm trên vài mà vì chính thức lực tuyệt đối của bản thân.
“ Quân ta từ lúc nào mà bị bao vây đến nối chưa đủ một phần ba binh lực còn sống sót “.
“ Báo cáo thiếu tưởng lần này khi quân ta tấn công thì ba hạm đội ngoài vũ trụ của người Nhân Ngư đã mai phục phục sẵn, bọn chúng lập tức đổ bộ quân đội tại bến cảng trên ốc đảo làm cho quân ta trở tay không kịp, toàn bộ binh lính trên ba hạm đội toàn bộ là cơ sĩ, theo tin tức có thể trong quân bộ có nội gián thông báo kế hoạch tiến công của ta cho người Nhân Ngư nên mới xẩy ra cơ sự này “.
“ Đại tá Trấn Đông, theo kinh nghiệm phòng thủ của ngươi ở đây, trong bao lâu nữa quân địch phát động đợt tấn công tiếp theo?”.
Trấn Đông hai mày chau lại trả lời.
“ Không chắc lắm, bán đầu khi tiểu đoàn thuộc hạ rút lui, cơ giáp địch liên tục tấn công, khi đến được cao điểm này thì cứ ba mươi phút bộ binh của địch lại xông lên. Có điều, bây giờ có thêm hơn ba mươi chiếc cơ giáp phòng phủ, cân nhắc đến thương vong quân địch có lẽ trong một hai giờ tới chưa dám tấn công. Tôi đoán rằng bọn chúng cần chuẩn bị cơ giáp xông chiến hào, mà sư đoàn của hắn bị bộ binh của tiểu đoàn thuộc hạ ôm bom nhiệt hạch tự sát cũng hỏng kha khá rồi “.
“ Bọn hắn không có viện quân sao, có thể sư đoàn khác tiếp viện quân thì sao “.
“ Thuộc hạ vẫn chưa thấy viện quân của địch, số lượng cơ giáp và bộ binh của địch không có dấu hiệu tăng lên, với tính cách của người Nhân Ngư, nếu một sư đoàn đuối giết một tiểu đoàn mà phải gọi viện binh, đó là sỉ nhục, nhưng có điều giờ có ngài chi viện về sau thế nào thì khó nói, có thể bọn chúng bỏ qua sĩ diện mà gọi thêm trợ giúp “.
Trấn Đông lấy ra bản đồ điện tử địa hình, hắn bắt đầu chỉ những vị trí quán trọng của cao điểm “ Nơi này là cánh trái của quân ta a, ở đây thuộc hạ đã cho chôn địa lôi, vì gần vách núi nếu quân địch dám xông lên chung ta cho nổ mìn sẽ đè chết hết số quân xong lên, bên cánh phải là nơi quân địch hay tấn công nhất, cũng là chỗ thấp nhất, thuộc hạ hi vọng ngài điều ít cơ giáp qua phòng thủ chắc chỗ này. “
Trần Lạc nhìn bản đồ mà biến sắc, cái cao điểm này có vấn đề, mà là vấn đề nghiêm trọng.
“ Trấn Đông, người đã liên hệ với bộ chỉ huy sư đoàn chưa?”.
“ Báo cáo, đã liên hệ nhưng đều thất bại, thuộc hạ đã phái một tiểu đội đi nhưng giờ vẫn chư thấy tung tích “.
Trái tim Trần Lạc lập tức chìm xuống tận đáy, hắn nhìn tấm bản đồ của Trấn Đông đưa mà chau mày hồi lâu.
Nhìn từ bên ngoài cao điểm này có vẻ kiên cố, dùng sức một tiểu đoàn phòng thủ một sư đoàn, nghe có vẻ đang chiếm lợi thế nhưng giờ cao điểm này không thể liên lạc với bất kì đâu nữa, không có chi viện cao điểm mất chỉ một sớm một chiều, theo bản đồ phòng thủ của Trấn Đông đưa nếu cao điểm thất thủ, toàn bộ hàng phòng thủ của quân đội Trái Đất sẽ xuất hiện lỗ hổng khổng lồ, quân đội Nhân Ngư sẽ không một tiếng động vòng ra phía sau đánh úp toàn bộ các nơi phòng thủ của quân Trái Đất. Nói cách khác nơi bọn họ đứng đang bị cô lập, họ phải tử chiến mà không có sự trợ giúp của bất kì ai cả, bị ngăn cách hoàn toàn với các sư đoàn khác.
“ Trấn Đông lập tức đi phân phối đạn dược, lượng thực, thuốc men cho anh em, còn gì tận dụng dược thì tận dụng, tí ta sẽ điều cơ giáp bố phòng những nơi hiểm yếu trên trận địa, chúng ta sắp phải khổ chiến rồi “.
“ Rõ “.
Trấn Đông đi ra khỏi hầm trú ẩn để lại mình trần lạc ngồi nhìn bản đồ điện tử, hắn đang cố tìm cách để đưa toàn bộ người ở đây thoát khỏi gọng kìm bao vây của người Nhân Ngư tại đây.
Tất cả mọi người đã rút về hầm trú của trận địa để tránh đán pháo.
Trong đường hầm chú ẩn các chiến sĩ đang mệt mỏi rã rời, người thì nằm, người thì ngủ, người thì ngồi ở dưới nền đất bùn. Một số người thì ăn lương khô vừa được đám người Trần Lạc tiếp tế. Một số người là bác sĩ quân ý đang băng bó vét thương dưới sự trợ giúp của binh sĩ tiểu đoàn mười ba.
Đám binh sĩ tiểu đoàn hai ai cũng mệt mỏi, chỉ có các chiến sĩ tiểu đoàn mười ba là đang nói cười vô tư, các chiến sĩ nói chuyển thoải mái về cuộc chiến vừa trải qua như vừa không phải tham gia một trận chiến mà chỉ là một đợt luyện tập bình thường hằng ngày. Bọn họ đều biết là Trần Lạc ở đây, không có gì là không thể, Trần Lạc sẽ đem họ từ chiến thằng này đến chiến thắng khác.
Trần Lạc tiến gần Trấn Đông hỏi chuyện.
“ Ngươi là chỉ huy ở đây “.
“ Vâng thưa thiếu tướng “, hắn nhìn Trần Lạc với ánh mắt kích động, hắn chưa bao giờ gặp đội quân tinh nhuệ như vậy, với những người lăn lộn bên bờ sinh tử này như hắn, bất kể quyền thế uy nghiêm gì đều là chó má. Bọn họ chỉ tin tưởng người có thể đưa họ chiến thắng, có thể đưa họ về nhà. Từ bản chất con người mà nói, đám binh sĩ tiểu đoàn mười ba cũng vậy, hắn có thể cảm nhận những chiến sĩ sắp bên bờ sụp đồ được cứu, sự kính nể từ nội tâm phát ra từ ánh mắt của các binh sĩ tiểu đoàn hai nhìn Trần Lạc, hắn nhận thức được sự đồng cảm từ các binh sĩ không bởi vì quân hàm trên vài mà vì chính thức lực tuyệt đối của bản thân.
“ Quân ta từ lúc nào mà bị bao vây đến nối chưa đủ một phần ba binh lực còn sống sót “.
“ Báo cáo thiếu tưởng lần này khi quân ta tấn công thì ba hạm đội ngoài vũ trụ của người Nhân Ngư đã mai phục phục sẵn, bọn chúng lập tức đổ bộ quân đội tại bến cảng trên ốc đảo làm cho quân ta trở tay không kịp, toàn bộ binh lính trên ba hạm đội toàn bộ là cơ sĩ, theo tin tức có thể trong quân bộ có nội gián thông báo kế hoạch tiến công của ta cho người Nhân Ngư nên mới xẩy ra cơ sự này “.
“ Đại tá Trấn Đông, theo kinh nghiệm phòng thủ của ngươi ở đây, trong bao lâu nữa quân địch phát động đợt tấn công tiếp theo?”.
Trấn Đông hai mày chau lại trả lời.
“ Không chắc lắm, bán đầu khi tiểu đoàn thuộc hạ rút lui, cơ giáp địch liên tục tấn công, khi đến được cao điểm này thì cứ ba mươi phút bộ binh của địch lại xông lên. Có điều, bây giờ có thêm hơn ba mươi chiếc cơ giáp phòng phủ, cân nhắc đến thương vong quân địch có lẽ trong một hai giờ tới chưa dám tấn công. Tôi đoán rằng bọn chúng cần chuẩn bị cơ giáp xông chiến hào, mà sư đoàn của hắn bị bộ binh của tiểu đoàn thuộc hạ ôm bom nhiệt hạch tự sát cũng hỏng kha khá rồi “.
“ Bọn hắn không có viện quân sao, có thể sư đoàn khác tiếp viện quân thì sao “.
“ Thuộc hạ vẫn chưa thấy viện quân của địch, số lượng cơ giáp và bộ binh của địch không có dấu hiệu tăng lên, với tính cách của người Nhân Ngư, nếu một sư đoàn đuối giết một tiểu đoàn mà phải gọi viện binh, đó là sỉ nhục, nhưng có điều giờ có ngài chi viện về sau thế nào thì khó nói, có thể bọn chúng bỏ qua sĩ diện mà gọi thêm trợ giúp “.
Trấn Đông lấy ra bản đồ điện tử địa hình, hắn bắt đầu chỉ những vị trí quán trọng của cao điểm “ Nơi này là cánh trái của quân ta a, ở đây thuộc hạ đã cho chôn địa lôi, vì gần vách núi nếu quân địch dám xông lên chung ta cho nổ mìn sẽ đè chết hết số quân xong lên, bên cánh phải là nơi quân địch hay tấn công nhất, cũng là chỗ thấp nhất, thuộc hạ hi vọng ngài điều ít cơ giáp qua phòng thủ chắc chỗ này. “
Trần Lạc nhìn bản đồ mà biến sắc, cái cao điểm này có vấn đề, mà là vấn đề nghiêm trọng.
“ Trấn Đông, người đã liên hệ với bộ chỉ huy sư đoàn chưa?”.
“ Báo cáo, đã liên hệ nhưng đều thất bại, thuộc hạ đã phái một tiểu đội đi nhưng giờ vẫn chư thấy tung tích “.
Trái tim Trần Lạc lập tức chìm xuống tận đáy, hắn nhìn tấm bản đồ của Trấn Đông đưa mà chau mày hồi lâu.
Nhìn từ bên ngoài cao điểm này có vẻ kiên cố, dùng sức một tiểu đoàn phòng thủ một sư đoàn, nghe có vẻ đang chiếm lợi thế nhưng giờ cao điểm này không thể liên lạc với bất kì đâu nữa, không có chi viện cao điểm mất chỉ một sớm một chiều, theo bản đồ phòng thủ của Trấn Đông đưa nếu cao điểm thất thủ, toàn bộ hàng phòng thủ của quân đội Trái Đất sẽ xuất hiện lỗ hổng khổng lồ, quân đội Nhân Ngư sẽ không một tiếng động vòng ra phía sau đánh úp toàn bộ các nơi phòng thủ của quân Trái Đất. Nói cách khác nơi bọn họ đứng đang bị cô lập, họ phải tử chiến mà không có sự trợ giúp của bất kì ai cả, bị ngăn cách hoàn toàn với các sư đoàn khác.
“ Trấn Đông lập tức đi phân phối đạn dược, lượng thực, thuốc men cho anh em, còn gì tận dụng dược thì tận dụng, tí ta sẽ điều cơ giáp bố phòng những nơi hiểm yếu trên trận địa, chúng ta sắp phải khổ chiến rồi “.
“ Rõ “.
Trấn Đông đi ra khỏi hầm trú ẩn để lại mình trần lạc ngồi nhìn bản đồ điện tử, hắn đang cố tìm cách để đưa toàn bộ người ở đây thoát khỏi gọng kìm bao vây của người Nhân Ngư tại đây.