Cửa phòng trọng lực mở ra Du Du vội chạy lại phía Trần Lạc lay lay:" Trần Lạc, Trần Lạc.. ",
Ông cô với bố cô cũng vào xem, sau khi kiểm tra cơ thể Trần Lạc, ông cô thấy Trần Lạc không có dấu hiệu tổn thương mà cơ thể còn khỏe mạnh hơn so với người bình thường, ông cô với nhân viên y tế:" đưa về khoang điều trị khẩn cấp ".
Lập tức có bốn người mặc áo blue trắng tuân lệnh đi vào đưa Trần Lạc lên càng đấy ra khỏi phòng, Du Du hai mắt đã đẫm nước, bố cô bên cạnh suy tư, không phải con gái đã động tình với tiểu tử này rồi chứ.
Cô mặt lo lắng hỏi ông nội:" Ông, Trần Lạc không sao chứ ông, Trần Lạc có tỉnh lại không ông?".
" Đừng lo lắng cháu gái ngoan ", ông lão vừa dỗ cháu gái vừa thầm nghĩ:" kì lạ, rõ ràng bị trọng lực làm hôn mê sao cơ thể lại không thấy tổn thương gì, còn khỏe mạnh hơn cả người thường, kì lạ thật, đợi thằng nhóc này tỉnh lại hỏi mới được ", bố Du Du bên cạnh cũng khó hiểu như vậy.
Trong lúc hôn mê Trần Lạc thấy mình xuất hiện trong một căn phòng rộng lớn, bốn phía ánh sáng bạc phản chiều làm cho không thấy được chu vi căn phòng, Trần Lạc đang không biết đây đột nhiên trước mặt quang mang lấp lóe có chút gấp rút,..:" chủ nhân, khí tức của chủ nhân...".
Trước mặt Trần Lạc đột nhiên xuất hiện:" Chủ nhân, Đậu Đậu rốt cục lại thấy được chủ nhân, đậu đậu tìm chủ nhân đã hai mươi năm rồi, không phải là tìm hậu duệ cùng dòng máu với chủ nhân hai mươi năm nay ". sinh vật kì dị kia vừa nói vừa làm điệu bộ đáng thương với Trần Lạc.
Trần Lạc đại não cao tốc tự hỏi, chính mình là đang nằm mơ hoặc là tất cả đều là ảo giác, ai là chủ nhân, sao mình lại quen biết sinh vật kì lạ này, tuy hắn đã hơn hai mươi tuổi xem nhiều phim khoa học viễn tưởng, nhưng chân thật như này hắn chưa thấy bao giờ, tay phải chậm chậm vươn hướng Đậu Đậu lại phát hiện sờ phải một khoảng không.
“Đây là nơi nào, ta tại sao lại ở chỗ này, ngươi là cái gì?” Tự nhiên Trần Lạc hỏi ra một loạt câu hỏi, nhưng trực giác nói cho hắn biết, đây cùng với việc thân thể dị thường có quan hệ, từ lúc thân thể có chút dị dạng hắn đã thấy không đúng ở đâu đó, tiếp theo một loạt sự kiện kì lạ diễn ra, làm hắn rất tò mò.
“Chủ nhân, Đậu Đậu là trí năng nhân tạo duy nhất trong vũ trụ, trong lúc ngủ nhiều dữ liệu đã bị khóa cần năng lượng để khởi động nên Đậu Đậu không thể trả lời hết câu hỏi của chủ nhân, Đậu Đậu chỉ nhớ mình là trí năng diễn luyện chiến đấu và sử dụng kĩ xảo cơ giáp, Đậu Đậu cũng là kho cơ sở dữ liệu kĩ thuật mấy móc cũng như sử dụng các loại vũ khí."
Mặc dù thành tích học tập rất bình thường,nhưng từ trước tới nay Trần Lạc chưa hoài nghi chỉ số thông minh của mình thấp hơn người khác, đây là Địa Cầu, từ lúc nào Địa Cầu lại có trí năng nhân tạo, hay đây là từ hành tinh nào đến, Đại cầu tuyệt đối không thể chế tạo trí năng nhân tạo nếu không Đại Cầu đã không bị các tính hệ khác đánh cho không dám ra khỏi hệ Ngân Hà, Cái này có chút cổ quái!
Hơn nữa Trần Lạc luôn nghe thứ kia gọi mình là chủ nhân, cái này ý tứ là gì vậy?, trọng điểm là nó đem mình tới nơi này làm gì, nhìn có vẻ như nó sẽ không hại mình, Trần Lạc mạnh bảo hỏi.
“Khụ khụ, Đậu Đậu, ta hiện tại là ở đâu, ngươi có thể cho ta trở về được không?”.
Đậu Đậu đáp:" Vâng chủ nhân đây là không gian ý thức của chủ nhân, chủ nhân trong lúc chịu trọng lực đã kích phát đại não, mỗi đại não của con người đều có một vùng không gian chứa tinh thần lực, nhờ chủ nhân kích phát vùng không gian đó mà Đậu Đậu mới được tỉnh lại, đợi chủ nhân khôi phục tinh thần lực tự động chủ nhân sẽ tỉnh lại, từ giờ khi cần Đậu Đậu chủ nhân chỉ cần cầm vào vòng cổ là có thể liên lạc được với Đậu Đậu ".
Trần Lạc đang định hỏi thêm đột nhiên không gian căn phòng biến mất, Đậu Đậu cũng biến mất, Trần Lạc trở về trạng thái hôn mê.
Bên ngoài nhân viên y tế kiểm tra thân thể Trần Lạc nhưng không thấy bât thường gì, có chăng chỉ là Trần Lạc có thân thể tốt hơn rất nhiều so với người thường, nhân viên y tế đánh phải đưa Trần Lạc về phòng theo dõi để kiểm tra các số liệu cơ thể Trần Lạc, một phần cũng để cho thủ trưởng yên tâm.
Một người đến trước ông Du Du nói:" báo cáo thủ trưởng, thân thể cậu thanh niên này rất khỏe mạnh không bị tổn thương gì, sóng não ổn định, sau khi quét cũng không phát hiện ra vấn đề gì, còn việc bao lâu tỉnh lại thì phụ thuộc vào cậu ta, cậu thanh niên này bị ngất do vận dụng tinh thần lực quá độ, khôi phục là sẽ tỉnh lại ".
Ông Du Du và bố Du Du nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía cô, kì lạ một học sinh chưa tốt nghiệp trung học, chưa từng đi lính tại sao biết tinh thần lực, ông cô mới quay về phía cô hỏi:" Trần Lạc biết sử dụng tinh thần lực từ khi nào vậy, ai dậy cậu ta à ".
Du Du cũng ngạc nhiên đáp:" cháu cũng không biết, sáng nay là lần đầu tiên cháu nói chuyện với Trần Lạc ".
Ông cô chau mày:" Việc này xếp vào bảo mật cấp S, tất cả lui ra đi để lại một người trông lúc nào nó tỉnh đưa đến gặp ta."
" Vâng, thưa thủ trưởng ".
Nói đoạn ông cô bước ra khỏi phòng, cô cũng đi theo ông, có bố cô là đang suy nghĩ gì đó giật mình nói với theo.
" Ba, con muốn Trần Lạc, ba không thể cứ đi như thế, con muốn Trần Lạc nhập quân tịch, ba có nghe con nói không đó ", bố cô chạy theo kêu gào với ông nội trong vô vọng, bố cô không muốn mồi ngon trước mặt lại cứ thể bị biến mất như vậy, ít ra ông cũng phải đòi được một chút lợi ích từ ông của cô.
Ông cô với bố cô cũng vào xem, sau khi kiểm tra cơ thể Trần Lạc, ông cô thấy Trần Lạc không có dấu hiệu tổn thương mà cơ thể còn khỏe mạnh hơn so với người bình thường, ông cô với nhân viên y tế:" đưa về khoang điều trị khẩn cấp ".
Lập tức có bốn người mặc áo blue trắng tuân lệnh đi vào đưa Trần Lạc lên càng đấy ra khỏi phòng, Du Du hai mắt đã đẫm nước, bố cô bên cạnh suy tư, không phải con gái đã động tình với tiểu tử này rồi chứ.
Cô mặt lo lắng hỏi ông nội:" Ông, Trần Lạc không sao chứ ông, Trần Lạc có tỉnh lại không ông?".
" Đừng lo lắng cháu gái ngoan ", ông lão vừa dỗ cháu gái vừa thầm nghĩ:" kì lạ, rõ ràng bị trọng lực làm hôn mê sao cơ thể lại không thấy tổn thương gì, còn khỏe mạnh hơn cả người thường, kì lạ thật, đợi thằng nhóc này tỉnh lại hỏi mới được ", bố Du Du bên cạnh cũng khó hiểu như vậy.
Trong lúc hôn mê Trần Lạc thấy mình xuất hiện trong một căn phòng rộng lớn, bốn phía ánh sáng bạc phản chiều làm cho không thấy được chu vi căn phòng, Trần Lạc đang không biết đây đột nhiên trước mặt quang mang lấp lóe có chút gấp rút,..:" chủ nhân, khí tức của chủ nhân...".
Trước mặt Trần Lạc đột nhiên xuất hiện:" Chủ nhân, Đậu Đậu rốt cục lại thấy được chủ nhân, đậu đậu tìm chủ nhân đã hai mươi năm rồi, không phải là tìm hậu duệ cùng dòng máu với chủ nhân hai mươi năm nay ". sinh vật kì dị kia vừa nói vừa làm điệu bộ đáng thương với Trần Lạc.
Trần Lạc đại não cao tốc tự hỏi, chính mình là đang nằm mơ hoặc là tất cả đều là ảo giác, ai là chủ nhân, sao mình lại quen biết sinh vật kì lạ này, tuy hắn đã hơn hai mươi tuổi xem nhiều phim khoa học viễn tưởng, nhưng chân thật như này hắn chưa thấy bao giờ, tay phải chậm chậm vươn hướng Đậu Đậu lại phát hiện sờ phải một khoảng không.
“Đây là nơi nào, ta tại sao lại ở chỗ này, ngươi là cái gì?” Tự nhiên Trần Lạc hỏi ra một loạt câu hỏi, nhưng trực giác nói cho hắn biết, đây cùng với việc thân thể dị thường có quan hệ, từ lúc thân thể có chút dị dạng hắn đã thấy không đúng ở đâu đó, tiếp theo một loạt sự kiện kì lạ diễn ra, làm hắn rất tò mò.
“Chủ nhân, Đậu Đậu là trí năng nhân tạo duy nhất trong vũ trụ, trong lúc ngủ nhiều dữ liệu đã bị khóa cần năng lượng để khởi động nên Đậu Đậu không thể trả lời hết câu hỏi của chủ nhân, Đậu Đậu chỉ nhớ mình là trí năng diễn luyện chiến đấu và sử dụng kĩ xảo cơ giáp, Đậu Đậu cũng là kho cơ sở dữ liệu kĩ thuật mấy móc cũng như sử dụng các loại vũ khí."
Mặc dù thành tích học tập rất bình thường,nhưng từ trước tới nay Trần Lạc chưa hoài nghi chỉ số thông minh của mình thấp hơn người khác, đây là Địa Cầu, từ lúc nào Địa Cầu lại có trí năng nhân tạo, hay đây là từ hành tinh nào đến, Đại cầu tuyệt đối không thể chế tạo trí năng nhân tạo nếu không Đại Cầu đã không bị các tính hệ khác đánh cho không dám ra khỏi hệ Ngân Hà, Cái này có chút cổ quái!
Hơn nữa Trần Lạc luôn nghe thứ kia gọi mình là chủ nhân, cái này ý tứ là gì vậy?, trọng điểm là nó đem mình tới nơi này làm gì, nhìn có vẻ như nó sẽ không hại mình, Trần Lạc mạnh bảo hỏi.
“Khụ khụ, Đậu Đậu, ta hiện tại là ở đâu, ngươi có thể cho ta trở về được không?”.
Đậu Đậu đáp:" Vâng chủ nhân đây là không gian ý thức của chủ nhân, chủ nhân trong lúc chịu trọng lực đã kích phát đại não, mỗi đại não của con người đều có một vùng không gian chứa tinh thần lực, nhờ chủ nhân kích phát vùng không gian đó mà Đậu Đậu mới được tỉnh lại, đợi chủ nhân khôi phục tinh thần lực tự động chủ nhân sẽ tỉnh lại, từ giờ khi cần Đậu Đậu chủ nhân chỉ cần cầm vào vòng cổ là có thể liên lạc được với Đậu Đậu ".
Trần Lạc đang định hỏi thêm đột nhiên không gian căn phòng biến mất, Đậu Đậu cũng biến mất, Trần Lạc trở về trạng thái hôn mê.
Bên ngoài nhân viên y tế kiểm tra thân thể Trần Lạc nhưng không thấy bât thường gì, có chăng chỉ là Trần Lạc có thân thể tốt hơn rất nhiều so với người thường, nhân viên y tế đánh phải đưa Trần Lạc về phòng theo dõi để kiểm tra các số liệu cơ thể Trần Lạc, một phần cũng để cho thủ trưởng yên tâm.
Một người đến trước ông Du Du nói:" báo cáo thủ trưởng, thân thể cậu thanh niên này rất khỏe mạnh không bị tổn thương gì, sóng não ổn định, sau khi quét cũng không phát hiện ra vấn đề gì, còn việc bao lâu tỉnh lại thì phụ thuộc vào cậu ta, cậu thanh niên này bị ngất do vận dụng tinh thần lực quá độ, khôi phục là sẽ tỉnh lại ".
Ông Du Du và bố Du Du nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía cô, kì lạ một học sinh chưa tốt nghiệp trung học, chưa từng đi lính tại sao biết tinh thần lực, ông cô mới quay về phía cô hỏi:" Trần Lạc biết sử dụng tinh thần lực từ khi nào vậy, ai dậy cậu ta à ".
Du Du cũng ngạc nhiên đáp:" cháu cũng không biết, sáng nay là lần đầu tiên cháu nói chuyện với Trần Lạc ".
Ông cô chau mày:" Việc này xếp vào bảo mật cấp S, tất cả lui ra đi để lại một người trông lúc nào nó tỉnh đưa đến gặp ta."
" Vâng, thưa thủ trưởng ".
Nói đoạn ông cô bước ra khỏi phòng, cô cũng đi theo ông, có bố cô là đang suy nghĩ gì đó giật mình nói với theo.
" Ba, con muốn Trần Lạc, ba không thể cứ đi như thế, con muốn Trần Lạc nhập quân tịch, ba có nghe con nói không đó ", bố cô chạy theo kêu gào với ông nội trong vô vọng, bố cô không muốn mồi ngon trước mặt lại cứ thể bị biến mất như vậy, ít ra ông cũng phải đòi được một chút lợi ích từ ông của cô.