125 không hài lòng mà thu hồi chú ý khỏi cây đại thụ nó vừa thấy, càm ràm: “Có gì đâu, chỉ là gần đây có ba con mèo con —— Oái! Không phải! Ngải Phàm gặp nguy hiểm rồi, nhanh lên, bên trái phía trước, 30 mét!” Âm lượng của 125 đột nhiên tăng lên.
La Tiểu Lâu càng thêm lo lắng, móc ra khẩu súng khiến người ta cực kỳ bất an, chạy tới địa điểm phát sinh sự cố.
Một con mãnh thú màu nâu nhạt cao tầm 2, 3 mét đang đứng đó, con ngươi đỏ ngầu, cái mõm đầy răng nhọn đang tru lên, dường như hai giây tiếp theo sẽ bổ nhào tới, Ngải Phàm đang đứng đối diện với nó cách đó không xa. Nhưng thứ mang đến nguy hiểm lớn nhất cho Ngải Phàm không phải là con dã thú đó, mà là sợ dây leo thô dầy màu xanh lục đang quấn quanh cổ và tay Ngải Phàm.
Ngải Phàm một tay cầm thanh đoản kiếm kết tụ năng lượng, một tay cố sức túm sợi dây leo trên cổ, mặt đã nghẹn đỏ.
125 kêu lên: “Nhanh lên, cứu người trước!”
Trong nháy mắt khi La Tiểu Lâu xuất hiện, con dã thú như hổ như báo kia đột nhiên lùi lại một bước, sau đó nằm xuống đất. La Tiểu Lâu liếc nhìn nó thì giật mình, nhưng không có nhiều thời gian để quan tâm, cậu chạy vội ra chỗ Ngải Phàm.
Khẩu súng trong tay La Tiểu Lâu tuyệt đối không thể giúp được gì, mà Ngải Phàm đã mất đi ý thức, tay nắm chặt đoản kiếm kết tụ năng lượng không buông, vì vậy hoàn toàn không thể lấy ra được. La Tiểu Lâu quýnh lên, lập tức giơ tay lên, ý thức nguyên lực tụ tập thành tia, cấp tốc quấn lên sợi dây leo thô to đó.
Hơn mười giây sau, sợi dây leo mới chậm rãi buông ra, Ngải Phàm liền ngã xuống mặt đất. La Tiểu Lâu thở phì phò, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch. Đây đương nhiên không phải là do tiêu hao ý thức nguyên lực quá độ, trên thực tế, cậu căn hoàn không dùng bao nhiêu. La Tiểu Lâu bị như vậy chẳng qua là do hoảng sợ. Ý thức nguyên lực của cậu phần lớn chỉ dùng để xử lý nguyên liệu hoặc lắp ráp chế tác linh kiện, ngoại trừ lần trợ giúp Nguyên Tích trong lúc nguy hiểm kia, cậu cũng chưa khai phá ra công dụng nào khác của nó.
Lúc ấy sợi dây leo trên cổ Ngải Phàm càng lúc càng thít chặt, nếu cứ như vậy thì Ngải Phàm không thể kiên trì thêm được bao nhiêu phút nữa, trong đầu La Tiểu Lâu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: tuyệt đối phải cứu Ngải Phàm. Dưới cơn hoảng loạn cuống cuồng, cậu liền dứt khoát xử lý dây leo như xử lý nguyên liệu, không ngờ hiệu quả lại bất ngờ và kinh ngạc như vậy.
La Tiểu Lâu ngồi xuống, ôm Ngải Phàm đặt lên đùi, sau khi sơ cứu, cả người Ngải Phàm khẽ co giật rồi tỉnh lại. Nó ho khan hai tiếng, ôm lấy cổ. Trong mắt tràn đầy đau đớn kinh hoàng, nhưng cố nhịn, ngăn không cho dòng nước mắt chảy xuống.
La Tiểu Lâu hoàn toàn thả lỏng, cậu quét máy trị liệu lên cổ Ngải Phàm, sau đó vuốt đầu nó, ôn hòa nói: “Không có việc gì nữa rồi.”
Ngải Phàm dần dần ngừng cơn run rẩy không tự chủ, bỗng dưng ôm chặt lấy La Tiểu Lâu, vùi đầu vào lòng cậu.
La Tiểu Lâu thoáng sững sờ, nhưng lập tức nở nụ cười, ôm lấy cơ thể gầy nhỏ của Ngải Phàm. Có lẽ thằng nhóc đang sợ hãi, tuy bình thường hung dữ, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi.
Bấy giờ, Ngải Phàm trong lòng giật giât, rầu rĩ nói: “Em rất sợ, lúc nãy vì trốn con thú có vằn kia nên em mới bị Xà Đằng quấn lấy. Em… em cứ tưởng, không bao giờ… được gặp lại anh Arthur nữa, em sẽ chết ở chỗ này.”
“Nhưng em không chết, em còn sống, sau này cũng sẽ sống khỏe mạnh như thế này, trở thành một anh hùng giống như Arthur.” La Tiểu Lâu an ủi cậu nhóc đang yếu đuối.
“Không phải!” Cậu nhóc trong lòng đột nhiên lớn giọng, dọa La Tiểu Lâu một chặp, nhưng nó cũng không ngẩng lên, vẫn duy trì tư thế chôn trong ngực cậu, nói to, “Anh căn bản chẳng hiểu gì cả! Rất ít người có thể sống sót sau khi gặp phải Xà Đằng. Chúng còn có biệt danh là cây ăn thịt người, vũ khí cứng rắn đến đâu cũng không đủ sức để chém đứt nó. Vì an toàn của mọi người, tụi anh Arthur đã giải quyết hết đám Xà Đằng quanh đây. Em không biết chỗ này vẫn còn một cây lớn như vậy —— A! Khoan đã!”
Ngải Phàm đột nhiên ngẩng phắt dậy khỏi lòng La Tiểu Lâu, khuôn mặt trắng xanh ngước nhìn, sau đó hét rầm lên: “Cái anh đại ngu này, sao còn ở trong phạm vi săn bắt của Xà Đằng! Anh không thể đưa em đến chỗ an toàn được ư! Anh có biết ——” Ngải Phàm đột nhiên im bặt, cứ như bị bóp cổ.
La Tiểu Lâu bị âm lượng của Ngải Phàm làm cho đau cả tai, bất mãn lầm bầm: “Không phải lúc đó đang cố cứu mày sao, hiện tại tốt xấu gì anh mày cũng là ân nhân cứu mạng của mày rồi chứ…” Khi quay đầu lại, La Tiểu Lâu cũng tự động tắt tiếng.
Ngoại trừ sợi dây leo trói Ngải Phàm đang nằm trên mặt đất, những sợi dây leo to lớn um tùm giữa rừng cây vừa nãy đã không còn thấy đâu nữa.
Không còn cây đại thụ dây leo Xà Đằng thẳng đứng và vô tội ở nơi nào nữa, ánh dương từ tán lá chiếu xuống, vung vẩy khắp nơi, trông như một bức tranh thiên nhiên sáng rực và hoàn mỹ, cứ như Xà Đằng kinh khủng chưa từng xuất hiện.
La Tiểu Lâu ho khan một tiếng, cố gắng lờ một cái đuôi xù xì màu xanh lục đang lộ ra dưới góc cây đại thụ, giả vờ kinh ngạc: “Em xem đi, có chỗ nào gay go như em nói đâu, chỉ có cái cây kia thôi, không còn nguy hiểm gì nữa đâu.”
125 tên láo xược kia, có cần phải khoa trương như vậy không hả! Chẳng lẽ nó định nuôi Xà Đằng kinh khủng này trong không gian của nó ư?! Trời ơi, rốt cuộc nó làm thế nào mà thu được Xà Đằng vào vậy!
Ngải Phàm há hốc miệng, sững sỡ nhìn một hồi, thì thào ‘Tuyệt đối không có khả năng.’
Nhưng La Tiểu Lâu sống chết khẳng định rằng lúc mình tới thì chỉ thấy một cái cây kia, Ngải Phàm không nói nữa, nó thậm chí bắt đầu hoài nghi liệu có phải vì gặp nguy hiểm nên mới xuất hiện ảo giác không.
“Thế, anh làm thế nào mà cứu được em? Còn nữa, anh làm thế nào mà đuổi được con thú vằn lúc nãy?” Ngải Phàm dần lấy lại tinh thần từ nỗi sợ hãi, nhìn La Tiểu Lâu đầy nghi ngờ, sau đó lặng lẽ rời khỏi người La Tiểu Lâu, quyết định xóa sạch biểu hiện yếu đuối ban nãy.
“Em nói nó á?” La Tiểu Lâu xấu hổ ngẩng đầu nhìn con dã thú bị bỏ quên, Ngải Phàm cũng đồng thời ngước nhìn con thú có vằn giống con mèo nhà đang nằm ngoan ngoãn ở bên kia, lập tức kinh hoảng suýt nhảy dựng lên.
Ngải Phảm vừa cầm thanh đoản kiếm kết tụ năng lượng từ dưới mặt đất lên thì con thú vằn cũng liếc thấy hành động đó, nó lập tức bắn ra tia nhìn hung dữ, gầm gừ một tiếng. Cuối cùng mới nhìn về phía La Tiểu Lâu, nhưng lại không làm gì, chỉ nằm bò trên mặt đất như cũ.
Đúng lúc này, bụi cỏ khẽ động, một thứ nho nhỏ gì đó ló ra.
“A, còn thêm một con nhỏ nữa.” Ngải Phàm hoảng sợ kêu lên, lập tức hiểu rõ vì sao con thú có vằn kia lại tập kích mình. Vì mang theo con nên con thú trưởng thành mới muốn tiêu diệt tất cả những sinh vật đe dọa đến con nó.
Con thú nhỏ như con mèo con liếm lông mẹ, sau đó run rẩy chạy tới chỗ La Tiểu Lâu, nó vẫn còn chưa đủ lớn để phân biệt được địch thù. Con mẹ ngay tức khắc trở nên nôn nóng, đứng phắt dậy, bất an bước lên phía trước hai bước, nhưng rồi lại nằm xuống, chỉ nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu với ánh mắt mang theo sự cầu xin.
La Tiểu Lâu cúi đầu nhìn con vật nhỏ đang đu đưa dưới ống quần mình, nhìn lướt qua Ngải Phàm đã hóa thạch. Sau đó cậu thả con thú nhỏ xuống, quay lại nhìn con thú vằn bên cạnh, nó nhìn cậu, ngậm con thú con cấp tốc bỏ đi.
“Anh ——” Ngải Phàm khiếp sợ nhìn La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu bối rối, chẳng lẽ phải nói cậu là huấn luyện viên thuần hóa thú sao, dù Ngải Phàm có tin nhưng còn Arthur thì sao? Cậu cố gắng nhìn Ngải Phàm bằng vẻ thân thiết, nói: “Haha, cậu bé ơi, tôi là ân nhân cứu mạng của em đó, tôi hy vọng chuyện vừa rồi em sẽ không nói cho người khác biết.”
Ngải Phàm tiêu hóa rất lâu mới phun ra một hơi, thì thào: “Em cảm thấy điều này rất khó…”
“… Sau này anh sẽ nấu cơm tối, thế nào?” La Tiểu Lâu dụ dỗ.
“Tự em nấu cũng được, hơn nữa anh còn phải đến chỗ Bạch Hằng làm việc nữa cơ mà.” Ngải Phàm hừ một tiếng.
“Vậy anh tặng em hộp năng lượng?” La Tiểu Lâu khó nhọc nghĩ ra thứ gì đó có thể dụ dỗ Ngải Phàm, từ lúc tên đầu sỏ của lũ cướp vũ trụ ném máy thông tin của cậu đi, cậu đã trở thành một kẻ nghèo túng với hai bàn tay trắng.
Mắt Ngải Phàm liền sáng lên, nhưng lại nghi ngờ nhìn La Tiểu Lâu, “Anh nghèo rớt như vậy làm sao mà mua được hộp năng lượng?”
La Tiểu Lâu nở nụ cười, cửa mở rồi, “Vậy em mua nguyên liệu đi, anh đảm bảo sẽ cho em một chiếc hộp năng lượng.” La Tiểu Lâu đã phát hiện ra, hầu hết nguyên liệu ở đây đều rẻ vô cùng, còn mấy thứ như thức ăn nhân tạo hay hộp năng lượng và linh kiện cơ giáp thì đắt đến kinh dị.
Ngải Phàm sững sờ mấy giây, rồi lập tức mừng rỡ, nhưng cuối cùng kiếm chế không ngoác miệng ra, cò kè mặc cả với La Tiểu Lâu, “Em muốn hai hộp, phải được 300 la!” Bình thường nó toàn dùng loại thấp nhất 50 la.
La Tiểu Lâu híp mắt: “Thành giao!”
Vì sự kiện nguy hiểm vừa nãy nên La Tiểu Lâu xách Ngải Phàm lên xe đi về, dù sao Ngải Phàm cũng đã tìm được một nửa xe thực phẩm ăn được. Ngải Phàm ngồi bên cạnh cứ nhìn La Tiểu Lâu bằng đôi mắt lấp lánh mãi, không biết có phải đã coi La Tiểu Lâu là một đại anh hùng rồi hay không
La Tiểu Lâu vừa lái xe vừa cọ cọ viên đá trước ngực, thầm căm tức mắng mỏ, chỉ có con béo ú này thích thu thập thôi!
“Hehe, tuy anh không cho em nói nhưng chuyện đó quả thực là vô cùng tàn bạo! Con thú vằn đó đến đám sói rừng cũng phải sợ! Vậy mà anh có thể làm cho nó bỏ đi, với lại, Xà Đằng cũng chịu nghe lời anh. A! Thực ra anh là thiên sứ đúng không.” Ngải Phàm nói một tràng như sấm sét khiến La Tiểu Lâu suýt nữa thì lái xe đâm vào cây.
Mà theo lời Ngải Phàm nói, đằng sau hai người, đoạn Xà Đằng bị 125 cắt rời đột nhiên vỡ vụn thành bột.
La Tiểu Lâu còn chưa nói Ngải Phàm đã lẩm bẩm: “Nếu không thì cũng nhất định là thiên sứ xấu nhất bên Thượng Đế.”
“… Em suy nghĩ nhiều quá rồi đó.” La Tiểu Lâu phán chắc như đinh đóng cột.
Vì sự kiện vừa này mà hai người đều cẩn thận chú ý bốn phía. Lúc này, phía trước bỗng nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của dã thú, trong làn gió còn mang theo mùi máu tươi.
Ngải Phàm biến sắc, “Không hay rồi, mùi máu tươi sẽ kéo sói rừng tới, chúng nó toàn đi thành đàn, nếu chúng ta bị vây thì hỏng bét.”
La Tiểu Lâu sửng sốt, đang do dự có nên thay đổi lộ tuyến không thì đột nhiên thấy xa xa có một cái bóng đen, đó là cơ giáp của Arthur.
“Xem ra sẽ không gay go như vậy đâu, Arthur tới tìm em kìa.” La Tiểu Lâu đánh xe sang ven đường.
Như lời Ngải Phàm nói, mùi máu tươi dụ tới rất nhiều dã thú to lớn và hung hãn, vây quanh Arthur. Đôi khi có vài con phát hiện ra hai người La Tiểu Lâu, nhưng đều bị Arthur dùng súng hạt nhận bắn phá thu hút sự chú ý.
Giữa đàn dã thú, chiếc cơ giáp màu đen của Arthur di chuyển cực linh hoạt, vô số tay chân bay ra tứ phía. Ngải Phàm kích động nhìn phía trước, còn La Tiểu Lâu thì càng xem càng kinh hãi. Cậu phải thừa nhận, Arthur là một cao thủ tuyệt đỉnh. Nhưng kiểu hành động này, tốc độ này, cơ giáp cấp ba tuyệt nhiên không thể làm được, dù trình độ của Arthur có giỏi đến đâu.
Trong không gian nhỏ hẹp như thế này mà hành động có thể linh hoạt đến vậy, Arthur cũng không hẳn có thể làm được.
Sau một tiếng thét gào, con dã thú to lớn cuối cùng vây quanh Arthur ngã xuống. Chiếc cơ giáp màu đen toàn thân dính đầy vết máu của dã thú chậm rãi đi tới. Trong quá trình di chuyển nó tỏa ra sự uy nghiêm rõ rệt, thậm chí khiến La Tiểu Lâu có ý nghĩ muốn lùi lại.
La Tiểu Lâu lùi vào ghế lái, ngón tay nắm chặt bàn điều khiển mới tỉnh táo được, Arthur sẽ xử lí bọn cậu thế nào đây.
Chiếc cơ giáp đẫm máu ngừng lại cách bọn họ không xa, sau đó khoang điều khiển mở ra. Arthur nhảy xuống, nở nụ cười có phần cuồng dã.
Ngải Phàm vui mừng kêu lên một tiếng, lao ra ôm chầm lấy Arthur.
Arthur xách cổ áo nó lên xoay mấy vòng rồi mới tét vào mông nó: “Đã nói rồi, mấy ngày nay không được tự ý ra ngoài, gầy đây ngoài thành không rõ vì sao tụ tập bao nhiêu là loài thú nguy hiểm, không được chạy ra.”
Ngải Phàm bĩu môi, đưa mắt liếc nhìn La Tiểu Lâu đang ngồi trên ghế lái, thấp giọng phản bác: “Có phải em đi một mình đâu.”
Arthur cười xấu xa ngẩng lên nhìn: “Có cậu ta hay không chẳng lẽ lại khác nhau sao?”
“…” Cái đầu nhà ông! Không có tôi thì Ngải Phàm bé bỏng của ông chả chờ được đến lúc anh hùng tới cứu đâu đấy nhá.
Ngải Phàm đảo mắt, cười hì hì ôm Arthur, nói: “Anh Arthur, may mà anh tới, em yêu anh nhất.”
Cả La Tiểu Lâu lẫn 125 đều khiếp sợ mà nhìn chằm chằm Ngải Phàm. 125 đột nhiên giở giọng quái đản với La Tiểu Lâu: “Hóa ra trẻ con là phải làm nũng như thế, khụ khụ, La Tiểu Lâu, em yêu anh nhất ”
La Tiểu Lâu run bần bật, giọng điệu với cái âm đuôi kinh hồn kia…
Arthur dẫn hai người trở về. Quả nhiên, có Arthur là bọn họ không còn gặp chuyện gì nữa. Ngải Phàm cũng tuân thủ giao ước với La Tiểu Lâu, không hé môi nói gì.
La Tiểu Lâu lặng lẽ hỏi 125: “Mày có nghĩ đó là cơ giáp cấp ba không? Thực sự thì tao thấy không bình thường.”
125 nhẹ nhàng nói: “Chính xác là cơ giáp cấp ba, nhưng không phải là cơ giáp cấp ba bình thường. Tuy chưa thể nói đó cơ giáp sinh vật đúng nghĩa, nhưng nó có chứa gen sinh vật, là nguyên mẫu của cơ giáp sinh vật rồi.”
La Tiểu Lâu ngẩn ra, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ thiết tha, nhìn không rời mắt chiếc cơ giáp màu đen. Đó chính là cơ giáp sinh vật, là chiếc cơ giáp cậu vẫn luôn muốn chế tác cho Nguyên Tích.
Qua một hồi lâu, La Tiểu Lâu đột nhiên nói: “Tao muốn ở lại đây thêm mấy ngày nữa để tìm gặp thầy Mạc kia, xem có thể học phương pháp chế tác cơ giáp sinh vật của ông ta không.”
125 hiển nhiên cam tâm tình nguyện, nó mới phát hiện, nơi đây quả thực là thiên đường của nguyên liệu.
Hôm sau, sau khi sửa xong nguyên liệu Bạch Hằng chỉ định, La Tiểu Lâu lần thứ hai xin về sớm. Sau khi cam đoan không phải ngày nào cũng như vậy, La Tiểu Lâu mới theo Ngải Phàm đi mua nguyên liệu. Ngải Phàm cực kỳ để bụng chuyện cậu nợ nó hai hộp năng lượng.
Dựa theo yêu cầu của La Tiểu Lâu, Ngải Phàm dùng tiền của mình mua đủ nguyên liệu, trịnh trọng giao cho La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu thấy thằng bé mang theo ánh mắt chờ mong nhìn mình, bèn vừa cười vừa nói: “Ba ngày sau sẽ cho em, yên tâm.”
Hai người cũng không còn muốn mua thứ gì khác, bèn đi dạo một vòng rồi bắt đầu đi về. Chủ yếu là La Tiểu Lâu không có tiền, chứ nếu không cậu gần như muốn dọn sạch toàn bộ đống tài liệu vừa rẻ vừa tốt này về rồi.
Hai người đi ngang qua một quảng trường náo nhiệt, trong đó tụ tập không ít người. Ngải Phàm kéo tay La Tiểu Lâu chui vào trong đó, hứng thú đứng xem.
“Xem gì vậy?” La Tiểu Lâu thu hồi chú ý từ cửa hàng nguyên liệu cách đó không xa, khó hiểu dừng lại.
“Ôi trời, sao đến cả cái này anh cũng không biết thế, đang phát lại lễ trao giải của giải thi đấu cơ giáp năm nay đó, từ giải nhất đến giải mười!” Ngải Phàm hưng phấn và kiêu ngạo nói.
La Tiểu Lâu giật mình, dừng lại, ngẩng đầu lên.
Trên màn hình đồ sộ, MC đang kích động đọc tên của chiến binh cơ giáp đoạt giải.
La Tiểu Lâu hướng ánh nhìn lên, quả nhiên thấy không ít người quen.
Hạng nhất, Nguyên Tích hạng hai, là vị sĩ quan mua linh kiện cấp tám của cậu hạng ba, Thiều Dung hạng bốn, La Thiểu Thiên hạng năm, Nguyệt Thượng hạng sáu, Lăng Tự hạng bảy, mặt búp bê hạng tám hạng chín không biết, hạng mười là Nguyên Nặc.
Khi MC đọc tên, La Tiểu Lâu vẫn luôn nhìn Nguyên Tích. Tuy chỉ xa nhau hơn mười ngày mà cậu đã cảm thấy như dài đằng đẵng rồi.
125 cảm động: “Tôi phát hiện ra mình gần như bắt đầu nhớ Nguyên Tích rồi, tuy ngài ấy lúc nào cũng thô bạo.”
Trên màn hình, Nguyên Tích đang bước lên bục trao giải, người trao giải hiển nhiên kích động hơn nhiều so với người nhận giải. Ông ta chúc mừng Nguyên Tích, sau đó mời Nguyên Tích quán quân nói vài lời với mọi người. Nguyên Tích cầm cúp và phần thưởng trong tay, liếc nhìn xuống khán đài phía dưới, sau đó lẳng lặng nói: “Tôi hy vọng người tôi thích có thể ở đây, sau đó tự tay tôi sẽ trao cúp và phần thưởng vào tay cậu ấy, tiếc rằng cậu ấy không có mặt.”
Trong giây phút đó, vị quán quân ấy có vẻ vô cùng cô quạnh.
Xung quanh im lặng một giây, sau đó vang lên tiếng thét chói tai. Ngay cả quảng trường cũng có không ít người reo hò cảm động.
“Người đó nhất định là rất hạnh phúc.” La Tiểu Lâu nghe thấy có người kích động nói như vậy, lòng cậu không biết là cảm giác gì.
“Đúng đó, hôm trước đưa tin, Nguyên Tích là vương tử điện hạ của đế đô chúng ta. Là khát vọng và lý tưởng của biết bao chàng trai cô gái trong toàn bộ Liên Bang —— Dù chỉ đứng từ xa liếc nhìn anh ấy một cái, tôi cũng đủ hạnh phúc để ngất xỉu rồi.” Một người si mê nhìn màn hình mà nói.