La Tiểu Lâu nhìn người kề cận trước mặt, ngây người nửa ngày, đột nhiệt khẽ lẩm bẩm một câu: “Chỉ có lúc này đây, cơn mơ mới chân thật đến vậy…” Nói xong thuần thục gạt con dao găm Nguyên Tích đang đặt trên mặt mình xuống —— 125 giả chết thầm thét lên, rốt cuộc bình thường cậu mơ cái quái gì thế?! Quả nhiên tự bản thân cậu cũng cho rằng phải bị bạo hành gia đình đúng không a a —— Sau đó La Tiểu Lâu vòng tay lên cổ Nguyên Tích.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc của Nguyên Tích, hô hấp ấm áp, thậm chí cả hơi thở cường thế bá đạo của hắn cũng khiến La Tiểu Lâu cảm thấy vui mừng, đến nỗi cậu không kiềm chế được mà đưa tay vuốt ve bờ vai trơn láng và dẻo dai của Nguyên Tích.
Tuấn mỹ đến vậy, dũng mãnh đến vậy, ngay cả vẻ mặt lạnh lùng cũng khiến người ta mê muội, đây là người của cậu —— La Tiểu Lâu nhướn người lên, ôm lấy cơ thể đã trở nên cứng ngắc của Nguyên Tích, mân mê bờ môi mỏng đang mím chặt, mềm mại mà đẹp đẽ, khiến kẻ khác hoài niệm.
La Tiểu Lâu cảm thấy hôm nay thật may mắn, dù là mơ, cậu cũng rất ít khi mơ thấy Nguyên Tích, nhất là khi hắn thấu tình đạt lý đến mức để mặc cậu cợt nhả như thế này.
La Tiểu Lâu hôn say đắm, rất lâu, đến khi cảm thấy thỏa mãn mới khẽ tách ra, vươn đầu lưỡi liếm láp, thở dài khoan khoái. Có lẽ, cậu nên làm một cái gì đó hơn thế, như —— La Tiểu Lâu trừng mắt, nhổm nửa người lên cố gắng áp Nguyên Tích xuống giường.
Oái? Chờ chút, tình huống gì đây? Chừng như ngay giây tiếp theo khi định hành động thì La Tiểu Lâu đã bị gằn xuống giường, sau đó Nguyên Tích điên cuồng hôn lên môi cậu, vừa hôn vừa mò mẫm khuôn mặt của cậu.
Được, được rồi, dù là mơ nhưng như thế này cũng nhiệt tình quá đi. La Tiểu Lâu quay cuồng nghĩ. Tuy cũng rất thoải mái, nhưng hình như không giống với dự tính ban đầu của cậu thì phải…
Lại —— lại còn, con dao găm kia có tận chức tận tránh quá lên không đấy? La Tiểu Lâu thở hổn hển, đầu tiên là cảm thấy trước ngực mát lạnh, khiến cậu không nhịn được khẽ run lên, định lùi lại thì bị ôm chặt hơn, con dao găm lạnh lẽo theo quần áo dần dần di chuyển xuống phía dưới.
Mà người ôm cậu thực sự rất mạnh mẽ và nóng rực, quả thực là băng hỏa lưỡng trọng thiên, vừa hạnh phúc lại như vừa đày đọa. La Tiểu Lâu cứng người, nhất thời không biết nên lùi hay tiến. Trời ơi, con dao găm chết tiệt kia đã lần tới mép quần ngủ của cậu rồi!
nguyên văn 冰火两重天 là một cụm từ dùng để chỉ về công pháp, nó cũng có nghĩa là một công pháp mà hàm chứa cả hai thuộc tính băng và hỏa đó… Từ trọng thiên là thêm vào để cho câu thêm trau chuốt và hay hơn thôi, chứ ko có hàm nghĩa gì cả (theo tangthuvien). Trong trường hợp này ta có thể hiểu là trong cơ thể LA TIểU LÂU đang tồn tại 2 cảm giác đối lập nhau.
Cảm giác tỉnh táo và thoáng chút xấu hổ cũng không duy trì được bao lâu, tình cảm mãnh liệt nhanh chóng thổi bùng hai người trên giường. La Tiểu Lâu mơ màng tuyên thệ, lần sau, nhất định lần sau cậu sẽ thành công! Tuy như thế này cũng thích thật đấy, nhưng mà cũng kịch liệt quá đi…
Nguyên Tích ảo não nhìn La Tiểu Lâu cuộn mình dưới thân, đáng lẽ định giáo huấn cậu một trận ra trò! Ít nhất không cho phép La Tiểu Lâu được tùy tiện nuôi dưỡng ý định bỏ nhà trốn đi nữa.
Cơ mà, tình huống hiện tại rõ ràng đã không còn thích hợp nữa rồi —— Nô lệ chết tiệt này, quả nhiên chỉ biết sắc dụ hắn!
Nguyên Tích tức giận lật chăn lên, ôm chặt La Tiểu lâu trần như nhộng vào lòng. Dưới chiếc chăn tối màu, trên cơ thể trắng nõn chi chít vết tích *** mập mờ, mái tóc đen ấm ướt rũ xuống theo nếp. Tựa như bản thân La Tiểu Lâu, nhiệt tình nhưng ngoan ngoãn, sau khi phản kháng vô hiệu, cậu tự động tự giác phối hợp theo hành động của hắn.
Còn nụ hôn ban đầu kia, đủ để nói rõ ngay cả trong mơ La Tiểu Lâu cũng nhiệt tình và yêu hắn đến thế nào. Nguyên Tích chăm chú ngắm nhìn La Tiểu Lâu say ngủ, khuôn mặt dần đỏ lên. Không phải không phải, không phải lúc nãy hắn hồi hộp đâu! Hắn chỉ là cảm thấy hơi chóng mặt thôi!
…
La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn, cậu nhớ rõ tối hôm qua ngủ rất sớm, tại sao bây giờ lại mệt mỏi thế này? Chẳng lẽ là giấc ngủ kém chất lượng ư?
La Tiểu Lâu từ từ nhớ lại giấc mơ hoang đường đêm qua, cậu dây dứa với Nguyên Tích như vầy như vầy, còn —— còn yêu cầu hắn nhiều hơn. Trời ơi, còn cái gì mất mặt hơn nữa đây?
Chờ chút! Lúc rời giường, La Tiểu Lâu mới nhận thấy tình hình còn nghiêm trọng hơn, thắt lưng cậu đau nhức, dường như cả người còn mang theo cảm giác thỏa mãn, cảm giác quen thuộc này đã lâu lắm rồi không có.
Sắc mặt La Tiểu Lâu trắng nhợt, bước liêu xiêu ra cửa, cấp tốc mở ra, sau đó thò đầu ra ngoài.
Trước mặt, Ngải Phàm đang đứng cạnh bàn vừa bày bát đĩa vừa nói: “Cơm trưa đã sẵn sàng, nếu anh rốt cục cũng chịu rời giường thì —— a, anh là ai?!”
Hả? Anh là ai?
La Tiểu Lâu sửng sốt, vội đưa tay sờ lên mặt, cảm giác không giống, cậu lập tức nhận ra mặt nạ hóa trang của mình đã bị tháo xuống.
“Chính là người mà em nghĩ, anh chỉ là bỏ hóa trang đi thôi.” La Tiểu Lâu cố gắng điềm đạm nói.
Ngải Phàm trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu, có lẽ do khuôn mặt lúc trước quá xấu xí, nên diện mạo hiện giờ trông rất xinh đẹp.
Giới thiệu hoàn tất xong, La Tiểu Lâu khó hiểu đi ra ngoài, hử? Tất cả đều bình thường?
Chưa được hai bước, La Tiểu Lâu đã thấy trên hai chiếc ghế sô pha xa xa là Arthur và Nguyên Tích đang chia nhau ngồi, bước chân cậu lập tức dừng lại, hóa đá tại chỗ.
“Hiển nhiên, có lẽ cậu nên bằng lòng giải thích cho chúng tôi một chút, về vị hôn phu của cậu?” Arthur mặt mũi bầm dập hung dữ nói, phong độ và sát khí thường ngày giờ đã bị thay thế bằng vẻ nhếch nhác thảm hại.
Nguyên Tích đỡ hơn gã, quần áo hơi lộn xộn, lúc này đang lạnh lùng tia thẳng vào La Tiểu Lâu. Mà tay hắn đang tung lên tung xuống một viên ngọc thạch màu xanh lục nhìn quen mắt đến mức tức lộn ruột.
La Tiểu Lâu gần như muốn ngất xỉu ngay lập tức, cậu đang nằm mơ đang nằm mơ —— quan trọng nhất là tối hôm qua cậu thực sự không có làm gì quá giới hạn chứ a a a!
Nguyên Tích đứng dậy bước tới chỗ La Tiểu Lâu, cởi áo trùm lên bộ đồ ngủ được đóng khuy đến tận nút cuối cùng trên người La Tiểu Lâu, sau đó nở một nụ cười xấu xa ớn lạnh, vô cùng nhã nhặn mà nói: “Em yêu, em không định giới thiệu một chút sao?”
La Tiểu Lâu rùng mình, không dám lùi lại, cậu đứng như trời trồng, lắp bắp: “Hi, đã lâu không gặp ——” đang chào bằng TA đó ạ =))))))))
“Đúng vậy, cách chào hỏi này khiến người ta cảm động quá, làm anh nhớ ra một chuyện, chúng ta cần nói chuyện cho rõ ràng.” Nguyên Tích cười xán lạn hơn, “Tại sao lúc đó lại chạy trốn?”
“Anh nghe em giải thích đã, hoàn toàn là hiểu lầm thôi! Em không muốn bỏ đi! Em chỉ —— chỉ muốn xác định một việc, là việc riêng của em, sau đó không cẩn thận lên phi thuyền của Arthur, em muốn anh và Arthur chào hỏi nhau.” La Tiểu Lâu lập tức nói, song song liếc nhìn vẻ mặt của Arthur, cẩn thận bổ sung: “Nhưng, đi cùng với Arthur là chính xác, anh không biết em đã phát hiện ra gì…”
Nghe đến đó, mắt Nguyên Tích và Arthur đồng thời trợn lên.
Ngải Phàm và 125 kính nể nhìn La Tiểu Lâu, bị vây giữa hai cơn bão, cảm giác đó nhất định phải gọi là tuyệt vời không hơn.
Arthur đen mặt nghiến răng nghiến lợi mở miệng đầu tiên: “Tại sao cậu không nói cho tôi biết cậu đã đính hôn?”
Thì thực chất có đâu, nhưng La Tiểu Lâu không dám nói thật, chỉ có thể mờ mịt nhìn Arthur hỏi ngược lại: “Thế thì có liên quan gì?”
“Nếu vị hôn phu của cậu là vương tử duy nhất thì rất có liên quan đấy.” Arthur lạnh lùng đáp lại.
“Chuyện ấy tôi cũng chỉ biết sớm hơn anh có vài ngày thôi.” La Tiểu Lâu chán nản nói, cậu có thể nói kỳ thực cậu mới là người bị hại được không? Thân phận của Nguyên Tích tuyệt đối mang nhiều phiền phức đến cho cậu hơn là có lợi, nhưng trước đó, cậu thích Nguyên Tích, không còn cách nào, cậu chỉ có thể nỗ lực hơn, đứng trên cùng vạch xuất phát với Nguyên Tích.
Đề cập tới vấn đề thân phận, Nguyên Tích cau mày, liếc nhìn Arthur, “Quả thực cậu ấy không biết thân phân của ta, hơn nữa, lần này ta không hề có hứng thú với lũ cướp vũ trụ, ta chỉ muốn mang người của ta trở về gặp cha mẹ thôi.” Nói xong, Nguyên Tích lại ân cần nhìn La Tiểu Lâu,: “Còn vấn đề của chúng ta, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để giải quyết.”