Nguyên Tích nghiêm mặt ngồi dậy, nhìn La Tiểu Lâu chừng 10s mới nói:” Suy đoán của em phải có sự chắc chắn, nếu ko ta sẽ cho rằng em cố ý ko để ta ngủ…”
La Tiểu Lâu ngây ra, cậu tuyệt đối ko có ý này mà!
La Tiểu Lâu ko chú ý đến biểu tình ko kiên nhẫn của Nguyên Tích, cậu nhìn Nguyên Tích tóc tai hỗn độn, áo ngủ nửa mở nửa khép, bộ dạng vừa ngạo mạn lại vừa khêu gợi của Nguyên Tích mà nuốt nước miếng, nói:” Thực vật kia có thể tạo ra bóng dáng của chúng ta trong nước thì đại khái cũng có thể tạo ra bóng dáng 1 tòa cung điện đc. Anh nghĩ lại mà xem, 1 tòa cung điện ở tít sâu dưới lòng hồ là ko phù hợp thực tế chút nào.”
Nguyên Tích trừng La Tiểu Lâu, nói:” Ý của em là 1 tòa cung điện trôi nổi trên không trung thì phù hợp thực tế hơn sao – ” nói tới đây Nguyên Tích bỗng dừng lại 1 chút rồi tiếp:”đc rồi, ngày mai chúng ta thử xem trên không trung thế nào.”
La Tiểu Lâu biểu đạt ý nghĩ của mình xong mới phát hiện sắc mặt Nguyên Tích ko tốt, cậu lập tức xoay người nằm xuống, trong vòng vài giây đã điều chỉnh hô hấp rất là có quy luật, làm ra trạng thái “ta đã ngủ say, đừng quấy rầy”
Nguyên Tích động động môi, tuy sắc mặt ko tốt nhưng cũng ko nói gì. Khi nằm xuống liền thuận tiện nằm gần sát La Tiểu Lâu 1 chút – cho đến khi La Tiểu Lâu sát bên cạnh mới thôi.
Ngày hôm sau La Tiểu Lâu đến phòng làm việc từ rất sớm. Sắc trời bên ngoài vẫn tối đen, vẫn chưa qua hết ban đêm ở Renda tinh cầu.
Phần lớn công việc là rửa sạch cơ giáp, kiểm tu cho cơ giáp cũng đc làm xong nhanh chóng. Chỉ có điều 125 vẫn chưa có động tĩnh gì, La Tiểu Lâu quan sát nửa ngày cũng chưa tìm ra biện pháp gì nên cậu lại càng cảm thấy nóng lòng, bất an.
Ăn sáng xong, Nguyên Tích liền đưa ra ý tưởng đêm qua của La Tiểu Lâu. Sau đó tuyên bố hôm nay hắn và Nguyệt Thượng sẽ dẫn dắt 2 tổ đi tìm kiếm trên không trung, phạm vi tìm kiếm là khu vực bọn họ bị thực vật tấn công hôm qua.
Lần này Nguyên Tích từ chối lời đề nghị đưa theo binh lính của thuyền trưởng Kent. Qua chuyện xảy ra hôm qua, thuyền trưởng Kent cũng hiểu đc nên ko khuyên thêm nữa, nhưng vẫn đặc biệt đề nghị để Lăng Tự đi cùng, có chuyện gì cũng phải liên lạc về chiến hạm.
La Tiểu Lâu ngồi ở ghế phó điều khiển trong Vân Thiên nhìn ra bên ngoài. Chắc do trời nhiều mây nên bên ngoài vẫn đen kịt, ko thấy bất kỳ ngôi sao nào.
Đèn pha của cơ giáp có thể giúp mọi người nhìn thấy tới cách xa 500m. Tuy trời nhiều mây nhưng ko có sương mù, rất nhanh sau đó mọi người đã đi đến vùng không trung trên cái hồ lớn hôm qua.
Nguyên Tích và Nguyệt Thượng thương lượng với nhau rồi quyết định chia 8 người thành 4 tổ tìm kiếm 4 phương hướng, dặn dò mọi người chú ý giữ liên lạc với nhau. Nguyên Tích và Nguyên Nặc thành 1 tổ, 2 cái cơ giáp bay về phía đông nam.
Nửa giờ sau La Tiểu Lâu bắt đầu buồn bực, chẳng lẽ mình đoán sai rồi? Nếu đoán đúng thì tại sao tìm kiếm lâu như vậy vẫn chưa thấy gì? Trên bầu trời đêm yên tĩnh này, ngoài vài chùm ánh sáng tìm kiếm ra thì chẳng còn gì cả.
Thấy Nguyên Tích nhìn qua mình, La Tiểu Lâu lập tức bày tỏ sự tức giận của mình:” Cái tòa thành quái quỷ này ko biết chạy đi đâu chứ. Chẳng lẽ nó có cả chân để chạy hay sao?”
Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu 1 cái rồi lại bình tĩnh quay đầu tiếp tục tìm kiếm. Đến khi các tổ báo cáo đều ko thấy gì thì có người đưa ra ý kiến ko nên tìm ở không trung nữa bởi này ko hợp lẽ thường.
Nguyên Tích ko nói gì, Vân Thiên vẫn tiếp tục bay lên cao hơn, cơ giáp của Nguyên Nặc theo sát đằng sau.
“Có lẽ ở trên này thực sự ko có tòa thành. Ở đây ko có cái gì cả, chỉ có khối mây kia – ” La Tiểu Lâu đang chán nản nói với Nguyên Tích thì Vân Thiên bỗng chấn động mạnh, cậu ko kịp phản ứng liền bị lệch người qua bên cạnh.
Nguyên Tích lập tức kéo La Tiểu Lâu ngồi ngay ngắn lại, mở ra trang bị an toàn cho La Tiểu Lâu, còn tay kia thì nhanh chóng đặt chỉ lệnh cho Vân Thiên bay xuống đồng thời nói với Nguyên Nặc:” Ở bên trên có cái gì đó, bay thấp xuống dưới đi.”
Khi bay thấp xuống khoảng 20m, Nguyên Tích mới cho Vân Thiên dừng lại. La Tiểu Lâu choáng váng cả đầu óc, hỏi:” Có chuyện gì vậy?”
Nguyên Tích híp mắt nhìn bầu trời đêm trên màn hình, nói:” Lần này em đoán đúng rồi. Tòa thành đúng là ở nơi này, nó ở cách hơn 10m ngay trên đỉnh đầu chúng ta.”
La Tiểu Lâu giật mình, mở to mắt nhìn màn hình nói:” Nhưng mà trong khoảng 500m này làm gì có cái gì đâu…”
“Là do ngụy trang và cấm chế, tất cả những gì em nhìn thấy đều là giả” Nguyên Tích vừa nói vừa nhắn tọa độ của mình cho những người khác.
Những người còn lại nhanh chóng đi tới, biết đc ở trên có vấn đề nên đều cẩn thận bay ở 1 độ cao an toàn.
“Đã tìm thấy cấm chế, chúng ta dùng pháo phá mở đc chứ?” Nguyên Nặc hỏi.
Nguyệt Thượng lên tiếng ngăn cản:”Ko đc, thông thường những nơi bị phong ấn đều có hệ thống phản kích, đặc biệt là tại nơi thế này, chúng ta nên cẩn thận 1 chút.”
Nguyên Tích đang định nói gì đó thì Thiều Dung đã nói trước:” Để tôi xuống xem xét trước đi.” Sau đó Thiều Dung liền nhảy ra khỏi cơ giáp của mình rồi tiếp tục nhảy lên bả vai của cơ giáp Nguyệt Thượng. Cơ giáp của Nguyệt Thượng bay lên phía trên cao cho đến khi Thiều Dung ra hiệu dừng lại.
Thiều Dung giơ tay sờ sờ phía bên trên, ngay tại lúc hắn chạm đến cái gì đó, bầu trời bỗng vang lên tiếng gầm rú.
Mọi người lập tức lùi lại. Nguyệt Thượng cũng điều khiển cơ giáp lui lại, nhưng khi lùi lại đến hơn 10m hắn mới phát hiện Thiều Dung ko đi cùng mình mà đang 1 mình lẻ loi bám vào bầu trời đêm.
Nguyệt Thượng biến sắc đứng lên khiến Á Bá ngồi cạnh hắn hoảng sợ. Á Bá nhìn tình hình bên ngoài, nói:” Ngài đừng vội, tình hình ko nghiêm trọng như ngài nghĩ vậy đâu.”
Nguyệt Thượng mím chặt môi nhìn Thiều Dung đang lơ lửng giữa không trung, sau đó hắn lại nhìn thấy có 1 thứ gì đó đang từ từ hiện ra rõ ràng trên bầu trời đêm. Đến khi thấy đc toàn bộ hình dạng của thứ kia Nguyệt Thượng mới thở phào ngồi xuống. Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
La Tiểu Lâu trợn mắt há mồm mà nhìn tòa thành đc bao bọc trong 1 cái lồng trong suốt đằng trước, nói:” Đúng là tòa thành ở nơi này thật, lại còn tràn đầy bảo thạch (đá quý) nữa chứ. Trời ơi, giá trị của nó ít nhất cũng…”
Nguyên Tích trừng mắt với La Tiểu Lâu, nói nhỏ:” Im miệng!” Cậu ta sao có thể chỉ cảm thán về giá trị của nó thôi chứ, trong khi tần số công cộng đang đc mở thế này! Ko lẽ mình kiếm tiền nuôi gia đình quá ít, ko đủ cho La Tiểu Lâu xài hay sao? Nhưng mà mình cũng đc xem như là 1 trong những người giàu có nhất Đế quốc đi, sao mà ít tiền đc chứ. Nguyên Tích bỗng nhớ tới mình cùng La Tiểu Lâu đã ký kết khế ước hoàng gia cao cấp nhất: khế ước thánh huyết, nội dung là: địa vị ngang hàng, cùng vinh cùng nhục, tất cả sở hữu gồm tài phú và sinh mệnh đều là của chung, tâm linh tương thông. Về mục tâm linh tương thông thì lúc này mình mới chỉ mở ra đc công dụng tìm người, nhưng tài phú của mình thực sự đã chia cho La Tiểu Lâu 1 nửa rồi. Chuyện này có nên nói cho La Tiểu Lâu biết ko? Ko đc, La Tiểu Lâu vẫn chưa biết mình lén ký kết khế ước cao cấp nhất với hắn.…
Thiều Dung vẫn đang bám vào cái lồng trong suốt kia. Trong tiếng động lớn, cái lồng kia từ từ biến mất. Tòa thành vừa hoa lệ vừa to lớn kia hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người.
Quỷ dị hơn là đất đai của tòa thành kia cũng trôi nổi trên không, độ dày rất lớn và diện tích cũng ko hề nhỏ. Lúc này Thiều Dung đã đứng trên mặt đất rồi, điều này chứng tỏ tòa thành kia là có thật!
Mặc dù đã đoán ra trước nhưng khi tòa thành thực sự xuất hiện trước mắt mình La Tiểu Lâu vẫn bị khiếp sợ:” Chúng ta ko phải đang ở trong thế giới ma pháp chứ…”
Lúc này Thiều Dung phất phất tay với bọn họ.
Mọi người cẩn thận cho cơ giáp đứng trên mặt đất nổi lơ lửng đó, rồi nhảy ra khỏi cơ giáp. Dưới chân bọn họ là đất bằng, chung quanh tòa thành còn có cây cối xanh um tươi tốt. Có thể nói nơi này chính là 1 tòa đảo nhỏ nổi lơ lửng giữa không trung.
Nguyên Tích nhìn tòa thành nói:” Đây chính là Renda phong ấn.”
Nguyệt Thượng cũng cảm thán:” Trải qua bao nhiêu nguy hiểm, cuối cùng chúng ta cũng tới rồi.”
La Tiểu Lâu thì lại giật giật co mắt, lấy tay đè lên trái tim đang đập càng lúc càng nhanh, từ từ đi lại gần Nguyên Tích.
Hách Nhĩ tò mò ngồi xuống nghiên cứu đất đai dưới chân, nói:” Đất đai và nham nhạch đều ko có gì đặc biệt, nó có thể nổi tại không trung chỉ có thể do 1 nguyên nhân: tòa đảo nhỏ này chính là một phi hành khí.”
Kết luận này khiến mọi người đều trầm mặc, hiện tại nhân loại không có khả năng chế tạo ra loại phi hành khí có quy mô thế này đc. Loại văn minh này khiến người ta vừa khiếp sợ lại vừa khát khao. Bởi vậy cho nên qua nhiều năm vẫn chưa có người thành công vượt qua như vậy rồi mà Quân bộ vẫn ko xóa bỏ nhiệm vụ này.
Mộ Thần quan sát chung quanh 1 chút, nói:” Tôi cũng nghĩ vậy. Hơn nữa, tòa phi hành khí này có thiết trí ngụy trang, mà ngụy trang này ko chỉ có lồng phòng hộ mà còn có sương khói ở phạm vi rộng tạo ảo giác bầu trời u ám.”
Nguyên Tích nhìn tòa bảo thạch kia, nói:” Chúng ta vào xem.”
Mọi người thu hồi cơ giáp, lấy ra vũ khí tùy thân đi vào tòa thành.
Tòa thành im lặng đến mức đáng sợ. Càng tới gần tòa thành, La Tiểu Lâu lại càng bất an, cậu thậm chí còn muốn xoay người bỏ chạy. La Tiểu Lâu cảm thấy đang có 1 cỗ ác ý vẫn luôn nhằm vào mình kể từ khi đặt chân đến Renda tinh cầu đến giờ, và lúc này lại càng ác ý hơn.
Nguyên Tích quay đầu lại nắm chặt tay La Tiểu Lâu, đưa 1 khẩu súng đồng thời mở ra lồng phòng hộ cho La Tiểu Lâu.
Nguyệt Thượng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Thiều Dung nhưng khi thấy động tác của Nguyên Tích thì sắc mặt liền có chút khó coi.
Mọi người đi tới trước mặt tòa thành lại bị kinh ngạc lần nữa bởi tòa thành này có tận 3 cửa vào.
Nguyên Tích nói:” Chia tổ ra tìm, liên hệ ngay với mọi người khi có tin tức.”
Nguyệt Thượng gật đầu nói:” Hảo.”
Nguyên Tích nhìn đám người đằng sau Nguyệt Thượng, tạm dừng vài giây rồi nói với Nguyệt Thượng:” Chú ý an toàn.”
Nguyệt Thượng vui vẻ cười nói:” Lần nào nghe anh nói câu này em cũng rất cảm động. Anh yên tâm, em chưa yếu tới mức cần người khác bảo hộ.”
Nguyên Nặc xụ mặt, quay đầu nhìn thoáng qua La Tiểu Lâu đang đứng sau lưng Nguyên Tích, mấp máy môi nhưng ko có nói gì. Đc rồi, cho dù anh họ ko nói La Tiểu Lâu phải chú ý an toàn nhưng cậu biết khi gặp nguy hiểm anh họ sẽ ko tiếc sinh mạng để bảo vệ La Tiểu Lâu.
Nguyên Tích mang theo vài người đi vào cửa bên trái, Nguyệt Thượng thì dẫn người tổ mình đi vào cửa bên phải, cửa ở giữa vẫn để đóng như cũ.