Nguyên Tích nắm phần văn kiện trong tay, trong mắt mang theo sát khí nồng đậm, nói “Cha, con sẽ xử lý chuyện của Kim gia, còn cả kẻ đã phát tán video này nữa”. Có người điều tra và thả ra video này, dù là để giúp La Tiểu Lâu thực đi nữa nhưng nếu thân phận thực của La Tiểu Lâu mà lộ ra thìđây cũng chẳng phải chuyện tốt, Nguyên Tích càng không hy vọng Nguyên Liệt tự điều tra xuống sâu nữa.
Y quả thực có kế hoạch để những người đối diện này đều biết được thân phận thực của La Tiểu Lâu, nhưng có phải là bây giờ hay không thì còn chưa chắc chắn. Trước khi bọn họ có thể chấp nhận một thân phận khác của La Tiểu Lâu, y không hy vọng La Tiểu Lâu cùng người nhày có phát sinh xung đột gì hết.
Nguyên Liệt nhìn Nguyên Tích một lát rồi mới nói “Nếu con muốn thế thìđương nhiên có thể” sau đóông quay đầu trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, dị thường nghiêm khắc mà nói “Tuy rằng chúng ta cũng không phải đặc biệt để ý thân phận con, nhưng cha không hy vọng con có điều gì giấu diếm người đối diện con”.
La Tiểu Lâu gật gật đầu, thực sự, cậu hoàn toàn không có giấu diếm Nguyên Tích điều gì.
“Cậu về nghỉ ngơi trước đi. Chuyện kia không cần để ý quá. Sáng ngài mai ta sẽ cho thầy thuốc đến kiểm tra sức khỏe lại cho cậu”, Nguyên Liệt nhìn đứa con dâu gầy yếu, nghĩđến những bất hạnh mà trước đây La Tiểu Lâu phải chịu, an ủi một cách thiếu chuyên nghiệp.
Phượng Già Lăng tâm lý hơn, cầm cổ tay La Tiểu Lâu, cười nhẹ nhàng “yên tâm”.
La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy cái tay của Phượng Già Lăng đang cầm mình lạnh lạnh, phi thường thoải mái. Đang ngây người thì phát hiện sắc mặt của Nguyên Liệt bệ hạ có chút không đúng.
Phượng Già Lăng bệ hạ hợp thời mà thu tay lại, chờ La Tiểu Lâuđi khỏi mới nói với Nguyên Liệt “Thân thể nó không có việc gì”.
Nguyên Liệt hừ một tiếng rồi mới quay qua nói với Nguyên Tích “Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói một tiếng, con tốt nhất là hiểu rõnó, bằng không, nếu một ngày thực có chuyện xảy ra, con không bảo hộ kịp cho nóđược, lúc ấy muốn hối hận cũng đã muộn”.
Nguyên Tích sửng sốt, lập tức nói “Conđã biết, cha”.
Nguyên Tích xoay người ly khai, Phượng Già Lăng liếc nhìn Nguyên Liệt một cái rồi nói “Em tưởng anhđã không còn ngại chuyện kia nữa chứ?”
Nguyên Liệt lập tức nói như đinh đóng cột “Anhđương nhiên đã sớm không ngại, chẳng qua nó là con anh, anh chỉ chia sẻ một chút kinh nghiệm mà thôi”.
Phượng Già Lăng nhíu mày nghi ngờ, nhìn Nguyên Liệt quay trở lại với bàn làm việc bề bộn sổ sách, xoay người rời khỏi.
Nguyên Liệt do dự hai giây, đứng dậy đi theo. Tối đông lạnh rồi, ông không đành lòng để vương phi của mình phòng đơn gối chiếc.
Tại phủ của Thủ tướng Liên bang xa xôi, Nguyệt Thượng đang sa sầm sắc mặt mà trò chuyện cùng An Hoa Cẩm.
An Hoa Cẩm nói “Bọn họ bây giờ đã hoàn toàn bị rơi vào thế hạ phong, không chắc có thể lấy được đến vật kia đâu”.
Nguyệt Thượng nhăn lại lông mày “Tuy biết là nhàđó rất ngu nhưng tôi thực không thể tưởng được bọn họ lại ngu xuẩn đến trình độ như thế này”.
An Hoa Cẩm lạnh lùng nở nụ cười, cũng không đáp lại. Kim lão phu nhân có thể xem như là người duy nhất sáng suốt trong đám người ngu ngốc của Kim gia, nhưng bà ta lại vì tư lợi màđi sai mất một nước cờ trọng yếu, đáng sợ hơn nữa là, vì sai lầm của bà, mọi người giờ đây đều biết làLa Tiểu Lâu chẳng hề có chút quan hệ huyết thống gì với Kim gia, sẽ chẳng có ai dám kết giao với nhàđấy nữa cả. Sai lầm của bàđã chẳng có cái giá nào có thể bù lại được.
“Kế tiếp phải làm sao đây?” An Hoa Cẩm hỏi.
“Bỏ qua Kim gia, điều tra mẹ đẻ của La Tiểu Lâu. Hắn từng nói qua, trừ khi chúng ta có cơ giáp cấp 10, không thì rất khó có thể đối phó lại tình huống trước mắt” Nguyệt Thượng ngắn gọn mà nói. Nói tới đây, hắn có vẻ như nghĩ tới điều gìđó, hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, thêm một câu “Còn nữa, đừng gây chuyện với LaThành Vận”.
“Được, vậy tôiđi điều tra cái người phụ nữ tên Lê Khuynh trước” An Hoa Cẩm nói xong thì tắt đi màn hình liên hệ.
Thiều Dung đang đứng ở trong phòng, nghe thấy cái tên Lê Khuynh kia, ánh mắt chợt lóe, nhanh chóng cúi đầu giả như đang nhìn tư liệu trong tay.
“Đám người Kim gia kia thì sao?” Tô Lan hỏi.
“Không cần để ýđến bọn họ nữa” Nguyệt Thượng thản nhiên nói xong, xoay người đi về phía phòng họp.
Mà lúc này, ở Kim gia, mọi chuyện cũng đã loạn cả lên, Kim Tú Trình không ngừng vỗ lưng thuận khí cho tổ mẫu của mình, lại tự mình bưng dược cho tổ mẫu uống, xong xuôi mới lên tiếng “Bà nội, cái này cũng không thể trách ngài được, chúng ta sao biết được người đàn bà kia lại ác độc đến thế kia chứ!”Kim lão phu nhân qua hơn nửa ngày mới thở được bình thường, nhưng là trông giàđi đến mấy chục tuổi, vẻ ung dung trên mặt đã bị nét mỏi mệt thay thế, bà phất tay, chậm rãi nói “A Tú, Kim gia … Kim gia tuy rằng không thể so với hồi xưa nhưng cũng chẳng đến mức suy tàn … một năm gần đây, thế gia xung quanh thậm chí bắt đầu nối lại quan hệ với chúng ta, nhưng là sau chuyện này … chỉ sợ …”.
Sắc mặt Kim Tú Trình vô cùng khó coi, màcha cùng mấy người thúc thúc thì đứng phía sau hắn, cúi thấp đầu không nói câu nào, chờ đợi quyết định của đương gia Kim tộc, màđám em trai em gái của Kim Tú Trình thì lại càng không dám lại gần.
“Nếu thực sự không được thìconđi liên hệ những người đó, nói là chúng ta Kim gia đã làm tất cả những gì có thể …Ít nhất, bây giờ, đãđến nước này, em gái của con tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện…” Kim lão phu nhân nói.
Bà ta còn chưa nói xong, một vị thẩm thẩm ở phía sai đã oán giận lẩm bẩm “Ngài còn băn khoăn con nha đầu kia làm gì, nếu không phải tại nó, nhà chúng ta đâu có thê thảm như vậy”.
“Ngươi câm miệng!” Kim lão phu nhân rống giận, kịch liệt ho khan, trong lòng lại vô cùng bối rối. Người vừa lên tiếng cũng bị chồng kéo lại mà dạy bảo tượng trưng vài câu.
“Vợ lão ngũ này, mặc dù tai họa này là do Kim Đường nha đầu gây ra, nhưng hôn sự của nàng cũng mang đến cho Kim gia không ít ưu đãi, hơn nữa, một nhà lão đại đã góp rất nhiều công sức để gây dựng lại Kim gia. Nếu giờ chúng ta buông tay với Kim Đường nha đầu, đó mới thực sự là tiền mất tật mang” Kim lão phu nhân dù tức giận nhưng vẫn tận tình giảng giải.
Đúng lúc này, cửa lớn chợt mở, một cô gái tóc dài mặc bộ đầm trắng tiến vào, diện mạo của nàng có vài phần tương tự Kim Tú Trình, rất xinh đẹp, nhưng lúc này, ánh mắt của nàng lại sưng đỏ, sau khi đẩy cửa vào đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức chạy tới trước giường Kim lão phu nhân “Bà nội!”.
Kim Tú Trình nhìn em gái song sinh của mình, hơi nhíu mày.
“Được rồi, nha đầu, conđứng lên đi, chúng ta sẽ không vứt bỏ ngươi đâu”.
“Nội à, lại xảy ra chuyện rồi …” Kim Đường nhỏ giọng nói trong tiếng nấc.
Mọi người trong phòng đều sửng sốt, lập tức có người mở báo mạng, tiêu đề HOT của trang bìa đã thay đổi “Kim gia yêu cầu vương tử phi hỗ trợ, lý do là Kim gia tiểu thư thiếu nợ một khoản cá cược lớn”–“Cô cô cùng chất nữ. Nữ nhân của Kim gia làm người đời phải nhìn với cặp mắt khác xưa”…
Một mảnh không khí yên lặng đến quỷ dị bao trùm căn phòng, một lát sau, một giọng nữ đầy oán giận cuối cùng cũng không nhịn nổi mà cất lên “Nhà này, thực sự không còn đường sống nữa rồi!!!”
Vẻ mỏi mệt trên mặt Kim lão phu nhân càng sâu, bà không nhìn vào ánh mắt ‘không thể tin được’ của đứa tôn tử đáng kiêu ngạo của mình, chuyện của Kim Đường vốn là bà gạt hắn, bà cũng gạt đại bộ phận của Kim gia.
Kim Đường còn nhỏ, năm nay bỗng nhiên được đính hôn cùng một vị quyền cao chức trọng, được mời đi chơi một thời gian ngắn, kết quả lại đeo một khoản nợ lớn trở về. Vìđứa cháu gái yêu này, hơn nữa đủ loại điều kiện hấp dẫn mà người kia hứa sẽ cho Kim gia, Kim lão phu nhân đã đồng ý giúp bọn họ đi lấy một vật.
Chỉ vì thứ đó, bọn họ thậm chí còn sửa lại cả gia phả của mình.
“Mau, A Tú, liên hệ người kia, Kim gia bị nguy hiểm. Hắn đã từng nói, thành công hay không thành công đều sẽ tiếp nhận Kim gia chúng ta” Kim lão phu nhân nhanh chóng nói.
Kim Tú Trình bất đắc dĩđứng dậy liên lạc người kia, qua một hồi lâu mới từ quay trở lại nói “Bọn họ nói ba ngày sau sẽ tới”.
“Ba ngày …” Mọi người trong phòng cuốicùng thở ra một hơi, cuối cùng lại có một tia hy vọng.
Thế nhưng, ngày hôm sau, hoàng cung tổ chức họp báo, rất nhiều phóng viên được mời đến, Nguyên Tích lạnh lùng mà ngồi trên ghế salon, không nói gì. Hạ Tá ở bên cạnh thay y trả lời các câu hỏi của phóng viên.
Mà đương lúc các phóng viên đang đầy khí thế mà hỏi này hỏi nọ, một cái thân ảnh bỗng nhiên chạy đến bên cạnh bàn của Hạ Tá, dưới ánh mắt kinh ngạc của các phóng viên, mở rộng miệng, từng tấm ảnh chụp phốc phốc phun ra.
Hạ Tá dùng tốc độ nhanh đến chóng mặt mà nhặt toàn bộ ảnh lên, nhìn một lần, khóe miệng giương cao, đưa cho Nguyên Tích.
Nguyên Tích xem hết, lạnh lùng mà nhìn người máy gia dụng cứng ngắc yên lặng dị thường vô tội của mình một cái, đưa lại ảnh chụp cho Hạ Tá. Hạ Tá cười nói “Đây là hình ảnh của cái mà Kim gia gọi là‘đồ gia truyền’”.
Trên tấm ảnh là cảnh chụp kiếp sống làm giúp việc củaKim phu nhân, mà chiếc vòng cổ màu lam vẫn được đeo trên cổ một vị nữ chủ nhân phong tình vạn chủng, cuối cùng được vị nữ chủ nhân ấy đeo lại cho con mình. Mà sau khi nữ chủ nhân qua đời, Kim phu nhân lập tức tháo cái vòng cổ cầm tới tay mình.
Nguyên Tích biết, nữ nhân trên ảnh chụp không phải là dung mạo vốn có của Lê Khuynh, 125 cũng không phải màu xanh như thế. Hiển nhiên, ảnh chụp đã bị 125 động tay động chân.
125 cứng ngắc mà kiêu ngạo giật giật con mắt. Dám làm đồ giả trước mặt nó. Đúng là vũ nhục chỉ số thông minh của nó mà.
Cuối cùng, Nguyên Tích vẫn đang dựa vào ghế salon, giờ tùy ý mà nâng lên một bàn tay. Toàn phòng nhất thời yên lặng. Nguyên Tích thản nhiên mà nói “Kim gia dám có hành vi cử chỉ vô lễ với thê tử của ta, lại còn cố tình thiết kế hãm hại, đầy xảo trá, phỉ báng em ấy, ta sẽ cho bộ phận tư pháp đến tận nơi thăm hỏi bọn họ. Nếu bọn họ đã có gan làm thì nên có gan chịu đựng hậu quả”.
Đám người Kim gia đã nhận được tin tức này, càng thêm thấp thỏm lo âu, màđêm đó, Kim Tú Trình nhận được liên lạc của người kia, bảo hắn đi đến chỗ họ để thương lượng biện pháp giải quyết.
Nhưng mà, chuyến đi này … cóđi nhưng không có về.
Người kia trực tiếp liên lạc cùng đương gia hiện tạicủa Kim gia – cha của Kim Tú Trình và Kim Đường, nói “Trừ con của ngươi còn tương đối hợp ý ta, những người còn lại của Kim gia chúng ta sẽ không nhận vào làm gì. Các ngươi với chúng ta mà nói, đã hoàn toàn là lũ vô dụng”.
Đương gia mới của Kim gia trực tiếp chết điếng mà ngã ngồi trên mặt đất, bệnh không dậy nổi.
Ngày hôm sau, quân bộ trực tiếp phái người tới, trừ tội danh mà Nguyên Tích đã bày ra, Kim gia còn lòi thêm một cái tội phản quốc. Trên ảnh chụp bằng chứng rõ ràng có cảnh Kim Tú Trình đi vào phi thuyền của liên bang, mà trước đó nữa còn có ảnh Kim Đường thường xuyên đi lại cùng tên mật thám của liên bang.
Hai chiếc phi thuyền của liên bang bị đế quốc chặn lại, bên trong cũng không có Kim Tú Trình, nhưng vật tư chiến lược toàn bộ bị tạm giữ. Sau khi phát hiện có sự can thiệp của thế lực bên ngoài trà trộn vào đế quốc, đế quốc tuy rằng chưa có tỏ thái độ chính xác nhưng chính phủ liên bang cũng đã dị thường bị động.
Nói đến ngọn nguồn, Kim gia chẳng qua chỉ là một quân cờ của liên bang mà thôi. Tổn thất của Kim gia cũng đủ làm những gia tộc bị liên bang gạ gẫm nhanh chóng mà cảnh tỉnh lại.
Cuối cùng, tin tức này cũng không dám nói cho Kim lão phu nhân – gần đây chịu quá nhiều kích động mà ốm liệt giường. Lão ngũ của Kim gia vừa phải chăm sóc lão đại – cũng bệnh – gánh vác gia tộc, vừa phải chạy đôn chạy đáo đảm đương công việc đương gia, vừa hoảng lại vừa vội. Dưới cơn nóng giận, lão bắt Kim Đường cùng vài tên trẻ tuổi thanh tú của chi thứ bí mật đi đế đô.
Nguyên Tích nhìn đến cái thiếp mời kia, mỉm cười hỏi “Hắn gặp ta làm cái gì?”.
Hạ Tá nghiêm trang mà trả lời “Hắn đây là‘có bệnh thì vái tứ phương’, nhưng này cũng chẳng phải chuyện gì xấu”Kim lão ngũ chờ đợi thật lâu trong nớp nớp sợ hãi, cuối cùng cũng gặp được Nguyên Tích. Hắn cười lấy lòng, thái độ cực kì khiêm tốn, đầu tiên biểu thị rằng Kim gia không hề có liên quan đến chuyện của Kim Tú Trình cùng Kim Đường, là do lũ trẻ tuổi giở trò. Thứ hai là hắn đem những người đó bắt lại, đưa cho Nguyên Tích làm nô lệ.
Nguyên Tích nhíu mày. Nô lệ tuy rằng vẫn tồn tại ở một vài tiểu tinh cầu nhưng y chưa từng thấy có kẻ nào tự dưng giao người nhà ra cả. Hơn nữa, cái từ này với y mà nói, có một ý nghĩa đặc thù:–>
Nguyên Tích nhớ tới ‘nô lệ’ của mình,cười cười nói “Được!”.
Kim lão ngũ nhẹ nhàng thở ra, kéo những người kia từ trên xe xuống. Bọn họ đừng trách hắn, có thể đi theo làm người của vương tộc, cũng không tính là chuyện xấu.
Nguyên Tích làm cho người hầu đưa bọn họ đi, sau đó mới lên tiếng “Ngươi đã nói người gây tội đã ở hết chỗ này, vậy thì cái án của Kim gia có thể hủy bỏ, nhưng ta lại không cần nô lệ, nên những người này sẽ được đưa tới một chi nhánh quân bộ, tử tù cũng được đưa tới đó. Nếu bọn họ lập công, cũng có thể cóđược đặc xá. Ta tin bọn họ chắc chắn sẽ cố gắng biểu hiện hết mình”.
Kim lão ngũ ngây dại. Quân bộ? Ông trời, chỉ có tử tù cực kỳ hung ác, bị gia tộc giao ra để làm nô lệ mới bị điều đến chi nhánh kia của quân bộ. Đi đến đấy quả thực là làm khổ dịch. Để cho những cô ấm cậu ấm của Kim gia đi làm cái việc này? Vương tử điện hạ làm sao có thể nghĩ ra được thế chứ?
Hạ Tá nhìn đám mỹ nhân thanh túđi khỏi, lắc lắc đầu. Kim gia đến giờ này rồi mà còn định làm cái trò này sao? Không chọc giận vương tử điện hạ mới là kỳ quái.
Tối đến, Hạ Tá tiến vào văn phòng của Nguyên Tích, ngầng đầu nói với vương tử điện hạ “Điện hạ, việc ngài cho điều tra người đã phát tán tin tức kia, chỉ có thể tra ra là phát ra từ đế đô, có thể khẳng định là không phải từ bác sĩ và y tá của bệnh việc đó, sâu hơn thì không thể nào điều tra được. Còn nữa, Roadđã trở lại rồi”.
Nguyên Tích rõ ràng đang giận điên lên. Y dễ dàng xách La Tiểu Lâu lên, con mắt hung tợn mang theo một tia sáng đỏ “Nghe đây, em đừng hòng cùng hắn rời đi! Nếu emđã quên thân phận của mình thì anh không ngại mà giúp em nhớ tới”. Nói xong y chẳng hề nghe lời giải thích của La Tiểu Lâu, một tay thô bạo mà vặn khóa tay La Tiểu Lâu ra sau.
La Tiểu Lâu lo lắng mà giãy giụa. Đến giờ cậu mới phát hiện bao nhiêu công sức rèn luyện thể lực của cậu trước giờđem so với Nguyên Tích khi tiến hành gia bạo, quả thực chẳng đáng nhắc đến.
“Cưng à, hãy nghe em nói, em không định đi khỏi …”
“Vậy em giấu anh gặp hắn là cóý gì?!” Nguyên Tích quát to, cánh tay đang xách La Tiểu Lâu của yđang run rẩy không ai phát hiện ra. Y cảm thấy trong lòng lửa giận đang thiêu đốt ngút trời nhưng rồi lại không biết làm thế nào để phát tiết. Đánh La Tiểu Lâu sao? Người trong tay mảnh mai như thể y chỉ siết mạnh một cái đãđứt lìa…y hoàn toàn không hạ thủ được.
La Tiểu Lâu cũng không phát hiện Nguyên Tích đã dừng động tác, vẫn tiếp tục giãy giụa, cố gắng tựa vào trước ngực Nguyên Tích, sau đó ấn môi mình vào đôi môi đang mím chặt lại vì tức giận kia.
Phát hiện Nguyên Tích rõ ràng thờ ơ không chịu phối hợp mình,La Tiểu Lâu kinh hoảng hai giây. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng học động tác của Nguyên Tích, đầu lưỡi vẽ nét theo đường môi mỏng manh kia, sau đó một bên liếm một bên khẽ cắn.
Sau khi thân thể buộc chặt của Nguyên Tích cuối cùng cũng thả lỏng ta, La Tiểu Lâu thử thử màđem đầu lưỡi thăm dò vào trong khoang miệng của Nguyên Tích, động tác thật nhẹ nhàng. Một lát sau, La Tiểu Lâu phát hiện Nguyên Tích vẫn thờ ơ cậu, không khỏi cảm thấy uể oải không thôi.
Thế nhưng khi cậuđang định lui về, Nguyên Tích bỗng nhiên há miệng cắn đầu lưỡi của La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâuđau đến há miệng kêu lên một tiếng, Nguyên Tích cường thế mà tiến vào miệng cậu, hung hăng hôn xuống.
Khi Nguyên Tích lấy lại được sự thanh tỉnh, yđãđè nặng La Tiểu Lâu cùng nằm ở trên giường, tay đã sờ trên thân thể càng ngày càng mềm mại của La Tiểu Lâu. Nhìn người phía dưới ánh mắt ướt át, môi sưng đỏ – tiểu nô lệ của y– mặt Nguyên Tích càng đen hơn. Này thì hạ thủ thế nào được. Như bây giờ cũng chẳng thể trách y. Thằng đàn ông nào trải qua cuộc chiến tranh lạnh mấy ngày không ‘cận kề’ vợ lại chịu đựng được sự câu dẫn không biết thẹn kia cơ chứ.
La Tiểu Lâuđã có một tia thanh tỉnh, nhìn nhìn khuôn mặt ảo não lại tức giận của Nguyên Tích, giật mình, hai tay đãđược tự do của cậu nhanh chóng ôm lấy cổ Nguyên Tích, chân trái nhẹ nhàng cọ nửa người dưới của ‘đức lang quân’.
Nguyên Tích hít vào một hơi sau, bàn tay đang đặt ở trên người La Tiểu Lâu dùng chút lực, do dự vào giây, cuối cùng cúi duống, ôm lấy La Tiểu Lâu, tiếng nói anh ách mà mắng “… đãng!”
Thời điểm hai người dừng lại, đãđến giờ cơm chiềurồi. Nguyên Tích nghiêm mặt đẩy ra La Tiểu Lâu, xoay người sang chỗ khác, tỏ vẻ y vẫn còn đang tức giận.
La Tiểu Lâu cũng xoay người, ôm lấy Nguyên Tích, leo lên trên người y. Nguyên Tích hừ một tiếng nhưng cũng không đẩy cậu ra nữa.
“Honey, anh có chút lý tríđược không, emđã nói với anh rồ, tuy rằng huyết mạch thân thể của em có gen của dị thú, nhưng em thật lâu, thật lâu phía trước đã là một nhân loại rồi. Sự xuất hiện của em chính là một tròđùa của thượng đế, màanh chính là lễ vật trân quý nhất mà người tặng cho em, là lễ vật làm em không nỡ trở về”.
La Tiểu Lâu cảm giác được thân thể của Nguyên Tích không còn cứng ngắc nữa, hiểu rằng cậuđại khái đã dụ được con mèo kiêu ngạo này rồi.
Qua vài giây, Nguyên Tích xoay người, mạnh mẽ ôm lấy La Tiểu Lâu, không quá cao hứng mà nói “Anh không phải là lễ vật, anh là nam nhân của em”.
“Đây chẳng qua là một cách nói uyển chuyển mà thôi, thuyết minh rằng anh với em mà nói thực sự … a! Anh không tức giận nữa rồi đúng không cục cưng? A? Em thực sự chán nản những ngày bị chiến tranh lạnh rồi”. Giọng nói của La Tiểu Lâu trở nên thoải mái hơn nhiều.
Nguyên Tích để La Tiểu Lâuôm mình chặt hơn. Y còn chán hơn La Tiểu Lâu nhiều ấy chứ. Thực tế yđã sớm muốn chấm dứt chiến tranh lạnh nhưng làm thế nào để bày tỏ thìy không biết, mà người rành việc này –Road– thì lại đang công tác ở Bác tinh cầu.
Gia tộc dị thú khác La gia (nhà La Thiểu Thiên đó),đó là nơi màLa Tiểu Lâuđi cũng có thể sẽ không về nữa. Nguyên Tích căm giận trong lòng. Nhà mẹ đẻ gì gìđó… thực sự chẳng phải là cái gì tốt.
Saukhi hai người rửa mặt xong, cùng đi nhàăn, hai vị bệ hạ cũng đã trở lại, Nguyên Triệt vẫn chưa thể dậy được, nhưng là quan hầu của anhđã tới đây nói làanhđã hạ sốt, rất nhanh sẽ khỏe lại.
Đối với chuyện La Tiểu Lâu chế tạo cơ giáp câp đổi lấy tinh cầu Lewis, quân bộ cũng không cố ý giấu diếm. Trong thời kìđầy nguy cơ này, có thể nâng cao được sĩ khí toàn dân thì dù thế nào bọn họ cũng sẽ ca ngợi chuyện vui này. Bọn họ muốn cho dân chúng thấy thái độ của chính phủ, mặc kệ tình huống như thế nào, bọn họ cũng sẽ không bỏ cuộc.
Nguyên Liệt liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái “Vất vả các ngươi”– nói đơn giản một câu như thế, không có gì hơn. Được đến tinh cầu lewis – một vị trí trọng yếu như thế tất nhiên là làm người ta kinh hỉ nhưng mà, cơ giáp cấp cũng là thứ quý hiếm vô cùng, bọn họ thậm chí còn không có một bộ cơ giáp cấp thực sự. Mà thứ sánh được với cơ giáp cấp … Nguyên Liệt nắm chặt tay của Phượng Già Lăng bên cạnh, ông tuyệt đối sẽ không để cái thứ kia xuất hiện. Ông cũng không muốn lại mất thêm ba năm.
Phượng Già Lăng liếc nhìn ông một cái, mỉm cười.
Nguyên Tích cũng chưa đem chuyện La Tiểu Lâu chế tạo được hai bộ cơ giáp câp cho bất cứ kẻ nào biết, nên y cùng La Tiểu Lâuđều không chút áp lực mà hưởng dụng một bữa tối phong phú. Nguyên Tích vừa ăn vừa hồi tưởng lại biểu tình đáng yêu của La Tiểu Lâu khi nói lời tỏ tình. Nghĩđến ánh mắt ướt át, thân thể mềm mại, lời nói yêu thương thâm tình – điểm này tuyệt đối là do Nguyên Tích ảo tưởng quáđộ – kia, trong lòng Nguyên Tích lại tràn ngập tình yêu đối với người bên cạnh.
Mà La Tiểu Lâu cuối cùng cũng buông được gánh nặng tư tưởng. Cậu cảm thấy mình đã thu phục được Nguyên Tích.
Ngồi ở một bên thì lắc lư cái đuôi, tự hỏi nhân sinh, hiện tại nó cũng được tham dự các cuộc hội họp rồi này – ở phòng ăn có vị trí của nó– nó tin tưởng, không lâu sautrong tương lai, nó cũng có thể giống anh trai của nó, tham dự mấy cái hội nghị gì gì đó.
Bữa tối ở không khí sung sướng mà hoàn tất, Nguyên Tích đi theo cha mẹ vào thư phòng. Thế cục càng lúc càng khẩn trương. Tinh cầu bị thất thủ đã cao tới năm tinh cầu. Bọn họ cần có phương châm tác chiến nhất định.
La Tiểu Lâuđứng dậy đi về phòng ngủ, sau khi bị tinh thần khống chế của Ly Mạch ảnh hưởng, cậu cảm thấy sự mệt mỏi của mình giảm đi không ít. Xem ra tinh thần khống chế thậm chí còn có chút ưu đãi. Nghỉ ngơi một ngày rồi, ngày mai cậu sẽ đi quân bộ gặp sư phụ.
La Tiểu Lâuđẩy cửa ra, bất ngờ thấy được Nguyên Triệt đang ngồi trên ghế salon – cái ghế mà không lâu trước đây, Ly Mạch cũng ngồi vào đó.
La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, chột dạ mà hỏi “Đại ca, anh thoạt nhìn khí sắc cũng không tệ lắm …”
Nguyên Triệt cười như không cười mà nhìn La Tiểu Lâu“Cậu biết tôi tới đây làm gì mà, hắn đãđến đây! Nói cho tôi biết hắn ở đâu!”
La Tiểu Lâu chần chờ đứng ở cạnh cửa, lo lắng không biết nên ứng đối thế nào.
“Tôi cảm thấy, trước khi Nguyên Tích trở về, tôi cóđủ biện pháp cùng thời gian để làm cho cậu nói thật” Nguyên Triệt nheo lại mắt.
La Tiểu Lâu lập tức nói “Đại ca, không phải là em không định nói, em chỉ làđang sắp xếp lại ngôn ngữ. Ly Mạch quả thực đãđến, hắn …ân, đã tới thăm anh, xem xong rồi thìđikhỏi”La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua đôi môi có chút sưng đỏ của Nguyên Triệt.
“Đi rồi? Hắn rõ ràng chẳng định gặp tôi?” Nguyên Tích lạnh lùng nói, sau đó quay đầu nhìn La Tiểu Lâu“Vậy sao cậu không nói cho tôi?”
“Em cũng muốn cho anh biết nhưng tình huống lúc ấy không quá cho phép”. La Tiểu Lâu buồn bực mà nói. Cậukhông thể trêu vào Nguyên Triệt, nhưng cũng càng không thể trêu vào Ly mạch được nha. Cậu có thể đứng trước mặt Ly Mạch cũng đã chẳng dễ gì rồi.
Ngồi ở trên ghế, sắc mặt Nguyên Triệt đen lại “Hiện tôiđang phi thường tức giận, cho nên, tôi muốn trừng phạt cậu”.
Ooooo
Nửa giờ sau, Nguyên Tích đẩy ra cửa phòng thì nhìn thấy đại ca của yđang thoải mái mà ngồi trên ghế salon, trong tay là hai cái vỏ chai rượu, mà trong lòng của anh là một con thú nhỏ trắng, hai chân khoanh tròn trên đùi của Nguyên Triệt, mắt lam đầy ủy khuất mà nhìn cửa.
Nguyên Tích cảm thấy trong nháy mắt yđi vào, ánh mắt con thú kia lập tức sáng lên, con mắt ướt át màu lam như đang nói lời tố cáo đầy phẫn uất.
Trong lòng Nguyên Tích lại dấy lên một trận ngứa, sau đó căm giận màáp chế rung động kia, đi tới, sờ sờ cái trán của Nguyên Triệt sau đóđem La Tiểu Lâu ở trong lòng ngực anhôm về.
Nguyên Triệt cười nhìn nhìn y, lại nhìn La Tiểu Lâu trên người, xoa nhẹ hai cái rồi mới buông tay cho Nguyên Tích bế về “Tôi không sao, ngày mai tôi sẽ về”.
Nói xong, Nguyên Triệt đứng lên đi ra ngoài. Đi đếm cửa thì quay đầu nhìn lại huynh đệ của anh “Cậu cần phải xem trọng cậu ta”.
Nguyên Tích rấy cóđồng cảm mà nói “Đương nhiên”.
Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu theo Nguyên Tích đi quân bộ. Chờ cậu có hai cái tin tốt, một trong số đó là Nghiêm đại sư đã tìm ra phương pháp nuôi trồng thúc giục cỏ kim bích. Quân bộ đã triệu tập hết thảy tài nguyên bồ dưỡng một số lượng lớn cỏ kim bích.
Tin tức tốt thức hai làm người người phấn chấn không kém, đó là hai vị đại sư đã hợp lực nghiên cứu ra công thức pha chế siêu cấp kim dịch. Hi Bá Laiđại sư thậm chíđã thành công chế tạo ra một lọ siêu cấp kim dịch.
Đối với quân bộ mà nói, hai cái tin tốt này quả thực đã giải quyết được nan đề thật lớn. Vì bản thiết kế màLa Tiểu Lâuđưa cho bọn họ kỳ thực tối hữu dụng là cơ giáp từ cấp ba đến cấp năm, cấp sáu cùng cấp bảy cơ giáp khó mà thành công được. Xác suất thành công quá thấp.
Hiện tại, Carlos trung tướng đã bắt đầu tổ chức nhân công, chỉ chờ hai vị đại sư đưa những lọ siêu cấp kim dịch xuất ra là bắt đầu chế tác cơ giáp cấp sáu cùng cấp bảy. Ông tađịnh lập một đội chiến sĩ cơ giáp được trang bị bởi toàn cơ giáp sinh vật cấp sáu. Hỏa lực tăng mạnh như vậy đồng nghĩ với tỉ lệ thắng cũng sẽ lớn hơn không ít.
Thời điểm La Tiểu Lâuđến, Nghiêm đại sư sau khi biết cơ thể của cậuđã khôi phục, lập tức chỉ huy cậuđi hỗ trợ mọi người. Dưới sự trợ giúp của hai vị đại sư cùng các đồ đệ, rất nhiều siêu cấp kim dịch đãđược ra lò với một tốc độ làm người ta trợn mắt há mồm.
Để không lãng phí, trung tướng Carlos đem đại bộ phận siêu cấp kim dịch pha loãng, phần không pha loãng thìđể lại cho hai vị đại sư.
Lúc trở về, La Tiểu Lâu cũng lấy một ít siêu cấp kim dịch đã bị pha loãng mang về. Cậu giờ không thể chế tạo cơ giáp cấp nhưng muốn dùng dung dịch pha loãng này nghiên cứu chế tác ra cơ giáp cấp .
Tối hôm đó, sau khi chế tạo kinh kiện của một bộ cơ giáp cấp xong, cậu lại làm thêm người hộp siêu cấp năng lượng.
Mà thì cả đêm nhìn video chiến đấu ở tiền tuyến, trên mặt nó khó cóđược biểu tình nghiêm túc.
“Làm sao thế?”La Tiểu Lâu hỏi.
“Chỉ là cảm thấy mục đích đổi hành tinh lấy cơ giáp cấp của Lạc Khắc kia cũng không đơn giản, tên hồ ly kia chắc chắn có dụng ý…” muốn nói lại thôi.
La Tiểu Lâu không thể suy ra được nguyên nhân nào, cũng may cóđể lại một trận ở chỗ Nguyên Tích, nếu thực có chuyện gì thì hẳn cậu có thể ứng phóđược. Nghĩ vậy, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Sáng sớm hôm sau, xe của La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích mới ra khỏi cửa cung đã bị cản lại.
Quan hầu cũng không ngăn trở, tức là người quen. Hai người La Tiểu Lâu liếc nhau, cùng xuống xe. La Tiểu Lâu nhìn người trẻ tuổi tuấn dật ôn hòa ở trước mặt thấy có chút quen mắt, Nguyên Tích thì một câu cũng chưa nói gì.
Người kia cười nhìn về phía Nguyên Tích “Bái kiến điện hạ, lại gặp mặt rồi”.
Nguyên Tích nghi hoặc mà nhìn về phía người đó, rốt cuộc nói “Ngươi là?”
Ý cười trên mặt người trẻ tuổi cứng đờ lại, nhưng rất nhanh đã nói “Điện hạ, tôi là Kim Tú Trình, ngài đã từng cứu tôi cùng Hoa Cẩm”.
Nguyên Tích cau mày, thoáng gật đầu, nhìn không ra làyđã nhớ tới hay chưa.
Kim Tú Trình cắn răng, quay đầu nhìn về phía La Tiểu Lâu“Thực ra hôm nay tới là muốn tìm La biểu đệ”.
La Tiểu Lâuđợi nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng người được gọi là“La biểu đệ” chính làcậu, vẫn duy trì nụ cười mỉm đầy lễ nghi, cũng không nhừng nhìn về phía xe. Cậuđang vội đi quân bộ xem thành quả ngày hôm qua.
Thẳng đến khi Nguyên Tích như nhớ ra điều gìđó“Biểu đệ?”
Kim Tú Trình lập tức nói “Đúng thế, tôi đến từ tinh cầu Farrell của Kim gia, màmẹ của vương tử phi cũng là lớn lên từ đó, điện hạ, ngài sẽ không thực quên mất đi?” Nói xong, hắn hất cằm lên kiêu ngạo mà nhìn về phía La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu ngẩn người, cúi đầu suy nghĩ một lát mới nói “Vậy anh tìm tôi có chuyện gì?”
Kim Tú Trình hít vào một hơi “Tôi cũng không muốn tới tìm cậu, là tổ mẫu muốn tìm cậu, muốn cậu giúp một chuyện”Kỳ thực hắn một chút cũng không muốn nhận thức tên biểu đệ này, trừ thân phận ra, hắn còn có cái gì chứ? Huống chi hắn còn có một người mẹ bị người người xem thường như vậy. Thế nhưng, tổ mẫu ngăn trở lời chỉ trích của hắn đối với vị cô cô bị đuổi khỏi gia tộc của mình. Lão nhân khi đó nhắm mắt suy nghĩ thật lâu mới đưa quyết định “Bây giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào hắn để vượt qua nguy cơ gia tộc lần này”.
Nhìn đến La Tiểu Lâu vẫn mang một vẻ mặt không chút hoang mang, lại nhìn về phía vương tử điện hạ chỉ chúýđến vương tử phi của mình, Kim Tú Trình cảm thấy tức giận dâng lên, tính toán nói nhanh nhanh cho xong “Là thế này, nghe nói cậu có thể chế tác cơ giáp cấp . Kim gia bị người hãm hại, thế nhưng chúng ta bị đuối lý về mặt luật pháp. Bọn họ đòi cơ giáp cấp . Đóđại khái cũng là nguy cơ mà biểu đệ đây gây ra cho gia tộc, cho nên hy vọng biểu đệ hỗ trợ”.
Kim Tú Trình nhìn lướt qua khuôn mặt không chút đổi sắc của La Tiểu Lâu, rất nhanh nói thêm “Nếu không, cậu cứ đưa bảo vật gia truyền mà cô giao cho cậu cho tôi cũng được. Kim gia về sau sẽ không bao giờ vì chuyện ấy mà phiền toái đến cậu nữa”.
ghét quá đi, ghét quá đi …. Đấm, đấm, đấm vào cái mặt đáng khinh của Kim Tú Trình
Đó là giọng điệu nên có của một kẻ đi nhờ vả người khác hay sao???
Đập chết hắn đi La Tiểu Lâu ơi >’‘