Dưới sự tìm kiếm của cả ha, bọn họ cuối cùng cũng tìm được bộ hài cốt của cơ giáp màu xám dưới đống đá vụn đổ nát. Cơ giáp cấp chín! Dưới vũ khí tấn công của con quái vật kia … lại chẳng thể chữa trị nổi nữa…
La Tiểu Lâu run rẩy mở ra cửa khoang điều khiển, phát hiện được La Thiểu Thiên cả người đầy máu ở bên trong.
Bọn họ phải nhanh chóng đưa ra quyết định, trọng thương, hơn nữa không hề có thiết bị cấp cứu nào trong tay … La Thiểu Thiên nhất định phải đưa đến bệnh thất để được tiếp nhận trị liệu.
Khi La Thiểu Thiên được La Tiểu Lâu cố gắng kéo ra, cõng trên lưng đưa đi, ánh mắt hắn giật giật, tỉnh lại trong phút chốc, lấy tay kéo kéo La Tiểu Lâu “Cứ đem ta đặt ở trước cửa lớn là được, ngươi phải rời đi trước …” Nói xong rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Khi La Tiểu Lâu đang tính lên cơ giáp rời đi, trên đầu bỗng vang lên những tiếng gầm rú của một phi thuyền thật lớn, một giọng nói theo loa truyền tới
“Người ở phía dưới, không được nhúc nhích, toàn bộ không được nhúc nhích! Hành tinh M5, chi huy cao cấp của nơi này, tướng quân La Thành Vận sẽ lập tức tới đây. Các ngươi đã gây cho hành tinh M5 sự hư tổn cùng tổn thất quá lớn, nhất định phải ở nguyên chỗ, nhận sự thẩm tra”
La Tiểu Lâu cứng đờ người, lập tức tiến về hướng chiếc phi thuyền kia vừa đáp xuống mà đi tới, chẳng trách sao La Thiểu Thiên lại chọn cái tinh cầu này, dù cho trợ binh của con quái vật kia có đến, La Thành Vận cũng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc con của mình bị giết chết. Mà câu nói ban nãy của La Thiểu Thiên, bảo hắn rời đi, là tựa hồ cũng vì biết La Tiểu Lâu hắn không nguyện ý đối mặt La Thành Vận… Nhưng giờ là lúc nào rồi? La Tiểu Lâu cũng đã bất tất cả.
Hắn hoàn toàn coi thường đám binh lính đang giương vũ khí vào mình, trực tiếp hướng tới người đang bước chậm từ trên phi thuyền xuống.
Một vài sĩ quan phụ tá tiến lên để chặn La Tiểu Lâu lại, không cho hắn bước tiếp nữa, La Thành Vận lại đột nhiên khoát tay. Đám sĩ quan phụ tá nọ kinh ngạc há miệng thở dốc, lui xuống.
Bước nhanh đến trước mặt La Thành Vận, La Tiểu Lâu thở phì phò, lo lắng mà run rẩy nói “Cứu cứu hắn, mau cứu hắn!!”
La Thành Vận lạnh lùng nhìn xem tình trạng của La Thiểu Thiên, sau đó quay đầu nói với một người bên cạnh “Ngươi lưu lại đây, hiệp trợ tổ sinh hóa tìm kiếm thi thể của sinh hóa thú, tuyệt không được sơ suất”
Người bên cạnh cung kính nghiêm lệnh.
Ngay sau đó, La Thành Vận xoay người quay lại phi thuyền, không hề đón lấy La Thiểu Thiên đang hôn mê trên tay La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu cũng chẳng thèm để ý đến điều đó, chăm chú nhìn vào La Thiểu Thiên rồi bước theo ông ta.
Trong lúc hốt hoảng, La Tiểu Lâu thậm chí chả thể hiểu được là mình làm thế nòa mà đã đến được tổng bộ của hành tinh M5. Hắn xốc lại tinh thần, đưa La Thiểu Thiên đến phòng trị liệu theo chỉ dẫn của La Thành Vận.
Nhẹ nhàng đặt La Thiểu Thiên – vẫn đang tái nhợt – lên trên giường trị liệu, dưới sự thao tác của y sinh, tất cả các dụng cụ cần thiết bắt đầu bu lại trị liệu. La Thành Vận cởi bỏ nút thắt trên chiếc áo quân phục của mình, đem nó vứt cho sĩ quan phụ tá, sau đó tiếp nhận một ống kim tiêm từ tay y sinh, lấy một ít máu của chính mình rồi đưa lại cho người kia.
Y sinh đem ống kim máu kia tới một cái máy, sau đó khom người nói “Tướng quân, nơi này không còn việc gì của ngài nữa, ngài yên tâm, La Thiếu tá nhất định sẽ khôi phục lại”
La Thành Vận ừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, tới cạnh cửa, ngoảnh lại, nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu vẫn còn đang ngẩn người nhìn La Thiểu Thiên trị liệu, lạnh lùng nói “Ngươi, đi theo ta”
La Tiểu Lâu lúc này mới phát hiện hoàn cảnh của chính mình, cứng đờ người, đi theo La Thành Vận ra ngoài. Giờ tất cả mọi người đều đã nhìn thấy hắn đi cùng với La Thành Vận đến nơi này, nên dù La Thành Vận có tính toán gì đi nữa, chắc hẳn cũng chẳng dám làm gì hắn đâu … La Tiểu Lâu vừa đi vừa cố gắng tự an ủi mình.
Rất nhanh, La Thành Vận dừng lại trước một cánh cửa, sau khi mở cửa đi vào, tất cả trợ thủ đều bị lưu lại ngoài cửa.
La Tiểu Lâu do dự một chốc, mới không tình nguyện bước vào theo.
La Thành Vận đã nhàn nhã mà ngồi xuống, gương mặt lãnh đạm kia có vài phần giống với La Thiểu Thiên, hơn nữa nhìn kĩ thì vẫn còn cực kì trẻ, vừa anh tuấn vừa lãnh đạm, lại mang theo cả khí thế uy nghiêm khiến người nhìn đều run sợ …
Chỉ ở một mình cùng La Thành Vận có xíu thế này thôi mà La Tiểu Lâu đã có vài phần sợ hãi, thấy La Thành Vận không nói gì, La Tiểu Lâu cố gắng trấn định mà mở miệng “Tướng quân, nếu không có chuyện gì…”
La Tiểu Lâu chưa nói xong, La Thành Vận đã nhíu mày nhìn hắn, đứng dậy bước tới, đi đến đằng sau La Tiểu Lâu, đẩy hắn một cái.
La Tiểu Lâu thậm chí không kịp chạy trốn, ngã xuống một cái ghế.
Hắn cả kinh, vừa định đứng lên, La Thành Vận đã nhanh tay nhấn một cái nút dưới ghế của hắn, trên lưng dựa của ghế cùng tay vịn đã xuất hiện hai thanh kim loại, đem La Tiểu Lâu trói chặt lại.
Thời điểm Nguyên Tích trở lại hoàng cung, Nguyên Liệt bệ hạ cùng Phượng Già Lăng bệ hạ đều ngồi trong đại sảnh nói chuyện, thấy các con vào liền đình chỉ. Road sau khi nhìn thấy quản gia liền mượn cớ dừng lại, cùng lão quản gia nhanh chóng biến mất.
Tuy rằng hai vị điện hạ cái gì cũng chưa nói nhưng trong không khí giới nghiêm toàn tập của hoàng cung lúc này, khí áp thấp từ hai vị kia đều đủ đáng sợ.
Trong đại sảnh vẫn im lặng như cũ. Nguyên Tích dừng bước, cứng ngắc mà nói “Phụ thân, mẫu thân, con cho rằng mình đã làm một chuyện có lỗi”
PHượng Già Lăng bệ hạ thiêu mi một cái, thản nhiên hỏi “Sau đó thì sao? Ngươi định xử lý chuyện này như thế nào?”
“Con không còn gì để nói cả, nếu hắn thực là dị thú, vậy cần phái quân đặc vụ truy lùng, giết ngay tại chỗ. Những dị thú trước giờ chúng ta xử lý đều là như vậy”. Nguyên Tích lạnh lùng mà nói. Hắn mặc dù đang ngồi xuống ghế salon, nhưng không thể nào nhận ra được cơ may thương lượng nào hiện lên trong mắt hắn cả.
Phượng Già Lăng cùng Nguyên Liệt bệ hạ nhìn Nguyên Tích trong chốc lát, cũng không đánh giá gì, chỉ là nhìn về phía người con lớn. Nguyên Triệt thấy vậy nhẹ giọng nói “Con cảm thấy xử lý như vậy cũng không thích hợp”
“Sao lại không thích hợp? So với những chuyện mà bọn chúng đã làm với chúng ta, giết chết hắn đơn giản như vậy đã là nhân từ lắm rồi”. Nguyên Tích cố gắng ức chế lửa giận cùng sát ý trong lòng, khó hiểu mà hỏi ngược lại.
Nguyên Triệt sửng sốt hai giây mới lên tiếng “Vậy còn tình cảm của các ngươi trước giờ …?”
Con người cùng dị thú thì có tình cảm gì cơ chứ. Ta không thể tưởng tượng được hắn lại là dị thú. Ta hoàn toàn không thể chấp nhận”. Nguyên Tích ngắt lời Nguyên Triệt, giọng điệu lạnh lùng mà cứng rắn, lại đầy cố chấp. Hắn cúi đầu nhìn cái ly trước mặt “Trong sự lừa dối không thể tồn tại cảm tình, ta không muốn nghĩ tới cuộc hôn nhân nực cười của mình nữa”.
Nguyên Triệt nhìn Nguyên Tích từ đằng sau, cuối cùng nói “Cho dù nguơi quyết cho hắn chết nhưng cũng vẫn phải đem hắn về, đợi phán quyết của toà án quân sự. Bởi lẽ, thân phận của hắn không chỉ là dị thú mà còn là vương tử phi của đế quốc chúng ta. Nếu ngươi muốn cho mọi người một cái công đạo, vậy cần phải tuân theo trình tự chính quy. Hơn nữa, ngươi có thể có may mắn được chính tay phán quyết cùng xử quyết tử hình”.
“…. Tuỳ huynh”. Nguyên Tích buồn bực mà nói. Hắn phi thường bất mãn với quyết định của Nguyên Triệt, thế nhưng lại không tìm được lỗi, đành miễn cưỡng đồng ý. Giờ đây hắn dị thường thống hận người vợ phản bội của mình, chớ nói chi là, tên đó còn là dị thú …
Trước khi rời đi, Nguyên Triệt sâu sắc mà nhìn Nguyên Tích đang ngồi trên ghế salon, sau đó hướng về phía thư phòng của phụ thân.
Nguyên Tích vẫn ngồi trên ghế salon, không biết vì sao mà lòng hắn buồn bực dị thường. Giờ hắn căn bản không thể quay về phòng đi ngủ. Hơn nữa, hắn không muốn nhìn bất cứ thứ gì trong căn phòng kia, bất cứ thứ gì có thể làm hắn lại nghĩ đến La Tiểu Lâu…
Mệnh lệnh đuổi bắt đã được truyền xuống. Bộ đội đặc thù đều là tinh anh trong tinh anh. Trước kia cũng có không ít dị thú chết trên tay của bọn họ. Kế hoạch đuổi bắt này đây chắc chắn sẽ không xuất ra chuyện gì ngoài ý muốn. Người kia nhiều nhất cũng chỉ sống lâu được vài ngày nữa mà thôi …
Trên một hành tinh xa xôi, La Tiểu Lâu không ngừng nhìn máy liên lạc, kiềm chế không mở miệng hỏi La Thiểu Thiên tình hình nữa, hắn đã hỏi hơn năm lần trước đó rồi …
Sau khi thực hiện xong bước nhảy alpha, phi thuyền của bọn họ đối mặt với một trận lốc không gian, máy liên lạc của tất cả mọi người đều không dùng được, mà ngay cả hệ thống thông tin của chiến hạm đều hoàn toàn tê liệt, hiện đang được sửa chữa gấp, phải hai mấy giờ sau mới có thể khôi phục lại.
trong bản QT có nói ‘sau khi thực hiện Không Gian Khiêu Dược’ – thứ lỗi cho mình không hiểu rõ lắm nên edit thành Bước nhảy Alpha. Một phần vì chữ ‘Khiêu’ trong bản QT có nghĩa là nhảy, thứ nữa là vì: Bước nhảy Alpha là một thuật ngữ trong Khoa học không gian, chỉ sự nhảy cóc từ địa điểm này sang địa điểm khác. Đơn giản hơn, hãy vẽ hai điểm trên một tờ giấy, con đường nhanh nhất để nối hai điểm này không phải là đoạn thẳng nối hai điểm mà là gấp giấy sao cho hai điểm này trùng vào nhau…. Đại khái thế, nếu ai còn muốn tìm hiểu xin mời hỏi giáo sư Google
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dưới sự tìm kiếm của cả ha, bọn họ cuối cùng cũng tìm được bộ hài cốt của cơ giáp màu xám dưới đống đá vụn đổ nát. Cơ giáp cấp chín! Dưới vũ khí tấn công của con quái vật kia … lại chẳng thể chữa trị nổi nữa…
La Tiểu Lâu run rẩy mở ra cửa khoang điều khiển, phát hiện được La Thiểu Thiên cả người đầy máu ở bên trong.
Bọn họ phải nhanh chóng đưa ra quyết định, trọng thương, hơn nữa không hề có thiết bị cấp cứu nào trong tay … La Thiểu Thiên nhất định phải đưa đến bệnh thất để được tiếp nhận trị liệu.
Khi La Thiểu Thiên được La Tiểu Lâu cố gắng kéo ra, cõng trên lưng đưa đi, ánh mắt hắn giật giật, tỉnh lại trong phút chốc, lấy tay kéo kéo La Tiểu Lâu “Cứ đem ta đặt ở trước cửa lớn là được, ngươi phải rời đi trước …” Nói xong rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Khi La Tiểu Lâu đang tính lên cơ giáp rời đi, trên đầu bỗng vang lên những tiếng gầm rú của một phi thuyền thật lớn, một giọng nói theo loa truyền tới
“Người ở phía dưới, không được nhúc nhích, toàn bộ không được nhúc nhích! Hành tinh M5, chi huy cao cấp của nơi này, tướng quân La Thành Vận sẽ lập tức tới đây. Các ngươi đã gây cho hành tinh M5 sự hư tổn cùng tổn thất quá lớn, nhất định phải ở nguyên chỗ, nhận sự thẩm tra”
La Tiểu Lâu cứng đờ người, lập tức tiến về hướng chiếc phi thuyền kia vừa đáp xuống mà đi tới, chẳng trách sao La Thiểu Thiên lại chọn cái tinh cầu này, dù cho trợ binh của con quái vật kia có đến, La Thành Vận cũng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc con của mình bị giết chết. Mà câu nói ban nãy của La Thiểu Thiên, bảo hắn rời đi, là tựa hồ cũng vì biết La Tiểu Lâu hắn không nguyện ý đối mặt La Thành Vận… Nhưng giờ là lúc nào rồi? La Tiểu Lâu cũng đã bất tất cả.
Hắn hoàn toàn coi thường đám binh lính đang giương vũ khí vào mình, trực tiếp hướng tới người đang bước chậm từ trên phi thuyền xuống.
Một vài sĩ quan phụ tá tiến lên để chặn La Tiểu Lâu lại, không cho hắn bước tiếp nữa, La Thành Vận lại đột nhiên khoát tay. Đám sĩ quan phụ tá nọ kinh ngạc há miệng thở dốc, lui xuống.
Bước nhanh đến trước mặt La Thành Vận, La Tiểu Lâu thở phì phò, lo lắng mà run rẩy nói “Cứu cứu hắn, mau cứu hắn!!”
La Thành Vận lạnh lùng nhìn xem tình trạng của La Thiểu Thiên, sau đó quay đầu nói với một người bên cạnh “Ngươi lưu lại đây, hiệp trợ tổ sinh hóa tìm kiếm thi thể của sinh hóa thú, tuyệt không được sơ suất”
Người bên cạnh cung kính nghiêm lệnh.
Ngay sau đó, La Thành Vận xoay người quay lại phi thuyền, không hề đón lấy La Thiểu Thiên đang hôn mê trên tay La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu cũng chẳng thèm để ý đến điều đó, chăm chú nhìn vào La Thiểu Thiên rồi bước theo ông ta.
Trong lúc hốt hoảng, La Tiểu Lâu thậm chí chả thể hiểu được là mình làm thế nòa mà đã đến được tổng bộ của hành tinh M5. Hắn xốc lại tinh thần, đưa La Thiểu Thiên đến phòng trị liệu theo chỉ dẫn của La Thành Vận.
Nhẹ nhàng đặt La Thiểu Thiên – vẫn đang tái nhợt – lên trên giường trị liệu, dưới sự thao tác của y sinh, tất cả các dụng cụ cần thiết bắt đầu bu lại trị liệu. La Thành Vận cởi bỏ nút thắt trên chiếc áo quân phục của mình, đem nó vứt cho sĩ quan phụ tá, sau đó tiếp nhận một ống kim tiêm từ tay y sinh, lấy một ít máu của chính mình rồi đưa lại cho người kia.
Y sinh đem ống kim máu kia tới một cái máy, sau đó khom người nói “Tướng quân, nơi này không còn việc gì của ngài nữa, ngài yên tâm, La Thiếu tá nhất định sẽ khôi phục lại”
La Thành Vận ừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, tới cạnh cửa, ngoảnh lại, nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu vẫn còn đang ngẩn người nhìn La Thiểu Thiên trị liệu, lạnh lùng nói “Ngươi, đi theo ta”
La Tiểu Lâu lúc này mới phát hiện hoàn cảnh của chính mình, cứng đờ người, đi theo La Thành Vận ra ngoài. Giờ tất cả mọi người đều đã nhìn thấy hắn đi cùng với La Thành Vận đến nơi này, nên dù La Thành Vận có tính toán gì đi nữa, chắc hẳn cũng chẳng dám làm gì hắn đâu … La Tiểu Lâu vừa đi vừa cố gắng tự an ủi mình.
Rất nhanh, La Thành Vận dừng lại trước một cánh cửa, sau khi mở cửa đi vào, tất cả trợ thủ đều bị lưu lại ngoài cửa.
La Tiểu Lâu do dự một chốc, mới không tình nguyện bước vào theo.
La Thành Vận đã nhàn nhã mà ngồi xuống, gương mặt lãnh đạm kia có vài phần giống với La Thiểu Thiên, hơn nữa nhìn kĩ thì vẫn còn cực kì trẻ, vừa anh tuấn vừa lãnh đạm, lại mang theo cả khí thế uy nghiêm khiến người nhìn đều run sợ …
Chỉ ở một mình cùng La Thành Vận có xíu thế này thôi mà La Tiểu Lâu đã có vài phần sợ hãi, thấy La Thành Vận không nói gì, La Tiểu Lâu cố gắng trấn định mà mở miệng “Tướng quân, nếu không có chuyện gì…”
La Tiểu Lâu chưa nói xong, La Thành Vận đã nhíu mày nhìn hắn, đứng dậy bước tới, đi đến đằng sau La Tiểu Lâu, đẩy hắn một cái.
La Tiểu Lâu thậm chí không kịp chạy trốn, ngã xuống một cái ghế.
Hắn cả kinh, vừa định đứng lên, La Thành Vận đã nhanh tay nhấn một cái nút dưới ghế của hắn, trên lưng dựa của ghế cùng tay vịn đã xuất hiện hai thanh kim loại, đem La Tiểu Lâu trói chặt lại.