Con ngươi của La Tiểu Lâu co rụt lại, đầu tiên là sự đau đớn rất nhỏ khi mũi tiêm chạm vào, sau đó càng lúc càng lan rộng, cuối cùng như là một con dao mổ phanh tay hắn ra, xuyên qua huyết nhục, thấu thẳng đến xương cốt.
Càng đáng sợ chính là, bên ngoài sự đau đớn này lại dần dần làm hình thành nên một cỗ hàn ý ẩm ướt và lạnh lẽo. Cỗ hàn ý này chẳng giảm đi đau đớn của hắn chút nào, chỉ có càng làm hắn thêm thống khổ.
La Tiểu Lâu từ kiếp trước đến kiếp này cũng chưa từng chịu qua loại đau đớn này, tuy rằng hắn cũng muốn biểu hiện ra rằng mình là người có cốt khí một tí … – nhất là khi La Thành Vận sẽ tuyệt đối không buông tha hắn, thế nhưng trên thực tế, không quá hai phút, mồ hôi đã bắt đầu làm mờ mắt hắn, La Tiểu Lâu cũng bắt đầu khàn giọng mà kêu la thảm thiết.
Hắn chưa từng tưởng tượng được loại đau đớn này cũng có ở trên đời, đau đến nỗi chỉ muốn chết ngay để chấm dứt nó, cơn đau không phải ở trên cánh tay mà còn kéo dài đến bả vai, sau đó là ngực, rồi từng ngõ ngách của toàn cơ thể.
La Tiểu Lâu choáng váng mà nặng nề thầm nghĩ, đại khái đây chính là cảm giác bị lăng trì đi, hơn nữa hình như còn đáng sợ hơn cả lăng trì, vì càng lâu, xương cốt của hắn cũng đều xuất hiện loại đau đớn này.
Hơn nữa, dưới nỗi thống khổ đến cực độ này, hắn không biết mình đã chịu được bao lâu rồi, hay là có thể chịu đựng được thêm bao lâu nữa, giữa sự đau đớn kéo dài như vô tận, hắn thật sự cảm thấy vừa bất lực vừa tuyệt vọng.
La Thành Vận chỉ đứng ở bên cạnh nhíu mày, mắt điếc tai ngơ đối với thảm trạng của La Tiểu Lâu.
Khi cái máy trong tay hắn vang lên một tiếng, La Thành Vận mới có động tác. Hắn lại cầm lấy một ống tiêm khác, lấy một ít máu của chính mình ra, sau đó đi sang bên tay còn lại của La Tiểu Lâu, tiêm vào tay hắn.
Theo từng luồng máu từ trong ống tiêm được đẩy vào cánh tay La Tiểu Lâu, cơ thể nãy giờ vẫn đang run rẩy giãy giụa của hắn chậm rãi đình chỉ nhúc nhích, cũng không còn phát ra tiếng kêu nữa. Thế nhưng mồ hôi lạnh toàn thân hắn cũng chẳng hề giảm bớt được chút nào, thậm chí còn có xu thế tăng thêm. Cả người hắn giờ đã đều ướt đẫm.
“Giờ chẳng qua chỉ là bắt đầu thôi, hy vọng ngươi hơn được đám phế vật kia, luôn làm ta thất vọng” La Thành Vận chăm chú nhìn vào người trên giường thỉnh thoảng lại run lên kia, thấp giọng lầm bẩm.
Bỗng nhiên, hắn động dung, hướng về phía chiếc khóa kim loại trên tay trái của La Tiểu Lâu kiếm tra. Chiếc vòng khóa bằng hợp kim thế mà đã bị cong rách lên một lớp lớn, hơn nữa, xem ra chẳng bao lâu sau là hoàn toàn bị kéo đứt.
La Thành Vận nhìn xem La Tiểu Lâu cả người đều ướt đẫm mồ hôi một cái, trong con ngươi thâm trầm nhanh chóng hiện lên một sự nghiền ngẫm. Đó là chiếc khóa kim loại chuyên dùng để khắc chế dị thú, trước giờ chưa từng bị như vậy, thế mà giờ lại bị một vết rách đứt rõ ràng đến mức đó.
Đứng ở bên giường, La Thành Vận nhếch lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười thực lòng đầu tiên từ lúc bước vào căn phòng này đến giờ.
La Tiểu Lâu chỉ càm thấy mình như đang ở trong địa ngục, vô luận vùng vẫy thế nào đều không thể thoát ra… Hắn vẫn luôn kêu thét, trong bóng đêm vô tận này hình như chỉ có một mình hắn… thậm chí hắn còn chẳng thể nghe được âm vọng của tiếng kêu của chính mình.
Có lẽ, chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ chết ở chỗ này …
Thế nhưng, Nguyên Tích, có lẽ chỉ cần hắn cố gắng chống đỡ vài phút nữa là Nguyên Tích có thể đến cứu hắn rồi … Hắn không thể cứ thế chết đi, hắn còn có thật nhiều việc chưa làm, hắn còn có người hắn muốn gặp lại…
La Tiểu Lâu cắn chặt răng, cố gắng duy trì thần trí thanh tỉnh. Trừ bỏ ngực, những chỗ khác đều càng ngày càng đau nhức, bên tai cũng là từng tiếng nối từng tiếng thảm thiết kêu lên…
Lâu dần, La Tiểu Lâu phát hiện. hắn tuy không mở mắt ra, nhưng có thể thấy rõ ràng tình huống trong phòng. Nhưng mà … La Tiểu Lâu lại khó hiểu, trong phòng này có hai người, một người chính là La Thành Vận, nhưng người còn lại thì ở trong một bình chứa lớn, cả người đều bị ngâm trong một chất lỏng gì đó. Toàn cơ thể giăng kín ống dẫn, có ống đưa vào gì đó, cũng có ống lấy ra gì đó.
Đây là… đây là hắn sao? Không! Chẳng phải hắn đang ở trên giường sao? Sao lại bị bỏ vào cái bình này? Chẳng lẽ đã rất lâu rồi? La Thành Vận rốt cuộc đã làm thí nghiệm gì trên người hắn vậy…?
La Tiểu Lâu lại phát hiện, thân thể của ‘hắn’ tái nhợt mà suy yếu, đầu cúi thấp, giống như đã chết rồi, rồi bỗng nhiên, La Tiểu Lâu phát hiện, hắn phải hít vào một hơi… đầu hắn ngay cả tóc cũng không còn có rồi! Trời ơi, rốt cuộc hắn đã phải trải qua những gì?
Chẳng lẽ hắn đã chết? Nhưng sao giờ hắn vẫn có thể suy nghĩ được…?
Tiếp đó, người ở trong bình chứa chậm rãi ngẩng đầu lên. Mắt La Tiểu Lâu trừng càng lúc càng lớn, cho đến khi hắn chống lại cặp mắt tràn ngập hận ý kia.
La Tiểu Lâu nhịn không được mà la hoảng lên. Người kia không phải hắn, mà là La Thiếu Phàm! La Thiếu Phàm đang gắt gao mà nhìn chằm chằm chỗ hắn đang đứng, trên mặt nở ra một nụ cười kỳ lạ, giống như là hắn ta có thể nhìn thấy được La Tiểu Lâu vậy.
Đúng thế, hắn có thể nhìn thấy được mình, giống như mình có thể nhìn thấy được hắn vậy.
Đúng lúc này, một bàn tay đưa ra rút mạnh một cái ống trên người La Thiếu Phàm xuống, nháy mắt đó, La Tiểu Lâu lập tức cảm nhận được một cỗ đau đớn lan tràn toàn thân.
La Tiểu Lâu đột nhiên nhớ tới một giấc mơ trước đây. Đây chính là giấc mơ đó. Hoặc là nói, đây căn bản chẳng phải là một giấc mộng. Trước đây là hắn mơ hắn trải qua những gì mà La Thiếu Phàm phải chịu, giờ đây, khi hắn đau đớn khôn cùng, La Thiếu Phàm thông qua giấc mơ cũng phải trải qua những gì hắn phải chịu…
Di chứng của việc Kim phu nhân cố tình tráo đổi máu của hai đứa nhỏ … ở một tình huống đặc biệt nào đó, bọn họ có thể nhìn thấy đối phương, có thể cảm nhận được những gì mà đối phương cảm nhận … Đây tuyệt đối chẳng phải là cái gì may mắn. La Tiểu Lâu cảm thấy như mình phải trải qua thống khổ những hai lần
…
La Thành Vận đang chú ý đến người ở trên giường, máy liên lạc trên cổ tay bỗng nhiên vang lên.
Hắn nhíu nhíu mày. Trước đó hắn đã dặn dò phó tướng, bảo nếu không phải là chuyện gì đặc biệt khẩn cấp thì không được phép quấy rầy hắn rồi mà… La Thành Vận mở máy liên lạc, bước ra ngoài rồi mới hỏi người đầu dây bên kia “Sao vậy?”
Bên kia truyền đến tiếng trả lời kinh hoảng của phó tướng “Tướng quân, người hầu của vương tử điện hạ đến, cầm theo lệnh bắt, muốn dẫn độ vương tử phi đi”
La Thành Vận trầm ngâm, nhìn thoáng qua người ở trên giường, trầm tĩnh mà nói “Giờ không được, ngươi nghĩ biện pháp cầm chân bọn họ, một giờ nữa”
Đến khi La Thành vận cuối cùng cũng xuất hiện ở văn phòng, người hầu của vương tử điện hạ đã muốn nổi trận lôi đình. Cho dù đây là hành tinh do La tướng quân quản hạt thật, thế nhưng cũng quá khinh thường hắn đi. Tốt xấu gì hắn cũng là đại biểu của vương tử điện hạ, chậm trễ hắn cũng là chậm trễ việc của vương tử điện hạ! Chớ nói chi là, đây là nhiệm vụ quan trọng đầu tiên của hắn với tư cách là người hầu của vương tử điện hạ.
Mà khi phó tướng của La Thành Vận đã dùng hết thủ đoạn ngăn cản, La Thành vận cuối cùng cũng xuất hiện. Vị phó tướng lau mồ hôi, thối lui ra ngoài cửa.
“La tướng quân, ngài đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngài định không tuân thủ lệnh của vương tử điện hạ hay sao?” Vị quan hầu kia tuy rằng đã khách khí không ít, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn hiện lên sự tức giận vạn phần.
“Hắn sẽ lập tức tới đây” La Thành Vận nhíu nhíu mày, ngắn gọn mà nói.
Vị quan hầu kia bị khí thế của La Thành Vận lấn áp, lại nghe được rằng La Tiểu Lâu sẽ tới ngay, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Mười phút sau, cánh cửa lại một lần nữa bị đẩy ra, La Tiểu Lâu đầu tóc ướt đẫm cúi đầu đi tới. Y phục trên người hắn rõ ràng đã được đổi qua. Đi đằng sau hắn là hai sĩ quan phụ tá của La Thành Vận, tựa hồ là đang ở hộ tống La Tiểu Lâu.
La Thành Vận liếc nhìn bên này một cái, sắc mặt trầm hắn xuống, thế nhưng cũng không nói gì, chỉ quay sang nói với vị quan hầu “Trên đường đi có thể sẽ không an toàn, ta sẽ phái người hộ tống”
Người kia gật gật đầu “vậy đa tạ La tướng quân, vương tử điện hạ đã phân phó là sau khi tiếp được vương tử phi phải lập tức về ngay, ta cũng không dám trì hoãn nữa, xin ngài dàn xếp một chút” Hắn cố tình cường điệu hai từ ‘một chút’ này.
La Thành Vận phất phất tay, những sĩ quan gác ở cửa lập tức tránh đường.
Người kia hài lòng mà đứng lên, hướng về phía La Tiểu Lâu “Vương tử phi điện hạ, ta phụng lệnh của vương tử điện hạ tới đây mang ngài trở về. Dựa theo quy định, ta nhất định phải còng tay ngài lại, xin ngài yên tâm, trừ điều đó ra, ta nhất định sẽ không làm điều gì khó xử đến ngài”
La Tiểu Lâu cũng không phản kháng, hắn cũng chẳng hề quay đầu liếc nhìn lại La Thành vận một cái nào, cúi đầu xuống, ngoan ngoãn đi theo người kia.
La Thành Vận nhìn La Tiểu Lâu bị giải đi, cũng chẳng hề đi theo ra ngoài tiễn, chỉ ngồi vào chiếc ghế bành bọc da, nhìn ra ngoài cửa sổ. Phi thuyền đến đón người của đế đô chậm rãi cất cánh, đi khỏi hành tinh M5.
La Tiểu Lâu sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng kia, đã bị La Thành Vận báo cho biết một tin dữ khác: thân phận dị thú của hắn đã bị bại lộ, cả nước tiến hành truy nã, Nguyên Tích đã phái người đến bắt hắn.
Cho tới bây giờ, bị còng tay, bị giam ở một buồng ngủ trong phi thuyền áp giải, La Tiểu Lâu vẫn còn có chút không dám tin … chuyện này rốt cuộc là sao…
Thân phận của hắn sao lại bị lộ? sao Nguyên Tích lại phái người đến bắt hắn? La Tiểu Lâu hồi tưởng lại cuộc trò chuyện gần nhất của mình với Nguyên Tích, trong thâm tâm bắt đầu lo lắng …
Nguyên Tích lúc đó một câu cũng không để hắn giải thích, chỉ bảo hắn chờ.
…
Cánh cửa bị nhẹ nhàng mở ra, một người hầu bưng đồ ăn tiến vào, sau đó ngồi ở bên cạnh La Tiểu Lâu.
Loại thời điểm này, La Tiểu Lâu cũng chẳng hy vọng có người lưu lại bồi mình ăn cơm, hắn đơn giản ăn vài thứ rồi nói mình buồn ngủ, bảo người kia mang đồ ăn đi ra ngoài đi.
Lúc người nọ đi ra đến cửa, quay đầu lại liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái đầy nguy hiểm.
La Tiểu Lâu vừa thấy, trong lòng bỗng dâng lên sự nghi ngờ cùng cảnh giác, nhưng chưa kịp động, hắn đã cảm thấy một trận đau đớn dâng lên toàn bộ cơ thể. Cánh cửa đã bị đóng lại hoàn toàn, người hầu kia đã đi ra ngoài.
La Tiểu Lâu thật muốn mắng người… tuy hắn biết gần đây hắn thực không may, nhưng thế này cũng quá đáng quá đi … đầu tiên là La Thành Vận, rồi giờ lại đến một người hầu được Nguyên Tích cử đến. Lại nói tiếp, những người mà Nguyên Tích phái tới, tất cả đều là những gương mặt lạ.
La Tiểu Lâu cảm thấy chính mình hiện tại đã không thể suy xét bình tĩnh được nữa, thế nhưng, điều duy nhất có thể khẳng định đó là, hắn nhất định phải đi khỏi nơi này. Tuy rằng không biết mình uống phải cái gì, thế nhưng cái kia ngoài việc gây đau đớn trong chốc lát, tựa hồ cũng không tạo thành cái ảnh hưởng gì … Có lẽ là do thể chất đặc thù của hắn … La Tiểu Lâu thực lòng hy vọng không bị để lại di chứng gì.
La Tiểu Lâu cúi xuống nhìn còng tay đặc chế cho hắn, trở mình nằm xuống giường, dùng cái chăn đắp kín lại, che khuất đi camera trong phòng, sau đó biến thành hình dạng dị thú. Đang lúc hắn đang suy nghĩ lo lắng về đường chạy trốn thì một âm thanh vang lên/
“Ủa, ngươi định làm cái gì thế?” tiếng 125 nghi ngờ hỏi.
Nhìn một con tiểu thú màu xanh mập mạp xuất hiện trên giường mình, La Tiểu Lâu phẫn nộ mà hô “ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi sao? Lúc mấu chốt …” La Tiểu Lâu ngừng lại, hắn khiếp sợ phát hiện, họng hắn không phát ra bất cứ thanh âm nào, độc dược ban nãy ăn phải hóa ra không phải là không có hiệu quả gì.
La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, lập tức cố gắng bình tĩnh lại. Dù sao cũng chẳng thể tệ hơn được nữa … hắn nói trong ý thức với 125 “Ban nãy ngươi đi đâu vậy?”
“ta, ta … ta có chút việc gấp, không nghĩ tới là đột nhiên chết máy giữa chừng …” 125 lắc lắc cái đuôi, nửa vui mừng nửa nhăn nhó mà nói. Có vẻ như cái việc gấp kia nó không hề có ý định nói ra.
La Tiểu Lâu cũng chẳng có khí lực mà đi truy cứu nó lúc này, chỉ đơn giản đem tình huống nói cho nó biết “Tóm lại, thân phận dị thú của ta đã bị bại lộ, Nguyên Tích đang đuổi bắt ta. Còn nữa, phi thuyền nãy cũng chẳng an toàn gì, vừa rồi có người hạ độc ta. Chúng ta nhất định phải rời đi ngay lập tức”
“Cái, cái gì??” 125 quả thực không tin nổi lỗ tai mình “ Nguyên Tích sao có thể làm chuyện đó được?”
“ta cũng không tin, thế nhưng giờ phải trốn đi trước, đó mới là lựa chọn tốt nhất” La Tiểu Lâu bình tĩnh mà nói.
125 cẩn thận quan sát mặt La Tiểu Lâu, thế nhưng cái khuôn mặt đầy lông trắng kia quả thực khó có thể thể hiện ra cái tâm tình gì, nó vì thế cũng chẳng thể đoán được, đành thử an ủi “Đương nhiên rồi, ta ủng hộ ngươi, dù ngươi có định rời khỏi Nguyên Tích, ta cũng duy trì ngươi. Ngươi yên tâm, cho dù ngươi cùng Nguyên Tích ly hôn, ta sẽ giúp ngươi tìm được một người chồng hùng tráng hơn, à không, là người chồng tốt hơn nhiều …”
Đang lúc cái trán La Tiểu Lâu nổi gân xanh, muốn phát hỏa, ngoài cửa truyền đến tiếng cạnh mở cửa, hai người lập tức an tĩnh lại.
Vài giây sau, cánh cửa được mở ra, một bóng người cao gầy đi từ ngoài vào, sau đó yên lặng đi tới bên giường, chậm rãi giơ lên một thanh dao găm, một tay kéo ra giường, xốc mạnh lên.
Trên giường chẳng có ai cả, chỉ có hai cái gối đầu xếp song song. Người kia sửng sốt, lập tức nhanh chóng lao về hướng bên cạnh mà đâm. Nhưng trong phòng lại chẳng hề có bất kì ai. Đang lúc nghi hoặc, một cái ngân châm lặng yên không chút tiếng động đâm sâu vào đùi hắn. Tên sát thủ quơ quơ, khiếp sợ mà ngã xuống giường.
Đằng sau chỗ hắn vừa đứng là hai con thú, một bạch một xanh lục đứng trợn trừng mắt như đang lâm đại địch. Nhìn đến tên kia đã bị gây tê mà ngã xuống, La Tiểu Lâu lập tức biến thân thành người, đem y phục người kia lột ra sau đó mặc lên mình, rồi sau đó cầm giấy thông hành của kẻ đó, mở cửa đi ra ngoài.
125 biến lại thành sợi dây chuyền trốn trong túi áo hắn, lặng lẽ nói “Phòng của người này ở ngay bên cạnh phòng ngươi”
La Tiểu Lâu hơi dọ dự, nhưng rồi vẫn mở cửa phòng bên cạnh hắn đi vào, hắn không thể cứ đi ra ngoài với cái bộ dạng này. Sauk hi vào phòng, La Tiểu Lâu lấy từ trên giá treo áo ra một cái mũ, đội ở trên đầu rồi kéo mạnh cho mũ sụp xuống, che khuất đi đôi mắt.
Khi La Tiểu Lâu chuẩn bị hướng về phía cửa đi ra, cửa lại bị mở từ bên ngoài vào, một người khác vội vàng đi tới, trong bóng tối, người này cũng không bật đèn.
La Tiểu Lâu cứng người lại, lập tức cảnh giới mà nhìn người kia. Người kia đi tới trước mặt hắn rồi trực tiếp kéo tay cổ tay hắn, chính xác mà nói là máy liên lạc, sau đó bắt đầu chuyển khoản. Khi La Tiểu Lâu bị con số chuyển vào tăng đến một mức đáng sợ, người kia đã hoàn thành việc chuyển khoản.
Người nọ nhỏ giọng nói “Nhanh đi đi, đây là toàn bộ thù lao của ngươi, sau khi giết vương tử phi xong, ngươi phải lập tức rời đi, ta đều đã an bài hết rồi. Còn nữa, trong vòng mười năm không được phép lộ diện”
La Tiểu Lâu khiếp sợ vô cùng. Quả là có người muốn giết hắn, muốn hắn trước khi bị áp giải về tới nơi đã táng thân dọc đường! Lần đầu tiên hắn biết mạng mình đáng giá bao nhiêu. La Tiểu Lâu vì không thể nói chuyện, chỉ có thể cứng nhắc gật gật đầu.
Tuy rằng động tác của hắn không quá tự nhiên nhưng người nọ cũng không nhìn ra được, vỗ vỗ bờ vai hắn, xoay người đi ra ngoài.
Chờ tới khi người nọ rời khỏi hắn, La Tiểu Lâu cùng 125 thương lượng, quyết định phải lập tức rời đi.
La Tiểu Lâu lại kéo thấp mũ xuống, cầm thẻ chứng minh, đi ra ngoài.
Không biết có phải do sự an bài của kẻ vừa chuyển khoản cho hắn không, dọc đường đi, hắn gần như không gặp phải bất kì kẻ nào, xoát thẻ rời đi cũng vô cùng thuận lợi. Đảo mắt, La Tiểu Lâu đã tới cánh cửa của khoang thuyền. Hắn không khỏi rảo nhanh bước, sắp thoát được rồi!!
La Tiểu Lâu mở cánh cửa ra, lặng lẽ thở nhẹ, vạn hạnh là trên đường đi không có ai chặn đường hắn, giờ dù có ai đến cũng chẳng thể làm gì được nữa. Chỉ cần hắn bước ra ngoài không gian là hắn có thể lái 125 ly khai.
Nhưng mà, đúng lúc này, bên ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Sự thật lại lần nữa chứng minh một điều, sự không may luôn không có hạn độ. Sắc mặt La Tiểu Lâu tái nhợt. Lúc này mã vẫn có phi thuyền tới! Tiếng động ban nãy là do sự tiếp nối giữa hai phi thuyền. Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng bước chân… đang có người hướng về phía này…
La Tiểu Lâu cắn chặt răng, nhanh chóng chạy vào bên trong tìm chỗ nấp
Nhưng mà, hắn chưa chạy được hai bước, đằng sau đã truyền đến một âm thanh lạnh như băng “ La Tiểu Lâu, ngươi đứng lại!!”
Nghe được âm thanh quen thuộc nhưng đầy lạnh lẽo của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu ngừng lại.
… La Thiểu Thiên – nãy giờ vẫn hôn mê không nhúc nhích – giờ bỗng nhiên giật giật, tiếp đó, hắn chậm rãi ngẩng đầu, một đôi con ngươi đỏ tươi như máu mở ra nhìn lại.
Chứng kiến ánh mắt kia, La Tiểu Lâu vốn đang định rời đi giật mình ngây ra. Có chuyện gì thế này? Ban nãy La Thiểu Thiên trừ bỏ mê man bất tỉnh, tựa hồ cũng không chịu tổn thương gì quá lớn, nhưng mà giờ thoạt nhìn, tình trạng của hắn nghiêm trọng hơn La Tiểu Lâu tưởng. La Tiểu Lâu lo lắng nhìn con quái vật kia, may mắn là, con thú kia cũng không nhân cơ hội hắn thất thần mà xông lại. Không biết có phải là do đã tấn công tạo thành thương tổn không nhỏ với nó hay không?
Nhìn thoáng qua cơ giáp màu lam sậm chắn trước mặt, La Tiểu Lâu túm lấy La Thiểu Thiên, vừa kéo hắn ra một chỗ khác vừa vội vã hỏi “Thiếu Thiên, mắt của ngươi sao vậy?”
La Thiểu Thiên cũng không trả lời, con ngươi đỏ cũng chả thèm chớp mắt lấy một cái, nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, hắn nặng nề đứng dậy, con ngươi cũng chẳng chút thay đổi.
Đằng sau nơi hai người đứng là bức tường bằng kim loại sáng bóng, phản chiếu rõ ràng hết thảy, có thể thấy, lúc này, ánh mắt của La Thiểu Thiên cùng con quái vật kia giống nhau một cách thần kì.
Ngay lúc này, La Tiểu Lâu đương nhiên không có tâm tư đi chú ý cái hình ảnh gì đó xuất hiện trên bức tường đằng sau, kể cả nhìn thấy, hắn cũng tuyệt đối không có bất kì liên tưởng nào.
Không đợi được La Thiểu Thiên trả lời, nhưng nhìn ra được La Thiểu Thiên cũng không có biểu hiện đau đớn nào, La Tiểu Lâu không do dự nữa, xoay người lôi hắn chạy đi cùng.
Nhưng là vừa kéo, người sau lại chẳng thèm xê dịch. La Tiểu Lâu vừa vội vừa sợ, lòng bàn tay cũng xuất một tầng mồ hôi dày. Hắn xoya người nhìn La Thiểu Thiên, ngồi xổm xuống “Nhanh lên nào, ngươi không đi được thì ta cõng ngươi”
Còn chần chờ nữa thì hai người họ, ai cũng không đi được.
La Tiểu Lâu vì cấp bách mà công sức cố gắng cũng không phải là vô nghĩa, một bàn tay từ phía sau lưng kéo hắn đứng dậy. Tiếp đó, La Tiểu Lâu giật mình bị xoay người lại, đối mặt với người đằng sau, người kia đưa cả hai bàn tay sờ sờ mặt hắn.
Dưới con mắt nghi hoặc của La Tiểu Lâu, La Thiểu Thiên mặt không chút thay đổi sờ sờ cái trán hắn một lát, sau đó thu tay về, con mắt màu đỏ nhìn về phía bàn tay của chính mình.
La Tiểu Lâu cũng nhìn theo, phát hiện trên tay La Thiểu Thiên toàn là máu tươi, lúc này mới nhớ ra, ban nãy khi ngã xuống, cái trán của hắn tựa hồ bị bầm dập không nhẹ, nhưng vì quá nguy cấp, hắn cũng chẳng hề có chút cảm giác nào.
La Tiểu Lâu kéo hai bàn tay của người kia xuống, sốt ruột nói “Vết thương này chỉ là chuyện nhỏ, ta không sao, chúng ta phải đi nhanh lên, nếu ngươi không đi ngay thì thực sự không còn kịp nữa rồi!!”
Nhưng mà, La Tiểu Lâu vẫn như cũ không chạy đi được,,hai tay của La Thiểu Thiên bắt đầu dùng sức mà bóp mạnh bờ vai của hắn, khí lực rất lớn, giống như là muốn tháo cánh tay của hắn xuống vậy.
La Tiểu Lâu đau đến nhíu mày, nhưng hắn cũng không để ý nhiều đến cánh tay của mình, chỉ lo lắng nhìn người trước mặt.
Một La Thiểu Thiên luôn luôn lãnh đạm thế mà lúc này trên mặt lại xuất hiện vẻ thống khổ cực độ, từng thứa cơ thịt nhỏ trên mặt đều giật giật, thân thể cũng run lên, hơn nữa, sắc mặt xanh lét, như là sắp hết hơi vậy.
Là một chiến sĩ cơ giáp cấp S, La Tiểu Lâu hầu như chưa từng thấy được vẻ mặt khó nhịn được của La Thiểu Thiên như thế này, kể cả thương thế có nặng đến đâu, vẻ mặt của hắn vẫn luôn lãnh tĩnh như thường.
La Tiểu Lâu không dám tưởng tượng xem La Thiểu Thiên rốt cuộc đang gặp cái loại thống khổ gì.
Khi La Tiểu Lâu bắt đầu hối hận bản thân sao lại không mang theo hộp cứu thương trên cơ giáp đi theo, khóe miệng La Thiểu Thiên bỗng nhiên mấp máy, tiếp đó, một ngụm máu đen thâm xì bị phun ra.
Mà màu đỏ trong mắt của La Thiểu Thiên cũng nhanh chóng tiêu tán, ánh mắt của hắn trở nên thanh tỉnh hơn, cả vẻ đau đớn thống khổ trên khuôn mặt cũng tùy thời tiêu thất. La Tiểu Lâu kinh hỉ vô cùng, có vẻ đã khỏe lên rồi?
Nhưng mà, không đợi La Tiểu Lâu mở miệng hỏi, bên cạnh bỗng nhiên Đoàng một tiếng, cùng đó, là một trận tiếng thét quái dị như tiếng kim loại cọ xát vào nhau.
Dưới loại âm thanh quái dị này, La Tiểu Lâu choáng mạnh, cả người lảo đảo ngã xuống, tiếp đó, khóe mắt của hắn nhìn thấy được bị đánh bật ra ngoài, con quái vật nãy giờ đuổi theo họ thì đang chạy nhanh tới bên này.
La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc này là, thôi, xong rồi, bọn hắn không kịp chạy trốn rồi!!
Đúng lúc này, lực đạo vẫn nắm chặt trên bả vai hắn bỗng nhiên buông lỏng, tiếp đó, hắn bị kéo về phía sau lưng một người.
Đảo mắt một cái, hắn đã đứng ở phía sau lưng La Thiểu Thiên.
Âm thanh khàn khàn của La Thiểu Thiên truyền tới “Từ giờ ngươi cứ đứng ở đằng sau này” Đi lên trước hai bước, La Thiểu Thiên lại nghiêng người quay nhẹ lại nói “Ngươi yên tâm, chúng ta đều không có chuyện gì đâu”
Tiếp theo, La Thiểu Thiên lại bước về phía con quái vật, nghênh chiến. Bóng lưng của hắn đã khôi phục vẻ lạnh lùng sắc bén trước kia, hoàn toàn không có sự suy yếu run rẩy như vừa rồi. Một trận cơ giáp mày xám xuất hiện ở bên cạnh La Thiểu Thiên, đó chính là cơ giáp sinh vật cấp chín mà La Tiểu Lâu đã tặng cho hắn.
La Thiểu Thiên phi thân vào khoang điều khiển, con quái vật kia nhanh chóng chặn đường hắn, tốc độ nhanh hơn La Tiểu Lâu tưởng tượng rất nhiều, vừa chạy nó vừa vươn đám xúc tua mò vào trong khoang điều khiển.
La Thiểu Thiên cũng chẳng thèm quay đầu, khi xúc tua sắp tiếp cận được mình, cánh tay phải của hắn vung nhẹ ra sau.
Điều làm cho La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm chính là, ngay cả “siêu năng ly tử pháo” của hắn đều chẳng thể tạo thành bất cứ thương tổn nào đối với đám xúc tua, vậy mà một động tác nhỏ của La Thiểu Thiên lại có thể làm cho đám xúc tua đó dường như băn khoăn, tạm dừng lại một chút.
Tiếp tục quay đầu lại, La Thiểu Thiên đã vào được bên trong cơ giáp. Tiếp đó, cơ giáp màu xám xuất hiện một trận bạch quang nhu hòa, không hề có bất cứ động tác tránh né nào, trực tiếp nghênh đón đòn tấn công sau lưng của con quái vật.
La Tiểu Lâu vừa mới nheo lại mắt, trên bầu trời đã không còn bóng dáng của con quái vật lẫn cơ giáp màu xám đâu cả nữa.
Sửng sốt, La Tiểu Lâu chạy ra ngoài, khi đến lối ra, một trận cơ giáp màu xanh đậm bay tới. ()
Cuối cùng cũng trèo lên được cơ giáp của chính mình, La Tiểu Lâu mới có thể tạm thời thở hắt ra. cấp La Tiểu Lâu kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, sau đó trị liệu cho cái trán sứt mẻ của hắn. Rất nhanh, miệng vết thương khép lại, cái trắn trắng trẻo không có một chút dấu vết gì về việc vừa bị rách.
Dưới mệnh lệnh của La Tiểu Lâu, tìm một vị trí an toàn, dừng lại giữa không trung. Xa xa, là cuộc chiến đầy gay cấn giữa La Thiểu Thiên cùng con quái thú. Tốc độ của song phương đều cực nhanh, trên không trung chỉ có thể thấy bóng dáng mờ mờ, ánh sáng của đạn pháo chớp lóe liên tục, hai màu sắc kia lúc áp sát nhau, lúc thì nhanh chóng tách ra. May mà có hệ thống phân hình, không thì mắt thường căn bản chẳng thể thấy được gì.
Ưu thế nghịch thiên ban đầu của con quái vật hình như bị tiêu thất, cơ giáp của La Thiểu Thiên giờ lại có thể ngăn chặn được công kích của nó.
Một giây sau, La Tiểu Lâu phủ nhận phán đoán đó của mình. Không, không phải con quái vật kia yếu đi, mà là La Thiểu Thiên mạnh lên.
La Tiểu Lâu nhanh chóng động não, ngón tay vừa động, hình ảnh trước mặt đã xuất hiện số liệu phân tích của hai phe… theo con số tăng dần, La Tiểu Lâu trợn mắt há mồm mà nhìn màn hình.
Hắn có thể khẳng định, hắn chưa từng thấy qua loại cấp bậc chiến đấu này, vô luận là tốc độ vẫn là cường độ chiến đấu, ngay cả trên thế giới ảo cũng chưa từng thấy xuất hiện. Cái loại tốc độ này, quả thực đã muốn đột phá điểm cực hạn… nếu không phải chính mắt hắn nhìn thấy, hắn quả thực sẽ chẳng dám tin.
Cái cơ giáp màu xám kia là do La Tiểu Lâu chế tạo nên, số liệu của nó thì La Tiểu Lâu rõ hơn ai hết … nhưng bây giờ, dưới sự điều khiển của La Thiểu Thiên, tốc độ của cơ giáp còn cao hơn gấp ba lần số liệu hắn đo được lúc chế tạo.
“Này, điều này là không thể …” La Tiểu Lâu thất thanh hô.
Thanh âm của ở phía sau cũng truyền tới “Đúng là không thể nào, gien của La Thiểu Thiên cũng đang biến đổi nhanh chóng!”
“Cái gì biến đổi cơ?” La Tiểu Lâu lập tức truy vấn
“Khó mà nói cụ thể tình huống được, khác hẳn với kiểu thăng cấp gien của Nguyên Tích, ta không dò xét được loại biến đổi này … nhưng mà, thoạt nhìn chẳng hề yếu hơn so với Nguyên Tích” chắc chắn mà nói “Nhưng mà dù thế nào đi nữa, đây cũng đều là chuyện tốt”
Đương nhiên là chuyện tốt rồi, ít nhất bọn hắn sẽ không có tánh mạng chi ưu – La Tiểu Lâu thầm cảm thấy may mắn trong lòng.
Một lúc sau, con quái vật kia bắt đầu xao động. La Thiểu Thiên dù trở nên mạnh hơn đến mức nào cũng chỉ có thể đánh ngang cơ với nó. Con quái vật giết không được La Thiểu Thiên, La Thiểu Thiên cũng vậy, không thể làm gì được nó.
Nhưng là, như vậy nghĩa là không thể hoàn thành nhiệm vụ… Ánh mắt sắc bén màu vàng của con quái vật liếc về phía cơ giáp màu lam sậm trên không trung xa xa.
Khi La Thiểu Thiên cùng con quái vật lại tách ra một lần nữa, con quái vật bỗng nhiên xoay người độ, không thèm để ý đến công kích của La Thiểu Thiên, bay thẳng tới chỗ La Tiểu Lâu, hơn nữa, vừa bay vừa tạo một khối cầu năng lượng màu đen ở trong miệng.
La Tiểu Lâu còn chưa kịp phản ứng, khoang điều khiển đã vang lên một tiếng cảnh báo sắc nhọn, chuyện đó chỉ xuất hiện khi mà phát giác ra điều gì đó cực kì nguy hiểm.
“Chạy mau, đó là vũ khí đó!!” hô to.
Từ khi xuất hiện đến giờ, đây là lần đầu tiên con quái vật kia dùng đến vũ khí, La Tiểu Lâu đương nhiên chẳng dám lưu lại để kiểm nghiệm uy lực của nó rồi.
Con quái vật chứng kiến thân ảnh màu lam sậm đang vội vàng né tránh, trong mắt lóe sáng, cũng không nóng nảy nhả quả cầu ra. Thứ này một khi đã thả ra thì tuyệt đối không thể tránh được, kể cả kẻ bị đuổi giết có sử dụng bước nhảy không gian đi chăng nữa…
Nhưng mà, một giây sau, một đạo thân ảnh màu xám bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nó.
Cơ giáp của La Tiểu Lâu còn chưa kịp chạy ra xa đã nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa từ đằng sau, rồi một luồng năng lượng lớn nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh… sau khi hắn bấm nút lệnh cơ giáp dừng lại, vẫn bị luồng khí đó thổi ra ngoài một đoạn mới hoàn toàn dừng lại được.
La Tiểu Lâu nhanh chóng ngoảnh đầu về phía sau, sau đó không dám tin mà mở trừng mắt… nơi mà hắn vừa mới đi khỏi, toàn bộ kiến trúc đều đã biến mất, trên mặt đất xuất hiện một vòm hồ rộng lớn, trong không khí còn vương đầy mùi khét lẹt (ngồi trog cơ giáp sao lại ngửi thấy đc nhỉ???)
Mà ở giữa không trung, con quái vật cùng với cơ giáp của La Thiểu Thiên hoàn toàn biến mất.
Trên màn hình, màu đỏ làm người khác ghê sợ đã hoàn toàn iến mất. lắp bắp nói “La Thiểu Thiên đã tiêu diệt được con quái vật kia rồi!! Đây quả thực là điều không thể tưởng tượng được…”
Sau vài giây kinh hỉ, rốt cuộc hắn đã nhận ra điều không thích hợp., hắn nhanh chóng mở ra máy liên lạc, ấn gọi La Thiểu Thiên. Một phút đồng hồ sau, La Tiểu Lâu run rẩy hô lên “Mau, mau tìm La Thiểu Thiên đi!!!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Con ngươi của La Tiểu Lâu co rụt lại, đầu tiên là sự đau đớn rất nhỏ khi mũi tiêm chạm vào, sau đó càng lúc càng lan rộng, cuối cùng như là một con dao mổ phanh tay hắn ra, xuyên qua huyết nhục, thấu thẳng đến xương cốt.
Càng đáng sợ chính là, bên ngoài sự đau đớn này lại dần dần làm hình thành nên một cỗ hàn ý ẩm ướt và lạnh lẽo. Cỗ hàn ý này chẳng giảm đi đau đớn của hắn chút nào, chỉ có càng làm hắn thêm thống khổ.
La Tiểu Lâu từ kiếp trước đến kiếp này cũng chưa từng chịu qua loại đau đớn này, tuy rằng hắn cũng muốn biểu hiện ra rằng mình là người có cốt khí một tí … – nhất là khi La Thành Vận sẽ tuyệt đối không buông tha hắn, thế nhưng trên thực tế, không quá hai phút, mồ hôi đã bắt đầu làm mờ mắt hắn, La Tiểu Lâu cũng bắt đầu khàn giọng mà kêu la thảm thiết.
Hắn chưa từng tưởng tượng được loại đau đớn này cũng có ở trên đời, đau đến nỗi chỉ muốn chết ngay để chấm dứt nó, cơn đau không phải ở trên cánh tay mà còn kéo dài đến bả vai, sau đó là ngực, rồi từng ngõ ngách của toàn cơ thể.
La Tiểu Lâu choáng váng mà nặng nề thầm nghĩ, đại khái đây chính là cảm giác bị lăng trì đi, hơn nữa hình như còn đáng sợ hơn cả lăng trì, vì càng lâu, xương cốt của hắn cũng đều xuất hiện loại đau đớn này.
Hơn nữa, dưới nỗi thống khổ đến cực độ này, hắn không biết mình đã chịu được bao lâu rồi, hay là có thể chịu đựng được thêm bao lâu nữa, giữa sự đau đớn kéo dài như vô tận, hắn thật sự cảm thấy vừa bất lực vừa tuyệt vọng.
La Thành Vận chỉ đứng ở bên cạnh nhíu mày, mắt điếc tai ngơ đối với thảm trạng của La Tiểu Lâu.
Khi cái máy trong tay hắn vang lên một tiếng, La Thành Vận mới có động tác. Hắn lại cầm lấy một ống tiêm khác, lấy một ít máu của chính mình ra, sau đó đi sang bên tay còn lại của La Tiểu Lâu, tiêm vào tay hắn.
Theo từng luồng máu từ trong ống tiêm được đẩy vào cánh tay La Tiểu Lâu, cơ thể nãy giờ vẫn đang run rẩy giãy giụa của hắn chậm rãi đình chỉ nhúc nhích, cũng không còn phát ra tiếng kêu nữa. Thế nhưng mồ hôi lạnh toàn thân hắn cũng chẳng hề giảm bớt được chút nào, thậm chí còn có xu thế tăng thêm. Cả người hắn giờ đã đều ướt đẫm.
“Giờ chẳng qua chỉ là bắt đầu thôi, hy vọng ngươi hơn được đám phế vật kia, luôn làm ta thất vọng” La Thành Vận chăm chú nhìn vào người trên giường thỉnh thoảng lại run lên kia, thấp giọng lầm bẩm.
Bỗng nhiên, hắn động dung, hướng về phía chiếc khóa kim loại trên tay trái của La Tiểu Lâu kiếm tra. Chiếc vòng khóa bằng hợp kim thế mà đã bị cong rách lên một lớp lớn, hơn nữa, xem ra chẳng bao lâu sau là hoàn toàn bị kéo đứt.
La Thành Vận nhìn xem La Tiểu Lâu cả người đều ướt đẫm mồ hôi một cái, trong con ngươi thâm trầm nhanh chóng hiện lên một sự nghiền ngẫm. Đó là chiếc khóa kim loại chuyên dùng để khắc chế dị thú, trước giờ chưa từng bị như vậy, thế mà giờ lại bị một vết rách đứt rõ ràng đến mức đó.
Đứng ở bên giường, La Thành Vận nhếch lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười thực lòng đầu tiên từ lúc bước vào căn phòng này đến giờ.
La Tiểu Lâu chỉ càm thấy mình như đang ở trong địa ngục, vô luận vùng vẫy thế nào đều không thể thoát ra… Hắn vẫn luôn kêu thét, trong bóng đêm vô tận này hình như chỉ có một mình hắn… thậm chí hắn còn chẳng thể nghe được âm vọng của tiếng kêu của chính mình.
Có lẽ, chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ chết ở chỗ này …
Thế nhưng, Nguyên Tích, có lẽ chỉ cần hắn cố gắng chống đỡ vài phút nữa là Nguyên Tích có thể đến cứu hắn rồi … Hắn không thể cứ thế chết đi, hắn còn có thật nhiều việc chưa làm, hắn còn có người hắn muốn gặp lại…
La Tiểu Lâu cắn chặt răng, cố gắng duy trì thần trí thanh tỉnh. Trừ bỏ ngực, những chỗ khác đều càng ngày càng đau nhức, bên tai cũng là từng tiếng nối từng tiếng thảm thiết kêu lên…
Lâu dần, La Tiểu Lâu phát hiện. hắn tuy không mở mắt ra, nhưng có thể thấy rõ ràng tình huống trong phòng. Nhưng mà … La Tiểu Lâu lại khó hiểu, trong phòng này có hai người, một người chính là La Thành Vận, nhưng người còn lại thì ở trong một bình chứa lớn, cả người đều bị ngâm trong một chất lỏng gì đó. Toàn cơ thể giăng kín ống dẫn, có ống đưa vào gì đó, cũng có ống lấy ra gì đó.
Đây là… đây là hắn sao? Không! Chẳng phải hắn đang ở trên giường sao? Sao lại bị bỏ vào cái bình này? Chẳng lẽ đã rất lâu rồi? La Thành Vận rốt cuộc đã làm thí nghiệm gì trên người hắn vậy…?
La Tiểu Lâu lại phát hiện, thân thể của ‘hắn’ tái nhợt mà suy yếu, đầu cúi thấp, giống như đã chết rồi, rồi bỗng nhiên, La Tiểu Lâu phát hiện, hắn phải hít vào một hơi… đầu hắn ngay cả tóc cũng không còn có rồi! Trời ơi, rốt cuộc hắn đã phải trải qua những gì?
Chẳng lẽ hắn đã chết? Nhưng sao giờ hắn vẫn có thể suy nghĩ được…?
Tiếp đó, người ở trong bình chứa chậm rãi ngẩng đầu lên. Mắt La Tiểu Lâu trừng càng lúc càng lớn, cho đến khi hắn chống lại cặp mắt tràn ngập hận ý kia.
La Tiểu Lâu nhịn không được mà la hoảng lên. Người kia không phải hắn, mà là La Thiếu Phàm! La Thiếu Phàm đang gắt gao mà nhìn chằm chằm chỗ hắn đang đứng, trên mặt nở ra một nụ cười kỳ lạ, giống như là hắn ta có thể nhìn thấy được La Tiểu Lâu vậy.
Đúng thế, hắn có thể nhìn thấy được mình, giống như mình có thể nhìn thấy được hắn vậy.
Đúng lúc này, một bàn tay đưa ra rút mạnh một cái ống trên người La Thiếu Phàm xuống, nháy mắt đó, La Tiểu Lâu lập tức cảm nhận được một cỗ đau đớn lan tràn toàn thân.
La Tiểu Lâu đột nhiên nhớ tới một giấc mơ trước đây. Đây chính là giấc mơ đó. Hoặc là nói, đây căn bản chẳng phải là một giấc mộng. Trước đây là hắn mơ hắn trải qua những gì mà La Thiếu Phàm phải chịu, giờ đây, khi hắn đau đớn khôn cùng, La Thiếu Phàm thông qua giấc mơ cũng phải trải qua những gì hắn phải chịu…
Di chứng của việc Kim phu nhân cố tình tráo đổi máu của hai đứa nhỏ … ở một tình huống đặc biệt nào đó, bọn họ có thể nhìn thấy đối phương, có thể cảm nhận được những gì mà đối phương cảm nhận … Đây tuyệt đối chẳng phải là cái gì may mắn. La Tiểu Lâu cảm thấy như mình phải trải qua thống khổ những hai lần
…
La Thành Vận đang chú ý đến người ở trên giường, máy liên lạc trên cổ tay bỗng nhiên vang lên.
Hắn nhíu nhíu mày. Trước đó hắn đã dặn dò phó tướng, bảo nếu không phải là chuyện gì đặc biệt khẩn cấp thì không được phép quấy rầy hắn rồi mà… La Thành Vận mở máy liên lạc, bước ra ngoài rồi mới hỏi người đầu dây bên kia “Sao vậy?”
Bên kia truyền đến tiếng trả lời kinh hoảng của phó tướng “Tướng quân, người hầu của vương tử điện hạ đến, cầm theo lệnh bắt, muốn dẫn độ vương tử phi đi”
La Thành Vận trầm ngâm, nhìn thoáng qua người ở trên giường, trầm tĩnh mà nói “Giờ không được, ngươi nghĩ biện pháp cầm chân bọn họ, một giờ nữa”
Đến khi La Thành vận cuối cùng cũng xuất hiện ở văn phòng, người hầu của vương tử điện hạ đã muốn nổi trận lôi đình. Cho dù đây là hành tinh do La tướng quân quản hạt thật, thế nhưng cũng quá khinh thường hắn đi. Tốt xấu gì hắn cũng là đại biểu của vương tử điện hạ, chậm trễ hắn cũng là chậm trễ việc của vương tử điện hạ! Chớ nói chi là, đây là nhiệm vụ quan trọng đầu tiên của hắn với tư cách là người hầu của vương tử điện hạ.
Mà khi phó tướng của La Thành Vận đã dùng hết thủ đoạn ngăn cản, La Thành vận cuối cùng cũng xuất hiện. Vị phó tướng lau mồ hôi, thối lui ra ngoài cửa.
“La tướng quân, ngài đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngài định không tuân thủ lệnh của vương tử điện hạ hay sao?” Vị quan hầu kia tuy rằng đã khách khí không ít, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn hiện lên sự tức giận vạn phần.
“Hắn sẽ lập tức tới đây” La Thành Vận nhíu nhíu mày, ngắn gọn mà nói.
Vị quan hầu kia bị khí thế của La Thành Vận lấn áp, lại nghe được rằng La Tiểu Lâu sẽ tới ngay, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Mười phút sau, cánh cửa lại một lần nữa bị đẩy ra, La Tiểu Lâu đầu tóc ướt đẫm cúi đầu đi tới. Y phục trên người hắn rõ ràng đã được đổi qua. Đi đằng sau hắn là hai sĩ quan phụ tá của La Thành Vận, tựa hồ là đang ở hộ tống La Tiểu Lâu.
La Thành Vận liếc nhìn bên này một cái, sắc mặt trầm hắn xuống, thế nhưng cũng không nói gì, chỉ quay sang nói với vị quan hầu “Trên đường đi có thể sẽ không an toàn, ta sẽ phái người hộ tống”
Người kia gật gật đầu “vậy đa tạ La tướng quân, vương tử điện hạ đã phân phó là sau khi tiếp được vương tử phi phải lập tức về ngay, ta cũng không dám trì hoãn nữa, xin ngài dàn xếp một chút” Hắn cố tình cường điệu hai từ ‘một chút’ này.
La Thành Vận phất phất tay, những sĩ quan gác ở cửa lập tức tránh đường.
Người kia hài lòng mà đứng lên, hướng về phía La Tiểu Lâu “Vương tử phi điện hạ, ta phụng lệnh của vương tử điện hạ tới đây mang ngài trở về. Dựa theo quy định, ta nhất định phải còng tay ngài lại, xin ngài yên tâm, trừ điều đó ra, ta nhất định sẽ không làm điều gì khó xử đến ngài”
La Tiểu Lâu cũng không phản kháng, hắn cũng chẳng hề quay đầu liếc nhìn lại La Thành vận một cái nào, cúi đầu xuống, ngoan ngoãn đi theo người kia.
La Thành Vận nhìn La Tiểu Lâu bị giải đi, cũng chẳng hề đi theo ra ngoài tiễn, chỉ ngồi vào chiếc ghế bành bọc da, nhìn ra ngoài cửa sổ. Phi thuyền đến đón người của đế đô chậm rãi cất cánh, đi khỏi hành tinh M5.
La Tiểu Lâu sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng kia, đã bị La Thành Vận báo cho biết một tin dữ khác: thân phận dị thú của hắn đã bị bại lộ, cả nước tiến hành truy nã, Nguyên Tích đã phái người đến bắt hắn.
Cho tới bây giờ, bị còng tay, bị giam ở một buồng ngủ trong phi thuyền áp giải, La Tiểu Lâu vẫn còn có chút không dám tin … chuyện này rốt cuộc là sao…
Thân phận của hắn sao lại bị lộ? sao Nguyên Tích lại phái người đến bắt hắn? La Tiểu Lâu hồi tưởng lại cuộc trò chuyện gần nhất của mình với Nguyên Tích, trong thâm tâm bắt đầu lo lắng …
Nguyên Tích lúc đó một câu cũng không để hắn giải thích, chỉ bảo hắn chờ.
…
Cánh cửa bị nhẹ nhàng mở ra, một người hầu bưng đồ ăn tiến vào, sau đó ngồi ở bên cạnh La Tiểu Lâu.
Loại thời điểm này, La Tiểu Lâu cũng chẳng hy vọng có người lưu lại bồi mình ăn cơm, hắn đơn giản ăn vài thứ rồi nói mình buồn ngủ, bảo người kia mang đồ ăn đi ra ngoài đi.
Lúc người nọ đi ra đến cửa, quay đầu lại liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái đầy nguy hiểm.
La Tiểu Lâu vừa thấy, trong lòng bỗng dâng lên sự nghi ngờ cùng cảnh giác, nhưng chưa kịp động, hắn đã cảm thấy một trận đau đớn dâng lên toàn bộ cơ thể. Cánh cửa đã bị đóng lại hoàn toàn, người hầu kia đã đi ra ngoài.
La Tiểu Lâu thật muốn mắng người… tuy hắn biết gần đây hắn thực không may, nhưng thế này cũng quá đáng quá đi … đầu tiên là La Thành Vận, rồi giờ lại đến một người hầu được Nguyên Tích cử đến. Lại nói tiếp, những người mà Nguyên Tích phái tới, tất cả đều là những gương mặt lạ.
La Tiểu Lâu cảm thấy chính mình hiện tại đã không thể suy xét bình tĩnh được nữa, thế nhưng, điều duy nhất có thể khẳng định đó là, hắn nhất định phải đi khỏi nơi này. Tuy rằng không biết mình uống phải cái gì, thế nhưng cái kia ngoài việc gây đau đớn trong chốc lát, tựa hồ cũng không tạo thành cái ảnh hưởng gì … Có lẽ là do thể chất đặc thù của hắn … La Tiểu Lâu thực lòng hy vọng không bị để lại di chứng gì.
La Tiểu Lâu cúi xuống nhìn còng tay đặc chế cho hắn, trở mình nằm xuống giường, dùng cái chăn đắp kín lại, che khuất đi camera trong phòng, sau đó biến thành hình dạng dị thú. Đang lúc hắn đang suy nghĩ lo lắng về đường chạy trốn thì một âm thanh vang lên/
“Ủa, ngươi định làm cái gì thế?” tiếng 125 nghi ngờ hỏi.
Nhìn một con tiểu thú màu xanh mập mạp xuất hiện trên giường mình, La Tiểu Lâu phẫn nộ mà hô “ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi sao? Lúc mấu chốt …” La Tiểu Lâu ngừng lại, hắn khiếp sợ phát hiện, họng hắn không phát ra bất cứ thanh âm nào, độc dược ban nãy ăn phải hóa ra không phải là không có hiệu quả gì.
La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, lập tức cố gắng bình tĩnh lại. Dù sao cũng chẳng thể tệ hơn được nữa … hắn nói trong ý thức với 125 “Ban nãy ngươi đi đâu vậy?”
“ta, ta … ta có chút việc gấp, không nghĩ tới là đột nhiên chết máy giữa chừng …” 125 lắc lắc cái đuôi, nửa vui mừng nửa nhăn nhó mà nói. Có vẻ như cái việc gấp kia nó không hề có ý định nói ra.
La Tiểu Lâu cũng chẳng có khí lực mà đi truy cứu nó lúc này, chỉ đơn giản đem tình huống nói cho nó biết “Tóm lại, thân phận dị thú của ta đã bị bại lộ, Nguyên Tích đang đuổi bắt ta. Còn nữa, phi thuyền nãy cũng chẳng an toàn gì, vừa rồi có người hạ độc ta. Chúng ta nhất định phải rời đi ngay lập tức”
“Cái, cái gì??” 125 quả thực không tin nổi lỗ tai mình “ Nguyên Tích sao có thể làm chuyện đó được?”
“ta cũng không tin, thế nhưng giờ phải trốn đi trước, đó mới là lựa chọn tốt nhất” La Tiểu Lâu bình tĩnh mà nói.
125 cẩn thận quan sát mặt La Tiểu Lâu, thế nhưng cái khuôn mặt đầy lông trắng kia quả thực khó có thể thể hiện ra cái tâm tình gì, nó vì thế cũng chẳng thể đoán được, đành thử an ủi “Đương nhiên rồi, ta ủng hộ ngươi, dù ngươi có định rời khỏi Nguyên Tích, ta cũng duy trì ngươi. Ngươi yên tâm, cho dù ngươi cùng Nguyên Tích ly hôn, ta sẽ giúp ngươi tìm được một người chồng hùng tráng hơn, à không, là người chồng tốt hơn nhiều …”
Đang lúc cái trán La Tiểu Lâu nổi gân xanh, muốn phát hỏa, ngoài cửa truyền đến tiếng cạnh mở cửa, hai người lập tức an tĩnh lại.
Vài giây sau, cánh cửa được mở ra, một bóng người cao gầy đi từ ngoài vào, sau đó yên lặng đi tới bên giường, chậm rãi giơ lên một thanh dao găm, một tay kéo ra giường, xốc mạnh lên.
Trên giường chẳng có ai cả, chỉ có hai cái gối đầu xếp song song. Người kia sửng sốt, lập tức nhanh chóng lao về hướng bên cạnh mà đâm. Nhưng trong phòng lại chẳng hề có bất kì ai. Đang lúc nghi hoặc, một cái ngân châm lặng yên không chút tiếng động đâm sâu vào đùi hắn. Tên sát thủ quơ quơ, khiếp sợ mà ngã xuống giường.
Đằng sau chỗ hắn vừa đứng là hai con thú, một bạch một xanh lục đứng trợn trừng mắt như đang lâm đại địch. Nhìn đến tên kia đã bị gây tê mà ngã xuống, La Tiểu Lâu lập tức biến thân thành người, đem y phục người kia lột ra sau đó mặc lên mình, rồi sau đó cầm giấy thông hành của kẻ đó, mở cửa đi ra ngoài.
125 biến lại thành sợi dây chuyền trốn trong túi áo hắn, lặng lẽ nói “Phòng của người này ở ngay bên cạnh phòng ngươi”
La Tiểu Lâu hơi dọ dự, nhưng rồi vẫn mở cửa phòng bên cạnh hắn đi vào, hắn không thể cứ đi ra ngoài với cái bộ dạng này. Sauk hi vào phòng, La Tiểu Lâu lấy từ trên giá treo áo ra một cái mũ, đội ở trên đầu rồi kéo mạnh cho mũ sụp xuống, che khuất đi đôi mắt.
Khi La Tiểu Lâu chuẩn bị hướng về phía cửa đi ra, cửa lại bị mở từ bên ngoài vào, một người khác vội vàng đi tới, trong bóng tối, người này cũng không bật đèn.
La Tiểu Lâu cứng người lại, lập tức cảnh giới mà nhìn người kia. Người kia đi tới trước mặt hắn rồi trực tiếp kéo tay cổ tay hắn, chính xác mà nói là máy liên lạc, sau đó bắt đầu chuyển khoản. Khi La Tiểu Lâu bị con số chuyển vào tăng đến một mức đáng sợ, người kia đã hoàn thành việc chuyển khoản.
Người nọ nhỏ giọng nói “Nhanh đi đi, đây là toàn bộ thù lao của ngươi, sau khi giết vương tử phi xong, ngươi phải lập tức rời đi, ta đều đã an bài hết rồi. Còn nữa, trong vòng mười năm không được phép lộ diện”
La Tiểu Lâu khiếp sợ vô cùng. Quả là có người muốn giết hắn, muốn hắn trước khi bị áp giải về tới nơi đã táng thân dọc đường! Lần đầu tiên hắn biết mạng mình đáng giá bao nhiêu. La Tiểu Lâu vì không thể nói chuyện, chỉ có thể cứng nhắc gật gật đầu.
Tuy rằng động tác của hắn không quá tự nhiên nhưng người nọ cũng không nhìn ra được, vỗ vỗ bờ vai hắn, xoay người đi ra ngoài.
Chờ tới khi người nọ rời khỏi hắn, La Tiểu Lâu cùng 125 thương lượng, quyết định phải lập tức rời đi.
La Tiểu Lâu lại kéo thấp mũ xuống, cầm thẻ chứng minh, đi ra ngoài.
Không biết có phải do sự an bài của kẻ vừa chuyển khoản cho hắn không, dọc đường đi, hắn gần như không gặp phải bất kì kẻ nào, xoát thẻ rời đi cũng vô cùng thuận lợi. Đảo mắt, La Tiểu Lâu đã tới cánh cửa của khoang thuyền. Hắn không khỏi rảo nhanh bước, sắp thoát được rồi!!
La Tiểu Lâu mở cánh cửa ra, lặng lẽ thở nhẹ, vạn hạnh là trên đường đi không có ai chặn đường hắn, giờ dù có ai đến cũng chẳng thể làm gì được nữa. Chỉ cần hắn bước ra ngoài không gian là hắn có thể lái 125 ly khai.
Nhưng mà, đúng lúc này, bên ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Sự thật lại lần nữa chứng minh một điều, sự không may luôn không có hạn độ. Sắc mặt La Tiểu Lâu tái nhợt. Lúc này mã vẫn có phi thuyền tới! Tiếng động ban nãy là do sự tiếp nối giữa hai phi thuyền. Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng bước chân… đang có người hướng về phía này…
La Tiểu Lâu cắn chặt răng, nhanh chóng chạy vào bên trong tìm chỗ nấp
Nhưng mà, hắn chưa chạy được hai bước, đằng sau đã truyền đến một âm thanh lạnh như băng “ La Tiểu Lâu, ngươi đứng lại!!”
Nghe được âm thanh quen thuộc nhưng đầy lạnh lẽo của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu ngừng lại.