La Tiểu Lâu ngẩn người, lập tức cảnh giác mà nhìn về phía Ly Mạch. Hắn tuyệt không chờ mong cái gì chân tướng cả. Căn cứ kinh nghiệm mấy ngày hôm nay, cái chân tướng kia sẽ chỉ làm sinh hoạt hắn càng thêm bị thảm mà thôi.
Hắn bây giờ không có xa cầu bất luận cái gì, chỉ hy vọng tên kia nhanh nhanh nhớ lại hắn, sau đó hai người lại giống như trước mà hảo hảo sống – tuy rằng tên kia thật kho khan, còn đầy táo bạo không nói lý … thế nhưng hắn cũng đã quen rồi.
Ly Mạch lần nữa liếc qua phòng tắm rồi mới nói “GIờ nói cho ngươi cũng không phải không được, thế nhưng hy vọng ngươi sau khi nghe xong thì phải trấn định hết sức, không thì ta sẽ đánh ngất ngươi mà mang đi đấy”
La Tiểu Lâu trứng mắt, lùi về đằng sau một chút, bày ra tư thế sẵn sàng chạy trốn.
Ly Mạch thấy được động tác của La Tiểu Lâu, thế nhưng cũng lười phản ứng. Tại trước mặt một dị thú trưởng thành, bất cứ con tiểu thú nào, dù thông minh đến đâu đều chẳng có ý nghĩa. Hắn nói thẳng thừng “Lần này trở lại, ta đi mở ra nơi phong ấn dị thú, sau đó tra ra được một vài chuyện, lại căn cứ vào tư liệu của nhân loại bên này, chuyện năm đó ta đã hiểu rõ hầu hết”
Thấy La Tiểu Lâu chớp chớp con mắt, Ly Mạch tiếp tục nói “Năm đó, tràng chiến tranh giữa nhân loại cùng dị thú xác thực là bị kẻ khác khơi mào, là kẻ đê tiện vô sỉ ẩn nấp trong nhân loại, lợi dụng sự ngu xuẩn của nhân loại mà tính kế dị thú. Năm đó …”
Nhãn tình La Tiểu Lâu sáng lên, hơi kinh hỉ mà nói “Ý của huynh là, nhân loại cùng dị thú kì thực không hề có mâu thuẫn cùng cừu hận không thể hóa giải?”
Móng vuốt của Ly Mạch bỗng thấy thiệt ngứa, trừng mắt với La Tiểu Lâu, đề cao thanh âm “Chú ý, chú ý trọng điểm! Hiện giờ không phải là đang thảo luận vấn đề hòa thân của ngươi!!”
Uy áp của dị thú cao cấp lại lần nữa đè xuống, người La Tiểu Lâu mềm nhũn xuống, nằm bẹp xuống giường. Hắn cố gắng lần nữa ngồi thẳng lại, đè xuống vấn đề mình quan tâm nhất, thì thào mà nói “Được rồi, thế sau thế nào?”
“Năm đó kẻ thứ ba kia lợi dụng nhân loại, tại các tinh cầu thuộc lãnh thổ của dị thú, bí mật rải một loại bệnh độc (Virus). Loại bệnh độc kiểu mới này rất khó bị phát giác, không có bao nhiêu thương tổn đối với nhân loại, nhưng lại có thể cải biến gien di truyền của dị thú”
La Tiểu Lâu liếm liếm môi “Ý huynh là vũ khí sinh học?”
Ly Mạch chán ghét hừ một tiếng “Có thể nói là như vậy, thế nhưng, vài thập niên qua đi, đến khi dị thú phát hiện có vấn đề, đã là quá muộn”
Ly Mạch dừng lại, xung quanh thân thể hắn bỗng nhiên phủ lên một tầng thâm trầm bi thương cùng sát khí, qua một hồi lâu sau mới tiếp tục mở miệng nói “Đầu tiên là một vài dị thú đột nhiên biến mất, tử vong … có lẽ là bị nhân loại bắt. Thượng tầng rất nhanh đã phát hiện sự không bình thường, lập tức bắt đầu kiểm tra rà soát. Tuy rằng khi thân thể của các dị thú không thấy xuất hiện bất cứ loại bệnh gì, thế nhưng tổ khoa học lại phát hiện một vấn đề cực đáng sợ… bất tri bất giác, năng lực chiến đấu của dị thú yếu hẳn đi, mà những thế hệ sau càng rõ ràng. Đây căn bản không phù hợp với đặc tính của dị thú ta. Lúc đó toàn tộc vô cùng cuồng nộ, truy tra xuống, lại phát hiện rằng nhân loại là nguyên nhân gây ra chuyện này… Dưới cừu hận liên hệ đến toàn tộc, dị thú tuyên chiến với nhân loại.”
Uhm, thoạt nhìn, tràng chiến tranh đó thực không thể trách dị thú được.
La Tiểu Lâu bât an mà vẫy vẫy đuôi, hỏi “Tức là nói, dù không tra rõ ngọn nguồn, tràng chiến tranh giữa nhân loại cùng dị thú vẫn xảy ra?”
“Hừ, dù là sức chiến đấu của chúng ta có giảm xuống, nhân loại cũng vẫn xa xa không phải là đối thủ của chúng ta” Ly Mạch khinh bỉ liếc nhìn La Tiểu Lâu “Năm đó, nhân loại tổn thất thảm trọng, tuy rằng nhân số đông đảo, thế nhưng chẳng thể đấu lại chúng ta, tai nạn cuối cùng phát sinh là bởi vì kẻ thứ ba động tay chân”
“Bọn chúng hao hết tâm tư, bố trí vài thập niên, cũng không phải là để diệt sạch dị thú, mà để thực hiện một kế hoạch càng độc ác hơn thế” Ly Mạch nói đến đây, quay đầu nhìn về phía La Tiểu Lâu “Này lại phải giải thích cho ngươi một chút về kẻ thứ ba, nghiêm ngặt mà nói, bọn chúng cũng không được tính là người, mà là một giống loài từ thời viễn cổ. Vì phương thức sinh sản của chúng quá mức ác tâm cùng biến thái, xúc phạm tới những tồn tại khác, cuối cùng bị các cấp văn minh liên kết lại diệt sạch”
“Rốt cuộc bọn chúng là cái gì?” La Tiểu Lâu nghi hoặc hỏi. Hắn trước đây từng có suy đoán, kẻ thứ ba này có phải là nhị cấp văn minh Athes không? Thế nhưng theo cách nói của Ly Mạch, có vẻ cũng không phải là bọn họ…
“Chủng loại đó kêu là Ngoan, sinh mệnh thực sự ngoan cường, thế nhưng số lượng cá thể trưởng thành cũng vẫn không nhiều lắm. Nó để có thể phát triển từ dạng trứng đến dạng thành niên cần hút huyết nhục của giống loài khác, quan trọng nhất, chúng nó cần hấp thu một lượng lớn tinh thần lực. Nhân loại tuy rằng cũng có tinh thần lực, nhưng lại quá mức nhỏ yếu, căn bản không thể chịu đựng được cho đến khi chúng nó trưởng thành, chưa đến nửa đường đã tan vỡ” Ly Mạch lạnh lùng cười.
“THế nhưng, hiển nhiên, chúng nó cũng có cấy trứng vào bên trong nhân loại, coi như tận dụng huyết nhục để chúng nó sinh trưởng”
La Tiểu Lâu há hốc mồm, ngơ ngác mà nhìn Ly Mạch “Một loại sinh vật ký sinh? Hơn nữa có thể gây nguy hiểm cho cả nhân loại cùng dị thú?”
Ly Mạch gật đầu “Năm đó, cuối giai đoạn chiến tranh, tộc trưởng của dị thú cuối cùng đã nhận thấy trong cơ thể tộc nhân mình thừa ra một thứ gì đó, đồng thời hơn hai phần ba dân số dị thú cũng đã vô pháp tự điều khiển hành động. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả tộc cũng chỉ có thể trở thành nô lệ cung cấp đồ ăn cho bọn Ngoan. Vì vậy tộc trưởng đã dụ đại bộ phận Ngoan đến lam nguyên tinh, cuối cùng hy sinh hơn phân nửa dị thú, cùng tận tuyệt với Ngoan. Trước đó, ông ấy đã đóng băng nửa lượng tộc nhân còn lại, phong ấn tại thánh địa, cũng tức là Renda phong ấn theo cách gọi của nhân loại”. “Ngoan cũng vì tổn thất thảm trọng nên lần nữa phải tiến vào ngủ đông”
Nói như vậy, nhân loại có thể bình an phát triển thời gian dài như vậy cũng là do công của dị thú… Cừu hận trước đây hẳn có thể xóa đi được …
La Tiểu Lâu lại cẩn thận mà hỏi thăm “Vậy huynh bảo ta theo huynh…”
Ly Mạch liếc nhìn hắn “Ngươi chẳng lẽ không phát hiện ra sao? Ý thức nguyên lực của ngươi khác của chúng ta. Năm đó vì cứu ngươi, ta đã tìm kiếm rất nhiều nơi, sau lại phát hiện một chuyện rất có ý tứ… Năm đó một đoạn gien của ngươi vẫn luôn được nhân loại bồi dưỡng, phục chế, thế nhưng vẫn chưa hề thức tỉnh … thế nhưng tới đời này, ngươi lại thức tỉnh được. Đó là bởi vì ngươi không chỉ có huyết mạch của dị thú, mà còn có huyết mạch của phụ thân ngươi”.
Trong đầu La Tiểu Lâu xuất hiện lên khuôn mặt âm trầm của La Thành Vận, lại nghĩ tới sự đau đớn khi mà ông ta tiêm ống thuốc kia vào người mình … cái loại đau đớn thấu xương đó … hắn nhịn không được mà rùng mình một cái, khẩn trương mà nói “Vậy nghĩa là sao?”
“Trên người La Thành Vận có mang một loại huyết mạch đặc biệt, loại huyết mạch này còn cường đại hơn cả của Ngoan, cho nên đám Ngoan đó không dám trêu chọc hắn, cũng không dám trực tiếp bắt ngươi đi. Mà huyết mạch của La Thành Vận làm cho ý thức nguyên lực của ngươi xảy ra biến dị, đối với sự ăn mòn của Ngoan có lực chống lại… Đây cũng là nguyên nhân ta tới đây đón ngươi. Những tộc nhân vẫn còn ngủ say của chúng ta, chỉ có ngươi mới có thể để bọn họ tỉnh táo lại, đồng thời loại bỏ thành công ấu thể Ngoan trong cơ thể họ. Bằng không, dù giờ rã đông, chúng ta cũng chỉ có được một đám dị thú điên loạn mà thôi”
La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm “Hóa ra là vậy, xem ra chỉ cần năng lực của ta, cứu người là không thành vấn đề” Nói tới đây, La Tiểu Lâu nuốt nước bọt, bắt đầu đặt điều kiện “Thế nhưng, dù sao tràng chiến tranh giữa nhân loại cùng dị thú trước đây chỉ là hiểu lầm, ta cứu người sau, dị thú có thể không khởi xướng chiến tranh với nhân loại nữa?”
Ly Mạch đầy thâm ý mà nhìn thằng em mình “Mặc dù đôi bên trước kia quả thực có hiểu lầm nhưng cừu hận năm đó cũng đã khắc sâu vào cả đôi bên, ta chỉ có thể cam đoan một chuyện với ngươi là, chúng ta sẽ không khởi xướng chiến tranh trước”
La Tiểu Lâu lập tức gật đầu “Vậy là được rồi, ta sẽ khuyên bảo Nguyên Tích”
Ly Mạch trừng mắt mà nhìn La Tiểu Lâu đã bị mỹ sắc mê hoặc choáng váng đầu óc, nhạo báng nói “Hắn giờ còn chẳng nhớ ra ngươi, ngươi định khuyên hắn thế nào?”
Hai cái chân trước của La Tiểu Lâu bắt đầu giẫm giẫm đầy ưu tư, không quá nắm chắc mà nói “Ta sẽ làm cho hắn nhớ lại …”
Ly Mạch thở dài, không đành lòng mà liếc nhìn La Tiểu Lâu rồi nói “Những gì ta vừa nói cũng không phải toàn bộ. VÌ ngươi là cá thể dị thú cao cấp duy nhất ở bên ngoài (không bị đóng băng phong ấn), lại còn có cả huyết mạch của La Thành Vận, cho nên Ngoan đã động thủ động cước trên người ngươi. Giờ ngươi đang mang trong mình noãn trùng Ngoan vương duy nhất”
Nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của La Tiểu Lâu, Ly Mạch hòa ái mà sờ sờ đầu hắn, cuối cùng cũng là không đành lòng mà nói “Nó sẽ lấy huyết nhục của ngươi, tinh thần lực của ngươi làm đồ ăn nuôi dưỡng nó”
Hơn nửa ngày sau La Tiểu Lâu mới tìm về được âm thanh của chính mình “Huynh là nói, ta sẽ bị ăn sống?” Lão thiên gia, dù chỉ là một lần, hắn cũng chưa từng nghĩ đến, chính mình sẽ bị chết một cách kinh khủng theo kiểu này …
Ly Mạch nhìn xuống dưới “Sẽ không, vì ngươi có huyết mạch đặc biệt, nó sẽ không thể ăn sống ngươi, thế nhưng, nó sẽ đồng hóa ngươi, biến ngươi thành nó, nó cũng là ngươi. Ngươi sẽ trở thành Ngoan vương, sau đó đối đầu với nhân loại cùng dị thú”
La Tiểu Lâu ngốc ngốc mà đứng đó, hoàn toàn mất đi suy nghĩ. Tựa hồ hai ngày trước hắn còn đang suy nghĩ rằng cục diện sẽ chẳng thể xấu thêm được nữa đâu, thì bây giờ, sự thực đã chứng minh, điều tồi tệ nhất vẫn có điều tồi tệ hơn cả nhất.
“Như vậy, ta phải làm sao bây giờ?” La Tiểu Lâu tuyệt vọng mà hỏi.
Ly Mạch đi về phía hắn hai bước, sau đó lộ ra một cái mỉm cười phong tình vạn chúng “Đệ đệ, ngươi nguyện ý vì chúng ta, hy sinh chính mình không?”
La Tiểu Lâu kinh ngạc mà nhìn về phía Ly Mạch, tỉnh lại từ sức quyến rũ tuyệt đối của Ly Mạch, cầu xin nói “Thì dù là vậy, ta cũng không tưởng hy sinh chính mình a…” Hắn căn bản không thích hợp để trở thành cái gì anh hùng vĩ đại.
Ly Mạch cũng không ngoài ý muốn, trầm mặc một hồi nói “Vậy ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất là ở lại trong tộc dị thú, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi” Nói xong quan sát hình thể La Tiểu Lâu “Ngô, ngươi nhỏ như thế, chắc vẫn có thể làm thú trông cửa được”
La Tiểu Lâu cùng 125 đều ngây dại. Trong đầu 125 đã hiện lên một hình ảnh: bên cạnh đại môn của dị thú, một bên là một dị thú, bên còn lại là dị thú cơ giáp, sau bao ngày dầm mưa dãi nắng, trên cơ giáp dị thú đáng thương đã gắn đầy rêu xanh, thậm chí còn sắp mọc nấm …
“Cách khác đâu?” La Tiểu Lâu gian nan mà hỏi thăm.
“Tới bên Ngoan, trở thành vương của chúng nó” Ly Mạch lẳng lặng mà nhìn La Tiểu Lâu “Dù sao ngươi cũng là đệ đệ ta, hơn nữa ngươi đã đồng ý cứu dị thú tộc, ngươi tuyển thế nào ta cũng đồng ý. Thế nhưng, nếu ngươi cứ nhất quyết ở lại bên cạnh Nguyên Tích, chờ đến khi ngươi bị đồng hóa hoàn toàn, ngươi đại khái sẽ ăn hắn đầu tiên. Mà giờ đây, đã không xa thời khắc đó lắm”
La Tiểu Lâu cúi đầu, có chút không tiêu hóa nổi chân tướng… qua thật lâu, hắn mới nói với Ly Mạch “Tối nay ta sẽ đi với huynh, ta, ta phải cáo biệt với Nguyên Tích một chút”
Ly Mạch nhìn La Tiểu Lâu đã hoàn toàn rối loạn, không đành lòng mà sờ sờ lông mao trên đầu hắn, sau đó nhảy qua cửa sổ biến mất.
125 nhìn La Tiểu Lâu đang muốn giả chết nằm trên giường, trong mắt hàm chứa nhiệt lệ mà hướng về phía phòng nhỏ của mình mà đi, đây là lần cuối cùng nó được sở hữu một căn phòng riêng … sau này chỉ có đại môn mà thôi…
Chờ chút! Đang ủ rũ, 125 bỗng nhiên nhớ đến một việc, đuôi cứng lại, sau đó nhanh chóng chạy về phòng.
Thẳng đến phòng cạnh phòng tắm phát sinh một tiếng nổ, La Tiểu Lâu mới hoàn hồn lại. Hắn quay đầu, Nguyên Tích cả người bê bết máu xuất hiện trước cửa phòng tắm. La Tiểu Lâu không dám tin mà trừng mắt nhìn Nguyên Tích. Tắm rửa thôi mà cũng có thể tắm thành như thế được à? Nguyên Tích ngoại trừ bệnh mất trí nhớ chắc cũng có mắc phải cái bệnh khác nữa …
La Tiểu Lâu xuống giường, chạy về phía Nguyên Tích, đỡ lấy hắn, há mồm, nhớ ra không thể nói chuyện, chỉ có thể kéo Nguyên Tích hướng về phía đặt máy trị liệu.
Nguyên Tích thở hổn hển, trừng mắt với La Tiểu Lâu, nửa ngày mới lạnh lùng mà thốt ra “Ngươi xem bộ dáng của mình kìa!” Nói xong hắn kéo La Tiểu Lâu về phía rường, lấy ra giường đem La Tiểu Lâu bọc lại.
La Tiểu Lâu gục đầu xuống, thế mới phát hiện bản thân chẳng biết lúc nào đã biến trở về thành người, trên người chẳng mặc gì hết.
La Tiểu Lâu nhìn những vết thương dữ tợn trên cánh tay Nguyên Tích, chân mày cau lại, khoa tay múa chân giúp Nguyên Tích trị liệu.
Nguyên Tích không hề nhúc nhích, hắn cúi đầu nhìn La Tiểu Lâu, bỗng nhiên tàn bạo mà kéo La Tiểu Lâu lại, chặt chẽ mà ôm lấy.
Trên đường trở về, Nguyên Tích một mực làm mặt lạnh không thèm để ý tới La Tiểu Lâu, hơn nữa lúc nào cũng chú ý giữ khoảng cách. Mỗi lần La Tiểu Lâu cố gắng cùng hắn câu thông, Nguyên Tích lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm hắn, hơn nữa biểu lộ rằng nếu La Tiểu Lâu dám tiến lên một bước sẽ phanh hắn thành tám khối cho coi.
La Tiểu Lâu mê mang mà nhìn người bên cạnh, không hiểu nổi Nguyên Tích đây là có ý gì. Trước khi hắn kịp chạy trốn thì đem hắn bắt lại, khi hắn sắp bị phán tử hình thì đem hắn mang đi, mà bây giờ thì bắt đầu bỏ rơi không thèm nhìn hắn. Cho dù là Nguyên Tích phối hợp quân đội diễn trò cho mọi người xem, nhưng giờ cũng chỉ còn hai người thôi mà, cũng đâu cần cố kỵ cái gì đâu.
“Ngươi nói xem, hắn là làm sao vậy?” La Tiểu Lâu nhịn không được oán thán với . Khi mà Nguyên Tích coi hắn như hồng thủy mãnh thú, hắn cũng chỉ có thể than thở với .
Ta sao biết được Nguyên Tích đang nổi điên cái gì, nhưng có một chuyện không thể nghi ngờ là, hắn lại một lần nữa phá vỡ kế hoạch bỏ đi của ngươi và ta – thầm nghĩ, đồng thời trả lời La Tiểu Lâu một cách thành khẩn vạn phần “Có lẽ Nguyên Tích chẳng qua là không muốn để ý tới ngươi nữa, căn cứ nghiên cứu của ta đối với nhân loại, ở phương diện hôn nhân gia đình, vợ chồng kết hôn được một thời gian, tình cảm rất dễ bị thay đổi hoặc là đạm hóa (trở nên nhạt hơn), nhất là nam nhân … Nhân loại về mặt này thực chẳng nhờ vả được gì cả… hoàn toàn chẳng thể bằng được dị thú, cả đời chỉ trung thành với một bạn đời … Nhất là khi các ngươi còn chưa có ấu thú, à nhầm, hài tử …”
“Ngươi gọi cái hành động ngu ngốc này của hắn là thay đổi tình cảm?” La Tiểu Lâu tức giận, nghi ngờ mà nhìn chằm chằm Nguyên Tích “Ta cảm thấy nghiêm trọng hơn ngươi nói nhiều, giống như là, như là..”
“Ta biết, có lẽ đây là biểu hiện tiền ly hôn, hắn nhất định phải làm dáng một chút, bày tỏ hắn không còn thích ngươi nữa …” đang cực lực dùng kế ly gián, Nguyên Tích chợt lườm về phía bên này một cái, nó lập tức run lên lảy bẩy, chưa suy nghĩ cẩn thận đã quyết định chết máy.
Thực ra, Nguyên Tích chẳng qua là cảm thấy La Tiểu Lâu an tĩnh quá, làm hắn bắt đầu hoài nghi con dị thú giảo hoạt hung tàn này có phải đang có âm mưu gì đó không … nhưng cũng chẳng sao cả, hắn hoàn toàn có thể chế trụ được nó.
Nguyên Tích tiện tay thiết lập đường đi, rồi nhìn về phía La Tiểu Lâu… thân thể gầy yếu lại đơn bạch, cũng chẳng có cái gì gọi là khí thế, lại càng không có vẻ có bất cứ năng lực nào… cái này cùng ấn tượng trong đầu hắn về dị thú chênh lệch như trên trời dưới vực … đại khái cái duy nhất làm cho người ta động tâm chính là con ngươi màu đen đầy linh động, lông mi tiêm dài, đôi môi nhìn qua hết sức mềm mại, hôn vào đó tư vị nhất định sẽ vô cùng tốt đẹp … lão thiên! Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy??
Nguyên Tích chật vật thu hồi tầm nhìn đầy bắt bẻ của mình. Chẳng lẽ tên dị thú kia giỏi về mị thuật? Ừ, nhất định là thế. Bảo sao người này lại bị đưa tới hòa thân… đại khái đây là công dụng duy nhất của hắn đi … Chắc chắn là như thế.
Nhưng mà … làm thế cũng đúng … Nguyên Tích hoàn toàn không nhận thức được rằng hướng suy nghĩ của hắn đã đi chệch đường rất nhiều rồi.
Khi La Tiểu Lâu đang lo lắng vì tự nhiên chết máy, bọn họ đã tới được hoàng cung.
Hai người nhanh chóng nhảy xuống khỏi cơ giáp, đứng ở cửa cung điện quen thuộc. Nguyên Tích đầy hung ác mà liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái, do dự chốc lát rồi quyết định đeo lên một đôi găng tay trắng, cầm tay La Tiểu Lâu dắt vào trong.
La Tiểu Lâu thấy vậy khóe miệng co quắp. Giờ hắn cảm thấy thực hận chính bản thân mình. Chẳng qua là cái tiếp xúc gián tiếp (qua đôi găng tay) thôi mà cũng làm cho đáy lòng hắn trở nên mừng rỡ. Có vẻ như hắn mới là kẻ không thể rời bỏ nổi Nguyên Tích. Lão thiên!!! Cái này cũng chẳ phải hiện tượng tốt gì.
Quản gia tổng quản đứng ở đại sảnh, nhìn thấy vương tử điện hạ đang lôi kéo vương tử phi đi vào, ánh mắt nhất thời sáng rỡ. Mặc dù vương tử phi có chút ủ rũ cúi đầu … nhưng ông vẫn thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa còn đúng lúc nở ra một nụ cười, tiến lên nghênh đón.
Không để La Tiểu Lâu kịp chào hỏi cùng lão quản gia,Nguyên Tích đã hung hăng lườm hắn một cái, ném ra một câu với lão quản gia, liền mang La Tiểu Lâu trở về phòng.
Lão quản gia bị bỏ qua một bên vẫn tiếp tục duy trì nụ cười, vẫy tay gọi một nữ hầu đến, giao phó cho cô ta đưa bữa trưa đến phòng của vương tử điện hạ, rồi lấy tốc độ nhanh nhất của một thân già chạy về phía hai vị bệ hạ. Ông ta phải tự mình đi báo cho hai vị bệ hạ tin tức tốt này.
Mấy ngày gần đây Nguyên Tích điện hạ thực đúng là làm cho người ta lo lắng, lúc nào cũng bày ra một tờ xú mặt (mặt thối:>) nhưng mà cũng may, ngài ấy sắp khôi phục bình thường rồi.
Về phần vương tử phi là dị thú … đây không phải là vấn đề mà lão cần suy tính, trước đó, lão chỉ biết rằng mình rất thích cái người trẻ tuổi kia.
La Tiểu Lâu rốt cuộc cũng đã trở về căn phòng quen thuộc, trong mắt không tự chủ được toát ra sự vui sướng cùng tưởng niệm.
Nguyên Tích đầy giễu cợt mà liếc nhìn La Tiểu Lâu, trong lòng lại len lén bổ sung khuyết điểm của người ta: quá mức tình cảm, bị lệ thuộc vào kẻ mạnh … phái một tên dị thú như vậy tới bên này nằm vùng, thực tin tưởng hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ sao …
La Tiểu Lâu phát hiện, từ sau khi vào phòng, Nguyên Tích liền lạnh mặt đứng ở bên cạnh, chẳng có ý định nói chuyện tí nào. La Tiểu Lâu nhìn nhìn xung quanh, sau đó đi tới đầu giường, lấy ra một quyển sổ điện tử, viết viết lên trên “Chúng ta phải nói chuyện!”
La Tiểu Lâu viết xong liền đưa cho Nguyên Tích, vẻ mặt thành thật. Mặc dù hắn thực không muốn biết nguyên do, nhưng nếu đã về đây, hắn nên làm rõ mọi chuyện, cho dù tình cảm của hai người đã xảy ra vấn đề, hắn cũng muốn cố gắng bù đắp lại.
Nguyên Tích ngồi ngay ngắn lại, hất cằm, ngạo mạn nói “Ngươi muốn nói chuyện gì?” hắn cảm thấy nói gì cũng được, giờ quyền chủ động nằm ở tay hắn, La Tiểu Lâu muốn sống chẳng phải là phải van nài hắn hay sao?
La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích bày ra tư thái ‘ta tuyệt đối sẽ thắng’, khóe miệng lần nữa co quắp lại, lại chẳng nói gì, tiếp tục viết vào quyển sổ điện tử “Thân phận của ta bị lộ, làm sao bây giờ?”
Nguyên Tích nhìn lướt qua, không đợi La Tiểu Lâu đưa quyển sổ sang, trực tiếp nói “Giờ ta không muốn căn nhắc chuyện này, chờ mấy ngày sau lại nói” – nhưng vì sao mình lại thay đổi chủ ý, mang La Tiểu Lâu trở về… chính hắn cũng đầy mê mang, chỉ cảm thấy mình buộc phải làm như vậy… Được rồi, đây có lẽ di chứng của mị thuật… nhưng thế thì sao? Giờ hắn hoàn toàn có thể thừa cơ thể nghiệm cuộc sống sinh hoạt sau khi lập gia đình … Nhắc tới đây, hắn mới nghĩ tới, mình chỉ nhớ có cừu hận đối với dị thú, hoàn toàn không nhớ nổi những chuyện sau khi kết hôn.
La Tiểu Lâu nhíu mày. “Mấy ngày sau lại nói..” là sao? Tay vừa động, lại viết “Ngươi giờ cứ hành động tùy tính như thế … giờ ngươi cần cân nhắc nên giải thích với dân chúng như thế nào đi chứ, không thì cuộc hôn nhân của chúng ta làm sao bây giờ? Ngươi đã dẫn ta trở lại thì cũng phải cho quân bộ một cái lý do hợp lý chứ?”
Nguyên Tích nhảy dựng lên “Sao ta lại phải cho bọn họ lý do, chẳng qua là dời lại thêm mấy ngày nữa mà thôi”
La Tiểu Lâu giận đến mức đứng phắt lên, nhưng mà giờ hắn đâu thể lên tiếng được, đứng lên mà không quát ra được tiếng nào, chỉ có thể trợn mắt với Nguyên Tích, nhanh chóng viết “Ngươi có ý gì? Ta còn chưa thoát khỏi nguy hiểm?”
Nguyên Tích hừ một tiếng “Dĩ nhiên, ta cũng chưa nói là muốn tha cho ngươi” …a, người này nóng nẩy quá, quả nhiên là thứ không thể yêu được, hừ hừ…
La Tiểu Lâu thật muốn quăng quyển sổ điện tử trong tay vào cái mặt cao ngạo của Nguyên Tích, đỏ mắt viết “Đầu óc của ngươi có phải bị hỏng rồi không? Trước đây ngươi đã đáp ứng ta cái gì? Ngươi đã nói là ngươi yêu ta, vô luận thế nào cũng sẽ bảo vệ ta an toàn…” Viết xong những lời này, La Tiểu Lâu càng thấy giận hơn, cũng thấy có chút rùng mình. Sao những lời này giống lời nói của nữ nhân vật chính trong mấy bộ phim sến súa của thế nhỉ?
Kết quả, Nguyên Tích còn nhảy lên nhanh hơn cả La Tiểu Lâu. Hắn cũng giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, nhìn người kia mà quát “Ta, ta yêu ngươi á? Không thể nào! Ta sao có thể yêu một con dị thú? Ngươi kể chuyện cười quốc tế đấy à? Nếu ngươi muốn đi tòa án quân sự bây giờ, ta cũng chẳng ngại đưa ngươi đến đó luôn!”
La Tiểu Lâu cũng tức giận, ghì mạnh tay mà viết mấy chứ “ Nguyên Tích, ngươi thực muốn ly hôn?”
Nguyên Tích vừa giận vừa sợ mà nhìn La Tiểu Lâu, lại cự nự không chịu trả lời vấn đề này, trốn tránh bằng cách châm chọc người kia “Ngươi xem dáng vẻ của ngươi bây giờ kìa, rõ là một bộ ngu xuẩn, ngươi đã cho đi tình cảm của mình quá nhiều rồi đấy!”
Lúc này, , vấn đang ở trong túi của La Tiểu Lâu, lặng lẽ nói “… ta cảm thấy, ta đã tìm ra được nguyên nhân rồi… căn cứ kinh nghiệm xem trên trăm bộ phim của mình, Nguyên Tích có vẻ như đã mất trí nhớ”
‘Mất trí nhớ’? La Tiểu Lâu tỉnh táo lại, viết xuống một hàng chữ “ Nguyên Tích, ngươi có nhớ chuyện lúc chúng ta ở Bụi động không?”
Nguyên Tích vẫn còn rất tức giận, nhưng điều này cũng chẳng làm ảnh hưởng đến tốc độ đọc hàng chữ La Tiểu Lâu vừa viết ra, đầy nghi ngờ mà hỏi ngược lại “Đó là cái gì?”
Tay của La Tiểu Lâu tuột xuống, tâm cũng theo đó mà trầm theo. Hắn cảm thấy cả người vô lực, cuối cùng viết “ Nguyên Tích, ta không biết là vì sao nhưng ngươi đã mất đi một phần trí nhớ rồi. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, chúng ta là người yêu. Mặc dù ta là dị thú, nhưng ta cũng không muốn rời khỏi ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể mau chóng khôi phục … dĩ nhiên, ta cũng sẽ tận lực nghĩ cách…”
La Tiểu Lâu viết xong, mệt mỏi lo âu mà nhìn Nguyên Tích.
Nguyên Tích vẫn còn bày ra bộ dáng gà chọi, rõ ràng không tin điều La Tiểu Lâu vừa viết ra, hơn nữa còn kiên trì quan điểm của mình: La Tiểu Lâu là quá yêu hắn rồi, cố gắng dùng hết thủ đoạn, sống chết đổ cho là tại hắn mất trí nhớ.
La Tiểu Lâu vô lực khoát tay một cái, buông xuống sổ điện tử. Hắn bây giờ nhất định phải sửa sang lại ý nghĩ. Hơn nữa, vừa rồi tức giận làm cho đầu óc không được thanh tỉnh, giờ cần phải bình tĩnh, tí nữa mới có thể nghĩ biện pháp giúp Nguyên Tích nhớ lại. Dĩ nhiên, có thể nhớ lại hay không còn là một chuyện khác. Nghĩ tới đây, La Tiểu Lâu lại càng cảm thấy hỏng bét.
La Tiểu Lâu đứng dậy đi vào phòng tắm, Nguyên Tích ở phía sau nhìn chằm chằm. cảm thấy đây đúng là một cơ hội tốt, len lén chạy về phía phòng nhỏ của mình. Nó cũng đã lâu rồi chưa thay quần áo …
La Tiểu Lâu vừa mới xả nước xong, đang định cởi quần áo, chợt thấy Nguyên Tích đứng ở cửa, không khỏi nhíu mày, bước tới.
Nguyên Tích đọc được trong mắt La Tiểu Lâu ý hỏi “ngươi tới làm cái gì?” trả lời “Ta sao không thể tới đây? Chúng ta không phải là vợ chồng hay sao? hơn nữa, ta không ở đây canh chừng, nhỡ ngươi chạy trốn thì làm sao?”
Đối mặt với một Nguyên Tích làm bộ lãnh đạm cao ngạo, La Tiểu Lâu nhức đầu phát hiện ra, trạng thái không nói lý này, thật là biến thành y hệt như lúc mới gặp nhau. Dĩ nhiên, giờ hắn đã rất hiểu Nguyên Tích rồi, không sợ nữa, nhưng mà cũng chẳng có cách nào để ngăn Nguyên Tích cả, hắn cũng không thể đuổi Nguyên Tích ra khỏi phòng tắm.
La Tiểu Lâu buồn bực mà coi như không thấy Nguyên Tích, bắt đầu cởi quần áo, nhanh chóng chui vào trong bồn tắm. Tiếp đó, hắn trợn mắt há mồm mà nhìn cái vị trí đang đội lều lên của Nguyên Tích kia. Nguyên Tích tựa hồ cũng nghi ngờ cúi đầu, nhưng rất nhanh, hắn ta đã cho ra kết luận, thống khoái mà bước tới, hơn nữa là vừa đi vừa cởi quần áo – dáng vẻ hưng hái bừng bừng thể nghiệm hưởng thụ thú sinh hoạt vợ chồng…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
La Tiểu Lâu ngẩn người, lập tức cảnh giác mà nhìn về phía Ly Mạch. Hắn tuyệt không chờ mong cái gì chân tướng cả. Căn cứ kinh nghiệm mấy ngày hôm nay, cái chân tướng kia sẽ chỉ làm sinh hoạt hắn càng thêm bị thảm mà thôi.
Hắn bây giờ không có xa cầu bất luận cái gì, chỉ hy vọng tên kia nhanh nhanh nhớ lại hắn, sau đó hai người lại giống như trước mà hảo hảo sống – tuy rằng tên kia thật kho khan, còn đầy táo bạo không nói lý … thế nhưng hắn cũng đã quen rồi.
Ly Mạch lần nữa liếc qua phòng tắm rồi mới nói “GIờ nói cho ngươi cũng không phải không được, thế nhưng hy vọng ngươi sau khi nghe xong thì phải trấn định hết sức, không thì ta sẽ đánh ngất ngươi mà mang đi đấy”
La Tiểu Lâu trứng mắt, lùi về đằng sau một chút, bày ra tư thế sẵn sàng chạy trốn.
Ly Mạch thấy được động tác của La Tiểu Lâu, thế nhưng cũng lười phản ứng. Tại trước mặt một dị thú trưởng thành, bất cứ con tiểu thú nào, dù thông minh đến đâu đều chẳng có ý nghĩa. Hắn nói thẳng thừng “Lần này trở lại, ta đi mở ra nơi phong ấn dị thú, sau đó tra ra được một vài chuyện, lại căn cứ vào tư liệu của nhân loại bên này, chuyện năm đó ta đã hiểu rõ hầu hết”
Thấy La Tiểu Lâu chớp chớp con mắt, Ly Mạch tiếp tục nói “Năm đó, tràng chiến tranh giữa nhân loại cùng dị thú xác thực là bị kẻ khác khơi mào, là kẻ đê tiện vô sỉ ẩn nấp trong nhân loại, lợi dụng sự ngu xuẩn của nhân loại mà tính kế dị thú. Năm đó …”
Nhãn tình La Tiểu Lâu sáng lên, hơi kinh hỉ mà nói “Ý của huynh là, nhân loại cùng dị thú kì thực không hề có mâu thuẫn cùng cừu hận không thể hóa giải?”
Móng vuốt của Ly Mạch bỗng thấy thiệt ngứa, trừng mắt với La Tiểu Lâu, đề cao thanh âm “Chú ý, chú ý trọng điểm! Hiện giờ không phải là đang thảo luận vấn đề hòa thân của ngươi!!”
Uy áp của dị thú cao cấp lại lần nữa đè xuống, người La Tiểu Lâu mềm nhũn xuống, nằm bẹp xuống giường. Hắn cố gắng lần nữa ngồi thẳng lại, đè xuống vấn đề mình quan tâm nhất, thì thào mà nói “Được rồi, thế sau thế nào?”
“Năm đó kẻ thứ ba kia lợi dụng nhân loại, tại các tinh cầu thuộc lãnh thổ của dị thú, bí mật rải một loại bệnh độc (Virus). Loại bệnh độc kiểu mới này rất khó bị phát giác, không có bao nhiêu thương tổn đối với nhân loại, nhưng lại có thể cải biến gien di truyền của dị thú”
La Tiểu Lâu liếm liếm môi “Ý huynh là vũ khí sinh học?”
Ly Mạch chán ghét hừ một tiếng “Có thể nói là như vậy, thế nhưng, vài thập niên qua đi, đến khi dị thú phát hiện có vấn đề, đã là quá muộn”
Ly Mạch dừng lại, xung quanh thân thể hắn bỗng nhiên phủ lên một tầng thâm trầm bi thương cùng sát khí, qua một hồi lâu sau mới tiếp tục mở miệng nói “Đầu tiên là một vài dị thú đột nhiên biến mất, tử vong … có lẽ là bị nhân loại bắt. Thượng tầng rất nhanh đã phát hiện sự không bình thường, lập tức bắt đầu kiểm tra rà soát. Tuy rằng khi thân thể của các dị thú không thấy xuất hiện bất cứ loại bệnh gì, thế nhưng tổ khoa học lại phát hiện một vấn đề cực đáng sợ… bất tri bất giác, năng lực chiến đấu của dị thú yếu hẳn đi, mà những thế hệ sau càng rõ ràng. Đây căn bản không phù hợp với đặc tính của dị thú ta. Lúc đó toàn tộc vô cùng cuồng nộ, truy tra xuống, lại phát hiện rằng nhân loại là nguyên nhân gây ra chuyện này… Dưới cừu hận liên hệ đến toàn tộc, dị thú tuyên chiến với nhân loại.”
Uhm, thoạt nhìn, tràng chiến tranh đó thực không thể trách dị thú được.
La Tiểu Lâu bât an mà vẫy vẫy đuôi, hỏi “Tức là nói, dù không tra rõ ngọn nguồn, tràng chiến tranh giữa nhân loại cùng dị thú vẫn xảy ra?”
“Hừ, dù là sức chiến đấu của chúng ta có giảm xuống, nhân loại cũng vẫn xa xa không phải là đối thủ của chúng ta” Ly Mạch khinh bỉ liếc nhìn La Tiểu Lâu “Năm đó, nhân loại tổn thất thảm trọng, tuy rằng nhân số đông đảo, thế nhưng chẳng thể đấu lại chúng ta, tai nạn cuối cùng phát sinh là bởi vì kẻ thứ ba động tay chân”
“Bọn chúng hao hết tâm tư, bố trí vài thập niên, cũng không phải là để diệt sạch dị thú, mà để thực hiện một kế hoạch càng độc ác hơn thế” Ly Mạch nói đến đây, quay đầu nhìn về phía La Tiểu Lâu “Này lại phải giải thích cho ngươi một chút về kẻ thứ ba, nghiêm ngặt mà nói, bọn chúng cũng không được tính là người, mà là một giống loài từ thời viễn cổ. Vì phương thức sinh sản của chúng quá mức ác tâm cùng biến thái, xúc phạm tới những tồn tại khác, cuối cùng bị các cấp văn minh liên kết lại diệt sạch”
“Rốt cuộc bọn chúng là cái gì?” La Tiểu Lâu nghi hoặc hỏi. Hắn trước đây từng có suy đoán, kẻ thứ ba này có phải là nhị cấp văn minh Athes không? Thế nhưng theo cách nói của Ly Mạch, có vẻ cũng không phải là bọn họ…
“Chủng loại đó kêu là Ngoan, sinh mệnh thực sự ngoan cường, thế nhưng số lượng cá thể trưởng thành cũng vẫn không nhiều lắm. Nó để có thể phát triển từ dạng trứng đến dạng thành niên cần hút huyết nhục của giống loài khác, quan trọng nhất, chúng nó cần hấp thu một lượng lớn tinh thần lực. Nhân loại tuy rằng cũng có tinh thần lực, nhưng lại quá mức nhỏ yếu, căn bản không thể chịu đựng được cho đến khi chúng nó trưởng thành, chưa đến nửa đường đã tan vỡ” Ly Mạch lạnh lùng cười.
“THế nhưng, hiển nhiên, chúng nó cũng có cấy trứng vào bên trong nhân loại, coi như tận dụng huyết nhục để chúng nó sinh trưởng”
La Tiểu Lâu há hốc mồm, ngơ ngác mà nhìn Ly Mạch “Một loại sinh vật ký sinh? Hơn nữa có thể gây nguy hiểm cho cả nhân loại cùng dị thú?”
Ly Mạch gật đầu “Năm đó, cuối giai đoạn chiến tranh, tộc trưởng của dị thú cuối cùng đã nhận thấy trong cơ thể tộc nhân mình thừa ra một thứ gì đó, đồng thời hơn hai phần ba dân số dị thú cũng đã vô pháp tự điều khiển hành động. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả tộc cũng chỉ có thể trở thành nô lệ cung cấp đồ ăn cho bọn Ngoan. Vì vậy tộc trưởng đã dụ đại bộ phận Ngoan đến lam nguyên tinh, cuối cùng hy sinh hơn phân nửa dị thú, cùng tận tuyệt với Ngoan. Trước đó, ông ấy đã đóng băng nửa lượng tộc nhân còn lại, phong ấn tại thánh địa, cũng tức là Renda phong ấn theo cách gọi của nhân loại”. “Ngoan cũng vì tổn thất thảm trọng nên lần nữa phải tiến vào ngủ đông”
Nói như vậy, nhân loại có thể bình an phát triển thời gian dài như vậy cũng là do công của dị thú… Cừu hận trước đây hẳn có thể xóa đi được …
La Tiểu Lâu lại cẩn thận mà hỏi thăm “Vậy huynh bảo ta theo huynh…”
Ly Mạch liếc nhìn hắn “Ngươi chẳng lẽ không phát hiện ra sao? Ý thức nguyên lực của ngươi khác của chúng ta. Năm đó vì cứu ngươi, ta đã tìm kiếm rất nhiều nơi, sau lại phát hiện một chuyện rất có ý tứ… Năm đó một đoạn gien của ngươi vẫn luôn được nhân loại bồi dưỡng, phục chế, thế nhưng vẫn chưa hề thức tỉnh … thế nhưng tới đời này, ngươi lại thức tỉnh được. Đó là bởi vì ngươi không chỉ có huyết mạch của dị thú, mà còn có huyết mạch của phụ thân ngươi”.
Trong đầu La Tiểu Lâu xuất hiện lên khuôn mặt âm trầm của La Thành Vận, lại nghĩ tới sự đau đớn khi mà ông ta tiêm ống thuốc kia vào người mình … cái loại đau đớn thấu xương đó … hắn nhịn không được mà rùng mình một cái, khẩn trương mà nói “Vậy nghĩa là sao?”
“Trên người La Thành Vận có mang một loại huyết mạch đặc biệt, loại huyết mạch này còn cường đại hơn cả của Ngoan, cho nên đám Ngoan đó không dám trêu chọc hắn, cũng không dám trực tiếp bắt ngươi đi. Mà huyết mạch của La Thành Vận làm cho ý thức nguyên lực của ngươi xảy ra biến dị, đối với sự ăn mòn của Ngoan có lực chống lại… Đây cũng là nguyên nhân ta tới đây đón ngươi. Những tộc nhân vẫn còn ngủ say của chúng ta, chỉ có ngươi mới có thể để bọn họ tỉnh táo lại, đồng thời loại bỏ thành công ấu thể Ngoan trong cơ thể họ. Bằng không, dù giờ rã đông, chúng ta cũng chỉ có được một đám dị thú điên loạn mà thôi”
La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm “Hóa ra là vậy, xem ra chỉ cần năng lực của ta, cứu người là không thành vấn đề” Nói tới đây, La Tiểu Lâu nuốt nước bọt, bắt đầu đặt điều kiện “Thế nhưng, dù sao tràng chiến tranh giữa nhân loại cùng dị thú trước đây chỉ là hiểu lầm, ta cứu người sau, dị thú có thể không khởi xướng chiến tranh với nhân loại nữa?”
Ly Mạch đầy thâm ý mà nhìn thằng em mình “Mặc dù đôi bên trước kia quả thực có hiểu lầm nhưng cừu hận năm đó cũng đã khắc sâu vào cả đôi bên, ta chỉ có thể cam đoan một chuyện với ngươi là, chúng ta sẽ không khởi xướng chiến tranh trước”
La Tiểu Lâu lập tức gật đầu “Vậy là được rồi, ta sẽ khuyên bảo Nguyên Tích”
Ly Mạch trừng mắt mà nhìn La Tiểu Lâu đã bị mỹ sắc mê hoặc choáng váng đầu óc, nhạo báng nói “Hắn giờ còn chẳng nhớ ra ngươi, ngươi định khuyên hắn thế nào?”
Hai cái chân trước của La Tiểu Lâu bắt đầu giẫm giẫm đầy ưu tư, không quá nắm chắc mà nói “Ta sẽ làm cho hắn nhớ lại …”
Ly Mạch thở dài, không đành lòng mà liếc nhìn La Tiểu Lâu rồi nói “Những gì ta vừa nói cũng không phải toàn bộ. VÌ ngươi là cá thể dị thú cao cấp duy nhất ở bên ngoài (không bị đóng băng phong ấn), lại còn có cả huyết mạch của La Thành Vận, cho nên Ngoan đã động thủ động cước trên người ngươi. Giờ ngươi đang mang trong mình noãn trùng Ngoan vương duy nhất”
Nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của La Tiểu Lâu, Ly Mạch hòa ái mà sờ sờ đầu hắn, cuối cùng cũng là không đành lòng mà nói “Nó sẽ lấy huyết nhục của ngươi, tinh thần lực của ngươi làm đồ ăn nuôi dưỡng nó”
Hơn nửa ngày sau La Tiểu Lâu mới tìm về được âm thanh của chính mình “Huynh là nói, ta sẽ bị ăn sống?” Lão thiên gia, dù chỉ là một lần, hắn cũng chưa từng nghĩ đến, chính mình sẽ bị chết một cách kinh khủng theo kiểu này …
Ly Mạch nhìn xuống dưới “Sẽ không, vì ngươi có huyết mạch đặc biệt, nó sẽ không thể ăn sống ngươi, thế nhưng, nó sẽ đồng hóa ngươi, biến ngươi thành nó, nó cũng là ngươi. Ngươi sẽ trở thành Ngoan vương, sau đó đối đầu với nhân loại cùng dị thú”
La Tiểu Lâu ngốc ngốc mà đứng đó, hoàn toàn mất đi suy nghĩ. Tựa hồ hai ngày trước hắn còn đang suy nghĩ rằng cục diện sẽ chẳng thể xấu thêm được nữa đâu, thì bây giờ, sự thực đã chứng minh, điều tồi tệ nhất vẫn có điều tồi tệ hơn cả nhất.
“Như vậy, ta phải làm sao bây giờ?” La Tiểu Lâu tuyệt vọng mà hỏi.
Ly Mạch đi về phía hắn hai bước, sau đó lộ ra một cái mỉm cười phong tình vạn chúng “Đệ đệ, ngươi nguyện ý vì chúng ta, hy sinh chính mình không?”
La Tiểu Lâu kinh ngạc mà nhìn về phía Ly Mạch, tỉnh lại từ sức quyến rũ tuyệt đối của Ly Mạch, cầu xin nói “Thì dù là vậy, ta cũng không tưởng hy sinh chính mình a…” Hắn căn bản không thích hợp để trở thành cái gì anh hùng vĩ đại.
Ly Mạch cũng không ngoài ý muốn, trầm mặc một hồi nói “Vậy ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất là ở lại trong tộc dị thú, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi” Nói xong quan sát hình thể La Tiểu Lâu “Ngô, ngươi nhỏ như thế, chắc vẫn có thể làm thú trông cửa được”
La Tiểu Lâu cùng 125 đều ngây dại. Trong đầu 125 đã hiện lên một hình ảnh: bên cạnh đại môn của dị thú, một bên là một dị thú, bên còn lại là dị thú cơ giáp, sau bao ngày dầm mưa dãi nắng, trên cơ giáp dị thú đáng thương đã gắn đầy rêu xanh, thậm chí còn sắp mọc nấm …
“Cách khác đâu?” La Tiểu Lâu gian nan mà hỏi thăm.
“Tới bên Ngoan, trở thành vương của chúng nó” Ly Mạch lẳng lặng mà nhìn La Tiểu Lâu “Dù sao ngươi cũng là đệ đệ ta, hơn nữa ngươi đã đồng ý cứu dị thú tộc, ngươi tuyển thế nào ta cũng đồng ý. Thế nhưng, nếu ngươi cứ nhất quyết ở lại bên cạnh Nguyên Tích, chờ đến khi ngươi bị đồng hóa hoàn toàn, ngươi đại khái sẽ ăn hắn đầu tiên. Mà giờ đây, đã không xa thời khắc đó lắm”
La Tiểu Lâu cúi đầu, có chút không tiêu hóa nổi chân tướng… qua thật lâu, hắn mới nói với Ly Mạch “Tối nay ta sẽ đi với huynh, ta, ta phải cáo biệt với Nguyên Tích một chút”
Ly Mạch nhìn La Tiểu Lâu đã hoàn toàn rối loạn, không đành lòng mà sờ sờ lông mao trên đầu hắn, sau đó nhảy qua cửa sổ biến mất.
125 nhìn La Tiểu Lâu đang muốn giả chết nằm trên giường, trong mắt hàm chứa nhiệt lệ mà hướng về phía phòng nhỏ của mình mà đi, đây là lần cuối cùng nó được sở hữu một căn phòng riêng … sau này chỉ có đại môn mà thôi…
Chờ chút! Đang ủ rũ, 125 bỗng nhiên nhớ đến một việc, đuôi cứng lại, sau đó nhanh chóng chạy về phòng.
Thẳng đến phòng cạnh phòng tắm phát sinh một tiếng nổ, La Tiểu Lâu mới hoàn hồn lại. Hắn quay đầu, Nguyên Tích cả người bê bết máu xuất hiện trước cửa phòng tắm. La Tiểu Lâu không dám tin mà trừng mắt nhìn Nguyên Tích. Tắm rửa thôi mà cũng có thể tắm thành như thế được à? Nguyên Tích ngoại trừ bệnh mất trí nhớ chắc cũng có mắc phải cái bệnh khác nữa …
La Tiểu Lâu xuống giường, chạy về phía Nguyên Tích, đỡ lấy hắn, há mồm, nhớ ra không thể nói chuyện, chỉ có thể kéo Nguyên Tích hướng về phía đặt máy trị liệu.
Nguyên Tích thở hổn hển, trừng mắt với La Tiểu Lâu, nửa ngày mới lạnh lùng mà thốt ra “Ngươi xem bộ dáng của mình kìa!” Nói xong hắn kéo La Tiểu Lâu về phía rường, lấy ra giường đem La Tiểu Lâu bọc lại.
La Tiểu Lâu gục đầu xuống, thế mới phát hiện bản thân chẳng biết lúc nào đã biến trở về thành người, trên người chẳng mặc gì hết.
La Tiểu Lâu nhìn những vết thương dữ tợn trên cánh tay Nguyên Tích, chân mày cau lại, khoa tay múa chân giúp Nguyên Tích trị liệu.
Nguyên Tích không hề nhúc nhích, hắn cúi đầu nhìn La Tiểu Lâu, bỗng nhiên tàn bạo mà kéo La Tiểu Lâu lại, chặt chẽ mà ôm lấy.