Bởi vì ngủ sớm, ngày hôm sau La Tiểu Lâu tỉnh lại khi trời mới hửng sáng. Lập tức cậu cảm giác hơi ấm phía sau dính sát vào mình, Nguyên Tích đang vùi đầu ở hỏm cổ cậu, sợi tóc mềm mại rũ ngang cạnh sườn, cánh tay kia lại hữu lực mạnh mẽ vòng qua ôm lấy thắt lưng, đây quả thực giống như tư thế trước đây bọn họ không tách rời, làm cho người ta vừa quen thuộc lại an tâm. Trong khoảng thời gian ngắn, ngực La Tiểu Lâu trở nên dồn dập.
Bọn họ, này xem như hòa hảo sao.
Nếu đã như vậy, La Tiểu Lâu bắt đầu suy tính nói chuyện thế nào với Nguyên Tích về đứa nhỏ, chợt cánh cửa đã bị gõ vang lên.
La Tiểu Lâu ngẩn ra, đại buổi sáng ai lại đến tìm bọn họ? Nguyên Tích bị tiếng gõ cửa quấy nhiễu, thoáng tỉnh táo lại, mơ mơ màng màng mà duỗi thân, ngay sau đó càng mạnh bạo mà ôm chặt La Tiểu Lâu, tựa đầu ở trên người cậu cọ cọ, hoàn toàn giống một con mèo biếng nhác.
Liên tiếp những động tác làm cho thân thể La Tiểu Lâu cứng ngắc, mà người ngoài cửa căn bản không kiên nhẫn chờ đợi, đã tự mình mở cửa ra.
La Tiểu Lâu kinh ngạc giương mắt, phát hiện một vóc dáng nhỏ xíu mặc áo ngủ chạy tiến vào. Là Tiểu Nguyên Dục!
La Tiểu Lâu kinh hỉ nhìn Nguyên Dục lập tức chạy tới giường lớn, cuối cùng bám bên cạnh giường, thanh thúy mà kêu lên, “Phụ thân! Ân…” Ánh mắt nó vụt sáng lại tối sầm xem xét xem xét La Tiểu Lâu, mới kêu lên, “Mẫu thân.”
La Tiểu Lâu hận không thể đem đứa nhỏ ôm vào lòng ngực một phen, trên thực tế cậu cũng sẽ làm như vậy, ngồi dậy, đem đứa nhỏ nhẹ nhàng ôm đến, La Tiểu Lâu cảm thấy thỏa mãn mà sửa sai Nguyên Dục, “Kêu là ba ba”
Nguyên Dục không giãy giụa, im lặng để cho La Tiểu Lâu ôm, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Tích, giống như ở trưng cầu ý kiến của Nguyên Tích vậy.
La Tiểu Lâu nhất thời cảm thấy trong lòng vừa chua xót lại hâm mộ, đứa nhỏ này thật sự là rất gần gũi với Nguyên Tích. Bất quá, cảm giác ôm đứa nhỏ so với trong tưởng tượng tốt đẹp hơn nhiều.
Ngay lúc Nguyên Dục mở cửa tiến vào thì Nguyên Tích đã thanh tỉnh, liếc nhìn qua một lớn một nhỏ trên giường sắc mặt hắn đột nhiên đỏ lên, đưa tay tính đẩy La Tiểu Lâu ra —— xem ra La Tiểu Lâu đúng là hạ quyết tâm câu dẫn hắn! Bắt đầu từ tối hôm qua, cậu cứ thế là làm nũng dính chặt lấy hắn! Càng hận chính là hắn đã quyết giáo huấn La Tiểu Lâu, suốt đời phải ghi nhớ sự lạnh lùng của hắn, thế mà rốt cuộc lại căn bản không có biện pháp chống cự.
Hơn nữa, hắn không phải không thừa nhận, La Tiểu Lâu như vậy rất mê người, làm cho tâm can hắn phát run. Ban năm qua hắn phải cam chịu dục vọng, chống cự thứ mê dẫn này thật là vô phương. Nên hiện tại chỉ nghĩ đến đã khiến cho hắn hưng phấn mà khó có thể tự chế…
Sắc mặt Nguyên Tích đen lại hắc, chung quy không buông tay ra, ôm thắt lưng mềm mại của La Tiểu Lâu, mặt băng bó, lại nhịn không được liếc nhìn tiểu Nguyên Dục mang vẻ mặt ấm áp ngồi trong lòng La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu cùng tiểu Nguyên Dục cùng nhau ngẩng đầu nhìn hắn, Nguyên Tích trong lòng nhất thời giống có con mèo vươn vuốt, ho khan một tiếng mới che dấu sự khác thường trong lòng, âm thanh mang theo một tia ám ách mà nói, “Kêu ba ba cũng không phải là không thể được.”
Tiểu Nguyên Dục ngoan ngoãn ngẩng đầu, trong ánh mắt chờ mong của La Tiểu Lâu, nhỏ giọng kêu lên, “Ba ba.”
“Tiểu Dục…” La Tiểu Lâu thở dài một tiếng, đem đứa nhỏ gắt gao ôm vào lòng ngực, môi dán trên mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, ánh mắt thoáng đỏ, nhẹ giọng nói, “Tiểu Dục, hôm nay có thì giờ rãnh không? Muốn hay không lưu lại bên với ba ba trong chốc lát?” Cậu hiện tại cũng không thể cùng đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, thế nhưng, chỉ cần đứa nhỏ ở bên cạnh mình lâu một chút, cậu đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nguyên Dục nhãn tình sáng lên, lại một lần nữa nhìn nhìn Nguyên Tích bên kia, mới nhìn La Tiểu Lâu, mếu máo, oán hận nói, “Con cũng muốn, nhưng mà phụ thân không cho phép, nói con sẽ làm chậm trễ thân thể ba ba hồi phục —— “
La Tiểu Lâu cảm thấy cánh tay trên lưng cứng đờ, lập tức Nguyên Tích đã tức giận mà đánh gãy lời nói của đứa nhỏ, “Nguyên Dục, hôm nay còn có huấn luyện phải làm, tí nữa ngươi theo ta đi.”
Nguyên Dục có chút không vui, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng, xem phụ thân còn không chịu đứng dậy, chính mình liền lặng lẽ dựa vào lòng ngực La Tiểu Lâu sâu hơn, tuy rằng chưa từng ở chung, thế nhưng nó thích ba ba, không giống cảm giác thích phụ thân, mà thật sự hảo ấm áp rất thích a.
La Tiểu Lâu không nghĩ tới Nguyên Dục nhỏ như vậy đã bắt đầu huấn luyện, nhưng cậu cũng không phản đối, đối với phương diện giáo dục đứa nhỏ, Nguyên Tích cùng mấy vị nguyên lão ở hoàng cung hẳn là sớm nghiên cứu qua. Cậu sờ sờ đầu đứa nhỏ, cười nói, “Vậy con huấn luyện xong thì theo phụ thân lại đây một chuyến, ta làm bánh ga-tô cho con.”
Lần này, không đợi Nguyên Dục trả lời, Nguyên Tích liền bình tĩnh quở trách, “Không cho phép! Ngươi chẳng lẽ không nhìn xem tình trạng thân thể của ngươi sao? Thân thể như vậy đích làm sao vào bếp! Ta không đồng ý, không cho phép gây phiền toái cho ta.”
La Tiểu Lâu trừng mắt, rốt cục hiểu được đối phương không được tự nhiên lo lắng, cậu mấy ngày nay trong lòng đã rất nôn nóng rồi, nói, “Ta vẫn cố gắng đi lại, nhưng mà, ta muốn gặp Nguyên Dục.”
Nguyên Tích không chút do dự mở miệng thì cự tuyệt, La Tiểu Lâu cắn cắn môi, ngẩng đầu tựa sát vào Nguyên Tích, hôn lên khóe miệng hắn một chút, sau đó lại ở trên mặt hắn cọ cọ, dùng ngữ điệu mềm nhũn nói, “Ta nhớ nó a, ngươi ngẫm lại, nếu ngươi một ngày không thấy được đứa nhỏ, có thể hay không khó chịu, ta đều đã lâu không có nhìn thấy nó.”
Quả nhiên, La Tiểu Lâu lập tức cảm giác được Nguyên Tích ôm lấy cậu càng chặt, một lát sau phát hiện Nguyên Tích hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, mang theo vài phần ảo não nói, “… Ta sẽ dẫn nó lại đây, bất quá, chính là lại đây ăn cơm chiều mà thôi.”
Này đã cũng đủ kinh hỉ, La Tiểu Lâu vui vẻ cúi đầu, hôn lên mặt tiểu Nguyên Dục một cái, nói, “Buổi tối ta chờ các ngươi trở về.”
“Hảo, hảo.” Nguyên Dục lắp bắp đáp lại, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như quả táo.
Nguyên Tích lại đặt tay ở thắt lưng lẫn mông La Tiểu Lâu sờ soạng hai ba cái, oán hận đã tích đầy tận thái dương, thấp giọng nguyền rủa một tiếng, đứng dậy ôm tiểu Nguyên Dục đi khỏi.
Nhìn lỗ tai Nguyên Tích hồng hồng, cùng tiểu Nguyên Dục toàn bộ gương mặt đều hồng, La Tiểu Lâu cố nín cười, hai người này thật đúng là phụ tử.
Hai người đi rồi, La Tiểu Lâu nhìn cổ tay trống trơn, nghĩ chờ mấy ngày nữa sẽ đeo lại vòng liên lạc, cậu muốn liên hệ với Ly Mạch cùng Thiểu Thiên.
Hiện tại, trừ bỏ Nguyên Liệt cùng Phượng Già Lăng, cậu ngay cả Nguyên Nặc đều rất ít nhìn thấy mặt, Nguyên Nặc còn đang đi học, chỉ vào cuối tuần mới trở về.
Ăn xong điểm tâm, quản gia tiên sinh mang đến vài sĩ quan phụ tá mà Nguyên Tích an bài, nói là bồi cậu ra bên ngoài đi dạo. Trên thực tế La Tiểu Lâu không hề cảm thấy nhàm chán, Nguyên Tích và Nguyên Dục đã lấy đi của cậu không ít thời gian, hơn nữa, cậu phải luôn luôn khắc chế dục vọng muốn vào phòng bếp của chính mình. Chờ mong. Có con nhỏ là luôn trong trạng thái khẩn trương, hiện tại cậu cảm thấy lời nói này thật chuẩn.
Sĩ quan phụ tá lựa chọn kỹ lưỡng đường đi, không nhanh không chậm giúp La Tiểu Lâu hướng đến nơi chốn trái ngược hoàn toàn hôm qua, chỉ có khoảng sân im lặng là có chút tương thích.
Tuy rằng không có người, nơi này lại dị thường xinh đẹp, còn đường được làm bằng đá tảng, hai bên phủ lên mặt cỏ mềm mại, khuôn viên rộng lớn gieo trồng vào nhánh cây thưa thớt, duy chỉ có một gốc cây thật lớn phía xa xa, nở ra đại đóa, toàn bộ trong viện tử đều bay hương khí thản nhiên.
La Tiểu Lâu nhìn trong viện tử có một tòa biệt thự màu trắng, không biết trong hoàng cung còn có một nơi thanh tĩnh lại xinh đẹp, kinh ngạc hỏi, “Ai ở nơi này?”
Sĩ quan phụ tá cười hồi đáp, “Hiện tại cũng không có người ở, ngài yên tâm, sẽ không có người tới quấy rầy ngài. Nếu ngài mệt mỏi, còn có thể đến bên trong nghỉ ngơi chốc lát.”
La Tiểu Lâu gật gật đầu, bắt đầu thử đứng lên, chậm rãi đi vài bước.
Thời điểm thấy mệt mỏi, cậu nghe được phía cửa có nói tiếng, sĩ quan phụ tá nhíu nhíu mày, rất nhanh đi tới. Không được Nguyên Tích đích phân phó, nơi này người ngoài không thể tiến vào.
Lúc La Tiểu Lâu ngồi xuống, nhìn nơi cửa viện có bóng người cao gầy dần dần đi xa, người nọ một đầu tóc vàng dưới ánh mặt trời càng rõ ràng dị thường.
Sĩ quan phụ tá trở về, nói, “Chỉ là có người đi nhầm đường mà thôi, hiện tại đã ly khai.”
La Tiểu Lâu đương nhiên không sẽ để ý đến, cậu ở trong đình viện đợi cho đến giữa trưa mới trở về phòng.
Sau khi dùng cơm xong, vừa tiến vào phòng ngủ thì 125 đã ở trên giường chờ cậu, lục mập mạp cùng Tiểu Bát bên cạnh, giữa giường là một rỗ được phủ khăn lụa mềm, hai khỏa trứng đang im lặng mà nằm ở bên trong.
La Tiểu Lâu nghĩ đến bộ dáng của tiểu Nguyên Dục, không khỏi bắt đầu đoán đoán hai cái tiểu tử có bộ dáng thế nào, cậu nhẹ nhàng lấy tay đụng hai khỏa trứng, hỏi, “Ta có thể sờ sờ bọn chúng không?”
“Đương nhiên, cậu có thể dùng nguyên lực chải vuốt một chút, đối với bọn chúng càng có lợi.” 125 chân thành nhìn hai khỏa trứng trả lời.
La Tiểu Lâu thật cẩn thận đưa nguyên lực vào hai khỏa trứng, bắt đầu chỉ là một phần nhỏ, thế nhưng cậu kinh ngạc phát hiện, trứng trong lòng bàn tay hơi hơi giật mình, một loại gần như trong có sự sống lạ tuyệt đối tồn tại động đậy làm cậu vui sướng vô cùng. La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, lắp bắp mà nói, “Nó, chúng nó di chuyển!”
Đang hướng đến chiếc tủ đầu giường của La Tiểu Lâu, 125 lập tức quay lại, vừa đem lỗ tai dán lên trứng vỏ cứng, vừa nói nói, “Điều đó không có khả năng! Chúng nó sẽ không tùy tiện như vậy —— úc, úc, chúng nó thật sự đang di chuyển!”
Tiếp theo, nó lại ghen tị mà nói, “Nguyên bản đều phải lừa thật lâu chúng nó mới có thể nhúc nhích…”
Thì ra chuyện như vậy đã phát sinh qua, biết không là phải điều xấu, La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu một lần nữa đưa vào nguyên lực, hơn nữa chậm rãi tăng lên cường độ. Thẳng đến cảm nhận được bên trong truyền lại cử động mới cực hạn vui sướng, từ từ ổn định lại cường độ.
“Chúng nó đã cử động, thế nhưng vẫn không được ấp trứng, như vậy không nở được, ta tính toán mấy ngày nữa liên hệ với Ly Mạch, dù sao bọn họ cũng quen thuộc với việc sinh trưởng của dị thú hơn.” La Tiểu Lâu thấp giọng nói.
125 rất hy vọng sớm một chút nhìn thấy những đứa nhỏ. Bất quá, nghĩ đến một chuyện, nó nhìn La Tiểu Lâu liếc mắt một cái, chần chờ nói, “Ly Mạch đang ở cùng Nguyên Triệt.”
La Tiểu Lâu nhãn tình sáng lên, cậu sớm nhìn ra hai người kia thích nhau mà, “Đây không phải là tốt lắm sao.” Chỉ là, lúc hai vị ca ca quyết định ở cùng nhau, khẳng định phải vượt qua nhiều khó khăn, tưởng tượng thôi cũng có thể hiểu, Nguyên Liệt lúc ấy không tình nguyện như thế nào.
“Đương nhiên là chuyện tốt đẹp, dù sao được bầu bạn cùng vương giả của bộ tộc dị thú thực sự không dễ dàng, bất quá…”, 125 lại lo lắng mà nhìn nhìn La Tiểu Lâu, “Nhân loại cùng dị thú đúng là rất khó tạo ra em bé, ngươi cùng Nguyên Tích có thể có đứa nhỏ, là bởi vì trong gien của ngươi có gien của La gia.”
“La gia?” La Tiểu Lâu nghĩ đến câu nói cuối cùng mà La Thành Vận nói với cậu, nếu như cậu làm cho thực nghiệm của y thất bại, y sẽ tự tay giết cậu, như vậy, thực nhiệm của La Thành Vận cũng không phải thực nghiệm giữa gien của nhân loại cùng dị thú?
“Đúng vậy, gien của La gia rất cường mạnh, là loại gien đặc thù nhất của nhân loại.” 125 nói, nếu không khoa trương, có lẽ gien của La Thành Vận và Phượng Già Lăng là cùng một loại, đều là cực kỳ cường đại. 125 không khỏi nhớ tới tình cảnh La Thành Vận dám đương đầu với bạch khí, cứu được La Tiểu Lâu từ khu vực trung tâm —— đương nhiên rồi, vì La Tiểu Lâu đối với nó rất quan trọng, nó tính toán qua mấy ngày sẽ cùng La Tiểu Lâu nói chuyện này.
Đó cũng là nguyên nhân 125 xem đám tiểu tử kia như bảo bối, có lẽ, trừ bỏ ba đứa nhỏ này, huyết mạch của vương tộc dị thú chẳng còn lại một ai.
La Tiểu Lâu không nghĩ nhiều, tính toán buổi tối cùng Nguyên Tích thương lượng chuyện liên hệ với Ly Mạch.
Buổi tối, Nguyên Tích quả nhiên mang theo tiểu Nguyên Dục tới đây, trên thực tế La Tiểu Lâu tưởng Nguyên Dục sẽ đến một mình, cậu đều muốn mỗi buổi chiều được ở bên cạnh Nguyên Dục.
Ngồi vào bàn ăn tiền, La Tiểu Lâu thấy Nguyên Tích sắc mặt hoàn hảo, không khỏi hỏi, “Không phải đêm nay có yến tiệc ư? Ngươi không cần tham dự à?” Do ngày hôm qua mấy nữ hầu đàm luận, có thể nhìn ra không biết bao nhiêu trai tài gái sắc tỉ mỉ chau chuốt để chờ đợi diện kiến vị vương tử điện hạ này.
Nguyên Tích dừng lại muỗng cơm, trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, không vui mà nói, “Chỉ là cái yến hội đãi khách, ta có đi hay không có cái gì quan trọng.” Hắn đương nhiên không chịu giải thích cho La Tiểu Lâu, hội yến hoan nghênh vương tử công chúa của nhị cấp văn minh mà hắn không có mặt là hơi có chút thất lễ, cũng may hắn vô tình bắt được Nguyên Nặc trở về, thay hắn tham gia.
Chỉ có yến hội các cấp văn minh vào tháng sau, vô luận như thế nào cũng phải có mặt.
Nguyên bản Nguyên Tích muốn tham dự yến hội tối nay, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới tình cảnh ấm áp La Tiểu Lâu cùng tiểu Nguyên Dục cùng nhau đi ăn tối, hắn sẽ không có tâm tình trò chuyện với bất luận kẻ nào, như vậy sẽ làm hắn cảm thấy bản thân bị gia đình nhỏ này gạt ra ngoài, quả thực không thể chịu được.
La Tiểu Lâu cười cười, cũng không cùng Nguyên Tích biện luận, cậu trước xới cơm cùng canh cho Nguyên Tích, lại vì tiểu Nguyên Dục gắp chút đồ ăn.
Nguyên Tích nhìn lướt qua, ngẩn người, không nói ra có vài món tiểu Nguyên Dục không thích ăn, bất quá, làm hắn kinh ngạc chính là, tiểu tử kia rõ ràng một câu cũng chưa nói, ngoan ngoãn ăn hết.
Nguyên Tích nghĩ đến đây, chợt phát hiện chính mình rất ít ăn rau dưa, thế nhưng lại cứ vô thức mà nuốt vào.
Ăn xong cơm chiều, tiểu Nguyên Dục không muốn rời khỏi, rúc vào trong lòng ngực phụ thân, kể chuyện hôm nay học được tri thức gì, huấn luyện ra sao, ngẫu nhiên cũng cùng La Tiểu Lâu nói nói mấy câu.
Cuối cùng, Nguyên Tích sờ sờ đầu của nó, nói, “Ta đưa ngươi trở về.”
Tiểu Nguyên Dục quay đầu nhìn La Tiểu Lâu, rốt cục cố lấy dũng khí nói, “Ba ba, ngày mai ngài có thể tới cho huấn luyện của con không? Ngài có thể chỉ đạo giúp con.” Nó muốn tận dụng triệt để khả năng ở cùng với ba ba, thế nhưng bất hạnh không thể tìm được lý do.
Không đợi La Tiểu Lâu trả lời, Nguyên Tích cười nhạo một tiếng, nói, “Ba ba của ngươi không thể được, thành tích thí nghiệm thể năng cùng huấn luyện của y quả thực vô cùng thê thảm.”
La Tiểu Lâu trên mặt có chút hồng, dù sao ở trước mặt đứa nhỏ, Nguyên Tích rõ ràng không nể cậu a, liền ho khan một tiếng, nói, “Tiểu Dục, ba ba có thời gian nhất định đi nhìn ngươi, chuyện huấn luyện, phụ thân ngươi sẽ chỉ đạo cho ngươi.”
Tiểu Nguyên Dục mở trừng hai mắt, bỗng nhiên đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy La Tiểu Lâu, nghiêm trang mà nói, “Ba ba, đừng lo, về sau con sẽ rất lợi hại, sẽ bảo vệ ngài.”
Trái tim La Tiểu Lâu lập tức mềm nhũn, ánh mắt đều có chút đỏ lên.
Nguyên Tích yên lặng mà nhìn trong chốc lát, không chịu được cảnh hai phụ tử kia luyến luyến lưu lưu, ôm tiểu Nguyên Dục quay gian phòng của nó.
Lúc trở về, La Tiểu Lâu còn đang đắm chìm trong mị cảnh thật đẹp của đêm nay.
Nguyên Tích trong lòng bỗng nhiên bắt đầu mất hứng, không lên tiếng mà tắm rửa choLa Tiểu Lâu, chính mình cũng rửa mặt xong, tắt đèn, nằm xuống một góc, cách xa La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu cảm kích hắn hôm nay mang tiểu Nguyên Dục tới đây, liền sáp tới gần, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Nguyên Tích, Nguyên Tích không động đậy, đơn giản mặc cho cậu ôm.
Một lát sau, La Tiểu Lâu hỏi, “ Nguyên Tích, ngươi đã ngủ chưa?”
Nguyên Tích không trả lời, La Tiểu Lâu chỉ có thể tiếp tục nói, “ Nguyên Tích, ta muốn liên lạc với Ly Mạch.”
Nguyên Tích trong nháy mắt xoay người, bắt lấy La Tiểu Lâu, tức giận mà trừng mắt, “Không được!” Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ chiếm đoạt ca ca của hắn đến nơi này, trên thực tế, hắn thậm chí không muốn nói cho người kia La Tiểu Lâu đã tỉnh lại.
La Tiểu Lâu ngẩn người, nói, “Nhưng mà hai hài tử kia làm sao bây giờ? Có lẽ chỉ có dị thú mới biết được cách ấp trứng cho bọn chúng.”
Nguyên Tích trầm mặc một hồi, nói, “… Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta sẽ an bài.” Nguyên Tích làm bộ xem nhẹ chạm vào vai La Tiểu Lâu, rồi ôm La Tiểu Lâu —— dù sao đúng là La Tiểu Lâu chủ động đến gần nha.
Đêm nay, Nguyên Tích lại là khó được một đêm vô mộng, chỉ có La Tiểu Lâu cảm thấy toàn thân bị ghìm chặt.
Ngày hôm sau, Nguyên Dục như cũ chạy tới phòng hai người, cùng bọn họ ăn điểm tâm. Phụ tử hai người sau khi rời đi, La Tiểu Lâu một lần kiểm tra cùng trị liệu cho 125. Cậu kinh hỉ phát hiện mình đã không cần đến xe lăn, chỉ là đi lại thời gian dài quá sẽ mệt mà thôi.
La Tiểu Lâu liền mang theo 125 cùng Tiểu Bát ra sân huấn luyện, cậu muốn xem tiểu Nguyên Dục huấn luyện, sĩ quan phụ tá tuy rằng khó xử, nhưng cũng không ngăn trở, đi theo phía sau La Tiểu Lâu.
Đi một chút, nghỉ ngơi một chút, La Tiểu Lâu liền tới của sân huấn luyện, làm người ta kinh ngạc chính là, sân huấn luyện luôn luôn im lặng lại tựa hồ có không ít người, hơn nữa còn có nhiểu nữ tử mặc đủ màu lễ phục.
Một nàng mặc áo trắng hở bên vai đang bất mãn nói, “Dựa vào cái gì cô có thể đi trước, chúng ta cũng rất muốn nhìn thấy điện hạ a! Tưởng ỷ vào mình là nhị cấp văn minh là được ư —— “
Cô gái bên cạnh mặc trang phục màu tím có vẻ trầm ổn ôn nhu hơn, kéo cô gái kia một chút, mỉm cười nói, “Không nên như vậy, Tát Lôi Nhĩ công chúa là khách ở xa tới, vương tử điện hạ tiếp kiến nàng trước thực sự bình thường, chúng ta chờ trông chốc lát cũng không sao.” Dừng một chút, nàng còn nói thêm, “Ta tới là muốn gặp Nguyên Dục tiểu điện hạ, hài tử đáng thương, sinh ra đã không có mẫu thân.”
Nàng vừa nói xong, cô gái kiêu ngạo kia lập tức vui mà nói, “Lại nói tiếp, hay là Hinh Lan tỷ tỷ dễ gần gũi, tiểu điện hạ đều không để ý tới chúng ta, lại có thể cùng ngươi nói chuyện.”
Lời này lập tức thu hút không ít ánh mắt hâm mộ ghen tị chung quanh, nữ tử mang đầy vẻ kiêu ngạo nghếch miệng, chuyển hướng đề tài, “Vương tử điện hạ đúng là có thể lấy một, hai vị vương phi, nếu ngài nguyện ý. Hiện tại, đế đô đều tỏ ý, sau khi các cấp văn minh tụ hội, Vương phi năm nay của chúng ta biết đâu được lựa chọn trong các vị đây.”
Những lời này vừa ra tới, ánh mắt tất cả nữ tử đều là sáng ngời, đó cũng là nguyên nhân các nàng tìm đến hoàng cung, các văn minh bậc một phụ thuộc vào An đế quốc đều mong tưởng có thể kết thông cùng vương tử điện hạ của nhị cấp văn minh. Mặt khác, cũng có thể giải bớt sự khống chế của nhị cấp văn minh đối với văn minh bậc một.
Mà hoàng tộc của An đế quốc vô cùng quyền quý, ai lại không muốn đem nữ nhân đưa vào hoàng cung. Thậm chí bởi vì tiền Vương phi là một nam nhân, nhiều gia đình còn cố ý làm cho con trai của mình thủ tiếp xúc với vương tử điện hạ.
Vị vương phi kia vẫn đang vòn chìm lạc trong khoảng không, đây chính là cơ hội hiếm có cho các nàng.
Sĩ quan phụ tá đi theo phía sau La Tiểu Lâu sắc mặt đều thay đổi, y lặng lẽ nhìn nhìn La Tiểu Lâu, nói, “Điện hạ —— “
La Tiểu Lâu cúi đầu, để tóc mái che đi đôi mắt, thấy không rõ biểu tình.
Sĩ quan phụ tá cũng không rõ ràng lắm vì cái gì vương tử điện hạ không chịu công khai chuyện vương tử phi điện hạ đã tỉnh lại, hắn thậm chí còn không hy vọng người khác nhìn thấy La Tiểu Lâu. Tuy rằng không muốn để ý tới vương tử phi điện hạ, còn luôn phát hỏa với vương tử phi điện hạ, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không giống muốn vứt bỏ vương tử phi điện hạ. Ai biết vương tử điện hạ đúng là nghĩ như thế nào đây…
Thế nhưng sĩ quan phụ tá có thể khẳng định, Nguyên Tích điện hạ chắc là không hy vọng vương tử phi điện hạ nghe thấy mấy điều vừa rồi.
La Tiểu Lâu mặt không chút thay đổi mà cúi đầu đi vào phòng huấn luyện, những thiếu nữ đang mãi mê thảo luận không có tâm tư chú ý tới nhân ảnh cô đơn kia.
Thời gian dần trôi, vẻ lo lắng trên mặt mọi người càng ngày càng rõ ràng, cánh cửa kia vẫn hiên ngang mang ý niệm là không dễ dàng gì mở được. Càng làm mọi người bất an chính là, tất cả thiết bị thông tin đều không thể liên lạc với bên ngoài, bọn họ ở tại đây chỉ có thể dựa vào chính mình. Mà những người ở tầng thứ hai vẫn đang kiên trì chống chọi chờ bọn họ trở về.
Phượng Già Lăng nhìn chằm chằm vào phần tự phù phức tạp khó phân biệt trên cửa, khẽ nhíu mày, cuối cùng quay đầu nhìn về phía bóng người tựa vào vách tường, cũng là người duy nhất tỏ vẻ thờ ơ với việc bị giam bế.
“Ngươi thấy thế nào?”
La Thành Vận lạnh nghiêm mặt nhìn chăm chú vào cánh cửa kia, như trước không có gì vẻ gì lo lắng, mở miệng nói: “Trước đi xuống dưới.”
Phượng Già Lăng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ân, ta nghĩ nếu có kết quả mọi người cũng sẽ tập trung đến đây”.
Không quá nửa giờ đồng hồ, kỹ thuật nhân viên của A Đặc đế mang theo sắc mặt khó coi chạy tới Gerald thông báo: “Điện, điện hạ, e rằng có phiền toái, muốn mở cánh cửa này nhất định phải có một nguồn năng lượng khổng lồ phi thường lớn”.
Kim long đợi hơn nửa canh giờ đã mất đi tất cả kiên nhẫn, con ngươi màu vàng của hắn dựng thẳng lên, nhìn chằm chằm vào cấp dưới của mình, nói: “Ta chỉ muốn biết, để mở ra cánh cửa này các ngươi cần bao lâu thời gian.”
Mồ hôi lạnh trên trán của kỹ thuật nhân viên toát ra càng rõ ràng, lắp bắp mà nói: “Điện, điện hạ, sợ là chúng ta không có cách nào mở ra cánh cửa này, phương pháp mở thì vô cùng đơn giản, nhưng nhất định phải tiêu hao nguồn năng lượng vô cùng lớn! E là muốn huy động toàn bộ năng lượng của Ethedis trong một giờ cũng là không đủ. Mà cũng không có vật dẫn nào có thể chịu được sức mạnh lớn như thế. Tôi quả thực không thể tin tưởng trên thế giới lại có cánh cửa như thế này, thật sự là đã dùng loại chất hoàn mỹ…”
Gerald nghiêm mặt đánh gãy lời nói của nhân viên kỹ thuật: “Ta không quan tâm nó rốt cuộc có bao nhiêu hoàn mỹ! Ý của ngươi là, chúng ta bị giam ở bên trong, vĩnh viễn cũng không có cách nào đi ra ngoài?”
Nhân viên kỹ thuật đầy vẻ suy tư, tiếp tục tuôn mồ hôi như mưa, sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt, vô cùng gian nan hồi báo: “… Đúng vậy.” Hắn có thể khẳng định cho dù có dùng kỹ thuật tiên tiến nhất để tập trung toàn bộ tinh vực cũng không ai có thể mở ra được cánh cửa này, thế nhưng vương tử điện hạ chắc là không muốn nghe đến mấy cái lí do này kia nọ, hắn sáng suốt mà đem câu nói kế tiếp nuốt đi xuống.
Mười phút lúc sau, nhân viên kỹ thuật của An Đế quốc cũng thấp thỏm lo âu mà cho ra đồng dạng kết luận, Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu khiếp sợ liếc nhau, đem ánh âm thầm hướng về phía Phượng Già Lăng.
Cùng Nguyên Liệt giống nhau, Phượng Già Lăng cho dù chính là đứng ở nơi đó, đều có thể làm cho những người của An Đế quốc cảm thấy an tâm, chỉ nói một câu: “Như vậy, chúng ta trước đi xuống dưới nhìn xem đi.”
Không ai tỏ vẻ phản đối, ở phía sau chẳng còn đường lui, tốt xấu bọn họ còn có thể hướng phía trước đi tiếp.
Ly khai cánh cửa khiến người ta tuyệt vọng, mọi người lo lắng mà tiến nhập tầng thứ tư.
Đập vào mắt đầu tiên là một màn hình thật lớn, phía trước màn hình là những bàn phím lóe ra ánh huỳnh quang, biểu hiện còn đang làm việc.
nhân viên kỹ thuật của Ethedis cùng An Đế quốc đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, sau đó là khâm phục, liền vây quanh đi lên xem xét. Bọn họ chưa từng có gặp qua quang não như vậy, ít nhất cần mười mấy người đến thao tác!
“Đúng vậy… Đúng là siêu cấp quang não.” nhỏ giọng nói bên tai La Tiểu Lâu.
Phần nhiệt tình của nhóm nhân viên kỹ thuật tăng vọt lên, nhanh chóng tiến nhập hệ thống, theo đó, bản vẽ mặt phẳng của tầng thứ tư được phơi bày. Liếc thấy một cái lại một cái địa hình này, mọi người ngơ ngác mà nhìn chằm chằm màn hình lớn, không dám tin mà mở miệng tròn vo.
Không ai nghĩ đến, tầng thứ tư so với ba tầng trước còn lớn hơn gấp bội, chia làm hơn mười tiểu khu vực, mà từng cái khu vực đều được đánh dấu làm mọi người càng thêm mừng rỡ như điên. Tất cả bao gồm những tài liệu khoa học kỹ thuật vô cùng đặc sắc của Tây khoa tinh cầu, Bỉ Mông tinh cầu, Phất Thụy Tư tinh cầu…
“… Ồ, này, này, thấp nhất đều là nhị cấp văn minh!”
“Rõ ràng có ba cấp văn minh! Nơi này có kỹ thuật của ba cấp văn minh! A, ta, ta thế nhưng thật sự thấy được khoa học kỹ thuật của cao đẳng văn minh!” Một vị nghiên cứu viên của Ethedis gần như muốn rơi lệ đầy mặt. Phải biết rằng, ở nên văn minh tinh tế, cao cấp văn minh có lẽ sẽ cho cấp thấp văn minh một ít trợ giúp, thế nhưng theo những gì trông thấy, so với khoa học kỹ thuật của nền văn minh chính mình, bất quá không đáng kể mà thôi.
Nhất là về kỹ thuật của phi thuyền hoặc là phương diện vũ khí, cho dù trả giá lớn tiền tài cũng rất khó mua được. Muốn có, chỉ có thể tùy thời điểm thích hợp mà dùng tài liệu cực kỳ trân quý để tiến hành trao đổi với các cấp văn minh. Về phần kỹ thuật trong đó, chỉ có thể dựa vào thành phẩm chính mình chậm rãi nghiên cứu.
Thế nhưng, nơi này, rõ ràng có một nền văn minh nghiên cứu khoa học kỹ thuật xuyên suốt!
Ethedis vốn chính là sắp sửa thăng lên thành đế quốc văn minh cấp ba, mà khoa học kỹ thuật của nơi này, nếu như có thể bị mang về, sẽ chỉ làm bọn họ càng thêm hoàn mỹ cho việc quá độ. Tương lai, cho dù ở nhãn hiệu lâu đời trong những nền văn minh cấp ba, bọn họ cũng có thể thuận lợi chiếm cứ nhỏ nhoi.
Hai mắt của Gerald tỏa ánh sáng mà nhìn về phía Phượng Già Lăng, tay hướng về phía trước, nói: “Phượng Già Lăng bệ hạ, nếu chúng ta đã cùng nhau phát hiện, như vậy, chúng ta cùng chia một nửa.”
Phượng Già Lăng nhìn lướt qua, trong phạm vi phân chia của Gerald, Ethedis bên kia có ba, bốn nền văn minh kỹ thuật, mà An đế quốc bên này chỉ có một, bèn liếc mắt qua Gerald một cái, cười nói, “Có thể, thế nhưng, ta muốn đề nghị, tư liệu của hai cái nền văn minh bên kia chúng ta cùng chung.”
Gerald nhíu nhíu mày, lặng lẽ liếc mắt qua La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích một cái, nghĩ đến cái trứng phiều toái kia, hơi chút lui từng bước: “Một cái, không thể nhiều hơn nữa.”
“Đồng ý.”
Hai vị lãnh đạo tối cao đạt thành thoả thuận, sớm liền hưng phấn kích động mà hạ lệnh nhân viên kỹ thuật phân chia khu vực cho đế quốc mình. Bọn phải đem những tài liệu quí giá này nắm ở trong tay thì mới yên tâm.
Phượng Già Lăng, Gerald cùng La Thành Vận thì đi đến một hướng khác, đó là bức vẽ trên không có minh xác đánh dấu trên màn hình, cánh cửa thông lên tầng thứ năm có thể ở chỗ này.
Nguyên Tích siết mạnh bàn tay của La Tiểu Lâu, hai mắt sáng lên: “Chờ chúng ta sau khi ra ngoài, đế quốc rất nhanh cũng sẽ cường đại hơn, chúng ta có thể thăng tiến thành nhị cấp văn minh, thậm chí có thể tiến vào tam cấp văn minh nhanh hơn cả Theles.” Hắn cũng sẽ thay đổi để mạnh mẽ hơn, cường đại hơn, đủ để bảo hộ La Tiểu Lâu, cùng đứa nhỏ của bọn hắn…
La Tiểu Lâu cười hạnh phúc nhớ đến đứa nhỏ giống y Nguyên Tích, tự đáy lòng thật vui.
Mà lúc này vểnh lên cái đuôi nhảy tới bàn siêu cấp quang não trên kia, cái đầu tròn quay tả quay hữu, thậm chí tra tra xét xét siêu cấp quang não, tiến hành xâm nhập vào trong để trao đổi.
Thế nhưng cuối cùng, nó vẫn duy trì biểu tình hoài nghi, bò lên vai La Tiểu Lâu nói nhỏ: “… Tôi cảm thấy có chỗ không đúng.”
Nguyên Tích lôi kéo La Tiểu Lâu đi tới phía trước, La Tiểu Lâu đi được hai bước, mạnh quay đầu lại, trên vai cậu cũng làm động tác tương tự.
La Tiểu Lâu dám đánh cuộc, hắn nghe được ân thanh của hơi thở, nho nhỏ mà nhẹ nhàng. Thế nhưng nơi này rõ ràng không có sinh mệnh sống, nhân viên nghiên cứu khoa học đã kiểm tra qua!
La Tiểu Lâu đi theo Nguyên Tích trở về siêu cấp quang não trước mặt, bắt đầu dùng nguyên lực cẩn thận rà xét khu vực này. Cuối cùng, cậu nghi hoặc mà đưa tay duỗi lên một cái ấn phím bên cạnh tiểu người máy. Mặc kệ theo ngoại hình hay là chất liệu, kia đều giống như một người máy vệ sinh loại nhỏ.
Thế nhưng, cậu cảm thấy có điều gì không đúng, nguyên lực tản ra trôi qua tất cả vị trí, chỉ có nơi này có chút dị thường không xét được, năng lượng xung quanh người máy nho nhỏ này rất sinh động.
Tay La Tiểu Lâu trượt tới trượt lui, đôi mắt người máy chợt nháy lên, giật giật. Theo lẽ thì người máy không nên có cái phản ứng linh hoạt mà né tránh ngón tay của La Tiểu Lâu, tựa hồ không thể nhịn được nữa mà mở miệng nói, “Ngươi, ngươi chẳng lẽ ngay cả một người máy vệ sinh ngốc ngốc cũng không buông tha sao!”
La Tiểu Lâu liền dừng tay lại. Cậu chắc chắn nghe được âm thanh đáng yêu của một tiểu nam hài. Tuy là giọng điệu đầy chỉ trích, nhưng lại khiến cho cái vị vừa mới được làm phụ thân này có phần động tâm run rẫy a!
trong mắt lam quang chợt lóe, nháy mắt nhảy dựng lên. Ngay lúc La Tiểu Lâu không kịp phản ứng, một tay nó với lấy thân hình nho nhỏ của người máy ngậm lên, vui rạo rực mà nói: “Cục cưng, đừng nghe nó. Người này chính là bàn tính của siêu cấp quang não, đại khái là vì che dấu chính mình, trốn thành một thân người máy ngốc ngốc.”
“Úc! Chết tiệt!” – Người máy vệ sinh bị khủng long cắn mà vang lên biểu tình thống khổ, sau đó nói: “Thì, cho dù là ta, thì thế nào! Các ngươi căn bản không có phát hiện được ta có bất cứ dị thường nào, theo lẽ mà nói, các ngươi không thể tiêu hủy ta —— ”
“Chúng ta không ai tính toán tiêu hủy ngươi. Mặt khác, đây là không đánh đã khai sao…” La Tiểu Lâu nhìn tiểu người máy, an ủi, thuận tiện mang nó từ trong miệng của ra.
Tiểu người máy ngây người một lát, gắt gao ngậm lại miệng, như mình chính vốn dĩ chỉ là một tiểu người mấy quét dọn chứ không có bất cứ tính năng gì khác.
La Tiểu Lâu khéo léo nắm nắm người máy: “Như vậy, ngươi rốt cuộc làm cái gì ở đây?”
“… Ta được chủ nhân truyền đạt mệnh lệnh, thu thập bảo tồn rất nhiều tư liệu của các tinh hệ”. – Tiểu người máy bất an nhăn nhó mà nói, vì mình không hoàn toàn nghe theo chủ nhân chỉ lệnh mà cảm thấy xấu hổ, “Sau lại, bọn họ đem ta để đến nơi đây, đã rất nhiều năm không có xuất hiện qua, ta cũng không có cách nào góp nhặt được nữa —— ngươi sẽ không nói cho bọn hắn biết, đúng không?”
La Tiểu Lâu im lặng, vô thức liếc qua một cái, trong lòng yên lặng cảm thán, tự mình làm chủ dường như là thuộc tính cơ bản của những người máy có trí năng quang não rồi …
Cậu rất nhanh nghĩ đến mặt khác một chút: “Nơi mà người thu thập tài liệu, so với nơi này còn nhiều hơn sao?”
“Đương nhiên rồi, nhiều không kể siết. Cứ hễ đi qua nơi nào, ta gần như sẽ thu tập thông tin toàn bộ.”
…
Bô bô mà giới thiệu chính mình một phen —— La Tiểu Lâu đoán tiểu người máy đã lâu lắm không có cùng người ta nói nói, cuối cùng, nó cẩn thận hỏi han, “Các ngươi thật sự không lấy tội danh cải lệnh chủ nhân để giải quyết ta sao?”
“Đương nhiên sẽ không, ngươi suy nghĩ nhiều quá, trên thực tế, chúng ta thực sự cần ngươi.” La Tiểu Lâu nhìn đoàn người bận rộn của Ethedis, khóe miệng vểnh lên, tài phú lớn nhất của nơi này, cậu đã chiếm được.
La Tiểu Lâu liền đem tiểu người máy điệp viên hay lải nhải bỏ vào túi áo trong của Nguyên Tích, người này quá trọng yếu, cậu cũng không dám bảo quản.
Tiểu người máy vẫn bô bô cái miệng, nhưng lại bớt thời giờ nhìn Nguyên Tích, hỏi một câu: “Về sau, ngươi chính là chủ nhân của ta ư?”
“Đúng vậy, ta sẽ không ngăn cản ngươi thu thập tư liệu, nhưng trước đó, nhất định phải được ta cho phép.” Nguyên Tích nghiêm túc nói.
“Hảo, được rồi, này đã rất tốt.” Tiểu người máy lo lắng vài giây, đồng thuận.
Sau đó, Nguyên Tích ra lệnh tiểu người máy câm miệng lại, nó liền cùng đổi thành trao đổi nội bộ từ bên trong.
Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu cũng không quản, cả hai đi đến cạnh bên Phượng Già Lăng.
Cánh cửa thông đến tầng thứ năm đã bị bọn họ mở ra, Phượng Già Lăng cùng Gerald đem toàn bộ nhân viên nghiên cứu khoa học kỹ thuật lưu tại tầng thứ tư, hơn nữa còn phái một số người bảo hộ bọn họ.
Có thể tưởng tượng, không có gì có thể trân quý hơn những thứ kia.
Bởi vậy, khi An đế quốc cùng Ethedis tiến vào tầng thứ năm thì chỉ còn không quá mười người. Bất quá, đây đều là những người tinh anh nhất của đế quốc.
Tiến vào đại môn thông qua tầng thứ năm, thấy rõ tình hình ở đại sãnh, sắc mặt mọi người đều là biến đổi, trong nháy mắt đã làm tốt tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Qua một hồi lâu, Phượng Già Lăng thấp giọng nói, “Không đúng, bọn họ không phải người sống, chỉ là pho tượng… Không, xác thực mà nói, bọn họ là tiêu bản.”
Trước mặt mọi người chính là một hàng người xếp cạnh nhau, không hẳn là người nhưng có chút hình thù kỳ quái. Bọn họ biểu tình sinh động, trông rất sống động, thật chỉnh tế đứng ở nơi đó, như là đang chờ đợi kiểm duyệt, hoặc là cùng đợi một chỉ thị. Bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức cầm lấy vũ khí, đối kẻ xâp nhập tiến hành công kích.
Gerald híp mắt nhìn nhìn, nói: “Thực sự rõ ràng, bọn họ đều đến từ một địa phương khác hoặc nền văn minh khác, chỉ có cùng sắp xếp theo dạng tương tự ở một chỗ. Nhiều người như vậy, nhiều chủng tộc như vậy, bọn họ vì cái gì lại ở chỗ này bị chế tạo thành tiêu bản? Từ từ, chẳng lẽ, Ngoan mỗi lần trải qua một chỗ, liền bắt đến một loạt người làm thành tiêu bản lưu niệm sao?”
Tất cả mọi người không nói gì, nhưng là ở phần mộ giống nhau trong đại sảnh, tâm tình đều trầm trọng.
Những thứ này lẳng lặng đứng ở đại sảnh, mỗi một hàng người được sắp xếp hoặc theo ngoại hình đồng dạng, hoặc theo vài thứ bài trí tương tự, nói là bất đồng lại có gì đó hòa đồng.
Đôi mắt to vàng của Gerald lóe lóe, mắt sắc mà ngắm tới rồi mỗi một văn tự thuyết minh được sắp xếp phía trước. Hắn cúi người nhìn trong chốc lát, đề cao âm thanh nói, “Những thứ này chính là bị Ngoan góp nhặt từ các kỹ thuật khoa học cùng tài liệu của tinh cầu nhân loại, hơn nữa, bọn họ mỗi một người đều có điểm giống nhau”
Âm thanh của Gerald càng thêm nghiêm túc: “Nếu ta nhớ không lầm, những tinh cầu này, đều là tinh tế trong lịch sử, ở mỗi thời khắc đột nhiên bị diệt vong vô tung tích.”
Nghe xong lời của hắn, Phượng Già Lăng thần sắc vừa động, từ hàng người thức nhất đã bắt đầu quan sát cẩn thận. Số tiêu bản ở đây rõ ràng là không ít, nhưng Phượng Già Lăng rất mực quan sát, sau hơn mười phút mới nhìn đến người cuối cùng.
Rốt cuộc, Phượng Già Lăng biểu tình kỳ quái mà nhìn chằm chằm vào một người, nói: “Chỉ sợ không chỉ là tiêu bản đơn giản như vậy, các ngươi đến xem.”
La Tiểu Lâu đi theo Nguyên Tích, cũng giống Phượng Già Lăng mà chăm chú nhìn từng tiêu bản. Cậu kinh ngạc phát hiện, những thứ kia không chỉ giống người sống, mà đồng tử cơ hồ còn lóe quang, trên mặt còn mang theo biểu tình, rất khó mà kết luận đây là những pho tượng hay là tiêu bản không có sinh mệnh.
Hơn nữa, xem quần áo, hình dáng đặc thù, quả thực giống như là cùng một người. Thế nhưng, mỗi người lại có tuyệt đối sự sai biệt.
La Tiểu Lâu nhìn những thân người giống nhau, liền phát ra ý thức hỏi : “Ngươi có thể làm kiểm tra đo lường gien của họ không?”
rất nhanh ghé vào lỗ tai cậu lên tiếng, “Ta đã làm, thì giống như ngươi nghĩ, đây là cùng bản thể của một người.”
La Tiểu Lâu hơi hơi nhíu mày lại, nếu mục đích của Ngoan là chế tác tiêu bản, như vậy vì cái gì muốn dùng một người chế tác nhiều như vậy? Hơn nữa, có những chỗ khác nhau lại là chuyện gì xảy ra?
Vài giây sau, lại nói, “Bất quá, bên trong cơ thể của bọn họ tựa hồ cái khác gì đó, hơn nữa hàm lượng của vật kia càng ngày càng nhiều… Vậy đại khái đó là nguyên nhân khiến bọn họ phát sinh biến hóa. Nếu muốn kỹ lưỡng kiểm định kết quả, ta cần giải phẫu kiểm tra đo lường.”
Lúc này, La Tiểu Lâu đã bị Nguyên Tích lôi kéo đi tới người cuối cùng, thấy thứ đó cơ hồ nháy mắt, sắc mặt La Tiểu Lâu lập tức trắng nhợt, “Ta nghĩ, ngươi không cần kiểm tra đo lường đâu.”
La Tiểu Lâu giương mắt nhìn lại, trong lòng liền phát lạnh, quả nhiên như cậu phỏng đoán, mỗi tiêu bản cuối cùng của một hàng đều giống nhau như đúc, đều là cùng con người nhưng mang cảm giác như quái vật. Vừa ghê tởm vừa quái dị, tệ hơn là khiến cậu dâng lên cảm giác rất quen thuộc.
“Bọn họ, cuối cùng đều bị biến thành cùng một loại gì gì đó.” La Thành Vận nói, trong mắt mang theo sự chán ghét rõ ràng, đồng thời như có điều suy nghĩ mà nhìn La Tiểu Lâu liếc mắt một cái.
La Thiểu Thiên nhìn La Tiểu Lâu muốn nói lại thôi, cuối cùng vỗ vỗ bờ vai của cậu, đứng ở phía sau cậu với khoảng cách không xa.
Lúc Phượng Già Lăng nhìn qua, La Tiểu Lâu sắc mặt càng khó coi hơn, cậu gần như đã nghĩ tới đáp án của những thứ này. Ngoan, bọn họ cuối cùng đều bị biến thành Ngoan. Những người này cũng như cậu, đều bị Ngoan ký sinh. Những tiêu bản ở nơi này chính là thể hiện quá trình diễn biến.
Phượng Già Lăng nhìn vật thể ở cuối cùng, bình tĩnh mà nói, “Ngoan đúng là chủng tộc tồn tại ở thời viễn cổ, một loại như bệnh độc, sinh trưởng vô cùng cường đại, đạt đến trình độ đáng sợ. Hơn nữa, họ còn có thể dùng tinh thần lực để phát triển, dần dần thay thế thân chủ của mình. Chính vì phương thức sinh tồn xâm hại nghiêm trọng đến các chủng tộc khác, nếu bọn họ xuất hiện với quy mô lớn, tất yếu sẽ bị phát hiện và bị diệt vong. Phần gien di truyền như thế là đại thiếu sót, đây quả thực giống như sự trừng phạt của tạo hóa vậy.”
“Thế nhưng, loại tà ác viễn cổ này lại tìm được phương pháp kéo dài chủng tộc, mỗi lần bị diệt sạch đều có một ít phiên thể bị đóng băng. Đến thời điểm thích hợp tiếp xúc với con người hay vật chủ, bọn họ lại nhanh chóng xuất hiện. Và đồng nghĩa với việc sẽ có người trở thành vật hy sinh”
Trong mắt Phượng Già Lăng và Gerald đều hiện lên lo lắng, nếu Theles nói bọn họ mấy trăm năm trước đã nghiên cứu loại này, chứng minh họ đã sớm phát hiện Ngoan. Hơn nữa dị thú chính là bộ tộc đầu tiên đối mặt với Ngoan, hiển nhiên, Ngoan lúc ban đầu chính là chọn vật kí sinh là dị thú.
Ngoan lợi dụng nhân loại tiếp cận dị thú, tung ra bệnh độc, làm cho dị thú mất đi sức chiến đấu, thế nhưng dị thú thà rằng hủy diệt chính bộ tộc, phong ấn toàn bộ tộc đàn, cũng không làm cho âm mưu của Ngoan thực hiện được.
Mà hiện tại, Ngoan đã vươn ra cái tay còn lại, cho tới bây giờ vẫn không tính toán buông tha nhân loại. Việc bắt đầu công kích nhân loại bằng biến dị bạch tuộc nhân chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Gerald sắc mặt băng hàn mà nói, “Theles, nếu Ngoan thật là bởi vì bọn họ mà xuất hiện ở tinh cầu này, thì bọn họ chính là tội nhân của toàn bộ tinh vực. Bọn họ nghĩ đến như vậy có thể tính kế trên những nền văn minh khác, mà chính mình may mắn lại né tránh tai nạn? Tuy rằng thoạt nhìn bọn họ nhọc lòng thiết kế toàn bộ tinh vực, thế nhưng không thể không nói, bọn họ rất ngu xuẩn. Địa phương mà Ngoan xuất hiện, cho tới bây giờ đều là lấy hủy diệt làm kết cục cuối cùng.”
La Tiểu Lâu nhìn chằm chằm hình dạng quái dị của Ngoan, trong đầu bỗng nhiên trống rỗng. Cậu muốn nắm chặt tay Nguyên Tích, nói với hắn mau đi khỏi nơi này, mang theo bọn nhỏ đi khỏi tinh cầu này. Thế nhưng cậu không thể nói ra những lời đó, thay vì lôi kéo tay Nguyên Tích thì ngược lại bình tĩnh mà buông lỏng ra, phảng phất có chủ ý của chính mình.
Lúc nhóm người Phượng Già Lăng thảo luận chuyện ác liệt đáng sợ của Ngoan, một mình La Tiểu Lâu âm thầm đi lên phía trước.
Vì cùng là siêu cấp quang não thích làm xàm, tiểu người máy đã cùng trao đổi tính danh, cho nên, vẫn là đang ở trên đầu vai của Nguyên Tích.
Mãi đến khi La Tiểu Lâu đi ra phía ngoài một đoạn, mới hậu tri hậu giác ngẩn đầu lên, nhìn về phía La Tiểu Lâu, nó mê hoặc mà hô: “Hắc, cục cưng! Cậu muốn đi đâu? Cậu chẳng lẻ không cảm thấy được đã quên cái quan trọng gì đó tỷ như là tôi sao?”
Nguyên Tích vội quay đầu lại, nhìn La Tiểu Lâu bước đi mà không hồi đáp , nói: “Cậu ấy trạng thái không đúng, mau ngăn cản lại.” Nói xong, Nguyên Tích đã hướng La Tiểu Lâu đuổi theo.
Nhưng mà, Nguyên Tích còn không chạy được hai bước,đại sảnh của tầng thứ năm bỗng nhiên phát ra tiếng vỡ vụn thật lớn, mọi người không biết chuyện gì liền nhìn về phía bốn phía.
Chung quanh kim loại cùng cự thạch của vách tường nứt ra mở ra, bên trong có cái gì đó thong thả di động tới, chậm rãi hiển lộ ra thân hình. Sáng ngời sạch sẽ.
“Trời ơi, đó là cái gì?”
“Trần nhà cũng vỡ vụn, chúng ta nhất định phải lập tức rời đi nơi này!”
Những tảng đá thật lớn rơi xuống, sàn nhà của đại sảnh một trận chấn động, bên tai mọi người vang lên thật lớn tiếng bước chân.
Lúc toàn bộ phòng khách một mảnh hỗn độn, La Tiểu Lâu như trước không hề cảnh giác mà hướng phía trước đi tới. Ngay khi cậu bị một khối cự thạch đập đến, một bóng người tức khắc ôm cậu hung hăng nhào tới trên mặt đất.
Đôi mắt Nguyên Tích đỏ hồng lên, chạy thẳng đến chỗ La Tiểu Lâu mặc cho vô số đá vụn tuông đổ.
La Thiểu Thiên nhanh chóng che chắn cho La Tiểu Lâu ở dưới thân, cau mày nhìn hai mắt thất thần của cậu. Y cầm lấy bờ vai của cậu, ghé vào lỗ tai thấp giọng nói: “Mau tỉnh táo lại, La Tiểu… Ca ca, ngươi phải theo chúng ta trở về. Ngươi không thể chính mình buông tay, nếu ngươi không muốn, hắn thì vĩnh viễn không thể thay thế được ngươi!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bởi vì ngủ sớm, ngày hôm sau La Tiểu Lâu tỉnh lại khi trời mới hửng sáng. Lập tức cậu cảm giác hơi ấm phía sau dính sát vào mình, Nguyên Tích đang vùi đầu ở hỏm cổ cậu, sợi tóc mềm mại rũ ngang cạnh sườn, cánh tay kia lại hữu lực mạnh mẽ vòng qua ôm lấy thắt lưng, đây quả thực giống như tư thế trước đây bọn họ không tách rời, làm cho người ta vừa quen thuộc lại an tâm. Trong khoảng thời gian ngắn, ngực La Tiểu Lâu trở nên dồn dập.
Bọn họ, này xem như hòa hảo sao.
Nếu đã như vậy, La Tiểu Lâu bắt đầu suy tính nói chuyện thế nào với Nguyên Tích về đứa nhỏ, chợt cánh cửa đã bị gõ vang lên.
La Tiểu Lâu ngẩn ra, đại buổi sáng ai lại đến tìm bọn họ? Nguyên Tích bị tiếng gõ cửa quấy nhiễu, thoáng tỉnh táo lại, mơ mơ màng màng mà duỗi thân, ngay sau đó càng mạnh bạo mà ôm chặt La Tiểu Lâu, tựa đầu ở trên người cậu cọ cọ, hoàn toàn giống một con mèo biếng nhác.
Liên tiếp những động tác làm cho thân thể La Tiểu Lâu cứng ngắc, mà người ngoài cửa căn bản không kiên nhẫn chờ đợi, đã tự mình mở cửa ra.
La Tiểu Lâu kinh ngạc giương mắt, phát hiện một vóc dáng nhỏ xíu mặc áo ngủ chạy tiến vào. Là Tiểu Nguyên Dục!
La Tiểu Lâu kinh hỉ nhìn Nguyên Dục lập tức chạy tới giường lớn, cuối cùng bám bên cạnh giường, thanh thúy mà kêu lên, “Phụ thân! Ân…” Ánh mắt nó vụt sáng lại tối sầm xem xét xem xét La Tiểu Lâu, mới kêu lên, “Mẫu thân.”
La Tiểu Lâu hận không thể đem đứa nhỏ ôm vào lòng ngực một phen, trên thực tế cậu cũng sẽ làm như vậy, ngồi dậy, đem đứa nhỏ nhẹ nhàng ôm đến, La Tiểu Lâu cảm thấy thỏa mãn mà sửa sai Nguyên Dục, “Kêu là ba ba”
Nguyên Dục không giãy giụa, im lặng để cho La Tiểu Lâu ôm, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Tích, giống như ở trưng cầu ý kiến của Nguyên Tích vậy.
La Tiểu Lâu nhất thời cảm thấy trong lòng vừa chua xót lại hâm mộ, đứa nhỏ này thật sự là rất gần gũi với Nguyên Tích. Bất quá, cảm giác ôm đứa nhỏ so với trong tưởng tượng tốt đẹp hơn nhiều.
Ngay lúc Nguyên Dục mở cửa tiến vào thì Nguyên Tích đã thanh tỉnh, liếc nhìn qua một lớn một nhỏ trên giường sắc mặt hắn đột nhiên đỏ lên, đưa tay tính đẩy La Tiểu Lâu ra —— xem ra La Tiểu Lâu đúng là hạ quyết tâm câu dẫn hắn! Bắt đầu từ tối hôm qua, cậu cứ thế là làm nũng dính chặt lấy hắn! Càng hận chính là hắn đã quyết giáo huấn La Tiểu Lâu, suốt đời phải ghi nhớ sự lạnh lùng của hắn, thế mà rốt cuộc lại căn bản không có biện pháp chống cự.
Hơn nữa, hắn không phải không thừa nhận, La Tiểu Lâu như vậy rất mê người, làm cho tâm can hắn phát run. Ban năm qua hắn phải cam chịu dục vọng, chống cự thứ mê dẫn này thật là vô phương. Nên hiện tại chỉ nghĩ đến đã khiến cho hắn hưng phấn mà khó có thể tự chế…
Sắc mặt Nguyên Tích đen lại hắc, chung quy không buông tay ra, ôm thắt lưng mềm mại của La Tiểu Lâu, mặt băng bó, lại nhịn không được liếc nhìn tiểu Nguyên Dục mang vẻ mặt ấm áp ngồi trong lòng La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu cùng tiểu Nguyên Dục cùng nhau ngẩng đầu nhìn hắn, Nguyên Tích trong lòng nhất thời giống có con mèo vươn vuốt, ho khan một tiếng mới che dấu sự khác thường trong lòng, âm thanh mang theo một tia ám ách mà nói, “Kêu ba ba cũng không phải là không thể được.”
Tiểu Nguyên Dục ngoan ngoãn ngẩng đầu, trong ánh mắt chờ mong của La Tiểu Lâu, nhỏ giọng kêu lên, “Ba ba.”
“Tiểu Dục…” La Tiểu Lâu thở dài một tiếng, đem đứa nhỏ gắt gao ôm vào lòng ngực, môi dán trên mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, ánh mắt thoáng đỏ, nhẹ giọng nói, “Tiểu Dục, hôm nay có thì giờ rãnh không? Muốn hay không lưu lại bên với ba ba trong chốc lát?” Cậu hiện tại cũng không thể cùng đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, thế nhưng, chỉ cần đứa nhỏ ở bên cạnh mình lâu một chút, cậu đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nguyên Dục nhãn tình sáng lên, lại một lần nữa nhìn nhìn Nguyên Tích bên kia, mới nhìn La Tiểu Lâu, mếu máo, oán hận nói, “Con cũng muốn, nhưng mà phụ thân không cho phép, nói con sẽ làm chậm trễ thân thể ba ba hồi phục —— “
La Tiểu Lâu cảm thấy cánh tay trên lưng cứng đờ, lập tức Nguyên Tích đã tức giận mà đánh gãy lời nói của đứa nhỏ, “Nguyên Dục, hôm nay còn có huấn luyện phải làm, tí nữa ngươi theo ta đi.”
Nguyên Dục có chút không vui, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng, xem phụ thân còn không chịu đứng dậy, chính mình liền lặng lẽ dựa vào lòng ngực La Tiểu Lâu sâu hơn, tuy rằng chưa từng ở chung, thế nhưng nó thích ba ba, không giống cảm giác thích phụ thân, mà thật sự hảo ấm áp rất thích a.
La Tiểu Lâu không nghĩ tới Nguyên Dục nhỏ như vậy đã bắt đầu huấn luyện, nhưng cậu cũng không phản đối, đối với phương diện giáo dục đứa nhỏ, Nguyên Tích cùng mấy vị nguyên lão ở hoàng cung hẳn là sớm nghiên cứu qua. Cậu sờ sờ đầu đứa nhỏ, cười nói, “Vậy con huấn luyện xong thì theo phụ thân lại đây một chuyến, ta làm bánh ga-tô cho con.”
Lần này, không đợi Nguyên Dục trả lời, Nguyên Tích liền bình tĩnh quở trách, “Không cho phép! Ngươi chẳng lẽ không nhìn xem tình trạng thân thể của ngươi sao? Thân thể như vậy đích làm sao vào bếp! Ta không đồng ý, không cho phép gây phiền toái cho ta.”
La Tiểu Lâu trừng mắt, rốt cục hiểu được đối phương không được tự nhiên lo lắng, cậu mấy ngày nay trong lòng đã rất nôn nóng rồi, nói, “Ta vẫn cố gắng đi lại, nhưng mà, ta muốn gặp Nguyên Dục.”
Nguyên Tích không chút do dự mở miệng thì cự tuyệt, La Tiểu Lâu cắn cắn môi, ngẩng đầu tựa sát vào Nguyên Tích, hôn lên khóe miệng hắn một chút, sau đó lại ở trên mặt hắn cọ cọ, dùng ngữ điệu mềm nhũn nói, “Ta nhớ nó a, ngươi ngẫm lại, nếu ngươi một ngày không thấy được đứa nhỏ, có thể hay không khó chịu, ta đều đã lâu không có nhìn thấy nó.”
Quả nhiên, La Tiểu Lâu lập tức cảm giác được Nguyên Tích ôm lấy cậu càng chặt, một lát sau phát hiện Nguyên Tích hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, mang theo vài phần ảo não nói, “… Ta sẽ dẫn nó lại đây, bất quá, chính là lại đây ăn cơm chiều mà thôi.”
Này đã cũng đủ kinh hỉ, La Tiểu Lâu vui vẻ cúi đầu, hôn lên mặt tiểu Nguyên Dục một cái, nói, “Buổi tối ta chờ các ngươi trở về.”
“Hảo, hảo.” Nguyên Dục lắp bắp đáp lại, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như quả táo.
Nguyên Tích lại đặt tay ở thắt lưng lẫn mông La Tiểu Lâu sờ soạng hai ba cái, oán hận đã tích đầy tận thái dương, thấp giọng nguyền rủa một tiếng, đứng dậy ôm tiểu Nguyên Dục đi khỏi.
Nhìn lỗ tai Nguyên Tích hồng hồng, cùng tiểu Nguyên Dục toàn bộ gương mặt đều hồng, La Tiểu Lâu cố nín cười, hai người này thật đúng là phụ tử.
Hai người đi rồi, La Tiểu Lâu nhìn cổ tay trống trơn, nghĩ chờ mấy ngày nữa sẽ đeo lại vòng liên lạc, cậu muốn liên hệ với Ly Mạch cùng Thiểu Thiên.
Hiện tại, trừ bỏ Nguyên Liệt cùng Phượng Già Lăng, cậu ngay cả Nguyên Nặc đều rất ít nhìn thấy mặt, Nguyên Nặc còn đang đi học, chỉ vào cuối tuần mới trở về.
Ăn xong điểm tâm, quản gia tiên sinh mang đến vài sĩ quan phụ tá mà Nguyên Tích an bài, nói là bồi cậu ra bên ngoài đi dạo. Trên thực tế La Tiểu Lâu không hề cảm thấy nhàm chán, Nguyên Tích và Nguyên Dục đã lấy đi của cậu không ít thời gian, hơn nữa, cậu phải luôn luôn khắc chế dục vọng muốn vào phòng bếp của chính mình. Chờ mong. Có con nhỏ là luôn trong trạng thái khẩn trương, hiện tại cậu cảm thấy lời nói này thật chuẩn.
Sĩ quan phụ tá lựa chọn kỹ lưỡng đường đi, không nhanh không chậm giúp La Tiểu Lâu hướng đến nơi chốn trái ngược hoàn toàn hôm qua, chỉ có khoảng sân im lặng là có chút tương thích.
Tuy rằng không có người, nơi này lại dị thường xinh đẹp, còn đường được làm bằng đá tảng, hai bên phủ lên mặt cỏ mềm mại, khuôn viên rộng lớn gieo trồng vào nhánh cây thưa thớt, duy chỉ có một gốc cây thật lớn phía xa xa, nở ra đại đóa, toàn bộ trong viện tử đều bay hương khí thản nhiên.
La Tiểu Lâu nhìn trong viện tử có một tòa biệt thự màu trắng, không biết trong hoàng cung còn có một nơi thanh tĩnh lại xinh đẹp, kinh ngạc hỏi, “Ai ở nơi này?”
Sĩ quan phụ tá cười hồi đáp, “Hiện tại cũng không có người ở, ngài yên tâm, sẽ không có người tới quấy rầy ngài. Nếu ngài mệt mỏi, còn có thể đến bên trong nghỉ ngơi chốc lát.”
La Tiểu Lâu gật gật đầu, bắt đầu thử đứng lên, chậm rãi đi vài bước.
Thời điểm thấy mệt mỏi, cậu nghe được phía cửa có nói tiếng, sĩ quan phụ tá nhíu nhíu mày, rất nhanh đi tới. Không được Nguyên Tích đích phân phó, nơi này người ngoài không thể tiến vào.
Lúc La Tiểu Lâu ngồi xuống, nhìn nơi cửa viện có bóng người cao gầy dần dần đi xa, người nọ một đầu tóc vàng dưới ánh mặt trời càng rõ ràng dị thường.
Sĩ quan phụ tá trở về, nói, “Chỉ là có người đi nhầm đường mà thôi, hiện tại đã ly khai.”
La Tiểu Lâu đương nhiên không sẽ để ý đến, cậu ở trong đình viện đợi cho đến giữa trưa mới trở về phòng.
Sau khi dùng cơm xong, vừa tiến vào phòng ngủ thì 125 đã ở trên giường chờ cậu, lục mập mạp cùng Tiểu Bát bên cạnh, giữa giường là một rỗ được phủ khăn lụa mềm, hai khỏa trứng đang im lặng mà nằm ở bên trong.
La Tiểu Lâu nghĩ đến bộ dáng của tiểu Nguyên Dục, không khỏi bắt đầu đoán đoán hai cái tiểu tử có bộ dáng thế nào, cậu nhẹ nhàng lấy tay đụng hai khỏa trứng, hỏi, “Ta có thể sờ sờ bọn chúng không?”
“Đương nhiên, cậu có thể dùng nguyên lực chải vuốt một chút, đối với bọn chúng càng có lợi.” 125 chân thành nhìn hai khỏa trứng trả lời.
La Tiểu Lâu thật cẩn thận đưa nguyên lực vào hai khỏa trứng, bắt đầu chỉ là một phần nhỏ, thế nhưng cậu kinh ngạc phát hiện, trứng trong lòng bàn tay hơi hơi giật mình, một loại gần như trong có sự sống lạ tuyệt đối tồn tại động đậy làm cậu vui sướng vô cùng. La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, lắp bắp mà nói, “Nó, chúng nó di chuyển!”
Đang hướng đến chiếc tủ đầu giường của La Tiểu Lâu, 125 lập tức quay lại, vừa đem lỗ tai dán lên trứng vỏ cứng, vừa nói nói, “Điều đó không có khả năng! Chúng nó sẽ không tùy tiện như vậy —— úc, úc, chúng nó thật sự đang di chuyển!”
Tiếp theo, nó lại ghen tị mà nói, “Nguyên bản đều phải lừa thật lâu chúng nó mới có thể nhúc nhích…”
Thì ra chuyện như vậy đã phát sinh qua, biết không là phải điều xấu, La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu một lần nữa đưa vào nguyên lực, hơn nữa chậm rãi tăng lên cường độ. Thẳng đến cảm nhận được bên trong truyền lại cử động mới cực hạn vui sướng, từ từ ổn định lại cường độ.
“Chúng nó đã cử động, thế nhưng vẫn không được ấp trứng, như vậy không nở được, ta tính toán mấy ngày nữa liên hệ với Ly Mạch, dù sao bọn họ cũng quen thuộc với việc sinh trưởng của dị thú hơn.” La Tiểu Lâu thấp giọng nói.
125 rất hy vọng sớm một chút nhìn thấy những đứa nhỏ. Bất quá, nghĩ đến một chuyện, nó nhìn La Tiểu Lâu liếc mắt một cái, chần chờ nói, “Ly Mạch đang ở cùng Nguyên Triệt.”
La Tiểu Lâu nhãn tình sáng lên, cậu sớm nhìn ra hai người kia thích nhau mà, “Đây không phải là tốt lắm sao.” Chỉ là, lúc hai vị ca ca quyết định ở cùng nhau, khẳng định phải vượt qua nhiều khó khăn, tưởng tượng thôi cũng có thể hiểu, Nguyên Liệt lúc ấy không tình nguyện như thế nào.
“Đương nhiên là chuyện tốt đẹp, dù sao được bầu bạn cùng vương giả của bộ tộc dị thú thực sự không dễ dàng, bất quá…”, 125 lại lo lắng mà nhìn nhìn La Tiểu Lâu, “Nhân loại cùng dị thú đúng là rất khó tạo ra em bé, ngươi cùng Nguyên Tích có thể có đứa nhỏ, là bởi vì trong gien của ngươi có gien của La gia.”
“La gia?” La Tiểu Lâu nghĩ đến câu nói cuối cùng mà La Thành Vận nói với cậu, nếu như cậu làm cho thực nghiệm của y thất bại, y sẽ tự tay giết cậu, như vậy, thực nhiệm của La Thành Vận cũng không phải thực nghiệm giữa gien của nhân loại cùng dị thú?
“Đúng vậy, gien của La gia rất cường mạnh, là loại gien đặc thù nhất của nhân loại.” 125 nói, nếu không khoa trương, có lẽ gien của La Thành Vận và Phượng Già Lăng là cùng một loại, đều là cực kỳ cường đại. 125 không khỏi nhớ tới tình cảnh La Thành Vận dám đương đầu với bạch khí, cứu được La Tiểu Lâu từ khu vực trung tâm —— đương nhiên rồi, vì La Tiểu Lâu đối với nó rất quan trọng, nó tính toán qua mấy ngày sẽ cùng La Tiểu Lâu nói chuyện này.
Đó cũng là nguyên nhân 125 xem đám tiểu tử kia như bảo bối, có lẽ, trừ bỏ ba đứa nhỏ này, huyết mạch của vương tộc dị thú chẳng còn lại một ai.
La Tiểu Lâu không nghĩ nhiều, tính toán buổi tối cùng Nguyên Tích thương lượng chuyện liên hệ với Ly Mạch.
Buổi tối, Nguyên Tích quả nhiên mang theo tiểu Nguyên Dục tới đây, trên thực tế La Tiểu Lâu tưởng Nguyên Dục sẽ đến một mình, cậu đều muốn mỗi buổi chiều được ở bên cạnh Nguyên Dục.
Ngồi vào bàn ăn tiền, La Tiểu Lâu thấy Nguyên Tích sắc mặt hoàn hảo, không khỏi hỏi, “Không phải đêm nay có yến tiệc ư? Ngươi không cần tham dự à?” Do ngày hôm qua mấy nữ hầu đàm luận, có thể nhìn ra không biết bao nhiêu trai tài gái sắc tỉ mỉ chau chuốt để chờ đợi diện kiến vị vương tử điện hạ này.
Nguyên Tích dừng lại muỗng cơm, trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, không vui mà nói, “Chỉ là cái yến hội đãi khách, ta có đi hay không có cái gì quan trọng.” Hắn đương nhiên không chịu giải thích cho La Tiểu Lâu, hội yến hoan nghênh vương tử công chúa của nhị cấp văn minh mà hắn không có mặt là hơi có chút thất lễ, cũng may hắn vô tình bắt được Nguyên Nặc trở về, thay hắn tham gia.
Chỉ có yến hội các cấp văn minh vào tháng sau, vô luận như thế nào cũng phải có mặt.
Nguyên bản Nguyên Tích muốn tham dự yến hội tối nay, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới tình cảnh ấm áp La Tiểu Lâu cùng tiểu Nguyên Dục cùng nhau đi ăn tối, hắn sẽ không có tâm tình trò chuyện với bất luận kẻ nào, như vậy sẽ làm hắn cảm thấy bản thân bị gia đình nhỏ này gạt ra ngoài, quả thực không thể chịu được.
La Tiểu Lâu cười cười, cũng không cùng Nguyên Tích biện luận, cậu trước xới cơm cùng canh cho Nguyên Tích, lại vì tiểu Nguyên Dục gắp chút đồ ăn.
Nguyên Tích nhìn lướt qua, ngẩn người, không nói ra có vài món tiểu Nguyên Dục không thích ăn, bất quá, làm hắn kinh ngạc chính là, tiểu tử kia rõ ràng một câu cũng chưa nói, ngoan ngoãn ăn hết.
Nguyên Tích nghĩ đến đây, chợt phát hiện chính mình rất ít ăn rau dưa, thế nhưng lại cứ vô thức mà nuốt vào.
Ăn xong cơm chiều, tiểu Nguyên Dục không muốn rời khỏi, rúc vào trong lòng ngực phụ thân, kể chuyện hôm nay học được tri thức gì, huấn luyện ra sao, ngẫu nhiên cũng cùng La Tiểu Lâu nói nói mấy câu.
Cuối cùng, Nguyên Tích sờ sờ đầu của nó, nói, “Ta đưa ngươi trở về.”
Tiểu Nguyên Dục quay đầu nhìn La Tiểu Lâu, rốt cục cố lấy dũng khí nói, “Ba ba, ngày mai ngài có thể tới cho huấn luyện của con không? Ngài có thể chỉ đạo giúp con.” Nó muốn tận dụng triệt để khả năng ở cùng với ba ba, thế nhưng bất hạnh không thể tìm được lý do.
Không đợi La Tiểu Lâu trả lời, Nguyên Tích cười nhạo một tiếng, nói, “Ba ba của ngươi không thể được, thành tích thí nghiệm thể năng cùng huấn luyện của y quả thực vô cùng thê thảm.”
La Tiểu Lâu trên mặt có chút hồng, dù sao ở trước mặt đứa nhỏ, Nguyên Tích rõ ràng không nể cậu a, liền ho khan một tiếng, nói, “Tiểu Dục, ba ba có thời gian nhất định đi nhìn ngươi, chuyện huấn luyện, phụ thân ngươi sẽ chỉ đạo cho ngươi.”
Tiểu Nguyên Dục mở trừng hai mắt, bỗng nhiên đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy La Tiểu Lâu, nghiêm trang mà nói, “Ba ba, đừng lo, về sau con sẽ rất lợi hại, sẽ bảo vệ ngài.”
Trái tim La Tiểu Lâu lập tức mềm nhũn, ánh mắt đều có chút đỏ lên.
Nguyên Tích yên lặng mà nhìn trong chốc lát, không chịu được cảnh hai phụ tử kia luyến luyến lưu lưu, ôm tiểu Nguyên Dục quay gian phòng của nó.
Lúc trở về, La Tiểu Lâu còn đang đắm chìm trong mị cảnh thật đẹp của đêm nay.
Nguyên Tích trong lòng bỗng nhiên bắt đầu mất hứng, không lên tiếng mà tắm rửa choLa Tiểu Lâu, chính mình cũng rửa mặt xong, tắt đèn, nằm xuống một góc, cách xa La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu cảm kích hắn hôm nay mang tiểu Nguyên Dục tới đây, liền sáp tới gần, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Nguyên Tích, Nguyên Tích không động đậy, đơn giản mặc cho cậu ôm.
Một lát sau, La Tiểu Lâu hỏi, “ Nguyên Tích, ngươi đã ngủ chưa?”
Nguyên Tích không trả lời, La Tiểu Lâu chỉ có thể tiếp tục nói, “ Nguyên Tích, ta muốn liên lạc với Ly Mạch.”
Nguyên Tích trong nháy mắt xoay người, bắt lấy La Tiểu Lâu, tức giận mà trừng mắt, “Không được!” Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ chiếm đoạt ca ca của hắn đến nơi này, trên thực tế, hắn thậm chí không muốn nói cho người kia La Tiểu Lâu đã tỉnh lại.
La Tiểu Lâu ngẩn người, nói, “Nhưng mà hai hài tử kia làm sao bây giờ? Có lẽ chỉ có dị thú mới biết được cách ấp trứng cho bọn chúng.”
Nguyên Tích trầm mặc một hồi, nói, “… Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta sẽ an bài.” Nguyên Tích làm bộ xem nhẹ chạm vào vai La Tiểu Lâu, rồi ôm La Tiểu Lâu —— dù sao đúng là La Tiểu Lâu chủ động đến gần nha.
Đêm nay, Nguyên Tích lại là khó được một đêm vô mộng, chỉ có La Tiểu Lâu cảm thấy toàn thân bị ghìm chặt.
Ngày hôm sau, Nguyên Dục như cũ chạy tới phòng hai người, cùng bọn họ ăn điểm tâm. Phụ tử hai người sau khi rời đi, La Tiểu Lâu một lần kiểm tra cùng trị liệu cho 125. Cậu kinh hỉ phát hiện mình đã không cần đến xe lăn, chỉ là đi lại thời gian dài quá sẽ mệt mà thôi.
La Tiểu Lâu liền mang theo 125 cùng Tiểu Bát ra sân huấn luyện, cậu muốn xem tiểu Nguyên Dục huấn luyện, sĩ quan phụ tá tuy rằng khó xử, nhưng cũng không ngăn trở, đi theo phía sau La Tiểu Lâu.
Đi một chút, nghỉ ngơi một chút, La Tiểu Lâu liền tới của sân huấn luyện, làm người ta kinh ngạc chính là, sân huấn luyện luôn luôn im lặng lại tựa hồ có không ít người, hơn nữa còn có nhiểu nữ tử mặc đủ màu lễ phục.
Một nàng mặc áo trắng hở bên vai đang bất mãn nói, “Dựa vào cái gì cô có thể đi trước, chúng ta cũng rất muốn nhìn thấy điện hạ a! Tưởng ỷ vào mình là nhị cấp văn minh là được ư —— “
Cô gái bên cạnh mặc trang phục màu tím có vẻ trầm ổn ôn nhu hơn, kéo cô gái kia một chút, mỉm cười nói, “Không nên như vậy, Tát Lôi Nhĩ công chúa là khách ở xa tới, vương tử điện hạ tiếp kiến nàng trước thực sự bình thường, chúng ta chờ trông chốc lát cũng không sao.” Dừng một chút, nàng còn nói thêm, “Ta tới là muốn gặp Nguyên Dục tiểu điện hạ, hài tử đáng thương, sinh ra đã không có mẫu thân.”
Nàng vừa nói xong, cô gái kiêu ngạo kia lập tức vui mà nói, “Lại nói tiếp, hay là Hinh Lan tỷ tỷ dễ gần gũi, tiểu điện hạ đều không để ý tới chúng ta, lại có thể cùng ngươi nói chuyện.”
Lời này lập tức thu hút không ít ánh mắt hâm mộ ghen tị chung quanh, nữ tử mang đầy vẻ kiêu ngạo nghếch miệng, chuyển hướng đề tài, “Vương tử điện hạ đúng là có thể lấy một, hai vị vương phi, nếu ngài nguyện ý. Hiện tại, đế đô đều tỏ ý, sau khi các cấp văn minh tụ hội, Vương phi năm nay của chúng ta biết đâu được lựa chọn trong các vị đây.”
Những lời này vừa ra tới, ánh mắt tất cả nữ tử đều là sáng ngời, đó cũng là nguyên nhân các nàng tìm đến hoàng cung, các văn minh bậc một phụ thuộc vào An đế quốc đều mong tưởng có thể kết thông cùng vương tử điện hạ của nhị cấp văn minh. Mặt khác, cũng có thể giải bớt sự khống chế của nhị cấp văn minh đối với văn minh bậc một.
Mà hoàng tộc của An đế quốc vô cùng quyền quý, ai lại không muốn đem nữ nhân đưa vào hoàng cung. Thậm chí bởi vì tiền Vương phi là một nam nhân, nhiều gia đình còn cố ý làm cho con trai của mình thủ tiếp xúc với vương tử điện hạ.
Vị vương phi kia vẫn đang vòn chìm lạc trong khoảng không, đây chính là cơ hội hiếm có cho các nàng.
Sĩ quan phụ tá đi theo phía sau La Tiểu Lâu sắc mặt đều thay đổi, y lặng lẽ nhìn nhìn La Tiểu Lâu, nói, “Điện hạ —— “
La Tiểu Lâu cúi đầu, để tóc mái che đi đôi mắt, thấy không rõ biểu tình.
Sĩ quan phụ tá cũng không rõ ràng lắm vì cái gì vương tử điện hạ không chịu công khai chuyện vương tử phi điện hạ đã tỉnh lại, hắn thậm chí còn không hy vọng người khác nhìn thấy La Tiểu Lâu. Tuy rằng không muốn để ý tới vương tử phi điện hạ, còn luôn phát hỏa với vương tử phi điện hạ, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không giống muốn vứt bỏ vương tử phi điện hạ. Ai biết vương tử điện hạ đúng là nghĩ như thế nào đây…
Thế nhưng sĩ quan phụ tá có thể khẳng định, Nguyên Tích điện hạ chắc là không hy vọng vương tử phi điện hạ nghe thấy mấy điều vừa rồi.
La Tiểu Lâu mặt không chút thay đổi mà cúi đầu đi vào phòng huấn luyện, những thiếu nữ đang mãi mê thảo luận không có tâm tư chú ý tới nhân ảnh cô đơn kia.