“Dị thú? Trời ơi, chẳng nhẽ bấy lâu nay chúng ta đã sống chung bên cạnh một con dị thú hung bạo sao?!” Cô gái kinh hoảng kêu lên, mặt mày thất sắc, chỉ hận không thể nhào ngay vào lòng Athes.
Athes lại hoàn toàn chẳng có tâm tình trấn an cho đồng bạn yếu đuối bên cạnh, khuôn mặt luôn mang theo nụ cười tỏa nắng giờ lại đuộm một vẻ lo lắng, đôi mắt lam đẹp đẽ sốt ruột nhìn khắp mọi nơi tìm kiếm, tất cả người của nhóm họ đã nhanh chóng trở về, nhưng ngoại trừ một mình La Tiểu Lâu.
Thời khắc nguy hiểm như thế này, vậy mà nó còn chưa trở lại!
Tuy tên này làm việc khiến người ta thấy rất yên tâm, nhưng thỉnh thoảng lại lơ mơ, cũng ngang với ngôi vô địch.
Hàng ngũ của quân đội đã nhanh chóng bao vây toàn bộ mọi người, việc làm này là để bảo vệ sự an toàn cho họ, cũng là vì muốn ngăn chặn dị thú. Nếu con dị thú trở nên cuống cuồng, nó sẽ không có cách nào để thoát ra ngoài.
Mặc dù vậy Athes vẫn tiến lên phía trước vài bước, cố gắng nhìn ra xung quanh, hy vọng đúng lúc này La Tiểu Lâu chạy về.
Đương đi thì Athes đụng phải một người, muốn quay đầu lại để xin lỗi phát hiện ra người đó lại chính là Mộ Thần.
Athes cũng không biết vì sao, có lẽ cậu bạn này tạo cho người ta cảm giác quá trầm ổn bình tĩnh mà khiến họ chỉ muốn bộc lộ hết với cậu ta. Vì vậy Athes bèn nói ra nỗi lo lắng của mình: “Này, cậu có nghĩ bọn họ sẽ nhanh chóng bắt được tên dị thú đó không?”
Mộ Thần nghi ngờ nhìn Athes, rồi mới nhàn nhạt mở miệng: “Không chắc chắn.”
Athes sốt ruột, cào cào mái tóc đen lộn xộn: “Thế nhưng rõ ràng là đã biết kẻ nào là dị thú rồi cơ mà, tại sao hiệu suất làm việc lại không nhanh lên được một chút chứ?”
Khuôn mặt của Mộ Thần xuất hiện một nụ cười lạnh, thấp giọng trả lời: “Không, ngay từ đầu có lẽ họ đã chẳng xác định được ai là dị thú rồi, nếu không thì đã trực tiếp vây bắt, không để dị thú chuẩn bị tâm lí trước đó. Như thế này chỉ là họ đang gióng trống khua chiêng cảnh cáo mà thôi, bởi họ căn bản không biết kẻ nào là dị thú, hay có thể nói là ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn tới, họ không thể xác định ra được.”
Trong khi Athes giật mình thì Mộ Thần chỉ lẳng lặng nói tiếp: “Mà rất có khả năng vì hoảng loạn mà dị thú mới tự phát ra tần số vị trí của mình, có lẽ là lộ ra kẽ hở nào đó mới để quân đội xác định chính xác chỗ của nó. Về phần có thể bắt được hay không, vẫn còn khó nói lắm.”
Athes chửi thầm một tiếng, dị thú chết tiệt, La Tiểu Lâu đần độn, giờ phút này mà còn chạy đi chỗ nào để người ta lo lắng.
Diễn viên cùng lúc thủ hai vai trong lời nói của Athes đang thở phì phò loạng quạng chạy sâu vào trong hang động. Tuy đã quá hoảng loạn đến mức không thể suy nghĩ gì được nữa, nhưng cậu vẫn cảm thấy có điểm nào đó không ổn.
Toàn bộ hang động đột nhiên rung chuyển, La Tiểu Lâu hoảng sợ, chân vấp phải tảng đá dưới chân liền ngã xuống mặt đất. 125 trong lòng cậu bỗng nhiên tỏa ánh sáng màu lục chói mắt, trong ánh sáng đó, La Tiểu Lâu nhìn thấy dọc đường đi của mình xuất hiện một lá chắn trong suốt màu xanh nhạt, một màn sương mù màu trắng đục bị chặn ở bên ngoài.
“Khỉ thật, bọn họ dùng khí độc K.” 125 hổn hển kêu lên.
“Là cái gì?” La Tiểu Lâu cố sức xoa cổ chân, hình như bị sái chân rồi. Ôi trời ơi, đúng là xui xẻo.
“Là một loại khí độc khiến thú biến hình, nếu trúng độc thì toàn thân sẽ vô lực.” 125 nôn nóng trả lời, sau đó giục La Tiểu Lâu đi mau, “Đã thả loại khí độc này vào, có lẽ 10 phút sau bọn họ sẽ tới, chúng ta phải cấp tốc tìm chỗ trốn thôi.”
La Tiểu Lâu khẽ cắn môi, một tay cầm đèn khẩn cấp, một tay vịn mỏm đá, chịu đựng cơn đau đớn bứt rứt chạy vào trong.
La Tiểu Lâu toàn thân đầm đìa mồ hôi chuẩn bị ngoặt đường thì bỗng nhiên nghe thấy 125 kêu lên: “Trời ơi, bên trong, bên trong có cái gì đó, không phải là con người.”
La Tiểu Lâu không nói gì, chẳng lẽ hoàn cảnh của cậu bây giờ còn chưa đủ bi đát sao. Cậu thở dài: “Mày không thể thăm dò một chút trước khi chọn hướng chạy trốn hả?”
125 lắp bắp không thốt được lời nào một hồi, oan ức nói: “Cơ mà, lúc đấy tôi chỉ thám thính con người nên mới chọn hướng có ít người nhất thôi. Loài thú tôi không nhìn thấy được…”
“Được rồi, dù sao cũng không về được nữa, cứ chạy trước thôi.” La Tiểu Lâu không muốn bị bắt rồi đưa đến một nơi nghiên cứu quái nhân nào đó làm thí nghiệm, cậu cũng không muốn đối mặt với Nguyên Tích, nên chỉ có thể tiếp tục chạy.
Phía trước, thông đạo bắt đầu dốc xuống.
Vài phút sau không còn hơi mà chạy nữa, chỗ quẹo phía trước đột nhiên xuất hiện ánh sáng.
Đúng vậy, giống ánh sáng từ chiếc đèn khẩn cấp trong tay La Tiểu Lâu, hơn nữa còn có tiếng thở dốc nặng nề của thú vật, lớn đến mức tựa hồ có thể làm cả hang động nghe thấy được.
Bước chân của La Tiểu Lâu trở nên ngập ngừng, 125 trong lòng liền phóng lá chắn màu xanh lục ra, ảm đạm đi không ít, lúc này mới mở miệng nói: “Thần trí của nó coi như thanh tỉnh, chỉ là tâm tình có chút bất ổn, có lẽ bị hoảng sợ, cơ thể lẫn tinh thần không có biến dị, nó không dám xuất thủ với cậu đâu, vào trong không có vấn đề gì.”
La Tiểu Lâu cắn răng, chậm rãi rẽ vào.
Chiếc đèn khẩn cấp trong tay rơi xuống, La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm ngã xuống ngồi bệt dưới đất.
Bên trong là một con thú cao hơn 10 mét, vì đèn bị quăng dưới mặt đất nên có thể thấy rõ bộ phận bên dưới của nó, trên người toàn vảy đen, móng vuốt cực đại sắc bén. Nhìn lên trên chỉ có thể thấy cặp mắt to lớn màu vàng và răng nanh trắng nhọn lóe sáng.
La Tiểu Lâu hoàn toàn không biết rõ các loài thú của tương lai, nhưng dù có như thế nào thì con vật này chỉ có thể kinh khủng hơn loài trùng thú trước kia…
Trời ơi, cho dù ở trên địa cầu con cũng chưa bao giờ đơn độc đối mặt với hổ đâu đó! Chứ đừng nói con vật con khủng khiếp hơn con hổ gấp nhiều lần này. La Tiểu Lâu bị dọa đến mức mặt mũi tái nhợt, tay chân run rẩy cố gắng đứng dậy, định xoay người chạy trốn — Với việc không sợ hãi đến mức không nhúc nhích được, La Tiểu Lâu cảm thấy tự nể phục khả năng chịu đựng của chính mình.
Chỉ là, con người và dã thú, loài nào kinh khủng hơn?
Đúng lúc này, trong hang động bỗng vang lên một giọng nói: “Tại sao? Tại sao ngài lại xuất hiện ở chỗ này?”
La Tiểu Lâu kinh ngạc, lập tức thấy vui mừng. Trời ơi, tốt quá, còn có người! Cậu kích động đến mức gần như khóc ngập cả mặt, ai ở đây, mau ra đi, tôi không muốn một mình đối mắt với quái vật đâu!
125 thì thào bên tai La Tiểu Lâu tự nói: “Là thú Thụy Minh?”
La Tiểu Lâu chưa kịp hỏi 125 thú Thụy Minh là gì, cậu kinh hoàng nhìn chung quanh, không có dấu hiệu có con người ở bất cứ chỗ nào — Ông trời tha cho con bây giờ con còn đang chờ người đến cứu con! (Cái này là bạn ấy đang hoảng loạn quá mức mà mới nói cấp tốc, ko ra trật tự gì, giống ngày đầu tiên bạn í gặp Nguyên Tích í)
Nhưng con thú kia lại cúi người xuống, con mắt to lớn từ từ đến gần, cái mồm càng khuếch đại hơn dừng trước mặt La Tiểu Lâu.
“Vì sao ngài lại ở chỗ này?”
“Cậu là ai, ở nơi nào?” La Tiểu Lâu nơm nớp lo sợ hỏi, cậu — cậu sắp không chống đỡ được nữa rồi! Con quái vật này càng ngày càng tiến lại gần định làm gì đây! 125 đã nói nó sẽ không làm gì mà.
Cũng may giọng nói đó cách ngay không xa, nhắc nhở La Tiểu Lâu còn một người nữa đang cùng cậu đối mặt với mãnh thú.
“Tôi ở ngay trước mặt ngài, hơn nữa, trong hang động này chỉ có hai chúng ta, không còn loài thú nào khác nữa.” Giọng nói kia vẫn như cũ, không xa không gần vang lên.
Chỉ có hai chúng ta, không có… loài thú nào khác…
La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc miệng nhìn đôi mắt màu vàng đồ sộ trước mặt, đôi mắt của con quái vật chớp chớp, sau đó giọng nói lại vang lên.
“Ngài nghe được lời tôi nói, tôi biết, cho dù tôi đang ở hình dạng loài thú, ở đây cũng chỉ có mình ngài là có thể nghe được lời tôi nói.”
Miệng của con dã thú cũng không mở ra, nhưng La Tiểu Lâu biết, dưới tình huống không có con người như thế này, kẻ có thể nói chuyện duy nhất với cậu chỉ có thể là con dã thú trước mắt kia.
Nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của La Tiểu Lâu, một ánh sáng màu lam hiện lên, rồi một người xuất hiện trước mắt La Tiểu Lâu.
“Vậy mà đã có thể biến hình.” 125 vẫn còn đang thì thào tự nói.
“Tây Thụy Nhĩ?!” La Tiểu Lâu kinh ngạc, không dám tim nhìn người trước mắt mình.
Trên mặt Tây Thụy Nhĩ đầm đìa mồ hôi, nhưng hoàn toàn cũng không làm mất đi vẻ đẹp của cậu ta một chút nào.
Tây Thụy Nhĩ dường như đang chịu đựng đau đớn cực điểm, cậu ta hơi khom lưng xuống, hành lễ với La Tiểu Lâu: “Xin lỗi, tôi đã làm ngài hoảng sợ. Con người bên ngoài đang truy bắt tôi, bọn họ dùng phản ứng hóa chất khiến tôi không thể duy trì hình người được.”
Lúc này 125 bỗng nhiên kêu lên: “Hóa ra mọi chuyện vừa rồi là như vậy! Thú Minh Thụy chỉ có thể biến thành hình người — Đây căn bản không coi là dị thú, mà là giống thú chư hầu của dị thú. Loài người hiện tại, đúng là chẳng có một tẹo thường thức nào! Bọn họ rõ ràng là không thể phát hiện ra chúng ta!”
La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn Tây Thụy Nhĩ, thì ra một mỹ nhân như thế lại là một loài thú… Nếu nói như vậy, cậu vốn không bị phát hiện, nhưng bây giờ đã chạy vào hang động này rồi, ngoài động là thiên la địa võng, cậu cũng chẳng còn đường sống để mà quay lại nữa.
“Tớ, tớ cứ nghĩ người quân đội truy sát là tớ.” La Tiểu Lâu nói.
Nghe được lời La Tiểu Lâu, Tây Thụy Nhĩ lại khom lưng hành lễ lần thứ hai với cậu, “Thực sự xin lỗi, là do tôi làm dính líu tới ngài.”
La Tiểu Lâu cười khổ, bây giờ có nói gì cũng chẳng có ích, điều quan trọng chính là cậu, được rồi, bọn cậu đều bị chặn kín trong hang động này, chẳng có cách nào thoát ra được. La Tiểu Lâu nhàn nhạt mở miệng: “Có lẽ bọn họ sắp xuống đây rồi.” Giết chúng ta, hoặc bắt về, cũng chẳng có cái nào gay go hơn.
Có lẽ đã trọng sinh một lần, nên La Tiểu Lâu hiểu rõ sinh mệnh quý giá đến chừng nào hơn hết mọi người. Bởi vậy, lúc ban đầu dù có oan ức than thân, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn phục tùng Nguyên Tích.
Sống như vậy cũng không phải là không có căn nguyên, chỉ là Nguyên Tích chưa từng tìm hiểu căn nguyên, hiện tại hai người đã phát triển theo hướng ngày càng kỳ dị.
Song, nếu bị người khác bắt được, với thân phận dị thú, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
“Xin ngài hãy cứu tôi.” Tây Thụy Nhĩ bỗng nhiên quỳ một gối xuống trước mặt La Tiểu Lâu, “Năng lực của ngài hùng mạnh không gì sánh được, ở đây chỉ có duy nhất mình ngài có thể giúp tôi trốn thoát. Tây Thụy Nhĩ tôi, thỉnh cầu ngài, giúp tôi chạy trốn thoát một kiếp này.”
“Tôi biết ngài có tình cảm sâu đậm với con người, nhưng tôi cũng chưa từng hại một giống loài nào. Tôi đến từ đế quốc chư hầu của tinh cầu vĩ đại của ngài, tinh cầu Thụy Minh, bởi vì tôi không thích nơi giết chóc không ngừng đó nên mới chạy trốn tới Liên bang, lựa chọn tinh cầu đẹp mắt An Tắc. Tôi chỉ muốn giả dạng là một con người, cố gắng chăm chỉ sinh sống, tôi tuân thủ nghiêm ngặt mọi quy tắc của con người, chưa từng làm bất cứ điều gì trái pháp luật.”
Con mắt màu lam lục trong trạng thái hình người của Tây Thụy Nhĩ tràn ngập bi thương, cậu ta nhìn La Tiểu Lâu, nói tiếp: “Nhưng tôi không hiểu tại sao họ lại dùng trăm phương nghìn kế truy sát tôi, ngày hôm nay, tôi có lẽ đã không thể trốn thoát được rồi. Thế nhưng, ngài lại xuất hiện. Hôm qua khi thấy ngài, ngài không biết tôi mừng rỡ đến cỡ nào đâu. Tôi chỉ dám chọn cách ngu ngốc nhất để đến gần ngài, tôi — Tinh cầu chúng tôi đã rất lâu chưa được gặp gỡ dị thú nào có huyết thống cao quý như ngài rồi. Tôi thỉnh cầu ngài nghìn vạn lần đừng để con người bắt được tôi, đó là tai họa và vũ nhục nhất đối với loài thú.”
La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm nhìn Tây Thụy Nhĩ, lẽ nào cậu ấy đang trông cậy vào cái kẻ ốc không mang nổi mình ốc như mình mà cứu cậu ấy sao?
“Nhưng mà, làm thế nào mới có thể thoát ra ngoài?” La Tiểu Lâu nhỏ giọng hỏi.
Tây Thụy Nhĩ nhìn vách tường phía sau, “Tôi vừa kiểm tra khá kỹ, chỉ có ở đây là mặt sau trống không, có lẽ tương liên với một nơi nào khác, chỉ cần đập vỡ nó thì chúng ta có thể chạy thoát. Tôi vừa đâm vào rất lâu, làm rơi khá nhiều hòn đá, nhưng vẫn không thể phá ra dược. Dù sao năng lực của tôi cũng hữu hạn, lại còn trúng độc.”
Lúc này, 125 bỗng nhiên sốt ruột thì thầm bên tai La Tiểu Lâu: “Mau thử xem, con người đã bắt đầu đi vào trong rồi đấy. Dùng ý thức nguyên lực của cậu công kích nham thạch. Tôi biết cậu chưa làm bao giờ, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể thử làm thôi. Nếu có người đến, tôi sẽ nghĩ cách ngăn trở.”
La Tiểu Lâu tuyệt vọng nhìn vách đá đồ sộ cao 10 mét, sau đó nhắm mắt bắt đầu tập hợp ý thức nguyên lực. Cậu cố gắng tập hợp lại toàn bộ ý thức nguyên lực thành một nguồn, tiếp đó tận lực nén xuống, cho đến khi không thể thu nhỏ lại nữa. La Tiểu Lâu hít sâu một hơi, ngẩng đầu ‘nhìn’ về phía vách đá, trong ý thức của cậu, vô số tia sáng hỗn độn đang phân chia lên vách đá.
Không, không được, cũng không phải.
Cuối cùng, La Tiểu Lâu tìm một điểm sáng trong mớ tia sáng hỗn loạn đó, cố sức đẩy điểm sáng ý thức nguyên lực cỡ quả bóng bàn lên mục tiêu. Đó là nơi yếu nhất trên vách đá, cũng là nơi bị ảnh hưởng cân đối quan trọng nhất.
Một tiếng nổ vang lên, trên vách đá bị nổ tung thành một cái lỗ cực đại, Tây Thụy Nhĩ đứng bên cạnh mừng rỡ kêu lên: “Trời ơi, ngài, ngài đã làm được! Chúng ta, chúng ta đi mau.”
Gió thổi vào miệng lỗ hang tối tăm, rõ ràng bên trong và bên ngoài liên thông với nhau. Nhưng khi nhìn cái lỗ hổng đó, lòng La Tiểu Lâu lại có chút do dự. Cậu không phải là người bị phát hiện, nếu bỏ đi như thế này, chắc chắn sẽ bị truy sát tới tận chân trời góc bể.
Nhưng nếu ở lại, phải làm thế nào mới có thể ở lại?
Tây Thụy Nhĩ nhạy cảm nhận ra được sự do dự của La Tiểu Lâu, cố sức kéo tay cậu, sốt ruột nói, “Ngài chưa bị phát hiện, nhưng con người — lòng dạ bọn họ quá phức tạp. Họ hoàn toàn khác biệt với chúng ta, chúng ta vốn không nên sinh sống cùng bọn họ. Nếu ngài khăng khăng muốn ở lại, hiện tại là tôi hay là tương lai của ngài. Xin ngài hãy đi theo tôi, ngài có thể tới tinh cầu Thụy Minh cùng tôi.”
La Tiểu Lâu cười khổ, cậu đã có thể chạy trốn rồi, thậm chí còn có một nơi an thân. Đi thôi, dù sao cũng không ở lại được nữa, còn có cái gì đáng để lưu luyến — Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng gọi của Nguyên Tích: “La Tiểu Lâu! Anh biết em ở bên trong, em ra sao rồi? Mau trả lời anh đi!”
Giọng nói run rẩy gấp gáp, mang theo sự quan tâm thường ngày hiếm thấy nhưng hiện tại lại cực kỳ rõ ràng.
“La Tiểu Lâu, em cố gắng, anh sẽ lập tức tới cứu em!” Tiếng nói của Nguyên Tích càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng gấp rút.
La Tiểu Lâu quay đầu lại nhìn con đường vừa mới đi qua, lưỡng lự.
Dù có làm sao, từ tận đáy lòng cậu vẫn là con người, thích hợp với cuộc sống của xã hội con người hơn.
Hơn nữa, ngôi nhà của cậu, đồ đạc, Ô Thạch của cậu! Tất cả đều ở tinh cầu An Tắc, nếu cậu bỏ đi — vậy thì toàn bộ tiện nghi đó đều thuộc về cái tên Nguyên Tích kia.
“Tớ, tớ muốn ở lại.” La Tiểu Lâu nói, 125 không nói gì, có lẽ cũng không phản đối quyết định của cậu.
Tây Thụy Nhĩ thở dài, cấp tốc nói: “Được rồi, nếu quyết định của ngài là như vậy, tôi sẽ tôn trọng. Tôi sẽ đánh ngất ngài để người khác hiểu lầm rằng ngài bị tôi tha vào đây. Xin ngài ngàn vạn lần bảo trọng, ơn cứu mạng này, Tây Thụy Nhĩ sẽ ghi nhớ suốt đời.”
Tây Thụy Nhĩ vừa nói xong thì thừa dịp La Tiểu Lâu không chú ý, chém một chưởng vào gáy cậu, vứt vài sợi tóc của mình lên vách đá, như vậy những người đó sẽ không có chứng cứ bắt La Tiểu Lâu, sau đó xoay người không hề ngoảnh lại, trốn vào trong hang.
Vài phút sau, một đám người xuất hiện tại cửa thông đạo.
Trong hang động rộng lớn hỗn độn, một lối ra rất lớn bị đục mở trên vách đá, những hòn đá rơi rớt toán loạn trên mặt đất, kèm theo một đồng phục của khoa cơ giáp, mấy quyển sổ điện tử, một chiếc đèn khẩn cấp — 125 kia đã không thấy đâu nữa.
Xông vào đầu tiên là Nguyên Tích, thứ gần như hắn nhìn thấy đầu tiên là La Tiểu Lâu đang nằm trên mặt đất. Hắn biết La Tiểu Lâu ở bên trong nhưng cậu lại không trả lời hắn, trong giây phút đó, sự nhẫn nại vỏn vẹn duy nhất của hắn đã biến mất. Không màng đến ảnh hưởng của khí độc, Nguyên Tích vội vọt vào trong.
Sắc mặt lạnh buốt của Nguyên Tích tái nhợt, lẳng lặng đứng ở cửa, qua vài giây mới bước tới. Ôm La Tiểu Lâu từ mặt đất lên, sau đó ghé sát đầu vào lồng ngực cậu.
Khi nghe được tiếng tim đập yếu ớt của cậu, Nguyên Tích mới nhắm mắt, thần kinh căng thẳng đã trầm tĩnh lại. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, gọi mọi người xung quanh: “Bác sĩ!”
Một người thuộc quân đội lập tức tới trước mặt hai người, cẩn thận kiểm tra La Tiểu Lâu, rồi nói: “Chỉ là bị ngất thôi, không có tổn thương khác.”
Ngón tay lạnh giá của Nguyên Tích vuốt ve khuôn mặt trắng bệch không có chút huyết sắc nào của La Tiểu Lâu, bộ dạng đáng thương như vậy khiến lòng hắn cực kì khó chịu. Hắn ôm chặt La Tiểu Lâu, trừng mắt nhìn cửa hang kia, nhưng không đuổi theo.
Nguyên Tích chỉ cúi đầu, nhìn La Tiểu Lâu bất tỉnh mê man mà nói: “Anh thề, một ngày nào đó, anh sẽ giết sạch toàn bộ dị thú, khiến chúng vĩnh viễn không thể động tới người quan trọng nhất của anh.”
Bị ôm chặt, La Tiểu Lâu nhăn mày, tựa hồ rất khó chịu, nhưng 125 thì nghĩ, nếu cậu mà nghe được lời nói này của Nguyên Tích thì có lẽ sẽ càng khó chịu hơn.
Làm một con thú nhỏ không biết cái gì, thật sự rất hạnh phúc. 125 vừa cảm thán như vậy, vừa yên lòng mà chết máy.
Người của quân đội đã đuổi theo từ cửa hang, những người còn lại trong hang động thì tìm kiếm trên mặt đất, ngay cả một góc nhỏ cũng không bỏ sót.
Một lát sau, bộ đồng phục trên mặt đất, sổ điện tử và các đồ vật khác đều bị thu vào chân không, bọn họ thậm chí còn thu được một ít tóc.
Sau khi kiểm tra sạch sẽ toàn bộ, vài người còn lại liếc nhìn nhau, một người bước tới gần Nguyên Tích, nói: “Xét thấy vị đồng bạn này là người cuối cùng gặp dị thú, chúng tôi cần dẫn cậu ấy theo để lấy chứng cứ. Hơn nữa bọn họ còn tiếp xúc qua, chúng ta cũng nên kiểm tra toàn diện cho cậu ấy.”
Nguyên Tích ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Tựa như các người biết rõ cậu ấy ở bên trong, vậy mà vẫn thả khí độc K vào?”
Sắc mặt của những người đó có phần hơi sợ hãi, một người vội cúi đầu xuống: “Xin lỗi, không biết người của ngài ở bên trong, lúc đó chỉ là tuân lệnh cấp bách.”
Nguyên Tích nhìn chằm chằm gã, áp lực vô hình đè lên khiến người khác không thể thở nổi. Qua một hồi lâu, Nguyên Tích mới mở miệng: “Ta không muốn nghe lời giải thích vô dụng, ta sẽ không giao người của ta cho các anh. Cậu ấy có vấn đề gì ta sẽ chịu trách nhiệm. Mặt khác, không được tiết lộ cho bất kì ai biết chuyện ta ở đây.”
“… Vâng.” Mấy người đó cúi đầu cung kính đáp.
Nguyên Tích quét mắt cửa hang kia, sau đó ôm La Tiểu Lâu đi ra ngoài.