La Tiểu Lâu lại càng hoảng sợ hơn, sự xoa dịu thẳng thừng quái lạ của La Thiểu Thiên khiến cậu chột dạ nghĩ, liệu có phải La Thiểu Thiên đã biết thân phận của cậu rồi hay không. Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, La Tiểu Lâu đã sợ tới mức tay không run nổi nữa, mà đông cứng ngay tại chỗ.
Đầu óc trống rỗng vài giây, phát hiện La Thiểu Thiên không làm gì thêm mà chỉ nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi, La Tiểu Lâu mới tự ngẫm lại.
Chờ một chút, cậu và La Thiểu Thiên gần như chẳng mấy khi cùng xuất hiện, lần trước trên tiểu hành tình quả thực cậu từng giúp La Thiểu Thiên, nhưng khi đó La Thiểu Thiên còn đang ngất, hoàn toàn không tính.
Còn lần gặp gỡ ngẫu nhiên trước đó không lâu, khi ấy La Thiểu Thiên rõ ràng đang lén lút theo dõi La Thành Vận mà.
Hai lần đó, La Tiểu Lâu cảm thấy mình không làm bất cứ việc gì để lộ ra thân phận của mình.
La Tiểu Lâu tâm tư suy nghĩ lo lắng cả buổi, vẫn không hiểu rốt cuộc La Thiểu Thiên có ý gì.
La Tiểu Lâu thất thần, Nguyên Nặc ở bên kia trừng mắt, vậy là bên này chẳng có ai nói gì. La Thiểu Thiên vốn không muốn nói chuyện, còn Tô Lan thì chỉ lo quan sát La Tiểu Lâu.
Tới đại sảnh Hiệp hội Cơ giáp lớn nhất của tinh cầu Camille, mấy người Nguyên Tích, Nguyên Nặc và La Thiểu Thiên đi báo danh, Điền Lực bèn lôi kéo La Tiểu Lâu đi tham quan khắp nơi. Trong đại sảnh Hiệp hội, phân chia đủ loại chuyên khu phục vụ dành cho chiến binh cơ giáp, ví dụ như hướng dẫn kỹ thuật, trao đổi kinh nghiệm, tài liệu hướng dẫn mua sắm hoặc cơ giáp vân vân, thậm chí có chỗ còn tuyển chọn chế tạo sư cơ giáp.
La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm nhìn người liên tục đi tới vị trí phỏng vấn kia, rất nhiều người cực kỳ hào hứng đi vào, nhưng chỉ chốc lát sau thì thất vọng đi ra.
Đúng lúc này, có hai người đi ngang qua cậu và Điền Lực, vừa đi vừa nói chuyện: “Thấy bên kia không, toàn là các chế tạo sư cơ giáp đến ứng cử đấy. Bây giờ chế tạo sư nhiều quá, trình độ cũng cọc cạch không đồng đều, có tí chút còn có miếng, có kỹ thuật căn bản không nhìn được, cũng khó trách các chiến binh cơ giáp xoi mói.”
La Tiểu Lâu và Điền Lực liếc nhìn nhau, lòng còn sợ hãi mà phát hiện, ở tinh cầu cấp A có lẽ mọi phương diện càng tiên tiến thì càng cao cấp hơn, nhưng cạnh tranh nghề nghiệp cũng hãi quá đi.
Điền Lực nhìn ngó một chút, không chịu nổi bầu không khí kia, bèn lôi kéo La Tiểu Lâu đi xem tin tức liên quan đến giải thi đấu cơ giáp.
La Tiểu Lâu quay đầu lại nhìn Nguyên Tích đang chờ đợi báo danh, cậu là dự thi nặc danh, không cần đến trình báo, chỉ cần 125 báo danh online là được rồi. Có điều, loại dư thi nặc danh này, nếu vào top 30, muốn giành được xếp hạng và phần thưởng thì nhất định phải công khai thân phận. Nếu không muốn công khai, thì sẽ bị coi là tự động từ bỏ thứ bậc.
Thực ra La Tiểu Lâu chưa từng lo lắng đến những chuyện này, tuyển thủ dự thi lần này đến từ các trường đại học và cao đẳng của các tinh cầu khác nhau, có hơn 7,000 người, cậu cũng chẳng cho rằng mình có thể lọt được vào top 30.
Không lâu sau, chiến binh cơ giáp bên kia đã hoàn tất việc báo danh, sau đó có nữ tiếp viên riêng dẫn họ tới hội quán nghỉ ngơi bên cạnh, đây là chỗ ở Hiệp hội Cơ giáp sắp xếp cho bọn họ, trong kỳ dự thi, họ sẽ ở tại đây. Trong hội quán, còn có đủ loại sân bãi huấn luyện, hạng mục giải trí tiêu khiển vân vân.
Từng người nhận thẻ phòng, mọi người cùng ăn trưa trong hội quán, sau mỗi người mỗi nơi. Chỉ có Nguyên Nặc và Nguyệt Thượng, Tô Lan còn đi theo sau Nguyên Tích. La Tiểu Lâu liếc mắt nhìn tụi Điền Lực và Athes đi xa, nếu sau đó Nguyên Tích không liên tục lôi kéo thì La Tiểu Lâu đã hận không thể theo chân đồng bọn tụ tập mấy đêm với nhau rồi.
Nghe xong câu nói kia của Nguyên Tích, cậu gần như chẳng muốn đối mặt với Nguyên Tích nữa.
Tới cửa phòng, Nguyên Tích thoáng nhìn La Tiểu Lâu rõ ràng chẳng có tí chút tinh thần nào, quẹt thẻ, bắt đầu đuổi người, bảo bọn họ về phòng nghỉ ngơi hết.
Nguyên Nặc đã quen với anh mình, xoay người về phòng kề bên phòng bọn họ. Nụ cười trên khuôn mặt Nguyệt Thượng biến mất, nhìn chằm chằm Nguyên Tích, có điều cũng chẳng nói gì, nhưng Tô Lan thì lại uất ức đến nỗi khóc ra nước mắt.
Nguyên Tích phất phất tay, trước mặt bọn họ đóng cửa lại.
Hội quán có lẽ đã cân nhắc đến việc phần lớn các chiến binh cơ giáp sẽ mang theo chế tạo sư, cho nên cung cấp toàn phòng đôi, có chứa hai phòng ngủ.
La Tiểu Lâu xoa xoa dạ dày, thức ăn vừa rồi không phải trả tiền, nên cậu ăn hơi nhiều.
Hơn nữa, mấy ngày nay vẫn luôn ở trên phi thuyền, cho dù không có việc gì cũng chẳng nghỉ ngơi được tốt. La Tiểu Lâu sắp xếp hành lý qua quýt, rồi vào phòng tắm. Xả nước nóng, bắt đầu cởi quần áo.
Nguyên Tích bước vào, vừa vặn thấy La Tiểu Lâu đã lột trần như con cá trắng, mắt liền chớp chớp. Mấy ngày nay không biết La Tiểu Lâu đang bận việc gì, tuy đã cao hơn một ít, tinh thần trông cũng không tệ, nhưng hình như lại gầy đi.
Nguyên Tích tiến vào, hăng hái từ phía sau ôm lấy La Tiểu Lâu, bắt đầu mò mẫm trước ngực và sườn eo cậu.
La Tiểu Lâu mơ hồ nhìn Nguyên Tích một cái, cảnh cáo: “Ngày mai anh còn thi đấu, không được phép làm.” Thực chất, La Tiểu Lâu là đang tranh thủ cho chính mình, nếu mà làm, ngày mai Nguyên Tích chẳng bị ảnh hưởng tí nào, nhưng với cậu thì có, tuyệt đối mang tính hủy diệt.
Nguyên Tích mất hứng nhíu mày, nhìn vẻ mặt khó coi của La Tiểu Lâu, chỉ có thể nói: “Được rồi, anh biết rồi, vậy thì tắm cùng nhau vậy.”
“Có khó chịu không?” Để La Tiểu Lâu dựa vào lòng mình, Nguyên Tích không an phận tắm rửa giúp cậu, hỏi.
“Ừm, không có, chỉ là không được nghỉ ngơi tốt thôi.” La Tiểu Lâu thuận miệng trả lời.
Im lặng một hồi, Nguyên Tích nói: “Mỗi ngày anh sẽ có 3 trận đấu, nếu vào sân đấu rồi thì không thể mang theo chế tạo sư, em có thể vào xem, cũng có thể ở đây chờ anh. Nhưng mà, nếu em buồn chán muốn ra ngoài dạo phố, thì phải đi cùng bọn Điền Lực, không được đi lung tung một mình. Chờ sau khi thi đấu xong, anh sẽ đưa em đi dạo.”
“Vâng, em biết rồi.” La Tiểu Lâu từ từ nhắm hai mắt lại. Lúc đấy cậu cũng sẽ đi, nhưng không thể dùng thân phận vốn có được.
Trèo lên giường, La Tiểu Lâu kéo chăn ngủ luôn. Nguyên Tích không buồn ngủ, ngẫm nghĩ một lát, không ra ngoài huấn luyện, nằm xuống ôm La Tiểu Lâu.
Đến tối hai người mới thức dậy, La Tiểu Lâu đưa 60 hộp năng lượng đã chuẩn bị sẵn trong ba lô cho Nguyên Tích. Cậu đặc biệt chọn những hộp năng trên 40,000 erg, đây là khả năng cậu làm được tốt nhất.
Bởi vì lần đầu tiên tham gia giải thi đấu cơ giáp, nên La Tiểu Lâu hồi hộp không tả nổi, mấy tháng trước, cứ lúc nào rảnh rỗi là cậu lại chế tạo hộp năng lượng, cuối cùng cậu đã chuẩn bị cho Nguyên Tích và 125 sáu mươi hộp. Trước khi đi, còn gửi cho quản lí Cao 30 hộp năng lượng khoảng 20,000 erg mỗi hợp, gần như trả được một nửa số nợ 25 triệu.
Nguyên Tích hài lòng nhận lấy, đặt vào ấn không gian, nhìn ánh mắt La Tiểu Lâu bằng vẻ dịu dàng hiếm thấy, sau đó kéo La Tiểu Lâu vào lòng, cảm thán: “Cho dù sau này em chỉ biết làm hộp năng lượng, anh cũng sẽ nuôi em cả đời.”
Nếu là bình thường thì La Tiểu Lâu sẽ vô cùng cảm động, nhưng vừa nghĩ đến mối thù của Nguyên Tích với dị thú, cậu lại chẳng vui vẻ nổi, cả đời, cuối cùng thì cả đời cậu có dài hay không cũng còn chưa chắc.
Buổi tối, Nguyên Tích dẫn La Tiểu Lâu ra ngoài ăn cơm. Nguyên Nặc, Nguyệt Thượng và Tô Lan đã chờ sẵn ở ngoài cửa.
Ba người dường như luôn quen với việc Nguyên Tích dẫn đầu, đều tự giác theo sát phía sau Nguyên Tích. Mà Nguyên Nặc có lẽ vì ghét Nguyệt Thượng, nên toàn đi bên cạnh La Tiểu Lâu.
Đến lúc ăn, phần lớn đều là Tô Lan nói chuyện với Nguyên Tích, La Tiểu Lâu tiếp tục cúi đầu ăn mãnh liệt, ăn được một nửa, bát cơm bị Nguyên Tích bưng đi mất. Nguyên Tích nhìn cậu một cái, khẽ mắng: “Sao lại ngốc như vậy, giờ đang là buổi tối, em cứ ăn nhiều như thế thì sẽ lại khó chịu cho coi.”
La Tiểu Lâu sờ dạ dày, bỏ bát cơm, lại bắt đầu húp canh. Lập tức, bàn tay sờ dạ dày kia của cậu bị Nguyên Tích từ dưới bàn nắm lấy, La Tiểu Lâu dừng lại, cũng nắm tay lại Nguyên Tích.
Tô Lan trợn to mắt nhìn Nguyên Tích và La Tiểu Lâu, thực sự không thể chấp nhận nổi kiểu sống chung của hai người. Nguyên Tích là người mà bọn họ muốn đi theo, thân phận của anh ấy như vậy, không nên hạ thấp giá trị để đối xử như thế với một kẻ tôi tớ, kể cả là tình nhân. Vài giây sau, Tô Lan rũ mắt, La Tiểu Lâu càng nhõng nhẽo tùy thích càng tốt, biểu hiện của anh ta như vậy, cha mẹ Nguyên Tích nhất định sẽ không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau đâu.
Ăn cơm tối xong, mấy người nói chuyện phiếm, La Tiểu Lâu ngồi một hồi, đứng dậy vào WC.
Khi cậu từ WC đi ra, đang trở về thì đụng phải một người đàn ông mặc quân trang cao cấp. La Tiểu Lâu thấy quần áo của người đó, lập tức hoảng sợ, hiện tại, cậu chỉ từng thấy mỗi thiếu tướng La mặc quân phục.
Khi La Tiểu Lâu ngước mắt lên nhìn, cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, là một thanh niên tóc đen. La Tiểu Lâu tự an ủi mình, không có khả năng gặp La Thành Vận ở nơi này.
Năng lực quan sát của người kia vô cùng nhạy bén, khi La Tiểu Lâu bị người mặc quân trang đó làm cho hoảng sợ, cậu đã nhìn chằm chằm người đó hai ba giây. Gần như ngay lập tức, người kia giương mắt lên, không vui mà hướng về phía La Tiểu Lâu, thế cho nên vẻ mặt hoảng sợ của cậu không kịp thu hồi đã bị người đó thấy được.
Có lẽ là đã từng ra chiến trường, trong ánh mắt của người kia mang theo một khí thế sát phạt không thể xem nhẹ. La Tiểu Lâu rùng mình một cái.
Khi ánh mắt lạnh băng sắc nhọn của người kia nhìn đến La Tiểu Lâu thì lại hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, người đó nhướn mày, sự tàn bạo trong mắt không thấy đâu nữa.
“Cậu ——”
La Tiểu Lâu ngây ngẩn, cậu biết mình nhìn chằm chằm người khác là rất thất lễ, nhưng cậu thật không ngờ người này sẽ lại vì việc này mà chỉ trích mình, hơn nữa đang muốn nói mà lại thôi là sao vậy?
“Xin lỗi, tôi không cố ý. Ờm, chỉ là trông anh giống một người tôi quen biết.” Đám Nguyên Tích còn đang chờ, hơn nữa ngày mai là thi đấu, La Tiểu Lâu cũng không muốn vì một chuyện nhỏ mà rước lấy phiền phức, vội vàng giải thích.
“Không có vấn đề gì.” Người kia lập tức nói, nói xong đứng tại chỗ, nhìn La Tiểu Lâu không nói.
… Rốt cuộc người này sao vậy, La Tiểu Lâu nói thầm trong lòng, nói một câu xin lỗi rồi cấp tốc rời đi.
Người kia quay đầu nhìn La Tiểu Lâu, cho đến khi cậu đi xa mới chạm lên chiếc dây chuyền trước ngực, rồi xoay người bước đi.
Sáng sớm hôm sau, La Tiểu Lâu thức dậy, mấy người cùng ăn sáng với nhau. Nguyên Tích, Nguyên Nặc và Nguyệt Thượng đều phải tham gia thi đấu, mà Tô Lan thì lấy thân phận khách quý đi vào trong cùng bọn họ, ngồi gần khán đài quan sát trận đấu.
Tối hôm qua lúc đi ngủ, Nguyên Tích có hỏi La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu bày tỏ hôm nay cậu sẽ ở trong phòng theo dõi trận đấu qua TV. Trên đấu trường vừa nhiều người lại vừa hỗn loạn, hơn nữa cậu còn chưa nghỉ ngơi tốt. Lúc La Tiểu Lâu nói như vậy, Nguyên Tích cũng không nói gì nữa, đồng ý.
Bốn người vừa đi khỏi, La Tiểu Lập tức ra cửa. Tìm một chỗ gần thay quần áo, La Tiểu Lâu đến cửa chính của Hiệp hội Cơ giáp. Trước khi vào, La Tiểu Lâu liên lạc với Điền Lực, nói rằng cậu sẽ ở trong phòng ngủ một ngày, không được quấy rối.
Điền Lực nói móc cậu mấy câu, từ máy thông tin truyền sang một tràng tiếng cười của con gái, xem ra Điền Lực bên kia đã tự mình đi tìm niềm vui rồi.
La Tiểu Lâu nở nụ cười, vào sân thi đấu.
Mấy ngày đầu đều là thi đấu nhóm nhỏ, cho đến khi còn lại 500 người thì sẽ đấu vòng loại một lần, sau đó sẽ lại là thi đấu nhóm nhỏ.
Tuyển thủ dự thi tiến vào Hiệp hội Cơ giáp, sẽ đi từ đường thi đấu vào phòng nghỉ của mình. Phòng nghỉ được đánh số, sau khi vào phòng, bốn người trong phòng chính là một nhóm nhỏ, trận đấu cùng ngày là bốn người thi đấu nhóm nhỏ, đấu hai trận bất kỳ, tổng cộng là sáu trận.
Sở dĩ Giải thi đấu Cơ giáp được tổ chức trên tinh cầu Camille là vì, nơi đây có nhiều đấu trường, hơn nữa cũng đủ lớn, có thể cung cấp 2,000 sân đấu loại nhỏ để hơn 7,000 người cùng lúc tiến hành thi đấu nhóm nhỏ.
Khi La Tiểu Lâu đi vào, phòng nghỉ đã có hai người, một người vừa cao vừa béo đang rèn luyện thể lực, còn một thanh niên tóc vàng đang sợ hãi nhìn tên béo đó.
Hai người thấy La Tiểu Lâu xuất hiện, tên béo cười nhạo một tiếng, còn thanh niên tóc vàng kia thì thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là tìm được sự tin tin từ thân thể nhỏ bé của La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu không nói gì, tiến vào rồi lặng lẽ ngồi lên ghế sô pha, sau đó bắt đầu đưa tay khẽ vuốt ve viên ngọc màu xanh lục.
Ngoại trừ Lucca, cậu chưa thực chiến với bất kì ai. Hiện tại, La Tiểu Lâu gần như phải cảm ơn gã Lucca kia đã tìm cậu gây phiền phức. Nếu không, có lẽ khi vừa đến đây thì chân cậu đã mềm nhũn ra rồi, cho dù như vậy, trong lòng La Tiểu Lâu vẫn bất ổn, hồi hộp nói không nên lời.
Thanh niên tóc vàng kia nhìn La Tiểu Lâu một hồi, bèn tiến đến gần hỏi: “Xin chào, tôi là sinh viên năm hai của học viện Yasi từ tinh cầu Heanor, cậu ở đâu vậy?”
La Tiểu Lâu hạ tay xuống, thoáng do dự, rồi nói: “Tôi đến từ tinh cầu An Tắc.” Thân phận của cậu đều là giả, đương nhiên không thể cho biết tên trường học được.
Theo giọng nói của La Tiểu Lâu, người cuối cùng cũng tới.
Người đó miễn cưỡng bước vào, ánh mắt đảo qua nét mặt của ba người, rồi vắt chân ngồi lên sô pha, chẳng để ý đến ai. Khí thế kiêu ngạo chẳng để ai vào mắt này, cả ba người trong phòng đều cảm nhận được, thanh niên tóc vàng rụt lại, La Tiểu Lâu vẫn không nói gì, tên béo thì liếc mắt nhìn người đó mấy cái, cuối cùng hừ một tiếng.
Dường như là để đáp trả lại tiếng hừ của tên béo, người kia duỗi người, hà hơi, rồi lại dựa lên ghế sô pha.
Tên béo biến sắc, sắp phát hỏa thì đúng lúc đó, trên màn hình điện tử trong phòng xuất hiện hình ảnh của người chủ trì. Một cô gái khá xinh đẹp vừa cười vừa nói: “Ngày đầu tiên của Giải thi đấu Cơ giáp Sinh viên lần thứ hai mươi mốt xin được lập tức bắt đầu, mời các vị tuyển thủ chuẩn bị sẵn sàng, trong quá trình thi đấu phải tuân thủ quy tắc. Thứ tự thi đấu trong trận nhóm nhỏ sẽ do hệ thống tổ hợp ngẫu nhiên, xin mời tuyển thủ dự thi có tên trên màn hình hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Ngoại trừ người cuối cùng mới vào kia, ba người La Tiểu Lâu lập tức đứng dậy, nhìn không chớp mắt lên màn hình điện tử. Khi mỹ nữ biến mất, màn hình điện tử liền xuất hiện tên hai người: Cao Xí vs 521.