-Á Á Á. Này, em làm cái gì vậy hả?!?
Ôi. Nhìn Tùng lúc này thật thảm hại. Bộ quần áo ướt nhẹp, tóc tai đã vuốt keo giờ đây dính bết cả vào nhau. Nhìn không ra một hệ thống cống rãnh gì. Trong khi đó...
-Ha ha ha... Mắc cười quá! Nhìn anh ai có thể ngờ đc anh là nam ca sĩ nổi tiếng chứ? Ha ha ha...
-Em... Em dám...xịt nước vào người tôi?
Nó giả bộ thành con nai vàng ngơ ngác(đạp chết bác thợ săn):
-Xin lỗi anh. Là tui lỡ tay. Ai biểu anh kêu tui tưới cây làm chi? Vườn nhà anh không phải có vòi nước tự động sao? Đâu cần tui phải tưới. Hơn nữa, anh đi theo quan sát kĩ như vậy. Không phải anh sợ tui ăn trộm cái gì đó của nhà anh chứ?
-Em...
Cô nhóc này, thật hết nói nổi. Đã làm sai lại còn bướng bỉnh, không chịu thừa nhận(người ta đã xin lỗi còn gì). Nhưng mà kể ra cũng lạ. Nếu như là người khác thì có lẽ anh đã đuổi việc lâu rồi. Nhưng lúc nàu anh lại đang cãi nhau với nó, trong bụng không hề có chút tức giận nào, mà ngược lại còn thấy vui vui.
Anh ngây người một lúc, sau đó tự dưng lẳng lặng bước đi. Nó thấy anh như vậy thì thầm nghĩ:" Chết rồi, anh ta tức giận rồi. Phen này có lẽ mình bị đuổi việc luôn quá. Ai đó làm ơn cứu tui với...". Nhưng không, không có ai hết. Chỉ có cô thôi , và...
Thêm một người nữa...
*********
-Hả! Mưa?!? Trời đang nắng chang chang vầy tự dưng mưa là sao?
Nó nhìn xung quanh. Ủa? Sao lạ vậy nè. Bên đó hổng có mưa.
Nó quay đầu lại và...
-Á! Anh dám xịt nước tui? Bổn cô nương sẽ không tha cho anh đâu.
Hai người chơi đùa nhau gần cả buổi chiều. Sau đó nó mới nhớ ra một chuyện hết sức là quan trọng: Hình như khi nó đi làm đã mặc chiếc áo thun cực kì cực kì mỏng. Nhìn xuống và:
-Á á á.
Lộ hết trơn rồi. Nhưng cũng may là nước bắn nhiều quá nên chắc anh không thấy gì đâu. Nó vội vàng chạy một mạch vào trong nhà, không nghĩ ngợi gì hết liền ba chân bốn cẳng đến phòng anh, lấy đại một chiếc áo khoác vào người.
>