Ngày hôm sau, nó đi làm như thường lệ. Nhưng thật kì lạ, bà Dương nói Tùng có thói quen dậy sớm, ra ngoài sân hít thở không khí trong lành cơ mà. Tại sao hôm nay không thấy nhỉ?
Nó nghĩ vậy rồi bước vào nhà.
...Vắng tanh như cái chùa Bà Đanh...
-Ủa, sao hôm nay mọi người đi đâu hết rồi nhỉ!?!_Nó tự hỏi(Chứng tự kỉ lâu năm tái phát, thông cảm)
Nó lên lầu, đến phòng anh, do dự mấy giây rồi gõ cửa:
-Ông chủ! Tôi vào nha!
Hai giây sau, có tiếng nói yếu ớt vọng ra:
-Và...o đ..i.!
Thế là nó mở cửa bước vào trong và...
Ôi thần linh ơi! Sếp Tùng nằm trên giường,đầu có những giọt mồ hôi lấm tấm. Chăn gối bừa bãi khắp phòng, tệ hại hơn là... Anh cởi trần nằm ngủ.
Sau khi đơ mất mấy phút, nó như hiểu ra vấn đề, chạy vội đến bên anh, giơ tay sờ trán anh.
Hai từ chính xác nhất có thể nói về tình trạng anh lúc này là: ỐM RỒI!!
Anh ốm rồi! Ông chủ của nó, chàng ca sĩ rất nổi tiếng, idol mới của nó, thần tượng lâu năm của lũ bạn, đã và đang bị ốm.
Nó vội vàng lay lay người anh, quan tâm hỏi:
-Nè! Anh có sao không? Nè!
Không trả lời.
Anh ốm nặng rồi! Mà hôm nay nhà không có ai. Phải làm sao đây?(bài này của Du Thiên ạ)
Nó đi lấy một cái khăn ướt đắp lên đầu anh, sau đó đi lấy thuốc và nhiệt kế một cách thành thục(đương nhiên rồi, sinh viên đại học y mà). Nó đắp chăn cho anh, lặng lẽ quan sát anh.
Gương mặt điển trai ngày nào giờ đây tự dưng biến thành màu trắng bệch. Đôi chân mày nhíu lại, môi mím chặt lại với nhau. Nó nhìn anh như vậy thì rất đau lòng, chỉ ước sao người nằm ở đây là mình chứ không phải anh. Nhưng rồi, nó chợt hoảng hốt bởi một ý nghĩ:"Liệu đó...có phải là yêu?!?"
>